Gặp Người Đúng Lúc

Chương 67: Bây giờ cháu gọi một tiếng mẹ được rồi chứ?

Tê Kiến

08/08/2022

Editor: Chanh

Nhà Chu Hành Diễn cách trung tâm thành phố khá xa, gần như ở vùng ngoại thành, chính là kiểu mà viện trưởng Chu mỗi sáng đều phải lái xe một tiếng đồng hồ mới tới được bệnh viện.

Điều kiện tiên quyết còn phải là không kẹt xe, nếu không còn không nhanh bằng việc chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm đông nghẹt.

Cuối cùng Hướng Ca chọn một chiếc váy đen kiểu dáng đơn giản, thanh lịch nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng của thiết kế, ba bốn chiếc khuyên tai trên tai đều gỡ hết xuống, chỉ đeo duy nhất một chiếc đơn giản.

Trước khi xuống lầu, Chu Hành Diễn còn đem một chiếc áo khoác cho cô.

Hướng Ca hấp hối giãy giụa: "Chiếc váy này——"

Chu Hành Diễn hoàn toàn không nghe, lấy áo quấn thẳng vào người cô, bắt đầu mở to mắt nói dối: "Chiếc váy này không có áo khoác bên ngoài nhìn hơi xấu, em mặc vào đi, đẹp!"

"..."

Để khiến người ta mặc áo khoác mà đúng là lời dối lòng nào anh cũng nói được nhỉ.

Hướng Ca hoàn toàn không để ý tới lời nói dối của Chu Hành Diễn. Mặc dù cô kiên quyết từ bỏ chiếc áo khoác len nhưng cuối cùng cũng chọn cho mình một chiếc áo khoác mỏng, như thế mới miễn cưỡng cảm thấy có thể bước ra khỏi cửa. Buổi chiều lúc cô và Hạ Duy đi ra ngoài có mua chút quà để biếu, kết quả dạo mới được một vòng mà ghế sau của xe Chu Hành Diễn đã chất đầy một núi đồ.

Chu Hành Diễn lấy đồ trong tay cô cũng đặt ở ghế sau, rồi lại vòng qua tới mở cửa xe: "Anh sợ em quên béng rồi chứ."

Suốt dọc đường Hướng Ca im như thóc, an tĩnh ngồi ở ghế phụ, xe dừng đèn đỏ, Chu Hành Diễn giơ tay qua nắm lấy tay cô, siết chặt.

Bàn tay của cô gái mảnh mai, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, ánh lên màu hồng nhạt khỏe khoắn.

Anh nắm tay cô đùa nghịch một chốc, Hướng Ca mới quay đầu qua, có chút héo rũ nhìn anh.

Chu Hành Diễn giơ tay vỗ vỗ đầu cô: "Đừng căng thẳng."

Hướng Ca quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói giật giật, mất đi vẻ lười biếng thường ngày: "Nhìn em mà giống đang căng thẳng lắm à?"

Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc gật gật: "Hoàn toàn nhìn không ra."

Khi cả hai đến nơi thì trời đã tối, xe rẽ vào khu biệt thự chạy lên sườn đồi, nơi trước sân đã có vài chiếc siêu xe đậu sẵn.

Hướng Ca nắm chặt lấy tay Chu Hành Diễn, quay đầu trừng anh một cái: "Đây là 'người trong nhà ăn chung bữa cơm đơn giản' mà anh nói đấy hả?"

Người đàn ông rất vô tội nhìn cô: "Nguyên văn mẹ anh bảo thế mà."

Hướng Ca trừng mắt nhìn anh ba giây, đoạn bả vai sụ xuống, đột nhiên buông lỏng tay.

Sau đó, cô nhanh chóng lấy ra chiếc gương nhỏ trong túi xách, mở ra đưa cho Chu Hành Diễn, bắt lấy tay anh chỉnh lại thành góc độ phù hợp, rồi lại lôi phấn phủ, son môi, phấn mắt ra, bật đèn trong xe lên, bắt đầu trang điểm.

Toàn bộ động tác đều thực hiện lưu loát vô cùng.

Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô bôi bôi trét trét rồi lại vẽ vẽ nom rất nghệ, năm ngón tay anh lùa vào tóc túm lại giúp cô một phen.

Một vài sợi khẽ rủ xuống trước trán, Hướng Ca gập gương cất lại vào túi, cởi chiếc áo khoác trên người ra, đầy quyến rũ nhìn Chu Hành Diễn một cái: "Thế nào, xinh chưa anh?"

Chu Hành Diễn bình tĩnh nhìn cô: "Đừng tham gia tiệc sinh nhật nữa, em ngồi đây chờ anh hai phút, anh vào trong đưa quà rồi chúng ta về nhà làm việc khác."



"..."

Ánh mắt quyến rũ của Hướng Ca nhanh chóng chuyển thành cái lườm sắc lẹm, cô mặc kệ anh, mở cửa xe đi xuống trước.

Chu Hành Diễn bật cười, tay cầm lấy chiếc áo khoác cô vừa cởi đang để trên ghế phụ khoác lại lên người cô gái, xong xuôi mới kéo người đi vào.

Kết quả Hướng Ca còn chưa kịp đi vào trong, đã bắt gặp Bạch Đường Viễn đang đứng nơi cửa gọi điện thoại.

Đạo diễn Bạch nhìn thấy cô cũng sửng sốt, dường như có chút không ngờ đến, lúc bắt gặp cô đi bên cạnh Chu Hành Diễn còn kinh ngạc vô cùng.

Lúc đó Chu Hành Diễn đang sửa lại chiếc áo khoác xiên xẹo sắp rớt trên người cô, sửa lại cổ áo chỉnh tề, rồi lại rũ mắt nhíu mày nói lời gì đó.

Đạo diễn Bạch sốc rồi.

Bạch Đường Viễn và Tô Nghệ Ninh quen biết đã nhiều năm, hiển nhiên cũng biết tới người con trai bà luôn che giấu rất kín với công chúng.

Quên cúp cả điện thoại, ông nhìn hai người đi tới, giơ tay chỉ vào Chu Hành Diễn: "Thằng nhóc cháu quen nữ chính nhà bác từ lúc nào vậy hả?"

Chu Hành Diễn cười cười: "Hẳn còn sớm hơn cả bác đấy ạ.".

||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||

Ba người cùng đi vào nhà, Tô Nghệ Ninh vừa nhấc mắt lên đã thấy bóng dáng Hướng Ca, bèn bóc quả quýt đi tới, cười tủm tỉm nhìn cô.

Hướng Ca và Tô Nghệ Ninh ở chung đoàn phim một thời gian, cũng coi như tương đối quen thuộc, nhưng giờ phút này gặp nhau với một thân phận khác, cô vẫn có chút căng thẳng.

Ảnh hậu Tô nhìn ra được, bà đưa quả quýt đã được bóc vỏ sạch sẽ qua, mặt vô cùng chờ mong: "Bây giờ cháu gọi một tiếng mẹ được rồi chứ?"

Hướng Ca: "..."

Tô Nghệ Ninh gia nhập làng giải trí đã vài chục năm, nhân duyên vẫn luôn rất tốt, so với những yến tiệc sinh nhật của thiên vương thiên hậu ảnh đế, bà quả thực đã khiêm tốn hơn rất nhiều, chỉ mời vài người bạn già quan hệ rất tốt tới dự.

Hướng Ca được kéo vào đội ngũ những gạo cội kỳ cựu của giới giải trí, Tô Nghệ Ninh mặt đầy tự hào giới thiệu về cô con dâu của mình.

Ca sĩ nổi tiếng đình đám thập niên 70 đã thoái ẩn núi rừng hiếm khi lộ diện cũng nhìn Hướng Ca, tham gia cuộc vui: "Con trai bà ấy tốt nhưng mặt thì cứ lạnh như băng ấy, cô gái này, hay cháu tới làm con dâu nhà bác đi, tính tình con trai bác khá hơn nhiều."

Tô Nghệ Ninh liếc bà bạn mình một cái: "Thằng con trai ngốc nhà tôi vất vả lắm mới tìm được người nó thích, bà đi lẹ lẹ giúp tôi cái."

Mãi cho đến tối, Hướng Ca rốt cuộc cũng được Chu Hành Diễn cứu ra khỏi hội nhóm những bà mẹ chồng Trung Quốc, hai người trốn vào phòng bếp, Hướng Ca mặt đầy cảm kích nhìn anh.

Chu Hành Diễn mở cửa tủ lấy ra hai cái cốc, rót cho cô cốc nước, cúi đầu hỏi: "Em thấy cảm giác gặp phụ huynh thế nào?"

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm: "Anh biết công viên nổi tiếng ở trung tâm thành phố chứ, chính là cảm giác lúc đi dạo trong công viên ấy, lần đầu tiên em biết hóa ra thế giới của những ảnh hậu thiên hậu cũng bình dân gần gũi như thế."

Chu Hành Diễn bật cười, đưa cốc nước sang cho cô: "Anh thấy em còn nói chuyện vui vẻ lắm mà."

Hướng Ca nhận lấy cốc nước, dựa người vào tường ra vẻ đương nhiên nói: "Tất nhiên rồi, em người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đấy."

Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng: "Anh còn nghe thấy em khen con trai nhà ai tính cách tốt lắm cơ."

Hướng Ca gật đầu như gà mổ thóc: "Cho nên sau này anh phải đối xử với em tốt một chút, em nổi tiếng thế đấy, sau này mấy chuyện buổi tối cho em ăn cháo anh cứ bớt bớt lại đi, kẻo quay qua quay lại lại mất luôn vợ——"

Cô nói được một nửa rồi đột nhiên im bặt.



Chu Hành Diễn cười như không cười: "Xem ra em đã chờ không nổi, gấp gáp muốn gả cho anh rồi nhỉ."

Hướng Ca liếc mắt: "Em còn trẻ lắm, còn chưa muốn bước vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu."

Chu Hành Diễn không biết có nghe hay không, giơ tay cầm chiếc cốc trong tay cô đặt lại xuống bàn, một tay chống tường tay kia ôm cô vào trong ngực, giọng nói đè thấp xuống, như đang dụ dỗ: "Trước mắt cứ lãnh chứng đã."

Hướng Ca không bị sắc đẹp dụ dỗ, giơ tay đẩy anh ra: "Có gì khác nhau đâu."

Chu Hành Diễn rũ mắt: "Anh nhớ rõ trước đó bên A đã dùng hành động cầm lòng không đậu để biểu đạt ý nguyện của mình rồi mà nhỉ."

Hướng Ca bật cười, ngửa đầu nhẹ hôn anh một cái: "Bên A nguyện ý, nhưng chưa nói là sẽ gả bây giờ."

Chu Hành Diễn bị nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này thu mua, gật gật đầu: "Được rồi, vậy bên A còn bắt bên B phải chờ đến khi nào đây."

Hướng Ca cong mắt: "Chờ tới khi cơ thể em được điều trị tốt hơn một chút."

Chu Hành Diễn không đáp lại, chỉ mím chặt môi, trầm mặc nhìn cô.

Ngoài phòng khách vang lên tiếng cười nói không ngừng, nhưng trong căn bếp lại yên tĩnh đến lạ, giống như có chiếc cửa kính lớn ngăn cách hai khoảng không gian.

Một lúc lâu sau, Chu Hành Diễn mới chậm rãi nói: "Hướng Ca——"

Anh mới chỉ gọi tên cô, Hướng Ca đã lên tiếng cắt ngang lời anh nói: "Em biết."

"Em biết anh không để ý tới chuyện này, nhưng anh đã nói qua với mẹ anh chưa? Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng một khi đã nhắc tới việc kết hôn, vậy chắc chắc anh phải nói qua với người nhà của anh một chút, anh có chắc chắn chú và dì cũng có thể chấp nhận một người con dâu như thế không?"

Chu Hành Diễn không nói gì, Hướng Ca cụp mắt xuống, thản nhiên cười khẽ, "Làm sao bây giờ, em có chút không chắc chắn, em cảm thấy những ông bố bà mẹ bình thường không phải đều sẽ không ngại vấn đề này. Bây giờ dì đối xử với xem tốt như thế, em không thể nào tưởng tượng nổi, lúc dì ấy bảo em chia tay với anh sẽ là như thế nào nữa."

Hàng mi dài của cô rũ thấp, không nhìn thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng ý cười trên môi lại càng thêm cứng đờ.

Anh trước sau vẫn không nói lời nào, giống như cam chịu, giống như cũng đồng ý với lời cô nói, bắt đầu trầm mặc tự hỏi rằng, không biết nên phản ứng lại như thế nào.

Hàm răng cắn chặt lấy phần thịt môi dưới trong khoang miệng, rốt cuộc Hướng Ca cũng chịu ngẩng đầu lên, đuôi lông mày nhẹ nhướng, mặt mày thả lỏng nhìn anh: "Cho nên nói——"

"Nói cái gì?" Lần này đến lượt Chu Hành Diễn cắt ngang lời cô, "Vì sao em cứ luôn không thích nghe người khác nói cho hết lời thế?"

Hướng Ca sửng sốt: "Em không có."

Chu Hành Diễn bình tĩnh nhìn cô: "Anh nói rồi."

"Anh đã nói với bố mẹ rồi, vấn đề em lo lắng sẽ không tồn tại, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, mẹ anh không phải là kiểu mẹ chồng xem con dâu như công cụ giúp nối dõi tông đường, cho nên——" anh dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút bất đắc dĩ, "Cô nhóc nhà em mỗi ngày đều lo lắng chuyện quái gì thế? Em cảm thấy loại chuyện nhỏ như thế này anh sẽ xử lý không tốt sao, hửm?"

Hướng Ca ngơ ngác nhìn anh: "Em không——"

"Không cái gì mà không." Chu Hành Diễn khẽ thở dài, rồi giơ tay ôm cô vào trong ngực, "Sau này những loại chuyện vô nghĩa như thế em không cần nghĩ làm gì, cứ giao cho anh là được."

Hướng Ca bị anh ôm ở trong ngực, đôi mắt nhẹ chớp hai cái: "Sao có thể không nghĩ chuyện gì được, nếu thế chẳng phải mỗi ngày em đều rảnh đến ngốc luôn sao?"

Chu Hành Diễn cười nhẹ: "Ừ, em nói có lý."

Cả người anh hơi lùi lại phía sau một chút, một lần nữa cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt đen cũng mang theo ý cười dịu dàng: "Nếu cảm thấy rảnh rang quá, vậy mỗi ngày đều dùng khoảng thời gian nghĩ về những chuyện nhàm chán này để nói lời yêu anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Người Đúng Lúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook