Chương 11: Một Viêm Bân Xa Lạ
Pé Yi
07/11/2015
Tôi hiểu được tình cảm của Viêm Bân đối với mình sâu sắc lắm... nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi không hiểu mấy về tình yêu nhưng tôi biết nếu vì không muốn làm tổn thương hắn mà nhận lời, thì sẽ càng khiến hắn tổn thương sâu sắc hơn... Chẳng biết làm sao, tôi đành về kí túc xá, mệt mỏi ngã sấp xuống giường, không hiểu sao trong lòng thấy rất khó chịu... Tôi đã làm tổn thương Viêm Bân trong sáng... Tôi quấn mình trong chăn, khóc thầm, để mặc nước mắt lăn dài trên má, Mộc Tuyết có vẻ đã nhận thấy sự khác lạ của tôi, bèn ngồi xuống cạnh giường an ủi:
"Tiểu Bội, tuy không biết cậu có chuyện gì, nhưng chắc tớ nghĩ có liên quan Viêm bân, không phải hai người đã cãi nhau chứ?".
"...".
Tôi không trả lời, chỉ thấy trong lòng có một nỗi đau khó tả, tôi không biết mình có mất đi người bạn tốt như Viêm Bân không, tôi sợ lắm... Tôi nhào vào lòng Mộc Tuyết bật khóc òa... Mộc Tuyết không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vỗ về tôi...
NGÀY HÔM SAU
Không khí sáng sớm là trong lành nhất, vì sự ô nhiễm của ngày hôm qua đã bị quét sạch. Tôi đi dạo trên con đường đầy bóng cây của trường với tâm trạng trĩu nặng, đón những cơn gió thoảng qua. Khi cơn gió mơn nhẹ lên má, tôi bất giác thấy hơi buồn bã, nhưng khi chút buồn bã ấy trào dâng, tôi lại tự dối mình: Nhan Mộng Bội, mi thật ngốc, mi tưởng mi hấp dẫn lắm sao? Viêm Bân đẹp trai thế, lo gì không kiếm được cô gái gấp nghìn lần mi? Mi còn ở đây buồn bã với cảm thương gì? Sắp cuối cấp rồi, cứ nghĩ đến chuyện này thì còn mặt mũi đâu nhìn cha mẹ?
Sau một hồi tự vấn, tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều... Sau khi cùng Mộc Tuyết ăn sáng xong, tôi trở lại lớp học.
Vào đến lớp, bỗng có cảm giác khác lạ, không hiểu sao cứ thấy các bạn là lạ thế nào ấy, nhất là cánh con gái. Có mấy cô nàng vây quanh Tiêu La, con bé tự xếp mình vào hàng hoa khôi trường, tôi liếc nhìn nó rồi về chỗ ngồi. Không hiểu sao nó lại đến bên cạnh tôi, cạnh khóe:
" Nhan Mộng Bội, sao trong uể oải thế? bình thường hăng hái lắm cơ mà? Sao? Bị đá rồi hả?".
Tôi chẳng hơi sức đâu mà chấp nó, để mặc nó tự nói tự nghe... Tôi chỉ cắm đầu vào đọc sách. Thấy tôi không phản ứng gì, nó có vẻ không tin, liền giở trò...
Nó cúi xuống, ra chiều thân thiện, nói;
" Cậu biết không? Hôm qua Viêm Bân hẹn tớ đi bar, hắn nói hắn rất thích tớ, còn nói muốn tớ làm bạn gái hắn nữa! Cho nên...".
Nó đứng thẳng người, nói oang oang với cả lớp:
" Cho nên, giờ tớ là bạn gái của Viêm Bân!".
Cả lớp đều ngạc nhiên, vì lần nào Viêm Bân vào lớp cũng đều đến tìm tôi, mà lần nào Viêm Bân đến, Tiêu La cũng mon men đến bắt chuyện, nhưng Viêm Bân đều lạnh lùng quát "Biến!". Chúng nó đều tưởng người Viêm Bân thích là tôi, thế mà giờ lại biến thành Tiểu La... Ánh mắt chúng chuyển từ Tiêu La sang tôi, trong khi đó tôi chỉ lạnh nhạt buông một tiếng:"Ừm!'
Đúng lúc tôi buông ra tiếng đó thì Viêm Bân xuất hiện, tôi kinh ngạc quay đầu lại. thấy trong mắt Viêm Bân có một tia nhìn giận dữ, nhưng phần nhiều lại là buồn bã...
"Tiểu Bội, tuy không biết cậu có chuyện gì, nhưng chắc tớ nghĩ có liên quan Viêm bân, không phải hai người đã cãi nhau chứ?".
"...".
Tôi không trả lời, chỉ thấy trong lòng có một nỗi đau khó tả, tôi không biết mình có mất đi người bạn tốt như Viêm Bân không, tôi sợ lắm... Tôi nhào vào lòng Mộc Tuyết bật khóc òa... Mộc Tuyết không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vỗ về tôi...
NGÀY HÔM SAU
Không khí sáng sớm là trong lành nhất, vì sự ô nhiễm của ngày hôm qua đã bị quét sạch. Tôi đi dạo trên con đường đầy bóng cây của trường với tâm trạng trĩu nặng, đón những cơn gió thoảng qua. Khi cơn gió mơn nhẹ lên má, tôi bất giác thấy hơi buồn bã, nhưng khi chút buồn bã ấy trào dâng, tôi lại tự dối mình: Nhan Mộng Bội, mi thật ngốc, mi tưởng mi hấp dẫn lắm sao? Viêm Bân đẹp trai thế, lo gì không kiếm được cô gái gấp nghìn lần mi? Mi còn ở đây buồn bã với cảm thương gì? Sắp cuối cấp rồi, cứ nghĩ đến chuyện này thì còn mặt mũi đâu nhìn cha mẹ?
Sau một hồi tự vấn, tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều... Sau khi cùng Mộc Tuyết ăn sáng xong, tôi trở lại lớp học.
Vào đến lớp, bỗng có cảm giác khác lạ, không hiểu sao cứ thấy các bạn là lạ thế nào ấy, nhất là cánh con gái. Có mấy cô nàng vây quanh Tiêu La, con bé tự xếp mình vào hàng hoa khôi trường, tôi liếc nhìn nó rồi về chỗ ngồi. Không hiểu sao nó lại đến bên cạnh tôi, cạnh khóe:
" Nhan Mộng Bội, sao trong uể oải thế? bình thường hăng hái lắm cơ mà? Sao? Bị đá rồi hả?".
Tôi chẳng hơi sức đâu mà chấp nó, để mặc nó tự nói tự nghe... Tôi chỉ cắm đầu vào đọc sách. Thấy tôi không phản ứng gì, nó có vẻ không tin, liền giở trò...
Nó cúi xuống, ra chiều thân thiện, nói;
" Cậu biết không? Hôm qua Viêm Bân hẹn tớ đi bar, hắn nói hắn rất thích tớ, còn nói muốn tớ làm bạn gái hắn nữa! Cho nên...".
Nó đứng thẳng người, nói oang oang với cả lớp:
" Cho nên, giờ tớ là bạn gái của Viêm Bân!".
Cả lớp đều ngạc nhiên, vì lần nào Viêm Bân vào lớp cũng đều đến tìm tôi, mà lần nào Viêm Bân đến, Tiêu La cũng mon men đến bắt chuyện, nhưng Viêm Bân đều lạnh lùng quát "Biến!". Chúng nó đều tưởng người Viêm Bân thích là tôi, thế mà giờ lại biến thành Tiểu La... Ánh mắt chúng chuyển từ Tiêu La sang tôi, trong khi đó tôi chỉ lạnh nhạt buông một tiếng:"Ừm!'
Đúng lúc tôi buông ra tiếng đó thì Viêm Bân xuất hiện, tôi kinh ngạc quay đầu lại. thấy trong mắt Viêm Bân có một tia nhìn giận dữ, nhưng phần nhiều lại là buồn bã...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.