Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 1: Nhớ người xem như là an ủi hay bi ai?

Miêu Diệc Hữu Tú

20/02/2017

Nắng giữa hè xuyên thấu qua tầng tầng tán cây rơi xuống đấy, bỗng nhiên có cảm giác nghiền nát. Rõ ràng là tia sáng chói mắt, giờ khắc này lại bỗng nhiên mang vị ưu thương.

Tạ Xuân Hồng mặc đồng phục màu trắng lưng mang cặp xanh, tóc đuôi ngực cao cao đưa qua đưa lại, khuôn mặt mầm mại của thiếu nữ phiếm hồng, chóp mũi lộ ra những tầng mồ hôi mịn, giày xăng-̣đan nhựa màu trắng đi trên mặt đất nóng rực đã lâu, có hơi đau, làm cho Tạ Xuân Hồng không kiên nhẫn vừa đi vừa đá chân.

Đây là ngày đầy tiên lớp Cao Nhị khai giảng, Tạ Xuân Hồng 15 tuổi, đang ngồi ở phòng học vừa mới chuyển đến trên lầu, cùng lúc đó thì Đường Sơ đến, áo màu trắng đang đi nhẹ nhàng tung bay, sau đó đứng lại ở trước bục giảng, gương mặt trẻ sạch sẽ lộ ra nụ cười Erya: "Chào các em, tôi là chủ nhiệm lớp của các em, tên là Đường Sơ."

[Cao Nhị: Lớp 11 ở Việt Nam]

Đường Sơ, Đường Sơ, lúc ấy phòng học đang nóng ran đột nhiên lại đồng loạt yên tĩnh, tiếng ve kêu bên ngoài ngày một rõ ràng, bỗng nhiên gió ngoài cửa sổ như thổi qua trái tim ngây thơ của Tạ Xuân Hồng, đột nhiên nghĩ đến trong Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc có một câu thơ, "Khẩu xỉ cầm hương đối nguyệt ngâm" .

[* Khẩu xỉ cầm hương đối nguyệt ngâm: Miệng có hương thơm đối với trăng ngâm]

Có phải hay không chính là như vậy? Đường Sơ, đầu lưỡi giống như vẫn quanh quẩn âm tiết ấy.

Tạ Xuân Hồng mở mắt ra, ánh trăng rất tốt, rèm cửa sổ không có kéo lại, rất rõ ràng chiếu vào bên trong, nhưng cũng có một loại cảm giác lành lạnh. Thất thần ngồi ở trên giường rất lâu, trong mộng nhìn thấy dáng vẻ thư sinh của Đường Sơ thì nụ cười lập tức dần dần tản đi, Xuân Hồng thở dài, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, còn, đặc biệt tịch mịch.

Bạn có biết nhớ tự vị của một người là như thế nào hay không? Giống như là không kịp nhai kĩ đã nuốt lòng trắng trứng gà luộc vào, thứ che chắn cho cả trái tim của bạn chợt dừng lại giống như thế, máu toàn thân đều không thể chảy thuận lợi. Càng giống như là... Cái kia trong lòng động đậy thật mạnh, gió lạnh ào ào đến, viết ra bất mãn, nhưng lại được bổ sung không đầy đủ...

Mà Đường Sơ, chính là khoảng trống không đáy như vậy.

Tất tất tác tác trong bóng đêm mò đến tủ lạnh, lấy ra nước đá lạnh lẽo, tiếp xúc với nhiệt độ cao bên ngoài của ly thủy tinh, dần dần hóa thành nước, càng lúc càng nhiều, cuối cùng tất cả biến thành nước, giống như là nước mặt của người nào đó không kịp chảy xuống.

Xuân Hồng uống một hơi hết ly nước đá lạnh, dạ dày bị lấp đầy rồi, giống như sẽ không trống không như vậy nữa, những phiền não trong lòng mới an tĩnh lại, một lần về giường nằm lại, thế nào cũng bị mất ngủ, vì thế Xuân Hồng cuộn mình trong chăn, nhắm mắt lại lần nữa bắt đầu hồi tưởng lại thời gian lúc trước.

Giấc ngủ chưa đủ nửa đêm còn uống nước, làm cho buổi sáng rời giường không có cách nào gặp người, xử lý tinh tế bản thân một phen, trước khi ra cửa, cô gái nữa đêm tịch mịch đã biến mất, vừa vặn trở thành cô gái xinh đẹp phong tình.

Sau khi tốt nghiệp Tạ Xuân Hồng ở lại công ty thực tập, mấy cô gái trẻ cùng kí túc xá cũng nhanh chóng có hành động, Phương Tình cùng Nhị Hỉ đều là một tay cầm chứng nhận tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú, sau khi cưới bắt đầu làm bà chủ nhà, Phương Tình hoàn hảo, ở nhà thỉnh thoảng viết viết gì đó, Nhị Hỉ thì làm phu nhân rồi. Cố Mạch từ trước đến giờ không làm cho người ta quan tâm, luôn biết mình nghĩ muốn cái gì, hiện tại đã đính hôn, rất nhanh sẽ tiến vào cung điện hôn nhân. Trái ngược với bản thân, lịch sử yêu đương trong kí túc xá của Tạ mỹ nữ rất phức tạp, đến nay kết giao bạn trai không vượt qua hai tháng, vẫn đang vật lộn với đủ thứ loại nam nhân.

Công ty này là xí nghiệp tư nhân, quy mô không phải là rất lớn, cũng không nhiều tiền đồ phát triển lắm, huống chi ở chỗ này Xuân Hồng là một nhân viên phòng thị trường nho nhỏ, chỉ là nhất thời không có vị trí hợp lí, nên trước tiên đành chờ đợi thôi.

Gần đến giờ tan tầm, trưởng phòng thị trường Lâm đầu to đã chạy đến báo buổi tối cùng ăn cơm với mấy khách hàng lớn, chỉ đích danh nói họ muốn Xuân Hồng đi. Xuân Hồng mặt đầy ý cười nhận lời, nhưng ở trong lòng thầm mắng chết Lâm đầu to, nhìn mình rất xinh đẹp mỗi lần đi ra ngoài xã giao đều mang theo mình, cũng không phải là đến làm thiếp, sớm muộn gì có một ngày cô cũng không thèm làm nữa. Mắng đi mắng lại, Xuân Hồng vội vã đổi bộ quần áo, đai lưng cao màu xanh lá cây đậm trên váy, vạt dưới là vải dạ Lace phiền phức, cùng màu với đai lưng, thướt tha, rất có cảm giác.

Một trong số khách hàng đó là người Quảng Đông, một bữa cơm vẫn không ngừng khuyên Xuân Hồng uống rượu, lớn miệng "Nữa, nữa" không dứt. Xuân Hồng vừa cười kiều kiều mị mị, vừa không lộ: dấu diếm dấu vết địa tứ lạng bạt thiên cân, nâng ly cạn chén, chỉ chốc lát sau khuôn mặt của lão già người Quảng Đông kia đỏ bừng.

"Tiểu Tạ, đến nào, uống một chén nữa, đừng chỉ vùi đầu ăn uống, cô không uống là không nể mặt rồi!" Cùng đi với lão già Quảng Đông kia cũng hiểu được sự tình, vội vàng rót đầy rượu rồi đẩy tới trước mặt Xuân Hồng.

Xuân Hồng nhìn ly rượu kia, cái gì cũng không nói, tay vuốt tóc, đặc biệt quyến rũ địa nhìn đối phương, thấy sắc mặt của đối phương dần lúng túng, không cần người khác nói, hắn vội vàng nâng ly rượu trước mặt lên: "Được, tôi cạn trước vì kính!" Vừa nói vừa cau mày uống một ngụm rượu sỉ nhục trong tay.

Xuân Hồng cười cười, cầm ly rượu uống hết.

Muồn cùng lão nương đối nghịch? Hừ!

Lường trước lòng dạ tên đàn ông muốn đối phó Xuân Hồng, cũng có như vậy mới không luống cuống không biết làm sao. Đại khái là tối hôm qua uống quá nhiều nước đá, lúc này bụng lại một trận lành lạnh quặn đau, cảm giác tự nhiên như vậy là quen thuộc, Xuân Hồng bất động thanh sắc rời đi, vào phòng rửa tay vội vàng xử lý tình huống, không được, nghĩ cái cớ rời đi cho phải phép .

Tựa người vào cửa toilet, bụng của đau đớn làm cho một điểm khí lực cô cũng không có, không dám tùy ý đi lại, Xuân Hồng có chút sững sờ, sắc mặt trắng bệch, dù cho là m4 phẩm trên mặt là cao cấp cũng không che hết lại được, đáy lòng có tảng băng lớn phảng phất thổi qua, từng đợt rét lạnh.

"Vâng... Cô?" Thanh âm trầm thấp dễ nghe từ phía sau lưng truyền đến, mang theo vài tia không xác định.

Xuân Hồng quay đầu, người đàn ông trước mặt rất cao lớn, mặc dù mang giày Tây, vẫn có thể làm cho bạn cảm giác được dưới quần áo là thân thể cường hãn như thế nào, giống như là Tiểu Báo, cường tráng, nguy hiểm.

Nhìn kỹ một chút khuôn mặt của người đàn ông, đèn hành lang rất sáng, lông mi của người đàn ông rất dài, anh mắt đen nhánh thâm thúy, mũi rất, rất giống như là tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ từ Phương Tây, đôi môi mỏng mím lại, đường nét thập phần cường tráng. Người này... A, là đúng là gặp mặt một lần rồi, ở hỗn lễ của Phương Tình, là anh họ củaPhương Tình – Dịch Hồi.



"Thì ra là anh họ, chào anh!" Xuân Hồng cười nhạt, lễ phép vươn tay ra.

Dịch Hồi trong mắt có cái gì chợt lóe lên, không dao động dưới anh đèn mà cầm tay ngọc, ngay sau đó lễ phép buông ra.

"Tạ tiểu thư, sắc mặt cô nhìn qua không tốt lắm, không thoải mái sao?"

Xuân Hồng kinh ngạc một chút, người đàn ông này thoạt nhìn thật không dễ sống chung, không giống như là sẽ chủ động cùng người khác nói chuyện, bất quá cũng không để ý, chỉ gật đầu.

"Không có gì, gặp phải thời điểm: phiền toái nhỏ."

Dịch Hồi nhíu mày, nghĩ là cô ở đây bị quầy rầy, dù sao nơi này thường xuyên có các buổi tiệc thương mại, nhiều người làm càng cũng không phải là không thể được.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Xuân Hồng ngước mắt nhìn anh một chút, có chút khó có thể mở miệng: "Không... Không làm phiền anh!"

Dịch Hồi nghĩ trong lòng cô có lẽ cô còn khách khí, gặp phải người khác quấy rầy dù sao vẫn là có chút lúng túng.

"Không cần khách khí!"

Xuân Hồng cắn môi dưới có hơi trắng bệt, thật sự là tình huống đặc biệt: "Việc này, có thể hay phiền anh mua giúp tôi vài món đồ hay không?"

Dịch Hồi kinh ngạc nhìn Xuân Hồng, gật đầu, không để ý lắm nói: "Được thôi, thứ gì?"

"Băng vệ sinh..." Xuân Hồng rũ mắt, cố gắng hết sức bình thản nói.

Trên hành lang đột nhiên an tĩnh vài giây, Dịch Hồi ho một tiếng, quay đầu: "Cô ở đây chờ tôi một chút." Dứt lời vội vả rời đi.

Xuân Hồng không thể tin nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã rời đi, vừa mới... Thật giống mặt của anh ấy đỏ lên? Tối này nhất định là uống nhiều rượu rồi!

Dịch Hồi trở về rất nhanh, trên tay ôm túi môi trường cực lớn trong siêu thị

"Cái này, nhiều như vậy?" Cầm lấy một bao lớn đồ dùng phụ nữ, Xuân Hồng sợ hết hồn.

"Khụ, tôi không biết mua loại nào, nên mỗi loại lấy một cái..." Dịch Hồi cảm thấy không được tự nhiên, chỉ chỉ phòng rửa tay, "Cô nhanh đi đi!" Nói xong hận không đem ngón tay đi chặt.

Quả nhiên cả người Tạ Xuân Hồng cũng không được tự nhiên, may là bình thường tiếp xúc với nhiều nam nhân nên cũng hơi lớn mật, lúc này cũng đành phải vội vã nói cám ơn rồi trốn vào phòng rửa tay.

Lúc Dịch Hồi đi ra từ đây, đã khôi phục lại hình tượng BOSS lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Rất khuya rồi, tôi đưa cô về!"

Xuân Hồng lúc này vừa đi là lại đau, mỏi mệt không nói ra được, nên cũng không già mồm cãi láo mà cự tuyệt, trở về chào tạm biệt Lâm đầu to, mặc kệ nét mặt của mọi người trong bàn, liền ôn hòa rời đi.

Dọc theo đường đi cũng không nói gì, Dịch Hồi hiển nhiên không phải là người hay nói, Xuân Hồng đau tới cực điểm, cũng không muốn hao tổn tâm cơ tìm đề tài.

Dịch Hồi bình tĩnh lái xe, thỉnh thoảng địa dùng ánh đèn trong xe còn sót lại lườm cô một cái, Xuân Hồng nhắm hai mắt dựa vào cửa kính xe, ánh đèn phía ngoài chiếu lên mặt, Dịch Hồi nhìn cô như vậy, có cảm giác thương tiếc làm cho người ta không nói lên lời.

Kết thúc mười mấy phút đi xe, mặc dù Dịch Hồi lái xe rất chậm.

Xuân Hồng mở mắt ra: "Tối nay cám ơn Dịch tiên sinh rất nhiều."



"Không có gì, gọi Dịch Hồi là được rồi!" Dịch Hồi bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt tối lên nhìn chằm chằm Xuân Hồng.

"Được, vậy anh cũng đừng gọi tôi là 'Tạ tiểu thư', trực tiếp gọi tên tôi nha!" Xuân Hồng cười tủm tỉm nói.

Dịch Hồi nhếch khóe miệng, biết nghe lời phải: "Được, Xuân Hồng."

Thanh âm rất trầm thấp, bịt kín ở trong xe, có một loại nỉ non đắc ý giữa tình nhân, Xuân Hồng ngây ra một lúc, lập tức buông xuống tâm tình kì quái này: "Đã khuya rồi, hôm nay làm phiền anh quá, không quấy rầy anh nữa, gặp lại sau!"

Dịch Hồi không để ý cô không muốn mời anh ngồi lại một chút, gật đầu: "Được, nghỉ ngơi sớm một chút, gặp lại sau!"

Nhìn lên trên lầu có ánh đèn sáng lên, Dịch Hồi khẽ cười cười, rồi khởi động xe lái vào bóng đêm mịt mờ.

Xuân Hồng, không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.

Dù sao phần công tác này cũng không có tiền đồ, Xuân Hồng chỉnh đốn tâm tư, chỉ là lười chuyển việc, mới làm đến giờ.

Chậm rãi ngồi ở vị trí làm việc của mình, ngay cả chút nước cũng không kịp uống, Lâm đầu to khí thế hừng hực đã chạy đến hỏi tội.

"Tạ Xuân Hồng, ngày hôm qua cô có chuyện gì xảy ra?"

"Cái gì chuyện gì xảy ra? Tôi không phải đã nói rồi sao, thân thể ta không thoải mái!" Thái độ của Xuân Hồng làm cho Lâm đầu to trong lòng phi thường không thoải mái.

"Cô có biết hay không hôm qua cứ thế rời đi làm cho khách hàng không hài lòng, đơn hàng lớn như vậy cũng bị mất luôn!"

Tạ Xuân Hồng khinh thường liếc hắn một cái: "Ngày hôm ở đây cũng không phải chỉ có một mình tôi, tôi thế nào mà không biết mình là nhân viên trọng yếu như vậy?"

Lâm đầu to giận đến mức cánh mũi phì phò, trợn tròn tròng mắt: "Tạ Xuân Hồng, cô đây là cái gì thái độ? Cô đi tiếp khách hàng như vậy có biết mất mặt hay không, khách hàng sẽ nghĩ như thế nào về cô, khách hàng sẽ nghĩ công ty của chúng ta không có đem họ để vào trong mắt!"

Xuân Hồng cũng nổi giận, "Hoắc" một cái đứng lên, cô vốn cao, vừa mang giày cao gót, cứ như vậy thẳng tấp nhìn xuống Lâm đầu to, thoáng cái khí thế lên rồi.

"Vậy ông bảo tôi làm gì đây? Tối hôm qua dì cả của tôi đến mấy người vẫn liều mang rót rượu cho tôi, ta con mẹ nó nếu máu chảy thành sông, ông cũng không thả tôi đi? Có người không có lương tâm như ông à!"

Không hổ là bạn học, thành ngữ hạ bút thành văn, vẫn là dùng rất đúng!

Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, cho dù không nhìn, Xuân Hồng cũng biết mọi người cdùng ánh mắt ngưỡng mộ như thế nào nhìn mình.

Lâm đầu to thẹn quá hóa giận, nghẹn mặt đỏ bừng: "Cô...cô... cô không muốn ở đây nữa có phải hay không!"

Tạ Xuân Hồng thản nhiên cười, nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ: "Ngài nói thật là nói đúng, làm việc cùng cái người suốt ngày bắt tôi ra ngoài tiếp khách thật là quá phiền! Tơi muốn hoàn lương rồi!" Xuân Hồng tiêu sái quăng tài liệu làm việc xuống trước mặt Lâm đầu to: "Lão, nương, không, làm, nữa!”.

Ôm đồ đạc của mình ra khỏi cửa công ty, Tạ Xuân Hồng có khoái chí hãnh diện, cảm thấy ngay cả không khí cũng tươi mới hẳn, đi bộ nhẹ nhàng trên đường cái.

"Này, Cố Tiểu Mạch cậu đang làm gì đó?" Xuân Hồng ngồi ở trong xe taxi rất thích thú gọi điện thoại cho bạn mình báo tin mình từ chức.

"Đang thử áo cưới, Tình tử với Nhị Hỉ cũng ở đây!" Cố Mạch thanh âm lạnh lùng, lại hết sức dễ nghe.

"Được, tớ đến ngày, chờ tớ!"

Cố Mạch tháng sau kết hôn, hôm nay cũng không thèm làm việc, toàn tâm chuẩn bị gả vào Hạ gia.

Đẩy cửa đi vào, đã nhìn Cố Mạch đứng ở trước gương, tóc còn không vén lên, áo cưới màu trắng thướt tha dài đến đất, nổi bật lên đường nét thon thả thả, bả vai lộ ở bên ngoài, da thịt mịn trắng như ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Lại Vui Vẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook