Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân

Chương 3: Chương 1.3

Ngải Đông

09/03/2018

Mới vừa mang cà phê và bánh ngọt lên bàn, Âu Dương Hỉ Nhi giống như quỷ chết đói một hớp cà phê một ngụm bánh ngọt, Tần Tinh Tinh kinh ngạc trợn to hai mắt, kinh ngạc ngồi trở lại chỗ của mình. "Chồng cậu không để cho cậu ăn cơm sao?"

"Tớ mới vừa. . . . . ." Miếng bánh ngọt nhét vào miệng quá lớn, mắc kẹt ở cổ họng, Âu Dương Hỉ Nhi vội vàng uống một hớp cà phê nuốt bánh ngọt vào bụng, thở một hơi tiếp tục nói: "Mới rời giường."

"Cậu là heo à, bây giờ đã là hai giờ."

"Tớ. . . . . . Đều tại A Lãng đó..., hại tớ cả đêm không ngủ." Âu Dương Hỉ Nhi hờn dỗi nói.

Hình ảnh rung động lòng người đêm qua lập tức nhảy vào đầu, cô không được tự nhiên hắng giọng một cái. "Vợ chồng các cậu không thể tiết chế một chút sao?"

Ah? Âu Dương Hỉ Nhi tiến mặt tới trước mặt Tần Tinh Tinh. "Vợ chồng chúng tớ "này nọ í é í é", cậu đỏ mặt làm gì?"

"Tớ. . . . . . Những chuyện như vậy luôn luôn khiến người ta xấu hổ mà." Nếu để cho bạn tốt biết tối hôm qua cô và một người đàn ông gần như xa lạ ở trên giường đại chiến vài hiệp, cô đâu chỉ đỏ mặt, đã sớm nhét chính mình xuống dưới đáy bàn rồi.

Không đúng! Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên nghĩ đến. "Sao cậu lại ở đây? Lúc này cậu nên ở khách sạn hưởng thụ phục vụ đẳng cấp năm sao, nằm ở ghế quý phi ngoài ban công hưởng thụ gió biển thổi hiu hiu, không phải sao?"

"Chuyện này đợi một hồi rồi nói, trước tiên cậu nói cho tớ biết, quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho tớ rốt cuộc là cái gì?" Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cô không tự chủ nắm chặt quả đấm.

"Cậu không thấy sao? Gấu Teddy ước chừng cao nửa người mà." Gấu Teddy lớn như vậy, làm sao có thể không nhìn thấy chứ?

"Gấu. . . . . . Gấu Teddy?" Cô sắp té xỉu, vậy Sở Cách Phi từ nơi nào chui ra?

"Cậu có nhớ không? Có một lần chúng ta thấy gấu Teddy ở một khách sạn Tây, lúc ấy cậu rất đau thương nói, khi còn bé quà sinh nhật muốn nhất chính là gấu Teddy, nhưng cha mẹ cậu luôn luôn tặng cho cậu quần áo đồ trang sức xinh đẹp."

Đúng vậy, cô vẫn muốn một con gấu Teddy, bởi vì mẹ không thích cô chơi món đồ chơi có lông tơ, mặc dù ầm ĩ thật nhiều năm, vẫn luôn không cách nào đạt được như ước nguyện.

Năm sáu tuổi, cô không nhịn được gấp gáp vào một ngày trước hôm sinh nhật chạy đến phòng làm việc của cha, muốn làm nũng kêu ông dẫn cô đi mua gấu Teddy, lại ngoài ý muốn bắt gặp thư ký quần áo xốc xếch ngồi ở trên người ông, phát hiện cha ngoại tình, từ đó cô không cần cha tặng quà sinh nhật nữa.

"Cậu chắc chắn là gấu Teddy, không phải đàn ông?"

"Tớ và Tiểu Tịnh tự mình đặt gấu Teddy ở trong góc phòng ngủ, còn dùng vải trắng che lại. . . . . . Đợi chút, đàn ông? Đàn ông gì?" Thiếu ngủ nghiêm trọng, Âu Dương Hỉ Nhi phản ứng chậm vài nhịp so với thường ngày.

"Tớ không có tìm được gấu Teddy, lại gặp được anh ta, tớ cho rằng anh ta là quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho tớ." Tần Tinh Tinh bất giác chột dạ âm thanh càng nói càng nhỏ.

Hai mắt tỏa sáng lấp lánh, Âu Dương Hỉ Nhi đã lên tinh thần, cô ngửi thấy được một mùi vị không tầm thường. "Cậu cho rằng anh ta là quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng, sau đó lên giường cùng anh sao?"



"Tớ. . . . . . Không có." Cho dù là người bình tĩnh đi nữa, đối mặt với tình trạng này cũng sẽ tay chân luống cuống thôi.

Âu Dương Hỉ Nhi ha ha nở nụ cười, gian thần tiểu nhân cổ đại có lẽ đều có bộ dạng đức hạnh này. "Tớ không phải là cô bé Lý Tịnh Á ngu ngốc, cậu đừng nghĩ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tớ."

"Tớ bởi vì uống rượu say, mới có thể xảy ra những chuyện đó, hơn nữa tớ cho rằng anh ta là quà tặng sinh nhật."

"Làm trò, nếu như cậu không có tâm nguyện đó, làm sao có thể chấp nhận loại "Quà sinh nhật" này?" Âu Dương Hỉ Nhi mập mờ nháy mắt.

"Không phải tớ đã nói, bởi vì uống rượu say sao!" Âm thanh của cô nhũn như con chi chi cũng không có một chút lực thuyết phục, bởi vì trong lòng cô biết rõ, uống rượu say là cái cớ, quà sinh nhật cũng là cái cớ, khoảnh khắc ấy, nếu như không phải là người đàn ông kia mê hoặc cô, cô cũng không thể nào lên giường cùng anh.

"Hiếm khi nhìn thấy cậu đỏ mặt, tối ngày hôm qua hẳn cực kỳ kịch liệt đi!" Âu Dương Hỉ Nhi lại ha ha nở nụ cười, kinh nghiệm dày dặn, cô có thể phỏng đoán tình hình chiến đấu tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.

Tần Tinh Tinh không nhịn được giơ tay phải lên hung hăng gõ vào đầu Âu Dương Hỉ Nhi. "Cậu ăn quá nhiều nước miếng của Hoắc Duyên Lãng rồi, đầu óc cũng trở nên sắc hơn."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" D đ l%^ê Q!#úy Đ()ôn

"Tớ. . . . . . Tớ đã quên mất rồi. . . . . . Chờ một chút, tại sao anh ta lại sớm tiến vào trong căn phòng của tớ?" Thiếu chút nữa thì cô quên chuyện này, khách sạn không thể nào đồng thời để hai khách vào ở chung một phòng, trừ khi có một người trong bọn họ không có làm check in ở quầy, vấn đề là, không có check in, làm sao có biện pháp lấy được chìa khóa của căn phòng?

Nguy rồi! Lúc này Âu Dương Hỉ Nhi mới nghĩ đến mình quên một chuyện rất quan trọng, nếu để cho Tinh Tinh biết là cô gây ra phiền toái, cô (Tinh Tinh) sẽ làm thịt cô (Hỉ Nhi)!

"Âu Dương Hỉ Nhi, tốt nhất cậu nên thành thành thật thật khai ra, tại sao người đàn ông kia có thể tiến vào phòng của tớ?" Người phụ nữ này không biết che giấu cảm xúc, từ biểu cảm trên mặt cô có thể đoán được, nhất định là có chuyện giấu giếm cô.

"Chậc. . . . . . Chuyện này là. . . . . . chuyện đó. . . . . . Được rồi, cậu không cần trừng tớ... tớ nói là được, chậc, cậu cũng biết bây giờ là nghỉ hè, mùa du lịch làm giàu, phòng khách sạn đều đã đầy ngập khách rồi, nhưng tớ đã nói với cậu rồi, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mượn dùng phòng của anh bạn tốt của A Lãng ở nước Mĩ đã đặt trước."

Mặt Tần Tinh Tinh xanh như tàu lá, cô thật không thể tin được! "Âu Dương Hỉ Nhi, chồng của cậu chính là tổng giám đốc của "Hoắc công nghệ sinh học", cũng không phải là cậu không có tiền, tại sao có thể làm chuyện như vậy?"

"Cậu không cần kích động, được rồi, tớ thừa nhận có chút tâm tư tham món lợi nhỏ, người ta cũng đã thanh toán tiền, phòng trống kia thật quá lãng phí, hơn nữa A Lãng bảo đảm người kia sau thứ tư mới đến, làm sao tớ biết anh ta sẽ đến sớm trình diễn một màn quạ hóa phượng hoàng*?" Thói quen tiết kiệm, nhất thời sửa không được thôi!

(* Một bộ phim của Trung Quốc có tình tiết tương tự)

Mặc dù rất muốn kêu chính mình tỉnh táo lại, thế nhưng người phụ nữ này thật sự khiến cho người khác tức giận! "Cho dù như thế nào, trước đó cậu cũng phải nói với tớ một tiếng chứ."

"Nếu như mà biết rõ sẽ xảy ra chuyện như vậy, trước đó tớ sẽ nói một tiếng."



"Cậu. . . . . ." Trừ trợn mắt, cô thật đúng là không biết nói cái gì cho phải, chuyện cũng đã xảy ra, lúc này truy cứu Hỉ Nhi keo kiệt cũng chẳng có ích gì.

"Đừng nóng giận, chuyện này chỉ có thể nói hai người các cậu rất có duyên, cậu xem anh ta là quà sinh nhật của cậu là được rồi, nói đi, anh ta là kiểu đàn ông như thế nào? Có bản lĩnh hòa tan núi băng của chúng ta thành núi lửa, hẳn rất đứng đắn đi!" Âu Dương Hỉ Nhi thật sự không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình.

Từ quốc trung (THCS) đến trung học (THPT) cùng lớp sáu năm, rồi đến bốn năm đại học cùng trường, không biết cô và Tiểu Tịnh đã nhìn bao nhiêu người con trai người trước hy sinh, người sau tiếp bước, xả thân vì vị băng sơn mỹ nhân lừng lẫy này, cô đã từng nói giỡn, Tinh Tinh không cần lo lắng sau khi tốt nghiệp không thể tiêu thụ, "Nữ tu sĩ" rất thích hợp với cô.

Vừa mới bắt đầu, họ không hiểu tại sao Tinh Tinh chán ghét con trai như vậy, hơn nữa thỉnh thoảng gà mẹ muốn Tinh Tinh cho người nào đó cơ hội, người nam sinh kia gia thế tốt lại rất ưu tú, những lời như thế bọn họ đều nói đến nát vụn, nhưng cô vẫn thờ ơ như cũ, cho đến có một lần, ba bọn họ đi khách sạn uống trà chiều, bắt gặp bên cạnh bác Tần có một cô gái quyến rũ tuổi tác tương đương với các cô, cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng.

Có lúc, cô không khỏi sẽ tò mò, rốt cuộc kiểu đàn ông như thế nào mới có thể thay đổi sự bài xích của Tinh Tinh với người đàn ông?

"Cậu nên hỏi chồng của cậu đi."

"Tớ hỏi anh ấy về người đàn ông khác, anh ấy sẽ giận dỗi với tớ."

"Tớ đã say, không nhớ rõ."

"Cậu đừng mong gạt tớ, Tần Tinh Tinh thông minh lanh lợi tài giỏi không thể nào lên giường cùng một người đàn ông không biết rõ mặt mũi."

Thôi, cô cố gắng giấu giếm còn có ý nghĩa gì chứ? "Cậu đã gặp anh ta ở Los Angeles, Sở Cách Phi."

"Sở Cách Phi?" Âu Dương Hỉ Nhi gãi đầu, tìm kiếm trong đầu nhưng không tìm được gương mặt phù hợp với cái tên này.

"Anh ta có tên tiếng Anh kêu Charles." Đêm hôm đó ở Los Angeles, cô phát hiện mọi người dự hội có thói quen kêu tên tiếng Anh, mặc dù bọn họ phần lớn là người Hoa, cũng vì vậy tối hôm qua khi nghe được ba chữ "Sở Cách Phi" này, cô không có lập tức liên tưởng đến anh.

Há to miệng, Âu Dương Hỉ Nhi đối với Charles cũng không xa lạ gì, sau khi kết hôn, cô và A Lãng bay hai chuyến đến nước Mĩ, dĩ nhiên khắc sâu ấn tượng đối với người đàn ông ngang ngược kiêu ngạo này, thật ra thì anh là đàn em ở đại học Columbia của Tề Tán Hạo bạn tốt A Lãng, bởi vì Tề Tán Hạo làm trung gian giới thiệu nên trở thành bạn bè.

"Con ruồi bay vào rồi." Tần Tinh Tinh chán nản đánh miệng của cô một cái.

"Tớ biết, khó trách cậu lại lên giường với anh ta, thì ra là hai người các cậu nhìn trúng nhau ở nước Mĩ." Âu Dương Hỉ Nhi có vẻ đăm chiêu gật đầu, không sai, cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể áp chế người phụ nữ này.

"Chuyện không phải là như vậy, tối ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cậu nhớ cho tới, đừng nhiều chuyện ở trước mặt chồng cậu, bằng không, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu đó!"

"Tớ biết rõ mà..., anh ấy cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với chuyện như vậy, cậu đó, răng không nên cứng như sắt, mọi chuyện trên thế giới này không thể nói chính xác được!"

Tần Tinh Tinh lắc đầu một cái, cô sẽ ghi nhớ tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn là một sai lầm, cô không thể, cũng sẽ không dây dưa không rõ với Sở Cách Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook