Chương 16
Tiểu Ni Tử
11/08/2015
Có điều, sao có người không sao cả mà lại muốn chết nhỉ? Có cậu ta có chuyện gì đó rất đau lòng. Nếu như tôi gào lên với cậu ta như vậy, thế thì chẳng phải rất quá đáng sao?
“Ôi, bác...” Vì hành động của cậu ta quá kỳ quặc khiến đầu tôi giống như một mớ bòng bong, rối tinh rối mù cả lên, nên tôi quyết định bỏ qua, chuyển sự chú ý sang bác lái xe đang mải uống nước dừa. “Sao lại nói “từ trước tới giờ chưa từng có ai bị chuyến xe Fly bốc cháy thiêu chết cả”? Chuyến xe Fly thường xuyên bị bốc cháy sao ạ?”
Bác lái xe nhìn tôi đầy vẻ coi thường, câu hỏi của tôi có vẻ rất ngốc.
“Bác, bác nói đi ạ...” Tuy biết rằng bác lái xe là người rất khó laychuyển, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, tiếp tục năn nỉ.
“Chuyến xe Fly không có bảng thời gian quy định.” Bác lái xe ngừng một lát rồi trả lời. “Tuy nó luôn có trên bản đồ các tuyến xe buýt, nhưng khi hành khách gọi thì nó mới xuất hiện. Mà chuyến trước... hình như cũng đã được vài năm rồi thì phải.”
“Các đồ quá hạn trong tủ kính bày hàng trên xe cũng là đồ của lần trước còn thừa, đúng không ạ?”
“Cô cũng không đến nỗi quá ngốc nghếch đâu nhỉ?”
“Nếu mà như vậy...” Tôi vẫn chưa hiểu nổi, chẳng lẽ hầu hết các hành khách đều gọi chuyến xe Fly trong cùng một ngày sao?
Bác lái xe nhìn tôi chăm chú như biết được tôi đang nghĩ gì. “Tôi rút lại câu nói vừa rồi, thực sự là cô vẫn rất ngốc. Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cô không nhận ra sao? Bắt đầu từ trạm cô gọi xe, đến “Mỹ quốc đại điểu”, đến “Ống heo không vui”, sau đó mới đến đây, mỗi trạm xe lại có một loạt hành khách mới, người đi tất cả các chặng chỉ có mình cô mà thôi.”
“Hả?” Hình như đúng là như vậy thật. Cô bé kể chuyện cười đó, còn cả những hành khách khác... đều chỉ ngồi một chặng rồi không thấy đâu nữa.
Anh chàng đang muốn tự sát này chắc cũng như vậy nhỉ?
“Có nghĩa là những hành khách đó chỉ là những người đi kèm thêm mà thôi. Cô cho rằng ai cũng có thể gọi chuyến xe FIy sao?”
“Tại sao ạ?”
“Tại sao? Nha đầu ngốc, nghĩa vụ của tôi không phải là trả lời “một vạn câu hỏi tại sao” của cô.”
“Dạ vâng.” Tôi quay lại chủ đề câu chuyện. “Thế việc xe bị bốc cháy là như thế nào ạ?” Chẳng lẽ nói chuyến xe FIy thường xuyên bốc cháy?
Trời ạ, sao cô lại có thể ngốc đến vậy nhỉ? Học một mà chẳng biết mười! Tự nghĩ đi!” Bác lái xe cáu kỉnh trả lời.
Cái này được gọi là cá tính riêng sao? Tôi không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, anh chàng ngồi trên chiếc ghế chờ ở trạm xe đứng dậy đi ra phía đường.
Cậu muốn đi đâu?” Tôi cất tiếng hỏi to.
“... Hít thở không khí trong lành.” Cậu ta nói với giọng miễn cưỡng.
“Ồ.” Vì tôi khá quan tâm đến những việc có liên quan đến chuyến xe Fly, nên không để ý đến cậu ta nữa, tiến đến gần chỗ bác lái xe hơn một chút. Việc chiếc xe bôc cháy, việc gọi chuyến xe Fly, tất cả những việc này giống như phim ma quỷ ở trong thế giới hiện thực, không thể tưởng tượng được.
Tôi lấy lòng bác lái xe bằng cách cười lớn với bác: “Bác ơi...”.
Bác lái xe nhìn theo hình bóng của anh chàng đó, cười mà như không, nói: “Tốt nhất là cô nên đi xem cái anh chàng ngốc nghếch nghĩ quẩn kia đi”.
“Nhưng...”
“Cô không sợ cậu ta tự sát à?” Bác lái xe liếc xéo tôi một cái.
“Hả...” Tôi há hốc miệng, vội đi theo bóng anh chàng đó.
Cậu ta vẫn muốn đi tìm cái chết sao?
“Một tiếng nữa quay lại đây để lên xe là được rồi.” Bác lái xe dặn dò bằng giọng nói chắc chắn như tôi sẽ đi tìm cậu ta vậy.
“Vâng ạ.” Tôi đuổi theo anh chàng đó mà trong lòng chẳng thấy thoải mái chút nào, đi được mấy bước vẫn chưa chịu bỏ cuộc, quay lại nói: “Bác à, vừa rồi ở trên xe, bác cứ nhìn chúng cháu rồi cười, có phải bác đã biết từ trước là xe sẽ bị cháy không ạ?”.
Bác lái xe thấy phiền phức xua xua tay.
“Mau đi tìm cái cậu ngốc nghếch kia đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn. Anh chàng đó đã bỏ mũ bóng chày xuống cầm ở tay, đi cách tôi một đoạn rồi.
“Này, chờ chút!” Tôi chạy đuổi theo.
Cậu ta lại ngoan ngoãn dừng lại, quay người nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
“Cậu đến nơi này bao giờ chưa?” Tôi hỏi cậu.
Cậu ta nhìn xung quanh, lắc lắc đầu.
“Thế cậu không sợ lạc đường sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
Cậu ta lại nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chỉ cần quay về theo đường cũ là được chứ gì?”.
“...”
Thế thì trí nhớ của cậu ta thật tốt, tôi nhìn cậu ta, im lặng.
Sau đó cả hai chúng tôi đều không nói gì nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi không chịu được, vội lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: “Ngồi nghỉ đi”.
Trời, xung quanh làm gì có chiếc ghế nào để ngồi, tôi thật ngốc nghếch.
“Hả?” Quả nhiên, cậu ta ngơ ngác nhìn tôi.
“Ha ha... không có chỗ nào để ngồi, thế thì tiếp tục đứng nhé.” Tôi cười khan, mặt nhăn nhó vẻ đau khổ.
“Ồ!”
“Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi nhìn cánh tay trái của cậu ta, quan tâm hỏi.
“Vẫn còn cảm giác hơi ran rát.” Cậu ta thờ ơ trả lời.
Tôi kéo tay cậu ta lại, xắn tay áo lên xem vết thương, phát hiện thuốc mỡ đã bị quệt một ít vào tay áo.
“Đau không?” Tôi ngước mắt sốt ruột hỏi cậu ta.
Cậu ta lắc lắc đầu.
“Cái đó... cậu đã từng nghĩ đến tự tử bao giờ chưa?...” Nói đến đây, tôi vội vàng dừng lại. Cứ nói thẳng như thế liệu có được không? Liệu có làm tổn thương đến tình cảm của cậu ta không?
“Cái gì?” Cậu ta nhìn tôi vẻ không hiểu.
“À, tôi muốn nói là trước đây tôi có một người bạn rất thân, cậu ấy rất đẹp trai, lại còn rất thông minh giống như cậu vậy.”
“Ừ.” Cậu ta ngây người nhìn tôi, dường như đang muốn nói: sao cậu biết tôi thông minh?
“Ha ha, nhìn cậu đẹp trai thì biết như vậy.” Tôi cười khan, giả bộ ngớ ngẩn để đánh lừa cậu ta, tiếp tục nói. “Nhưng ngày nào cậu bạn đó cũng nói với tôi cậu ấy muốn tự tử.”
Phù... cuối cùng thì cũng vào được chủ đề chính rồi, một quá trình gian nan.
Có điều tôi đang nói khoác, nhưng nhiều lúc những câu nói khoác có thiện chí cũng sẽ được tha thứ chứ nhỉ? Tất cả những gì tôi làm là muốn khuyên cậu ta cần phải coi trọng tính mạng của mình!
Mí mắt cậu ta rủ xuống, hình như không muốn làm đứt đoạn câu chuyện của tôi. Tôi được cổ vũ, lại tiếp tục bịa cho câu chuyện thuyết phục hơn.
“Cậu bạn tôi đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp: nhảy xuống sông, nhảy lầu, hít hơi ga, cắt mạch máu... Hầu hết những phương pháp tự tử mà trên ti vi hay trong các câu chuyện từng nói đến, cậu ấy đều đã nghĩ đến. Nhưng đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn chưa chết.”
Nói đến đây tôi cố tình dừng lại trong giây lát, quả nhiên, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi hỏi: “Tại sao?”.
“Vì cậu ấy không muốn thi thể của mình xấu quá.”
“...”
Mặt cậu ta méo xệch đi.
Nhìn nét mặt của cậu ta thì biết được cách tôi mở đầu câu chuyện không thành công lắm.
Tôi hơi nản lòng, thú nhận: “Có phải là không được buồn cười cho lắm? Được rồi, tôi thú nhận là vừa xong tôi đã nói khoác, thực ra tôi chỉ muốn giúp cậu mà thôi”.
Tôi nhìn cậu ta, ánh mắt rất chân thành.
“Họ... không thích tôi lập ban nhạc.” Cậu ta đột nhiên lên tiếng, chuyển chủ đề câu chuyện.
Hả?
Chẳng lẽ cậu ta đang tâm sự sao? Cậu ta vừa nhắc đến họ, là những ai?
“Họ lừa tôi nói là có việc ra ngoài, chờ đến khi tôi mời bạn bè đến nhà luyện tập, thì họ đột nhiên trở về, đuổi hết mọi người đi. Lần nào cũng vậy...”
Hình như tôi đã hiểu ra, “họ” ở đây là những người trong gia đình cậu thì phải.
“Họ thường xuyên nói chuyện học hành với tôi, luôn luôn là: “Điểm số là quan trọng nhất, điểm số nói lên tất cả”... Nhưng từ trước tới giờ, họ không bao giờ quan tâm xem tôi thích cái gì, muốn làm gì. Chẳng lẽ đứa trẻ nào cũng bắt buộc phải đọc sách, rồi thi cử và học đại học sao? Có bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu ước muốn của bản thân, nhưng đến cuối cùng đều chỉ là cắp sách đến trường thôi sao? Không có lý tưởng của riêng mình, bị điều khiển giống như một con rối, chẳng lẽ đó là những gì mà họ muốn sao?”
Những nét biểu cảm trên mặt cậu ta cuối cùng cũng đã thay đổi. Từ sâu trong đáy mắt có ánh hào quang lấp lánh, là sự phẫn nộ, là do không thể hiểu nổi, hay do oán hận?
“Những gì tôi nói, từ trước tới giờ không bao giờ họ thèm nghe, mà họ chỉ luôn bảo tôi phải làm thế nào. Chỉ cần họ cảm thấy tốt với tôi là được, còn từ trước tới giờ chưa bao giờ họ để ý đến suy nghĩ của tôi. Khi tôi còn nhỏ, nói là không có thời gian chăm sóc tôi, họ gửi tôi đi nơi khác, cũng không hỏi xem tôi có thích hay không, chờ đến khi tôi đã quen cuộc sống bên đó rồi, thì lại đón tôi về, ép tôi phải gọi họ là “bố mẹ”. Họ không cảm thấy buồn cười sao? Coi con như là một thứ đồ chơi, không thích thì đưa cho người khác, khi cần thì lại đưa về, còn suy nghĩ của tôi, tình cảm của tôi thì sao?
Cái gì họ cũng muốn quản, những việc tôi thích làm, thì lại không cho tôi làm, luôn luôn ép tôi làm những việc mà tôi không thích, còn nói là vì muốn tốt cho tôi. Cái gọi là muốn tốt cho tôi chính là tước đoạt tất cả những sở thích của tôi đúng không? Vì những mong muốn của họ mà họ ép buộc người khác. Họ chính là những con quỷ ích kỷ! “
“Cho nên... cậu mới muốn tự sát?” Nghe cậu tâm sự xong, tôi dè dặt suy đoán.
Cậu ta ngớ ra một lúc. “Cũng... không phải. Chỉ là do lúc ấy thấy rất buồn, giống như là bị rất nhiều việc đè nén vậy. Vì quá mải suy nghĩ, nên không hề chú ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi nghe cậu nói với tôi “chạy mau”, thậm chí tôi còn cảm thấy rằng thoát thân là một việc rất phiền phức, hơn nữa...” Cậu ta có chút ngại ngùng nên mặt đỏ ửng lên. “Hơn nữa vì thường xuyên bị ép rất nhiều, việc, cho nên khi thấy cậu yêu cầu tôi xuống xe, không hiểu sao tôi lại nảy sinh ra ý nghĩ “tôi không làm”, chứ không thực sự muốn... tự sát.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu thể hiện là đã hiểu ra vấn đề. “Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì đây.”
Cậu ta hình như không nghĩ được là tôi sẽ hỏi như vậy, do dự một lát mới trả lời: “Wing”.
“Wing? Cái tên này rất hay.” Tôi mỉm cười nhắc lại một lần nữa.
Kỳ lạ, sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?
“Tôi là Diệp Hy Nhã, rất vui vì được là bạn của cậu.” Tôi mỉm cười.
“Tôi biết.”
“Cậu biết?” Tôi ngớ người.
Ý của cậu ta là biết tên tôi, hay là biết tôi rất vui vì được là bạn của cậu ta? Trời, tôi thấy rối tung cả lên. Chắc là trong lúc ở trên khoang xe vừa rồi, tôi vừa khóc vừa nói không muốn bị thiêu chết, cậu ta đã nghe thấy tôi tự nói tên mình.
Cậu ta chìa tay về phía tôi.
“Tôi cũng rất vui vì được làm bạn với cậu.”
“Ha ha.” Tôi vừa cười vừa bắt tay cậu ta. “Đã là bạn bè, thì nên mở lòng nói một vài suy nghĩ chứ nhỉ? Có lúc, tôi cũng không thích đọc sách. Đối với việc cứ phải học thuộc các bài khóa, và viết chính tả, tôi cũng cảm thấy chán ghét.”
“Nhưng đó là do chúng ta đặt mình trong một vị trí bị động, bị động tiếp nhận rất nhiều thứ nhưng chưa chắc đã hoàn toàn tiêu hóa được hết, vì thế mà cảm thấy áp lực. Vì áp lực này, nên mới bắt đầu chán ghét. Chúng ta coi việc học hành là nhiệm vụ không thể không hoàn thành, cho nên mới như vậy.”
“Bố tôi cũng rất thích ép tôi học, có lúc tôi cũng nảy sinh suy nghĩ chống đối. Nhưng khi tôi biết bố chỉ hy vọng tôi trở thành người xuất sắc, hy vọng sau này tôi sẽ trở thành một người có năng lực, tôi bắt đầu để tâm đến những lý tưởng của bản thân. Sau khi tôi tự đặt ra những khát vọng và mục tiêu cho bản thân mình, thì việc học hành lại trở nên nhẹ nhàng và chủ động hơn nhiều.”
Ha ha, không ngờ được rằng, tôi cũng có thể nói tràng giang đại hải những việc để giáo dục người khác.
“Cậu có biết không? Với những đứa trẻ ở độ tuổi chúng ta, bố mẹ đều rất lo lắng, vì rất sợ chỉ không cẩn thận một chút là chúng ta sẽ đi sai đường, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến sự trưởng thành của chúng ta, chứ họ không hề muốn quản chúng ta. Hon nữa, cậu cũng biết đấy, suy nghĩ của chúng ta và bố mẹ luôn khác nhau, cho nên những gì mà cậu cần làm không phải là giận dỗi với họ, mà là hiểu họ. Phải nói cho họ biết suy nghĩ của cậu, nói cho họ biết những việc mà cậu muốn làm, tôi nghĩ rằng họ sẽ hiểu.”
Hình như cậu ta không tin lắm, hỏi: “Có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi.” Xem ra, cậu ta đã bắt đầu lay chuyển, tôi lập tức cười tươi. “Đừng nghĩ bố mẹ chúng ta rất cố chấp, không thấu tình đạt lý, cậu cũng biết rằng họ cũng đã từng ở lứa tuổi như chúng ta, cũng đã từng bị bố mẹ không thông cảm, không hiểu.”
“Hình như cũng có lý.” Cậu ta gật gật đầu.
“Ha ha, sau này bất kể có viêc gì, đều không được có suy nghĩ tiêu cực. Chúng ta là những đứa trẻ dũng cảm, thông minh, dùng những cách cực đoan thì chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.” Nói được bao nhiêu lý lẽ như vậy, tôi không thể không tự bái phục bản thân.
“Có lẽ cậu đúng.” Wing gật đầu đồng ý.
Tôi hào hứng nói tiếp: “Đương nhiên là đúng rồi!”.
Nếu không, tôi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là do thừa nước bọt sao? Đúng là ngốc nghếch! Chẳng trách bác lái xe gọi cậu ta là ngốc nghếch. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi đã hoàn toàn quên đi rằng bác lái xe cũng gọi tôi là nha đầu ngốc.
“Cậu có thể đi cùng tôi không?”
“Hả?”
“Đi tìm họ, nói với họ những suy nghĩ của tôi. Cậu đi cùng với tôi được không?” Cậu ta nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi ngớ người, đang định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ ra là nếu đi cùng với cậu ta thì sợ không kịp thời gian, đến lúc đó thì không kịp lên chuyến xe Fly. Đối với tôi, việc đi tìm Hứa Dực đương nhiên là quan trọng hơn rồi...
Những lời từ chối thường thì khó nói, tôi do dự: “Tôi...”.
“Không được sao?” Cậu hỏi rất dè dặt nhưng lại đầy hy vọng.
“Tôi... tôi phải đi tìm một người trước đã một người rất quan trọng với tôi.” Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta, khẽ trả lời.
Wing im lặng, khi tôi cho rằng cậu ta đã vô cùng thất vọng, cậu ta lại nói tiếp: “Một người rất quan trọng?”.
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu mà không cần do dự gì.
Hứa Dực là một người không thể thiếu trong cuộc đòi tôi.
Tôi nhất định phải tìm thấy cậu ấy!
“Một người rất quan trọng...” Cậu ta cúi đầu, quay người đi. “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu thì tốt rồi!
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta.
“Thế thì... chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?” Cậu ta không quay người lại.
“Bác lái xe chẳng nói một tiếng nữa phải quay lại để lên xe sao, bây giờ sắp hết thời gian rồi!” Tôi vui vẻ quay trở lại, có lẽ còn có thừa thời gian để tôi có thể hỏi bác lái xe những việc mà tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Chẳng phải bác lái xe đã nói rồi sao? Trên chuyến xe đó, người đến tất cả các bến chỉ có một mình cậu mà thôi. Những hành khách như chúng tôi chỉ là những người qua đường không quan trọng, hơn nữa... không thể lên xe lần thứ hai.” Wing giải thích qua loa.
“Tôi biết, chờ đến khi đến trạm xe thì cậu sẽ đi, nhưng chẳng phải giữa đường chúng ta xảy ra sự cố nên phải dừng xe tạm thời sao? Cho nên, cậu đã đến trạm cần đến đâu!”
Đúng thật là ngốc, ngốc quá!
Ha ha, cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội gọi người khác là ngốc rồi.
“Đây chính là trạm “Máy đút tiền tự sát” rồi...” Wing nhìn tôi bật cười. “Đúng là đồ ngốc.”
Ẩm! Hai tiếng “đồ ngốc” cực đại đã bị đập trở lại.
Đây là trạm “Máy đút tiền tự sát”?
“Cậu mau đi đi. Về muộn là xe sẽ đi mất đây.” Wing giục tôi.
“Được rồi. Thế thì cậu phải cố gắng đấy nhé! Cố lên, cố lên!” Tôi giơ cánh tay lên và nói với cậu.
“Ừ.” Cậu đồng ý rồi quay người đi, đi thẳng một mạch không quay đầu lại, giống như chẳng lưu luyến gì.
Nhưng nhìn bóng của cậu ấy rất... lạc lõng.
“Ôi, bác...” Vì hành động của cậu ta quá kỳ quặc khiến đầu tôi giống như một mớ bòng bong, rối tinh rối mù cả lên, nên tôi quyết định bỏ qua, chuyển sự chú ý sang bác lái xe đang mải uống nước dừa. “Sao lại nói “từ trước tới giờ chưa từng có ai bị chuyến xe Fly bốc cháy thiêu chết cả”? Chuyến xe Fly thường xuyên bị bốc cháy sao ạ?”
Bác lái xe nhìn tôi đầy vẻ coi thường, câu hỏi của tôi có vẻ rất ngốc.
“Bác, bác nói đi ạ...” Tuy biết rằng bác lái xe là người rất khó laychuyển, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, tiếp tục năn nỉ.
“Chuyến xe Fly không có bảng thời gian quy định.” Bác lái xe ngừng một lát rồi trả lời. “Tuy nó luôn có trên bản đồ các tuyến xe buýt, nhưng khi hành khách gọi thì nó mới xuất hiện. Mà chuyến trước... hình như cũng đã được vài năm rồi thì phải.”
“Các đồ quá hạn trong tủ kính bày hàng trên xe cũng là đồ của lần trước còn thừa, đúng không ạ?”
“Cô cũng không đến nỗi quá ngốc nghếch đâu nhỉ?”
“Nếu mà như vậy...” Tôi vẫn chưa hiểu nổi, chẳng lẽ hầu hết các hành khách đều gọi chuyến xe Fly trong cùng một ngày sao?
Bác lái xe nhìn tôi chăm chú như biết được tôi đang nghĩ gì. “Tôi rút lại câu nói vừa rồi, thực sự là cô vẫn rất ngốc. Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cô không nhận ra sao? Bắt đầu từ trạm cô gọi xe, đến “Mỹ quốc đại điểu”, đến “Ống heo không vui”, sau đó mới đến đây, mỗi trạm xe lại có một loạt hành khách mới, người đi tất cả các chặng chỉ có mình cô mà thôi.”
“Hả?” Hình như đúng là như vậy thật. Cô bé kể chuyện cười đó, còn cả những hành khách khác... đều chỉ ngồi một chặng rồi không thấy đâu nữa.
Anh chàng đang muốn tự sát này chắc cũng như vậy nhỉ?
“Có nghĩa là những hành khách đó chỉ là những người đi kèm thêm mà thôi. Cô cho rằng ai cũng có thể gọi chuyến xe FIy sao?”
“Tại sao ạ?”
“Tại sao? Nha đầu ngốc, nghĩa vụ của tôi không phải là trả lời “một vạn câu hỏi tại sao” của cô.”
“Dạ vâng.” Tôi quay lại chủ đề câu chuyện. “Thế việc xe bị bốc cháy là như thế nào ạ?” Chẳng lẽ nói chuyến xe FIy thường xuyên bốc cháy?
Trời ạ, sao cô lại có thể ngốc đến vậy nhỉ? Học một mà chẳng biết mười! Tự nghĩ đi!” Bác lái xe cáu kỉnh trả lời.
Cái này được gọi là cá tính riêng sao? Tôi không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, anh chàng ngồi trên chiếc ghế chờ ở trạm xe đứng dậy đi ra phía đường.
Cậu muốn đi đâu?” Tôi cất tiếng hỏi to.
“... Hít thở không khí trong lành.” Cậu ta nói với giọng miễn cưỡng.
“Ồ.” Vì tôi khá quan tâm đến những việc có liên quan đến chuyến xe Fly, nên không để ý đến cậu ta nữa, tiến đến gần chỗ bác lái xe hơn một chút. Việc chiếc xe bôc cháy, việc gọi chuyến xe Fly, tất cả những việc này giống như phim ma quỷ ở trong thế giới hiện thực, không thể tưởng tượng được.
Tôi lấy lòng bác lái xe bằng cách cười lớn với bác: “Bác ơi...”.
Bác lái xe nhìn theo hình bóng của anh chàng đó, cười mà như không, nói: “Tốt nhất là cô nên đi xem cái anh chàng ngốc nghếch nghĩ quẩn kia đi”.
“Nhưng...”
“Cô không sợ cậu ta tự sát à?” Bác lái xe liếc xéo tôi một cái.
“Hả...” Tôi há hốc miệng, vội đi theo bóng anh chàng đó.
Cậu ta vẫn muốn đi tìm cái chết sao?
“Một tiếng nữa quay lại đây để lên xe là được rồi.” Bác lái xe dặn dò bằng giọng nói chắc chắn như tôi sẽ đi tìm cậu ta vậy.
“Vâng ạ.” Tôi đuổi theo anh chàng đó mà trong lòng chẳng thấy thoải mái chút nào, đi được mấy bước vẫn chưa chịu bỏ cuộc, quay lại nói: “Bác à, vừa rồi ở trên xe, bác cứ nhìn chúng cháu rồi cười, có phải bác đã biết từ trước là xe sẽ bị cháy không ạ?”.
Bác lái xe thấy phiền phức xua xua tay.
“Mau đi tìm cái cậu ngốc nghếch kia đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn. Anh chàng đó đã bỏ mũ bóng chày xuống cầm ở tay, đi cách tôi một đoạn rồi.
“Này, chờ chút!” Tôi chạy đuổi theo.
Cậu ta lại ngoan ngoãn dừng lại, quay người nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
“Cậu đến nơi này bao giờ chưa?” Tôi hỏi cậu.
Cậu ta nhìn xung quanh, lắc lắc đầu.
“Thế cậu không sợ lạc đường sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
Cậu ta lại nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chỉ cần quay về theo đường cũ là được chứ gì?”.
“...”
Thế thì trí nhớ của cậu ta thật tốt, tôi nhìn cậu ta, im lặng.
Sau đó cả hai chúng tôi đều không nói gì nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi không chịu được, vội lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: “Ngồi nghỉ đi”.
Trời, xung quanh làm gì có chiếc ghế nào để ngồi, tôi thật ngốc nghếch.
“Hả?” Quả nhiên, cậu ta ngơ ngác nhìn tôi.
“Ha ha... không có chỗ nào để ngồi, thế thì tiếp tục đứng nhé.” Tôi cười khan, mặt nhăn nhó vẻ đau khổ.
“Ồ!”
“Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi nhìn cánh tay trái của cậu ta, quan tâm hỏi.
“Vẫn còn cảm giác hơi ran rát.” Cậu ta thờ ơ trả lời.
Tôi kéo tay cậu ta lại, xắn tay áo lên xem vết thương, phát hiện thuốc mỡ đã bị quệt một ít vào tay áo.
“Đau không?” Tôi ngước mắt sốt ruột hỏi cậu ta.
Cậu ta lắc lắc đầu.
“Cái đó... cậu đã từng nghĩ đến tự tử bao giờ chưa?...” Nói đến đây, tôi vội vàng dừng lại. Cứ nói thẳng như thế liệu có được không? Liệu có làm tổn thương đến tình cảm của cậu ta không?
“Cái gì?” Cậu ta nhìn tôi vẻ không hiểu.
“À, tôi muốn nói là trước đây tôi có một người bạn rất thân, cậu ấy rất đẹp trai, lại còn rất thông minh giống như cậu vậy.”
“Ừ.” Cậu ta ngây người nhìn tôi, dường như đang muốn nói: sao cậu biết tôi thông minh?
“Ha ha, nhìn cậu đẹp trai thì biết như vậy.” Tôi cười khan, giả bộ ngớ ngẩn để đánh lừa cậu ta, tiếp tục nói. “Nhưng ngày nào cậu bạn đó cũng nói với tôi cậu ấy muốn tự tử.”
Phù... cuối cùng thì cũng vào được chủ đề chính rồi, một quá trình gian nan.
Có điều tôi đang nói khoác, nhưng nhiều lúc những câu nói khoác có thiện chí cũng sẽ được tha thứ chứ nhỉ? Tất cả những gì tôi làm là muốn khuyên cậu ta cần phải coi trọng tính mạng của mình!
Mí mắt cậu ta rủ xuống, hình như không muốn làm đứt đoạn câu chuyện của tôi. Tôi được cổ vũ, lại tiếp tục bịa cho câu chuyện thuyết phục hơn.
“Cậu bạn tôi đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp: nhảy xuống sông, nhảy lầu, hít hơi ga, cắt mạch máu... Hầu hết những phương pháp tự tử mà trên ti vi hay trong các câu chuyện từng nói đến, cậu ấy đều đã nghĩ đến. Nhưng đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn chưa chết.”
Nói đến đây tôi cố tình dừng lại trong giây lát, quả nhiên, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi hỏi: “Tại sao?”.
“Vì cậu ấy không muốn thi thể của mình xấu quá.”
“...”
Mặt cậu ta méo xệch đi.
Nhìn nét mặt của cậu ta thì biết được cách tôi mở đầu câu chuyện không thành công lắm.
Tôi hơi nản lòng, thú nhận: “Có phải là không được buồn cười cho lắm? Được rồi, tôi thú nhận là vừa xong tôi đã nói khoác, thực ra tôi chỉ muốn giúp cậu mà thôi”.
Tôi nhìn cậu ta, ánh mắt rất chân thành.
“Họ... không thích tôi lập ban nhạc.” Cậu ta đột nhiên lên tiếng, chuyển chủ đề câu chuyện.
Hả?
Chẳng lẽ cậu ta đang tâm sự sao? Cậu ta vừa nhắc đến họ, là những ai?
“Họ lừa tôi nói là có việc ra ngoài, chờ đến khi tôi mời bạn bè đến nhà luyện tập, thì họ đột nhiên trở về, đuổi hết mọi người đi. Lần nào cũng vậy...”
Hình như tôi đã hiểu ra, “họ” ở đây là những người trong gia đình cậu thì phải.
“Họ thường xuyên nói chuyện học hành với tôi, luôn luôn là: “Điểm số là quan trọng nhất, điểm số nói lên tất cả”... Nhưng từ trước tới giờ, họ không bao giờ quan tâm xem tôi thích cái gì, muốn làm gì. Chẳng lẽ đứa trẻ nào cũng bắt buộc phải đọc sách, rồi thi cử và học đại học sao? Có bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu ước muốn của bản thân, nhưng đến cuối cùng đều chỉ là cắp sách đến trường thôi sao? Không có lý tưởng của riêng mình, bị điều khiển giống như một con rối, chẳng lẽ đó là những gì mà họ muốn sao?”
Những nét biểu cảm trên mặt cậu ta cuối cùng cũng đã thay đổi. Từ sâu trong đáy mắt có ánh hào quang lấp lánh, là sự phẫn nộ, là do không thể hiểu nổi, hay do oán hận?
“Những gì tôi nói, từ trước tới giờ không bao giờ họ thèm nghe, mà họ chỉ luôn bảo tôi phải làm thế nào. Chỉ cần họ cảm thấy tốt với tôi là được, còn từ trước tới giờ chưa bao giờ họ để ý đến suy nghĩ của tôi. Khi tôi còn nhỏ, nói là không có thời gian chăm sóc tôi, họ gửi tôi đi nơi khác, cũng không hỏi xem tôi có thích hay không, chờ đến khi tôi đã quen cuộc sống bên đó rồi, thì lại đón tôi về, ép tôi phải gọi họ là “bố mẹ”. Họ không cảm thấy buồn cười sao? Coi con như là một thứ đồ chơi, không thích thì đưa cho người khác, khi cần thì lại đưa về, còn suy nghĩ của tôi, tình cảm của tôi thì sao?
Cái gì họ cũng muốn quản, những việc tôi thích làm, thì lại không cho tôi làm, luôn luôn ép tôi làm những việc mà tôi không thích, còn nói là vì muốn tốt cho tôi. Cái gọi là muốn tốt cho tôi chính là tước đoạt tất cả những sở thích của tôi đúng không? Vì những mong muốn của họ mà họ ép buộc người khác. Họ chính là những con quỷ ích kỷ! “
“Cho nên... cậu mới muốn tự sát?” Nghe cậu tâm sự xong, tôi dè dặt suy đoán.
Cậu ta ngớ ra một lúc. “Cũng... không phải. Chỉ là do lúc ấy thấy rất buồn, giống như là bị rất nhiều việc đè nén vậy. Vì quá mải suy nghĩ, nên không hề chú ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi nghe cậu nói với tôi “chạy mau”, thậm chí tôi còn cảm thấy rằng thoát thân là một việc rất phiền phức, hơn nữa...” Cậu ta có chút ngại ngùng nên mặt đỏ ửng lên. “Hơn nữa vì thường xuyên bị ép rất nhiều, việc, cho nên khi thấy cậu yêu cầu tôi xuống xe, không hiểu sao tôi lại nảy sinh ra ý nghĩ “tôi không làm”, chứ không thực sự muốn... tự sát.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu thể hiện là đã hiểu ra vấn đề. “Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì đây.”
Cậu ta hình như không nghĩ được là tôi sẽ hỏi như vậy, do dự một lát mới trả lời: “Wing”.
“Wing? Cái tên này rất hay.” Tôi mỉm cười nhắc lại một lần nữa.
Kỳ lạ, sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?
“Tôi là Diệp Hy Nhã, rất vui vì được là bạn của cậu.” Tôi mỉm cười.
“Tôi biết.”
“Cậu biết?” Tôi ngớ người.
Ý của cậu ta là biết tên tôi, hay là biết tôi rất vui vì được là bạn của cậu ta? Trời, tôi thấy rối tung cả lên. Chắc là trong lúc ở trên khoang xe vừa rồi, tôi vừa khóc vừa nói không muốn bị thiêu chết, cậu ta đã nghe thấy tôi tự nói tên mình.
Cậu ta chìa tay về phía tôi.
“Tôi cũng rất vui vì được làm bạn với cậu.”
“Ha ha.” Tôi vừa cười vừa bắt tay cậu ta. “Đã là bạn bè, thì nên mở lòng nói một vài suy nghĩ chứ nhỉ? Có lúc, tôi cũng không thích đọc sách. Đối với việc cứ phải học thuộc các bài khóa, và viết chính tả, tôi cũng cảm thấy chán ghét.”
“Nhưng đó là do chúng ta đặt mình trong một vị trí bị động, bị động tiếp nhận rất nhiều thứ nhưng chưa chắc đã hoàn toàn tiêu hóa được hết, vì thế mà cảm thấy áp lực. Vì áp lực này, nên mới bắt đầu chán ghét. Chúng ta coi việc học hành là nhiệm vụ không thể không hoàn thành, cho nên mới như vậy.”
“Bố tôi cũng rất thích ép tôi học, có lúc tôi cũng nảy sinh suy nghĩ chống đối. Nhưng khi tôi biết bố chỉ hy vọng tôi trở thành người xuất sắc, hy vọng sau này tôi sẽ trở thành một người có năng lực, tôi bắt đầu để tâm đến những lý tưởng của bản thân. Sau khi tôi tự đặt ra những khát vọng và mục tiêu cho bản thân mình, thì việc học hành lại trở nên nhẹ nhàng và chủ động hơn nhiều.”
Ha ha, không ngờ được rằng, tôi cũng có thể nói tràng giang đại hải những việc để giáo dục người khác.
“Cậu có biết không? Với những đứa trẻ ở độ tuổi chúng ta, bố mẹ đều rất lo lắng, vì rất sợ chỉ không cẩn thận một chút là chúng ta sẽ đi sai đường, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến sự trưởng thành của chúng ta, chứ họ không hề muốn quản chúng ta. Hon nữa, cậu cũng biết đấy, suy nghĩ của chúng ta và bố mẹ luôn khác nhau, cho nên những gì mà cậu cần làm không phải là giận dỗi với họ, mà là hiểu họ. Phải nói cho họ biết suy nghĩ của cậu, nói cho họ biết những việc mà cậu muốn làm, tôi nghĩ rằng họ sẽ hiểu.”
Hình như cậu ta không tin lắm, hỏi: “Có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi.” Xem ra, cậu ta đã bắt đầu lay chuyển, tôi lập tức cười tươi. “Đừng nghĩ bố mẹ chúng ta rất cố chấp, không thấu tình đạt lý, cậu cũng biết rằng họ cũng đã từng ở lứa tuổi như chúng ta, cũng đã từng bị bố mẹ không thông cảm, không hiểu.”
“Hình như cũng có lý.” Cậu ta gật gật đầu.
“Ha ha, sau này bất kể có viêc gì, đều không được có suy nghĩ tiêu cực. Chúng ta là những đứa trẻ dũng cảm, thông minh, dùng những cách cực đoan thì chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.” Nói được bao nhiêu lý lẽ như vậy, tôi không thể không tự bái phục bản thân.
“Có lẽ cậu đúng.” Wing gật đầu đồng ý.
Tôi hào hứng nói tiếp: “Đương nhiên là đúng rồi!”.
Nếu không, tôi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là do thừa nước bọt sao? Đúng là ngốc nghếch! Chẳng trách bác lái xe gọi cậu ta là ngốc nghếch. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi đã hoàn toàn quên đi rằng bác lái xe cũng gọi tôi là nha đầu ngốc.
“Cậu có thể đi cùng tôi không?”
“Hả?”
“Đi tìm họ, nói với họ những suy nghĩ của tôi. Cậu đi cùng với tôi được không?” Cậu ta nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi ngớ người, đang định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ ra là nếu đi cùng với cậu ta thì sợ không kịp thời gian, đến lúc đó thì không kịp lên chuyến xe Fly. Đối với tôi, việc đi tìm Hứa Dực đương nhiên là quan trọng hơn rồi...
Những lời từ chối thường thì khó nói, tôi do dự: “Tôi...”.
“Không được sao?” Cậu hỏi rất dè dặt nhưng lại đầy hy vọng.
“Tôi... tôi phải đi tìm một người trước đã một người rất quan trọng với tôi.” Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta, khẽ trả lời.
Wing im lặng, khi tôi cho rằng cậu ta đã vô cùng thất vọng, cậu ta lại nói tiếp: “Một người rất quan trọng?”.
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu mà không cần do dự gì.
Hứa Dực là một người không thể thiếu trong cuộc đòi tôi.
Tôi nhất định phải tìm thấy cậu ấy!
“Một người rất quan trọng...” Cậu ta cúi đầu, quay người đi. “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu thì tốt rồi!
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta.
“Thế thì... chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?” Cậu ta không quay người lại.
“Bác lái xe chẳng nói một tiếng nữa phải quay lại để lên xe sao, bây giờ sắp hết thời gian rồi!” Tôi vui vẻ quay trở lại, có lẽ còn có thừa thời gian để tôi có thể hỏi bác lái xe những việc mà tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Chẳng phải bác lái xe đã nói rồi sao? Trên chuyến xe đó, người đến tất cả các bến chỉ có một mình cậu mà thôi. Những hành khách như chúng tôi chỉ là những người qua đường không quan trọng, hơn nữa... không thể lên xe lần thứ hai.” Wing giải thích qua loa.
“Tôi biết, chờ đến khi đến trạm xe thì cậu sẽ đi, nhưng chẳng phải giữa đường chúng ta xảy ra sự cố nên phải dừng xe tạm thời sao? Cho nên, cậu đã đến trạm cần đến đâu!”
Đúng thật là ngốc, ngốc quá!
Ha ha, cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội gọi người khác là ngốc rồi.
“Đây chính là trạm “Máy đút tiền tự sát” rồi...” Wing nhìn tôi bật cười. “Đúng là đồ ngốc.”
Ẩm! Hai tiếng “đồ ngốc” cực đại đã bị đập trở lại.
Đây là trạm “Máy đút tiền tự sát”?
“Cậu mau đi đi. Về muộn là xe sẽ đi mất đây.” Wing giục tôi.
“Được rồi. Thế thì cậu phải cố gắng đấy nhé! Cố lên, cố lên!” Tôi giơ cánh tay lên và nói với cậu.
“Ừ.” Cậu đồng ý rồi quay người đi, đi thẳng một mạch không quay đầu lại, giống như chẳng lưu luyến gì.
Nhưng nhìn bóng của cậu ấy rất... lạc lõng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.