Gặp Người Đúng Lúc

Chương 14: Cà vạt

Tê Kiến

27/01/2022

Editor: Chanh

Mười giờ sáng ngày hôm sau, cuộc tuyển chọn người mẫu cho bộ sưu tập mùa thu mới nhất của Z thị chính thức khởi động, sắc mặt Từ Nghệ lúc nhìn Hướng Ca trong nháy mắt càng trở nên biến sắc dị thường.

Hướng Ca đeo tai nghe, lười biếng ngồi vào một góc, ngẩng đầu không chút để ý nhìn cô ta, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là chung công ty với nhau, bèn nhìn qua cười một cái.

Hướng Ca cảm thấy biểu hiện của mình thân thiện vô cùng.

Mà đối phương cũng vô cùng thức thời, vẻ mặt thay đổi rất nhanh, đứng nơi cửa nở nụ cười dịu dàng, nhiệt tình vẫy tay: "Hướng Ca, cô cũng tới rồi à." Cô ta giẫm trên đôi giày cao gót đi tới, vờ vịt chân thành tiếc rẻ: "Vừa chụp ảnh bìa cho xong lại được làm người mẫu cho bộ sưu tập lần này của Z thị, cô giỏi quá, lúc nhìn thấy cô là tôi biết mình không có cơ hội rồi."

Giọng cô ta không lớn không nhỏ, ở trong căn phòng an tĩnh như bây giờ lại rõ ràng vô cùng.

Một phòng mười mấy người, lĩnh vực nào cũng có, còn có mấy minh tinh hiện đang nổi, nghe được những lời này tầm mắt liền như có như không liếc qua phía bên này.

Chồi non thân thiện trong lòng Hướng Ca nhanh chóng biến mất không chút dấu vết, nghiêng đầu dựa người vào vách tường, uể oải ỉu xìu mà liếc mắt nhìn cô ả một cái: "Đừng có ngạc nhiên như thể chưa hiểu việc đời thế chứ."

Cơ mặt Từ Nghệ cứng đờ, biểu tình có chút nhịn không được.

Đợt tuyển người mẫu lần này của Phó Dung Sâm hệt như một buổi thử kính, từng người từng người lần lượt được gọi vào chụp ảnh, mãi đến khi kết thúc cũng không thấy người khác xuất hiện.

Hướng Ca là người cuối cùng, ngồi đợi một ngày mãi đến bốn giờ chiều mới đi ra khỏi cửa Z thị.

Trình Mục và Cung Mạt đã đứng ở cửa chờ cô, Hướng Ca lên xe, liếc nhìn đồng hồ rồi vỗ vỗ ghế trước: "Tiểu đầu gỗ, về nhà thôi."

Trình Mục sửng sốt: "Nhưng Tống tổng nói..."

"Không sao, ngày mai để tôi giải thích với anh ta."

Cung Mạt quay đầu lại nhìn cô một cái: "Việc gấp sao?"

Hướng Ca lại dựa người vào ghế, nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng thế, rất gấp, cô báo cho anh ta một tiếng trước đi."

Năm giờ chiều Chu Hành Diễn mới tan tầm, trước khi anh tới cô muốn về nhà đổi bộ quần áo khác, rồi trang điểm lại cho phù hợp với phong cách "nữ nhà văn trẻ".

Bốn giờ chiều là giờ cao điểm, từng hàng xe dài nối đuôi nhau bấm còi inh ỏi, thời gian quả thực có chút không kịp, Hướng Ca dứt khoát trực tiếp ở ngay trên xe tháo trang sức xuống.

Chờ tới lúc cô nhảy xuống xe bước nhanh lên lầu, chuẩn bị chưa đâu vào đâu thì Chu Hành Diễn bên kia đã gọi qua.

Hướng Ca đang chỉ mặc độc nhất một bộ đồ lót, khóa áo sau lưng còn chưa móc, ôm ngực chạy đến nơi mép giường nghe điện thoại.

"Tôi tới rồi." Giọng nói người đàn ông trong điện thoại còn trầm hơn so với ngày thường, có chút mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại.

Hướng Ca sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì, Chu Hành Diễn đã tiếp lời: "Tôi đứng dưới lầu chờ cô."

Tôi đứng dưới lầu chờ cô.

Hướng Ca một tay cầm lấy thắt lưng quần lót ren bên hông, trầm mặc một hồi, nuốt xuống câu nói trong lòng, rồi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Mười phút sau, Hướng Ca trong bộ đồ mặc ở nhà, chân xỏ dép lông bước ra khỏi thang máy, đi tới đứng yên trước bậc cửa chung cư.

Xe Chu Hành Diễn dừng ngay trước mặt, người đàn ông tay xách theo cái túi, người dựa vào xe, thoáng nhìn thấy một cục bông trắng tinh đang đứng trước mặt mình liền ngẩng đầu lên.

Sau đó cả người chợt sửng sốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ mặc trực tiếp thế này đi xuống.



Mái tóc cô gái mềm mại xõa sau lưng, trên người là bộ quần áo ở nhà bằng vải bông màu trắng, chân đi đôi dép lê màu xanh nhạt, bàn chân trắng nõn ẩn hiện trong lớp lông tơ mềm mại.

Người đứng trên bậc thang lát đá hoa nơi lối vào chung cư, cong mắt nhìn anh vẫy vẫy tay, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại thoải mái vô cùng.

Chu Hành Diễn nhìn thoáng qua đôi dép lông dưới chân cô gái, đứng thẳng người, cầm hộp cơm trong tay đưa qua.

Cô không nhận ngay, chỉ nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng, tầm mắt dừng lại nơi cổ áo được cài cúc tỉ mỉ kia.

Hướng Ca nghiêng đầu, người tiến về trước hai bước, cánh tay trắng nõn đột nhiên với qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp đặt lên cổ áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Cả người Chu Hành Diễn cứng đờ.

Cô đứng trên bậc thang, chiều cao xấp xỉ thậm chí cao hơn anh một chút, ngón tay thản nhiên trượt từ sau cổ áo tới phía trước, lúc chạm vào chiếc cúc trên đấy, bờ mi còn hơi rũ xuống cong ngón tay cởi ra.

Hướng Ca nhẹ nhàng cúi người về trước, đôi môi căng mọng cùng làn da mềm mại như trứng gà bóc, cách người anh rất gần.

Trên người là bộ quần áo ở nhà cùng đôi dép lê, cả người mang theo hương nước xả vải và sữa tắm nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác lười biếng cùng mềm mại thoải mái vô cùng.

Chu Hành Diễn mím môi, người không nhúc nhích, tùy ý để cho cô gái đứng giữa thanh thiên bạch nhật không chút kiêng nể gì giở trò lưu manh với mình.

Chất vải rất mềm, hai chiếc cúc trên cùng được cởi ra, cổ áo hơi oặt xuống dưới một chút, để lộ ra đường cong nơi cổ của người đàn ông, uốn lượn xuống tận xương quai xanh.

Hướng Ca hài lòng thu tay, người hơi lùi lại: "Thế này nhìn thoải mái hơn nhiều."

Chu Hành Diễn mím môi: "Cô thuần thục quá nhỉ?"

Hướng Ca cong môi, khóe mắt hơi xếch lên: "Tôi còn thuần thục chuyện khác nữa đấy."

Cô rũ mắt, người lại nghiêng về trước, giọng vô cùng dịu dàng, "Tiếc là hôm nay bác sĩ Chu không đeo cà vạt, thật ra tôi thắt cà vạt đẹp hơn nhiều."

Chu Hành Diễn hơi sững sờ.

Anh không thích đeo cà vạt.

Năm cấp ba trường cũng có phát đồng phục cho học sinh, nhưng nhìn chung mọi người không mấy khi mặc, trừ một vài trường hợp cần thiết, nhà trường sẽ thông báo trước cho học sinh chuẩn bị.

Lần đầu tiên Hướng Ca thấy Chu Hành Diễn mặc đồng phục là vào ngày đếm ngược một trăm ngày trước khi bước vào kỳ thi đại học.

Lúc ấy anh đang đứng trước cửa quầy căn-tin trường đợi người, Hướng Ca đúng lúc tay cầm ly trà sữa từ trong đi ra, tầm mắt không chút để ý nhìn quanh một vòng, thấy người đang đứng nơi cửa.

Thân hình thiếu niên vừa cao lại gầy, một thân đồng phục chỉnh tề, mái tóc ngắn màu đen không chút cẩu thả, toàn thân đều tản ra khí chất học sinh năm tốt.

Ngoại trừ chiếc cà vạt mỏng đang bị anh thản nhiên quấn quanh cổ tay kia.

Chu Hành Diễn cũng ngẩng đầu, tầm mắt đúng lúc chạm phải cô.

Hướng Ca sửng sốt, theo bản năng giấu ly trà sữa mới mua ra sau người.

Say kỳ nghỉ đông lần đó, Hướng Ca ở nhà Chu Hành Diễn mấy ngày, từng vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà bị anh mắng te tua nên bắt đầu có chút sợ hãi.

Quả nhiên động tác của cô chậm mất hai giây, bị thiếu niên nhìn thấy, mày đẹp cau lại gọi tên cô: "Hướng Ca."

Hướng Ca ủ rũ ừm hứm một tiếng.

"Vết thương ổn rồi?"

"Chưa ổn."

"Chưa ổn mà còn uống trà sữa? Trong này toàn là chất bảo quản thực phẩm, không muốn khỏe nữa đúng không?"



"Nào có đâu."

"Có mua nước không?"

"..."

Chu Hành Diễn thở dài, giơ tay đem chai nước khoáng vừa mua cho cô.

Hướng Ca cúi đầu, vừa muốn nhận lấy đã nhìn thấy chiếc cà vạt đỏ quấn quanh cổ tay của thiếu niên trước mắt.

Màu sắc cà vạt của mỗi khối đều khác nhau, Hướng Ca lớp mười là màu lam, còn khối mười hai như anh lại là màu đỏ.

Màu này thật đúng là đủ khó coi.

Hướng Ca đột nhiên ngộ ra vì sao chưa từng thấy thứ đồ này trên cổ các đàn anh đàn chị mười hai.

Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên: "Lát nữa có phải anh lên phát biểu không?"

Học sinh mười hai tỏ ý không muốn mở miệng nói chuyện.

Hướng Ca giơ tay, chỉ chỉ vào chiếc cà vạt đang quấn trên tay anh: "Anh định cứ thế này mà lên á hả, đàn anh Chu?"

Chu Hành Diễn vốn định lúc chuẩn bị lên thì thắt vào.

Còn chưa kịp mở miệng, Hướng Ca đã đột nhiên nhét ly trà sữa của mình vào tay anh, đầu ngón tay thả lỏng kéo chiếc cà vạt trên cổ tay xuống, vuốt lại cho thẳng thớm.

Tay nâng lên, lại dựng cổ áo sơ mi của anh dậy, tay cầm lấy một bên đầu cà vạt, luồn qua cổ.

Bông vải ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sột soạt, cô dùng một tay giữ chặt đầu còn lại, từ từ rút ra rồi đưa về phía trước mặt mình.

Chiếc cà vạt đỏ tươi quấn quanh những ngón tay trắng nõn thanh tú của cô gái, bờ mi hơi rũ xuống, thong thả bắt chéo qua.

Trước cửa quầy căn-tin trường tấp nập người qua kẻ lại, cả người Chu Hành Diễn bị nữ sinh trước mắt cùng cà vạt trong tay vây quanh, vòng lại kéo sát vào người cô.

- -

Khi Chu Hành Diễn tới phòng riêng của khách sạn, không khí bên trong đã vô cùng náo nhiệt, cô dâu chú rể đang cùng nhau uống chén rượu giao bôi trước sự hò hét ầm ĩ của mọi người phía dưới.

Lớp trưởng lớp đại học của anh tháng sau kết hôn, cô dâu là mối tình đầu anh ấy theo đuổi từ năm cấp ba đến đại học, hai người phân phân hợp hợp suốt bảy năm đằng đẵng, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, trước ngày tổ chức hôn lễ đã liên lạc với từng bạn học cùng lớp trước đây để tụ họp một bữa.

Chu Hành Diễn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, người đàn ông kế bên đã trực tiếp đặt ba cái chén sạch sẽ lên: "Cuối cùng bác sĩ Chu cũng tới rồi! Nào nào tới đây tới đây, đến trễ phạt ba chén, cậu đừng có mà chạy nhé. Hôn lễ tháng sau thử đến muộn xem chú rể có đè cậu xuống đất mà đánh không!"

Lương Thịnh Tây bên cạnh vẻ mặt đầy ẩn ý vòng tay qua cổ Chu Hành Diễn: "Nè nè cậu hiểu lầm bác sĩ Chu của chúng ta rồi, người ta đang vội vội vàng vàng tìm em dâu cho cậu đấy."

Bác sĩ Chu uống sạch ba chén rượu trước mặt, thuận tiện lạnh lùng gỡ móng vuốt của anh chàng xuống.

Lương Thịnh Tây cũng không thèm để ý, mặt mày vẫn cười hì hì như cũ, mắt anh chàng tinh như cú vọ, vừa liếc thoáng một cái đã thấy cổ áo đang mở ra của Chu Hành Diễn, không khỏi tấm tắc ra tiếng: "A Diễn cấm dục của chúng ta vì theo đuổi em gái yêu tinh mà cổ áo sơ mi cũng không cài lại á kìa."

Lời anh ta vừa thốt ra, một bàn cả trai lẫn gái đều sôi nổi nhìn chằm chằm vào cổ áo của bác sĩ Chu.

Chu Hành Diễn: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của anh, mọi người lại ồ lên, tâm hồn tầm phào thích hóng chuyện bốc cháy dữ dội.

Lương Thịnh Tây vô cùng hài lòng với hiệu quả này, bắt đầu điên cuồng tâng bốc em gái yêu tinh kia. Anh chàng sử dụng hết thảy vốn liếng bản thân tích cóp từ thời thi đại học môn văn để miêu tả sinh động hình ảnh một tiên nữ hoàn hảo mê người. Nói xong còn cười hề hề quay đầu nhìn qua người đàn ông bên cạnh, hỏi: "A Diễn, cậu nói có đúng không?"

Chu Hành Diễn vẫn luôn ngồi an tĩnh một bên nghe anh chàng khen không dứt nửa ngày, thấy cuối cùng người cũng chịu mở miệng hỏi, mới ngẩng đầu cười một tiếng: "Hưng phấn thế làm gì? Cũng đâu phải em gái yêu tinh của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Người Đúng Lúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook