Chương 61: Được rồi, đi thôi
Tê Kiến
19/07/2022
Editor: Chanh
Hướng Ca đằng hắng một tiếng, có chút xấu hổ nói chuyện bằng tiếng Pháp với người bên kia đầu máy, người đàn ông cũng dùng tiếng Pháp để trả lời cô. Giọng nói trầm ấm mang theo sự nhẹ nhàng vốn có của đàn ông phương Tây, lúc cười rộ lên nghe vô cùng gợi cảm.
Chu Hành Diễn ngồi nghịch chuỗi hạt đàn hương treo bên cạnh gương, lấy xuống nhẹ niết trong lòng bàn tay, các hạt cọ vào nhau phát ra âm thanh khiến người ta nổi da gà.
Một lát sau, chủ đề nói chuyện của Hướng Ca kết thúc, người đàn ông cúp điện thoại.
Hướng Ca nhanh chóng xoay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn anh: "Bạn trai người Pháp của mẹ em đấy."
Một tay Chu Hành Diễn chống trên cửa sổ xe, gật gật đầu, không chút để ý hỏi cô: "Bao giờ em về?"
Thần kinh căng thẳng của Hướng Ca trong nháy mắt thả lỏng hơn một chút, cô hơi ngẩn người: "Dạ? Sao anh không hỏi em bao giờ đi mà hỏi khi nào về làm gì?"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất thản nhiên: "Dù gì em cũng quyết định xong xuôi, người trong nhà cũng biết cả rồi, không cần nói cho anh biết, cũng đừng để cho anh biết."
"..."
Hướng Ca xoắn lưỡi: "Hành Hành, anh giận đấy à?"
Chu Hành Diễn buồn cười nhìn cô: "Anh trông keo kiệt thế hả?"
Đâu chỉ keo kiệt, còn rất ấu trĩ.
Tuy rằng Hướng Ca vẫn cảm thấy có chút sai sai, nhưng cũng đã dần yên lòng, bèn nói đại khái với anh về tuần lễ thời trang sắp tới, lại vòng qua đề tài hỏi tối nay ăn gì.
Chu Hành Diễn nghe cô hỏi xong, bèn treo chuỗi hạt đàn hương trở về vị trí cũ, ung dung điểm lại toàn bộ những món cô vừa gọi tên: "Quên đậu hũ Ma Bà sốt cay nhân hạt thông và bắp đi, tối nay ăn cháo."
Hướng Ca: "..."
Không phải anh vừa bảo anh không keo kiệt đấy à?
Chu Hành Diễn nói được làm được, buổi tối thật đúng là nấu cháo, Hướng Ca chưa từng trải nghiệm qua cảm giác húp cháo vào buổi tối bao giờ, vì thế đêm muộn, cô cũng có hành động thực tế vô cùng dứt khoát để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Cô ôm gối của mình đi thẳng qua phòng cách vách ngủ.
Mà sau khi ôm gối qua, lúc ngồi xếp bằng phát ngốc trên giường mới nhớ ra bản thân hôm nay còn chưa tắm rửa.
Hơn nữa đồ tẩy trang của cô cũng đang đặt hết ở phòng tắm bên kia.
Tưởng tượng đến cảnh bữa tối không có xương sườn và cá, chỉ có hai bát cháo rau dưa đạm bạc, ý chí chiến đấu của Hướng Ca đột nhiên sục sôi, cốt khí có thể sánh với vị tướng quân bị bắt làm tù binh trên sa trường, không chút do dự chạy đến trước cửa phòng Chu Hành Diễn, ngồi xổm trên mặt đất, thề sống chết không chịu gõ cửa.
Mười phút sau, chân Hướng Ca đã tê rần.
Mười lăm phút sau, cô lảo đảo hoãn binh đứng dậy trong chốc lát, đi về phòng cầm điện thoại tới, sau đó tiếp tục ngồi xổm.
Hai lăm phút sau, Chu Hành Diễn mở cửa.
Hướng Ca đang xem 'Các em bé rối Teletubbies', xem đến cảnh làm món sữa dâu lắc càng khiến mặt mũi cô nhăn tít lại.
Thấy cửa được mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn qua.
Chu Hành Diễn mặc bộ đồ ngủ đứng ở nơi cửa, từ trên cao nhìn xuống cô đang ngồi dưới sàn.
Hướng Ca nhẹ liếm môi: "Em còn chưa tắm."
Chu Hành Diễn nhíu mày, người nghiêng qua một bên nhường chỗ cho cô đi vào.
Hướng Ca vẫn ngồi xổm tại chỗ, người không nhúc nhích: "Chân em tê rần hết rồi."
Chu Hành Diễn bèn đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, tầm mắt hai người đối diện, anh đã tắm xong mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt, khẽ mở miệng: "Sau này còn ôm gối chạy sang phòng cách vách ngủ nữa không?"
Hướng Ca thành thật lắc lắc đầu: "Em không biết, nếu bạn trai em buổi tối ngược đãi gây thương tổn cho cơ thể em bằng cách không cho ăn cơm, thì có khi em trốn nhà đi luôn cũng nên."
Chu Hành Diễn trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại khẽ thấp giọng cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười này Hướng Ca có chút sởn tóc gáy, hệt như động vật nhỏ phát hiện ra mùi nguy cơ, vô thức rụt người về sau một chút.
Nhưng mà chưa kịp rụt, Chu Hành Diễn đã trực tiếp ôm cô lên hệt như ôm bao tải, Hướng Ca sợ tới mức la oai oái một tiếng, giơ tay túm chặt lấy quần áo anh: "Anh làm gì thế!"
Vừa hạ giọng, người đã bị đặt xuống giường, chân còn chưa kịp chạm, cả người người đàn ông đã trực tiếp đè lên.
Hướng Ca nằm trên giường, Chu Hành Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới, mái tóc ngắn màu đen nhẹ rũ xuống, che đi ánh sáng ấm áp nơi đầu giường, hằn lên phần hốc mắt chiếc bóng mờ mờ.
Anh cụp mắt, cúi thấp người, cánh môi ghé sát tới bên tai cô, phả ra hô hấp nóng rực: "Nói cho em biết thế nào mới gọi là ngược đãi gây thương tổn cho cơ thể em."
Hướng Ca: "..."
Cuối cùng sau nhiều lần bị ngược đãi gây thương tổn rất nhiều lần từ phòng ngủ tới phòng tắm, Hướng Ca rốt cuộc mới giãy dụa bò dậy xuống giường. Bò được một nửa, eo lại bị người kéo trở về, Chu Hành Diễn từ phía sau hôn lấy vành tai cô, giọng khàn khàn: "Em làm gì thế."
Vùng mẫn cảm trên da bị anh liếm láp khiến người cô mềm nhũn rụt lại về sau: "Em đi lấy gối về."
Người đàn ông nằm ở phía sau cô, ngón tay dọc theo xương sống trượt xuống dưới, không thành thật dừng ở xương cụt một hồi, rồi lại tiếp tục sờ xuống: "Đừng lấy, kê một gối cũng được."
Hướng Ca bắt lấy cái tay đang không thành thật kia, xoay người lại trừng anh: "Anh đủ rồi đấy."
Chu Hành Diễn liếm môi cười nhẹ, rất nghe lời thu móng vuốt lại.
Hướng Ca với tay lấy một góc chăn che che lại, quay người về, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn anh: "Hành Hành, anh có xứng với tư cách khổ hạnh kỳ cựu của mình không thế?"
Chu Hành Diễn lấy thêm áo ngủ bên cạnh phủ lên vùng ngực trần trụi trắng nõn của cô, rồi lại một lần nữa ôm người vào trong ngực, nhẹ cắn cằm cô một cái: "Ai nói với em đàn ông sẽ tồn tại thuộc tính cấm dục này thế?"
Hướng Ca gật đầu như thế đã tiếp thu được kiến thức: "Anh nói đúng, giờ thì em biết rồi."
Vốn đã quen ngủ trên chiếc giường êm ái, Hướng Ca chỉ hận không thể trải lên giường năm chiếc đệm lót mềm mại ngủ cho ngon giấc, mà chiếc giường cứng ngắc này của Chu Hành Diễn không êm chút nào, tối hôm trước lưng vốn dĩ đã bị đè ở trên đầu giường sinh đau, sáng hôm sau Hướng Ca tỉnh dậy cả người từ trên xuống dưới đều khó chịu vô cùng.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ thứ mười một theo luật định, Chu Hành Diễn thì lại phải trực ngay từ những ngày đầu tiên, vì thế Hướng Ca thoải mái bung xõa cả ngày, sau khi đổi đệm trong phòng ngủ chính còn lót thêm hai lớp đệm lót phía trên mới cảm thấy mỹ mãn nằm lên gọi điện thoại cho Cung Mạt.
Ở nước ngoài không có cái gọi là Tuần lễ vàng 11 ngày, ngày mai cô đã phải bay tới Paris.
Đúng lúc Chu Hành Diễn kết thúc ca trực, anh định bắt đầu nghỉ ngơi.
Sau khi Hướng Ca đang nằm trên giường tuyệt vọng thông báo với anh tin này, đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó mới yêu cầu Hướng Ca gửi số hiệu chuyến bay qua.
Mãi đến ngày hôm sau, cô lên máy bay nhìn thấy Chu Hành Diễn ngồi ở bên cạnh, mới tháo kính râm xuống ngạc nhiên thốt lên: "Sao anh lại ——"
Chu Hành Diễn dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô, bởi vì thiếu ngủ mà giọng nói có chút khàn khàn: "Mua vé vào đêm trước ngày bay khó lắm đấy, em cũng biết cách làm khó anh ghê."
Hướng Ca chớp chớp mắt, "Em có làm khó anh đâu."
Một tay Chu Hành Diễn chống đầu: "Em nói hôm nay em đi sớm một chút không được sao?"
Hướng Ca cũng ngồi xuống bên cạnh: "Không phải anh bảo em không cần nói với anh, cũng đừng nói cho anh biết à?"
Chu Hành Diễn nheo mắt lại, không nói gì.
Hướng Ca cũng hoàn toàn không sợ bộ dáng này của anh, chiếc kính râm đeo trên mặt hạ xuống một nửa, lộ ra đôi mắt đen láy, mày khẽ nhướng lên.
Khoảng cách giữa hai người như đang va vào nhau bắn ra tia lửa điện xèn xẹt.
Tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh cười cười, nhẹ nhàng cất tiếng đánh gãy bầu không khí này: "Quý khách cần chăn đúng không ạ?"
Chu Hành Diễn nói lời cảm ơn, giọng nói mang đậm cảm giác buồn ngủ.
Hướng Ca nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh, thu hồi tầm mắt, rồi lại nghiêng đầu.
Chu Hành Diễn đã nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ bù, lại như là có Hỏa nhãn kim tinh, đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Em thành thật chút đi."
Hướng Ca chớp mắt, rất dứt khoát thẳng thắn nghiêng người qua, một tay chống cằm, yên lặng ngắm nhìn sườn mặt của anh: "Sao anh đi cùng mà không nói với em trước?"
Vừa hỏi xong, cô liền cảm thấy mình hỏi vấn đề hết sức ngu ngốc.
Hệt như cô nữ sinh cấp ba đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, luôn hỏi ra một vài câu hỏi ngớ ngẩn, chỉ để trông chờ một cầu trả lời đã nằm trong dự tính trước đó.
Hỏi xong rồi trong lòng hẵng còn hớn hở, không khác gì đồ ngốc.
Trong lòng Hướng Ca thầm nghĩ như thế.
Hai mắt Chu Hành Diễn vẫn nhắm nghiền, yên tĩnh dựa người vào ghế: "Anh chỉ thực hiện lời hứa trước đó."
Hướng Ca sửng sốt, đáp án này không nằm trong phạm vi suy đoán của cô.
Trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng lại: "Lời hứa nào cơ?"
"Sau này anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh theo đấy." Chu Hành Diễn mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn cô, nghiêm túc nói từng chữ một, "Nếu em rời đi, vậy thì anh sẽ đi tìm."
Cô tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh mắt đã sáng rỡ, chỉ thiếu nước kêu lên thành tiếng.
Lời hứa này cũng ngọt ngào quá đi! Tuy rằng cô gái đeo kính râm chưa tháo ra, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp vô cùng, quả nhiên trai xinh gái đẹp luôn thuộc về nhau tạo thành một đôi khiến người người ghen tỵ đỏ mắt.
Chuyến bay thẳng tới Paris kéo dài mười hai tiếng đồng hồ, chênh lệch múi giờ mất bảy tiếng, lúc đáp xuống đã là tám giờ tối theo giờ địa phương.
Tầm này ở Trung Quốc hẳn là đang rạng sáng, Hướng Ca cũng không có thói quen ngủ trên máy bay, cả người bắt đầu mệt rã rời, ủ rũ xuống máy bay.
Chu Hành Diễn từ bệnh viện đi thẳng tới sân bay, không mang theo đồ đạc gì, đi cùng Hướng Ca tới lấy hành lý.
Tuy là người mẫu dự bị, nhưng ngày hôm sau cô đã phải tới buổi biểu diễn. Hướng Ca đi đôi cao gót đứng ở bên cạnh, chiếc kính râm đã được tháo xuống, lười biếng rũ mắt: "Hành Hành, em buồn ngủ."
Trên đường Chu Hành Diễn đã ngủ được đôi chút, lúc này đã xốc lại tinh thần dang tay ra.
Hướng Ca bèn thuận thế nhào vào ngực anh, đầu dựa vào vai anh đôi mắt nhắm nghiền, khẽ lầu bầu: "Anh từ bệnh viện tới cũng chưa kịp tắm, sao em lại muốn ôm anh chứ."
"Thế em đừng ôm nữa." Chu Hành Diễn buồn bã nói.
Hướng Ca nhịn không được bật cười thành tiếng, không nói gì, chỉ ôm lấy anh thật chặt.
Mãi đến khi hai người lấy hành lý, cô mới như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cũng chưa kịp ngáp xong đã "Ah" lên một tiếng, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Hành Diễn cũng dừng bước: "Sao thế em?"
Hướng Ca nghĩ nghĩ: "Là thế này, bởi vì mẹ em ở Paris cho nên tối nay em về thẳng nhà bên kia luôn."
Chu Hành Diễn đã hiểu, khẽ trầm mặc một chút: "Để anh đi tìm khách sạn."
Anh mua vé gấp gáp, thế nên cũng chưa kịp đặt trước khách sạn.
Hướng Ca nghiêng đầu, còn có chút chờ mong nhìn anh: "Thật ra thì, anh có muốn tới nhà em không?"
Chu Hành Diễn sửng sốt.
Hướng Ca liếm môi, vẻ ngái ngủ vừa nãy đã bay biến, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn sáng trưng nơi sân bay sáng lấp lánh: "Anh về với em là được mà," dừng một chút, cô khẽ nhún vai, "Nếu không mẹ em lại giới thiệu bạn trai cho em đấy."
Nói xong, cô trộm liếc anh một cái.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, Chu Hành Diễn đã hơi nhíu mày, đáp lại không hề vòng vo: "Được rồi, đi thôi."
*Editor có lời muốn nói:
Đồng chí Hành Diễn, lên đồ ra mắt mẹ vợ thôi =))))))
- -----------
Hướng Ca đằng hắng một tiếng, có chút xấu hổ nói chuyện bằng tiếng Pháp với người bên kia đầu máy, người đàn ông cũng dùng tiếng Pháp để trả lời cô. Giọng nói trầm ấm mang theo sự nhẹ nhàng vốn có của đàn ông phương Tây, lúc cười rộ lên nghe vô cùng gợi cảm.
Chu Hành Diễn ngồi nghịch chuỗi hạt đàn hương treo bên cạnh gương, lấy xuống nhẹ niết trong lòng bàn tay, các hạt cọ vào nhau phát ra âm thanh khiến người ta nổi da gà.
Một lát sau, chủ đề nói chuyện của Hướng Ca kết thúc, người đàn ông cúp điện thoại.
Hướng Ca nhanh chóng xoay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn anh: "Bạn trai người Pháp của mẹ em đấy."
Một tay Chu Hành Diễn chống trên cửa sổ xe, gật gật đầu, không chút để ý hỏi cô: "Bao giờ em về?"
Thần kinh căng thẳng của Hướng Ca trong nháy mắt thả lỏng hơn một chút, cô hơi ngẩn người: "Dạ? Sao anh không hỏi em bao giờ đi mà hỏi khi nào về làm gì?"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất thản nhiên: "Dù gì em cũng quyết định xong xuôi, người trong nhà cũng biết cả rồi, không cần nói cho anh biết, cũng đừng để cho anh biết."
"..."
Hướng Ca xoắn lưỡi: "Hành Hành, anh giận đấy à?"
Chu Hành Diễn buồn cười nhìn cô: "Anh trông keo kiệt thế hả?"
Đâu chỉ keo kiệt, còn rất ấu trĩ.
Tuy rằng Hướng Ca vẫn cảm thấy có chút sai sai, nhưng cũng đã dần yên lòng, bèn nói đại khái với anh về tuần lễ thời trang sắp tới, lại vòng qua đề tài hỏi tối nay ăn gì.
Chu Hành Diễn nghe cô hỏi xong, bèn treo chuỗi hạt đàn hương trở về vị trí cũ, ung dung điểm lại toàn bộ những món cô vừa gọi tên: "Quên đậu hũ Ma Bà sốt cay nhân hạt thông và bắp đi, tối nay ăn cháo."
Hướng Ca: "..."
Không phải anh vừa bảo anh không keo kiệt đấy à?
Chu Hành Diễn nói được làm được, buổi tối thật đúng là nấu cháo, Hướng Ca chưa từng trải nghiệm qua cảm giác húp cháo vào buổi tối bao giờ, vì thế đêm muộn, cô cũng có hành động thực tế vô cùng dứt khoát để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Cô ôm gối của mình đi thẳng qua phòng cách vách ngủ.
Mà sau khi ôm gối qua, lúc ngồi xếp bằng phát ngốc trên giường mới nhớ ra bản thân hôm nay còn chưa tắm rửa.
Hơn nữa đồ tẩy trang của cô cũng đang đặt hết ở phòng tắm bên kia.
Tưởng tượng đến cảnh bữa tối không có xương sườn và cá, chỉ có hai bát cháo rau dưa đạm bạc, ý chí chiến đấu của Hướng Ca đột nhiên sục sôi, cốt khí có thể sánh với vị tướng quân bị bắt làm tù binh trên sa trường, không chút do dự chạy đến trước cửa phòng Chu Hành Diễn, ngồi xổm trên mặt đất, thề sống chết không chịu gõ cửa.
Mười phút sau, chân Hướng Ca đã tê rần.
Mười lăm phút sau, cô lảo đảo hoãn binh đứng dậy trong chốc lát, đi về phòng cầm điện thoại tới, sau đó tiếp tục ngồi xổm.
Hai lăm phút sau, Chu Hành Diễn mở cửa.
Hướng Ca đang xem 'Các em bé rối Teletubbies', xem đến cảnh làm món sữa dâu lắc càng khiến mặt mũi cô nhăn tít lại.
Thấy cửa được mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn qua.
Chu Hành Diễn mặc bộ đồ ngủ đứng ở nơi cửa, từ trên cao nhìn xuống cô đang ngồi dưới sàn.
Hướng Ca nhẹ liếm môi: "Em còn chưa tắm."
Chu Hành Diễn nhíu mày, người nghiêng qua một bên nhường chỗ cho cô đi vào.
Hướng Ca vẫn ngồi xổm tại chỗ, người không nhúc nhích: "Chân em tê rần hết rồi."
Chu Hành Diễn bèn đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, tầm mắt hai người đối diện, anh đã tắm xong mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt, khẽ mở miệng: "Sau này còn ôm gối chạy sang phòng cách vách ngủ nữa không?"
Hướng Ca thành thật lắc lắc đầu: "Em không biết, nếu bạn trai em buổi tối ngược đãi gây thương tổn cho cơ thể em bằng cách không cho ăn cơm, thì có khi em trốn nhà đi luôn cũng nên."
Chu Hành Diễn trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại khẽ thấp giọng cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười này Hướng Ca có chút sởn tóc gáy, hệt như động vật nhỏ phát hiện ra mùi nguy cơ, vô thức rụt người về sau một chút.
Nhưng mà chưa kịp rụt, Chu Hành Diễn đã trực tiếp ôm cô lên hệt như ôm bao tải, Hướng Ca sợ tới mức la oai oái một tiếng, giơ tay túm chặt lấy quần áo anh: "Anh làm gì thế!"
Vừa hạ giọng, người đã bị đặt xuống giường, chân còn chưa kịp chạm, cả người người đàn ông đã trực tiếp đè lên.
Hướng Ca nằm trên giường, Chu Hành Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới, mái tóc ngắn màu đen nhẹ rũ xuống, che đi ánh sáng ấm áp nơi đầu giường, hằn lên phần hốc mắt chiếc bóng mờ mờ.
Anh cụp mắt, cúi thấp người, cánh môi ghé sát tới bên tai cô, phả ra hô hấp nóng rực: "Nói cho em biết thế nào mới gọi là ngược đãi gây thương tổn cho cơ thể em."
Hướng Ca: "..."
Cuối cùng sau nhiều lần bị ngược đãi gây thương tổn rất nhiều lần từ phòng ngủ tới phòng tắm, Hướng Ca rốt cuộc mới giãy dụa bò dậy xuống giường. Bò được một nửa, eo lại bị người kéo trở về, Chu Hành Diễn từ phía sau hôn lấy vành tai cô, giọng khàn khàn: "Em làm gì thế."
Vùng mẫn cảm trên da bị anh liếm láp khiến người cô mềm nhũn rụt lại về sau: "Em đi lấy gối về."
Người đàn ông nằm ở phía sau cô, ngón tay dọc theo xương sống trượt xuống dưới, không thành thật dừng ở xương cụt một hồi, rồi lại tiếp tục sờ xuống: "Đừng lấy, kê một gối cũng được."
Hướng Ca bắt lấy cái tay đang không thành thật kia, xoay người lại trừng anh: "Anh đủ rồi đấy."
Chu Hành Diễn liếm môi cười nhẹ, rất nghe lời thu móng vuốt lại.
Hướng Ca với tay lấy một góc chăn che che lại, quay người về, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn anh: "Hành Hành, anh có xứng với tư cách khổ hạnh kỳ cựu của mình không thế?"
Chu Hành Diễn lấy thêm áo ngủ bên cạnh phủ lên vùng ngực trần trụi trắng nõn của cô, rồi lại một lần nữa ôm người vào trong ngực, nhẹ cắn cằm cô một cái: "Ai nói với em đàn ông sẽ tồn tại thuộc tính cấm dục này thế?"
Hướng Ca gật đầu như thế đã tiếp thu được kiến thức: "Anh nói đúng, giờ thì em biết rồi."
Vốn đã quen ngủ trên chiếc giường êm ái, Hướng Ca chỉ hận không thể trải lên giường năm chiếc đệm lót mềm mại ngủ cho ngon giấc, mà chiếc giường cứng ngắc này của Chu Hành Diễn không êm chút nào, tối hôm trước lưng vốn dĩ đã bị đè ở trên đầu giường sinh đau, sáng hôm sau Hướng Ca tỉnh dậy cả người từ trên xuống dưới đều khó chịu vô cùng.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ thứ mười một theo luật định, Chu Hành Diễn thì lại phải trực ngay từ những ngày đầu tiên, vì thế Hướng Ca thoải mái bung xõa cả ngày, sau khi đổi đệm trong phòng ngủ chính còn lót thêm hai lớp đệm lót phía trên mới cảm thấy mỹ mãn nằm lên gọi điện thoại cho Cung Mạt.
Ở nước ngoài không có cái gọi là Tuần lễ vàng 11 ngày, ngày mai cô đã phải bay tới Paris.
Đúng lúc Chu Hành Diễn kết thúc ca trực, anh định bắt đầu nghỉ ngơi.
Sau khi Hướng Ca đang nằm trên giường tuyệt vọng thông báo với anh tin này, đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó mới yêu cầu Hướng Ca gửi số hiệu chuyến bay qua.
Mãi đến ngày hôm sau, cô lên máy bay nhìn thấy Chu Hành Diễn ngồi ở bên cạnh, mới tháo kính râm xuống ngạc nhiên thốt lên: "Sao anh lại ——"
Chu Hành Diễn dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô, bởi vì thiếu ngủ mà giọng nói có chút khàn khàn: "Mua vé vào đêm trước ngày bay khó lắm đấy, em cũng biết cách làm khó anh ghê."
Hướng Ca chớp chớp mắt, "Em có làm khó anh đâu."
Một tay Chu Hành Diễn chống đầu: "Em nói hôm nay em đi sớm một chút không được sao?"
Hướng Ca cũng ngồi xuống bên cạnh: "Không phải anh bảo em không cần nói với anh, cũng đừng nói cho anh biết à?"
Chu Hành Diễn nheo mắt lại, không nói gì.
Hướng Ca cũng hoàn toàn không sợ bộ dáng này của anh, chiếc kính râm đeo trên mặt hạ xuống một nửa, lộ ra đôi mắt đen láy, mày khẽ nhướng lên.
Khoảng cách giữa hai người như đang va vào nhau bắn ra tia lửa điện xèn xẹt.
Tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh cười cười, nhẹ nhàng cất tiếng đánh gãy bầu không khí này: "Quý khách cần chăn đúng không ạ?"
Chu Hành Diễn nói lời cảm ơn, giọng nói mang đậm cảm giác buồn ngủ.
Hướng Ca nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh, thu hồi tầm mắt, rồi lại nghiêng đầu.
Chu Hành Diễn đã nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ bù, lại như là có Hỏa nhãn kim tinh, đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Em thành thật chút đi."
Hướng Ca chớp mắt, rất dứt khoát thẳng thắn nghiêng người qua, một tay chống cằm, yên lặng ngắm nhìn sườn mặt của anh: "Sao anh đi cùng mà không nói với em trước?"
Vừa hỏi xong, cô liền cảm thấy mình hỏi vấn đề hết sức ngu ngốc.
Hệt như cô nữ sinh cấp ba đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, luôn hỏi ra một vài câu hỏi ngớ ngẩn, chỉ để trông chờ một cầu trả lời đã nằm trong dự tính trước đó.
Hỏi xong rồi trong lòng hẵng còn hớn hở, không khác gì đồ ngốc.
Trong lòng Hướng Ca thầm nghĩ như thế.
Hai mắt Chu Hành Diễn vẫn nhắm nghiền, yên tĩnh dựa người vào ghế: "Anh chỉ thực hiện lời hứa trước đó."
Hướng Ca sửng sốt, đáp án này không nằm trong phạm vi suy đoán của cô.
Trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng lại: "Lời hứa nào cơ?"
"Sau này anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh theo đấy." Chu Hành Diễn mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn cô, nghiêm túc nói từng chữ một, "Nếu em rời đi, vậy thì anh sẽ đi tìm."
Cô tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh mắt đã sáng rỡ, chỉ thiếu nước kêu lên thành tiếng.
Lời hứa này cũng ngọt ngào quá đi! Tuy rằng cô gái đeo kính râm chưa tháo ra, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp vô cùng, quả nhiên trai xinh gái đẹp luôn thuộc về nhau tạo thành một đôi khiến người người ghen tỵ đỏ mắt.
Chuyến bay thẳng tới Paris kéo dài mười hai tiếng đồng hồ, chênh lệch múi giờ mất bảy tiếng, lúc đáp xuống đã là tám giờ tối theo giờ địa phương.
Tầm này ở Trung Quốc hẳn là đang rạng sáng, Hướng Ca cũng không có thói quen ngủ trên máy bay, cả người bắt đầu mệt rã rời, ủ rũ xuống máy bay.
Chu Hành Diễn từ bệnh viện đi thẳng tới sân bay, không mang theo đồ đạc gì, đi cùng Hướng Ca tới lấy hành lý.
Tuy là người mẫu dự bị, nhưng ngày hôm sau cô đã phải tới buổi biểu diễn. Hướng Ca đi đôi cao gót đứng ở bên cạnh, chiếc kính râm đã được tháo xuống, lười biếng rũ mắt: "Hành Hành, em buồn ngủ."
Trên đường Chu Hành Diễn đã ngủ được đôi chút, lúc này đã xốc lại tinh thần dang tay ra.
Hướng Ca bèn thuận thế nhào vào ngực anh, đầu dựa vào vai anh đôi mắt nhắm nghiền, khẽ lầu bầu: "Anh từ bệnh viện tới cũng chưa kịp tắm, sao em lại muốn ôm anh chứ."
"Thế em đừng ôm nữa." Chu Hành Diễn buồn bã nói.
Hướng Ca nhịn không được bật cười thành tiếng, không nói gì, chỉ ôm lấy anh thật chặt.
Mãi đến khi hai người lấy hành lý, cô mới như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cũng chưa kịp ngáp xong đã "Ah" lên một tiếng, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Hành Diễn cũng dừng bước: "Sao thế em?"
Hướng Ca nghĩ nghĩ: "Là thế này, bởi vì mẹ em ở Paris cho nên tối nay em về thẳng nhà bên kia luôn."
Chu Hành Diễn đã hiểu, khẽ trầm mặc một chút: "Để anh đi tìm khách sạn."
Anh mua vé gấp gáp, thế nên cũng chưa kịp đặt trước khách sạn.
Hướng Ca nghiêng đầu, còn có chút chờ mong nhìn anh: "Thật ra thì, anh có muốn tới nhà em không?"
Chu Hành Diễn sửng sốt.
Hướng Ca liếm môi, vẻ ngái ngủ vừa nãy đã bay biến, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn sáng trưng nơi sân bay sáng lấp lánh: "Anh về với em là được mà," dừng một chút, cô khẽ nhún vai, "Nếu không mẹ em lại giới thiệu bạn trai cho em đấy."
Nói xong, cô trộm liếc anh một cái.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, Chu Hành Diễn đã hơi nhíu mày, đáp lại không hề vòng vo: "Được rồi, đi thôi."
*Editor có lời muốn nói:
Đồng chí Hành Diễn, lên đồ ra mắt mẹ vợ thôi =))))))
- -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.