Chương 46:
Nhất Cá Mễ Bính
12/12/2023
Hàn Diệu cười nhạt: “Chuyện tốt thì không có, nhưng có một người thú vị.”
“Ai cơ?”
“Anh đó.”
Cuối cùng khoé miệng Tiêu Văn Ninh mới có ý cười: “Tôi thú vị à?”
“Ừ, anh có rất nhiều bí mật nhỏ.”
“Cậu muốn biết hả?”
“Anh sẽ kể cho tôi sao?”
“Không nói cho cậu biết.”
Cuối cùng cũng lau xong giúp Hàn Diệu, Tiêu Văn Ninh giặt sạch khăn lông, ngẩng đầu nhìn hắn: “Hàn Diệu, tôi dắt cậu đi trải nghiệm mấy cái cậu chưa bao giờ trải qua nhé?”
Hàn Diệu mặc quần áo vào, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Sau hai ngày nghỉ ngơi, thấy chân Hàn Diệu không còn vấn đề gì nữa, sáng sớm Tiêu Văn Ninh đã thần thần bí bí dắt hắn đi tới một chỗ.
Tình cờ đó là thời gian làm việc, mặc dù thời tiết khá đẹp, nhưng địa điểm trước mắt vẫn không có khách du lịch nào. Hàn Diệu nhìn Tiêu Văn Ninh đi mua vé một mình mà mí mắt giật giật.
Hàng không dài lắm, chỉ vài phút sau là hai người đã được soát vé qua cổng. Tiêu Văn Ninh cầm bản đồ khuôn viên nhìn nửa ngày, sau đó đến cạnh Hàn Diệu hỏi: "Chúng ta chơi trò nào trước đây?”
Mặc dù Hàn Diệu cảm thấy hai tên đàn ông cộng lại tổng cộng năm chục tuổi đầu rồi mà còn đi công viên trò chơi thì có hơi kỳ cục, nhưng nếu đã tới đây rồi, thì cũng không ngại ngùng nữa, phải chơi cho đã đời mới được. Lúc nhỏ hắn rất muốn tới đây chơi, khi đó hoạt động giải trí chủ yếu của hắn là cùng lính canh đi xem mấy ông cán bộ lớn tuổi đánh cờ.
Sau này lớn lên lại vội vàng nhập ngũ, cũng quên mất những nơi như thế này từ lâu, bây giờ mới cơ hội tới. Hắn nhìn mấy trò xung quanh rồi hỏi Tiêu Văn Ninh: “Tôi chưa đến đây bao giờ, anh thấy chơi cái nào thì vui?”
Mặt Tiêu Văn Ninh ngơ ngác: “Tôi cũng chưa đến đây lần nào mà.”
Hàn Diệu cảm thấy bản thân như bị mắc mưu: “Không phải anh nói muốn dẫn tôi đi trải nghiệm những điều vui vẻ à?”
Tiêu Văn Ninh nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, vừa hay tôi cũng trải nghiệm chung luôn.”
“Vậy lỡ chơi không vui thì sao?”
“Không vui thì tôi sẽ đền cho cậu.”
“Ai cơ?”
“Anh đó.”
Cuối cùng khoé miệng Tiêu Văn Ninh mới có ý cười: “Tôi thú vị à?”
“Ừ, anh có rất nhiều bí mật nhỏ.”
“Cậu muốn biết hả?”
“Anh sẽ kể cho tôi sao?”
“Không nói cho cậu biết.”
Cuối cùng cũng lau xong giúp Hàn Diệu, Tiêu Văn Ninh giặt sạch khăn lông, ngẩng đầu nhìn hắn: “Hàn Diệu, tôi dắt cậu đi trải nghiệm mấy cái cậu chưa bao giờ trải qua nhé?”
Hàn Diệu mặc quần áo vào, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Sau hai ngày nghỉ ngơi, thấy chân Hàn Diệu không còn vấn đề gì nữa, sáng sớm Tiêu Văn Ninh đã thần thần bí bí dắt hắn đi tới một chỗ.
Tình cờ đó là thời gian làm việc, mặc dù thời tiết khá đẹp, nhưng địa điểm trước mắt vẫn không có khách du lịch nào. Hàn Diệu nhìn Tiêu Văn Ninh đi mua vé một mình mà mí mắt giật giật.
Hàng không dài lắm, chỉ vài phút sau là hai người đã được soát vé qua cổng. Tiêu Văn Ninh cầm bản đồ khuôn viên nhìn nửa ngày, sau đó đến cạnh Hàn Diệu hỏi: "Chúng ta chơi trò nào trước đây?”
Mặc dù Hàn Diệu cảm thấy hai tên đàn ông cộng lại tổng cộng năm chục tuổi đầu rồi mà còn đi công viên trò chơi thì có hơi kỳ cục, nhưng nếu đã tới đây rồi, thì cũng không ngại ngùng nữa, phải chơi cho đã đời mới được. Lúc nhỏ hắn rất muốn tới đây chơi, khi đó hoạt động giải trí chủ yếu của hắn là cùng lính canh đi xem mấy ông cán bộ lớn tuổi đánh cờ.
Sau này lớn lên lại vội vàng nhập ngũ, cũng quên mất những nơi như thế này từ lâu, bây giờ mới cơ hội tới. Hắn nhìn mấy trò xung quanh rồi hỏi Tiêu Văn Ninh: “Tôi chưa đến đây bao giờ, anh thấy chơi cái nào thì vui?”
Mặt Tiêu Văn Ninh ngơ ngác: “Tôi cũng chưa đến đây lần nào mà.”
Hàn Diệu cảm thấy bản thân như bị mắc mưu: “Không phải anh nói muốn dẫn tôi đi trải nghiệm những điều vui vẻ à?”
Tiêu Văn Ninh nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, vừa hay tôi cũng trải nghiệm chung luôn.”
“Vậy lỡ chơi không vui thì sao?”
“Không vui thì tôi sẽ đền cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.