Gặp Nhau Là Duyên Phận

Chương 24: Anh hối hận

Dã Thảo Hoang Sơn

19/12/2020

Thấy anh nhìn mưa lại buồn như vậy tôi có chút không đành lòng, tôi đến đóng cửa sổ, kéo cả rèm cửa bên trong. Khi quay lại tôi thấy anh đưa tay áp lên trán mình. Tôi đi nhanh đến chạm tay vào trán anh, tại sao tôi quên mất hễ mưa là anh phát bệnh kia chứ, trán anh bắt đầu hâm hẩm nóng. Tôi lấy viên thuốc cảm và ly nước đưa cho anh, anh nhẹ lắc đầu. Nhưng sau đó có lẽ anh nhìn thấy cái nhíu mày của tôi nên nhận lấy, uống vào.

Anh ngồi một lúc, tuy thân nhiệt không tăng thêm nhiều nhưng vẫn lộ vẻ mệt mỏi, hơi thở nặng nề.

- Anh nằm nghỉ đi.

Anh hơi do dự, tôi mỉm cười dịu giọng:

- Nghe lời đi, đừng quên hiện em là chủ nhà, không nghe lời em, em vứt anh ra ngoài mưa bây giờ.

Anh gượng cười rồi trở người nằm xuống. Tôi đến tủ áo lấy cái mền khác đưa cho anh. Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi:

- Em ở một mình sao nhiều mền vậy?

- Là đồ chuẩn bị cho mùa đông, mùa đông không có ai ôm ấp nên phải tự trùm hai ba lớp mền cho ấm...

Anh nghe tôi nói vậy thì bật cười, tôi cũng cười. Tiện tay bung mền phủ lên chân anh.

- Khi nãy em nhìn qua cửa sổ thấy bên dưới có bóng mưa, đám mưa này có lẽ rất lâu mới tạnh. Nếu thấy khó chịu anh cứ ngủ một giấc đi.

- Ừm.

Một lúc sau quả nhiên anh ngủ thật, hơi thở tuy điều điều nhưng đôi chân mày nhíu chặt. Một lúc sau dường như thấy lạnh nên anh nghiêng người cuộn mình lại một chút. Tôi lấy chiếc mền còn lại của mình phủ lên cho anh.

Sau đó tôi khởi động laptop, mở giao diện word và bắt đầu đánh máy. Những ngày mưa như thế này luôn cho tôi những cảm xúc đặt biệt. Âm thanh rì rào của mưa, mùi vị âm ẩm của hơi nước luôn giúp tôi nghĩ ra vài điều thú vị, tôi tranh thủ viết lại chúng. Có lẽ tôi vẫn chưa nói cho mọi người biết ngoài công việc văn phòng, đam mê game online ra tôi vẫn còn một sở thích nữa đó là viết văn.

Tôi thích viết nên những câu chuyện tình lãng mạn, sau đó đem chúng đăng lên những diễn đàn, gắn cho chúng mác sáng tác của tôi và chờ đợi phản hồi. Tuy không nhận lại được đồng xu nào nhưng tôi luôn cảm thấy làm như vậy rất vui, nhất là có khi ai đó chê hoặc khen mình, tôi vui vì tôi biết có người đã đọc những gì tôi viết. Tôi thích viết vào những lúc mưa như thế này nhất, đối với tôi, những ngày mưa là những ngày đầy văn vị.

Mưa đã tạnh khá lâu rồi nhưng anh vẫn còn ngủ nên tôi cũng không vội đánh thức anh, tôi cố gõ cho kỳ hết những ý tưởng theo cái ẩm ướt của mưa đang nảy nở trong đầu.

- Không… đừng… đừng mà…

Cái gì vậy trời? Tôi chạy lại bên giường nhìn anh đang giãy giụa trong giấc ngủ, dường như anh đang mơ. Tôi vội lay tỉnh anh.

- Vũ, Vũ, Vũ…

Anh mở bừng mắt và ngơ ngác nhìn quanh, khi nhìn thấy tôi gương mặt anh mới giãn ra rồi nằm thở dốc.

- Gặp ác mộng sao?

Anh ngồi dậy nhẹ gật đầu.

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Gần sáu giờ chiều.

- Lâu đến vậy sao? Nga, cảm ơn em nhé. Anh về đây.

Anh định đứng lên tôi vội nói:

- Anh đợi một chút. Em thay bộ đồ khác rồi đưa anh về.

Lúc tôi chui tọt vào nhà tắm loáng thoáng nghe anh gọi điện. Khi tôi trở ra anh cười nói:

- Anh không phải trẻ con, không cần đi có người đưa về có người đón đâu. Tiễn anh xuống lầu là được rồi. Anh đã gọi taxi.

Tôi không nói gì, cùng anh rời phòng khóa cửa xuống lầu. Xuống đến bên dưới vẫn chẳng thấy taxi đâu tôi ngơ ngác hỏi:

- Taxi thành phố mình đâu thiếu, anh gọi nãy giờ rồi sao không thấy?

- Anh hẹn họ hai mươi phút sau đến đón anh.

- Ra là vậy.

Tôi đứng đợi cùng anh một lúc bị mùi thơm từ quán cơm bay ra làm cho xót ruột. Tôi chạy vào mua hai phần cơm xong trở ra cũng vừa lúc taxi đến đón anh. Đợi anh ngồi yên ổn trong xe, tôi cũng mở cửa vào ngồi cạnh bên anh. Anh quay sang nhìn tôi không biết muốn nói gì cuối cùng lại thôi.

Tôi cười nói:



- Là em muốn đưa anh về.

Sau đó tôi nói địa chỉ, chiếc xe lao đi giữa trời chiều. Chỉ vài phút sau chúng tôi có mặt ở nhà anh. Trời gần như tối hẳn. Thời gian tôi cùng anh đi vào nhà lâu một nửa thời gian taxi chạy từ nhà trọ của tôi đến nhà anh… Trời đã tối càng thêm tối, mây trên trời dường như chưa muốn tan, những tháng này lại là tháng đêm dài ngày vắn nên đứng trước nhà anh chỉ thấy bên trong một mảng đen tối âm u. Tôi giúp anh mở cửa, anh đứng cạnh tôi nhưng khi cửa mở rồi anh vẫn đứng đó không vào…

Tôi vào nhà mở đèn sau đó bước ra nhìn thấy mặt anh có vẻ tái xanh thì có chút ngạc nhiên:

- Anh vẫn còn cảm thấy mệt sao?

- Có một chút. Giúp anh bật tất cả các bóng đèn lên với.

- Ừm. Khi nãy em mua hai phần cơm, cùng vào bếp ăn cơm nhé.

- Được, em vào trước đi.

Tôi mở đèn flash điện thoại tìm công tắc mở đèn từ nhà trước ra nhà sau. Khi tôi còn đang đứng tần ngần nhìn vào thứ được gắn vào bức tường phía trước thì anh đi vào. Thấy tôi nhìn thứ trước mặt chăm chú như vậy anh cười nói:

- Sau khi Phong nói sẽ ở với cậu một thời gian không về đây anh gọi thợ đến lắp chúng. Như vậy lỡ anh có té xuống vẫn có thể tự mình đứng lên.

Thứ mà anh nói cũng là thứ mà tôi đang nhìn là cái thang bằng sắt được gắn chặt vào tường, tôi nói rằng thang thay vì tay vịn vì chúng có rất nhiều nấc. Nấc cao nhất ngang vai tôi. Tôi gật gù tán đồng với ý tưởng này, bám vào thứ này anh có thể không cần người đỡ vậy vẫn có thể tự mình đứng lên. Đây chính là điển hình của "cùng tắc biến, biến tắc thông" đây mà, trước đây có Phong, anh trong mắt tôi luôn dựa vào Phong nhưng lúc này đây tôi nhận ra anh thay đổi rồi.

- Em ăn cơm trước đi.

- Anh làm gì?

- Anh đi toilet.

- Xong cùng ăn!

Tôi dọn chén đũa ra, lau chùi lại một lượt cho sạch, sau đó dọn cơm phần lên và ngồi đợi. Cảm giác của tôi chính là lâu… thường thì tình cảnh này mẹ tôi sẽ nói "Đi... ra cây rồi!". Ngồi đợi một lúc linh hồn tôi bay về tận miền trời nào xa lắm, đến khi nghe được tiếng nói bên tai mới giật mình:

- Sao không chịu ăn trước, ngồi đợi anh làm gì?

- Ăn chung cho vui.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, cả hai cùng ăn cơm chiều. Bên ngoài lại bắt đầu có tiếng mưa tí tách. Có tia sáng rạch trời bất chợt rực lên, tôi thấy anh vội buông đũa hai tay bám vào cạnh bàn, tiếng sét vang lên ngay sau đó, có lẽ vì đã chuẩn bị tinh thần nên tôi thấy anh chỉ run lên nhè nhẹ. Sau đó lại có tia sáng rực lên, ánh điện phút chốc tắt ngóm, bốn bề tối đen như mực.

"Huỵch"

"Xoảng"

Cái gì vậy trời, tôi mau mau lôi điện thoại bật đèn flast để nhìn. Vũ đang ngồi dưới đất thở dốc.

- Anh sao vậy?

- Bỗng dưng cảm thấy mệt.

Ánh điện sáng lên, anh ngước mắt chăm chú nhìn vào bóng đèn, tôi cảm thấy khó hiểu nên nhìn theo. Thái độ gì đây trời? Tôi nhát lắm nha, đừng có chơi hù dọa kiểu này! Tôi vươn tay quơ quơ trước mặt anh gọi:

- Anh sao vậy?

Anh nhìn tôi, lắc đầu nói:

- Không sao. Anh về phòng trước, anh thấy hơi mệt, em cứ ở lại ăn cơm.

- Anh không ăn nữa sao?

- Anh no rồi.

Tôi đỡ anh dậy đưa anh về phòng sau đó trở xuống nhà bếp thu dọn, thái độ kỳ quái của anh khiến tôi chẳng còn chút tâm trạng nào để ngồi ăn cơm một mình trong bếp. Cũng may khi nãy ăn cũng gần xong rồi, nếu không đêm nay ruột tôi sẽ khóc đến tang thương.

Khi tôi trở lại phòng anh thì anh đã ngủ rồi. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào trán anh, vẫn đang hâm hẩm, thân nhiệt không tăng hẳn tác dụng của viên thuốc buổi chiều vẫn còn. Mưa cả ngày đối với anh đúng là không dễ chịu chút nào.

Lại tình cảnh này, mưa đêm, anh một mình ngủ mê man… tôi dù muốn bỏ về cũng có chút không đành lòng. Cuối cùng tôi quyết định ở lại, nằm vùi bên anh và ngủ.

Sáng ra, tôi bị những tiếng lạch cạch làm cho tỉnh giấc. Vừa lúc anh lấy trong cái tủ đầu giường ra chiếc hộp. Anh nhìn tôi và cười hỏi:

- Anh làm em tỉnh giấc sao?

Hừ, còn hỏi nữa. Ngay lúc tôi còn đang mơ mơ màng màng anh lấy từ trong chiếc hộp ra một sợi dây chuyền, dây màu trắng trắng, mặt đá lấp lánh, tôi là người mù trang sức nên chẳng biết đó là thứ gì mặc dù hiện tại nó đã kề ngay sát mặt tôi rồi. Trong đầu tôi hiện tại chỉ có một từ duy nhất là "đẹp".



- Tặng cho em.

Tôi bật dậy, hoang mang hỏi:

- Em vẫn chưa nói cho anh biết quyết định cuối cùng mà.

Anh cười nói:

- Anh thấy thứ này đẹp nên mua cho em, vì em chưa nói ra quyết định cuối cùng nên anh mới phải tặng cho em. Nếu bây giờ không tặng, mai mốt em chạy mất anh không biết phải tặng cho ai.

Lại là ý gì đây? Tôi có nên hiểu là anh bốc đồng mua xong không biết tặng ai nên tặng cho tôi hay không? Anh hươ hươ sợi dây trước mặt tôi cười nói:

- Anh thấy nó rất hợp với em. Anh đeo cho em nhé!

Tôi nghiêng người tránh đi.

- Đợi chút. Hôm qua anh hỏi em có thể cho anh thêm cơ hội hay không? Em vẫn chưa nói gì sao anh khẳng định em sẽ chạy mất? Anh không muốn nghe đáp án từ em sao?

- Không cần nữa, anh hối hận rồi, hãy xem như anh chưa từng hỏi.

- Là có ý gì?

- Nếu không dứt khoát có phải chúng ta vẫn là bạn hay không? Anh sợ khi nghe đáp án của em, tình bạn mong manh này cũng không còn.

Đàn ông con trai gì mà nghĩ nhiều như đàn bà con gái vậy không biết!

- Sao anh chắc chắn rằng em không chấp nhận anh?

- Bởi vì anh cảm nhận được. Có một chuyện anh nghĩ rằng em không biết, đối với một người trên cơ thể có khiếm khuyết họ đặc biệt nghĩ nhiều và cũng rất nhạy cảm. Tuy thời gian qua em đối với anh rất nhiệt tình chu đáo nhưng anh cảm nhận được em chỉ xem anh là bạn, em không yêu anh, ngày hôm đó nhận lời anh có lẽ chỉ là xúc động nhất thời. Vì vậy anh mới muốn em suy nghĩ lại cho thật kỹ.

Anh đúng là nghĩ hơi bị nhiều. Nhưng mà điều anh đánh giá về tôi dường như cũng không sai...

- Vậy nói tóm lại anh muốn em nghĩ và trả lời hay không cần nghĩ không cần trả lời anh nữa?

- Không cần nữa, lời cầu hôn trước kia cũng xem như bỏ đi, chúng ta vẫn làm bạn có được không?

Á, anh nhìn ra được nếu trả lời có thể tôi sẽ từ chối anh và chạy trốn anh sao?

- Món quà tình bạn này anh hy vọng em sẽ nhận.

Tôi cười hỏi:

- Anh nói vậy em còn có thể không nhận sao?

Sau đó anh đeo dây chuyền vào cổ giúp tôi. Các bạn có biết lúc ấy tôi nghĩ gì không? Thứ này nhìn vào có vẻ cũng chất lượng hẳn không phải hàng mã, nếu đem bán có thể bù lỗ cho hai bữa cơm tôi đã đãi anh. Nhưng câu này đừng ai nói lại cho Vũ biết nhé, nghe xong chắc anh ngất xỉu vì tức khí mất.

Sau đó chúng tôi ăn sáng bằng mỳ gói. Sau đó nữa tôi đi chợ, khi về bắt tay ngay vào “công cuộc nấu ăn”. Khi tôi dọn cơm ra cũng hơn mười hai giờ trưa, tôi đúng là hậu đậu mà, nếu là ở nhà mẹ tôi hẳn cằn nhằn cho mệt chết rồi: nào là chậm như rùa, chậm chạp như vậy ai mà dám gả mày đi, gả đi rồi tao sẽ bị mắng vốn ngày mười tám lượt, vv…

Nhưng mà Vũ không nói gì, anh ăn rất ngon lành, không khen không chê. Bao nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy mình không quá tệ hại rồi. Tôi vừa buông đũa cũng là lúc điện thoại trong túi tôi giãy giụa làm phiền tôi.

- A lô, em nghe sếp.

“Nga à, đến cơ quan sửa một số văn bản rồi ký tên giúp anh gấp, sáng mai phải nộp lên cấp trên rồi.”

- Ok anh.

Tôi tắt máy, nói với Vũ:

- Anh cứ ăn từ từ, em có công chuyện phải làm gấp, em đi đây!

Sau đó tôi thấy hình như anh gật đầu, tôi dùng từ hình như bởi vì lúc đó tôi đứng lên chạy vèo ra cửa rồi. Chiều chủ nhật ấy tôi lăn lộn trong mớ giấy tờ hỗn độn mất hết ba tiếng đồng hồ sau đó về nhà tắm táp một chút rồi vác giỏ xách đến nhà Vũ. Chủ ý của tôi không phải là đến nhà anh mà là tối nay tôi phải đến trung tâm để học. Trung tâm tin học gần nhà anh nên tiện thể ghé qua dọn dẹp bãi chiến trưởng ban sáng của mình.

Chỉ có điều tôi không ngờ khi tôi vào bếp, cả gian bếp đã sạch tinh tươm, trên bàn cũng không vương chút bụi bẩn đừng nói là dĩa chén tô… và anh cũng đang không có ở nhà. Tôi cảm thấy tò mò lắm nha, ai dọn, lẽ nào là anh dọn, nếu là anh, anh làm như thế nào? Tôi không tự chủ đi vào phòng anh, tìm chìa khóa nơi đầu giường của anh. Lúc trước khi Phong giao chìa khóa cho tôi có bảo tôi để trả lại đấy, thật ra tôi tìm cầu may tôi nhưng không ngờ gặp được chìa khóa phòng của Phong thật. Tôi mở cửa phòng của Phong, tò mò muốn xem trưa này chuyện gì đã xảy ra.

Tối hôm qua tuy hệ thống điện bị sấm chớp làm ngắt mất một lúc nhưng hệ thống giám sát của nhà anh có kết nối với bộ trữ điện nên không bị tắt đi. Tôi nhìn vào camera giám sát, thấy được sau khi tôi rời đi người dọn dẹp cả bàn ăn chính là anh. Anh kiên nhẫn mang từng món đồ một trên bàn sang bồn rửa chén. Chỉ có mấy cái chén dĩa mà anh phải đi tới đi lui mười mấy vòng. Sau đó anh rửa chúng rồi úp lại gọn gàng. Tôi chống cằm ngồi xem, tua đi tua lại đoạn video đó, tôi cảm thấy thích thú khi nhìn dáng vẻ tất bật của anh. Sau đó anh rời nhà, chắc là đến cửa hàng.

Tôi có chút tò mò muốn biết mấy ngày qua không có Phong ở đây anh sống thế nào. Xả video giám sát về thời điểm một tháng trước. Phong nói cậu bọn họ tuy đang dần hồi phục nhưng không ai chăm công ty nên anh phải về đó thay cậu quán xuyến. Phong chính thức giao cửa hàng lại cho Vũ, nói là từ này về sau không quản lý cửa hàng nữa. Cả cuộc nói chuyện của họ hầu như chỉ xoay quanh mấy chuyện làm ăn, sau cùng Phong mới nói với Vũ là đã cho tôi coi video giám sát. Tôi thấy anh chỉ im lặng không nói gì. Nhưng có lẽ anh biết tôi đã thấy được những điều anh vốn không muốn để cho tôi biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Nhau Là Duyên Phận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook