Chương 31: Đừng dụ dỗ anh
Tê Kiến
02/04/2022
Editor: Chanh
Hướng Ca ngẩn hết cả người, giữa hàng cây xanh mởn, hai người họ đã bước vào quán, Hướng Ca còn chưa kịp nhìn rõ mặt của cô gái kia thì họ đã ngồi xuống vị trí nơi góc tường.
Cô gái kia đưa lưng về phía cô, chỉ thấy người đang chống cằm.
Nhưng mà góc nghiêng này thoạt nhìn có chút quen mắt.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Ca là muốn chạy.
Sau đó lại cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp? Cô chạy cái gì? Chột dạ à?
Hướng Ca rũ mắt ngơ ngác nhìn đôi trai gái ngồi trong góc quán, yên lặng ba phút, rồi cầm túi xách lên đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay cả chiếc Waffle và ly kem mới gọi cũng không ăn hết.
Cô quay từ trưa đến giữa chiều, bụng chưa có hạt cơm nào đã trực tiếp tới tìm Chu Hành Diễn, vừa rồi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ dạ dày đã bắt đầu co bóp từng cơn tìm cảm giác tồn tại.
Bước chân Hướng Ca căng thẳng, đôi giày cao gót quá cao, cô lại dùng sức khiến chân đi hơi chệnh choạng, cọ vào vị trí từng bị bong gân nhẹ mấy tháng trước.
Cũng may lần này không có gì ghê gớm, Hướng Ca cà nhắc từng bước một đến chiếc ghế đá bên cạnh, khẽ cúi người xuống nhẹ nhàng xoa bóp một hồi, cảm giác đau đớn kia mới dần tản đi.
Cô đứng lên, cẩn thận bước đi hai bước, sau khi xác định không có vấn đề gì mới giơ tay lên, luồn năm ngón tay vuốt ngược tóc ra sau, không chút do dự đi về phía quán cà phê kia.
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thậm chí nội tâm còn đang nổi lên cả tiếng loa kèn hừng hực.
Cô đẩy cửa đi vào, phục vụ vẫn đang nhớ rõ, còn tưởng là cô quay lại tìm đồ.
Hướng Ca nhìn qua vị trí Chu Hành Diễn ngồi trước đó, cô gái kia vẫn còn ngồi ở đấy, nhưng Chu Hành Diễn thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Tính từ lúc cô rời đi đến bây giờ, hình như cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm phút.
Hướng Ca hơi khó chịu cắn nhẹ đầu lưỡi, người đứng im tại chỗ, lúc còn đang do dự trong lòng, cô gái kia đột nhiên quay đầu lại.
Tầm mắt không lệch chút nào, vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô.
Hướng Ca sửng sốt, động tác xoay người cũng theo đó mà dừng lại.
Cô biết vì sao mình lại cảm thấy góc nghiêng đó quen mắt rồi.
Đây chẳng phải là đàn chị hoa khôi, người từng theo đuổi Chu Hành Diễn nhiệt tình nhất, trưởng đài phát thanh của trường ngày đó sao?
Gọi là Ngô gì ấy nhỉ?
Hướng Ca không nhớ rõ.
Vị hoa khôi họ Ngô này hiển nhiên cũng nhận ra cô, trên mặt không hề có tia kinh ngạc, thậm chí còn tươi cười nhìn cô, giơ tay vẫy vẫy.
Hướng Ca rũ mắt liếm nhẹ khóe môi, cất bước đi qua.
Hoa khôi Ngô giơ cánh tay mảnh khảnh lên, chỉ vào vị trí đối diện: "Đàn em ngồi đi."
Ý gì thế? Đây là có ý gì thế? Chị muốn làm gì tôi?
Tôi còn chưa nói gì đâu, chị thế mà đánh úp lên tiếng trước à?
Hướng Ca híp nhẹ đôi mắt, ngồi xuống, hàng mi dài nâng lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái trước mặt.
Hoa khôi Ngô không chút đề ý hàn huyên với cô: "Nhiều năm không gặp, đàn em lại xinh hơn nhiều rồi."
Hướng Ca: "Thường thôi thường thôi."
Hoa khôi Ngô: "..."
Hoa khôi Ngô mỉm cười: "Đàn em đúng là vẫn vui tính như xưa."
Ai vui tính với chị.
Hướng Ca không nói gì, bàn tay giấy dưới bàn không kiên nhẫn gõ hai lần nơi xương bánh chè: "Đàn chị tìm em có việc gì sao?"
"Có chút việc thôi." Ánh mắt hoa khôi Ngô đang nhìn Hướng ca đột nhiên nghiêng sang một bên, nhìn lướt qua sau tai cô, "Nhưng mà chỉ e hôm nay không đủ thời gian rồi."
Cô nàng cầm điện thoại, mở giao diện quay số đẩy qua, "Đàn em cho chị xin số điện thoại đi?"
Hướng Ca nghiêng đầu đánh giá vài giây, mới không nhanh không chậm với tay lấy điện thoại tới, nhập số mình vào.
Hoa khôi Ngô gọi cô tới, chưa nói được mấy câu, lưu xong số đã đi rồi. Hướng Ca rũ mắt ngồi im tại chỗ nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ra cửa quán cà phê, điện thoại trong túi đã rung lên.
Cô lấy ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhấc máy, không nói gì.
Chu Hành Diễn bên kia cũng im lặng.
Hai người an tĩnh mười giây, Chu Hành Diễn lên tiếng trước.
"Có đói bụng không?"
"..."
Anh cảm thấy em chỉ biết ăn à?
Hướng Ca thành thật đáp: "Đói."
Chu Hành Diễn cười một tiếng: "Thế đứng trước cửa quán cà phê có thể nhìn đến no sao?"
Hướng Ca sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại đảo mắt tìm một vòng.
Chu Hành Diễn đứng cách cô không xa, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một chiếc hộp nhỏ.
Hướng Ca vẫn đứng im tại chỗ, bình tĩnh nói: "Sáng nay lúc ngủ em có nằm mơ."
"Ừ?"
"Mơ thấy tự nhiên có một chiếc mũ từ trên trời rơi xuống, không hiểu sao lại chụp lên đầu em."
"Mũ màu xanh lá."
Lục Hành Diễn: "..."
Chu Hành Diễn không hỏi Hướng Ca vì sao lại đứng phát ngốc trước cửa quán cà phê, Hướng Ca cũng không hỏi anh vì sao hôm nay lại tan làm sớm, hai người trước tiên lái xe tới siêu thị, xe đỗ ở tầng hầm thứ hai. Hướng Ca xuống xe, mới vừa đi được hai bước, người đàn ông phía sau đột nhiên dừng lại.
Hướng Ca cũng dừng bước, khó hiểu quay đầu lại.
Chu Hành Diễn nhíu mày: "Chân em sao thế?"
Hướng Ca "À" một tiếng.
Thi thoảng cô vẫn thấy hơi nhoi nhói, tuy rằng đau rất nhẹ không có ảnh hưởng gì, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ giảm bớt lực giẫm.
Hướng Ca thành thật nói: "Vừa nãy em có trẹo chân một chút."
Chu Hành Diễn lấy chùm chìa khóa vừa cho vào túi quần ra, mở khóa xe, hất cằm: "Lên xe."
Hướng Ca đi tiếp hai bước: "Chỉ không cẩn thận trẹo chút xíu xiu thôi, em không đau mấy."
"Ừ, cứ lên xe trước đi." Anh lặp lại lần nữa.
Hướng Ca bất đắc dĩ, xoay người mở cửa ghế phụ ngồi xuống.
Chu Hành Diễn cũng đi theo, anh đứng yên trước cửa xe nơi ghế phụ một hồi, đột nhiên khom người xuống.
Hướng Ca vốn cho rằng anh chỉ bảo cô ngồi trong xe chờ anh quay lại, người còn chưa kịp phản ứng.
Anh bên kia đã duỗi tay nắm lấy cổ chân cô, cởi đôi giày cao gót kia xuống, đặt chúng sang một bên.
Hướng Ca ngồi ở ghế phụ, một chân đặt lên cạnh xe, chân còn lại bị người đàn ông nắm chặt trong tay, hơi nâng lên, duỗi thẳng.
Cô chớp mắt, ngón chân đang duỗi thẳng hơi cuộn tròn lại, chân muốn thu về, khẽ cong lên.
Như thể đang muốn khều lấy thứ gì đó.
Chu Hành Diễn ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nâng gót chân cô đùa nghịch trong chốc lát.
Bởi vì người đang cong eo, thế nên vạt áo khoác theo động tác đó mà rủ xuống, khẽ phất qua lòng bàn chân của Hướng Ca, tựa như lông vũ, khiến người ta ngưa ngứa.
Hướng Ca nhịn không được muốn cười, chân cũng không thành thật giãy giụa hai cái.
Ngón chân trắng mượt lộn xộn như thế, thật khiến người ta phiền lòng.
Chu Hành Diễn nhẹ giọng, "Thành thật chút nào."
Hướng Ca rụt cổ, giọng mềm như bông, "Em ngứa."
Chu Hành Diễn bất động.
Một hồi lâu sau, anh chậm rãi buông chân cô ra, đứng thẳng người dậy.
"Hướng Ca."
Cô ngồi trên xe, anh đứng trước mặt cô, rũ mắt nhìn xuống.
Thanh âm nhàn nhạt, lại giống như cất giấu chút buồn bực rầu rĩ.
"Đừng dụ dỗ anh."
- -----------
Hướng Ca ngẩn hết cả người, giữa hàng cây xanh mởn, hai người họ đã bước vào quán, Hướng Ca còn chưa kịp nhìn rõ mặt của cô gái kia thì họ đã ngồi xuống vị trí nơi góc tường.
Cô gái kia đưa lưng về phía cô, chỉ thấy người đang chống cằm.
Nhưng mà góc nghiêng này thoạt nhìn có chút quen mắt.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Ca là muốn chạy.
Sau đó lại cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp? Cô chạy cái gì? Chột dạ à?
Hướng Ca rũ mắt ngơ ngác nhìn đôi trai gái ngồi trong góc quán, yên lặng ba phút, rồi cầm túi xách lên đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay cả chiếc Waffle và ly kem mới gọi cũng không ăn hết.
Cô quay từ trưa đến giữa chiều, bụng chưa có hạt cơm nào đã trực tiếp tới tìm Chu Hành Diễn, vừa rồi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ dạ dày đã bắt đầu co bóp từng cơn tìm cảm giác tồn tại.
Bước chân Hướng Ca căng thẳng, đôi giày cao gót quá cao, cô lại dùng sức khiến chân đi hơi chệnh choạng, cọ vào vị trí từng bị bong gân nhẹ mấy tháng trước.
Cũng may lần này không có gì ghê gớm, Hướng Ca cà nhắc từng bước một đến chiếc ghế đá bên cạnh, khẽ cúi người xuống nhẹ nhàng xoa bóp một hồi, cảm giác đau đớn kia mới dần tản đi.
Cô đứng lên, cẩn thận bước đi hai bước, sau khi xác định không có vấn đề gì mới giơ tay lên, luồn năm ngón tay vuốt ngược tóc ra sau, không chút do dự đi về phía quán cà phê kia.
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thậm chí nội tâm còn đang nổi lên cả tiếng loa kèn hừng hực.
Cô đẩy cửa đi vào, phục vụ vẫn đang nhớ rõ, còn tưởng là cô quay lại tìm đồ.
Hướng Ca nhìn qua vị trí Chu Hành Diễn ngồi trước đó, cô gái kia vẫn còn ngồi ở đấy, nhưng Chu Hành Diễn thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Tính từ lúc cô rời đi đến bây giờ, hình như cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm phút.
Hướng Ca hơi khó chịu cắn nhẹ đầu lưỡi, người đứng im tại chỗ, lúc còn đang do dự trong lòng, cô gái kia đột nhiên quay đầu lại.
Tầm mắt không lệch chút nào, vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô.
Hướng Ca sửng sốt, động tác xoay người cũng theo đó mà dừng lại.
Cô biết vì sao mình lại cảm thấy góc nghiêng đó quen mắt rồi.
Đây chẳng phải là đàn chị hoa khôi, người từng theo đuổi Chu Hành Diễn nhiệt tình nhất, trưởng đài phát thanh của trường ngày đó sao?
Gọi là Ngô gì ấy nhỉ?
Hướng Ca không nhớ rõ.
Vị hoa khôi họ Ngô này hiển nhiên cũng nhận ra cô, trên mặt không hề có tia kinh ngạc, thậm chí còn tươi cười nhìn cô, giơ tay vẫy vẫy.
Hướng Ca rũ mắt liếm nhẹ khóe môi, cất bước đi qua.
Hoa khôi Ngô giơ cánh tay mảnh khảnh lên, chỉ vào vị trí đối diện: "Đàn em ngồi đi."
Ý gì thế? Đây là có ý gì thế? Chị muốn làm gì tôi?
Tôi còn chưa nói gì đâu, chị thế mà đánh úp lên tiếng trước à?
Hướng Ca híp nhẹ đôi mắt, ngồi xuống, hàng mi dài nâng lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái trước mặt.
Hoa khôi Ngô không chút đề ý hàn huyên với cô: "Nhiều năm không gặp, đàn em lại xinh hơn nhiều rồi."
Hướng Ca: "Thường thôi thường thôi."
Hoa khôi Ngô: "..."
Hoa khôi Ngô mỉm cười: "Đàn em đúng là vẫn vui tính như xưa."
Ai vui tính với chị.
Hướng Ca không nói gì, bàn tay giấy dưới bàn không kiên nhẫn gõ hai lần nơi xương bánh chè: "Đàn chị tìm em có việc gì sao?"
"Có chút việc thôi." Ánh mắt hoa khôi Ngô đang nhìn Hướng ca đột nhiên nghiêng sang một bên, nhìn lướt qua sau tai cô, "Nhưng mà chỉ e hôm nay không đủ thời gian rồi."
Cô nàng cầm điện thoại, mở giao diện quay số đẩy qua, "Đàn em cho chị xin số điện thoại đi?"
Hướng Ca nghiêng đầu đánh giá vài giây, mới không nhanh không chậm với tay lấy điện thoại tới, nhập số mình vào.
Hoa khôi Ngô gọi cô tới, chưa nói được mấy câu, lưu xong số đã đi rồi. Hướng Ca rũ mắt ngồi im tại chỗ nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ra cửa quán cà phê, điện thoại trong túi đã rung lên.
Cô lấy ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhấc máy, không nói gì.
Chu Hành Diễn bên kia cũng im lặng.
Hai người an tĩnh mười giây, Chu Hành Diễn lên tiếng trước.
"Có đói bụng không?"
"..."
Anh cảm thấy em chỉ biết ăn à?
Hướng Ca thành thật đáp: "Đói."
Chu Hành Diễn cười một tiếng: "Thế đứng trước cửa quán cà phê có thể nhìn đến no sao?"
Hướng Ca sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại đảo mắt tìm một vòng.
Chu Hành Diễn đứng cách cô không xa, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một chiếc hộp nhỏ.
Hướng Ca vẫn đứng im tại chỗ, bình tĩnh nói: "Sáng nay lúc ngủ em có nằm mơ."
"Ừ?"
"Mơ thấy tự nhiên có một chiếc mũ từ trên trời rơi xuống, không hiểu sao lại chụp lên đầu em."
"Mũ màu xanh lá."
Lục Hành Diễn: "..."
Chu Hành Diễn không hỏi Hướng Ca vì sao lại đứng phát ngốc trước cửa quán cà phê, Hướng Ca cũng không hỏi anh vì sao hôm nay lại tan làm sớm, hai người trước tiên lái xe tới siêu thị, xe đỗ ở tầng hầm thứ hai. Hướng Ca xuống xe, mới vừa đi được hai bước, người đàn ông phía sau đột nhiên dừng lại.
Hướng Ca cũng dừng bước, khó hiểu quay đầu lại.
Chu Hành Diễn nhíu mày: "Chân em sao thế?"
Hướng Ca "À" một tiếng.
Thi thoảng cô vẫn thấy hơi nhoi nhói, tuy rằng đau rất nhẹ không có ảnh hưởng gì, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ giảm bớt lực giẫm.
Hướng Ca thành thật nói: "Vừa nãy em có trẹo chân một chút."
Chu Hành Diễn lấy chùm chìa khóa vừa cho vào túi quần ra, mở khóa xe, hất cằm: "Lên xe."
Hướng Ca đi tiếp hai bước: "Chỉ không cẩn thận trẹo chút xíu xiu thôi, em không đau mấy."
"Ừ, cứ lên xe trước đi." Anh lặp lại lần nữa.
Hướng Ca bất đắc dĩ, xoay người mở cửa ghế phụ ngồi xuống.
Chu Hành Diễn cũng đi theo, anh đứng yên trước cửa xe nơi ghế phụ một hồi, đột nhiên khom người xuống.
Hướng Ca vốn cho rằng anh chỉ bảo cô ngồi trong xe chờ anh quay lại, người còn chưa kịp phản ứng.
Anh bên kia đã duỗi tay nắm lấy cổ chân cô, cởi đôi giày cao gót kia xuống, đặt chúng sang một bên.
Hướng Ca ngồi ở ghế phụ, một chân đặt lên cạnh xe, chân còn lại bị người đàn ông nắm chặt trong tay, hơi nâng lên, duỗi thẳng.
Cô chớp mắt, ngón chân đang duỗi thẳng hơi cuộn tròn lại, chân muốn thu về, khẽ cong lên.
Như thể đang muốn khều lấy thứ gì đó.
Chu Hành Diễn ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nâng gót chân cô đùa nghịch trong chốc lát.
Bởi vì người đang cong eo, thế nên vạt áo khoác theo động tác đó mà rủ xuống, khẽ phất qua lòng bàn chân của Hướng Ca, tựa như lông vũ, khiến người ta ngưa ngứa.
Hướng Ca nhịn không được muốn cười, chân cũng không thành thật giãy giụa hai cái.
Ngón chân trắng mượt lộn xộn như thế, thật khiến người ta phiền lòng.
Chu Hành Diễn nhẹ giọng, "Thành thật chút nào."
Hướng Ca rụt cổ, giọng mềm như bông, "Em ngứa."
Chu Hành Diễn bất động.
Một hồi lâu sau, anh chậm rãi buông chân cô ra, đứng thẳng người dậy.
"Hướng Ca."
Cô ngồi trên xe, anh đứng trước mặt cô, rũ mắt nhìn xuống.
Thanh âm nhàn nhạt, lại giống như cất giấu chút buồn bực rầu rĩ.
"Đừng dụ dỗ anh."
- -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.