Chương 3: Tên của ngươi là gì?
Xuân Sương Mộc Hà Mộc
22/09/2023
「Thập Nhất Vương đối với vợ hết sức dịu dàng.」
***
Khi Hoàng Phủ Thương Dung trở về phủ, Hoa Viện đã dọn dẹp xong, nhưng thiếu niên kia thì vẫn đang ở phòng hắn.
Nghe nói, là đang ăn!
Nghe Thời Giang nói như vậy, hắn không thể không hoài nghi, chẳng nhẽ ở Tây Lĩnh y bị bỏ đói? Nhìn người thì bé tí tẹo, ăn lại không ít.
Thời Giang rất chu đáo, cho người chuẩn bị đồ ăn, lại cho người chuẩn bị nước ấm, gấp rút chuẩn bị cả y phục. Hoàng Phủ Thương Dung không khỏi bất ngờ, lập tức thưởng cho một cục vàng.
Thời Giang: "…"
.
Thiếu niên tắm xong nhưng không thay y phục, vẫn mặc như cũ. Tuy nhiên, Hoàng Phủ Thương Dung nhìn ra được, y phục của y rất sạch, so với lúc trước dường như thơm ngát một mùi hoa lạ, hắn nghĩ là y đã dùng pháp thuật.
Khi hắn đến Hoa Viện, thấy y đang ngồi vẽ gì đó trên giấy, đến gần nhìn kĩ thì thấy y vẽ một bông hoa. Hắn đứng cạnh nhìn y vẽ hồi lâu, cảm thấy quen mắt, lại nhìn ra cửa sổ thấy cây gạo nở hoa. Thì ra, y là vẽ hoa gạo.
Y vẽ rất chăm chú, đến mức không nhận ra có người ở bên cạnh. Hắn cũng không lên tiếng, cứ đứng như thế nhìn y chậm rì rì vẽ từng cánh hoa. Tuy vẽ rất chậm, nhưng nét vẽ sống động như thật.
Hoa gạo lặng lẽ đón nắng mới, có cánh hoa tàn rụng xuống rơi trên khung cửa sổ, hình ảnh bên trong phút chốc thật ấm áp, thật hài hòa.
Hoàng Phủ Thương Dung thấy y vẽ xong, công tâm khen một tiếng: "Đẹp lắm!"
Một câu này của hắn làm thiếu niên giật mình đánh rơi cả bút, y nhìn thấy hắn hai mắt mở to. Hắn nhặt bút đưa cho y, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Biết viết chữ không?"
Thiếu niên gật đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung trải trước mặt y một tờ giấy mới, lại hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Thiếu niên nhìn tờ giấy một chút, nhấc bút viết xuống hai chữ:
【Ngân Khuynh.】
Hoàng Phủ Thương Dung lại hỏi: "Vì sao không thay y phục?"
【Không quen.】
"Ngươi từ đâu đến? Vì sao lại bị bắt? Sau này ngươi định thế nào?"
【Thượng nguồn Thủy Lam. Không nhớ. Không biết.】
Hắn hỏi một câu, y chậm rì rì viết một câu. Tích chữ như vàng!
"Được rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung có cảm giác y như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, chuyện gì cũng mơ hồ. So với hắn, trông y còn ngơ ngác hơn, hỏi cũng không có tác dụng gì. Hắn nói: "Tạm thời ngươi cứ ở đây, có việc gì có thể tìm ta, nếu ta không ở thì tìm Thời Giang."
【Là người lúc sáng?】
"Ừ!" Hoàng Phủ Thương Dung phát hiện ra, y làm việc gì cũng rất chậm. Đi chậm, phản ứng chậm, ăn chậm, viết chữ cũng rất chậm.
Đổi lại người khác, hắn nghĩ hắn sẽ một đao chém chết người. Không hiểu vì sao, đối với y hắn lại kiên nhẫn như thế, đã vậy còn không cảm thấy khó chịu.
Thật kì lạ!
.
"Gia! Thuộc hạ hỏi thăm rất kĩ, thượng nguồn Thủy Lam nằm ở phía đông Tây Lĩnh, nghe nói nằm giữa hai đỉnh núi, địa hình rất phức tạp. Tuy nhiên, đây đều là chuyện từ lâu, bây giờ Thủy Lam đã bị hủy rồi!"
Thời Giang tò mò muốn chết mới hỏi: "Gia! Người tìm hiểu Thủy Lam làm gì?"
Hoàng Phủ Thương Dung không thèm trả lời, lườm một cái: "Vì sao bị hủy?"
Thời Giang gãi đầu, cười trừ: "Thuộc hạ không biết!"
Vốn tưởng vương gia sẽ mất hứng, trái lại hắn còn bình tĩnh chuyển chủ đề: "Bữa tối ăn gì?"
Thời Giang không khỏi toát mồ hôi đầu, suy nghĩ vận chuyển hết sức, đáp liền một loạt tên món ăn mĩ miều. Không ít không nhiều, vừa đủ ba mươi món.
Hoàng Phủ Thương Dung nào biết trong đầu Thời Giang nghĩ ra những gì, nghe thấy nhiều món ăn chỉ nghĩ hẳn là Ngân Khuynh sẽ thích. Hắn bất ngờ thấy vui vẻ, nói: "Bữa tối ta sẽ ăn chung với Ngân Khuynh!"
Thời Giang: "…"
Thời Giang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trên mặt tâm lí vững vàng tuyệt đối, tuyệt nhiên là một thuộc hạ vô đối, ngay lập tức cong môi một chút: "Vậy...người muốn dọn cơm tới đâu?"
Hoàng Phủ Thương Dung không buồn nghĩ lấy một xíu, nhả ra hai chữ: "Hoa Viện!"
Thời Giang: "Thuộc hạ đã rõ!"
Bây giờ, Thời Giang rời khỏi thư phòng của vương gia thì gấp không kịp thở chạy đi nhà bếp. Đem một đống cái tên hoa mĩ nói cho trù phòng, dẫn đến trù phòng một thoáng chết chân.
Chỉ còn hơn một canh giờ nữa là đến bữa tối, ba mươi món ăn tạm thời đã xong bảy món, tức là cần phải làm thêm hai mươi ba món ăn nữa. Ngoài ra, những cái tên món ăn mĩ miều kia, là từ đâu bịa tới?
Trù phòng: "…"
Thời Giang: "…" Là ta bịa tới? Nói đùa, ta nói đến ta còn sợ!
Nhưng lúc đó, dường như vương gia cũng không quan tâm lắm đến nội dung mà hắn nói. Nếu như hắn nghĩ đúng, thì là vị kia ở Hoa Viện thích ăn cái gì mới quan trọng.
Như vậy, thật ra dễ dàng hơn nhiều!
Thời Giang quyết định: "Nấu, chiên, xào, hấp, luộc, hầm, om, trộn thế nào cũng được. Ba mươi món, không được thiếu một cái nào! Tin ta, vương gia không kén chọn!"
Trù phòng: "…" Người anh em, ngươi nói câu kia ngươi tin được sao?
Thời Giang: "…" Tin được!
Ngày trước thì không, ngày nay thì có!
Dẫu sao, ta cũng là thuộc hạ thân cận nhất của vương gia. Một chút năng lực nhìn thấu này tất nhiên phải có, nếu không đầu đã rơi từ đời nào!
***
Khi Hoàng Phủ Thương Dung trở về phủ, Hoa Viện đã dọn dẹp xong, nhưng thiếu niên kia thì vẫn đang ở phòng hắn.
Nghe nói, là đang ăn!
Nghe Thời Giang nói như vậy, hắn không thể không hoài nghi, chẳng nhẽ ở Tây Lĩnh y bị bỏ đói? Nhìn người thì bé tí tẹo, ăn lại không ít.
Thời Giang rất chu đáo, cho người chuẩn bị đồ ăn, lại cho người chuẩn bị nước ấm, gấp rút chuẩn bị cả y phục. Hoàng Phủ Thương Dung không khỏi bất ngờ, lập tức thưởng cho một cục vàng.
Thời Giang: "…"
.
Thiếu niên tắm xong nhưng không thay y phục, vẫn mặc như cũ. Tuy nhiên, Hoàng Phủ Thương Dung nhìn ra được, y phục của y rất sạch, so với lúc trước dường như thơm ngát một mùi hoa lạ, hắn nghĩ là y đã dùng pháp thuật.
Khi hắn đến Hoa Viện, thấy y đang ngồi vẽ gì đó trên giấy, đến gần nhìn kĩ thì thấy y vẽ một bông hoa. Hắn đứng cạnh nhìn y vẽ hồi lâu, cảm thấy quen mắt, lại nhìn ra cửa sổ thấy cây gạo nở hoa. Thì ra, y là vẽ hoa gạo.
Y vẽ rất chăm chú, đến mức không nhận ra có người ở bên cạnh. Hắn cũng không lên tiếng, cứ đứng như thế nhìn y chậm rì rì vẽ từng cánh hoa. Tuy vẽ rất chậm, nhưng nét vẽ sống động như thật.
Hoa gạo lặng lẽ đón nắng mới, có cánh hoa tàn rụng xuống rơi trên khung cửa sổ, hình ảnh bên trong phút chốc thật ấm áp, thật hài hòa.
Hoàng Phủ Thương Dung thấy y vẽ xong, công tâm khen một tiếng: "Đẹp lắm!"
Một câu này của hắn làm thiếu niên giật mình đánh rơi cả bút, y nhìn thấy hắn hai mắt mở to. Hắn nhặt bút đưa cho y, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Biết viết chữ không?"
Thiếu niên gật đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung trải trước mặt y một tờ giấy mới, lại hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Thiếu niên nhìn tờ giấy một chút, nhấc bút viết xuống hai chữ:
【Ngân Khuynh.】
Hoàng Phủ Thương Dung lại hỏi: "Vì sao không thay y phục?"
【Không quen.】
"Ngươi từ đâu đến? Vì sao lại bị bắt? Sau này ngươi định thế nào?"
【Thượng nguồn Thủy Lam. Không nhớ. Không biết.】
Hắn hỏi một câu, y chậm rì rì viết một câu. Tích chữ như vàng!
"Được rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung có cảm giác y như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, chuyện gì cũng mơ hồ. So với hắn, trông y còn ngơ ngác hơn, hỏi cũng không có tác dụng gì. Hắn nói: "Tạm thời ngươi cứ ở đây, có việc gì có thể tìm ta, nếu ta không ở thì tìm Thời Giang."
【Là người lúc sáng?】
"Ừ!" Hoàng Phủ Thương Dung phát hiện ra, y làm việc gì cũng rất chậm. Đi chậm, phản ứng chậm, ăn chậm, viết chữ cũng rất chậm.
Đổi lại người khác, hắn nghĩ hắn sẽ một đao chém chết người. Không hiểu vì sao, đối với y hắn lại kiên nhẫn như thế, đã vậy còn không cảm thấy khó chịu.
Thật kì lạ!
.
"Gia! Thuộc hạ hỏi thăm rất kĩ, thượng nguồn Thủy Lam nằm ở phía đông Tây Lĩnh, nghe nói nằm giữa hai đỉnh núi, địa hình rất phức tạp. Tuy nhiên, đây đều là chuyện từ lâu, bây giờ Thủy Lam đã bị hủy rồi!"
Thời Giang tò mò muốn chết mới hỏi: "Gia! Người tìm hiểu Thủy Lam làm gì?"
Hoàng Phủ Thương Dung không thèm trả lời, lườm một cái: "Vì sao bị hủy?"
Thời Giang gãi đầu, cười trừ: "Thuộc hạ không biết!"
Vốn tưởng vương gia sẽ mất hứng, trái lại hắn còn bình tĩnh chuyển chủ đề: "Bữa tối ăn gì?"
Thời Giang không khỏi toát mồ hôi đầu, suy nghĩ vận chuyển hết sức, đáp liền một loạt tên món ăn mĩ miều. Không ít không nhiều, vừa đủ ba mươi món.
Hoàng Phủ Thương Dung nào biết trong đầu Thời Giang nghĩ ra những gì, nghe thấy nhiều món ăn chỉ nghĩ hẳn là Ngân Khuynh sẽ thích. Hắn bất ngờ thấy vui vẻ, nói: "Bữa tối ta sẽ ăn chung với Ngân Khuynh!"
Thời Giang: "…"
Thời Giang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trên mặt tâm lí vững vàng tuyệt đối, tuyệt nhiên là một thuộc hạ vô đối, ngay lập tức cong môi một chút: "Vậy...người muốn dọn cơm tới đâu?"
Hoàng Phủ Thương Dung không buồn nghĩ lấy một xíu, nhả ra hai chữ: "Hoa Viện!"
Thời Giang: "Thuộc hạ đã rõ!"
Bây giờ, Thời Giang rời khỏi thư phòng của vương gia thì gấp không kịp thở chạy đi nhà bếp. Đem một đống cái tên hoa mĩ nói cho trù phòng, dẫn đến trù phòng một thoáng chết chân.
Chỉ còn hơn một canh giờ nữa là đến bữa tối, ba mươi món ăn tạm thời đã xong bảy món, tức là cần phải làm thêm hai mươi ba món ăn nữa. Ngoài ra, những cái tên món ăn mĩ miều kia, là từ đâu bịa tới?
Trù phòng: "…"
Thời Giang: "…" Là ta bịa tới? Nói đùa, ta nói đến ta còn sợ!
Nhưng lúc đó, dường như vương gia cũng không quan tâm lắm đến nội dung mà hắn nói. Nếu như hắn nghĩ đúng, thì là vị kia ở Hoa Viện thích ăn cái gì mới quan trọng.
Như vậy, thật ra dễ dàng hơn nhiều!
Thời Giang quyết định: "Nấu, chiên, xào, hấp, luộc, hầm, om, trộn thế nào cũng được. Ba mươi món, không được thiếu một cái nào! Tin ta, vương gia không kén chọn!"
Trù phòng: "…" Người anh em, ngươi nói câu kia ngươi tin được sao?
Thời Giang: "…" Tin được!
Ngày trước thì không, ngày nay thì có!
Dẫu sao, ta cũng là thuộc hạ thân cận nhất của vương gia. Một chút năng lực nhìn thấu này tất nhiên phải có, nếu không đầu đã rơi từ đời nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.