Chương 13
Tiểu Ni Tử
11/08/2015
Đúng là một cậu nhóc khiến người ta đau đầu nhưng rất đáng yêu. Sau này lớn lên, cậu bé sẽ biết rằng, câu nói này cần phải dành cho người mình rất thích, chứ không phải để nói với một người lạ.
“Chị ơi, ở đằng kia có một bạn nhỏ đang khóc kìa.” Cậu nhóc chợt lên tiếng.
“Này, em đừng có chạy lung tung, lát nữa còn phải quay lại để đi xe đấy!” Tôi còn chưa kịp dặn dò xong, cậu bé đã nhảy xuống khỏi ghế.
“Chị ơi, chị cũng đến nhé!” Cậu bé vừa chạy nhảy vừa không quên vẫy vẫy tay về phía tôi.
A, đầu tôi lại bắt đầu hơi đau.
Cậu nhóc này, lẽ nào cậu ta không biết bố mẹ cậu sẽ lo lắng sao? Tại sao lại cứ bắt tôi đi mua kẹo bông cùng nhỉ? Tại sao lại cứ nhất định bắt tôi đến công viên chơi với cậu chứ? Điều kỳ lạ hơn nữa là, sao tôi lại đồng ý nhỉ?”
Tôi than thở, nhưng vẫn từ từ tiến bước theo cậu.
“Em bé à, em lạc đường phải không?” Cậu hỏi cô bé đang ngồi trên ghế khóc thảm thiết với giọng điệu rất người lớn.
“Hu hu... Không thấy mẹ em đâu cả... Đây là đâu vậy?” Bé gái ngẩng khuôn mặt đáng thương lên, hỏi.
“Chị ơi, bạn này bị lạc mẹ, chúng ta đưa bạn ấy về nhà đi chị!” Cậu nhóc lắc lắc tay tôi, đề nghị.
Nhà? Tôi kinh ngạc nghiêng đầu, ngoài sân bay, công viên và trạm xe buýt, trong những ngôi nhà có vẻ như chỉ là đồ trang trí thực sự có người ở sao?
“Chị ơi, có được không?” Cậu bé lại thể hiện nét mặt đáng yêu, thơ ngây đến tội nghiệp khiến tôi không thể nào từ chối được.
Hừ! Mỗi tên tiểu quỷ này còn chưa giải quyết được, giờ lại thêm một phiền phức mới.
Đợi đã, sao mà cậu nhóc lại nhiệt tình thế nhỉ?
Tôi thoáng cảm nhậu thấy có gì đó không ổn, cảm giác như đang bị ai đó dẫn dắt đến một cái bẫy.
“Này, cậu nhóc thật là thích giúp đỡ người khác đấy!” Tôi chợt hiểu ra, nhìn cậu chằm chằm, thật chỉ muốn gõ mạnh vào đầu cậu ta một cái, dạy cậu không được phép giờ trò với người lớn. Thật là... Nếu bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch lợi dụng, thì chứng tỏ tôi thật là “ngu ngốc” quá rồi!
“Ha... ha... Cô giáo ở trường mẫu giáo dạy em đấy ạ.” Cậu bé trả lời tôi với vẻ rất nghiêm túc.
“Hừ! Em đang lừa chị, đúng không? Giả vờ có lòng tốt dẫn bạn nhỏ về nhà, thực ra là muốn để chị đưa em đi xa hơn, không để cho người nhà em tìm thấy, đúng vậy không?” Nhóc con xấu xa, thật không ngờ nó dám lừa tôi.
Mặc dù lời nói dối bị lộ tẩy, nhưng cậu nhóc không hề tỏ vẻ xấu hổ, ngược lại còn chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, hỏi tôi: “Chị ơi, giúp đỡ người khác là sai sao?”.
“Ơ... không sai.” Không những không sai, mà còn là một việc tốt nữa.
“Vậy thì em nhờ chị giúp đưa bạn nhỏ về nhà là sai sao?”
“Ơ... cũng không sai.” Trả lời xong, tôi lập tức nhận ra mình đã bị rơi vào tròng.
Hơn nữa, còn bị một thằng nhóc con cho vào bẫy.
Tôi hơi bực mình, nhưng lại không có lý do chính đáng. Tất cả mọi việt thật là tồi tệ quá đi!
“Chị ơi, vậy thì bây giờ chúng ta đưa bạn nhỏ về nhà nhé!”
“... Được!”
Tên nhóc con, một tay nắm lấy tay bé gái, một tay nắm tay tôi, sau khi cười với tôi, đi thẳng ra khỏi cổng công viên.
Qua nụ cười đó, tôi thực sự tỉnh ngộ. Ngay từ đầu, cậu nhóc này đã cố tình tiếp cận với tôi.
Ôi, nếu cứ tiếp tục thế này mãi... tôi làm gì có thời gian để đi tìm Hứa Dực chứ? Nhưng cũng không thể bỏ mặc bé gái bị lạc đường được...
Tôi bất lực nhìn thời gian và không gian xa lạ này, thật sự chỉ mong mẹ của bé gái lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Trên đường đi, bé gái vẫn khóc thút thít, tên tiểu quỷ nói với vẻ bất lực: “Nếu sóm biết thế vừa nãy em đã không ăn kẹo bông rồi, như vậy thì có thể dỗ được em bé”.
Ôi, giọng điệu lương thiện này rõ ràng không phải là giả tạo. Vậy thì tôi sao nỡ nhẫn tâm bỏ mặc tên nhóc này để đi tìm Hứa Dực chứ!
Tôi chú ý quan sát tất cả mọi người xung quanh, hy vọng ông trời rủ lòng thương, cho tôi may mắn gặp được Hứa Dực.
“Em bé à, rốt cuộc thì nhà em ở đâu?” Trên cả đoạn đưòng đi, tôi cũng không biết mình đã hỏi câu này bao nhiều lần rồi, nhưng kết quả mà tôi nhận được chỉ luôn là một đáp án.
“Hình như là ở phía trước ạ.”
Phía trước, phía trước, rốt cuộc phía trước là ở đâu? Chúng tôi đã đi một quãng đường rất xa rồi!
Trên cả đường đi vì nghe cô bé nói: “Hình như là ở phía trước ạ”, tôi đã cố gắng đi được một quãng đường rất xa, khi tôi sắp tuyệt vọng, thì cuối cùng cũng tìm thấy nhà cô bé.
Một đôi vợ chồng đang ngồi phía trước cửa nhà trách móc nhau. Vừa nhìn thấy con gái, họ mừng rỡ đến phát khóc. Khi họ ôm hôn cô bé, tôi kéo cậu nhóc quay trở về, còn láng máng nghe thấy tiếng họ dạy cô con gái: “Sao con lại không nghe lời bỏ trốn đi chơi hả? Con có biết bố mẹ lo lắng đến nhường nào không?”.
Tôi bất giác quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh mình. Cậu bé đã biết được bạn nhỏ khác bị lạc khiến cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, thế thì cậu bé cũng sẽ hiểu được, chắc người nhà cậu cũng đang lo lắng tìm kiếm cậu khắp nơi rồi chứ? Lát nữa, nếu như người đàn ông khỏe như lực sĩ đó mà gặp được cậu bé, nhất định sẽ túm chặt lấy cậu, đưa thẳng lên máy bay...
“Chị, em lại thèm ăn kẹo bông rồi.” Cậu nhóc lại chu môi.
“...”
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
“Chị, chúng ta lại đến công viên ngồi đi, mùa thu ở đó đẹp lắm.”
“...”
Tôi vẫn không thèm chú ý.
Cậu nhóc phiền toái, tại sao lại cứ thích ăn kẹo bông mãi thế?
“Thôi chết rồi!” Tôi vội dừng bước, kêu lên.
Đột nhiên tôi liên tưởng đến một việc rất đáng sợ, nhỡ người đàn ông như lực sĩ đó lại cho rằng tôi dụ dỗ đưa cậu bé này đi thì làm thế nào? Có khi nào, sau khi ông ta cho tôi một trận nhừ tử xong, sẽ đưa tôi đến đồn cảnh sát không nhỉ?
“Này, nhóc, chị sẽ đưa em quay trở lại sân bay để tìm người nhà. Máy bay sắp cất cánh rồi đây.”
“Thế thì cứ để nó bay đi, càng tốt.” Cậu nhóc đột nhiên dừng lại, cự nự không chịu đi tiếp.
Cứ để nó bay đi? Nói dễ nghe vậy, cậu bé đã nghĩ đến việc tôi có thể bị liệt vào tội danh bắt cóc trẻ con chưa? Còn nữa, những người đó là người thân của cậu bé mà, chẳng lẽ cậu bé không lo lắng là họ sẽ tìm cậu sao? Chợt trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh một nhóm cảnh sát cầm dùi cui chỉ về phía mình, sau đó bị còng tay vào còng số 8 lạnh cóng.
Trời ơi!
Đau đầu quá! Rốt cuộc thì không biết cậu nhóc phiền phức này muốn thế nào đây?!
“Nói thật... thực ra chị là một người rất xấu, cẩn thận không chị sẽ bán em đi đấy. Cho nên, em phải mau đi tìm bố em đi, sau đó chào “Tạm biệt” chị là được rồi.”
“Chị...” Cậu ta nhìn tôi với vẻ rất đáng thương.
Đáng ghét! Tuy là đang nói dối, nhưng cũng là đang nghĩ cho cậu ta mà, sao tôi lại có cảm giác phạm tội, chẳng lẽ tôi thực sự muốn vào nhà giam sao?
“Tuy chị không xấu, chị cũng sẽ không bán em đi, nhưng chị có một việe rất, rất quan trọng...” Nhìn ánh mắt cậu bé như vậy, tôi đành phải viện cớ khác, nhưng chưa nói hết câu, cậu nhóc đột nhiên nhào vào lòng tôi, ôm tôi giống như lúc vừa nãy ở sân bay, khiến tôi trở tay không kịp.
“Ôi! Đau quá!” Tôi bị cậu bé lao vào, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Chị không được đi, mãi mãi không được rời xa em, chị nhé? Được không chị?” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt van xin, dường như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể tuôn rơi.
Tất cả những cái này... là gì thế không biết?
Nghe một đứa bé nói những lời như vậy, quả thực quá kỳ lạ!
“Này, nhóc!”
“Chị không được bỏ em, được không chị? Được không chị?” Cậu bé ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra, ánh mắt cậu bé khiến cho người ta khó mà từ chối được.
“Được rồi, được rồi.” Bất kể là cậu bé nói gì, thì tôi cũng mơ hồ đồng ý hết.
Nhưng trong lòng tôi cũng có ý như vậy, cho dù biết rằng, có một số lời hứa chưa chắc đã thực hiện được, giống như Triệt Dã cuối cùng cũng chưa đưa tôi đến thảo nguyên đom đóm vậy, nhưng lúc cậu ấy hứa với tôi, đều là thật cả.
“Chị là người tốt nhất.” Cậu bé nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười trong sáng đó khiến cho người ta cũng không kìm lòng được, sau đó cũng nở một nụ cười giống như vậy.
“Cho nên chị...” Cậu bé tiếp tục dùng vẻ mặt vô tội để tấn công vào lý trí của tôi, chớp chớp đôi mắt sáng như sao nói với tôi: “Chị bỏ trốn cùng em đi”.
Cái gì? Bỏ trốn?
Tôi giật mình. Vừa rồi tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ai dạy cậu bé những câu này vậy?
Cậu bé có hiểu những gì mình vừa nói có nghĩa gì không? Một cậu nhóc nói với tôi bỏ trốn cùng cậu ta? Rốt cuộc đây là thế giới gì vậy? Bây giờ trẻ con bốn, năm tuổi đã trưởng thành sớm như vậy sao?
“Em...” Tôi nuốt nước bọt. “Em có hiểu bỏ trốn có nghĩa là gì không?”
Cậu bé vô cùng thản nhiên mà gật đầu: “Phim trên ti vi đã chiếu rồi”.
Trời, hóa ra bất kể ti vi ở thế giới nào đều không nên cho trẻ con xem nhiều. Chẳng trách, hồi nhỏ bố chỉ cho tôi xem phim hoạt hình, quả thực là bố đã phải trăn trở rất nhiều đây.
“Việc này thì không được...” Tôi muốn giải thích, nhưng cậu bé đã bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
“Chị đưa em đi, hai chị em mình sẽ đến một nơi họ không thể tìm thấy chúng ta.”
Trời, lời thoại này nghe quen quá!
“Nhóc...” Tôi đã rơi vào trạng thái hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Chị, được không?”
Cậu bé chớp mắt, giống như chỉ một giây sau cậu bé sẽ áp dụng tuyệt kỹ giả vờ đáng thương để đối phó với tôi. Thật đau đầu quá... Làm thế nào để khuyên cậu trở lại sân bay đây?
“Nó đây rồi!”
Tôi đang khổ sở suy nghĩ không biết nên làm cách nào mới có thể giải quyết được rắc rối này, thì đột nhiên đằng sau tôi có tiếng nói vọng đến.
“Chị, mau chạy thôi!” Cậu nhóc vừa hét vừa cố gắng hết sức kéo tay tôi chạy về đằng trước.
Chạy? Cho tôi xin, tôi còn mong bị tóm hơn.
“Chị?!” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt sốt ruột. Tôi cố ý áp dụng sách lược coi như không nhìn thấy gì.
Nhất định là người nhà cậu bé đến tìm cậu rồi.
Quả nhiên, có ba người lớn chạy nhanh lại. Người phụ nữ có phong cách rất nổi bật lo lắng muốn xác nhận xem cậu nhóc có bị thương gì không, còn người đàn ông như lực sĩ chỉ chạy một bước dài là đứng trước mặt chúng tôi, kéo cậu nhóc vào lòng giống như lúc ở cửa sân bay vừa rồi.
“Chị cứu em...” Cậu bé vừa đạp chân, vừa giơ tay về phía tôi hét to. “Chị, cứu em...”
Trời, cậu bé lại nhìn bằng ánh mắt khiến cho người khác không kìm lòng được, muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào. Chân tôi tự nhiên bước theo một cách vô thức.
Có nên nhắc nhở người đàn ông như lực sĩ đó không, ông ta không nên dã man như thế chứ?
Cậu bé bị ép lôi đi, nhìn người phụ nữ xem ra có vẻ không nỡ, còn người đàn ông lực sĩ có chút bất lực, lại có vẻ lạnh lùng, người đàn ông thứ hai thì hình như nhìn cảnh tượng thế này quen lắm rồi, nên tỏ ra rất điềm tĩnh.
Họ... là người một nhà sao?
Đúng là một gia đình kỳ quặc! Họ định đi đâu? Cả gia đình đi du lịch? Hay là ra nước ngoài định cư?
Sao nhìn cậu nhóc lại phản ứng mạnh đen như vậy, thậm chí còn rủ một người chị xa lạ như tôi cùng cậu ta “bỏ trốn”?
“Việc này...” Tôi đến trước mặt bọn họ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới được. Rốt cuộc thì đây là việc riêng của gia đình họ, tôi không nên tham gia vào, hơn nữa chẳng phải tôi muốn trút bỏ cậu nhóc phiền toái này để đi tìm Hứa Dực sao? Bây giờ cậu bé đã trở về với gia đình, không cần tôi phải chăm sóc cho cậu ta nữa.
“Chị!” Cậu bé đang bị ôm chặt trước ngực người đàn ông như lực sĩ cố nhoài đầu ra, vẫy vẫy hai tay, dường như hy vọng tôi đến cứu cậu. Nhìn cảnh tượng này, có vẻ như tôi mới là người thân duy nhất của cậu bé.
Cậu bé tin tưởng tôi như vậy, khiến tôi có cảm giác thật ấm áp.
Bất luận là ở thế giới nào, được người khác tin tưởng, sẽ không có cảm giác chỉ có một mình, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
“Chị, em không muốn đi Mỹ, em không muốn đi cùng cậu, em không muốn rời xa mẹ! Em không muốn, em không muốn...” Lần này, cậu bé đã khóc thật rồi.
Hóa ra là bố mẹ cậu bé muốn đưa cậu đi Mỹ. Nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ vậy, mà phải rời xa bố mẹ đến một đất nước xa lạ, đối với cậu bé, chắc là một việc rất đáng sợ. Nếu có người muốn chia rẽ tôi và bố, tôi nghĩ rằng, nhất định tôi sẽ khóc đến chết mất.
Cậu bé chẳng thèm quan tâm đến những gì xung quanh nữa mà bắt đầu gào khóc, nước mắt như những hạt ngọc trai cứ thế tuôn rơi. Cậu bé vừa khóc, mắt đã đỏ dần lên. Người đàn ông như lực sĩ mím chặt môi ôm chặt cậu bé cứ thế đi về hướng sân bay, sắc mặt hơi khó coi.
Chắc bọn họ cũng không nỡ rời xa cậu bé đâu nhỉ?
Tôi cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi cậu bé: “Nói cho chị biết, em có thói quen mang theo khăn mùi xoa theo người không?”.
Cậu bé hít một hơi, rồi gật gật đầu.
“Em nhìn xem, em lớn thế này rồi, có thể được coi là một chàng trai rồi, mà lại khóc như vậy thì ê mặt quá. Mau lấy khăn mùi xoa ra lau mặt thật sạch giống như bầu trời trong xanh đi.”
Lúc an ủi cậu bé như vậy, tôi cũng cảm thấy trong lòng ấm áp trở lại. Triệt Dã cũng đã từng khuyên tôi không nên khóc như vậy.
Cậu bé rất nghe lời, ngoan ngoãn lấy khăn mùi xoa lau sạch nước mắt và nước mũi mặt, vừa lau vừa chăm chú nhìn tôi, giống như đang chờ sự chỉ đạo tiếp theo của tôi.
“Nói cho chị biết, sao bố mẹ lại muốn em sang Mỹ với cậu?”
Cậu bé lắc lắc đầu nói, bộ dạng rất tội nghiệp: “Em không biết, không biết...”.
“Thế hằng ngày em có ngoan không? Có khiến cho bố mẹ bực mình không? Có bướng bỉnh phá phách không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“...”
Cậu bé cúi đầu, không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng thiếu tự tin của cậu bé, tôi không nén được cười. Tuy là thích ăn kẹo bông, có hàng đống lý luận của riêng mình, mới nhỏ như vậy mà đã định dùng trí khôn của mình để bỏ trốn... nhưng cậu bé vô cùng phiền phức này vẫn là một cậu bé rất ngây thơ.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, nói: “Nhìn em lúc không khóc trông rất đẹp trai đấy! Nếu bây giờ em nhận lỗi với bố mẹ, có khi họ thấy em đã hiểu biết thì lại không nỡ để em đi đâu”.
“Thật không ạ?” Cậu bé thấy tôi khen nên mặt ửng đỏ, nhưng giọng nói thì vẫn bán tín bán nghi.
“Thật chứ!” Tôi gật đầu.
Cậu bé do dự một lát rồi vươn đầu ra khỏi ngực người đàn ông như lực sĩ, mếu máo nói: “Mẹ...”.
Nhưng cậu bé vừa mở miệng nói, thì đã bị cắt ngang.
“Không có tác dụng gì đâu.” Mẹ cậu bé cố gắng kìm nén lòng mình, quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn cậu. “Con nhất định phải đi! Nhất định phải sang Mỹ với cậu.”
Câu nói của mẹ khiến mắt cậu bé ngấn lệ, nhưng cậu bé bướng bỉnh đã cố cắn môi kìm không cho nước mắt trào ra. Cậu lặng lẽ nhìn mẹ, dùng ánh mắt của mình để nói lên sự bất mãn và phản đối.
Tôi bị tình cảm tổn thương sâu lắng của cậu bé làm cho rung động, không nén lại được nên bước về phía trước, vừa khuyên nhủ, vừa giải thích: “Dù sao thì cậu nhóc này cũng không muốn đi, nếu vậy thì hãy cho cậu bé ở lại đi...”.
“Cô à!” Mẹ của cậu nhóc nhăn mày, không vừa ý nói với tôi. “Cô không phải là người thân hay bạn bè của chúng tôi, hơn nữa cô cũng không hiểu sự tình của gia đình chúng tôi, đối với chúng tôi, cô chỉ là một người xa lạ, nên mong cô dừng có xen vào việc con cái của gia đình chúng tôi.”
Mẹ cậu bé lạnh lùng nói rõ cho tôi biết giới hạn của tôi. Tôi muốn phản bác lại, nhưng không hiểu sao những câu định nói cứ bị chặn lại. Bà ấy là mẹ của cậu bé, tôi làm sao mà có thể nghi ngờ tình cảm của một người mẹ đối với con mình cơ chứ? Giống như mẹ tôi vậy, thậm chí mẹ còn dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho tôi.
Có thể bà ấy cho rằng, sau khi con được ra nước ngoài, sẽ có môi trường tốt hơn để phát triển, chẳng phải thế sao? Làm sao tôi lại có thể xen vào chuyện của gia đình nhà người ta trong khi chẳng hiểu chuyện gì.
Nghĩ như vậy, nên tôi chọn cách im lặng.
Nhóc à, chị không thể giúp em được nữa.
Lúc này, chúng tôi đã đến trước cửa sân bay. Trong tiền sảnh sân bay, loa đang vang lên thông báo soát vé để lên máy bay, hình như đúng là chuyến bay của bọn họ, nên người đàn ông như lực sĩ vội bước nhanh hơn.
Tôi nén lòng quay lưng lại phía bọn họ, nhưng...
“Chị ơi!”
Một tiếng gọi, khiến cho tôi định bước đi cũng phải dừng lại.
“Chị ơi, vừa rồi chẳng phải chị đã đồng ý là sẽ không bao giờ rời xa em sao? Chẳng phải chị đã đồng ý như vậy sao?” Giọng nói của cậu bé đằng sau lưng tôi cứ thế vang lên, cậu bé hỏi tôi với giọng rất nhỏ, nghe rất tủi thân.
Nhưng...
Tôi chỉ là một người xa lạ... Người thân của cậu bé sẽ chăm sóc cậu tốt hơn. Tôi cũng có việc phải làm. Tôi phải tìm được Hứa Dực. Tôi làm gì có khả năng để giúp cậu bé.
“Xin lỗi...” Tôi dùng lời nói xin lỗi để thay cho câu trả lời của mình.
Không giúp được em, thực sự... xin lỗi.
Không dám quay đầu lại, vì tôi biết rằng tôi không thể làm ngơ trước ánh mắt của cậu bé, hơn nữa cho dù có quay đầu lại thì cũng chẳng làm được gì... Tôi thầm nhắc nhở mình như vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được, vội quay đầu lại.
Vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt bị tổn thương của cậu bé. Hình như cậu bé đã hiểu ra rằng có phản ứng nữa thì cũng không có tác dụng, nên cam chịu theo số phận mà không vùng vẫy nữa, chỉ nói với tôi với giọng rất mạch lạc: “Chị, em tên là Tiểu Phi, chị nhất định không được quên em đấy!”.
“Tiểu Phi!” Tôi nhắc lại, sau đó ra sức gật đầu.
“Chị, Tiểu Phi sẽ nhớ chị, chị cũng phải nhớ Tiểu Phi...”
“Được.”
Tôi dùng ánh mắt để tiễn họ đi vào cửa đăng ký lên máy bay, rồi đứng thẫn thờ một lúc lâu.
Sao tôi lại cảm thấy đau?
Sao tôi lại cảm thấy buồn như vậy, sao lại... đau lòng như vậy?
Mới quen và ở bên cậu bé trong một khoảng thời gian ngắn như thế tại sao lại có sức ảnh hưởng lớn nhường này?
Khi tôi ra khỏi sân bay, từ trên bầu trời vọng xuống một âm thanh đinh tai nhức óc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc máy bay đang bay lên trời cao vút, phả ra một đường khói trắng cô đơn nhàn nhạt.
Tôi biết, trong chiếc máy bay đó, có một cậu bé mặc bộ vest nhí có nụ cười còn trong sáng hơn cả bầu trời, có lẽ cậu bé bướng bỉnh đang khóc. Cậu bé đã đưa cô bé lạc đường trở về nhà, nhưng lại không có cách nào làm cho mình được ở lại bên bố mẹ. Ngoài ra, cậu bé còn gặp một người chị nói mà không biết giữ lời hứa...
Tiểu Phi, xin lỗi em...
Tiểu Phi, tạm biệt.
“Chị ơi, ở đằng kia có một bạn nhỏ đang khóc kìa.” Cậu nhóc chợt lên tiếng.
“Này, em đừng có chạy lung tung, lát nữa còn phải quay lại để đi xe đấy!” Tôi còn chưa kịp dặn dò xong, cậu bé đã nhảy xuống khỏi ghế.
“Chị ơi, chị cũng đến nhé!” Cậu bé vừa chạy nhảy vừa không quên vẫy vẫy tay về phía tôi.
A, đầu tôi lại bắt đầu hơi đau.
Cậu nhóc này, lẽ nào cậu ta không biết bố mẹ cậu sẽ lo lắng sao? Tại sao lại cứ bắt tôi đi mua kẹo bông cùng nhỉ? Tại sao lại cứ nhất định bắt tôi đến công viên chơi với cậu chứ? Điều kỳ lạ hơn nữa là, sao tôi lại đồng ý nhỉ?”
Tôi than thở, nhưng vẫn từ từ tiến bước theo cậu.
“Em bé à, em lạc đường phải không?” Cậu hỏi cô bé đang ngồi trên ghế khóc thảm thiết với giọng điệu rất người lớn.
“Hu hu... Không thấy mẹ em đâu cả... Đây là đâu vậy?” Bé gái ngẩng khuôn mặt đáng thương lên, hỏi.
“Chị ơi, bạn này bị lạc mẹ, chúng ta đưa bạn ấy về nhà đi chị!” Cậu nhóc lắc lắc tay tôi, đề nghị.
Nhà? Tôi kinh ngạc nghiêng đầu, ngoài sân bay, công viên và trạm xe buýt, trong những ngôi nhà có vẻ như chỉ là đồ trang trí thực sự có người ở sao?
“Chị ơi, có được không?” Cậu bé lại thể hiện nét mặt đáng yêu, thơ ngây đến tội nghiệp khiến tôi không thể nào từ chối được.
Hừ! Mỗi tên tiểu quỷ này còn chưa giải quyết được, giờ lại thêm một phiền phức mới.
Đợi đã, sao mà cậu nhóc lại nhiệt tình thế nhỉ?
Tôi thoáng cảm nhậu thấy có gì đó không ổn, cảm giác như đang bị ai đó dẫn dắt đến một cái bẫy.
“Này, cậu nhóc thật là thích giúp đỡ người khác đấy!” Tôi chợt hiểu ra, nhìn cậu chằm chằm, thật chỉ muốn gõ mạnh vào đầu cậu ta một cái, dạy cậu không được phép giờ trò với người lớn. Thật là... Nếu bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch lợi dụng, thì chứng tỏ tôi thật là “ngu ngốc” quá rồi!
“Ha... ha... Cô giáo ở trường mẫu giáo dạy em đấy ạ.” Cậu bé trả lời tôi với vẻ rất nghiêm túc.
“Hừ! Em đang lừa chị, đúng không? Giả vờ có lòng tốt dẫn bạn nhỏ về nhà, thực ra là muốn để chị đưa em đi xa hơn, không để cho người nhà em tìm thấy, đúng vậy không?” Nhóc con xấu xa, thật không ngờ nó dám lừa tôi.
Mặc dù lời nói dối bị lộ tẩy, nhưng cậu nhóc không hề tỏ vẻ xấu hổ, ngược lại còn chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, hỏi tôi: “Chị ơi, giúp đỡ người khác là sai sao?”.
“Ơ... không sai.” Không những không sai, mà còn là một việc tốt nữa.
“Vậy thì em nhờ chị giúp đưa bạn nhỏ về nhà là sai sao?”
“Ơ... cũng không sai.” Trả lời xong, tôi lập tức nhận ra mình đã bị rơi vào tròng.
Hơn nữa, còn bị một thằng nhóc con cho vào bẫy.
Tôi hơi bực mình, nhưng lại không có lý do chính đáng. Tất cả mọi việt thật là tồi tệ quá đi!
“Chị ơi, vậy thì bây giờ chúng ta đưa bạn nhỏ về nhà nhé!”
“... Được!”
Tên nhóc con, một tay nắm lấy tay bé gái, một tay nắm tay tôi, sau khi cười với tôi, đi thẳng ra khỏi cổng công viên.
Qua nụ cười đó, tôi thực sự tỉnh ngộ. Ngay từ đầu, cậu nhóc này đã cố tình tiếp cận với tôi.
Ôi, nếu cứ tiếp tục thế này mãi... tôi làm gì có thời gian để đi tìm Hứa Dực chứ? Nhưng cũng không thể bỏ mặc bé gái bị lạc đường được...
Tôi bất lực nhìn thời gian và không gian xa lạ này, thật sự chỉ mong mẹ của bé gái lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Trên đường đi, bé gái vẫn khóc thút thít, tên tiểu quỷ nói với vẻ bất lực: “Nếu sóm biết thế vừa nãy em đã không ăn kẹo bông rồi, như vậy thì có thể dỗ được em bé”.
Ôi, giọng điệu lương thiện này rõ ràng không phải là giả tạo. Vậy thì tôi sao nỡ nhẫn tâm bỏ mặc tên nhóc này để đi tìm Hứa Dực chứ!
Tôi chú ý quan sát tất cả mọi người xung quanh, hy vọng ông trời rủ lòng thương, cho tôi may mắn gặp được Hứa Dực.
“Em bé à, rốt cuộc thì nhà em ở đâu?” Trên cả đoạn đưòng đi, tôi cũng không biết mình đã hỏi câu này bao nhiều lần rồi, nhưng kết quả mà tôi nhận được chỉ luôn là một đáp án.
“Hình như là ở phía trước ạ.”
Phía trước, phía trước, rốt cuộc phía trước là ở đâu? Chúng tôi đã đi một quãng đường rất xa rồi!
Trên cả đường đi vì nghe cô bé nói: “Hình như là ở phía trước ạ”, tôi đã cố gắng đi được một quãng đường rất xa, khi tôi sắp tuyệt vọng, thì cuối cùng cũng tìm thấy nhà cô bé.
Một đôi vợ chồng đang ngồi phía trước cửa nhà trách móc nhau. Vừa nhìn thấy con gái, họ mừng rỡ đến phát khóc. Khi họ ôm hôn cô bé, tôi kéo cậu nhóc quay trở về, còn láng máng nghe thấy tiếng họ dạy cô con gái: “Sao con lại không nghe lời bỏ trốn đi chơi hả? Con có biết bố mẹ lo lắng đến nhường nào không?”.
Tôi bất giác quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh mình. Cậu bé đã biết được bạn nhỏ khác bị lạc khiến cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, thế thì cậu bé cũng sẽ hiểu được, chắc người nhà cậu cũng đang lo lắng tìm kiếm cậu khắp nơi rồi chứ? Lát nữa, nếu như người đàn ông khỏe như lực sĩ đó mà gặp được cậu bé, nhất định sẽ túm chặt lấy cậu, đưa thẳng lên máy bay...
“Chị, em lại thèm ăn kẹo bông rồi.” Cậu nhóc lại chu môi.
“...”
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
“Chị, chúng ta lại đến công viên ngồi đi, mùa thu ở đó đẹp lắm.”
“...”
Tôi vẫn không thèm chú ý.
Cậu nhóc phiền toái, tại sao lại cứ thích ăn kẹo bông mãi thế?
“Thôi chết rồi!” Tôi vội dừng bước, kêu lên.
Đột nhiên tôi liên tưởng đến một việc rất đáng sợ, nhỡ người đàn ông như lực sĩ đó lại cho rằng tôi dụ dỗ đưa cậu bé này đi thì làm thế nào? Có khi nào, sau khi ông ta cho tôi một trận nhừ tử xong, sẽ đưa tôi đến đồn cảnh sát không nhỉ?
“Này, nhóc, chị sẽ đưa em quay trở lại sân bay để tìm người nhà. Máy bay sắp cất cánh rồi đây.”
“Thế thì cứ để nó bay đi, càng tốt.” Cậu nhóc đột nhiên dừng lại, cự nự không chịu đi tiếp.
Cứ để nó bay đi? Nói dễ nghe vậy, cậu bé đã nghĩ đến việc tôi có thể bị liệt vào tội danh bắt cóc trẻ con chưa? Còn nữa, những người đó là người thân của cậu bé mà, chẳng lẽ cậu bé không lo lắng là họ sẽ tìm cậu sao? Chợt trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh một nhóm cảnh sát cầm dùi cui chỉ về phía mình, sau đó bị còng tay vào còng số 8 lạnh cóng.
Trời ơi!
Đau đầu quá! Rốt cuộc thì không biết cậu nhóc phiền phức này muốn thế nào đây?!
“Nói thật... thực ra chị là một người rất xấu, cẩn thận không chị sẽ bán em đi đấy. Cho nên, em phải mau đi tìm bố em đi, sau đó chào “Tạm biệt” chị là được rồi.”
“Chị...” Cậu ta nhìn tôi với vẻ rất đáng thương.
Đáng ghét! Tuy là đang nói dối, nhưng cũng là đang nghĩ cho cậu ta mà, sao tôi lại có cảm giác phạm tội, chẳng lẽ tôi thực sự muốn vào nhà giam sao?
“Tuy chị không xấu, chị cũng sẽ không bán em đi, nhưng chị có một việe rất, rất quan trọng...” Nhìn ánh mắt cậu bé như vậy, tôi đành phải viện cớ khác, nhưng chưa nói hết câu, cậu nhóc đột nhiên nhào vào lòng tôi, ôm tôi giống như lúc vừa nãy ở sân bay, khiến tôi trở tay không kịp.
“Ôi! Đau quá!” Tôi bị cậu bé lao vào, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Chị không được đi, mãi mãi không được rời xa em, chị nhé? Được không chị?” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt van xin, dường như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể tuôn rơi.
Tất cả những cái này... là gì thế không biết?
Nghe một đứa bé nói những lời như vậy, quả thực quá kỳ lạ!
“Này, nhóc!”
“Chị không được bỏ em, được không chị? Được không chị?” Cậu bé ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra, ánh mắt cậu bé khiến cho người ta khó mà từ chối được.
“Được rồi, được rồi.” Bất kể là cậu bé nói gì, thì tôi cũng mơ hồ đồng ý hết.
Nhưng trong lòng tôi cũng có ý như vậy, cho dù biết rằng, có một số lời hứa chưa chắc đã thực hiện được, giống như Triệt Dã cuối cùng cũng chưa đưa tôi đến thảo nguyên đom đóm vậy, nhưng lúc cậu ấy hứa với tôi, đều là thật cả.
“Chị là người tốt nhất.” Cậu bé nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười trong sáng đó khiến cho người ta cũng không kìm lòng được, sau đó cũng nở một nụ cười giống như vậy.
“Cho nên chị...” Cậu bé tiếp tục dùng vẻ mặt vô tội để tấn công vào lý trí của tôi, chớp chớp đôi mắt sáng như sao nói với tôi: “Chị bỏ trốn cùng em đi”.
Cái gì? Bỏ trốn?
Tôi giật mình. Vừa rồi tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ai dạy cậu bé những câu này vậy?
Cậu bé có hiểu những gì mình vừa nói có nghĩa gì không? Một cậu nhóc nói với tôi bỏ trốn cùng cậu ta? Rốt cuộc đây là thế giới gì vậy? Bây giờ trẻ con bốn, năm tuổi đã trưởng thành sớm như vậy sao?
“Em...” Tôi nuốt nước bọt. “Em có hiểu bỏ trốn có nghĩa là gì không?”
Cậu bé vô cùng thản nhiên mà gật đầu: “Phim trên ti vi đã chiếu rồi”.
Trời, hóa ra bất kể ti vi ở thế giới nào đều không nên cho trẻ con xem nhiều. Chẳng trách, hồi nhỏ bố chỉ cho tôi xem phim hoạt hình, quả thực là bố đã phải trăn trở rất nhiều đây.
“Việc này thì không được...” Tôi muốn giải thích, nhưng cậu bé đã bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
“Chị đưa em đi, hai chị em mình sẽ đến một nơi họ không thể tìm thấy chúng ta.”
Trời, lời thoại này nghe quen quá!
“Nhóc...” Tôi đã rơi vào trạng thái hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Chị, được không?”
Cậu bé chớp mắt, giống như chỉ một giây sau cậu bé sẽ áp dụng tuyệt kỹ giả vờ đáng thương để đối phó với tôi. Thật đau đầu quá... Làm thế nào để khuyên cậu trở lại sân bay đây?
“Nó đây rồi!”
Tôi đang khổ sở suy nghĩ không biết nên làm cách nào mới có thể giải quyết được rắc rối này, thì đột nhiên đằng sau tôi có tiếng nói vọng đến.
“Chị, mau chạy thôi!” Cậu nhóc vừa hét vừa cố gắng hết sức kéo tay tôi chạy về đằng trước.
Chạy? Cho tôi xin, tôi còn mong bị tóm hơn.
“Chị?!” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt sốt ruột. Tôi cố ý áp dụng sách lược coi như không nhìn thấy gì.
Nhất định là người nhà cậu bé đến tìm cậu rồi.
Quả nhiên, có ba người lớn chạy nhanh lại. Người phụ nữ có phong cách rất nổi bật lo lắng muốn xác nhận xem cậu nhóc có bị thương gì không, còn người đàn ông như lực sĩ chỉ chạy một bước dài là đứng trước mặt chúng tôi, kéo cậu nhóc vào lòng giống như lúc ở cửa sân bay vừa rồi.
“Chị cứu em...” Cậu bé vừa đạp chân, vừa giơ tay về phía tôi hét to. “Chị, cứu em...”
Trời, cậu bé lại nhìn bằng ánh mắt khiến cho người khác không kìm lòng được, muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào. Chân tôi tự nhiên bước theo một cách vô thức.
Có nên nhắc nhở người đàn ông như lực sĩ đó không, ông ta không nên dã man như thế chứ?
Cậu bé bị ép lôi đi, nhìn người phụ nữ xem ra có vẻ không nỡ, còn người đàn ông lực sĩ có chút bất lực, lại có vẻ lạnh lùng, người đàn ông thứ hai thì hình như nhìn cảnh tượng thế này quen lắm rồi, nên tỏ ra rất điềm tĩnh.
Họ... là người một nhà sao?
Đúng là một gia đình kỳ quặc! Họ định đi đâu? Cả gia đình đi du lịch? Hay là ra nước ngoài định cư?
Sao nhìn cậu nhóc lại phản ứng mạnh đen như vậy, thậm chí còn rủ một người chị xa lạ như tôi cùng cậu ta “bỏ trốn”?
“Việc này...” Tôi đến trước mặt bọn họ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới được. Rốt cuộc thì đây là việc riêng của gia đình họ, tôi không nên tham gia vào, hơn nữa chẳng phải tôi muốn trút bỏ cậu nhóc phiền toái này để đi tìm Hứa Dực sao? Bây giờ cậu bé đã trở về với gia đình, không cần tôi phải chăm sóc cho cậu ta nữa.
“Chị!” Cậu bé đang bị ôm chặt trước ngực người đàn ông như lực sĩ cố nhoài đầu ra, vẫy vẫy hai tay, dường như hy vọng tôi đến cứu cậu. Nhìn cảnh tượng này, có vẻ như tôi mới là người thân duy nhất của cậu bé.
Cậu bé tin tưởng tôi như vậy, khiến tôi có cảm giác thật ấm áp.
Bất luận là ở thế giới nào, được người khác tin tưởng, sẽ không có cảm giác chỉ có một mình, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
“Chị, em không muốn đi Mỹ, em không muốn đi cùng cậu, em không muốn rời xa mẹ! Em không muốn, em không muốn...” Lần này, cậu bé đã khóc thật rồi.
Hóa ra là bố mẹ cậu bé muốn đưa cậu đi Mỹ. Nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ vậy, mà phải rời xa bố mẹ đến một đất nước xa lạ, đối với cậu bé, chắc là một việc rất đáng sợ. Nếu có người muốn chia rẽ tôi và bố, tôi nghĩ rằng, nhất định tôi sẽ khóc đến chết mất.
Cậu bé chẳng thèm quan tâm đến những gì xung quanh nữa mà bắt đầu gào khóc, nước mắt như những hạt ngọc trai cứ thế tuôn rơi. Cậu bé vừa khóc, mắt đã đỏ dần lên. Người đàn ông như lực sĩ mím chặt môi ôm chặt cậu bé cứ thế đi về hướng sân bay, sắc mặt hơi khó coi.
Chắc bọn họ cũng không nỡ rời xa cậu bé đâu nhỉ?
Tôi cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi cậu bé: “Nói cho chị biết, em có thói quen mang theo khăn mùi xoa theo người không?”.
Cậu bé hít một hơi, rồi gật gật đầu.
“Em nhìn xem, em lớn thế này rồi, có thể được coi là một chàng trai rồi, mà lại khóc như vậy thì ê mặt quá. Mau lấy khăn mùi xoa ra lau mặt thật sạch giống như bầu trời trong xanh đi.”
Lúc an ủi cậu bé như vậy, tôi cũng cảm thấy trong lòng ấm áp trở lại. Triệt Dã cũng đã từng khuyên tôi không nên khóc như vậy.
Cậu bé rất nghe lời, ngoan ngoãn lấy khăn mùi xoa lau sạch nước mắt và nước mũi mặt, vừa lau vừa chăm chú nhìn tôi, giống như đang chờ sự chỉ đạo tiếp theo của tôi.
“Nói cho chị biết, sao bố mẹ lại muốn em sang Mỹ với cậu?”
Cậu bé lắc lắc đầu nói, bộ dạng rất tội nghiệp: “Em không biết, không biết...”.
“Thế hằng ngày em có ngoan không? Có khiến cho bố mẹ bực mình không? Có bướng bỉnh phá phách không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“...”
Cậu bé cúi đầu, không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng thiếu tự tin của cậu bé, tôi không nén được cười. Tuy là thích ăn kẹo bông, có hàng đống lý luận của riêng mình, mới nhỏ như vậy mà đã định dùng trí khôn của mình để bỏ trốn... nhưng cậu bé vô cùng phiền phức này vẫn là một cậu bé rất ngây thơ.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, nói: “Nhìn em lúc không khóc trông rất đẹp trai đấy! Nếu bây giờ em nhận lỗi với bố mẹ, có khi họ thấy em đã hiểu biết thì lại không nỡ để em đi đâu”.
“Thật không ạ?” Cậu bé thấy tôi khen nên mặt ửng đỏ, nhưng giọng nói thì vẫn bán tín bán nghi.
“Thật chứ!” Tôi gật đầu.
Cậu bé do dự một lát rồi vươn đầu ra khỏi ngực người đàn ông như lực sĩ, mếu máo nói: “Mẹ...”.
Nhưng cậu bé vừa mở miệng nói, thì đã bị cắt ngang.
“Không có tác dụng gì đâu.” Mẹ cậu bé cố gắng kìm nén lòng mình, quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn cậu. “Con nhất định phải đi! Nhất định phải sang Mỹ với cậu.”
Câu nói của mẹ khiến mắt cậu bé ngấn lệ, nhưng cậu bé bướng bỉnh đã cố cắn môi kìm không cho nước mắt trào ra. Cậu lặng lẽ nhìn mẹ, dùng ánh mắt của mình để nói lên sự bất mãn và phản đối.
Tôi bị tình cảm tổn thương sâu lắng của cậu bé làm cho rung động, không nén lại được nên bước về phía trước, vừa khuyên nhủ, vừa giải thích: “Dù sao thì cậu nhóc này cũng không muốn đi, nếu vậy thì hãy cho cậu bé ở lại đi...”.
“Cô à!” Mẹ của cậu nhóc nhăn mày, không vừa ý nói với tôi. “Cô không phải là người thân hay bạn bè của chúng tôi, hơn nữa cô cũng không hiểu sự tình của gia đình chúng tôi, đối với chúng tôi, cô chỉ là một người xa lạ, nên mong cô dừng có xen vào việc con cái của gia đình chúng tôi.”
Mẹ cậu bé lạnh lùng nói rõ cho tôi biết giới hạn của tôi. Tôi muốn phản bác lại, nhưng không hiểu sao những câu định nói cứ bị chặn lại. Bà ấy là mẹ của cậu bé, tôi làm sao mà có thể nghi ngờ tình cảm của một người mẹ đối với con mình cơ chứ? Giống như mẹ tôi vậy, thậm chí mẹ còn dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho tôi.
Có thể bà ấy cho rằng, sau khi con được ra nước ngoài, sẽ có môi trường tốt hơn để phát triển, chẳng phải thế sao? Làm sao tôi lại có thể xen vào chuyện của gia đình nhà người ta trong khi chẳng hiểu chuyện gì.
Nghĩ như vậy, nên tôi chọn cách im lặng.
Nhóc à, chị không thể giúp em được nữa.
Lúc này, chúng tôi đã đến trước cửa sân bay. Trong tiền sảnh sân bay, loa đang vang lên thông báo soát vé để lên máy bay, hình như đúng là chuyến bay của bọn họ, nên người đàn ông như lực sĩ vội bước nhanh hơn.
Tôi nén lòng quay lưng lại phía bọn họ, nhưng...
“Chị ơi!”
Một tiếng gọi, khiến cho tôi định bước đi cũng phải dừng lại.
“Chị ơi, vừa rồi chẳng phải chị đã đồng ý là sẽ không bao giờ rời xa em sao? Chẳng phải chị đã đồng ý như vậy sao?” Giọng nói của cậu bé đằng sau lưng tôi cứ thế vang lên, cậu bé hỏi tôi với giọng rất nhỏ, nghe rất tủi thân.
Nhưng...
Tôi chỉ là một người xa lạ... Người thân của cậu bé sẽ chăm sóc cậu tốt hơn. Tôi cũng có việc phải làm. Tôi phải tìm được Hứa Dực. Tôi làm gì có khả năng để giúp cậu bé.
“Xin lỗi...” Tôi dùng lời nói xin lỗi để thay cho câu trả lời của mình.
Không giúp được em, thực sự... xin lỗi.
Không dám quay đầu lại, vì tôi biết rằng tôi không thể làm ngơ trước ánh mắt của cậu bé, hơn nữa cho dù có quay đầu lại thì cũng chẳng làm được gì... Tôi thầm nhắc nhở mình như vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được, vội quay đầu lại.
Vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt bị tổn thương của cậu bé. Hình như cậu bé đã hiểu ra rằng có phản ứng nữa thì cũng không có tác dụng, nên cam chịu theo số phận mà không vùng vẫy nữa, chỉ nói với tôi với giọng rất mạch lạc: “Chị, em tên là Tiểu Phi, chị nhất định không được quên em đấy!”.
“Tiểu Phi!” Tôi nhắc lại, sau đó ra sức gật đầu.
“Chị, Tiểu Phi sẽ nhớ chị, chị cũng phải nhớ Tiểu Phi...”
“Được.”
Tôi dùng ánh mắt để tiễn họ đi vào cửa đăng ký lên máy bay, rồi đứng thẫn thờ một lúc lâu.
Sao tôi lại cảm thấy đau?
Sao tôi lại cảm thấy buồn như vậy, sao lại... đau lòng như vậy?
Mới quen và ở bên cậu bé trong một khoảng thời gian ngắn như thế tại sao lại có sức ảnh hưởng lớn nhường này?
Khi tôi ra khỏi sân bay, từ trên bầu trời vọng xuống một âm thanh đinh tai nhức óc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc máy bay đang bay lên trời cao vút, phả ra một đường khói trắng cô đơn nhàn nhạt.
Tôi biết, trong chiếc máy bay đó, có một cậu bé mặc bộ vest nhí có nụ cười còn trong sáng hơn cả bầu trời, có lẽ cậu bé bướng bỉnh đang khóc. Cậu bé đã đưa cô bé lạc đường trở về nhà, nhưng lại không có cách nào làm cho mình được ở lại bên bố mẹ. Ngoài ra, cậu bé còn gặp một người chị nói mà không biết giữ lời hứa...
Tiểu Phi, xin lỗi em...
Tiểu Phi, tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.