Gặp Lại Em, Nhất Quyết Không Buông
Chương 9: Cuộc hội ngộ có sắp đặt
MyHuyen
04/12/2024
“ Phỏng vấn sao rồi Hạ Hạ? Họ nói thế nào?”
“ Rất tốt đó anh, họ hẹn sáng ngày mai em trở lại là có kết quả”, giọng nói đầy hạnh phúc.
Hàn Châu cảm thấy ngạc nhiên: “ Ngày mai à? Sao mà có kết quả nhanh thế nhỉ? Từ trước đến giờ anh chưa nghe trường hợp nào phỏng vấn mà có kết quả trong vòng một ngày như vậy đấy?”
An Hạ cũng không suy nghĩ sâu xa đáp: “ Chắc là do tác phong của họ vốn khẩn trương nên mới có kết quả sớm... À anh à, một chút nữa em sẽ mua nguyên liệu về nấu một bữa tối thịnh soạn để lấy may mắn”.
“ Nếu ngày mai có kết quả tốt thì anh sẽ đãi một bữa ngon lành để chúc mừng”.
Cô thích thú đáp: “ Lúc đó em sẽ ăn thật no nê luôn”.
....
Buổi tối trong phòng ngủ, Trình Tranh lấy ra từ trong hộp một bản sơ yếu lý lịch rồi mở máy tính lên, trên màn hình là hồ sơ xin việc của Chu An Hạ.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nói: “ Lần này cô chạy không thoát khỏi tay tôi đâu Chu An Hạ”.
Ánh mắt đầy rẫy thù hận đã hình thành từ lúc nào mà dù chỉ nhìn một lần cũng sợ đến mức lặng im.
....
Đúng giờ hẹn, An Hạ được mời vào phòng nhân sự. Cô có chút hồi hộp nhưng cũng không ngừng hy vọng rằng mình sẽ có được một công việc tốt.
Trưởng phòng nhân sự thông tin: “ Cô Chu, tôi có một chuyện cần phải bàn bạc với cô”.
An Hạ có chút bối rối: “ Vâng ạ”.
“ Thật ngại quá, vị trí nhân viên thiết kế hiện tại đã tuyển đủ số lượng rồi, nhưng công ty muốn giữ cô lại vì thấy được tiềm năng của cô. Cô Chu à, hay là thế này, vị trí thư ký CEO hiện đang trống. Nếu cô đồng ý ký hợp đồng, công ty sẽ đảm bảo sau 3 tháng, cô sẽ được chuyển về vị trí nhân viên thiết kế chính thức như cô muốn”, trưởng phòng nhân sự đề bạc.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi: “ Thưa chị, theo chị nói thì vị trí thiết kế đã đủ số lượng, vậy dù là 3 tháng sau cũng vẫn là cùng một số lượng. Trừ trường hợp nếu công ty biết một trong những nhân viên sẽ không ở lại sắp tới mới có thể đưa ra lời đề nghị sớm như vậy. Nhưng đối với một tập đoàn lớn và có tiếng như Oudi đây chắc là sẽ không để có bất kỳ sai sót nào đâu nhỉ?”
Sự thông minh của An Hạ khiến cho trưởng phòng đành câm nín, không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lý.
Bỗng có một cuộc điện thoại đến, trưởng phòng nhân sự bắt máy khoảng vài giây rồi trở lại với An Hạ.
“ Cô Chu à, thật ra là có một nhân viên thiết kế đã làm việc rất lâu rồi. Vì lý do cá nhân nên anh ta chỉ ở lại đúng 3 tháng rồi sẽ chuyển công tác ở thành phố khác. Chỉ cần cô đồng ý ký hợp đồng làm thư ký của CEO, thì sau 3 tháng, vị trí đó sẽ thuộc về cô. Còn về lương bổng và ưu đãi của nhân viên cô cứ yên tâm, tất cả đều nhân ba”.
An Hạ nghĩ đến tương lai bản thân nên đồng ý và cũng ký hợp đồng ngay lúc đó.
Mọi thứ đều đã được lên kế hoạch trả thù của Trình Tranh mà chính bản thân An Hạ không biết rằng cô đã vào hang cọp.
Khi về đến nhà, An Hạ vì không muốn mọi người lo lắng nên đã nói dối rằng mình đã được tuyển vào vị trí thiết kế. Nghe được tin vui, Hàn Châu giữ đúng lời hứa tổ chức một bữa tiệc chúc mừng chỉ có ba người.
Cô cảm thấy rất áy náy trong lòng nhưng không thể nào nói ra được.
....
Ngày đầu tiên đi làm, An Hạ ăn mặc rất lịch sự, dáng vẻ đúng là của một cô thư ký đi thang máy đến phòng làm việc. Đây là lần đầu cô được thấy một văn phòng thư ký, ngoài cô ra còn có thêm bốn người thư ký khác.
Cô được sắp xếp nơi làm việc ở trước phòng của CEO, điều này có vẻ khiến cô hơi có thắc mắc: Tại sao mình lại được giao nhiệm vụ làm thư ký riêng trong khi mọi người ở đây có kinh nghiệm vững chắc rồi nhỉ?
“ An Hạ, 5’ nữa tổng giám đốc đến, chúng ta phải xuống đón anh ấy lên”, nữ thư ký khác thông báo.
Cả hai đi xuống dưới sảnh thì cô đã thấy tất cả nhân viên đang xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh. Điều này khiến cô cảm nhận được người sếp của cô sắp tới rất kỉ luật và khó chiều. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự động viên mình để làm tốt nhất có thể.
CEO bước từ trong xe ra, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc đó. An Hạ chưa kịp nhìn thấy anh đã vội vã cúi đầu xuống chào hỏi.
Lúc này anh liếc mắt qua nhìn cô cực kỳ lạnh tanh như người xa lạ. Trình Tranh bắt đầu bước đi, cô và phó thư ký cũng đi theo sau vô cùng cẩn thận.
Nhìn dáng người của sếp mình từ phía sau, cô có cảm giác rất quen thuộc.
Cho đến khi thang máy mở ra, anh bước vào trước, đúng ngay lúc này cô ngước đầu lên thì mới thấy anh. Khoảnh khắc này đối với cô như chết lặng, đôi chân không còn sức lực để bước vào.
Đối diện với ánh mắt vô cảm mà cô đã từng nhìn thấy lúc xưa, quả thật giống y như đúc.
“ Cô định đứng đó tới khi nào?”, một giọng nói xa lạ hỏi cô.
Đôi chân cô bắt đầu di chuyển chầm chậm đứng phía sau anh, đầu cúi nhẹ xuống tránh nhìn thấy anh. Đôi mắt đã có ít nước mắt, bàn tay cô lúng túng đến nổi không biết đặt ở đâu cho đúng.
Trong những giây phút ở trong thang máy như là đang bị nhốt trong một cái hộp vậy, An Hạ cố gắng kìm nén lại cảm xúc, lo sợ rằng anh sẽ nhận ra.
Cô được thư ký trưởng chỉ dẫn cô đi vào phòng theo Trình tổng trước đó để thông báo về lịch trình của ngày hôm nay.
Màn hình máy tính bảng mở lên, cô cứ theo đó mà nhìn vào màn hình, cố ý trốn tránh ánh mắt của anh.
“ Thưa Trình tổng, 8h30’ sáng nay anh có một cuộc họp hội đồng các quản lý cấp cao; 10h khảo sát tình hình mua bán xe ở chi nhánh 4 và 5; 14h...”.
Chưa nghe cô thông báo hết lịch trình thì anh đã cắt ngang: “ Sao lại không gọi tôi là thiếu gia như ngày xưa nữa, Chu An Hạ?”
Câu hỏi này khiến cô biết rằng anh từ lúc đầu đã nhận ra cô: “ Trình tổng, là anh cố tình sắp xếp tôi vào vị trí này có đúng không?”
Anh đứng lên, bước đến gần cô, mặt đối mặt trả lời một cách chắc chắn: “ Không sai, là tôi đấy”.
“ Trình tổng, tôi xin từ chức”, giọng nói của cô tràn đầy ấm ức.
Trình Tranh đã lên kế hoạch mọi thứ, chẳng lẽ anh lại không có cách giữ cô lại sao. Anh nhếch mép hỏi như không hỏi: “ Từ chức?”
Sau đó anh lấy bản hợp đồng mà cô đã ký đưa đến trước mặt cô nói: “ Nếu cô muốn từ chức, vậy được thôi, 2,000,000.0 tệ bồi thường hợp đồng”.
Nghe đến một số tiền khủng như vậy, cô cũng không khỏi giật mình: “ 2,000,000.0 tệ?... Trình tổng, có phải như vậy là ép người quá đáng rồi không? Hợp đồng chỉ có 3 tháng thì làm sao tiền bồi thường lại lớn như thế chứ?”
“ Cô ký hợp đồng mà không xem cẩn thận à. À, hay cô nghe đến mức lương mỗi tháng đều nhân 3 nên không cần suy nghĩ liền đồng ý”, giọng anh đầy ẩn ý.
An Hạ phản bác lại: “ Trình tổng, anh không được xem thường tôi như vậy. Ban đầu vốn dĩ tôi nộp đơn vào vị trí thiết kế chứ không phải là thư ký CEO. Vì trưởng phòng nhân sự nói nếu tôi đồng ý ký hợp đồng với chức vụ thư ký thì sau 3 tháng, tôi sẽ chuyển qua phòng thiết kế. Nếu tôi biết anh là sếp của tôi thì tôi đã không đến phỏng vấn”.
Sự mạnh mẽ trong lời nói của cô khiến anh có chút ngạc nhiên: “ Mạnh miệng quá đó Chu An Hạ, nhưng lý do của cô không có hiệu lực. Cô phải làm ở đây cho đến khi hết hạn hợp đồng, còn không thì cô cũng biết rồi, 2,000,000.0 tệ”.
Cô quay mặt đi đáp: “ Tôi không có tiền”.
“ Mới hơn 2 năm mà cô đã tiêu hết số tiền đó, bất ngờ đó cô thư ký của tôi”, anh chế giễu.
Số tiền mà anh nói đến thật sự cô không hiểu, ánh mắt ngờ ngợ nhìn anh: “ Trình tổng, ý của anh là sao? Tôi không hiểu”.
Anh bóp chặt lấy vai cô tức giận: “ Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Tổn thương mà cô đã gây ra năm đó, tôi sẽ bắt cô trả đủ”.
“ Rất tốt đó anh, họ hẹn sáng ngày mai em trở lại là có kết quả”, giọng nói đầy hạnh phúc.
Hàn Châu cảm thấy ngạc nhiên: “ Ngày mai à? Sao mà có kết quả nhanh thế nhỉ? Từ trước đến giờ anh chưa nghe trường hợp nào phỏng vấn mà có kết quả trong vòng một ngày như vậy đấy?”
An Hạ cũng không suy nghĩ sâu xa đáp: “ Chắc là do tác phong của họ vốn khẩn trương nên mới có kết quả sớm... À anh à, một chút nữa em sẽ mua nguyên liệu về nấu một bữa tối thịnh soạn để lấy may mắn”.
“ Nếu ngày mai có kết quả tốt thì anh sẽ đãi một bữa ngon lành để chúc mừng”.
Cô thích thú đáp: “ Lúc đó em sẽ ăn thật no nê luôn”.
....
Buổi tối trong phòng ngủ, Trình Tranh lấy ra từ trong hộp một bản sơ yếu lý lịch rồi mở máy tính lên, trên màn hình là hồ sơ xin việc của Chu An Hạ.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nói: “ Lần này cô chạy không thoát khỏi tay tôi đâu Chu An Hạ”.
Ánh mắt đầy rẫy thù hận đã hình thành từ lúc nào mà dù chỉ nhìn một lần cũng sợ đến mức lặng im.
....
Đúng giờ hẹn, An Hạ được mời vào phòng nhân sự. Cô có chút hồi hộp nhưng cũng không ngừng hy vọng rằng mình sẽ có được một công việc tốt.
Trưởng phòng nhân sự thông tin: “ Cô Chu, tôi có một chuyện cần phải bàn bạc với cô”.
An Hạ có chút bối rối: “ Vâng ạ”.
“ Thật ngại quá, vị trí nhân viên thiết kế hiện tại đã tuyển đủ số lượng rồi, nhưng công ty muốn giữ cô lại vì thấy được tiềm năng của cô. Cô Chu à, hay là thế này, vị trí thư ký CEO hiện đang trống. Nếu cô đồng ý ký hợp đồng, công ty sẽ đảm bảo sau 3 tháng, cô sẽ được chuyển về vị trí nhân viên thiết kế chính thức như cô muốn”, trưởng phòng nhân sự đề bạc.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi: “ Thưa chị, theo chị nói thì vị trí thiết kế đã đủ số lượng, vậy dù là 3 tháng sau cũng vẫn là cùng một số lượng. Trừ trường hợp nếu công ty biết một trong những nhân viên sẽ không ở lại sắp tới mới có thể đưa ra lời đề nghị sớm như vậy. Nhưng đối với một tập đoàn lớn và có tiếng như Oudi đây chắc là sẽ không để có bất kỳ sai sót nào đâu nhỉ?”
Sự thông minh của An Hạ khiến cho trưởng phòng đành câm nín, không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lý.
Bỗng có một cuộc điện thoại đến, trưởng phòng nhân sự bắt máy khoảng vài giây rồi trở lại với An Hạ.
“ Cô Chu à, thật ra là có một nhân viên thiết kế đã làm việc rất lâu rồi. Vì lý do cá nhân nên anh ta chỉ ở lại đúng 3 tháng rồi sẽ chuyển công tác ở thành phố khác. Chỉ cần cô đồng ý ký hợp đồng làm thư ký của CEO, thì sau 3 tháng, vị trí đó sẽ thuộc về cô. Còn về lương bổng và ưu đãi của nhân viên cô cứ yên tâm, tất cả đều nhân ba”.
An Hạ nghĩ đến tương lai bản thân nên đồng ý và cũng ký hợp đồng ngay lúc đó.
Mọi thứ đều đã được lên kế hoạch trả thù của Trình Tranh mà chính bản thân An Hạ không biết rằng cô đã vào hang cọp.
Khi về đến nhà, An Hạ vì không muốn mọi người lo lắng nên đã nói dối rằng mình đã được tuyển vào vị trí thiết kế. Nghe được tin vui, Hàn Châu giữ đúng lời hứa tổ chức một bữa tiệc chúc mừng chỉ có ba người.
Cô cảm thấy rất áy náy trong lòng nhưng không thể nào nói ra được.
....
Ngày đầu tiên đi làm, An Hạ ăn mặc rất lịch sự, dáng vẻ đúng là của một cô thư ký đi thang máy đến phòng làm việc. Đây là lần đầu cô được thấy một văn phòng thư ký, ngoài cô ra còn có thêm bốn người thư ký khác.
Cô được sắp xếp nơi làm việc ở trước phòng của CEO, điều này có vẻ khiến cô hơi có thắc mắc: Tại sao mình lại được giao nhiệm vụ làm thư ký riêng trong khi mọi người ở đây có kinh nghiệm vững chắc rồi nhỉ?
“ An Hạ, 5’ nữa tổng giám đốc đến, chúng ta phải xuống đón anh ấy lên”, nữ thư ký khác thông báo.
Cả hai đi xuống dưới sảnh thì cô đã thấy tất cả nhân viên đang xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh. Điều này khiến cô cảm nhận được người sếp của cô sắp tới rất kỉ luật và khó chiều. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự động viên mình để làm tốt nhất có thể.
CEO bước từ trong xe ra, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc đó. An Hạ chưa kịp nhìn thấy anh đã vội vã cúi đầu xuống chào hỏi.
Lúc này anh liếc mắt qua nhìn cô cực kỳ lạnh tanh như người xa lạ. Trình Tranh bắt đầu bước đi, cô và phó thư ký cũng đi theo sau vô cùng cẩn thận.
Nhìn dáng người của sếp mình từ phía sau, cô có cảm giác rất quen thuộc.
Cho đến khi thang máy mở ra, anh bước vào trước, đúng ngay lúc này cô ngước đầu lên thì mới thấy anh. Khoảnh khắc này đối với cô như chết lặng, đôi chân không còn sức lực để bước vào.
Đối diện với ánh mắt vô cảm mà cô đã từng nhìn thấy lúc xưa, quả thật giống y như đúc.
“ Cô định đứng đó tới khi nào?”, một giọng nói xa lạ hỏi cô.
Đôi chân cô bắt đầu di chuyển chầm chậm đứng phía sau anh, đầu cúi nhẹ xuống tránh nhìn thấy anh. Đôi mắt đã có ít nước mắt, bàn tay cô lúng túng đến nổi không biết đặt ở đâu cho đúng.
Trong những giây phút ở trong thang máy như là đang bị nhốt trong một cái hộp vậy, An Hạ cố gắng kìm nén lại cảm xúc, lo sợ rằng anh sẽ nhận ra.
Cô được thư ký trưởng chỉ dẫn cô đi vào phòng theo Trình tổng trước đó để thông báo về lịch trình của ngày hôm nay.
Màn hình máy tính bảng mở lên, cô cứ theo đó mà nhìn vào màn hình, cố ý trốn tránh ánh mắt của anh.
“ Thưa Trình tổng, 8h30’ sáng nay anh có một cuộc họp hội đồng các quản lý cấp cao; 10h khảo sát tình hình mua bán xe ở chi nhánh 4 và 5; 14h...”.
Chưa nghe cô thông báo hết lịch trình thì anh đã cắt ngang: “ Sao lại không gọi tôi là thiếu gia như ngày xưa nữa, Chu An Hạ?”
Câu hỏi này khiến cô biết rằng anh từ lúc đầu đã nhận ra cô: “ Trình tổng, là anh cố tình sắp xếp tôi vào vị trí này có đúng không?”
Anh đứng lên, bước đến gần cô, mặt đối mặt trả lời một cách chắc chắn: “ Không sai, là tôi đấy”.
“ Trình tổng, tôi xin từ chức”, giọng nói của cô tràn đầy ấm ức.
Trình Tranh đã lên kế hoạch mọi thứ, chẳng lẽ anh lại không có cách giữ cô lại sao. Anh nhếch mép hỏi như không hỏi: “ Từ chức?”
Sau đó anh lấy bản hợp đồng mà cô đã ký đưa đến trước mặt cô nói: “ Nếu cô muốn từ chức, vậy được thôi, 2,000,000.0 tệ bồi thường hợp đồng”.
Nghe đến một số tiền khủng như vậy, cô cũng không khỏi giật mình: “ 2,000,000.0 tệ?... Trình tổng, có phải như vậy là ép người quá đáng rồi không? Hợp đồng chỉ có 3 tháng thì làm sao tiền bồi thường lại lớn như thế chứ?”
“ Cô ký hợp đồng mà không xem cẩn thận à. À, hay cô nghe đến mức lương mỗi tháng đều nhân 3 nên không cần suy nghĩ liền đồng ý”, giọng anh đầy ẩn ý.
An Hạ phản bác lại: “ Trình tổng, anh không được xem thường tôi như vậy. Ban đầu vốn dĩ tôi nộp đơn vào vị trí thiết kế chứ không phải là thư ký CEO. Vì trưởng phòng nhân sự nói nếu tôi đồng ý ký hợp đồng với chức vụ thư ký thì sau 3 tháng, tôi sẽ chuyển qua phòng thiết kế. Nếu tôi biết anh là sếp của tôi thì tôi đã không đến phỏng vấn”.
Sự mạnh mẽ trong lời nói của cô khiến anh có chút ngạc nhiên: “ Mạnh miệng quá đó Chu An Hạ, nhưng lý do của cô không có hiệu lực. Cô phải làm ở đây cho đến khi hết hạn hợp đồng, còn không thì cô cũng biết rồi, 2,000,000.0 tệ”.
Cô quay mặt đi đáp: “ Tôi không có tiền”.
“ Mới hơn 2 năm mà cô đã tiêu hết số tiền đó, bất ngờ đó cô thư ký của tôi”, anh chế giễu.
Số tiền mà anh nói đến thật sự cô không hiểu, ánh mắt ngờ ngợ nhìn anh: “ Trình tổng, ý của anh là sao? Tôi không hiểu”.
Anh bóp chặt lấy vai cô tức giận: “ Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Tổn thương mà cô đã gây ra năm đó, tôi sẽ bắt cô trả đủ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.