Gặp Lại Em, Nhất Quyết Không Buông
Chương 13: Vợ sắp cưới
MyHuyen
04/12/2024
Khi cuốn tài liệu cuối cùng được đặt vào, An Hạ thở phào một cái rồi bước xuống. Không may là cô bị trượt chân, tay muốn nắm lại nhưng không kịp.
Từ trên cao, mặt cô sợ hãi tột độ, nhưng khi mở mắt ra thì trước mặt là Trình Tranh. Cô to tròn mắt, tim vẫn còn đập nhanh vì sợ, miệng không nói thành lời.
Cũng may là có anh ở dưới, kịp đỡ cô lại nên không bị thương gì.
An Hạ với đôi mắt nhìn anh, nhớ lại những ngày tháng ở bên nhau lúc xưa.
“ Cô định ở tư thế này đến bao giờ?”
Chưa đợi cô bước xuống, anh đã buông tay ra làm cô ngã xuống không thương tiếc.
“ Ây da!”, cô la lên vì đau.
Anh không đỡ cô lên mà trở lại vào bàn làm việc, còn cô nhanh chóng đứng lên nhìn xung quanh phủi người.
Cô thở dài một hơi tự nói với bản thân: Chu An Hạ! Phải thật mạnh mẽ để chiến đấu với 3 tháng ở đây. Không được nản chí, nhất định không được bỏ cuộc.
Vừa ngồi xuống ghế chưa kịp mở máy tính thì cô lại bị anh gọi: “ Thư ký Chu! Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Cô nhìn đồng hồ đáp: “ 9h31’ thưa Trình tổng”.
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào cô làm cô biết ngay là mình đã bỏ qua cái gì đó. Cô nhìn qua lịch ăn uống của anh thì phát hiện đã đến giờ uống cà phê liền đứng dậy.
“ Xin lỗi Trình tổng! Tôi sẽ đi làm ngay”, nói xong cô chạy nhanh đến quầy pha chế.
Một ly cà phê nóng được mang ra đặt lên bàn, cô mỉm cười mời: “ Cà phê của anh”.
Trước khi anh chạm môi vào ly, cô nhanh miệng nói: “ 180ml cà phê, 2/3 muỗng đường, đúng vị anh thích”.
Anh uống một ngụm rồi đặt ly xuống không nói gì, tiếp tục làm việc. An Hạ nhìn biểu cảm không có vẻ gì khó chịu liền yên tâm trở lại với công việc.
Một lúc sau ở hành lang ngoài cửa, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung bước đi. Cả nhân viên đều nhìn theo và ai cũng biết danh tính cô gái này.
Thư ký ở ngoài thấy cô gái đó đang bước vào thì ngay lập tức đứng lên chào hỏi: “ Chào tiểu thư Mạc! Cô đến tìm Trình tổng sao?”
“ Anh ấy có ở trong không?”, một giọng nói ngọt ngào hỏi.
“ Vâng có... Tiểu thư có cần tôi báo là cô đến không ạ?”
Cô đưa tay lên trả lời: “ Không cần, để em tự vào, cho anh ấy một bất ngờ nho nhỏ”.
Cánh cửa mở cùng với tiếng nói của cô: “ Trình tổng à! Phi Phi của anh đến rồi đây”.
Trình Tranh không có vẻ gì là bất ngờ: “ Anh biết rồi”.
Cô đi đến bàn làm việc của anh than thở: “ Cái gì đây? Hôm nay em được nghỉ nên đến thăm anh mà anh lại tỏ ra thờ ơ là như thế nào?”
“ Anh đang làm việc, em qua bên kia ngồi đợi anh một lát”, anh đề nghị.
Hình Phi lắc đầu thở dài: “ Dù sao em cũng là vợ sắp cưới của anh, anh không thể nào gác công việc sang một bên mà ga lăng với em được sao?”
Nghe được câu nói vợ sắp cưới, An Hạ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Hình Phi. Cô gái mà chủ tịch Trình đã nói với cô là vị hôn thê của Trình Tranh đang ở trước mắt, thật quá đau lòng.
Trình Tranh thấy cô ngơ ngác như vậy liền lập tức đứng lên nắm tay Hình Phi. Với một giọng ngọt ngào anh nói: “ Em nói đúng, chúng ta cũng sắp kết hôn, anh phải dành thời gian quan tâm đến vợ tương lai của anh nhiều hơn”.
Vừa dứt lời, anh nhìn sang An Hạ với ánh mắt như muốn chọc tức cô.
Hình Phi vô cùng ngạc nhiên trước những lời ngọt ngào này của anh. Vì từ trước đến nay anh lúc nào cũng lạnh lùng, điều gì đã làm anh thay đổi đến thế.
“ Anh làm sao vậy?”
Anh mỉm cười với Hình Phi rồi quay qua ra lệnh với An Hạ: “ Thư ký Chu! Mang ra giúp tôi một ly nước ép đặc biệt dành cho Phi Phi, vợ... sắp... cưới... của... tôi”.
Từng chữ một được anh nói ra như muốn cứa vào tim của cô, muốn khiến cho cô cảm thấy hối hận khi đã rời xa anh.
An Hạ mỉm cười, không để anh biết là mình đang đau đớn đến dường nào: “ Vâng, một ly nước ép đặc biệt thưa Trình tổng”.
Đứng trước mặt anh mà cô vẫn bình tĩnh, vui vẻ đúng là khiến anh muốn điên lên.
Anh nắm tay vợ sắp cưới đến ghế sofa ngồi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía khác.
Khi An Hạ rời đi, Hình Phi mới lên tiếng: “ Chúng ta chỉ diễn thôi mà anh nhập vai quá, đừng nói với em là anh thích em thật đấy nhé?”
“ Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai”, anh trả lời.
Cô lùi lại, ngồi cách xa anh một khoảng né tránh: “ Trình Tranh! Chỉ là diễn thôi đấy nhé, chứ anh già như vậy em không thể nào yêu anh được đâu”.
“ Già?”
“ Đúng vậy, anh cũng ngoài 30 rồi còn gì... Em mong muốn chồng tương lai của em sẽ là một người trẻ tuổi, tốt bụng, ngọt ngào và lãng mạn”, đôi mắt cô long lanh, kể ra mẫu người lý tưởng.
Anh búng trán cô nói: “ Suốt ngày cứ đọc truyện ngôn tình nên mới sinh ra ảo tưởng”.
Cô bực mình phản bác: “ Em không phải là con nít nữa mà anh cứ búng trán em mãi. Khi nào về đến nhà em sẽ nói với bác trai là anh ức hiếp em”.
Lúc này An Hạ mang ly nước ép mở cửa bước vào, Trình Tranh ngay lập tức ngồi gần lại, vòng tay ôm eo Hình Phi.
Cô đặt ly nước ép xuống bàn mời: “ Tiểu thư, mời cô dùng nước”.
“ Cám ơn chị!”, Hình Phi lịch sự.
Khi An Hạ vừa quay đi, Trình Tranh ngăn lại: “ Thư ký Chu! Một ly cà phê”.
An Hạ nhớ lại lịch ăn uống của anh không có uống cà phê vào giờ này nên thắc mắc: “ Trình tổng! Anh vừa uống cà phê vào 1 giờ trước...”.
Bỗng dưng anh khó chịu: “ Tôi yêu cầu thì cô phải làm”.
Với một người mà bây giờ trong lòng anh chỉ còn là hận thù thì làm sao có quyền lên tiếng chứ.
Hình Phi lần đầu thấy An Hạ nên hỏi: “ Trình Tranh, là thư ký mới à?”
“ Đúng, nhưng em không cần quan tâm đến cô ấy”.
An Hạ lấy hộp cà phê ra nhưng chần chừ: “ Một ngày uống nhiều cà phê đúng là không tốt cho sức khỏe, còn nóng nữa”.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định đặt cà phê vào chỗ cũ, mở tủ tìm một thức uống gì đó tốt hơn.
Tìm phía trong tủ một lúc, cô lấy ra một hộp thức uống gì đó khiến cô mãn nguyện gật đầu.
“ Thưa Trình tổng! Cà phê của anh”, cô đặt ly xuống với nụ cười nở trên môi.
Vì thức uống này có màu nâu đen rất giống cà phê nên anh không nghi ngờ gì mà cầm lên uống.
Khi anh uống được một ngụm thì ngay lập tức nhăn mặt khó chịu: “ Đây không phải cà phê... Tôi yêu cầu cô pha cà phê, tại sao lại là nước sâm”.
Cô nhanh chóng giải thích: “ Trình tổng, một ngày anh chỉ nên uống một ly cà phê thôi. Nếu uống nhiều, cơ thể sẽ dễ nóng, và không tốt cho gan. Tôi nghĩ sâm sẽ tốt hơn cho sức khỏe, giúp thanh mát cơ thể nữa”.
“ Nhiều lời... Làm ngay một ly cà phê”, anh tức giận.
Hình Phi thấy An Hạ đáng thương liền nói giúp: “ Anh đừng làm khó cô ấy quá... Thư ký Chu! Chị cứ tiếp tục làm việc đi, tôi muốn nói chuyện với Trình Tranh”.
“ Vâng tiểu thư! Tôi xin phép”, An Hạ cúi đầu nhẹ rồi trở lại bàn làm việc.
Tiếp theo đó, Trình Tranh luôn cố tình để cô thấy anh đang nói chuyện hạnh phúc với Hình Phi.
Từ trên cao, mặt cô sợ hãi tột độ, nhưng khi mở mắt ra thì trước mặt là Trình Tranh. Cô to tròn mắt, tim vẫn còn đập nhanh vì sợ, miệng không nói thành lời.
Cũng may là có anh ở dưới, kịp đỡ cô lại nên không bị thương gì.
An Hạ với đôi mắt nhìn anh, nhớ lại những ngày tháng ở bên nhau lúc xưa.
“ Cô định ở tư thế này đến bao giờ?”
Chưa đợi cô bước xuống, anh đã buông tay ra làm cô ngã xuống không thương tiếc.
“ Ây da!”, cô la lên vì đau.
Anh không đỡ cô lên mà trở lại vào bàn làm việc, còn cô nhanh chóng đứng lên nhìn xung quanh phủi người.
Cô thở dài một hơi tự nói với bản thân: Chu An Hạ! Phải thật mạnh mẽ để chiến đấu với 3 tháng ở đây. Không được nản chí, nhất định không được bỏ cuộc.
Vừa ngồi xuống ghế chưa kịp mở máy tính thì cô lại bị anh gọi: “ Thư ký Chu! Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Cô nhìn đồng hồ đáp: “ 9h31’ thưa Trình tổng”.
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào cô làm cô biết ngay là mình đã bỏ qua cái gì đó. Cô nhìn qua lịch ăn uống của anh thì phát hiện đã đến giờ uống cà phê liền đứng dậy.
“ Xin lỗi Trình tổng! Tôi sẽ đi làm ngay”, nói xong cô chạy nhanh đến quầy pha chế.
Một ly cà phê nóng được mang ra đặt lên bàn, cô mỉm cười mời: “ Cà phê của anh”.
Trước khi anh chạm môi vào ly, cô nhanh miệng nói: “ 180ml cà phê, 2/3 muỗng đường, đúng vị anh thích”.
Anh uống một ngụm rồi đặt ly xuống không nói gì, tiếp tục làm việc. An Hạ nhìn biểu cảm không có vẻ gì khó chịu liền yên tâm trở lại với công việc.
Một lúc sau ở hành lang ngoài cửa, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung bước đi. Cả nhân viên đều nhìn theo và ai cũng biết danh tính cô gái này.
Thư ký ở ngoài thấy cô gái đó đang bước vào thì ngay lập tức đứng lên chào hỏi: “ Chào tiểu thư Mạc! Cô đến tìm Trình tổng sao?”
“ Anh ấy có ở trong không?”, một giọng nói ngọt ngào hỏi.
“ Vâng có... Tiểu thư có cần tôi báo là cô đến không ạ?”
Cô đưa tay lên trả lời: “ Không cần, để em tự vào, cho anh ấy một bất ngờ nho nhỏ”.
Cánh cửa mở cùng với tiếng nói của cô: “ Trình tổng à! Phi Phi của anh đến rồi đây”.
Trình Tranh không có vẻ gì là bất ngờ: “ Anh biết rồi”.
Cô đi đến bàn làm việc của anh than thở: “ Cái gì đây? Hôm nay em được nghỉ nên đến thăm anh mà anh lại tỏ ra thờ ơ là như thế nào?”
“ Anh đang làm việc, em qua bên kia ngồi đợi anh một lát”, anh đề nghị.
Hình Phi lắc đầu thở dài: “ Dù sao em cũng là vợ sắp cưới của anh, anh không thể nào gác công việc sang một bên mà ga lăng với em được sao?”
Nghe được câu nói vợ sắp cưới, An Hạ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Hình Phi. Cô gái mà chủ tịch Trình đã nói với cô là vị hôn thê của Trình Tranh đang ở trước mắt, thật quá đau lòng.
Trình Tranh thấy cô ngơ ngác như vậy liền lập tức đứng lên nắm tay Hình Phi. Với một giọng ngọt ngào anh nói: “ Em nói đúng, chúng ta cũng sắp kết hôn, anh phải dành thời gian quan tâm đến vợ tương lai của anh nhiều hơn”.
Vừa dứt lời, anh nhìn sang An Hạ với ánh mắt như muốn chọc tức cô.
Hình Phi vô cùng ngạc nhiên trước những lời ngọt ngào này của anh. Vì từ trước đến nay anh lúc nào cũng lạnh lùng, điều gì đã làm anh thay đổi đến thế.
“ Anh làm sao vậy?”
Anh mỉm cười với Hình Phi rồi quay qua ra lệnh với An Hạ: “ Thư ký Chu! Mang ra giúp tôi một ly nước ép đặc biệt dành cho Phi Phi, vợ... sắp... cưới... của... tôi”.
Từng chữ một được anh nói ra như muốn cứa vào tim của cô, muốn khiến cho cô cảm thấy hối hận khi đã rời xa anh.
An Hạ mỉm cười, không để anh biết là mình đang đau đớn đến dường nào: “ Vâng, một ly nước ép đặc biệt thưa Trình tổng”.
Đứng trước mặt anh mà cô vẫn bình tĩnh, vui vẻ đúng là khiến anh muốn điên lên.
Anh nắm tay vợ sắp cưới đến ghế sofa ngồi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía khác.
Khi An Hạ rời đi, Hình Phi mới lên tiếng: “ Chúng ta chỉ diễn thôi mà anh nhập vai quá, đừng nói với em là anh thích em thật đấy nhé?”
“ Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai”, anh trả lời.
Cô lùi lại, ngồi cách xa anh một khoảng né tránh: “ Trình Tranh! Chỉ là diễn thôi đấy nhé, chứ anh già như vậy em không thể nào yêu anh được đâu”.
“ Già?”
“ Đúng vậy, anh cũng ngoài 30 rồi còn gì... Em mong muốn chồng tương lai của em sẽ là một người trẻ tuổi, tốt bụng, ngọt ngào và lãng mạn”, đôi mắt cô long lanh, kể ra mẫu người lý tưởng.
Anh búng trán cô nói: “ Suốt ngày cứ đọc truyện ngôn tình nên mới sinh ra ảo tưởng”.
Cô bực mình phản bác: “ Em không phải là con nít nữa mà anh cứ búng trán em mãi. Khi nào về đến nhà em sẽ nói với bác trai là anh ức hiếp em”.
Lúc này An Hạ mang ly nước ép mở cửa bước vào, Trình Tranh ngay lập tức ngồi gần lại, vòng tay ôm eo Hình Phi.
Cô đặt ly nước ép xuống bàn mời: “ Tiểu thư, mời cô dùng nước”.
“ Cám ơn chị!”, Hình Phi lịch sự.
Khi An Hạ vừa quay đi, Trình Tranh ngăn lại: “ Thư ký Chu! Một ly cà phê”.
An Hạ nhớ lại lịch ăn uống của anh không có uống cà phê vào giờ này nên thắc mắc: “ Trình tổng! Anh vừa uống cà phê vào 1 giờ trước...”.
Bỗng dưng anh khó chịu: “ Tôi yêu cầu thì cô phải làm”.
Với một người mà bây giờ trong lòng anh chỉ còn là hận thù thì làm sao có quyền lên tiếng chứ.
Hình Phi lần đầu thấy An Hạ nên hỏi: “ Trình Tranh, là thư ký mới à?”
“ Đúng, nhưng em không cần quan tâm đến cô ấy”.
An Hạ lấy hộp cà phê ra nhưng chần chừ: “ Một ngày uống nhiều cà phê đúng là không tốt cho sức khỏe, còn nóng nữa”.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định đặt cà phê vào chỗ cũ, mở tủ tìm một thức uống gì đó tốt hơn.
Tìm phía trong tủ một lúc, cô lấy ra một hộp thức uống gì đó khiến cô mãn nguyện gật đầu.
“ Thưa Trình tổng! Cà phê của anh”, cô đặt ly xuống với nụ cười nở trên môi.
Vì thức uống này có màu nâu đen rất giống cà phê nên anh không nghi ngờ gì mà cầm lên uống.
Khi anh uống được một ngụm thì ngay lập tức nhăn mặt khó chịu: “ Đây không phải cà phê... Tôi yêu cầu cô pha cà phê, tại sao lại là nước sâm”.
Cô nhanh chóng giải thích: “ Trình tổng, một ngày anh chỉ nên uống một ly cà phê thôi. Nếu uống nhiều, cơ thể sẽ dễ nóng, và không tốt cho gan. Tôi nghĩ sâm sẽ tốt hơn cho sức khỏe, giúp thanh mát cơ thể nữa”.
“ Nhiều lời... Làm ngay một ly cà phê”, anh tức giận.
Hình Phi thấy An Hạ đáng thương liền nói giúp: “ Anh đừng làm khó cô ấy quá... Thư ký Chu! Chị cứ tiếp tục làm việc đi, tôi muốn nói chuyện với Trình Tranh”.
“ Vâng tiểu thư! Tôi xin phép”, An Hạ cúi đầu nhẹ rồi trở lại bàn làm việc.
Tiếp theo đó, Trình Tranh luôn cố tình để cô thấy anh đang nói chuyện hạnh phúc với Hình Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.