Chương 21: Thành Thân (1)
Xuân Sương Mộc Hà Mộc
22/09/2023
「Nhất Bái Thiên Địa.」
***
Điện Thừa Chính.
Người đàn ông khoác lên mình áo bào vàng óng, sau lưng thêu hình cự long uy mãnh bằng chỉ vàng. Nét mặt uy nghiêm toát lên phong thái đế vương.
Người đàn ông này, là hoàng đế của Bắc Nguyên. Họ Hoàng Phủ, tên Viên Xuyên.
Hoàng Phủ Viên Xuyên cúi đầu xem tấu sớ, thỉnh thoảng cầm bút phê lên sớ một vài chữ. Mỗi lần duyệt xong một cái thì để sang bên cạnh, dần dần một chồng sớ cao qua đầu cũng được duyệt xong.
Lam Mị Nhược ở bên cạnh mài mực, thấy nam nhân đã xong việc, bấy giờ mới nói: "Bệ hạ, thần thiếp hỏi người một chuyện được không?"
"Ái phi nói chuyện thật xa cách, trẫm đã bao giờ từ chối nàng việc gì chưa?" Hoàng Phủ Viên Xuyên kéo nàng dựa vào gần ôm ấp, ngón trỏ vuốt ve gương mặt nàng đầy cưng chiều: "Có chuyện gì, nàng nói đi!"
"Vì sao bệ hạ lại ban hôn cho Thập Nhất Vương? Hắn nhưng là muốn cưới nam tử, lại còn làm chính thê!"
"Nàng thật sự không biết?" Hoàng Phủ Viên Xuyên mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Lam Mị Nhược.
Nàng biết nam nhân ngồi trên vương vị, bản tính đa nghi rất nặng, dường như không có ai khiến hắn buông bỏ sự phòng bị. Tuy rất mệt mỏi, nhưng bậc đế vương là như thế, không thể thả lỏng tâm tình, lơ là một chút là mất mạng như chơi.
Nhưng nữ nhân giỏi nhất là gì? Chính là giả bộ! Người thông minh không phải là người lúc nào cũng tỏ ra hiểu biết, người thông minh thật sự là phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không.
Lam Mị Nhược đón nhận ánh nhìn dò xét của nam nhân, bình tĩnh mỉm cười bảo: "Thần thiếp đoán là một chuyện, bệ hạ nghĩ thế nào lại là chuyện khác. Người là bậc anh minh, mỗi một quyết định tự nhiên ẩn giấu huyền cơ, phận nữ nhân như thần thiếp sao có thể tùy tiện đoán ra được?"
Hoàng Phủ Viên Xuyên ngửa đầu cười lớn: "Ái phi, sự thông minh của nàng vẫn là điều mà ta thích nhất!"
Nữ nhân nép mình trong lồng ngực nam nhân, nhỏ giọng nũng nịu: "Bệ hạ!"
"Được rồi ái phi!" Nam nhân được lấy lòng rất thỏa mãn, không chút giấu diếm nói ra suy nghĩ: "Thập Nhất Vương được lòng dân chúng, là anh hùng của Bắc Nguyên, tuổi trẻ tài cao. Nếu như hắn và Châu Hoa quận chúa trở trành một đôi, văn võ bá quan trong triều vốn người nghiêng kẻ ngả. Trẫm lo, trong triều sẽ nảy sinh nội loạn! Tuy trẫm vẫn biết hắn không ham muốn vương vị, nhưng văn võ bá quan sẽ không bỏ qua cho hắn. Chỉ cần trẫm và hắn nghi ngờ lẫn nhau mà xảy ra tranh đoạt, ắt phải đánh đến ta sống ngươi chết. Phía nam có Tây Lĩnh không an phận, phía bắc có ngoại quốc lăm le cướp đất, trong triều lại phát sinh nội bộ, dân chúng sẽ lầm than. Huống hồ, trẫm và Thập Nhất Vương là anh em ruột thịt, trẫm không muốn phải đối đầu với hắn."
Hoàng Phủ Thương Dung đoạn tụ, vừa có thể cắt bỏ liên kết với tể tướng và thái hậu, vừa có thể khiến nam nhân an tâm ngồi vững trên ngai vàng. Loại chuyện tốt đẹp như thế, cớ gì lại không tác hợp?
"Trẫm nghe đồn, hồng nhan của Thập Nhất Vương rất đẹp. Có thể mài mòn tảng đá cằn cỗi ba mươi năm, chắc là không phải dạng tầm thường!"
"Thần thiếp cũng chỉ nghe đồn, chưa có cơ hội gặp mặt." Lam Mị Nhược sóng mắt long lanh, nghĩ đến chuyện hay ho mà bật cười khanh khách: "Nhưng mà, thần thiếp nhìn thấy Châu Hoa quận chúa chạy đến Thập Nhất Vương phủ. Lúc đi bộ dạng như vác theo đao, ấy thế mà lúc về lại khóc nức nở nói rằng nàng thua tâm phục khẩu phục. Xưa nay từng thấy quận chúa tự tin dung nhan của nàng nhất, lần đầu tiên thấy nàng khuất phục như vậy!"
"Thật khiến trẫm tò mò quá!"
Bỗng nhiên cảm thấy, rất chờ mong hôn lễ của họ.
.
Hoàng Phủ Thương Dung vào cung gặp hoàng đế thương nghị chuyện nghi lễ bái đường. Hắn muốn tổ chức ở vương phủ, nhưng Hoàng Phủ Viên Xuyên rất tò mò dung nhan của Ngân Khuynh, đưa ra đề nghị: "Đã lâu hoàng cung không có chuyện gì vui, trẫm nhìn vương cung lạnh lẽo vắng lặng mà buồn lòng. Không bằng nhân dịp này, tổ chức ở trong cung để cho hậu cung của trẫm bớt u uất?"
Hắn nghe lời này cũng có lí, vì thế nói: "Anh! Nếu vậy em xin phép trở về hỏi ý kiến của Khuynh Khuynh. Nếu y đồng ý thì em cũng đồng ý!"
Hoàng Phủ Viên Xuyên ngơ ngơ ngác ngác bị nhét cơm cún vào mồm: "…"
Khốn kiếp!
.
"Thập Nhất Vương!"
Hoàng Phủ Thương Dung bất ngờ chạm mặt Châu Hoa quận chúa ở cổng, bên cạnh có một nam tử dung mạo không tệ. Bởi vì dáng vẻ của nàng rất hiên ngang, khiến nam tử đứng cạnh nàng không khỏi trở nên e dè khép nép.
Hắn như cũ chào hỏi nàng: "Quận chúa!"
Châu Hoa quận chúa mỉm cười, khóe môi cong lên đắc ý: "Vương gia không định hỏi bên cạnh ra là ai sao?"
Hoàng Phủ Thương Dung thật ra chẳng quan tâm, nhưng thấy nàng có vẻ muốn hắn hỏi nên hắn hỏi: "Chẳng hay vị này là...?"
"Hắn à...hắn bây giờ là đối tượng của ta!"
"Ồ!" Bộ dạng của nàng huênh hoang như vậy, hắn nên biểu hiện thế nào nhỉ? Chúc mừng hay là tiếc nuối thì nàng vui hơn?
***
Điện Thừa Chính.
Người đàn ông khoác lên mình áo bào vàng óng, sau lưng thêu hình cự long uy mãnh bằng chỉ vàng. Nét mặt uy nghiêm toát lên phong thái đế vương.
Người đàn ông này, là hoàng đế của Bắc Nguyên. Họ Hoàng Phủ, tên Viên Xuyên.
Hoàng Phủ Viên Xuyên cúi đầu xem tấu sớ, thỉnh thoảng cầm bút phê lên sớ một vài chữ. Mỗi lần duyệt xong một cái thì để sang bên cạnh, dần dần một chồng sớ cao qua đầu cũng được duyệt xong.
Lam Mị Nhược ở bên cạnh mài mực, thấy nam nhân đã xong việc, bấy giờ mới nói: "Bệ hạ, thần thiếp hỏi người một chuyện được không?"
"Ái phi nói chuyện thật xa cách, trẫm đã bao giờ từ chối nàng việc gì chưa?" Hoàng Phủ Viên Xuyên kéo nàng dựa vào gần ôm ấp, ngón trỏ vuốt ve gương mặt nàng đầy cưng chiều: "Có chuyện gì, nàng nói đi!"
"Vì sao bệ hạ lại ban hôn cho Thập Nhất Vương? Hắn nhưng là muốn cưới nam tử, lại còn làm chính thê!"
"Nàng thật sự không biết?" Hoàng Phủ Viên Xuyên mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Lam Mị Nhược.
Nàng biết nam nhân ngồi trên vương vị, bản tính đa nghi rất nặng, dường như không có ai khiến hắn buông bỏ sự phòng bị. Tuy rất mệt mỏi, nhưng bậc đế vương là như thế, không thể thả lỏng tâm tình, lơ là một chút là mất mạng như chơi.
Nhưng nữ nhân giỏi nhất là gì? Chính là giả bộ! Người thông minh không phải là người lúc nào cũng tỏ ra hiểu biết, người thông minh thật sự là phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không.
Lam Mị Nhược đón nhận ánh nhìn dò xét của nam nhân, bình tĩnh mỉm cười bảo: "Thần thiếp đoán là một chuyện, bệ hạ nghĩ thế nào lại là chuyện khác. Người là bậc anh minh, mỗi một quyết định tự nhiên ẩn giấu huyền cơ, phận nữ nhân như thần thiếp sao có thể tùy tiện đoán ra được?"
Hoàng Phủ Viên Xuyên ngửa đầu cười lớn: "Ái phi, sự thông minh của nàng vẫn là điều mà ta thích nhất!"
Nữ nhân nép mình trong lồng ngực nam nhân, nhỏ giọng nũng nịu: "Bệ hạ!"
"Được rồi ái phi!" Nam nhân được lấy lòng rất thỏa mãn, không chút giấu diếm nói ra suy nghĩ: "Thập Nhất Vương được lòng dân chúng, là anh hùng của Bắc Nguyên, tuổi trẻ tài cao. Nếu như hắn và Châu Hoa quận chúa trở trành một đôi, văn võ bá quan trong triều vốn người nghiêng kẻ ngả. Trẫm lo, trong triều sẽ nảy sinh nội loạn! Tuy trẫm vẫn biết hắn không ham muốn vương vị, nhưng văn võ bá quan sẽ không bỏ qua cho hắn. Chỉ cần trẫm và hắn nghi ngờ lẫn nhau mà xảy ra tranh đoạt, ắt phải đánh đến ta sống ngươi chết. Phía nam có Tây Lĩnh không an phận, phía bắc có ngoại quốc lăm le cướp đất, trong triều lại phát sinh nội bộ, dân chúng sẽ lầm than. Huống hồ, trẫm và Thập Nhất Vương là anh em ruột thịt, trẫm không muốn phải đối đầu với hắn."
Hoàng Phủ Thương Dung đoạn tụ, vừa có thể cắt bỏ liên kết với tể tướng và thái hậu, vừa có thể khiến nam nhân an tâm ngồi vững trên ngai vàng. Loại chuyện tốt đẹp như thế, cớ gì lại không tác hợp?
"Trẫm nghe đồn, hồng nhan của Thập Nhất Vương rất đẹp. Có thể mài mòn tảng đá cằn cỗi ba mươi năm, chắc là không phải dạng tầm thường!"
"Thần thiếp cũng chỉ nghe đồn, chưa có cơ hội gặp mặt." Lam Mị Nhược sóng mắt long lanh, nghĩ đến chuyện hay ho mà bật cười khanh khách: "Nhưng mà, thần thiếp nhìn thấy Châu Hoa quận chúa chạy đến Thập Nhất Vương phủ. Lúc đi bộ dạng như vác theo đao, ấy thế mà lúc về lại khóc nức nở nói rằng nàng thua tâm phục khẩu phục. Xưa nay từng thấy quận chúa tự tin dung nhan của nàng nhất, lần đầu tiên thấy nàng khuất phục như vậy!"
"Thật khiến trẫm tò mò quá!"
Bỗng nhiên cảm thấy, rất chờ mong hôn lễ của họ.
.
Hoàng Phủ Thương Dung vào cung gặp hoàng đế thương nghị chuyện nghi lễ bái đường. Hắn muốn tổ chức ở vương phủ, nhưng Hoàng Phủ Viên Xuyên rất tò mò dung nhan của Ngân Khuynh, đưa ra đề nghị: "Đã lâu hoàng cung không có chuyện gì vui, trẫm nhìn vương cung lạnh lẽo vắng lặng mà buồn lòng. Không bằng nhân dịp này, tổ chức ở trong cung để cho hậu cung của trẫm bớt u uất?"
Hắn nghe lời này cũng có lí, vì thế nói: "Anh! Nếu vậy em xin phép trở về hỏi ý kiến của Khuynh Khuynh. Nếu y đồng ý thì em cũng đồng ý!"
Hoàng Phủ Viên Xuyên ngơ ngơ ngác ngác bị nhét cơm cún vào mồm: "…"
Khốn kiếp!
.
"Thập Nhất Vương!"
Hoàng Phủ Thương Dung bất ngờ chạm mặt Châu Hoa quận chúa ở cổng, bên cạnh có một nam tử dung mạo không tệ. Bởi vì dáng vẻ của nàng rất hiên ngang, khiến nam tử đứng cạnh nàng không khỏi trở nên e dè khép nép.
Hắn như cũ chào hỏi nàng: "Quận chúa!"
Châu Hoa quận chúa mỉm cười, khóe môi cong lên đắc ý: "Vương gia không định hỏi bên cạnh ra là ai sao?"
Hoàng Phủ Thương Dung thật ra chẳng quan tâm, nhưng thấy nàng có vẻ muốn hắn hỏi nên hắn hỏi: "Chẳng hay vị này là...?"
"Hắn à...hắn bây giờ là đối tượng của ta!"
"Ồ!" Bộ dạng của nàng huênh hoang như vậy, hắn nên biểu hiện thế nào nhỉ? Chúc mừng hay là tiếc nuối thì nàng vui hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.