Chương 52: Chỉ còn một tháng
Xuân Sương Mộc Hà Mộc
14/10/2023
「Kẻ thù chết rồi thì sao? Hận thù trong lòng nào có quên đi được!」
***
Cánh cửa điện Thừa Chính chịu lực mở ra, nữ nhân xinh đẹp như thường lệ mặc cung trang lộng lẫy nhất đi vào.
Việc cần làm đã xong xuôi, Ngân Khuynh quay lưng rời đi. Lúc đi ngang qua nhau, nữ nhân đột nhiên nói: "Cảm ơn!"
Ngân Khuynh chậm rãi chớp mắt, chân vẫn bước đi: "Không có gì!"
Y làm chuyện này không phải vì nàng.
Lam Mị Nhược lại nói tiếp: "Năm đó lúc mẹ ngươi bị bắt đến đây, thái hậu bây giờ vẫn là một cung phi được lão hoàng đế để tâm. Có lẽ bà ta sẽ biết một vài chuyện, nếu ngươi để tâm có thể đi gặp bà ta hỏi. Tốt nhất là đi luôn, bà ta không sống qua được đêm nay!"
Ngân Khuynh dừng bước một chút rồi lại tiếp tục rời đi. Y hỏi nàng một câu nhưng lại không chờ nàng đáp: "Quý phi, trả được thù rồi ngươi định thế nào?"
Lam Mị Nhược quay đầu nhìn y đã khuất bóng, lẩm bẩm: "Ta thế nào sao? Ta cũng nên đi gặp Tuyên Minh rồi!"
Vậy còn ngươi thì sao? Nếu Dung chết, ngươi sẽ làm gì?
.
Hoàng Phủ Viên Xuyên không có chút sức lực nào, nằm úp sấp trên nền đá. Hắn ta nhìn rõ người ngồi xuống bên cạnh mình là ai, thều thào gọi một tiếng: "Ái...phi!"
Lam Mị Nhược không nói một lời, vô tình đâm một đao lên bụng hắn ta, vẻ mặt lạnh như băng, nàng vô tình rút đao ra khiến máu phụt ra bắn cả lên mặt.
Hoàng Phủ Viên Xuyên hét lên một tiếng, đau đớn cuộn mình, hồi lâu mới thở không kịp hỏi: "Vì, sao?"
"Ta vẫn luôn muốn giết ngươi!" Lam Mị Nhược lại đâm thêm một đao.
Hoàng Phủ Viên Xuyên ho ra toàn là máu, giọng nói đã khàn đặc: "Vậy mà trẫm tưởng nàng đã yêu trẫm, nên mới không đâm trẫm mỗi đêm?"
"Ha. Hahaha..." Nữ nhân đầu tiên bật cười, sau đó cười không ngừng được. Nàng túm lấy cổ áo nam nhân, gằn từng chữ: "Hoàng Phủ Viên Xuyên, ta, hận, ngươi, đến, chết!"
Yêu ư? Nghĩ gì vậy!
Người ta nói nữ nhân một khi trả thù đều rất ác độc. Có thể vì người nhà, có thể là vì người trong lòng,...dù sao không nên chọc nhất vẫn là tiểu nhân và nữ nhân.
Lam Mị Nhược đã không thể coi là ác độc, mà là điên dại. Nàng ngồi bên cạnh kẻ thù của mình, bình tĩnh như thưởng trà kể cho hắn ta nghe câu chuyện xưa. Đến khi kể xong, người đã bị nàng xiên chết.
Chết trong đau đớn cùng cực.
Nhưng cho dù như thế, bản thân nàng cảm thấy không đủ. Kẻ thù chết rồi, nhưng nỗi hận trong lòng nàng sao có thể quên đi được?
Lam Mị Nhược chết lặng đi tìm thái hậu, bà ta sớm phải chết rồi, bà ta không nên sống tốt như thế!
Năm đó, Tuyên Minh đã vui mừng thế nào khi nắm tay bà ta gọi một tiếng mẹ. Hắn tưởng ước nguyện một đời của hắn, cùng mẹ và vợ ẩn cư nơi thôn dã, hạnh phúc bên nhau.
Nhưng bà ta, nhẫn tâm giết chết hắn.
Ngay cả khi đó là con trai của chị gái mình, ngay cả khi hai mẹ con họ đã chiếu cố bà ta rất nhiều, đã yêu thương đùm bọc Hoàng Phủ Viên Xuyên rất nhiều.
...
Ngày tiếp theo, cung nhân phát hiện thi thể của vua, thái hậu và quý phi ở trong điện Thừa Chính.
Ngay lập tức, hoàng cung toàn loạn.
Hoàng đế băng hà, hậu cung ít ỏi chỉ có duy nhất hoàng hậu sinh được hoàng tử. Cho nên hoàng tử tuổi còn nhỏ cũng bị đẩy lên vị trí kia, hoàng hậu cũng thuận lợi dựa vào gia tộc nghiễm nhiên trở thành thái hậu.
Thái hậu nhiếp chính, người trong thiên hạ cảm thấy giang sơn Bắc Nguyên không sớm thì muộn sẽ đổi họ.
Đúng lúc biên cảnh truyền tin thắng trận, cùng với việc thái tử phương bắc lên ngôi. Từ đây, hai nước kết giao hữu, lập nên hòa bình.
.
Sáng sớm trên Vân Tiên Cung.
Ngân Khuynh và Mộc Miên đã có mặt, bọn họ ngồi trong tầng cao nhất của bảo tháp, lắng nghe tình huống thân thể của Hoàng Phủ Thương Dung.
Bấy giờ, hắn cũng đã tỉnh, tuy là yếu ớt đến mức đi lại cũng thở dốc.
"Đại khái là chỉ còn được nửa tháng nữa!" Thập Hoàng nói vậy.
Mộc Miên nhíu mày, Thập Thích Bảo thì nhào vào bên giường băng khóc lóc thảm thiết. Hoàng Phủ Thương Dung cảm thấy bình thường, như không phải chuyện của hắn, đang nắm tay Ngân Khuynh không buông ra.
Chỉ có Ngân Khuynh nói tiếp một câu: "Vậy thì vẫn kịp cùng nhau đón Tết Trung Thu."
Hoàng Phủ Thương Dung đột nhiên nói: "Vậy thì chúng ta xuống núi đi. Khuynh Khuynh, ta muốn cùng em đi ngắm nhìn một lượt thế gian..."
Ngân Khuynh chẳng chút chần chừ đáp ứng: "Được!"
Thập Thích Bảo đang khóc đến hăng say nghe thấy thế thì nín hẳn. Rất muốn nói một câu, các người để ý ta một chút thì chết à? Còn có không phải là sắp sinh tử ly biệt sao, làm sao các người có thể bình tĩnh như thế?
Các ngươi như vậy khiến ta rất ngại đấy, biết không?
Thập Hoàng coi như nhịn không nổi nữa, tuổi cao sức yếu chống không nổi ân ái lập tức xua tay: "Đều đi cả đi!"
Cho nên cả bốn người bọn họ đã nhanh không kịp chờ, vội vàng thu dọn xuống núi.
Mãi đến lúc này, Thập Thích Bảo mới bất tri bất giác hỏi Mộc Miên: "À thì cô nương này, ngươi là ai thế?"
Vì sao trước đây chưa từng gặp? Có quan hệ gì với tiểu mỹ nhân?
Mộc Miên tính đùa dai đã quen, cười đáp: "Còn có thể là ai? Bà đây dĩ nhiên là tiểu tình nhân của Khuynh Khuynh!"
***
Cánh cửa điện Thừa Chính chịu lực mở ra, nữ nhân xinh đẹp như thường lệ mặc cung trang lộng lẫy nhất đi vào.
Việc cần làm đã xong xuôi, Ngân Khuynh quay lưng rời đi. Lúc đi ngang qua nhau, nữ nhân đột nhiên nói: "Cảm ơn!"
Ngân Khuynh chậm rãi chớp mắt, chân vẫn bước đi: "Không có gì!"
Y làm chuyện này không phải vì nàng.
Lam Mị Nhược lại nói tiếp: "Năm đó lúc mẹ ngươi bị bắt đến đây, thái hậu bây giờ vẫn là một cung phi được lão hoàng đế để tâm. Có lẽ bà ta sẽ biết một vài chuyện, nếu ngươi để tâm có thể đi gặp bà ta hỏi. Tốt nhất là đi luôn, bà ta không sống qua được đêm nay!"
Ngân Khuynh dừng bước một chút rồi lại tiếp tục rời đi. Y hỏi nàng một câu nhưng lại không chờ nàng đáp: "Quý phi, trả được thù rồi ngươi định thế nào?"
Lam Mị Nhược quay đầu nhìn y đã khuất bóng, lẩm bẩm: "Ta thế nào sao? Ta cũng nên đi gặp Tuyên Minh rồi!"
Vậy còn ngươi thì sao? Nếu Dung chết, ngươi sẽ làm gì?
.
Hoàng Phủ Viên Xuyên không có chút sức lực nào, nằm úp sấp trên nền đá. Hắn ta nhìn rõ người ngồi xuống bên cạnh mình là ai, thều thào gọi một tiếng: "Ái...phi!"
Lam Mị Nhược không nói một lời, vô tình đâm một đao lên bụng hắn ta, vẻ mặt lạnh như băng, nàng vô tình rút đao ra khiến máu phụt ra bắn cả lên mặt.
Hoàng Phủ Viên Xuyên hét lên một tiếng, đau đớn cuộn mình, hồi lâu mới thở không kịp hỏi: "Vì, sao?"
"Ta vẫn luôn muốn giết ngươi!" Lam Mị Nhược lại đâm thêm một đao.
Hoàng Phủ Viên Xuyên ho ra toàn là máu, giọng nói đã khàn đặc: "Vậy mà trẫm tưởng nàng đã yêu trẫm, nên mới không đâm trẫm mỗi đêm?"
"Ha. Hahaha..." Nữ nhân đầu tiên bật cười, sau đó cười không ngừng được. Nàng túm lấy cổ áo nam nhân, gằn từng chữ: "Hoàng Phủ Viên Xuyên, ta, hận, ngươi, đến, chết!"
Yêu ư? Nghĩ gì vậy!
Người ta nói nữ nhân một khi trả thù đều rất ác độc. Có thể vì người nhà, có thể là vì người trong lòng,...dù sao không nên chọc nhất vẫn là tiểu nhân và nữ nhân.
Lam Mị Nhược đã không thể coi là ác độc, mà là điên dại. Nàng ngồi bên cạnh kẻ thù của mình, bình tĩnh như thưởng trà kể cho hắn ta nghe câu chuyện xưa. Đến khi kể xong, người đã bị nàng xiên chết.
Chết trong đau đớn cùng cực.
Nhưng cho dù như thế, bản thân nàng cảm thấy không đủ. Kẻ thù chết rồi, nhưng nỗi hận trong lòng nàng sao có thể quên đi được?
Lam Mị Nhược chết lặng đi tìm thái hậu, bà ta sớm phải chết rồi, bà ta không nên sống tốt như thế!
Năm đó, Tuyên Minh đã vui mừng thế nào khi nắm tay bà ta gọi một tiếng mẹ. Hắn tưởng ước nguyện một đời của hắn, cùng mẹ và vợ ẩn cư nơi thôn dã, hạnh phúc bên nhau.
Nhưng bà ta, nhẫn tâm giết chết hắn.
Ngay cả khi đó là con trai của chị gái mình, ngay cả khi hai mẹ con họ đã chiếu cố bà ta rất nhiều, đã yêu thương đùm bọc Hoàng Phủ Viên Xuyên rất nhiều.
...
Ngày tiếp theo, cung nhân phát hiện thi thể của vua, thái hậu và quý phi ở trong điện Thừa Chính.
Ngay lập tức, hoàng cung toàn loạn.
Hoàng đế băng hà, hậu cung ít ỏi chỉ có duy nhất hoàng hậu sinh được hoàng tử. Cho nên hoàng tử tuổi còn nhỏ cũng bị đẩy lên vị trí kia, hoàng hậu cũng thuận lợi dựa vào gia tộc nghiễm nhiên trở thành thái hậu.
Thái hậu nhiếp chính, người trong thiên hạ cảm thấy giang sơn Bắc Nguyên không sớm thì muộn sẽ đổi họ.
Đúng lúc biên cảnh truyền tin thắng trận, cùng với việc thái tử phương bắc lên ngôi. Từ đây, hai nước kết giao hữu, lập nên hòa bình.
.
Sáng sớm trên Vân Tiên Cung.
Ngân Khuynh và Mộc Miên đã có mặt, bọn họ ngồi trong tầng cao nhất của bảo tháp, lắng nghe tình huống thân thể của Hoàng Phủ Thương Dung.
Bấy giờ, hắn cũng đã tỉnh, tuy là yếu ớt đến mức đi lại cũng thở dốc.
"Đại khái là chỉ còn được nửa tháng nữa!" Thập Hoàng nói vậy.
Mộc Miên nhíu mày, Thập Thích Bảo thì nhào vào bên giường băng khóc lóc thảm thiết. Hoàng Phủ Thương Dung cảm thấy bình thường, như không phải chuyện của hắn, đang nắm tay Ngân Khuynh không buông ra.
Chỉ có Ngân Khuynh nói tiếp một câu: "Vậy thì vẫn kịp cùng nhau đón Tết Trung Thu."
Hoàng Phủ Thương Dung đột nhiên nói: "Vậy thì chúng ta xuống núi đi. Khuynh Khuynh, ta muốn cùng em đi ngắm nhìn một lượt thế gian..."
Ngân Khuynh chẳng chút chần chừ đáp ứng: "Được!"
Thập Thích Bảo đang khóc đến hăng say nghe thấy thế thì nín hẳn. Rất muốn nói một câu, các người để ý ta một chút thì chết à? Còn có không phải là sắp sinh tử ly biệt sao, làm sao các người có thể bình tĩnh như thế?
Các ngươi như vậy khiến ta rất ngại đấy, biết không?
Thập Hoàng coi như nhịn không nổi nữa, tuổi cao sức yếu chống không nổi ân ái lập tức xua tay: "Đều đi cả đi!"
Cho nên cả bốn người bọn họ đã nhanh không kịp chờ, vội vàng thu dọn xuống núi.
Mãi đến lúc này, Thập Thích Bảo mới bất tri bất giác hỏi Mộc Miên: "À thì cô nương này, ngươi là ai thế?"
Vì sao trước đây chưa từng gặp? Có quan hệ gì với tiểu mỹ nhân?
Mộc Miên tính đùa dai đã quen, cười đáp: "Còn có thể là ai? Bà đây dĩ nhiên là tiểu tình nhân của Khuynh Khuynh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.