Chương 16: Mông
Nhất Cá Mễ Bính
22/11/2023
Tiêu Văn Ninh đau đến nỗi rên rỉ, khi tiếp xúc với cái nhíp lạnh lẽo, cậu hơi sợ hãi kêu lên vài tiếng: “Nhẹ thôi…. Nhẹ chút…..”
“Đau…. Hàn Diệu cậu nhẹ chút, tôi đau…”
“A a…. Hàn Diệu…… Tôi sợ, cậu nhẹ chút đi mà….”
Hàn Diệu bị tiếng kêu của cậu làm cho nổi đầy gân xanh, bàn tay nắm mông Tiêu Văn Ninh càng giữ chặt lại, giọng cũng không còn vẻ bình tĩnh như lúc trước nữa: “Tôi còn chưa làm gì, anh kêu cái gì mà kêu?”
Tiêu Văn Ninh quay đầu nhìn hắn, tủi thân nói lí nhí: “Vậy cậu làm nhẹ nhẹ thôi nha.”
Hàn Diệu thấy thái dương cậu rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, vì vậy cũng nhẹ tay lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Cắn vào gối đi, đừng kêu ra tiếng.”
Tiêu Văn Ninh bĩu môi lên án: “Không có một tí nhân quyền gì luôn à?”
“Không.”
“….”
Tiêu thiếu gia không có nhân quyền tiu nghỉu cắn lấy gối đầu, chờ Hàn Diệu lấy nhíp gắp mảnh vỡ ra cho mình.
Hàn Diệu cảm nhận được cặp mông dưới lòng bàn tay vẫn đang run rẩy, vì vậy lấy một tuýp thuốc mỡ không dán nhãn từ trong hòm thuốc ra bổi lên xung quanh miệng vết thương của cậu. Sau đó đợi hai phút rồi mới cầm nhíp nhanh chóng gắp mảnh vỡ thuỷ tinh ra.
Tiêu Văn Ninh hơi run rẩy, nhưng cũng không thấy đau như trong tưởng tượng.
Mảnh vỡ nhỏ cũng không đâm sâu lắm, Hàn Diệu giúp cậu bôi thuốc, rồi đứng lên nói: “Cứ nằm sấp đi.”
Tiêu Văn Ninh nhìn cặp mông đang trơ trụi trong không khí của mình, hỏi: “Cậu bôi cái gì cho tôi vậy?”
“Một ít thuốc giảm đau.”
“Không ngờ cậu cũng tốt tính như vậy ha.”
Hàn Diệu vứt cái nhíp vào trong hòm thuốc, không thèm quan tâm đến Tiêu Văn Ninh nữa, vừa định ra cửa đã nghe Tiêu Văn Ninh kêu hắn: “Đừng đi đừng đi.”
Hàn Diệu dừng bước: “Có việc gì nữa?”
Tiêu Văn Ninh chỉ vào ban công: “Cậu không được ở dưới lầu nữa, để đảm bảo an toàn cho tôi, cậu phải ở với tôi như hình với bóng cơ.”
Đống kính vỡ rơi vãi đầy đất trông có hơi ghê thật, Hàn Diệu cũng rất chuyên nghiệp, nghe cậu nói vậy thì cũng cam chịu mà gật đầu.
“Đau…. Hàn Diệu cậu nhẹ chút, tôi đau…”
“A a…. Hàn Diệu…… Tôi sợ, cậu nhẹ chút đi mà….”
Hàn Diệu bị tiếng kêu của cậu làm cho nổi đầy gân xanh, bàn tay nắm mông Tiêu Văn Ninh càng giữ chặt lại, giọng cũng không còn vẻ bình tĩnh như lúc trước nữa: “Tôi còn chưa làm gì, anh kêu cái gì mà kêu?”
Tiêu Văn Ninh quay đầu nhìn hắn, tủi thân nói lí nhí: “Vậy cậu làm nhẹ nhẹ thôi nha.”
Hàn Diệu thấy thái dương cậu rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, vì vậy cũng nhẹ tay lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Cắn vào gối đi, đừng kêu ra tiếng.”
Tiêu Văn Ninh bĩu môi lên án: “Không có một tí nhân quyền gì luôn à?”
“Không.”
“….”
Tiêu thiếu gia không có nhân quyền tiu nghỉu cắn lấy gối đầu, chờ Hàn Diệu lấy nhíp gắp mảnh vỡ ra cho mình.
Hàn Diệu cảm nhận được cặp mông dưới lòng bàn tay vẫn đang run rẩy, vì vậy lấy một tuýp thuốc mỡ không dán nhãn từ trong hòm thuốc ra bổi lên xung quanh miệng vết thương của cậu. Sau đó đợi hai phút rồi mới cầm nhíp nhanh chóng gắp mảnh vỡ thuỷ tinh ra.
Tiêu Văn Ninh hơi run rẩy, nhưng cũng không thấy đau như trong tưởng tượng.
Mảnh vỡ nhỏ cũng không đâm sâu lắm, Hàn Diệu giúp cậu bôi thuốc, rồi đứng lên nói: “Cứ nằm sấp đi.”
Tiêu Văn Ninh nhìn cặp mông đang trơ trụi trong không khí của mình, hỏi: “Cậu bôi cái gì cho tôi vậy?”
“Một ít thuốc giảm đau.”
“Không ngờ cậu cũng tốt tính như vậy ha.”
Hàn Diệu vứt cái nhíp vào trong hòm thuốc, không thèm quan tâm đến Tiêu Văn Ninh nữa, vừa định ra cửa đã nghe Tiêu Văn Ninh kêu hắn: “Đừng đi đừng đi.”
Hàn Diệu dừng bước: “Có việc gì nữa?”
Tiêu Văn Ninh chỉ vào ban công: “Cậu không được ở dưới lầu nữa, để đảm bảo an toàn cho tôi, cậu phải ở với tôi như hình với bóng cơ.”
Đống kính vỡ rơi vãi đầy đất trông có hơi ghê thật, Hàn Diệu cũng rất chuyên nghiệp, nghe cậu nói vậy thì cũng cam chịu mà gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.