Gặp Lại Em, Nhất Quyết Không Buông
Chương 15: Hoàng tử trong mơ
MyHuyen
04/12/2024
Một lúc sau, An Hạ tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh tự hỏi: “ Ở đây là đâu vậy nhỉ?”
Trình Tranh mở cửa bước vào, tỏ vẻ lạnh lùng: “ Tỉnh dậy rồi thì nhanh chóng trở lại làm việc đi”.
An Hạ bước xuống giường, cúi đầu nhẹ: “ Xin lỗi anh, Trình tổng! Tôi sẽ làm việc ngay”.
Khi cô bước đến cửa phòng, anh lên tiếng: “ Đứng lại”.
Anh quay người lại bước đến ép sát người cô lên cánh cửa. Một tay ôm eo, một tay nắm lấy cổ tay áp vào cửa.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, từ từ tựa trán mình vào trán cô.
“ Trình tổng! Anh đang làm gì vậy?”, nỗi lo sợ của cô hiện rõ trên khuôn mặt, giọng có chút rung rẩy.
Anh cứ giữ tư thế như vậy sau vài giây rồi nhẹ nhàng buông ra, làm như không có chuyện gì xảy ra trả lời: “ Không... Bây giờ cô làm việc được rồi. Và hãy nhớ thật kỹ rằng tôi không cho phép cô ngất xỉu thêm một lần nào nữa”.
Vừa dứt lời, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng trở lại bàn làm việc.
....
Trước cửa phòng khám, Hình Phi cứ lén lút nhìn trộm vào trong. Có vẻ như cô rất muốn được gặp chàng hoàng tử của mình nhưng lại không có lý do.
Người đi đường nhìn thấy hành động lấp ló của cô cũng không khỏi tò mò mà ngoảnh lại nhìn một chút.
Mỗi lần có người đi qua, cô lại nghiêm túc như không có gì rồi lại nhìn vào trong.
Cô thở dài tự mắng bản thân: “ Phi Phi ơi là Phi Phi, đường đường là một đại tiểu thư mà lại lén la lén lút ở một phòng khám nhỏ bé này... Hay là mình cứ vào trước đã, nếu anh ấy hỏi thì cứ nói là đến thăm chú chó hôm qua. Nhưng mà mình vốn dĩ không phải là chủ nhân của nó, cũng không có trách nhiệm gì phải đến... Làm sao đây Phi Phi? Làm sao đây?...”
Hàn Châu nhìn ra ngoài thấy có một người cứ đứng lấp ló ở ngoài, anh nghĩ đó có thể là khách hàng nên ra ngoài xem thử.
Anh vừa đến cửa định hỏi han thì cô cũng đột nhiên quay người lại. Hình Phi đang bối rối suy nghĩ về anh mà bất ngờ anh lại xuất hiện ở phía sau lưng khiến cô không khỏi giật mình.
Đôi mắt to tròn, đôi chân theo bản năng lùi về phía sau nhưng không may là ngay dưới chân lại có bậc thềm nên cô mất thăng bằng.
Hàn Châu nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy tay cô để không bị ngã xuống.
Khoảnh khắc chỉ trong vài giây ngắn ngủi này đã khiến cho Hình Phi ngay lập tức khẳng định rằng cô đã yêu anh. Cảnh tượng mà cô ngày đêm mơ ước với chàng hoàng tử cuối cùng cũng đã xảy ra.
“ Cô không sao chứ?”, anh lo lắng hỏi thăm.
Hình Phi nhanh chóng đứng thẳng người lại, vuốt tóc bối rối đáp: “ À tôi không sao... Cảm ơn anh!”.
Anh nhìn kỹ lại thì nhận ra cô: “ Cô có phải là hôm qua đã cứu một chú chó và đưa nó đến đây có phải không?”
Gương mặt cô không giấu nổi sự vui sướng khi biết anh còn nhớ đến mình. Giọng tràn đầy hạnh phúc đáp: “ Đúng vậy, chính là tôi”.
Nói xong cô phát hiện bản thân đã biểu hiện hết tất cả những gì trong lòng, cô nhắm mắt lại mắng bản thân: Phi Phi, mày thể hiện lố quá rồi. Là con gái phải giữ chút giá, phải tỏ ra thật kiêu hãnh thì con trai mới thích.
Nhìn thấy sự đáng yêu từ cô khiến anh cười lúc nào cũng không hay biết.
“ Nhưng mà hôm nay cô đến đây có việc gì hay sao?”
Cô nhìn anh mỉm cười, trong đầu lập tức suy nghĩ câu trả lời hợp lý.
“ Đương nhiên là có rồi... Là tôi muốn thăm chú chó hôm qua, xem xem vết thương của em ấy đã đỡ hơn chưa. Đúng, chính là như thế”, cô đáp lại với giọng ngập ngừng.
Anh cũng cảm thấy điều này là bình thường nên đồng ý: “ Được thôi, cô cứ vào thăm nó đi. Biết đâu khi gặp được ân nhân cứu mạng, nó sẽ khỏe lại và vết thương cũng nhanh lành thì sao?”
Hàn Châu dẫn cô đến nơi dưỡng thương của chú chó, bây giờ nhìn nó đã khỏe mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Cô vuốt ve nó mà vui mừng: “ Anh nhìn xem, nó khỏe lại rồi này”.
“ Cô có vẻ rất thích thú với động vật nuôi thì phải?”, anh nhìn cử chỉ của cô mà đoán.
“ Anh nói không sai... Tôi cảm thấy chúng nó cũng giống như con người vậy, có cảm xúc, biết vui biết buồn, biết lắng nghe, chỉ là hình dạng bên ngoài là khác biệt”, cô bày tỏ tình cảm đặc biệt với các động vật.
Anh tiếp lời: “ Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt quá”.
Hình Phi nhìn xuống bảng tên của anh đọc lên: “ Diệp Hàn Châu?”
Anh nhìn theo cô mà bật cười trả lời: “ Gặp nhau từ hôm qua mà tôi quên hỏi tên cô... Tên của cô là?”
“ Tên tôi là Hình Phi, Mạc Hình Phi... Anh có thể gọi tôi là Hình Phi”.
“ Được, Hình Phi!”.
Vì muốn được gặp anh thường xuyên nên cô đành nhờ chú chó giúp cô vậy. Cô hỏi ý anh: “ Bác sĩ Diệp, anh có thấy phiền không nếu tôi lui tới thường xuyên để thăm chú chó này?”
Vốn dĩ là người rộng lượng nên anh cũng không từ chối: “ Tất nhiên là được, cô muốn đến lúc nào cũng được. Vì chúng ta đều là những người yêu động vật nên tôi rất hoan nghênh cô đến đây”.
Nghe anh nói, trong lòng cô vui mừng đến mức muốn hét lên cho cả thế giới biết, nhưng cô cũng phải giữ nét, tỏ ra kiêu hãnh mà đáp lại: “ Được vậy thì tốt quá”.
....
Trong thư phòng, ông Trình đang tập trung đọc sách thì vợ ông mở cửa bước vào. Bà mang cho ông một ly nước lọc và vài viên thuốc.
“ Ông xã! Đến giờ uống thuốc rồi”, giọng ngọt ngào bà nói.
Do sức khỏe ông không được tốt như trước nên phải uống thuốc thường xuyên. Ông Trình cũng rất ngán ngẫm: “ Ngày nào cũng phải uống những loại thuốc này mà bệnh tình cũng không tốt hơn là mấy”.
Bà đưa thuốc và nước cho ông đáp: “ Ông đừng nói như thế... Ông phải thật khỏe mạnh để còn thấy cháu thấy chắc nữa chứ”.
Nghe bà nói mà lòng ông lo lắng: “ Nếu Trình Tranh nó kết hôn với con gái của anh Mạc thì tôi không phải lo làm gì. Không biết nó cứng đầu giống ai, nói thế nào cũng không nghe”.
Bà bật cười đáp lại: “ Con của ông thì phải giống ông rồi”.
“ Còn Lộ Vy, có rất nhiều gia đình danh giá muốn hỏi cưới nó đó. Bà nói với con gái sắp xếp thời gian đi xem mắt, ưng ai thì tiến tới”, ông yêu cầu.
Chuyện này khiến bà vô cùng khó xử, bởi bà rất yêu và muốn con gái mình theo đuổi những gì mà cô thích, không muốn ép buộc.
Khi bà bước ra thư phòng, phát hiện ra Lộ Vy đã ở đây từ lúc nào: “ Con về nhà khi nào vậy con gái?”
Lộ Vy nhìn về phía cánh cửa đáp: “ Vừa đúng lúc nghe ba nói chuyện xem mắt của con, thưa mẹ”.
Bà nhanh chóng kéo con gái vào phòng, đóng cửa lại nói: “ Nếu con không thích đi thì không sao đâu, mẹ tôn trọng quyết định của con mà”.
Cô biết bản thân mình vốn không có sự lựa chọn và cũng không muốn làm cho ba buồn nên giả vờ vui vẻ chấp nhận: “ Con sẽ đi xem mắt”.
Biết là con gái mình đang ép bản thân làm những điều không thích, bà ôm lấy cô khuyên nhủ: “ Vy Vy à, con đừng như thế nữa... Hãy sống cho bản thân và làm bất cứ điều gì mà con muốn đi”.
Lý do cô luôn nghe lời và làm theo sự sắp xếp của ông Trình là khi xưa mẹ cô rất nghèo nên phải đi làm phục vụ cho một hộp đêm để kiếm sống.
Vào một tối, ông Trình uống rượu say xỉn và đã phát sinh quan hệ với mẹ. Sau đó Yên Đoá quyết định về quê cha mẹ sinh sống, đến lúc biết bản thân mình đã mang thai thì vô cùng tuyệt vọng, nhiều lần có ý định tự tử.
Trình Tranh mở cửa bước vào, tỏ vẻ lạnh lùng: “ Tỉnh dậy rồi thì nhanh chóng trở lại làm việc đi”.
An Hạ bước xuống giường, cúi đầu nhẹ: “ Xin lỗi anh, Trình tổng! Tôi sẽ làm việc ngay”.
Khi cô bước đến cửa phòng, anh lên tiếng: “ Đứng lại”.
Anh quay người lại bước đến ép sát người cô lên cánh cửa. Một tay ôm eo, một tay nắm lấy cổ tay áp vào cửa.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, từ từ tựa trán mình vào trán cô.
“ Trình tổng! Anh đang làm gì vậy?”, nỗi lo sợ của cô hiện rõ trên khuôn mặt, giọng có chút rung rẩy.
Anh cứ giữ tư thế như vậy sau vài giây rồi nhẹ nhàng buông ra, làm như không có chuyện gì xảy ra trả lời: “ Không... Bây giờ cô làm việc được rồi. Và hãy nhớ thật kỹ rằng tôi không cho phép cô ngất xỉu thêm một lần nào nữa”.
Vừa dứt lời, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng trở lại bàn làm việc.
....
Trước cửa phòng khám, Hình Phi cứ lén lút nhìn trộm vào trong. Có vẻ như cô rất muốn được gặp chàng hoàng tử của mình nhưng lại không có lý do.
Người đi đường nhìn thấy hành động lấp ló của cô cũng không khỏi tò mò mà ngoảnh lại nhìn một chút.
Mỗi lần có người đi qua, cô lại nghiêm túc như không có gì rồi lại nhìn vào trong.
Cô thở dài tự mắng bản thân: “ Phi Phi ơi là Phi Phi, đường đường là một đại tiểu thư mà lại lén la lén lút ở một phòng khám nhỏ bé này... Hay là mình cứ vào trước đã, nếu anh ấy hỏi thì cứ nói là đến thăm chú chó hôm qua. Nhưng mà mình vốn dĩ không phải là chủ nhân của nó, cũng không có trách nhiệm gì phải đến... Làm sao đây Phi Phi? Làm sao đây?...”
Hàn Châu nhìn ra ngoài thấy có một người cứ đứng lấp ló ở ngoài, anh nghĩ đó có thể là khách hàng nên ra ngoài xem thử.
Anh vừa đến cửa định hỏi han thì cô cũng đột nhiên quay người lại. Hình Phi đang bối rối suy nghĩ về anh mà bất ngờ anh lại xuất hiện ở phía sau lưng khiến cô không khỏi giật mình.
Đôi mắt to tròn, đôi chân theo bản năng lùi về phía sau nhưng không may là ngay dưới chân lại có bậc thềm nên cô mất thăng bằng.
Hàn Châu nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy tay cô để không bị ngã xuống.
Khoảnh khắc chỉ trong vài giây ngắn ngủi này đã khiến cho Hình Phi ngay lập tức khẳng định rằng cô đã yêu anh. Cảnh tượng mà cô ngày đêm mơ ước với chàng hoàng tử cuối cùng cũng đã xảy ra.
“ Cô không sao chứ?”, anh lo lắng hỏi thăm.
Hình Phi nhanh chóng đứng thẳng người lại, vuốt tóc bối rối đáp: “ À tôi không sao... Cảm ơn anh!”.
Anh nhìn kỹ lại thì nhận ra cô: “ Cô có phải là hôm qua đã cứu một chú chó và đưa nó đến đây có phải không?”
Gương mặt cô không giấu nổi sự vui sướng khi biết anh còn nhớ đến mình. Giọng tràn đầy hạnh phúc đáp: “ Đúng vậy, chính là tôi”.
Nói xong cô phát hiện bản thân đã biểu hiện hết tất cả những gì trong lòng, cô nhắm mắt lại mắng bản thân: Phi Phi, mày thể hiện lố quá rồi. Là con gái phải giữ chút giá, phải tỏ ra thật kiêu hãnh thì con trai mới thích.
Nhìn thấy sự đáng yêu từ cô khiến anh cười lúc nào cũng không hay biết.
“ Nhưng mà hôm nay cô đến đây có việc gì hay sao?”
Cô nhìn anh mỉm cười, trong đầu lập tức suy nghĩ câu trả lời hợp lý.
“ Đương nhiên là có rồi... Là tôi muốn thăm chú chó hôm qua, xem xem vết thương của em ấy đã đỡ hơn chưa. Đúng, chính là như thế”, cô đáp lại với giọng ngập ngừng.
Anh cũng cảm thấy điều này là bình thường nên đồng ý: “ Được thôi, cô cứ vào thăm nó đi. Biết đâu khi gặp được ân nhân cứu mạng, nó sẽ khỏe lại và vết thương cũng nhanh lành thì sao?”
Hàn Châu dẫn cô đến nơi dưỡng thương của chú chó, bây giờ nhìn nó đã khỏe mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Cô vuốt ve nó mà vui mừng: “ Anh nhìn xem, nó khỏe lại rồi này”.
“ Cô có vẻ rất thích thú với động vật nuôi thì phải?”, anh nhìn cử chỉ của cô mà đoán.
“ Anh nói không sai... Tôi cảm thấy chúng nó cũng giống như con người vậy, có cảm xúc, biết vui biết buồn, biết lắng nghe, chỉ là hình dạng bên ngoài là khác biệt”, cô bày tỏ tình cảm đặc biệt với các động vật.
Anh tiếp lời: “ Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt quá”.
Hình Phi nhìn xuống bảng tên của anh đọc lên: “ Diệp Hàn Châu?”
Anh nhìn theo cô mà bật cười trả lời: “ Gặp nhau từ hôm qua mà tôi quên hỏi tên cô... Tên của cô là?”
“ Tên tôi là Hình Phi, Mạc Hình Phi... Anh có thể gọi tôi là Hình Phi”.
“ Được, Hình Phi!”.
Vì muốn được gặp anh thường xuyên nên cô đành nhờ chú chó giúp cô vậy. Cô hỏi ý anh: “ Bác sĩ Diệp, anh có thấy phiền không nếu tôi lui tới thường xuyên để thăm chú chó này?”
Vốn dĩ là người rộng lượng nên anh cũng không từ chối: “ Tất nhiên là được, cô muốn đến lúc nào cũng được. Vì chúng ta đều là những người yêu động vật nên tôi rất hoan nghênh cô đến đây”.
Nghe anh nói, trong lòng cô vui mừng đến mức muốn hét lên cho cả thế giới biết, nhưng cô cũng phải giữ nét, tỏ ra kiêu hãnh mà đáp lại: “ Được vậy thì tốt quá”.
....
Trong thư phòng, ông Trình đang tập trung đọc sách thì vợ ông mở cửa bước vào. Bà mang cho ông một ly nước lọc và vài viên thuốc.
“ Ông xã! Đến giờ uống thuốc rồi”, giọng ngọt ngào bà nói.
Do sức khỏe ông không được tốt như trước nên phải uống thuốc thường xuyên. Ông Trình cũng rất ngán ngẫm: “ Ngày nào cũng phải uống những loại thuốc này mà bệnh tình cũng không tốt hơn là mấy”.
Bà đưa thuốc và nước cho ông đáp: “ Ông đừng nói như thế... Ông phải thật khỏe mạnh để còn thấy cháu thấy chắc nữa chứ”.
Nghe bà nói mà lòng ông lo lắng: “ Nếu Trình Tranh nó kết hôn với con gái của anh Mạc thì tôi không phải lo làm gì. Không biết nó cứng đầu giống ai, nói thế nào cũng không nghe”.
Bà bật cười đáp lại: “ Con của ông thì phải giống ông rồi”.
“ Còn Lộ Vy, có rất nhiều gia đình danh giá muốn hỏi cưới nó đó. Bà nói với con gái sắp xếp thời gian đi xem mắt, ưng ai thì tiến tới”, ông yêu cầu.
Chuyện này khiến bà vô cùng khó xử, bởi bà rất yêu và muốn con gái mình theo đuổi những gì mà cô thích, không muốn ép buộc.
Khi bà bước ra thư phòng, phát hiện ra Lộ Vy đã ở đây từ lúc nào: “ Con về nhà khi nào vậy con gái?”
Lộ Vy nhìn về phía cánh cửa đáp: “ Vừa đúng lúc nghe ba nói chuyện xem mắt của con, thưa mẹ”.
Bà nhanh chóng kéo con gái vào phòng, đóng cửa lại nói: “ Nếu con không thích đi thì không sao đâu, mẹ tôn trọng quyết định của con mà”.
Cô biết bản thân mình vốn không có sự lựa chọn và cũng không muốn làm cho ba buồn nên giả vờ vui vẻ chấp nhận: “ Con sẽ đi xem mắt”.
Biết là con gái mình đang ép bản thân làm những điều không thích, bà ôm lấy cô khuyên nhủ: “ Vy Vy à, con đừng như thế nữa... Hãy sống cho bản thân và làm bất cứ điều gì mà con muốn đi”.
Lý do cô luôn nghe lời và làm theo sự sắp xếp của ông Trình là khi xưa mẹ cô rất nghèo nên phải đi làm phục vụ cho một hộp đêm để kiếm sống.
Vào một tối, ông Trình uống rượu say xỉn và đã phát sinh quan hệ với mẹ. Sau đó Yên Đoá quyết định về quê cha mẹ sinh sống, đến lúc biết bản thân mình đã mang thai thì vô cùng tuyệt vọng, nhiều lần có ý định tự tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.