Chương 42: .1: Không Được Phép Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt
Nam Ca
13/02/2024
Về nước được hai tháng, khoảng thời gian trước còn không kịp hẹn gặp bạn tốt. Quý Văn từ nhỏ đã xinh đẹp, tính cách hướng ngoại, giao tiếp rất lợi hại nên nhân duyên cực tốt, bất kể đối phương là nam hay nữ.
Tối thứ sáu lăn lộn cùng Phó Thần An một phen, thứ bảy lại ngủ nướng cả một ngày tại biệt thự của Phó Thần An. Tiếu Trạch Vũ gọi điện thoái tới hẹn chủ nhật cùng đi leo núi, đồng thời cũng hẹn thêm vài người bạn học cũ.
Quý Văn đã lâu chưa gặp bạn học cũ, trong lòng liền ngo ngoe rục rịch. Trong chuyện yêu đương cô cũng cần có không gian riêng, vẫn phải giữ liên lạc với bạn bè.
Phó Thần An nghe xong liền nhân cơ hội muốn cô chủ động trao tặng mấy nụ hồn nồng nhiệt kiểu Pháp. Sau đó anh mới vui vẻ đồng ý chủ nhật thả cô ra ngoài chơi, nhưng với tiền đề là không được trêu hoa ghẹo nguyệt. Phải biết rằng người phụ nữ của anh mị lực rất lớn, luôn khiến đám đàn ông khó có thể cưỡng lại.
Lúc mới ở bên nhau, mỗi lần cô ra ngoài một mình anh đều cực kỳ lo lắng, sợ cô bị người ta bắt đi.
“Đã rõ thưa Phó tổng, anh xem em mặc đơn giản như này chắc chắn không thể trêu chọc người đàn ông khác đâu nhỉ?” Quý Văn thay một chiếc áo thun trắng đơn giản phối cùng quần cao bồi, lại thêm một đôi giày vải tối màu, vui vẻ xoay vài vòng trước mặt anh.
“Ừ~ đi thôi!” Đôi mắt đen thâm thuý của Phó Thần An nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa của cô. Phong cách trang điểm hết sức trong sáng, hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ này đã 27 tuổi.
Nhưng cố tình như thế mới càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đám đàn ông. Phó Thần An cố nén hành động muốn cởi quần áo của cô xuống, cầm lấy balo nhét vào ngực cô rồi đem người đẩy ra cửa.
Quý Văn mím môi, trừng mắt nhìn cánh cửa to lớn đóng chặt trước mặt, nói một câu: “Đồ quỷ ấu trĩ Phó Thần An!” Sau đó “hừ” mạnh một tiếng rồi ngâm nga vài câu bước ra cửa biệt thự.
Tiếu Trạch Vũ đã sớm chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi phơi phới của người phụ nữ không khỏi trêu chọc: “Ồ~ sắc mặt hồng hào này có lẽ đã tiêu tốn không ít tinh lực của Phó thiếu nhỉ?” Giọng điệu cực kỳ mờ ám.
Quý Văn nhàm chán liếc mắt xem thường anh ấy, mở cửa ghế phụ ngồi vào: “Tôi nói này Tiếu Trạch Vũ, chẳng lẽ gần đây chồng anh không cho anh ăn đủ hả? Sao miệng lại thối thế?”
Vừa dứt lời, dư quang liếc sang bên cạnh thấy ánh mắt người đàn ông bỗng chốc ảm đạm hẳn đi. Cánh môi mấp máy gì đó, không khí trong nháy mắt yên tĩnh lạ thường.
Quý Văn cảm thấy có chút xấu hổ, gần đây cô hầu như đều bám bên người Phó Thần An, rất ít khi liên lạc với anh ấy.
“Sao vậy? Hai người…..” Quý Văn thấp giọng hỏi.
“Văn Văn, không ngờ lại bị em đoán trúng, anh chính là thiếu làm.” Chất giọng Tiếu Trạch Vũ bỗng nhiên trầm xuống, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lâm Diễn ngủ với người khác.” Hai tay anh ấy nắm chặt vô lăng, bàn tay trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được gân xanh nhô lên.
Trong lòng Quý Văn lộp bộp một tiếng, nghiêng mắt nhìn bộ dáng gầy gò của anh ấy, đôi mắt thâm quầng, ánh mắt ngoài vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ còn có tự giễu.
“Vậy anh vẫn muốn anh ta à?” Cô đặt tay lên mu bàn tay anh ấy tỏ ý trấn an. Kỳ thật, trong nhóm bốn người thì cô và Tiếu Trạch Vũ có quan hệ tốt nhất. Có lẽ bởi vì khác phái, hơn nữa cũng biết anh ấy thích đàn ông nên khi nói chuyện mới không kiêng nể gì.
Tiếu Trach Vũ sửng sốt vài giây sau đó nghiêng đầu cười chua xót với cô: “Muốn! Tất nhiên vẫn muốn rồi! Đến chết cũng không buông tha, nuôi người đàn ông đó lâu như vậy, sao có thể chắp tay làm áo cưới cho người khác.”
Trong giọng nói trầm thấp mang theo khí khái nhất định phải có được.
“Ừ! Nếu còn yêu anh ta thì không cần từ bỏ dễ dàng như thế.” Lời nói an ủi người khác dường như lại giống cô tự nói cho chính mình nghe. Đúng vậy, nếu lúc trước cô không giận dỗi bỏ đi thì cô cùng anh sẽ có kết quả ra sao đây?
Tối thứ sáu lăn lộn cùng Phó Thần An một phen, thứ bảy lại ngủ nướng cả một ngày tại biệt thự của Phó Thần An. Tiếu Trạch Vũ gọi điện thoái tới hẹn chủ nhật cùng đi leo núi, đồng thời cũng hẹn thêm vài người bạn học cũ.
Quý Văn đã lâu chưa gặp bạn học cũ, trong lòng liền ngo ngoe rục rịch. Trong chuyện yêu đương cô cũng cần có không gian riêng, vẫn phải giữ liên lạc với bạn bè.
Phó Thần An nghe xong liền nhân cơ hội muốn cô chủ động trao tặng mấy nụ hồn nồng nhiệt kiểu Pháp. Sau đó anh mới vui vẻ đồng ý chủ nhật thả cô ra ngoài chơi, nhưng với tiền đề là không được trêu hoa ghẹo nguyệt. Phải biết rằng người phụ nữ của anh mị lực rất lớn, luôn khiến đám đàn ông khó có thể cưỡng lại.
Lúc mới ở bên nhau, mỗi lần cô ra ngoài một mình anh đều cực kỳ lo lắng, sợ cô bị người ta bắt đi.
“Đã rõ thưa Phó tổng, anh xem em mặc đơn giản như này chắc chắn không thể trêu chọc người đàn ông khác đâu nhỉ?” Quý Văn thay một chiếc áo thun trắng đơn giản phối cùng quần cao bồi, lại thêm một đôi giày vải tối màu, vui vẻ xoay vài vòng trước mặt anh.
“Ừ~ đi thôi!” Đôi mắt đen thâm thuý của Phó Thần An nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa của cô. Phong cách trang điểm hết sức trong sáng, hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ này đã 27 tuổi.
Nhưng cố tình như thế mới càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đám đàn ông. Phó Thần An cố nén hành động muốn cởi quần áo của cô xuống, cầm lấy balo nhét vào ngực cô rồi đem người đẩy ra cửa.
Quý Văn mím môi, trừng mắt nhìn cánh cửa to lớn đóng chặt trước mặt, nói một câu: “Đồ quỷ ấu trĩ Phó Thần An!” Sau đó “hừ” mạnh một tiếng rồi ngâm nga vài câu bước ra cửa biệt thự.
Tiếu Trạch Vũ đã sớm chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi phơi phới của người phụ nữ không khỏi trêu chọc: “Ồ~ sắc mặt hồng hào này có lẽ đã tiêu tốn không ít tinh lực của Phó thiếu nhỉ?” Giọng điệu cực kỳ mờ ám.
Quý Văn nhàm chán liếc mắt xem thường anh ấy, mở cửa ghế phụ ngồi vào: “Tôi nói này Tiếu Trạch Vũ, chẳng lẽ gần đây chồng anh không cho anh ăn đủ hả? Sao miệng lại thối thế?”
Vừa dứt lời, dư quang liếc sang bên cạnh thấy ánh mắt người đàn ông bỗng chốc ảm đạm hẳn đi. Cánh môi mấp máy gì đó, không khí trong nháy mắt yên tĩnh lạ thường.
Quý Văn cảm thấy có chút xấu hổ, gần đây cô hầu như đều bám bên người Phó Thần An, rất ít khi liên lạc với anh ấy.
“Sao vậy? Hai người…..” Quý Văn thấp giọng hỏi.
“Văn Văn, không ngờ lại bị em đoán trúng, anh chính là thiếu làm.” Chất giọng Tiếu Trạch Vũ bỗng nhiên trầm xuống, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lâm Diễn ngủ với người khác.” Hai tay anh ấy nắm chặt vô lăng, bàn tay trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được gân xanh nhô lên.
Trong lòng Quý Văn lộp bộp một tiếng, nghiêng mắt nhìn bộ dáng gầy gò của anh ấy, đôi mắt thâm quầng, ánh mắt ngoài vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ còn có tự giễu.
“Vậy anh vẫn muốn anh ta à?” Cô đặt tay lên mu bàn tay anh ấy tỏ ý trấn an. Kỳ thật, trong nhóm bốn người thì cô và Tiếu Trạch Vũ có quan hệ tốt nhất. Có lẽ bởi vì khác phái, hơn nữa cũng biết anh ấy thích đàn ông nên khi nói chuyện mới không kiêng nể gì.
Tiếu Trach Vũ sửng sốt vài giây sau đó nghiêng đầu cười chua xót với cô: “Muốn! Tất nhiên vẫn muốn rồi! Đến chết cũng không buông tha, nuôi người đàn ông đó lâu như vậy, sao có thể chắp tay làm áo cưới cho người khác.”
Trong giọng nói trầm thấp mang theo khí khái nhất định phải có được.
“Ừ! Nếu còn yêu anh ta thì không cần từ bỏ dễ dàng như thế.” Lời nói an ủi người khác dường như lại giống cô tự nói cho chính mình nghe. Đúng vậy, nếu lúc trước cô không giận dỗi bỏ đi thì cô cùng anh sẽ có kết quả ra sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.