Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta
Chương 17: Nha Hoàn
Thiên Diệp Vũ Linh
28/02/2017
Tuyết tỷ sau bao ngày lạc trôi chính thức cập bến lên sàn. =)))
------------------------------------------------------------
Xào xạc, tiếng lá cây khô quét lên mái ngói...
Trên không trung mờ ảo đột nhiên xuất hiện hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
‘Vút,’ một cây kim ánh bạc loé sáng dưới ánh trăng mờ nhạt.
‘Keng,’ cây trâm phỉ thúy chạm trổ một bông liên hoa đang nở rộ bị nhân không thương tiếc ném đi. Nhân phía sau nhìn thấy cây trâm này chợt khựng lại.
Dưới ánh trăng yếu ớt rọi xuống, ngay giữa tâm cây trâm cắm chuẩn xác một cây kim ánh bạc.
Tâm của nhân kia nâng lên phòng bị, màu trâm như này, hình như đã từng thấy qua...
Nhún chân, vận công, thân ảnh đứng lại kia thi triển khinh công đuổi theo.
----------------------------------------------------------------
Sau khoảng một canh giờ 'ngươi đuổi ta bắt', hắc y nhân cảnh giác nhìn ngang liếc dọc rồi tiến vào rừng trúc.
Tiểu Tuyết một thân nam trang từ đằng xa lặng lẽ nhìn hắc y nhân tiến vào rừng.
Đến khi bóng dáng hắc y nhân hoà vào màu đen tối mực của khu rừng, nàng chuẩn bị vận nội công.
Đột nhiên từ trong rừng lan ra một đám vụ trắng, nó như mãnh thú lấy tốc độ bất khả tư nghị bao lấy hết toàn bộ khu rừng.
Trắng xoá một mảnh...
Sau chừng nửa chung trà xảy ra hiện trạng kì lạ, đám vụ dần rút đi.
Tiểu Tuyết nhìn về phía cánh rừng trừng lớn mắt.
Không, không có khả năng! Sao, sao có thể...
Nàng không phải bị hoa mắt chứ? Hay là tại tối quá nên nhìn không rõ?
Nàng đưa hai tay lên dụi mắt, dụi lại dụi, tới khi trong đôi đồng tử hằn lên tơ máu, mở mắt ra, đập vào vẫn là cảnh vật như trước.
Thần kinh Tiểu Tuyết căng lên như dây đàn.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây hẳn phải là thứ đó...
Thiên nhiên trận pháp...
Xem ra lần này đối phương không hề đơn giản... Như nhớ tới điều gì, trong mắt hiện lên hàn ý.
Chẳng lẽ, là tay chân của đám nữ nhân tự xưng ‘Thiên nữ’ tấn công sư phụ hồi trước?
Không ổn, chúng nhận ra nàng sao? Vậy sư phụ... Không được, phải bình tĩnh. Làm thế chẳng khác gì nói cho chúng biết sư phụ đang ở đâu.
Bất quá, nàng vẫn lo cho an nguy của sư phụ.
Tiểu Tuyết tâm tình trĩu nặng xoay người.
Hảo đau đầu a...
------------------------------------------- Vài ngày sau ------------------------------------------
Một chú cú mèo vừa đậu xuống cành cây bỗng bị tiếng hét như chọc tiết heo doạ sợ bay toán loạn.
-“NGỌC MAI! TA! HẬN! EMMM!”
Tiểu Tuyết thở không ra hơi ngửa mặt lên trời thét lớn.
Khụ, thực ra phía trên chỉ có trần nhà thôi, còn chưa thấy trời.
-“Chẹp, ngài vẫn còn sức mà luyện hổ rống sao, Các chủ kính mến?” -Một thiếu nữ gương mặt trắng trẻo, mang vài phần ngây thơ của thiếu nữ thanh xuân, vận bộ y phục hồng nhạt tựa tiên nữ hạ phàm cầm chiếc đèn dầu với ánh sáng yếu ớt đặt chân vào căn phòng ‘thổi nhẹ là bụi vương đầy đầu’ của ai kia.
Mặt Tiểu Tuyết ngày càng có mức độ đen dần...
Như nhận ra mình lỡ lời, thiếu nữ ho nhẹ, nở nụ cười lấy lòng: -“Khụ, ngài hôm nay vất vả rồi.”
Ai mà tin được, Các chủ Ẩn Các - nơi thu nhận, buôn bán các loại thông tin bậc nhất của đại lục Mẫn Ngạc, chỉ cần ngươi vung ra một cái giá hợp lý thì ngay cả sơ yếu lí lịch của tên ăn mày nghèo kiết xác bên vệ đường cũng có thể nắm rõ lại bị thủ hạ thân cận của mình lừa lọc tống vào vương phủ làm nha hoàn tam cấp, chuyên làm những việc nặng nhọc.
Thật sự là quá mất mặt!
Không thể tin được nàng lại có thể có một vị Các chủ ‘uy phong’ bậc này! Thật không hiểu sao Ẩn Các có thể tồn tại tới tận giờ mà còn nhàn nhã ngồi ở vị trí thứ ba trong Ngũ đại thế lực đấy!
Lão Thiên gia, rốt cuộc công đạo ngài giấu đâu rồi a?
Vì thế, ấn tượng trong lòng thiếu nữ với vị Các chủ đáng mến nhanh chóng xuống dốc không phanh, à không, phải là không hề phanh!
-“Ngọc Miên, em với Ngọc Mai có thật là không cùng huyết thống không?” -Nhận được ánh mắt ‘lén lút’ khinh bỉ của Ngọc Miên, Tiểu Tuyết cảm thấy nghi ngờ Ngọc Miên và Ngọc Mai có phải là tỷ muội ruột hay không, sao cái điệu bộ nào cũng giống nhau vậy?
Ngọc Miên lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: -“Không phải!”
Tiểu Tuyết *u ám*: -“Vậy sao hai đứa lại giống nhau đến thế?”
Ngọc Miên *nghiêm túc*: -“Giống chỗ nào? Em rõ ràng xinh đẹp hơn Ngọc Mai!” -Nói xong còn hất tóc một cái như thể ‘tóc cô tung tung a bay bay trong gió làm
tim anh như lệch mất một nhịp...’
Oẹ, mớ ngôn tình này thiệt gớm quá!
Khoé mắt nàng co giật: -“Tất cả mọi chỗ đều giống!” Kể cả tính tự sướng nữa!
Ngọc Miên nghe được, chính thức hoá đá, sau đó không chút kiêng dè ném thẳng ánh mắt khinh bỉ tới nàng, phun ra mấy chữ: -“Kém thâm tuệ!”
Được rồi, tại sao nàng lại phải diễn cái đoạn hội thoại thiếu dinh dưỡng như vậy?
-“Rồi, rồi, không giống thì không giống, có điều tra ra được gì không?” -Nàng quyết định giơ cờ trắng đầu hàng.
Phải, nàng vào đây là do Ngọc Mai nói thấy hắc y nhân lần trước xuất hiện tại trúc viên sau Tam vương phủ Thiên Minh quốc nên trong phút dại dột, nàng đã chấp thuận theo Ngọc Mai đi đến đây. Giờ nàng hối hận xanh cả ruột, thật muốn quay lại lúc đó tự vả mình một cái.
Làm một động tác ưu nhã phủi đi lớp bụi như tuyết Thiên sơn, đặt chiếc đèn dầu lên bàn, Ngọc Miên cất lời: -“Người có chắc là tối đó hắc y nhân kia đem theo một cây trâm phỉ thúy?”
Tiểu Tuyết vừa rót trà vừa gật đầu.
Tiếp lấy tách trà từ tay nàng, Ngọc Miên hơi mân mê miệng tách.
-“Trâm màu gì?”
-“Tím sen.” -Nàng khẽ gạt lá trà trong tách, trả lời.
-“Cư nhiên lại là Phỉ thúy Tử la lan?!” -Chân mày Ngọc Miên nhăn lại.
(Phỉ thúy Tử la lan: một loại phỉ thúy màu tím, thường xuất hiện trong tiểu thuyết thể loại đổ thạch như Đổ thạch sư, Già thiên...)
-“Em muốn nói đến Hắc Lâu?” -Tiểu Tuyết nhẹ nhàng thốt ra một cái tên.
Ngọc Miên tay cầm trà có chút run rẩy khi nghe đến cái tên này.
Hắc Lâu - thế lực đứng ở vị trí thứ hai trong Ngũ đại thế lực. Tổng nhân số Hắc Lâu vẻn vẹn chỉ có mười lăm người nhưng lại có thể khiến cho giang hồ năm năm về trước rơi vào tình trạng kinh sợ, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu.
Bởi Hắc Lâu là một tổ chức sát thủ, ra tay luôn luôn chính xác, thậm chí là chưa bao giờ thất bại trong một phi vụ nào hết. Bất kể là ai ra giá, chỉ cần giá cao là một phi vụ được kí kết. Hơn nữa, châm ngôn làm việc của Hắc Lâu chính là ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’ nên nhiều khi, dân chúng còn biết ơn họ.
Bất quá Hắc Lâu có quy định: ‘Không giết hại hài tử dưới sáu tuổi.’
Đôi khi nàng thấy họ thật ngu xuẩn. Để lại mầm mống như thế khác nào thả hổ về rừng?
Nhưng sau khi gặp Ngọc Miên, nàng mới hiểu, trong đám hài tử không bị giết hại kia, một số phần tử mong phụ mẫu chúng chết đi.
Bởi, họ đối xử với chúng quá tàn nhẫn. Hài tử nhỏ thì đâu biết được gì nhiều, nhất là hài tử có cuộc sống khá giả chỉ vui chơi qua ngày. Tâm tình hài tử luôn là thiên chân vô tà, nếu ngươi tác động vào, nó sẽ phản chiếu đúng lại y như thế.
Ngọc Miên hận phụ thân nàng ấy. Ông ta khiến nương nàng sinh non, mất máu quá nhiều mà qua đời, kéo ca ca nàng ra làm lá chắn cho nhi tử của di nương, hại ca ca nàng tàn phế không nói, lại còn móc mắt ca ca vì nhi tử kia ghét chúng. Cuối cùng tống ca ca nàng vào quân doanh, do thân thể yếu ớt lại tàn phế, ca ca nàng chết đi, xác bị ném lên núi.
Quả là một phụ thân máu lạnh!
Bất quá, một hài tử mới sáu tuổi tận mắt chứng kiến toàn gia bị giết hại có lẽ đã trở thành tâm ma của Ngọc Miên.
Nhưng cũng vào thời điểm đó, Hắc Lâu, tổ chức một khi đao rời vỏ tất phải thấy máu lại biến mất một cách kì quái.
Tựa như một giọt nước bốc hơi đi mất, sạch sẽ và không để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ duy nhất có một vật đặc quyền của Hắc Lâu mà bất cứ ai hay bất cứ nơi nào trên đại lục này đều không có...
Phỉ thúy Tử la lan...
-“Có phải là Phỉ thúy Tử la lan hay không còn chưa biết được...” -Tiểu Tuyết nhấp một ngụm trà. -“Là đồ giả.”
-“Đồ giả?” -Ngọc Miên ngạc nhiên.
-“Ừm, Ly nói thế.”
-“Vậy, hắc y nhân hôm đó cũng là giả?”
-“Chuyện này còn chưa rõ chân tướng ra sao. Tóm lại, phải nhanh chóng tìm cách lẻn vào trúc viên kia điều tra.” -Mắt Tiểu Tuyết lướt qua một tia hàn ý, còn phải tra xem rốt cuộc tên Tam vương gia kia có quan hệ như thế nào với đám người Thiên nữ.
-“Trúc viên là cấm địa trong phủ, trước trúc viên có cơ quan. Cơ quan này ngoài Tam vương gia Thượng Quan Chiến Dã cùng các ám vệ thân cận biết thì còn lại đều chết cả rồi.”
-“Nhanh tay thật.” -Tiểu Tuyết buông lời khen ngợi. Bỏ tách trà xuống bàn, nàng hạ lệnh đuổi khách: -“Em về nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta sẽ nghĩ cách.”
-“Ngài cũng nên nghỉ sớm.” -Ngọc Miên cầm lấy đèn nhấc chân đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn nàng một chút.
Thấy Ngọc Miên như thế, Tiểu Tuyết khó hiểu, hỏi: -“Còn chuyện gì sao?”
-“Các chủ, thuộc hạ không ngờ ngài nam nhân phẫn nữ trang lại xinh đẹp vậy nha.” - Dứt lời liền phi thân chạy mất dạng.
Trán Tiểu Tuyết rơi xuống ba vạch đen. Mình là gái thẳng mà lại đi giả gái, còn được khen xinh đẹp, vậy nên khóc hay nên cười nhỉ?
Ngoài trời, dưới ánh trăng, mây đạp gió hững hờ trôi.
------------------------------------------------------------
Xào xạc, tiếng lá cây khô quét lên mái ngói...
Trên không trung mờ ảo đột nhiên xuất hiện hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
‘Vút,’ một cây kim ánh bạc loé sáng dưới ánh trăng mờ nhạt.
‘Keng,’ cây trâm phỉ thúy chạm trổ một bông liên hoa đang nở rộ bị nhân không thương tiếc ném đi. Nhân phía sau nhìn thấy cây trâm này chợt khựng lại.
Dưới ánh trăng yếu ớt rọi xuống, ngay giữa tâm cây trâm cắm chuẩn xác một cây kim ánh bạc.
Tâm của nhân kia nâng lên phòng bị, màu trâm như này, hình như đã từng thấy qua...
Nhún chân, vận công, thân ảnh đứng lại kia thi triển khinh công đuổi theo.
----------------------------------------------------------------
Sau khoảng một canh giờ 'ngươi đuổi ta bắt', hắc y nhân cảnh giác nhìn ngang liếc dọc rồi tiến vào rừng trúc.
Tiểu Tuyết một thân nam trang từ đằng xa lặng lẽ nhìn hắc y nhân tiến vào rừng.
Đến khi bóng dáng hắc y nhân hoà vào màu đen tối mực của khu rừng, nàng chuẩn bị vận nội công.
Đột nhiên từ trong rừng lan ra một đám vụ trắng, nó như mãnh thú lấy tốc độ bất khả tư nghị bao lấy hết toàn bộ khu rừng.
Trắng xoá một mảnh...
Sau chừng nửa chung trà xảy ra hiện trạng kì lạ, đám vụ dần rút đi.
Tiểu Tuyết nhìn về phía cánh rừng trừng lớn mắt.
Không, không có khả năng! Sao, sao có thể...
Nàng không phải bị hoa mắt chứ? Hay là tại tối quá nên nhìn không rõ?
Nàng đưa hai tay lên dụi mắt, dụi lại dụi, tới khi trong đôi đồng tử hằn lên tơ máu, mở mắt ra, đập vào vẫn là cảnh vật như trước.
Thần kinh Tiểu Tuyết căng lên như dây đàn.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây hẳn phải là thứ đó...
Thiên nhiên trận pháp...
Xem ra lần này đối phương không hề đơn giản... Như nhớ tới điều gì, trong mắt hiện lên hàn ý.
Chẳng lẽ, là tay chân của đám nữ nhân tự xưng ‘Thiên nữ’ tấn công sư phụ hồi trước?
Không ổn, chúng nhận ra nàng sao? Vậy sư phụ... Không được, phải bình tĩnh. Làm thế chẳng khác gì nói cho chúng biết sư phụ đang ở đâu.
Bất quá, nàng vẫn lo cho an nguy của sư phụ.
Tiểu Tuyết tâm tình trĩu nặng xoay người.
Hảo đau đầu a...
------------------------------------------- Vài ngày sau ------------------------------------------
Một chú cú mèo vừa đậu xuống cành cây bỗng bị tiếng hét như chọc tiết heo doạ sợ bay toán loạn.
-“NGỌC MAI! TA! HẬN! EMMM!”
Tiểu Tuyết thở không ra hơi ngửa mặt lên trời thét lớn.
Khụ, thực ra phía trên chỉ có trần nhà thôi, còn chưa thấy trời.
-“Chẹp, ngài vẫn còn sức mà luyện hổ rống sao, Các chủ kính mến?” -Một thiếu nữ gương mặt trắng trẻo, mang vài phần ngây thơ của thiếu nữ thanh xuân, vận bộ y phục hồng nhạt tựa tiên nữ hạ phàm cầm chiếc đèn dầu với ánh sáng yếu ớt đặt chân vào căn phòng ‘thổi nhẹ là bụi vương đầy đầu’ của ai kia.
Mặt Tiểu Tuyết ngày càng có mức độ đen dần...
Như nhận ra mình lỡ lời, thiếu nữ ho nhẹ, nở nụ cười lấy lòng: -“Khụ, ngài hôm nay vất vả rồi.”
Ai mà tin được, Các chủ Ẩn Các - nơi thu nhận, buôn bán các loại thông tin bậc nhất của đại lục Mẫn Ngạc, chỉ cần ngươi vung ra một cái giá hợp lý thì ngay cả sơ yếu lí lịch của tên ăn mày nghèo kiết xác bên vệ đường cũng có thể nắm rõ lại bị thủ hạ thân cận của mình lừa lọc tống vào vương phủ làm nha hoàn tam cấp, chuyên làm những việc nặng nhọc.
Thật sự là quá mất mặt!
Không thể tin được nàng lại có thể có một vị Các chủ ‘uy phong’ bậc này! Thật không hiểu sao Ẩn Các có thể tồn tại tới tận giờ mà còn nhàn nhã ngồi ở vị trí thứ ba trong Ngũ đại thế lực đấy!
Lão Thiên gia, rốt cuộc công đạo ngài giấu đâu rồi a?
Vì thế, ấn tượng trong lòng thiếu nữ với vị Các chủ đáng mến nhanh chóng xuống dốc không phanh, à không, phải là không hề phanh!
-“Ngọc Miên, em với Ngọc Mai có thật là không cùng huyết thống không?” -Nhận được ánh mắt ‘lén lút’ khinh bỉ của Ngọc Miên, Tiểu Tuyết cảm thấy nghi ngờ Ngọc Miên và Ngọc Mai có phải là tỷ muội ruột hay không, sao cái điệu bộ nào cũng giống nhau vậy?
Ngọc Miên lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: -“Không phải!”
Tiểu Tuyết *u ám*: -“Vậy sao hai đứa lại giống nhau đến thế?”
Ngọc Miên *nghiêm túc*: -“Giống chỗ nào? Em rõ ràng xinh đẹp hơn Ngọc Mai!” -Nói xong còn hất tóc một cái như thể ‘tóc cô tung tung a bay bay trong gió làm
tim anh như lệch mất một nhịp...’
Oẹ, mớ ngôn tình này thiệt gớm quá!
Khoé mắt nàng co giật: -“Tất cả mọi chỗ đều giống!” Kể cả tính tự sướng nữa!
Ngọc Miên nghe được, chính thức hoá đá, sau đó không chút kiêng dè ném thẳng ánh mắt khinh bỉ tới nàng, phun ra mấy chữ: -“Kém thâm tuệ!”
Được rồi, tại sao nàng lại phải diễn cái đoạn hội thoại thiếu dinh dưỡng như vậy?
-“Rồi, rồi, không giống thì không giống, có điều tra ra được gì không?” -Nàng quyết định giơ cờ trắng đầu hàng.
Phải, nàng vào đây là do Ngọc Mai nói thấy hắc y nhân lần trước xuất hiện tại trúc viên sau Tam vương phủ Thiên Minh quốc nên trong phút dại dột, nàng đã chấp thuận theo Ngọc Mai đi đến đây. Giờ nàng hối hận xanh cả ruột, thật muốn quay lại lúc đó tự vả mình một cái.
Làm một động tác ưu nhã phủi đi lớp bụi như tuyết Thiên sơn, đặt chiếc đèn dầu lên bàn, Ngọc Miên cất lời: -“Người có chắc là tối đó hắc y nhân kia đem theo một cây trâm phỉ thúy?”
Tiểu Tuyết vừa rót trà vừa gật đầu.
Tiếp lấy tách trà từ tay nàng, Ngọc Miên hơi mân mê miệng tách.
-“Trâm màu gì?”
-“Tím sen.” -Nàng khẽ gạt lá trà trong tách, trả lời.
-“Cư nhiên lại là Phỉ thúy Tử la lan?!” -Chân mày Ngọc Miên nhăn lại.
(Phỉ thúy Tử la lan: một loại phỉ thúy màu tím, thường xuất hiện trong tiểu thuyết thể loại đổ thạch như Đổ thạch sư, Già thiên...)
-“Em muốn nói đến Hắc Lâu?” -Tiểu Tuyết nhẹ nhàng thốt ra một cái tên.
Ngọc Miên tay cầm trà có chút run rẩy khi nghe đến cái tên này.
Hắc Lâu - thế lực đứng ở vị trí thứ hai trong Ngũ đại thế lực. Tổng nhân số Hắc Lâu vẻn vẹn chỉ có mười lăm người nhưng lại có thể khiến cho giang hồ năm năm về trước rơi vào tình trạng kinh sợ, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu.
Bởi Hắc Lâu là một tổ chức sát thủ, ra tay luôn luôn chính xác, thậm chí là chưa bao giờ thất bại trong một phi vụ nào hết. Bất kể là ai ra giá, chỉ cần giá cao là một phi vụ được kí kết. Hơn nữa, châm ngôn làm việc của Hắc Lâu chính là ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’ nên nhiều khi, dân chúng còn biết ơn họ.
Bất quá Hắc Lâu có quy định: ‘Không giết hại hài tử dưới sáu tuổi.’
Đôi khi nàng thấy họ thật ngu xuẩn. Để lại mầm mống như thế khác nào thả hổ về rừng?
Nhưng sau khi gặp Ngọc Miên, nàng mới hiểu, trong đám hài tử không bị giết hại kia, một số phần tử mong phụ mẫu chúng chết đi.
Bởi, họ đối xử với chúng quá tàn nhẫn. Hài tử nhỏ thì đâu biết được gì nhiều, nhất là hài tử có cuộc sống khá giả chỉ vui chơi qua ngày. Tâm tình hài tử luôn là thiên chân vô tà, nếu ngươi tác động vào, nó sẽ phản chiếu đúng lại y như thế.
Ngọc Miên hận phụ thân nàng ấy. Ông ta khiến nương nàng sinh non, mất máu quá nhiều mà qua đời, kéo ca ca nàng ra làm lá chắn cho nhi tử của di nương, hại ca ca nàng tàn phế không nói, lại còn móc mắt ca ca vì nhi tử kia ghét chúng. Cuối cùng tống ca ca nàng vào quân doanh, do thân thể yếu ớt lại tàn phế, ca ca nàng chết đi, xác bị ném lên núi.
Quả là một phụ thân máu lạnh!
Bất quá, một hài tử mới sáu tuổi tận mắt chứng kiến toàn gia bị giết hại có lẽ đã trở thành tâm ma của Ngọc Miên.
Nhưng cũng vào thời điểm đó, Hắc Lâu, tổ chức một khi đao rời vỏ tất phải thấy máu lại biến mất một cách kì quái.
Tựa như một giọt nước bốc hơi đi mất, sạch sẽ và không để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ duy nhất có một vật đặc quyền của Hắc Lâu mà bất cứ ai hay bất cứ nơi nào trên đại lục này đều không có...
Phỉ thúy Tử la lan...
-“Có phải là Phỉ thúy Tử la lan hay không còn chưa biết được...” -Tiểu Tuyết nhấp một ngụm trà. -“Là đồ giả.”
-“Đồ giả?” -Ngọc Miên ngạc nhiên.
-“Ừm, Ly nói thế.”
-“Vậy, hắc y nhân hôm đó cũng là giả?”
-“Chuyện này còn chưa rõ chân tướng ra sao. Tóm lại, phải nhanh chóng tìm cách lẻn vào trúc viên kia điều tra.” -Mắt Tiểu Tuyết lướt qua một tia hàn ý, còn phải tra xem rốt cuộc tên Tam vương gia kia có quan hệ như thế nào với đám người Thiên nữ.
-“Trúc viên là cấm địa trong phủ, trước trúc viên có cơ quan. Cơ quan này ngoài Tam vương gia Thượng Quan Chiến Dã cùng các ám vệ thân cận biết thì còn lại đều chết cả rồi.”
-“Nhanh tay thật.” -Tiểu Tuyết buông lời khen ngợi. Bỏ tách trà xuống bàn, nàng hạ lệnh đuổi khách: -“Em về nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta sẽ nghĩ cách.”
-“Ngài cũng nên nghỉ sớm.” -Ngọc Miên cầm lấy đèn nhấc chân đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn nàng một chút.
Thấy Ngọc Miên như thế, Tiểu Tuyết khó hiểu, hỏi: -“Còn chuyện gì sao?”
-“Các chủ, thuộc hạ không ngờ ngài nam nhân phẫn nữ trang lại xinh đẹp vậy nha.” - Dứt lời liền phi thân chạy mất dạng.
Trán Tiểu Tuyết rơi xuống ba vạch đen. Mình là gái thẳng mà lại đi giả gái, còn được khen xinh đẹp, vậy nên khóc hay nên cười nhỉ?
Ngoài trời, dưới ánh trăng, mây đạp gió hững hờ trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.