Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta
Chương 14: Tiểu linh thành thân
Thiên Diệp Vũ Linh
19/02/2017
Dân chúng Vạn Niên quốc hiện đang xôn xao vô độ vì tin Thất vương gia Độc Cô Minh Triệt muốn thú - chính - phi!!!
Ngay khi tin này nhả ra, bao quán trà liền chật kín người, bao tâm hồn thiếu nữ tiểu thư liền tan vỡ. Hoàng thượng Độc Cô Phá vì tin này sai người đưa bao cống phẩm, chân trâu ngọc lụa thượng hạng đến Thất vương phủ chúc mừng.
Khụ, cái đó không quan trọng. Cái quan trọng là chưa có ai từng gặp vị chính phi tương lai này. Ngay cả Thánh thượng cũng không biết, Thái hậu vì chuyện này mà bức cung Thất vương suốt nhưng không có tác dụng. Tất cả những gì họ biết là chính phi tên Phượng Tử Linh, năm nay 18 tuổi. Còn diện mạo thế nào, xuất thân từ đâu không ai hay biết.
Thậm chí có người nghĩ rằng chính phi là thôn nữ ngoại thành, có người đoán chính phi xuất thân từ nơi oanh yến.
Nhưng, dù sao cũng là phán đoán bên ngoài, phần ẩn tình bên trong chỉ có người trong cuộc mới biết.
Cứ thế ngày qua ngày, mọi việc bình yên trôi qua tới ngày thành hôn của Thất vương...
Đường phố Vạn Niên quốc trải thảm đỏ từ cổng thành tới Thất Vương phủ. Hoa đăng, đèn lồng long phụng treo khắp phố, cách chừng bốn năm ngôi nhà có một cây pháo dây.
Trong Thất vương phủ còn bận rộn hơn. Tiếng chúc mừng của các vị quan đại thần lớn nhỏ trong triều, tiếng sai bảo của Chương tổng quản và Uý ma ma tiếp nối nhau vang lên. Đám thị vệ, tì nữ, gia đinh rối rít vâng dạ rồi nhanh chân đi làm việc. Chưa nói, quà mừng của các vị văn võ bá quan cũng tô điểm thêm cho không khí tưng bừng, gấp gáp nơi đây.
Trái ngược với đại sảnh ồn ào, náo nhiệt thì hậu viện lại yên tĩnh lạ thường.
“Ting, ting,” từ trúc viên sau vườn truyền đến tiếng cầm.
-“Ngài không ra tiếp khách lại hạ mình đến nơi này làm gì?” -Giọng nữ nhân trong trẻo vọng ra.
-“Vương phi sao lạnh lùng thế? Phu quân đến đón nàng mà.” - Nam nhân ngũ quan tinh xảo đến yêu nghiệt, nước da trắng hồng hơn cả nữ nhân. Hắn vận bộ hỉ phục đỏ, khỏi nói cũng biết, hắn chính là tân lang-Thất vương gia Độc Cô Minh Triệt.
-“Hừ, ngài tâm tình hình như rất vui.” -Nữ nhân kia lười biếng nằm trên ghế quý phi. Gương mặt non mịn của thiếu nữ được phủ lên một lớp phấn mỏng trông càng trắng mịn hơn. Cánh môi hồng thoa ít son hồng nhạt, hàng mi thanh tú, nhan sắc có thể nói là ngang bằng với Thất vương gia. Nàng cũng vận bộ hỉ phục màu đỏ, bên cạnh là khăn trùm đầu đỏ đủ để biết được nàng chính là tân nương-Phượng Tử Linh.
-“Ồ, lời vương phi nói có ý gì?”
-“Ta là nói ngài rất vui nhỉ? Cuộc hôn nhân này có vẻ ta chịu thiệt nha...”
Độc Cô Minh Triệt cong môi, nhẹ nâng cằm nàng: -“Vương phi thân ái, lấy ta làm nàng cảm thấy mình thiệt thòi sao? Ta thấy mình mới là người thiệt thòi đó...”
-“Vương gia đừng quên đây là một giao dịch. Chúng ta làm vậy vì điều kiện mỗi người, hay nói trắng ra đây là cuộc hôn nhân giả do ngài lập ra hòng qua mặt Thái hậu và Hoàng thượng phải không?”
-“Cái miệng xinh như vậy sao có thể thốt ra mấy lời mất lòng người thế?” -Độc Cô Minh Triệt không phủ nhận, yêu mị cười.
-“Vương gia, liên quan tới tiền ta sẽ sáng suốt và không bị ngài tóm bằng chiêu mỹ nam kế đâu. Ngài nên nghĩ xem ngài làm gì tiếp theo vì ba năm sau ta bỏ ngài chạy lấy người đó nha.”
-“Vương phi, ta chẳng lẽ không đủ sức hút với nàng?” -Mỗ nam nào đó giả bộ đau đớn.
-“Đủ.” -Mỗ nữ nào đó thành thật trả lời. –“Nhưng so với tiền thì ngài không hề có phân lượng nào.”
“Cốc, cốc”, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
-“Vương gia, Hoàng thượng và Thái hậu đã đến.”
-“Ta biết rồi, chốc nữa ta qua.”
-“Vâng, nô tài cáo lui.” -Ngoài phòng lại quy về yên tĩnh.
-“Nghe chứ? Ra tiếp mẫu hậu, hoàng huynh thân thương của ngài đi.” -Nàng giễu cợt nói.
Hắn bỗng ghé sát mặt nói thầm bên tai nàng –“ Vương phi nên nhớ chúng ta đang lừa cả thiên hạ, một khi chuyện này bị phanh phui điều gì xảy ra nàng tự biết. Hy vọng vở kịch của chúng ta không hạ màn quá sớm...”
---------------------------------------- Ðại sảnh --------------------------------------------------
-“Triệt nhi, con mau qua đây.” -Độc Cô Minh Triệt vừa tới đã nghe được giọng nói của Thái hậu Tông Ánh.
-“Hài nhi tham kiến mẫu hậu.” -Trong mắt lướt qua tia chán ghét khó thấy, hắn quỳ xuống hành lễ.
-“Hảo, hảo.” -Thái hậu vừa dứt lời, các vị quan đồng thanh hô: “Tham kiến vương gia.”
-“Đứng lên đi, nay là ngày vui của bản vương, không cần câu nệ lễ tiết.”
-“Tạ vương gia.” -Không khí trong sảnh lại quy về vẻ náo nhiệt.
-“Hoàng huynh, hoàng tẩu hảo.” -Độc Cô Minh Triệt hướng Độc Cô Phá và Diệp Vân Hoàng hậu chào.
-“Này, sao đệ chỉ chào mỗi huynh trưởng? Chúng ta không phải ca ca đệ hả?” -Tứ vương gia Độc Cô Chính bất mãn.
-“Tứ ca sao có thể bắt bẻ Thất đệ thế? Nay là ngày vui của đệ ấy mà.” -Lục vương gia Độc Cô Doanh lên tiếng.
-“Đúng đó Tứ ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi mà trẻ con vậy?” -Bát vương gia Độc Cô Hoài ngồi cạnh cũng lên tiếng.
-“Phải, phải, Tứ ca thật trẻ con, cả muội cũng trưởng thành hơn huynh.” -Cửu công chúa Độc Cô Ngọc Miên mười tuổi cố gắng ra oai.
-“Muội chỉ biết khóc thì trưởng thành gì chứ?” -Độc Cô Chính ánh mắt coi thường Độc Cô Ngọc Miên.
-“Huynh, huynh...” -Cửu công chúa tức đến đỏ mặt.
“Rầm”, Thái hậu giận dữ đập bàn: -“Mấy đứa có quy củ gì không? Tại lễ thành hôn đệ đệ, ca ca mình cãi nhau như mấy tên dân đen vậy? Hay dạo này ai gia nuông chiều quá rồi?”
Diệp Vân nhanh chóng rót một tách trà dâng lên Thái hậu: -“Thái hậu đừng nóng giận, chẳng qua là họ muốn góp vui cho lễ thành hôn của Thất đệ thôi.”
-“Phải đó, mẫu hậu. Huynh muội bọn nó hơi quá trớn, người đừng vì chuyện này tức giận sinh khí.” -Độc Cô Phá cũng nhanh nhẹn tiếp lời.
-“Mấy đứa trưởng thành rồi nhưng ai cũng làm ai gia đau đầu. Mẫn nhi lúc trước giận ta mà xuống tóc đi tu, Lăng nhi là thần y luôn đi khắp nơi cứu người, mãi không chịu lấy vợ. Cả Hạo nhi cũng thế, ta biết việc trấn thủ biên cương vất vả nhưng nó nên để ý tới chuyện chung thân đại sự của mình chút chứ. Cả con nữa, đường đường là đương kim thánh thượng một nước sao hậu cung lại vắng vẻ thế? Ai gia không biết mấy đứa muốn làm gì nhưng Phá nhi phải nhanh cho ta có điệt nhi (cháu) nghe chưa?”
-“Mẫu hậu dạy phải, hài nhi sẽ cố gắng.” -Độc Cô Phá bất đắc dĩ hứa với Thái hậu.
Độc Cô Minh Triệt lên tiếng: -“Mẫu hậu bớt giận, là tại hài nhi thiếu lễ.” -Dứt lời quay sang Độc Cô Doanh, Độc Cô Chính hành lễ. -“Tứ ca, Lục ca hảo.”
Độc Cô Chính bất mãn hừ một tiếng, Độc Cô Doanh cười đáp: -“Thất đệ hảo. Chúc đệ và đệ muội sống tới đầu bạc răng long.”
-“Ða tạ Lục ca chúc mừng.”
Mọi người cứ ‘ngươi một câu, ta một câu,’ nhoáng cái đã đến giờ lành. Độc Cô Minh Triệt cưỡi con bạch mã dẫn đầu đoàn rước dâu. Đoàn tới cổng thành thì đúng lúc kiệu hoa của tân nương cũng tới.
Tiểu Linh ngồi trong kiệu hoa thầm kêu khổ. Sao không ai nói nàng biết là phải ngồi thẳng người trong khi cái kiệu uốn éo hại nàng vừa ê mông vừa đau lưng. Chậc, khi gặp tên thối mặt đẹp kia phải đòi tiền bối thường mới được.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đại sảnh Thất vương phủ trước ồn ào bao nhiêu thì giờ lại yên lặng nhìn hai thân ảnh đỏ đang từ từ bước vào lễ đường.
Tiểu Linh vừa vào lễ đường liền cảm nhận được vô số ánh nhìn chĩa vào nàng. Ực, nàng nổi tiếng quá nhỉ?
Người chủ sự nói to bốn câu văn quen thuộc:
-“Nhất bái thiên địa.”
-“Nhị bái cao đường.”
-“Phu thê giao bái.”
-“Tân lang đưa tân nương vào động phòng.”
Dọc đường đến tân phòng, nàng và Độc Cô Minh Triệt nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Phải cười cảm tạ họ khiến nàng sắp sái quai hàm rồi a. Nàng bị vứt tới tân phòng, phu quân thì bị lôi kéo đi uống rượu.
Sau khi xác định không có ai, Tiểu Linh giật mạnh khăn trùm đầu xuống vứt sang một bên.
"Ọccc~", đói quá. May tên kia có lương tâm, còn chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Đánh chén no nê xong, nàng leo lên giường. Dù sao còn lâu tên kia mới về, trước hết thì đánh một giấc đã. Nàng theo chủ nghĩa ăn no ngủ kĩ mà.
Trong khi mỗ nữ nào đó 'ăn no ngủ kĩ' thì mỗ vương gia lại đang bị chuốc rượu liên hoàn từ các đại thần.
Chậc, chắc phải giả vờ say xỉn thì mới có thể về phòng rồi. Uống thêm vài chén, mỗ vương gia giả vờ ngà ngà say. Mọi người thấy thế không chuốc rượu nữa, sai người dìu Thất vương về tân phòng.
Ngay khi tin này nhả ra, bao quán trà liền chật kín người, bao tâm hồn thiếu nữ tiểu thư liền tan vỡ. Hoàng thượng Độc Cô Phá vì tin này sai người đưa bao cống phẩm, chân trâu ngọc lụa thượng hạng đến Thất vương phủ chúc mừng.
Khụ, cái đó không quan trọng. Cái quan trọng là chưa có ai từng gặp vị chính phi tương lai này. Ngay cả Thánh thượng cũng không biết, Thái hậu vì chuyện này mà bức cung Thất vương suốt nhưng không có tác dụng. Tất cả những gì họ biết là chính phi tên Phượng Tử Linh, năm nay 18 tuổi. Còn diện mạo thế nào, xuất thân từ đâu không ai hay biết.
Thậm chí có người nghĩ rằng chính phi là thôn nữ ngoại thành, có người đoán chính phi xuất thân từ nơi oanh yến.
Nhưng, dù sao cũng là phán đoán bên ngoài, phần ẩn tình bên trong chỉ có người trong cuộc mới biết.
Cứ thế ngày qua ngày, mọi việc bình yên trôi qua tới ngày thành hôn của Thất vương...
Đường phố Vạn Niên quốc trải thảm đỏ từ cổng thành tới Thất Vương phủ. Hoa đăng, đèn lồng long phụng treo khắp phố, cách chừng bốn năm ngôi nhà có một cây pháo dây.
Trong Thất vương phủ còn bận rộn hơn. Tiếng chúc mừng của các vị quan đại thần lớn nhỏ trong triều, tiếng sai bảo của Chương tổng quản và Uý ma ma tiếp nối nhau vang lên. Đám thị vệ, tì nữ, gia đinh rối rít vâng dạ rồi nhanh chân đi làm việc. Chưa nói, quà mừng của các vị văn võ bá quan cũng tô điểm thêm cho không khí tưng bừng, gấp gáp nơi đây.
Trái ngược với đại sảnh ồn ào, náo nhiệt thì hậu viện lại yên tĩnh lạ thường.
“Ting, ting,” từ trúc viên sau vườn truyền đến tiếng cầm.
-“Ngài không ra tiếp khách lại hạ mình đến nơi này làm gì?” -Giọng nữ nhân trong trẻo vọng ra.
-“Vương phi sao lạnh lùng thế? Phu quân đến đón nàng mà.” - Nam nhân ngũ quan tinh xảo đến yêu nghiệt, nước da trắng hồng hơn cả nữ nhân. Hắn vận bộ hỉ phục đỏ, khỏi nói cũng biết, hắn chính là tân lang-Thất vương gia Độc Cô Minh Triệt.
-“Hừ, ngài tâm tình hình như rất vui.” -Nữ nhân kia lười biếng nằm trên ghế quý phi. Gương mặt non mịn của thiếu nữ được phủ lên một lớp phấn mỏng trông càng trắng mịn hơn. Cánh môi hồng thoa ít son hồng nhạt, hàng mi thanh tú, nhan sắc có thể nói là ngang bằng với Thất vương gia. Nàng cũng vận bộ hỉ phục màu đỏ, bên cạnh là khăn trùm đầu đỏ đủ để biết được nàng chính là tân nương-Phượng Tử Linh.
-“Ồ, lời vương phi nói có ý gì?”
-“Ta là nói ngài rất vui nhỉ? Cuộc hôn nhân này có vẻ ta chịu thiệt nha...”
Độc Cô Minh Triệt cong môi, nhẹ nâng cằm nàng: -“Vương phi thân ái, lấy ta làm nàng cảm thấy mình thiệt thòi sao? Ta thấy mình mới là người thiệt thòi đó...”
-“Vương gia đừng quên đây là một giao dịch. Chúng ta làm vậy vì điều kiện mỗi người, hay nói trắng ra đây là cuộc hôn nhân giả do ngài lập ra hòng qua mặt Thái hậu và Hoàng thượng phải không?”
-“Cái miệng xinh như vậy sao có thể thốt ra mấy lời mất lòng người thế?” -Độc Cô Minh Triệt không phủ nhận, yêu mị cười.
-“Vương gia, liên quan tới tiền ta sẽ sáng suốt và không bị ngài tóm bằng chiêu mỹ nam kế đâu. Ngài nên nghĩ xem ngài làm gì tiếp theo vì ba năm sau ta bỏ ngài chạy lấy người đó nha.”
-“Vương phi, ta chẳng lẽ không đủ sức hút với nàng?” -Mỗ nam nào đó giả bộ đau đớn.
-“Đủ.” -Mỗ nữ nào đó thành thật trả lời. –“Nhưng so với tiền thì ngài không hề có phân lượng nào.”
“Cốc, cốc”, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
-“Vương gia, Hoàng thượng và Thái hậu đã đến.”
-“Ta biết rồi, chốc nữa ta qua.”
-“Vâng, nô tài cáo lui.” -Ngoài phòng lại quy về yên tĩnh.
-“Nghe chứ? Ra tiếp mẫu hậu, hoàng huynh thân thương của ngài đi.” -Nàng giễu cợt nói.
Hắn bỗng ghé sát mặt nói thầm bên tai nàng –“ Vương phi nên nhớ chúng ta đang lừa cả thiên hạ, một khi chuyện này bị phanh phui điều gì xảy ra nàng tự biết. Hy vọng vở kịch của chúng ta không hạ màn quá sớm...”
---------------------------------------- Ðại sảnh --------------------------------------------------
-“Triệt nhi, con mau qua đây.” -Độc Cô Minh Triệt vừa tới đã nghe được giọng nói của Thái hậu Tông Ánh.
-“Hài nhi tham kiến mẫu hậu.” -Trong mắt lướt qua tia chán ghét khó thấy, hắn quỳ xuống hành lễ.
-“Hảo, hảo.” -Thái hậu vừa dứt lời, các vị quan đồng thanh hô: “Tham kiến vương gia.”
-“Đứng lên đi, nay là ngày vui của bản vương, không cần câu nệ lễ tiết.”
-“Tạ vương gia.” -Không khí trong sảnh lại quy về vẻ náo nhiệt.
-“Hoàng huynh, hoàng tẩu hảo.” -Độc Cô Minh Triệt hướng Độc Cô Phá và Diệp Vân Hoàng hậu chào.
-“Này, sao đệ chỉ chào mỗi huynh trưởng? Chúng ta không phải ca ca đệ hả?” -Tứ vương gia Độc Cô Chính bất mãn.
-“Tứ ca sao có thể bắt bẻ Thất đệ thế? Nay là ngày vui của đệ ấy mà.” -Lục vương gia Độc Cô Doanh lên tiếng.
-“Đúng đó Tứ ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi mà trẻ con vậy?” -Bát vương gia Độc Cô Hoài ngồi cạnh cũng lên tiếng.
-“Phải, phải, Tứ ca thật trẻ con, cả muội cũng trưởng thành hơn huynh.” -Cửu công chúa Độc Cô Ngọc Miên mười tuổi cố gắng ra oai.
-“Muội chỉ biết khóc thì trưởng thành gì chứ?” -Độc Cô Chính ánh mắt coi thường Độc Cô Ngọc Miên.
-“Huynh, huynh...” -Cửu công chúa tức đến đỏ mặt.
“Rầm”, Thái hậu giận dữ đập bàn: -“Mấy đứa có quy củ gì không? Tại lễ thành hôn đệ đệ, ca ca mình cãi nhau như mấy tên dân đen vậy? Hay dạo này ai gia nuông chiều quá rồi?”
Diệp Vân nhanh chóng rót một tách trà dâng lên Thái hậu: -“Thái hậu đừng nóng giận, chẳng qua là họ muốn góp vui cho lễ thành hôn của Thất đệ thôi.”
-“Phải đó, mẫu hậu. Huynh muội bọn nó hơi quá trớn, người đừng vì chuyện này tức giận sinh khí.” -Độc Cô Phá cũng nhanh nhẹn tiếp lời.
-“Mấy đứa trưởng thành rồi nhưng ai cũng làm ai gia đau đầu. Mẫn nhi lúc trước giận ta mà xuống tóc đi tu, Lăng nhi là thần y luôn đi khắp nơi cứu người, mãi không chịu lấy vợ. Cả Hạo nhi cũng thế, ta biết việc trấn thủ biên cương vất vả nhưng nó nên để ý tới chuyện chung thân đại sự của mình chút chứ. Cả con nữa, đường đường là đương kim thánh thượng một nước sao hậu cung lại vắng vẻ thế? Ai gia không biết mấy đứa muốn làm gì nhưng Phá nhi phải nhanh cho ta có điệt nhi (cháu) nghe chưa?”
-“Mẫu hậu dạy phải, hài nhi sẽ cố gắng.” -Độc Cô Phá bất đắc dĩ hứa với Thái hậu.
Độc Cô Minh Triệt lên tiếng: -“Mẫu hậu bớt giận, là tại hài nhi thiếu lễ.” -Dứt lời quay sang Độc Cô Doanh, Độc Cô Chính hành lễ. -“Tứ ca, Lục ca hảo.”
Độc Cô Chính bất mãn hừ một tiếng, Độc Cô Doanh cười đáp: -“Thất đệ hảo. Chúc đệ và đệ muội sống tới đầu bạc răng long.”
-“Ða tạ Lục ca chúc mừng.”
Mọi người cứ ‘ngươi một câu, ta một câu,’ nhoáng cái đã đến giờ lành. Độc Cô Minh Triệt cưỡi con bạch mã dẫn đầu đoàn rước dâu. Đoàn tới cổng thành thì đúng lúc kiệu hoa của tân nương cũng tới.
Tiểu Linh ngồi trong kiệu hoa thầm kêu khổ. Sao không ai nói nàng biết là phải ngồi thẳng người trong khi cái kiệu uốn éo hại nàng vừa ê mông vừa đau lưng. Chậc, khi gặp tên thối mặt đẹp kia phải đòi tiền bối thường mới được.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đại sảnh Thất vương phủ trước ồn ào bao nhiêu thì giờ lại yên lặng nhìn hai thân ảnh đỏ đang từ từ bước vào lễ đường.
Tiểu Linh vừa vào lễ đường liền cảm nhận được vô số ánh nhìn chĩa vào nàng. Ực, nàng nổi tiếng quá nhỉ?
Người chủ sự nói to bốn câu văn quen thuộc:
-“Nhất bái thiên địa.”
-“Nhị bái cao đường.”
-“Phu thê giao bái.”
-“Tân lang đưa tân nương vào động phòng.”
Dọc đường đến tân phòng, nàng và Độc Cô Minh Triệt nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Phải cười cảm tạ họ khiến nàng sắp sái quai hàm rồi a. Nàng bị vứt tới tân phòng, phu quân thì bị lôi kéo đi uống rượu.
Sau khi xác định không có ai, Tiểu Linh giật mạnh khăn trùm đầu xuống vứt sang một bên.
"Ọccc~", đói quá. May tên kia có lương tâm, còn chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Đánh chén no nê xong, nàng leo lên giường. Dù sao còn lâu tên kia mới về, trước hết thì đánh một giấc đã. Nàng theo chủ nghĩa ăn no ngủ kĩ mà.
Trong khi mỗ nữ nào đó 'ăn no ngủ kĩ' thì mỗ vương gia lại đang bị chuốc rượu liên hoàn từ các đại thần.
Chậc, chắc phải giả vờ say xỉn thì mới có thể về phòng rồi. Uống thêm vài chén, mỗ vương gia giả vờ ngà ngà say. Mọi người thấy thế không chuốc rượu nữa, sai người dìu Thất vương về tân phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.