Chương 15: Món Quà Bí Ẩn
Pé Yi
23/11/2015
Món quà bí ẩn
Ngày hôm sau
Nhờ chuyện ngày hôm qua nên tôi không còn “u buồn” nữa, trên đường đến lớp còn ngâm nga.
Vừa vào lớp, đã thấy rất nhiều người vây quanh bàn tôi, tôi nghi hoặc bước đến. Mộc Tuyết thấy tôi, bèn lôi tôi đến chỗ ngồi rồi bảo:
“Tiểu Bội, cậu nhìn này, cái này không biết ai gửi đến? Vừa vào lớp đã thấy trên bàn cậu. Cậu mở ra xem nào”.
Tôi ngờ vực nhìn Mộc Tuyết, có ý hỏi món quà này tặng tôi ư? Mộc Tuyết gật đầu. Tôi nhìn gói quà trước mặt, thấy trên đó còn có 1 tờ giấy, tôi cầm lên, mở ra, trên tờ giấy viết:
“Vỏ sò nhỏ, còn nhớ mình không? Cái xích đu hồi nhỏ, cái chuông gió hồi nhỏ và cả bức thư trong lọ hồi nhỏ nữa…”
Không có chữ ký, tôi chỉ cảm thấy hơi quen quen, trong đầu có 1 cậu bé, dắt tay tôi, chạy trên bờ biển xanh thẳm, cười rất vui vẻ. Cậu bé ấy quay đầu lại nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng chiều, tôi không nhìn rõ mặt hắn.
Mộc Tuyết thấy tôi ngây người nhìn tờ giấy, bèn lay tôi, tôi mới giật mình, túm lấy tay Mộc Tuyết, phấn khích nói:
“Mộc Tuyết, cậu có còn nhớ giấc mơ và chàng trai mà tớ từng nói với cậu không?”.
Mộc Tuyết gật đầu.
Tôi vội nói:
“Món quà này là cậu ấy tặng cho tớ, cậu ấy vẫn nhớ tớ, cậu ấy biết tớ ở đây… Nhưng mà… tớ chỉ giữ được vài mảnh ký ức thôi…”.
Mộc Tuyết thấy tôi như vậy thì vội chỉ vào món quà, nói:
“Tiểu Bội, cậu xem cậu ấy tặng cậu cái gì?”
Nghe lời Mộc Tuyết, tôi gật đầu. Bèn mở gói quà ra, thấy trước mắt là 1 cái hộp kiểu giả cổ, mở ra xem, thì ra là những “bức thư trong lọ” mà chàng trai đó nói. Tôi cầm lên 1 cái, rút nắp lọ, lôi ra 1 tờ giấy, trên đó viết:”Chúng ta mãi mãi là bạn tốt”. Nét chữ nguệch ngoạc non nớt, chắc là viết hồi nhỏ, hoặc là anh ấy viết, hoặc là tôi viết. Những tờ giấy trên mấy cái lọ còn lại viết “Chúng ta sẽ tìm thấy nhau”, “Tạm biệt nhé, vỏ sò con”, đến cái lọ cuối cùng, tôi mở ra thì thấy không như mấy tờ khác, đây chắc là tờ kết, trên đó viết:
“Vỏ sò con, tớ từng nói nhất định sẽ tìm thấy cậu mà. Tớ đã làm được, tớ thật sự đã gặp cậu, cậu có cảm nhận được không? Tớ không nói hiện giờ tớ là ai, cậu có tìm được tớ không?”.
Cậu ấy hiện đang ở bên tôi, cậu ấy là ai nhỉ? Tôi cười sung sướng, nhưng sau đó lại bất giác hơi buồn… Xin lỗi, chàng trai, tôi đã quên cậu, xin lỗi, tôi chỉ còn vài mảnh ký ức về cậu, tôi không tìm được cậu đâu, cho dù cậu ở bên cạnh tôi, tôi cũng không cảm nhận được…
Tôi gục đầu lên vai Mộc Tuyết, bật khóc, nói:
“Mộc Tuyết, sao bây giờ tớ quên mất cậu ấy rồi, làm sao đây, cậu ấy hiện đang ở bên tớ, mà tớ lại không biết cậu ấy là ai… Làm sao bây giờ?”.
Mộc Tuyết thấy tôi như vậy, bèn giật lấy tờ giấy trong tay tôi đọc, rồi an ủi:
“Đừng buồn nữa, Tiểu Bội. Từ Viêm Bân cho đến anh chàng trong ký ức này, tớ không biết cậu đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, đừng khóc nữa. Giờ cậu ấy đã tìm được cậu thì chắc chắn sẽ ra mặt thôi, dù cậu không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đích thân cho cậu biết cậu ấy đã quay trở lại. Tin tớ đi, chắc chắn cậu ấy sẽ đến bên cậu”.
Tôi nhìn Mộc Tuyết gật đầu. Nhìn những bức thư trong lọ trên bàn, tôi lại cười sung sướng. Nghĩ bụng: Chàng trai, giờ cậu đã tìm thấy tôi, tin chắc dù tôi không đích thân tìm thấy cậu, cậu cũng sẽ xuất hiện thôi… Tôi sẽ đợi cậu, tôi cũng sẽ nỗ lực nhớ lại từng chi tiết hồi chúng ta còn bé…
Ngày hôm sau
Nhờ chuyện ngày hôm qua nên tôi không còn “u buồn” nữa, trên đường đến lớp còn ngâm nga.
Vừa vào lớp, đã thấy rất nhiều người vây quanh bàn tôi, tôi nghi hoặc bước đến. Mộc Tuyết thấy tôi, bèn lôi tôi đến chỗ ngồi rồi bảo:
“Tiểu Bội, cậu nhìn này, cái này không biết ai gửi đến? Vừa vào lớp đã thấy trên bàn cậu. Cậu mở ra xem nào”.
Tôi ngờ vực nhìn Mộc Tuyết, có ý hỏi món quà này tặng tôi ư? Mộc Tuyết gật đầu. Tôi nhìn gói quà trước mặt, thấy trên đó còn có 1 tờ giấy, tôi cầm lên, mở ra, trên tờ giấy viết:
“Vỏ sò nhỏ, còn nhớ mình không? Cái xích đu hồi nhỏ, cái chuông gió hồi nhỏ và cả bức thư trong lọ hồi nhỏ nữa…”
Không có chữ ký, tôi chỉ cảm thấy hơi quen quen, trong đầu có 1 cậu bé, dắt tay tôi, chạy trên bờ biển xanh thẳm, cười rất vui vẻ. Cậu bé ấy quay đầu lại nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng chiều, tôi không nhìn rõ mặt hắn.
Mộc Tuyết thấy tôi ngây người nhìn tờ giấy, bèn lay tôi, tôi mới giật mình, túm lấy tay Mộc Tuyết, phấn khích nói:
“Mộc Tuyết, cậu có còn nhớ giấc mơ và chàng trai mà tớ từng nói với cậu không?”.
Mộc Tuyết gật đầu.
Tôi vội nói:
“Món quà này là cậu ấy tặng cho tớ, cậu ấy vẫn nhớ tớ, cậu ấy biết tớ ở đây… Nhưng mà… tớ chỉ giữ được vài mảnh ký ức thôi…”.
Mộc Tuyết thấy tôi như vậy thì vội chỉ vào món quà, nói:
“Tiểu Bội, cậu xem cậu ấy tặng cậu cái gì?”
Nghe lời Mộc Tuyết, tôi gật đầu. Bèn mở gói quà ra, thấy trước mắt là 1 cái hộp kiểu giả cổ, mở ra xem, thì ra là những “bức thư trong lọ” mà chàng trai đó nói. Tôi cầm lên 1 cái, rút nắp lọ, lôi ra 1 tờ giấy, trên đó viết:”Chúng ta mãi mãi là bạn tốt”. Nét chữ nguệch ngoạc non nớt, chắc là viết hồi nhỏ, hoặc là anh ấy viết, hoặc là tôi viết. Những tờ giấy trên mấy cái lọ còn lại viết “Chúng ta sẽ tìm thấy nhau”, “Tạm biệt nhé, vỏ sò con”, đến cái lọ cuối cùng, tôi mở ra thì thấy không như mấy tờ khác, đây chắc là tờ kết, trên đó viết:
“Vỏ sò con, tớ từng nói nhất định sẽ tìm thấy cậu mà. Tớ đã làm được, tớ thật sự đã gặp cậu, cậu có cảm nhận được không? Tớ không nói hiện giờ tớ là ai, cậu có tìm được tớ không?”.
Cậu ấy hiện đang ở bên tôi, cậu ấy là ai nhỉ? Tôi cười sung sướng, nhưng sau đó lại bất giác hơi buồn… Xin lỗi, chàng trai, tôi đã quên cậu, xin lỗi, tôi chỉ còn vài mảnh ký ức về cậu, tôi không tìm được cậu đâu, cho dù cậu ở bên cạnh tôi, tôi cũng không cảm nhận được…
Tôi gục đầu lên vai Mộc Tuyết, bật khóc, nói:
“Mộc Tuyết, sao bây giờ tớ quên mất cậu ấy rồi, làm sao đây, cậu ấy hiện đang ở bên tớ, mà tớ lại không biết cậu ấy là ai… Làm sao bây giờ?”.
Mộc Tuyết thấy tôi như vậy, bèn giật lấy tờ giấy trong tay tôi đọc, rồi an ủi:
“Đừng buồn nữa, Tiểu Bội. Từ Viêm Bân cho đến anh chàng trong ký ức này, tớ không biết cậu đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, đừng khóc nữa. Giờ cậu ấy đã tìm được cậu thì chắc chắn sẽ ra mặt thôi, dù cậu không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đích thân cho cậu biết cậu ấy đã quay trở lại. Tin tớ đi, chắc chắn cậu ấy sẽ đến bên cậu”.
Tôi nhìn Mộc Tuyết gật đầu. Nhìn những bức thư trong lọ trên bàn, tôi lại cười sung sướng. Nghĩ bụng: Chàng trai, giờ cậu đã tìm thấy tôi, tin chắc dù tôi không đích thân tìm thấy cậu, cậu cũng sẽ xuất hiện thôi… Tôi sẽ đợi cậu, tôi cũng sẽ nỗ lực nhớ lại từng chi tiết hồi chúng ta còn bé…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.