Chương 17: Em khó chịu
Tê Kiến
09/02/2022
Editor: Chanh
Trên sân thượng vào một buổi chiều hè, thiếu nữ cúi người, đôi mắt cong như vành trăng non cười với anh, nói "Vậy em ở chỗ này chờ anh."
"Nếu anh không tới, em vẫn sẽ luôn chờ."
Chu Hành Diễn tới.
Trời chiều tháng năm nắng chang chang, sân thượng lại không có mái che, anh sợ cô ngại phơi nên chỉ dành hai phần ba thời gian để hoàn thành bài thi cuối cùng, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.
Anh vẫn ở trên sân thượng chờ đến tối.
Ngày hôm sau, cô nghỉ học.
Thậm chí người còn không xuất hiện, biến mất hoàn toàn lại sạch sẽ.
Chu Hành Diễn vẫn chưa bao giờ hiểu tại sao sau khi gặp lại, cô có thể bình tĩnh và thờ ơ như vậy, thái độ gần như tự nhiên kia một lần nữa xáo trộn cuộc sống của anh.
Cô không kiêng nể gì, với sức kông kích không thể ngăn cản đâm vào đường ray bình lặng mà anh đã tỉ mỉ bày ra hết lần này đến lần khác, vô lý càn quấy khuấy động cơn bão lòng, rồi biến mất không còn tiếng động.
Thậm chí một câu cũng không để lại cho anh.
Cái này tính là gì chứ.
"Trêu đùa tôi vui lắm sao?"
Người đàn ông khàn giọng nói, thanh âm trước sau như một, bình tĩnh không chút cảm xúc, giống như không hề tức giận.
Phía bên anh rất yên tĩnh, lúc anh không lên tiếng dường như chỉ có âm thanh của dòng điện lưu động.
Hướng Ca không có sức để phân biệt hàm ý cùng cảm xúc trong lời nói kia, cơ hồ không nghĩ mà thốt lên trả lời: "Không vui."
Chu Hành Diễn bật cười, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta không mấy thoải mái: "Xem ra tôi còn không thể làm cô tận hứng rồi?"
Hướng Ca không nói gì.
Cô có chút thất thần, người đang phát sốt, đầu óc hình như cũng trở nên lờ đờ, vẫn chưa ý thức được anh đang châm chọc.
Chỉ biết, anh thật dữ.
Ngữ khí thật hung dữ.
Kể từ khi gặp lại anh trong bệnh viện, anh liền đối xử với cô rất tệ.
Rõ ràng nói chuyện với cô gái khác rất tốt, còn sẽ hẹn hò với người ta, lại hàn huyên linh tinh mấy câu, chỉ có lúc đối mặt với cô, ngoại trừ thái độ lạnh lùng chính là hung dữ.
Cô ngoan ngoãn nghe lời xỏ giày đế bằng cũng vô dụng, mang sushi cho anh cũng vô dụng, dùng cách nào cũng đều vô dụng.
Anh vẫn hung dữ như thế.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chiếc rèm vải lanh phồng lên thành hình vòng cung, trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ trở thành nguồn sáng duy nhất, lờ mờ chiếu xuống đường viền mềm mại nơi cuối giường.
Làn gió đêm thổi qua, Hướng Ca rùng mình vì lạnh, nhưng cả người lại nóng bừng, đầu óc choáng váng, bóng tối trước mặt như quay cuồng, giọng nói khàn khàn mềm mại cất lên hai tiếng, "Hành Hành."
Chu Hành Diễn lập tức yên lặng, hàng mi đen run lên.
Hướng Ca nhắm mắt sờ sờ phía sau, muốn kéo chăn tới nhưng sờ không đến, đành phải lùi người về nơi mép giường, cuộn tròn lại thành một cục.
Điện thoại dán trên lỗ tai, giọng nói có chút tủi thân, "Em khó chịu."
Nghĩ đến giọng nói hung dữ của anh vừa rồi, cô lại càng tủi.
Trước đây anh không như thế.
Trước đây anh không hung dữ với cô.
Hướng Ca rũ bờ mi dài, vùi đầu vào gối, vừa yếu ớt lại đáng thương lặp lại: "Em rất khó chịu."
Trong chốc lát, hơi thở của Chu Hành Diễn ngưng trệ.
Anh dừng lại, gạt mọi cảm xúc tiêu cực sang một bên, chậm rãi hỏi: "Cô sao thế ——cô đang ở đâu?"
Giọng nói cô gái nho nhỏ, khàn khàn, có chút mơ hồ: "Ở nhà."
Chu Hành Diễn đã đứng dậy, anh vừa tắm xong người còn đang mặc bộ đồ ngủ, lúc này mới bước nhanh vào phòng ngủ, mở tủ, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, cầm chìa khóa xe trên bàn trà rồi xoay người đi ra cửa.
Điện thoại không cúp, vẫn luôn cầm trong tay, cô còn đang nói chuyện, câu chữ đứt quãng, do để xa tai nên anh nghe không rõ.
Nửa giờ sau, anh đến dưới lầu nhà cô, xuống xe đứng nơi cửa, giơ điện thoại lên gọi tên cô.
Hướng Ca bên kia đã im bặt.
Giọng nói Chu Hành Diễn hơi cao lên một chút.
Cô mới ngây ngốc "Ơ" một tiếng, giống như vừa phát hiện ra: "Anh vẫn chưa cúp à?"
Chu Hành Diễn đứng trên bậc thang được lát đá cẩm thạch, nơi trước đó không lâu cô từng đứng cởi hai cúc áo sơ mi của anh, nhìn cánh cửa đóng chặt nhíu mày: "Nhà cô ở lầu mấy?"
Hướng Ca nói số nhà.
Chu Hành Diễn ấn ấn hai lần, không có phản ứng gì.
Anh nhẫn nại gọi cô: "Hướng Ca, mở cửa cho tôi."
Đợi hồi lâu, cánh cửa trước mặt mới truyền đến một tiếng "Cách" nho nhỏ.
Chu Hành Diễn kéo ra đi vào.
Tòa nhà Hướng Ca ở thiết kế tính ẩn nấp rất tốt, một tầng có hai hộ, vòng qua cửa chống trộm mới thấy thang máy ở hai bên, nơi giữa là bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo chắn đi tầm nhìn.
Vừa ra khỏi thang máy anh đã nghe thấy tiếng "Cách" của cửa chống trộm bị mở ra, Hướng Ca đi chân trần đứng trên sàn nhà, ngón chân mượt mà hơi co lại, hai chân đạp lên nhau cọ cọ, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt đen láy ươn ướt.
Chiếc váy ngủ màu trắng hơi mỏng lúc này dính sát vào người cô, vải dệt bị mồ hôi thấm ướt, nhàn nhạt lộ ra một mảng da thịt.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa, bẹp miệng nhìn anh, "Em nóng quá."
Chu Hành Diễn không nói gì, mím môi đi vào, đóng cửa phòng lại, giơ tay đặt lên trán cô.
Trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, nóng hầm hập đến dọa người.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô: "Hướng Ca, đi bệnh viện."
Hướng Ca đột nhiên co rúm lại.
Thời gian giống như trở về rất nhiều năm trước, cô ngẩn ngơ, rồi sau đó dường như là lắc đầu theo phản xạ có điều kiện.
Rõ ràng trước đây cần mẫn chạy trốn như vậy, bây giờ thế mà lại đột nhiên không chịu đi.
Chu Hành Diễn thở dài, túm cô đi vào trong: "Thế thì vào trong trước, sàn nhà lạnh."
Hướng Ca gục đầu, lặng lẽ đi theo anh, người ngồi nơi mép giường, nhìn anh cầm hòm thuốc của cô mà như đang làm ảo thuật, rồi lại vào phòng tắm bưng chậu rửa mặt và khăn lông tới.
Chu Hành Diễn đóng chặt cửa sổ, kéo rèm kín mít, mở chiếc đèn nơi đầu giường, quay lại nhìn cô: "Nằm xuống."
Hướng Ca chớp chớp mắt, rất ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô nghiêng người rũ mắt nhìn anh, một bên run rẩy không ngừng, một bên nghèn nghẹn: "Em nóng quá."
Cũng không biết cô đang nóng hay lạnh.
Chu Hành Diễn vừa bất đắc dĩ lại vừa muốn cười, cúi người kéo chiếc chăn bị cô đá đến bên chân tới, đắp kín mít.
Non nửa khuôn mặt và chiếc cằm của Hướng Ca vùi vào trong chăn, cô có chút rầu rĩ, bắt đầu bò ra ngoài tránh, lại bị đè lại.
"Nóng." Cô ngẩng đầu.
"Nóng cũng phải đắp."
Cô bất động.
Chu Hành Diễn đắp chiếc khăn lạnh lên trán cô, sau đó cúi đầu nhìn hòm thuốc nhỏ rách nát kia bắt đầu tìm thuốc, đến cả nhiệt kế cũng không có, bên trong chỉ là hai vỉ thuốc cảm lạnh thông thường và rất nhiều thuốc giảm đau.
Lấy được thuốc hạ sốt, anh lại đi vào phòng bếp lấy cốc, rót một cốc nước ấm.
Lúc trở về người trên giường đã nhắm mắt, hàng mi run rẩy, người cũng thế.
Chu Hành Diễn ngồi xuống mép giường gọi cô: "Hướng Ca."
Hướng Ca nhíu nhíu mày, không nhúc nhích.
Anh lại gọi cô một tiếng.
Cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Chu Hành Diễn đặt thuốc và nước nơi tủ đầu giường, đỡ bả vai cô dậy, đưa thuốc và nước tới: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Hướng Ca yên lặng nhìn anh trong chốc lát.
Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, ngồi nơi mép giường nhìn cô, trên người mang theo hương sữa tắm dễ ngửi cùng hơi thở của riêng anh.
Mát lạnh lại ấm áp, giống như buổi tối rất nhiều năm trước đó, lúc thiếu niên mím môi nói "Sau này mà còn đánh nhau nữa là tôi mặc kệ em", vừa thuần khiết lại dịu dàng.
Hướng Ca đột nhiên mơ mơ màng màng nhớ tới buổi thử kính sáng nay.
Hình tượng cứu vớt chữa lành sao?
Nếu thật sự có.
Nếu thật sự có như vậy.
Cô đã phát ngốc hồi lâu, Chu Hành Diễn giơ tay chờ cô, nhìn cô nhận lấy ngoan ngoãn uống hết, rồi lại chui vào trong chăn.
Vẫn nằm im không nhúc nhích trong chốc lát, cô chậm rãi mở miệng, "Em đã đặt nhiều đồng hồ báo thức lắm."
Chu Hành Diễn ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô gái nhỏ vì ươn ướt mà sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai gò má trắng nõn ửng hồng, hô hấp có chút gấp gáp, thân thể trong chăn hơi phập phồng.
"Em sợ mình ngủ quên." Cô nói.
"Cũng không dám uống thuốc hạ sốt."
"Nếu không lúc gặp anh sẽ rất buồn ngủ."
"Anh không hung dữ nữa." Cô giơ tay dụi dụi đôi mắt, lầu bầu, "Chắc là mơ rồi."
Chu Hành Diễn không nói nên lời.
Thứ gì đó ẩn sâu nơi đáy lòng bị từng câu chữ của cô nhẹ nhàng kéo ra từng chút một, mang theo cảm giác hơi nhoi nhói.
Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, ngón tay giữ mép chăn siết chặt, giọng có chút trầm, hơi nghẹn: "Nhắm mắt, ngủ đi."
Hướng Ca lắc đầu, chân ở trong chăn đá loạn xạ muốn duỗi ra ngoài: "Nóng quá."
Chu Hành Diễn giơ tay đè lại chăn, không cho cô động: "Chịu một chút, lát nữa sẽ ổn."
Mép chăn bị anh giữ chặt, Hướng Ca không lách ra ngoài được, cả người trong chăn nóng hầm hập đến khó chịu.
Cô không nhịn được mà "Ưm" một tiếng, chui đầu vào chăn.
Chu Hành Diễn còn chưa kịp phản ứng lại cô muốn làm gì, liền thấy phía dưới lớp chăn mềm mại phồng lên một cục đang nhích dần xuống dưới, mãi đến khi nửa trên giường trống trơn, bàn chân trắng nõn mềm mại cùng đôi chân dài bắt đầu chui ra từ dưới chăn, trượt xuống thảm dưới sàn phòng ngủ.
Chu Hành Diễn: "..."
Cô gái này là tiểu lưu manh sao?
Váy ngủ của cô bị cọ xát mà hơi cuốn lên trên một chút, mắt thấy phần xương bánh chè vẫn đang trượt xuống từng chút từng chút một, Chu Hành Diễn nhanh chóng túm lấy cả người tuồn vào trong chăn, rồi ôm trọn cả người lẫn chăn về vị trí cũ.
Hướng Ca lại một lần nữa ngóc đầu ra, có chút không vui nhăn nhăn cánh mũi: "Nóng."
Lần này Chu Hành Diễn nghiêm mặt: "Phải chịu."
Hướng Ca sụt sịt buồn bã nói: "Em sắp chín rồi."
Chu Hành Diễn nhét cánh tay đang dang ra của cô vào trong chăn, "Muốn chín thì phải sốt đến 75 độ mới chín được."
Hướng Ca không nói gì, nhưng vừa chậm rãi lại cẩn trọng thò chân mình ra khỏi chăn bông.
Kết quả là, trước khi chạm vào mép chăn thì đã bị bắt quả tang, kéo trở lại một lần nữa.
Nhiệt độ của cô rất cao, lúc đầu còn có chút tỉnh táo, sau khi cơn buồn ngủ ập đến, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ không mấy yên ổn.
Mơ mơ màng màng có thể cảm nhận được khăn lông trên trán được thay liên tục, cảm giác lành lạnh thoải mái khiến cô nhịn không được thở dài một tiếng.
Ngủ một lúc, chăn vẫn bị người nào đó giữ rất chặt, cả người cô ở trong bắt đầu vặn vẹo cởi đồ.
Cô gái nhỏ cau mày, mắt vẫn nhắm chặt, thoạt nhìn như đang ngủ, nhưng người không biết bị gì mà mấp máy hơn nửa ngày, rồi mày chợt giãn ra, trong tay kéo ra chiếc váy trắng quăng ra ngoài.
Lớp vải mềm mại bay một vòng, "Bộp" một tiếng, bay đến trên đầu Chu Hành Diễn.
"..."
*Editor có lời muốn nói:
Chương này Chanh bắt đầu để Hướng Ca xưng em nhé, vì chị nhà ốm nên bắt đầu cảm thấy tủi thân, như muốn làm nũng ý nên mình để vậy cho nó, ờm, cảm xúc. Còn Chu Hành Diễn sau này sẽ có thêm một sự kiện nữa mới bắt đầu thay đổi xưng hô, rịu ràng với Hướng Ca hơn nhaaa.
Trên sân thượng vào một buổi chiều hè, thiếu nữ cúi người, đôi mắt cong như vành trăng non cười với anh, nói "Vậy em ở chỗ này chờ anh."
"Nếu anh không tới, em vẫn sẽ luôn chờ."
Chu Hành Diễn tới.
Trời chiều tháng năm nắng chang chang, sân thượng lại không có mái che, anh sợ cô ngại phơi nên chỉ dành hai phần ba thời gian để hoàn thành bài thi cuối cùng, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.
Anh vẫn ở trên sân thượng chờ đến tối.
Ngày hôm sau, cô nghỉ học.
Thậm chí người còn không xuất hiện, biến mất hoàn toàn lại sạch sẽ.
Chu Hành Diễn vẫn chưa bao giờ hiểu tại sao sau khi gặp lại, cô có thể bình tĩnh và thờ ơ như vậy, thái độ gần như tự nhiên kia một lần nữa xáo trộn cuộc sống của anh.
Cô không kiêng nể gì, với sức kông kích không thể ngăn cản đâm vào đường ray bình lặng mà anh đã tỉ mỉ bày ra hết lần này đến lần khác, vô lý càn quấy khuấy động cơn bão lòng, rồi biến mất không còn tiếng động.
Thậm chí một câu cũng không để lại cho anh.
Cái này tính là gì chứ.
"Trêu đùa tôi vui lắm sao?"
Người đàn ông khàn giọng nói, thanh âm trước sau như một, bình tĩnh không chút cảm xúc, giống như không hề tức giận.
Phía bên anh rất yên tĩnh, lúc anh không lên tiếng dường như chỉ có âm thanh của dòng điện lưu động.
Hướng Ca không có sức để phân biệt hàm ý cùng cảm xúc trong lời nói kia, cơ hồ không nghĩ mà thốt lên trả lời: "Không vui."
Chu Hành Diễn bật cười, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta không mấy thoải mái: "Xem ra tôi còn không thể làm cô tận hứng rồi?"
Hướng Ca không nói gì.
Cô có chút thất thần, người đang phát sốt, đầu óc hình như cũng trở nên lờ đờ, vẫn chưa ý thức được anh đang châm chọc.
Chỉ biết, anh thật dữ.
Ngữ khí thật hung dữ.
Kể từ khi gặp lại anh trong bệnh viện, anh liền đối xử với cô rất tệ.
Rõ ràng nói chuyện với cô gái khác rất tốt, còn sẽ hẹn hò với người ta, lại hàn huyên linh tinh mấy câu, chỉ có lúc đối mặt với cô, ngoại trừ thái độ lạnh lùng chính là hung dữ.
Cô ngoan ngoãn nghe lời xỏ giày đế bằng cũng vô dụng, mang sushi cho anh cũng vô dụng, dùng cách nào cũng đều vô dụng.
Anh vẫn hung dữ như thế.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chiếc rèm vải lanh phồng lên thành hình vòng cung, trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ trở thành nguồn sáng duy nhất, lờ mờ chiếu xuống đường viền mềm mại nơi cuối giường.
Làn gió đêm thổi qua, Hướng Ca rùng mình vì lạnh, nhưng cả người lại nóng bừng, đầu óc choáng váng, bóng tối trước mặt như quay cuồng, giọng nói khàn khàn mềm mại cất lên hai tiếng, "Hành Hành."
Chu Hành Diễn lập tức yên lặng, hàng mi đen run lên.
Hướng Ca nhắm mắt sờ sờ phía sau, muốn kéo chăn tới nhưng sờ không đến, đành phải lùi người về nơi mép giường, cuộn tròn lại thành một cục.
Điện thoại dán trên lỗ tai, giọng nói có chút tủi thân, "Em khó chịu."
Nghĩ đến giọng nói hung dữ của anh vừa rồi, cô lại càng tủi.
Trước đây anh không như thế.
Trước đây anh không hung dữ với cô.
Hướng Ca rũ bờ mi dài, vùi đầu vào gối, vừa yếu ớt lại đáng thương lặp lại: "Em rất khó chịu."
Trong chốc lát, hơi thở của Chu Hành Diễn ngưng trệ.
Anh dừng lại, gạt mọi cảm xúc tiêu cực sang một bên, chậm rãi hỏi: "Cô sao thế ——cô đang ở đâu?"
Giọng nói cô gái nho nhỏ, khàn khàn, có chút mơ hồ: "Ở nhà."
Chu Hành Diễn đã đứng dậy, anh vừa tắm xong người còn đang mặc bộ đồ ngủ, lúc này mới bước nhanh vào phòng ngủ, mở tủ, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, cầm chìa khóa xe trên bàn trà rồi xoay người đi ra cửa.
Điện thoại không cúp, vẫn luôn cầm trong tay, cô còn đang nói chuyện, câu chữ đứt quãng, do để xa tai nên anh nghe không rõ.
Nửa giờ sau, anh đến dưới lầu nhà cô, xuống xe đứng nơi cửa, giơ điện thoại lên gọi tên cô.
Hướng Ca bên kia đã im bặt.
Giọng nói Chu Hành Diễn hơi cao lên một chút.
Cô mới ngây ngốc "Ơ" một tiếng, giống như vừa phát hiện ra: "Anh vẫn chưa cúp à?"
Chu Hành Diễn đứng trên bậc thang được lát đá cẩm thạch, nơi trước đó không lâu cô từng đứng cởi hai cúc áo sơ mi của anh, nhìn cánh cửa đóng chặt nhíu mày: "Nhà cô ở lầu mấy?"
Hướng Ca nói số nhà.
Chu Hành Diễn ấn ấn hai lần, không có phản ứng gì.
Anh nhẫn nại gọi cô: "Hướng Ca, mở cửa cho tôi."
Đợi hồi lâu, cánh cửa trước mặt mới truyền đến một tiếng "Cách" nho nhỏ.
Chu Hành Diễn kéo ra đi vào.
Tòa nhà Hướng Ca ở thiết kế tính ẩn nấp rất tốt, một tầng có hai hộ, vòng qua cửa chống trộm mới thấy thang máy ở hai bên, nơi giữa là bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo chắn đi tầm nhìn.
Vừa ra khỏi thang máy anh đã nghe thấy tiếng "Cách" của cửa chống trộm bị mở ra, Hướng Ca đi chân trần đứng trên sàn nhà, ngón chân mượt mà hơi co lại, hai chân đạp lên nhau cọ cọ, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt đen láy ươn ướt.
Chiếc váy ngủ màu trắng hơi mỏng lúc này dính sát vào người cô, vải dệt bị mồ hôi thấm ướt, nhàn nhạt lộ ra một mảng da thịt.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa, bẹp miệng nhìn anh, "Em nóng quá."
Chu Hành Diễn không nói gì, mím môi đi vào, đóng cửa phòng lại, giơ tay đặt lên trán cô.
Trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, nóng hầm hập đến dọa người.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô: "Hướng Ca, đi bệnh viện."
Hướng Ca đột nhiên co rúm lại.
Thời gian giống như trở về rất nhiều năm trước, cô ngẩn ngơ, rồi sau đó dường như là lắc đầu theo phản xạ có điều kiện.
Rõ ràng trước đây cần mẫn chạy trốn như vậy, bây giờ thế mà lại đột nhiên không chịu đi.
Chu Hành Diễn thở dài, túm cô đi vào trong: "Thế thì vào trong trước, sàn nhà lạnh."
Hướng Ca gục đầu, lặng lẽ đi theo anh, người ngồi nơi mép giường, nhìn anh cầm hòm thuốc của cô mà như đang làm ảo thuật, rồi lại vào phòng tắm bưng chậu rửa mặt và khăn lông tới.
Chu Hành Diễn đóng chặt cửa sổ, kéo rèm kín mít, mở chiếc đèn nơi đầu giường, quay lại nhìn cô: "Nằm xuống."
Hướng Ca chớp chớp mắt, rất ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô nghiêng người rũ mắt nhìn anh, một bên run rẩy không ngừng, một bên nghèn nghẹn: "Em nóng quá."
Cũng không biết cô đang nóng hay lạnh.
Chu Hành Diễn vừa bất đắc dĩ lại vừa muốn cười, cúi người kéo chiếc chăn bị cô đá đến bên chân tới, đắp kín mít.
Non nửa khuôn mặt và chiếc cằm của Hướng Ca vùi vào trong chăn, cô có chút rầu rĩ, bắt đầu bò ra ngoài tránh, lại bị đè lại.
"Nóng." Cô ngẩng đầu.
"Nóng cũng phải đắp."
Cô bất động.
Chu Hành Diễn đắp chiếc khăn lạnh lên trán cô, sau đó cúi đầu nhìn hòm thuốc nhỏ rách nát kia bắt đầu tìm thuốc, đến cả nhiệt kế cũng không có, bên trong chỉ là hai vỉ thuốc cảm lạnh thông thường và rất nhiều thuốc giảm đau.
Lấy được thuốc hạ sốt, anh lại đi vào phòng bếp lấy cốc, rót một cốc nước ấm.
Lúc trở về người trên giường đã nhắm mắt, hàng mi run rẩy, người cũng thế.
Chu Hành Diễn ngồi xuống mép giường gọi cô: "Hướng Ca."
Hướng Ca nhíu nhíu mày, không nhúc nhích.
Anh lại gọi cô một tiếng.
Cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Chu Hành Diễn đặt thuốc và nước nơi tủ đầu giường, đỡ bả vai cô dậy, đưa thuốc và nước tới: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Hướng Ca yên lặng nhìn anh trong chốc lát.
Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, ngồi nơi mép giường nhìn cô, trên người mang theo hương sữa tắm dễ ngửi cùng hơi thở của riêng anh.
Mát lạnh lại ấm áp, giống như buổi tối rất nhiều năm trước đó, lúc thiếu niên mím môi nói "Sau này mà còn đánh nhau nữa là tôi mặc kệ em", vừa thuần khiết lại dịu dàng.
Hướng Ca đột nhiên mơ mơ màng màng nhớ tới buổi thử kính sáng nay.
Hình tượng cứu vớt chữa lành sao?
Nếu thật sự có.
Nếu thật sự có như vậy.
Cô đã phát ngốc hồi lâu, Chu Hành Diễn giơ tay chờ cô, nhìn cô nhận lấy ngoan ngoãn uống hết, rồi lại chui vào trong chăn.
Vẫn nằm im không nhúc nhích trong chốc lát, cô chậm rãi mở miệng, "Em đã đặt nhiều đồng hồ báo thức lắm."
Chu Hành Diễn ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô gái nhỏ vì ươn ướt mà sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai gò má trắng nõn ửng hồng, hô hấp có chút gấp gáp, thân thể trong chăn hơi phập phồng.
"Em sợ mình ngủ quên." Cô nói.
"Cũng không dám uống thuốc hạ sốt."
"Nếu không lúc gặp anh sẽ rất buồn ngủ."
"Anh không hung dữ nữa." Cô giơ tay dụi dụi đôi mắt, lầu bầu, "Chắc là mơ rồi."
Chu Hành Diễn không nói nên lời.
Thứ gì đó ẩn sâu nơi đáy lòng bị từng câu chữ của cô nhẹ nhàng kéo ra từng chút một, mang theo cảm giác hơi nhoi nhói.
Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, ngón tay giữ mép chăn siết chặt, giọng có chút trầm, hơi nghẹn: "Nhắm mắt, ngủ đi."
Hướng Ca lắc đầu, chân ở trong chăn đá loạn xạ muốn duỗi ra ngoài: "Nóng quá."
Chu Hành Diễn giơ tay đè lại chăn, không cho cô động: "Chịu một chút, lát nữa sẽ ổn."
Mép chăn bị anh giữ chặt, Hướng Ca không lách ra ngoài được, cả người trong chăn nóng hầm hập đến khó chịu.
Cô không nhịn được mà "Ưm" một tiếng, chui đầu vào chăn.
Chu Hành Diễn còn chưa kịp phản ứng lại cô muốn làm gì, liền thấy phía dưới lớp chăn mềm mại phồng lên một cục đang nhích dần xuống dưới, mãi đến khi nửa trên giường trống trơn, bàn chân trắng nõn mềm mại cùng đôi chân dài bắt đầu chui ra từ dưới chăn, trượt xuống thảm dưới sàn phòng ngủ.
Chu Hành Diễn: "..."
Cô gái này là tiểu lưu manh sao?
Váy ngủ của cô bị cọ xát mà hơi cuốn lên trên một chút, mắt thấy phần xương bánh chè vẫn đang trượt xuống từng chút từng chút một, Chu Hành Diễn nhanh chóng túm lấy cả người tuồn vào trong chăn, rồi ôm trọn cả người lẫn chăn về vị trí cũ.
Hướng Ca lại một lần nữa ngóc đầu ra, có chút không vui nhăn nhăn cánh mũi: "Nóng."
Lần này Chu Hành Diễn nghiêm mặt: "Phải chịu."
Hướng Ca sụt sịt buồn bã nói: "Em sắp chín rồi."
Chu Hành Diễn nhét cánh tay đang dang ra của cô vào trong chăn, "Muốn chín thì phải sốt đến 75 độ mới chín được."
Hướng Ca không nói gì, nhưng vừa chậm rãi lại cẩn trọng thò chân mình ra khỏi chăn bông.
Kết quả là, trước khi chạm vào mép chăn thì đã bị bắt quả tang, kéo trở lại một lần nữa.
Nhiệt độ của cô rất cao, lúc đầu còn có chút tỉnh táo, sau khi cơn buồn ngủ ập đến, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ không mấy yên ổn.
Mơ mơ màng màng có thể cảm nhận được khăn lông trên trán được thay liên tục, cảm giác lành lạnh thoải mái khiến cô nhịn không được thở dài một tiếng.
Ngủ một lúc, chăn vẫn bị người nào đó giữ rất chặt, cả người cô ở trong bắt đầu vặn vẹo cởi đồ.
Cô gái nhỏ cau mày, mắt vẫn nhắm chặt, thoạt nhìn như đang ngủ, nhưng người không biết bị gì mà mấp máy hơn nửa ngày, rồi mày chợt giãn ra, trong tay kéo ra chiếc váy trắng quăng ra ngoài.
Lớp vải mềm mại bay một vòng, "Bộp" một tiếng, bay đến trên đầu Chu Hành Diễn.
"..."
*Editor có lời muốn nói:
Chương này Chanh bắt đầu để Hướng Ca xưng em nhé, vì chị nhà ốm nên bắt đầu cảm thấy tủi thân, như muốn làm nũng ý nên mình để vậy cho nó, ờm, cảm xúc. Còn Chu Hành Diễn sau này sẽ có thêm một sự kiện nữa mới bắt đầu thay đổi xưng hô, rịu ràng với Hướng Ca hơn nhaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.