Chương 47: .3: (H) Muội Muội Muốn Ăn Kẹo Que Sao?
Nam Ca
13/02/2024
Con ngươi thâm thúy bỗng chốc ngẩn ra, xem ra người phụ nữ này không ngốc chút nào, nhìn thấu hoàn toàn sự tình. Náo loạn một hồi, Phó Thần An tự biết chính mình đuối lý nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không thể quỳ xuống trước mặt cô xin tha thứ.
Xoay người từ giường, lấy di động trong quần tây ra, click mở bức ảnh Đường Hạ Nam chia sẻ cho anh, đặt trước mặt cô: “Là một người đàn ông, em cảm thấy anh nhìn thấy loại ảnh chụp này, nếu không có bất kỳ phản ứng gì thì em có vui vẻ không? Hay là nên khổ sở?”
Mắt hạnh quét qua ảnh chụp, trong lòng Quý Văn hơi giật mình. Quả nhiên trong ảnh chụp, cô đỏ bừng mặt, bị một người đàn ông tướng mạo anh tuấn ôm vào trong ngực, dù là người đàn ông nào nhìn thì cũng sẽ hiểu lầm.
“Đó là bởi vì chân em đau, Tiếu Trạch Vũ lại không có ở đó cho nên...” Càng nói, Quý Văn lại càng cảm thấy không tự tin. Cô hẳn là nên vui vẻ, người đàn ông này sau khi nhìn ảnh chụp thì sốt ruột, điên cuồng chạy tới. Tuy rằng hành vi thô bạo vô lễ nhưng ít ra cũng vì yêu quá mức khẩn trương.
Quý Văn ôn nhu giải thích một phen, lại nghĩ tới ban ngày, khi Phó Thần An ra ngoài đã phân phó không cho trêu hoa ghẹo nguyệt. “Em cũng anh ta thật sự không phát sinh bất cứ chuyện gì... Chỉ là ôm em xuống núi mà thôi.” Quý Văn sốt ruột, đến sau lại thậm chí muốn giơ hay ngón tay phải lên thề nhưng bị Phó Thần An cản lại.
“Được, không trách em, ai bảo anh lấy phải cô vợ vạn người mê làm gì ~” Phó Thần An phúc hắc cười, ôm sẵn gáy cô mà ôn nhu hôn mất
n ~ Tiểu Văn Văn thật sự quá hồn nhiên. Làm thế nào mà thế cục đột nhiên xoay chuyển ngược lại vậy? Phó Thần An cử chỉ đắc ý vì sự sáng suốt của mình.
“Hiện tại chân còn rất đau sao? Muốn đi bệnh viện hay không?” Bỗng nhiên nhớ tới móng heo kia, khuôn mặt tuấn tú lại lần nữa nhăn chặt đuôi lông mày, thật cẩn thân nâng chân cô lên, không ngừng thổi thổi vào chỗ bị thương.
“ n ~ Còn tốt, buổi tối bác sĩ đã xem qua. Cho thuốc, đúng hạn bôi rượu thuốc là được.” Quý Văn nhìn người đàn ông cả người trần trụi kia đang nằm bên chân cô, cẩn thận giúp cô thổi vết thương, lòng phóng bị kia bỗng nhiên mềm mại đến rối tinh rối mù.
Ánh mắt bỗng nhiên liếc đến vật cứng nửa mềm giữa hai chân người đàn ông, mật huyệt dưới hạ thể lại trống rỗng hư không phóng đại gấp mười lần, muốn được hắn lấp đầy.
“Ông xã ~” Quý Văn ôn nhu nhẹ nhàng hô một tiếng, tay nhỏ trắng nõn lớn mật đặt trên âm hộ mà nhẹ nhàng xoa, bên miệng chậm rãi tràn ra tiếng rên rỉ dụ hoặc.
Bên tai từng tiếng rên rỉ đánh thức cự long nửa tỉnh nửa mê của người đàn ông, bắt đầu ngẩng đầu về phía trước.
Phó Thần An tránh chỗ mắt cá chân của cô ra, nhẹ nhàng nhấc cái chân khác của cô lên. Mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm hoa huyệt của cô, “Bà xã muội muội muốn ăn kẹo que sao?” Tiếng nói trầm thấp gợi cảm bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Xoay người từ giường, lấy di động trong quần tây ra, click mở bức ảnh Đường Hạ Nam chia sẻ cho anh, đặt trước mặt cô: “Là một người đàn ông, em cảm thấy anh nhìn thấy loại ảnh chụp này, nếu không có bất kỳ phản ứng gì thì em có vui vẻ không? Hay là nên khổ sở?”
Mắt hạnh quét qua ảnh chụp, trong lòng Quý Văn hơi giật mình. Quả nhiên trong ảnh chụp, cô đỏ bừng mặt, bị một người đàn ông tướng mạo anh tuấn ôm vào trong ngực, dù là người đàn ông nào nhìn thì cũng sẽ hiểu lầm.
“Đó là bởi vì chân em đau, Tiếu Trạch Vũ lại không có ở đó cho nên...” Càng nói, Quý Văn lại càng cảm thấy không tự tin. Cô hẳn là nên vui vẻ, người đàn ông này sau khi nhìn ảnh chụp thì sốt ruột, điên cuồng chạy tới. Tuy rằng hành vi thô bạo vô lễ nhưng ít ra cũng vì yêu quá mức khẩn trương.
Quý Văn ôn nhu giải thích một phen, lại nghĩ tới ban ngày, khi Phó Thần An ra ngoài đã phân phó không cho trêu hoa ghẹo nguyệt. “Em cũng anh ta thật sự không phát sinh bất cứ chuyện gì... Chỉ là ôm em xuống núi mà thôi.” Quý Văn sốt ruột, đến sau lại thậm chí muốn giơ hay ngón tay phải lên thề nhưng bị Phó Thần An cản lại.
“Được, không trách em, ai bảo anh lấy phải cô vợ vạn người mê làm gì ~” Phó Thần An phúc hắc cười, ôm sẵn gáy cô mà ôn nhu hôn mất
n ~ Tiểu Văn Văn thật sự quá hồn nhiên. Làm thế nào mà thế cục đột nhiên xoay chuyển ngược lại vậy? Phó Thần An cử chỉ đắc ý vì sự sáng suốt của mình.
“Hiện tại chân còn rất đau sao? Muốn đi bệnh viện hay không?” Bỗng nhiên nhớ tới móng heo kia, khuôn mặt tuấn tú lại lần nữa nhăn chặt đuôi lông mày, thật cẩn thân nâng chân cô lên, không ngừng thổi thổi vào chỗ bị thương.
“ n ~ Còn tốt, buổi tối bác sĩ đã xem qua. Cho thuốc, đúng hạn bôi rượu thuốc là được.” Quý Văn nhìn người đàn ông cả người trần trụi kia đang nằm bên chân cô, cẩn thận giúp cô thổi vết thương, lòng phóng bị kia bỗng nhiên mềm mại đến rối tinh rối mù.
Ánh mắt bỗng nhiên liếc đến vật cứng nửa mềm giữa hai chân người đàn ông, mật huyệt dưới hạ thể lại trống rỗng hư không phóng đại gấp mười lần, muốn được hắn lấp đầy.
“Ông xã ~” Quý Văn ôn nhu nhẹ nhàng hô một tiếng, tay nhỏ trắng nõn lớn mật đặt trên âm hộ mà nhẹ nhàng xoa, bên miệng chậm rãi tràn ra tiếng rên rỉ dụ hoặc.
Bên tai từng tiếng rên rỉ đánh thức cự long nửa tỉnh nửa mê của người đàn ông, bắt đầu ngẩng đầu về phía trước.
Phó Thần An tránh chỗ mắt cá chân của cô ra, nhẹ nhàng nhấc cái chân khác của cô lên. Mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm hoa huyệt của cô, “Bà xã muội muội muốn ăn kẹo que sao?” Tiếng nói trầm thấp gợi cảm bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.