Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao
Chương 19
Công Tử Như Lan
22/09/2022
Tác giả: Công Tử Như Lan
Chỉnh sửa: Lỗi Lỗi
Biên tập: Goblin
Lộ Dương trố mắt nhìn Quân Lâm xách đao bước khỏi phòng giam, đi đến trước mặt mình.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, anh tự ra được nè!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Thế sao không nói sớm!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ban nãy đã nói rồi
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi cứ nghĩ anh giỡn chứ
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Mà thôi, ra được là tốt. Giờ tụi mình làm gì đây? Xông thẳng ra luôn ạ? Nhưng vậy có đơn giản quá không?
Lộ Dương cảm thấy đó là điều không thể nào, nếu cứ ngang sương đi ra, nhiệm vụ ẩn này chẳng phải hơi dễ dãi rồi còn gì, chắc chắn có hố.
Đang lúc cậu đoán già đoán non, tai nghe chợt phát ra tiếng “phịch phịch phịch —”, hình như là tiếng bước chân, hơn nữa còn là tiếng bước chân của rất nhiều người, kế đó thấy Quân Lâm chắn trước mặt, che chở cậu phía sau.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao vậy ạ?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đến rồi, trốn kĩ
Lộ Dương chưa kịp hỏi cái gì đến, đã thấy một đoàn lính gác mặc binh phục xanh thẳm từ cổng tràn vào, trang phục không khác mấy so với đám người chém cậu ngay cổng, chỉ là màu áo nhạt hơn một chút. Hình ảnh hai ba cái bị chém lăn quay trên đất quá mức ám ảnh, nên vừa thấy bọn họ Lộ Dương lập tức như ong vỡ tổ.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: A a a, sao lắm người vậy!! Ban nãy là bọn họ chém hội động tôi đó!! Mới tí xíu thế nào lại nhiều như vậy! Sợ quá sư huynh ơi!!!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Câm miệng, tránh phía sau đi
Trâu Kỳ không cùng tên nhóc này dong dài, gõ chữ xong vác đao xông tới.
Với tinh thần biết thân biết phận, tránh tăng thêm phiền phức cho Quân Lâm, để anh toàn tâm chiến đấu, cậu bèn ngoan ngoãn trốn ra xa quan sát.
Dù biết Quân Lâm rất lợi hại qua lời kể nhóm Triệu Bằng, nhưng dẫu sao chỉ là nghe nói chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ. Đến hôm nay, khi cậu nhìn Quân Lâm cầm đao hỗn chiến giữa một đám ngục tốt, nhiều người vây công vẫn thành thạo, không gặp mảy may rối loạn nào, giữa lưỡi đao bay lượn, thân ảnh chém giết của Quân Lâm lại mang mỹ cảm kỳ dị.
Lộ Dương bình tĩnh nhìn Quân Lâm, cảm giác lòng mình có ngọn đuốc bị đốt cháy, thúc giục cậu kề vai chiến đấu cùng anh. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời mà thôi, chứ cậu lao lên thật lại hỏng bột hư đường.
Không phải hỗ trợ lại rảnh rỗi, Lộ Dương mới để ý dưới góc phải báo có tin nhắn, không chỉ trong trò chơi mà còn cả QQ nữa.
Cậu mở QQ ra xem trước, mới biết là Tần Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu
Dương Dương, chuyện cậu kích hoạt nhiệm vụ ẩn bị hệ thống công bố toàn server rồi đó, chắc chắn sẽ có đứa qua cướp boss, cậu phải cẩn thận nha, Giờ tớ qua đó ngay.
Nhất Lộ Du Dương
Hả, bây giờ sao? Bọn tớ còn đang trong ngục chưa ra mà
Tần Chiêu Chiêu
Tạm thời đừng ra, bọn họ muốn vào cũng không nhanh như vậy, nếu mà bị giết cứ nhớ kỹ tên đối phương.
Nhất Lộ Du Dương
Ừm được, thật ra thì cậu không tới cũng được á, tớ rất an toàn.
Lộ Dương liếc nhìn Quân Lâm đang chiến đấu, kể rõ mười mươi với Tần Chiêu, nhưng phía bên kia lại không trả lời cậu, vì vậy Lộ Dương mở kênh Bang phái không ngừng lấp loé ra xem, phát hiện trong bang cũng đang bàn luận chuyện mình kích hoạt nhiệm vụ.
Bình thường Lộ Dương không để ý kênh Thế giới, không nghĩ tới bản thân vô tình kích hoạt nhiệm vụ ẩn lại bị Thế giới công bố, mang đến không ít hệ luỵ, làm cậu một trận tai bay vạ gió.
Nhìn họ không ngừng dặn mình phải cẩn thận kẻo bị người cướp boss, Lộ Dương thấy lòng ấm áp vô cùng, tuy không nói chuyện nhiều với người trong bang, nhưng vào thời điểm nguy hiểm mọi người đều nghĩ cho cậu, điều này thực sự làm cậu xúc động.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người ạ ∼
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Em Dương Dương, nghe mọi người bảo em gặp nguy hiểm, anh đang vào game đây. Em gái đừng sợ nha, anh qua cứu em ngay!!
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Một]: Yêu ca nhanh nhanh lên, chờ anh đến chắc chị Dương Dương bị hiếp N chập luôn quá!
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Ranh con đứng sang một bên, còn hạ đài anh mày nữa, có tin quất mi luôn không!
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Dương Dương cẩn thận nha, anh với vài người nữa chưa qua được, kẻ nào giết em em cứ nhớ kỹ tên chúng cho anh.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Không sao đâu ạ, có Quân Lâm ở đây mà
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Ai cơ?!!
[Anh Hùng] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Em nói Quân Lâm á?!!
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Một]: Quân Lâm đại thần á?
[Anh Hùng] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Em gái đừng giỡn nữa, em gõ nhầm hay anh nhìn nhầm!!!
Lộ Dương định kể đầu đuôi cho họ nghe, ai ngờ ngục giam lại tràn vào đợt lính mới, cậu không tìm phiền toái, phiền toái lại tới tìm cậu.
Quân Lâm lấy ít địch nhiều tất nhiên vẫn điêu luyện có thừa, nhưng số lượng binh lính áp đảo, luôn có chỗ không quan tâm hết được, ngục tốt lấy Quân Lâm làm trung tâm bao vây tầng tầng, bọc kín anh bên trong, mà hai gã canh ngục vòng ngoài lại để ý tới Lộ Dương phía sau, lưỡi dao vừa chuyển hai gã đã lao về hướng cậu.
Lộ Dương thấy vậy vội vàng nghênh đón, dùng sở học cả đời mình (sự thật là có vài chiêu thôi) solo với đối phương.
Thời gian gần đây Lộ Dương chỉ nâng cấp kỹ năng cuộc sống của mình, còn kỹ xảo chiến đấu thì chỉ có một kiểu, ngoại trừ skill ‘đánh bậy đánh bạ, vung đao tứ tung’ ra bản lĩnh khác cũng không nhiều, may sao ngục tốt này không lợi hại như đám chém cậu ngay cổng, cậu tay chân luống cuống cũng có thể ứng phó một lúc.
Quân Lâm bên kia giống như chơi đủ, một chiêu “hoành tảo thiên quân” đem nhóm lính gác vây quanh anh hất lăn trên đất, nhẹ nhàng nhảy một cái đã đứng bên cạnh Lộ Dương, giải quyết gọn lẹ hai gã ngục tốt dây dưa với cậu.
Lộ Dương nhìn hai người ngã dưới đất, trong lòng tiếc hùi hụi, mình có thể đấu tiếp được mà.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ơ, tôi counter tụi nó được mà.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Phí thời gian, đi
Dứt câu Quân Lâm không nấn ná thêm, xông thẳng ra ngoài, Lộ Dương nhanh nhẹn đuổi theo.
Ngục tốt dọc đường thấy hai người không nói hai lời liền đánh, Quân Lâm ở phía trước mở đường, Lộ Dương chỉ việc theo sát anh, quá trình vượt ngục của bọn họ phải nói là cực kỳ thuận lợi.
Càng đến gần cổng, level cũng như kỹ năng của thủ vệ cao lên, khiến quá trình vượt ngục của cả hai gặp chút trắc trở, đương nhiên những vật cản nho nhỏ kể trên dưới đao của Quân Lâm không tạo được uy hiếp chi hết.
Một đường đào tẩu chém lính, hai người càng ngày càng đến gần đại môn, chỉ cần đi qua hành lang cuối cùng kia là bọn họ có thể an toàn rời khỏi nhà giam. Đúng lúc này nhiệm vụ thả trùm cuối, nhìn giống như là một gã chiến tướng, có lẽ cấp bậc tướng quân đi.
Nhìn chiến tướng đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lộ Dương đau trứng muốn chết, đối phương thoạt nhìn đặc biệt cường tráng, mặc chiến giáp cổ xưa, đầu đội mũ, tay cầm búa lớn, tạo cảm giác vừa cường hãn lại hung mãnh.
Bộ dáng cứ như mình mà tiến thêm bước nữa sẽ đánh cho nhừ tử ý.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Lùi lại
Lộ Dương nghe lời bật người về sau, dành hẳn một khoảng sân rộng cho Quân Lâm và boss, mà lúc này ngoài cửa cũng vọt vào vài người, không phải ngục tốt mà là người chơi, hai nam một nữ, cấp 100+, thậm chí có một acc nam đã level max.
Lộ Dương ngơ ngác nhìn nhóm người này hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng đó là người tới cướp boss Tần Chiêu nói. Cậu lập tức bày ra tư thế chiến đấu, trang bị vũ khí ận răng, nhưng ba người kia cứ đứng ở cửa, một tên chạy quá trớn đứng cao hơn còn lùi lại hai bước.
Lộ Dương không biết ba người này ủ mưu gì, nhưng không dám thả lỏng, nắm đao đứng tại chỗ, phòng ngừa vạn nhất.
Quân Lâm chiến đấu với chiến tướng hết sức căng thẳng.
Thân hình boss tuy vạm vỡ, nhưng động tác lại rất linh hoạt, một tay giơ búa lớn phóng về phía Quân Lâm, tai nghe truyền đến thanh âm “ầm ầm”, Lộ Dương cơ hồ có thể cảm giác được mặt đất chấn động khi gã ta di chuyển.
Boss rất nhanh đã đứng trước mặt Quân Lâm, vung búa lên rồi cấp tốc bổ xuống, tốc độ đó khiến Lộ Dương sợ hết hồn. Tìm t
Chỉnh sửa: Lỗi Lỗi
Biên tập: Goblin
Lộ Dương trố mắt nhìn Quân Lâm xách đao bước khỏi phòng giam, đi đến trước mặt mình.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, anh tự ra được nè!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Thế sao không nói sớm!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ban nãy đã nói rồi
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi cứ nghĩ anh giỡn chứ
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Mà thôi, ra được là tốt. Giờ tụi mình làm gì đây? Xông thẳng ra luôn ạ? Nhưng vậy có đơn giản quá không?
Lộ Dương cảm thấy đó là điều không thể nào, nếu cứ ngang sương đi ra, nhiệm vụ ẩn này chẳng phải hơi dễ dãi rồi còn gì, chắc chắn có hố.
Đang lúc cậu đoán già đoán non, tai nghe chợt phát ra tiếng “phịch phịch phịch —”, hình như là tiếng bước chân, hơn nữa còn là tiếng bước chân của rất nhiều người, kế đó thấy Quân Lâm chắn trước mặt, che chở cậu phía sau.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao vậy ạ?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đến rồi, trốn kĩ
Lộ Dương chưa kịp hỏi cái gì đến, đã thấy một đoàn lính gác mặc binh phục xanh thẳm từ cổng tràn vào, trang phục không khác mấy so với đám người chém cậu ngay cổng, chỉ là màu áo nhạt hơn một chút. Hình ảnh hai ba cái bị chém lăn quay trên đất quá mức ám ảnh, nên vừa thấy bọn họ Lộ Dương lập tức như ong vỡ tổ.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: A a a, sao lắm người vậy!! Ban nãy là bọn họ chém hội động tôi đó!! Mới tí xíu thế nào lại nhiều như vậy! Sợ quá sư huynh ơi!!!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Câm miệng, tránh phía sau đi
Trâu Kỳ không cùng tên nhóc này dong dài, gõ chữ xong vác đao xông tới.
Với tinh thần biết thân biết phận, tránh tăng thêm phiền phức cho Quân Lâm, để anh toàn tâm chiến đấu, cậu bèn ngoan ngoãn trốn ra xa quan sát.
Dù biết Quân Lâm rất lợi hại qua lời kể nhóm Triệu Bằng, nhưng dẫu sao chỉ là nghe nói chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ. Đến hôm nay, khi cậu nhìn Quân Lâm cầm đao hỗn chiến giữa một đám ngục tốt, nhiều người vây công vẫn thành thạo, không gặp mảy may rối loạn nào, giữa lưỡi đao bay lượn, thân ảnh chém giết của Quân Lâm lại mang mỹ cảm kỳ dị.
Lộ Dương bình tĩnh nhìn Quân Lâm, cảm giác lòng mình có ngọn đuốc bị đốt cháy, thúc giục cậu kề vai chiến đấu cùng anh. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời mà thôi, chứ cậu lao lên thật lại hỏng bột hư đường.
Không phải hỗ trợ lại rảnh rỗi, Lộ Dương mới để ý dưới góc phải báo có tin nhắn, không chỉ trong trò chơi mà còn cả QQ nữa.
Cậu mở QQ ra xem trước, mới biết là Tần Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu
Dương Dương, chuyện cậu kích hoạt nhiệm vụ ẩn bị hệ thống công bố toàn server rồi đó, chắc chắn sẽ có đứa qua cướp boss, cậu phải cẩn thận nha, Giờ tớ qua đó ngay.
Nhất Lộ Du Dương
Hả, bây giờ sao? Bọn tớ còn đang trong ngục chưa ra mà
Tần Chiêu Chiêu
Tạm thời đừng ra, bọn họ muốn vào cũng không nhanh như vậy, nếu mà bị giết cứ nhớ kỹ tên đối phương.
Nhất Lộ Du Dương
Ừm được, thật ra thì cậu không tới cũng được á, tớ rất an toàn.
Lộ Dương liếc nhìn Quân Lâm đang chiến đấu, kể rõ mười mươi với Tần Chiêu, nhưng phía bên kia lại không trả lời cậu, vì vậy Lộ Dương mở kênh Bang phái không ngừng lấp loé ra xem, phát hiện trong bang cũng đang bàn luận chuyện mình kích hoạt nhiệm vụ.
Bình thường Lộ Dương không để ý kênh Thế giới, không nghĩ tới bản thân vô tình kích hoạt nhiệm vụ ẩn lại bị Thế giới công bố, mang đến không ít hệ luỵ, làm cậu một trận tai bay vạ gió.
Nhìn họ không ngừng dặn mình phải cẩn thận kẻo bị người cướp boss, Lộ Dương thấy lòng ấm áp vô cùng, tuy không nói chuyện nhiều với người trong bang, nhưng vào thời điểm nguy hiểm mọi người đều nghĩ cho cậu, điều này thực sự làm cậu xúc động.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người ạ ∼
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Em Dương Dương, nghe mọi người bảo em gặp nguy hiểm, anh đang vào game đây. Em gái đừng sợ nha, anh qua cứu em ngay!!
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Một]: Yêu ca nhanh nhanh lên, chờ anh đến chắc chị Dương Dương bị hiếp N chập luôn quá!
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Ranh con đứng sang một bên, còn hạ đài anh mày nữa, có tin quất mi luôn không!
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Dương Dương cẩn thận nha, anh với vài người nữa chưa qua được, kẻ nào giết em em cứ nhớ kỹ tên chúng cho anh.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Không sao đâu ạ, có Quân Lâm ở đây mà
[Anh Hùng] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Ai cơ?!!
[Anh Hùng] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Em nói Quân Lâm á?!!
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Một]: Quân Lâm đại thần á?
[Anh Hùng] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Em gái đừng giỡn nữa, em gõ nhầm hay anh nhìn nhầm!!!
Lộ Dương định kể đầu đuôi cho họ nghe, ai ngờ ngục giam lại tràn vào đợt lính mới, cậu không tìm phiền toái, phiền toái lại tới tìm cậu.
Quân Lâm lấy ít địch nhiều tất nhiên vẫn điêu luyện có thừa, nhưng số lượng binh lính áp đảo, luôn có chỗ không quan tâm hết được, ngục tốt lấy Quân Lâm làm trung tâm bao vây tầng tầng, bọc kín anh bên trong, mà hai gã canh ngục vòng ngoài lại để ý tới Lộ Dương phía sau, lưỡi dao vừa chuyển hai gã đã lao về hướng cậu.
Lộ Dương thấy vậy vội vàng nghênh đón, dùng sở học cả đời mình (sự thật là có vài chiêu thôi) solo với đối phương.
Thời gian gần đây Lộ Dương chỉ nâng cấp kỹ năng cuộc sống của mình, còn kỹ xảo chiến đấu thì chỉ có một kiểu, ngoại trừ skill ‘đánh bậy đánh bạ, vung đao tứ tung’ ra bản lĩnh khác cũng không nhiều, may sao ngục tốt này không lợi hại như đám chém cậu ngay cổng, cậu tay chân luống cuống cũng có thể ứng phó một lúc.
Quân Lâm bên kia giống như chơi đủ, một chiêu “hoành tảo thiên quân” đem nhóm lính gác vây quanh anh hất lăn trên đất, nhẹ nhàng nhảy một cái đã đứng bên cạnh Lộ Dương, giải quyết gọn lẹ hai gã ngục tốt dây dưa với cậu.
Lộ Dương nhìn hai người ngã dưới đất, trong lòng tiếc hùi hụi, mình có thể đấu tiếp được mà.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ơ, tôi counter tụi nó được mà.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Phí thời gian, đi
Dứt câu Quân Lâm không nấn ná thêm, xông thẳng ra ngoài, Lộ Dương nhanh nhẹn đuổi theo.
Ngục tốt dọc đường thấy hai người không nói hai lời liền đánh, Quân Lâm ở phía trước mở đường, Lộ Dương chỉ việc theo sát anh, quá trình vượt ngục của bọn họ phải nói là cực kỳ thuận lợi.
Càng đến gần cổng, level cũng như kỹ năng của thủ vệ cao lên, khiến quá trình vượt ngục của cả hai gặp chút trắc trở, đương nhiên những vật cản nho nhỏ kể trên dưới đao của Quân Lâm không tạo được uy hiếp chi hết.
Một đường đào tẩu chém lính, hai người càng ngày càng đến gần đại môn, chỉ cần đi qua hành lang cuối cùng kia là bọn họ có thể an toàn rời khỏi nhà giam. Đúng lúc này nhiệm vụ thả trùm cuối, nhìn giống như là một gã chiến tướng, có lẽ cấp bậc tướng quân đi.
Nhìn chiến tướng đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lộ Dương đau trứng muốn chết, đối phương thoạt nhìn đặc biệt cường tráng, mặc chiến giáp cổ xưa, đầu đội mũ, tay cầm búa lớn, tạo cảm giác vừa cường hãn lại hung mãnh.
Bộ dáng cứ như mình mà tiến thêm bước nữa sẽ đánh cho nhừ tử ý.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Lùi lại
Lộ Dương nghe lời bật người về sau, dành hẳn một khoảng sân rộng cho Quân Lâm và boss, mà lúc này ngoài cửa cũng vọt vào vài người, không phải ngục tốt mà là người chơi, hai nam một nữ, cấp 100+, thậm chí có một acc nam đã level max.
Lộ Dương ngơ ngác nhìn nhóm người này hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng đó là người tới cướp boss Tần Chiêu nói. Cậu lập tức bày ra tư thế chiến đấu, trang bị vũ khí ận răng, nhưng ba người kia cứ đứng ở cửa, một tên chạy quá trớn đứng cao hơn còn lùi lại hai bước.
Lộ Dương không biết ba người này ủ mưu gì, nhưng không dám thả lỏng, nắm đao đứng tại chỗ, phòng ngừa vạn nhất.
Quân Lâm chiến đấu với chiến tướng hết sức căng thẳng.
Thân hình boss tuy vạm vỡ, nhưng động tác lại rất linh hoạt, một tay giơ búa lớn phóng về phía Quân Lâm, tai nghe truyền đến thanh âm “ầm ầm”, Lộ Dương cơ hồ có thể cảm giác được mặt đất chấn động khi gã ta di chuyển.
Boss rất nhanh đã đứng trước mặt Quân Lâm, vung búa lên rồi cấp tốc bổ xuống, tốc độ đó khiến Lộ Dương sợ hết hồn. Tìm t
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.