Chương 11: Chương 11
Phong Lộng
13/11/2016
Quá trình hôn lễ hai mươi ngày còn chưa kết thúc, Kinh Thế sau khi cùng Xuất Vân tham gia lễ truy điệu của Tuệ Phương xong, phải lập tức quay về.
Xuất Vân nói: “Cậu đi trước đi, tôi ở lại xử lý một chút sự vụ công ty, khoảng hai ngày sau sẽ đến. Đã đáp ứng cùng cậu tham gia tới cùng, nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
Jenny giúp Kinh Thế đặt vé máy bay hạng nhất.
Hành lý của Kinh Thế không nhiều, cậu tới vội vàng, chỉ có một chiếc vali xách tay nhỏ.
Trước khi đi, Kinh Thế trầm mặc rất lâu, nói: “Xuất Vân, tôi có một câu hỏi.”
“Muốn hỏi gì? Tôi trả lời cho cậu.”
“Anh có hận tôi không?”
Xuất Vân kinh ngạc: “Sao có thể? Kinh Thế, tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Tôi là kẻ xâm lược của Cẩm Huy,” Kinh Thế bi ai cười: “Anh khiến tôi cảm thấy tôi là một kẻ thứ ba, đang cướp đoạt những thứ thuộc về Cẩm Huy.”
Xuất Vân ngạc nhiên.
Anh áy náy.
Anh kéo Kinh Thế vào trong cuộc, lợi dụng hơi ấm của Kinh Thế để an ủi vết thương, thời thời khắc khắc lại không quên nói cho Kinh Thế biết anh vẫn chưa quên được Cẩm Huy.
“Kinh Thế, cậu không phải kẻ thứ ba.”
“Vậy là thế thân?”
“Không, không phải thế thân.”
Kinh Thế chăm chú nhìn Xuất Vân, nói: “Anh có thể quên được cậu ấy không? Cho tôi một hi vọng, nói cho tôi hay, cuối cùng sẽ có một ngày, anh hoàn toàn buông bỏ được hình bóng trong lòng kia. Bằng không, chúng ta không cần gặp lại nữa.”
“Kinh Thế, đừng dồn ép tôi. Chưa nói đến chuyện tôi còn chưa hạ quyết định quên đi Cẩm Huy, cậu cũng làm sao đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần? Tùy tiện tìm một người, hoàn toàn không có nghĩa là hắn có thể thay thế vị trí nữ thần trong lòng cậu.” Xuất Vân nói: “Có đôi khi cậu giống như một đại nam hài, khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải.”
Kinh Thế lộ ra vẻ mặt bị tổn thương.
“Đó là ý gì?” Kinh Thế hỏi: “Anh cho rằng tôi lợi dụng anh để quên đi một người khác, anh tưởng rằng tôi đang chơi trò chơi với anh?”
“Kinh Thế, tôi không phải có ý này.”
“Anh hôn tôi, đưa tôi đến căn hộ nhỏ riêng tư mà anh quý trọng nhất, tự tay làm sủi cảo cho tôi ăn, sau đó nói: cậu khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải?”
Xuất Vân không thể biện giải.
Anh rời bỏ Cẩm Huy, cưới Tuệ Phương, suốt hai năm qua vẫn luôn vững tin mình yêu Cẩm Huy.
Tới hôm nay, gặp được Phương Kinh Thế, lại bất ngờ phát giác mình sắp làm ra một việc phản bội khác còn lớn hơn nữa đối với Cẩm Huy.
“Xuất Vân, anh là thứ độc dược đáng sợ nhất, mặc dù vô tình, cũng khiến người ta không thể rời khỏi.” Ngữ khí Kinh Thế có phần bất đắc dĩ, cậu chia sẻ một Tào Xuất Vân phụ tình, giữ lại cho Cẩm Huy một phần tình ái trọn vẹn cuối cùng.
Không biết nên vui hay nên buồn.
Kinh Thế nghiêm túc nói: “Xuất Vân, phụ tình không đủ triệt để, sẽ chỉ làm hại đến người sau.”
Cậu rời đi rồi, Xuất Vân thật tỉ mỉ suy ngẫm lại những lời này rất nhiều lần.
Hai ngày sau, Xuất Vân cuối cùng cũng xử lý tạm ổn đống sự vụ công ty trong tâm trạng phiền não, liền bảo Jenny đặt vé máy bay, lại chuẩn bị đi gặp Kinh Thế một lần.
Nên nói cái gì đây?
Không thể phủ nhận, anh có chút không nén nổi tình cảm mà nhớ mong Kinh Thế.
Nếu Kinh Thế bị tổn thương, Xuất Vân sẽ rất đau lòng.
Chẳng ngờ trước khi lên máy bay, lại nhận được điện thoại.
Là một người tuyệt đối không thể ngờ tới.
“Xuất Vân, tôi là Phương Kinh Thiền, anh còn nhớ chứ? Chị gái của Kinh Thế.”
Xuất Vân ngạc nhiên: “A, Phương tiểu thư, là cô?”
“Mạo muội quấy rầy, thật ngại quá. Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, Kinh Thế khi nào thì quay lại vậy? Điện thoại di động của nó vẫn luôn không có ai bắt máy. Nó đang ở cùng anh phải không?”
Xuất Vân giật mình kinh hãi: “Kinh Thế hai ngày trước đã quay về rồi, sao vậy, cô không gặp cậu ấy?”
Phương Kinh Thiền cũng sửng sốt: “Hai ngày trước? Tôi hoàn toàn không thấy nó. Xuất Vân, anh khẳng định Kinh Thế đã quay về?”
“Vé máy bay hai ngày trước là do thư ký của tôi đặt. Như vậy đi, tôi lập tức cho người đến sân bay kiểm tra một chút, sau đó sẽ liên lạc lại.” Xuất Vân vội vàng cúp máy, lập tức bấm số điện thoại của đội tuần tra sân bay.
Sân bay trả lời: Phương Kinh Thế không có lên máy bay.
Cậu cư nhiên vẫn còn ở Hồng Kông, Xuất Vân lại bấm điện thoại gọi tới tra hỏi khách sạn mà ban đầu Kinh Thế ở.
Khách sạn trả lời: Phương Kinh Thế hai ngày trước đã trả phòng.
Kinh Thế này, rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Ở Hồng Kông chơi trò mất tích?
Xuất Vân phiền muộn, vừa lo lắng vừa phải báo cáo lại kết quả cho Phương Kinh Thiền.
“Phương tiểu thư, Kinh Thế không lên máy bay, nhưng hai ngày trước cậu ấy đã rời khỏi khách sạn. Xin đừng lo lắng, tôi có thể vòng quanh khách sạn, tôi sẽ thẩm tra các khách sạn khác, có được tin tức sẽ lập tức báo cho cô biết.”
“À…” Phương Kinh Thiền lại chẳng hề lo lắng, thản nhiên đáp: “Xuất Vân, không cần sốt ruột. Tôi hiểu rất rõ về cậu em trai này, nó tùy hứng thành thói quen rồi, ngay cả anh trai tôi cũng quản không được.”
Vừa nghe Phương Kinh Thiền nói như thế, Xuất Vân liền vô cớ bất bình thay Kinh Thế: “Phương tiểu thư, có người quan tâm trân trọng, Kinh Thế mới tự biết quý trọng bản thân mình một chút.”
Phương Kinh Thiền không ngờ Xuất Vân lại nói như vậy, trầm mặc trong điện thoại một lúc, mới nói: “Vậy xin nhờ anh chiếu cố Kinh Thế. Tôi sẽ báo cho người phụ trách của Phương gia ở cảng xí nghiệp cùng tham gia điều tra. Tôi thực sự đi không được, làm phiền anh rồi.”
Lúc này Xuất Vân mới nhớ ra Phương Kinh Thiền còn đang trong hai mươi ngày của hôn kỳ.
“Đừng khách khí, tôi sẽ làm hết sức.”
Cúp điện thoại rồi, Xuất Vân lập tức phái thuộc hạ gọi điện đến toàn bộ các khách sạn lớn trong Hồng Kông một lượt, tra vấn có vị khách nào tên Phương Kinh Thế hay không.
Mọi điều tra đều uổng công vô ích, tất cả các khách sạn bậc thượng lưu đều đã hỏi, ngay cả một đối tượng khả nghi cũng không tìm thấy.
“Hỏi cả khách sạn bình thường một lượt đi, cả nhà nghỉ cũng hỏi một lượt.”
Bận bịu đến người ngã ngựa đổ, kết quả vẫn như trước.
Jenny hỏi anh có muốn báo cảnh sát không, Xuất Vân lắc đầu.
Kinh Thế là người của Phương gia, một khi đã báo cảnh sát, tính chất sự việc sẽ lập tức bị khếch đại. Hơn nữa, có khả năng là do Kinh Thế tâm tình không tốt, uống rượu rồi gục trong một quán bar nào đó cũng nên.
Vừa nghĩ như vậy, Xuất Vân lập tức phái người đến khắp các quán bar tra xét, chính mình cũng buông công việc xuống để tham gia cùng.
Những nơi giải trí ở Hồng Kông quá nhiều, bận rộn tìm kiếm gần mười ngày vẫn không thấy bóng dáng Kinh Thế, Xuất Vân dần trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ Kinh Thế gặp bất trắc? Hoặc là, bị bắt cóc?
Đang suy xét xem có nên báo cảnh sát hay không, Phương Kinh Thiền lại gọi điện tới.
Nghe Xuất Vân đề xuất việc báo cảnh sát, Phương Kinh Thiền cười nói: “Tuyệt đối không thể. Không ngại anh chê cười, Kinh Thế đột nhiên biến mất vài ba tháng là chuyện bình thường, vốn chẳng ai cũng chẳng cái gì trói buộc được nó. Muốn biết mất, ai cũng tìm không ra, biến mất đủ rồi, sẽ lại tự động xuất hiện.”
Bi an nhàn nhạt, tràn lên ngập đầy.
Kinh Thế sao có thể hạnh phúc? Người mà cậu ấy yêu thương nhất lại chẳng chút coi trọng cậu.
Xuất Vân tức giận: “Phương tiểu thư, người đó là em trai cô, chẳng lẽ cô không lo lắng một chút nào cho an toàn thân thể của cậu ấy sao?”
“Anh sợ Kinh Thế bị bắt cóc? Vậy cũng quá xem thường người Phương gia chúng tôi rồi.” Phương Kinh Thiền suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy đi, mời anh đến đây. Hôn kỳ còn hai ngày nữa là kết thúc, tôi và anh đánh cược, trước khi kết thúc, Kinh Thế nhất định sẽ xuất hiện.”
“Phương tiểu thư…”
“Xuất Vân, sao anh không thử nghĩ xem, Kinh Thế vì sao lại mất tích? Có thể chính vì nó hi vọng anh sốt ruột một chút, hơn nữa hi vọng anh sẽ đến đây.”
Kinh Thế có lẽ thực sự có dự tính này. Cậu muốn Xuất Vân cho thời hạn, cho đáp án, không có đáp án liền không gặp lại.
“Được, tôi vốn đã tới đó rồi. Tôi đã hứa với Kinh Thế sẽ cùng cậu ấy tham gia hôn lễ của cô tới cùng.”
Lần trước đến, là Kinh Thế đích thân lái xe tới đón.
Ngày hôm nay, đón tiếp Xuất Vân chính là quản gia do Phương Kinh Thiền phái tới.
Ngồi trên xe, Xuất Vân lại hỏi: “Kinh Thế vẫn không có tin tức?”
“Không có.”
Xuất Vân thoáng ngừng một chút, lại hỏi: “Cậu ấy thường xuyên biến mất như vậy sao?”
Quản gia cười: ” Tính tình tam thiếu gia chính là như vậy, mọi người đều đã quen rồi.”
“Vì sao?”
“Không biết, tâm tư của tam thiếu gia, đối với ai cũng đều khó đoán.”
Xuất Vân không hỏi thêm gì nữa.
Kinh Thế thực thống khổ, thân ở Phương gia, lưng đeo vinh hiển, lại yêu một người chị gái tuyệt đối không thể có cơ hội được ở bên nhau.
Cậu ấy thực sự yêu Phương Kinh Thiền? Hay là, cậu ấy bất quá chỉ luôn khát vọng được một người nào đó yêu mà thôi.
Gần gũi với chị gái nhất, liền chọn luôn cô.
Tới biệt thự, khách khứa rải rác khắp nơi đã vơi đi phân nửa. Đi theo tới cùng suốt hai mươi ngày, đều là họ hàng thân thích và bằng hữu có quan hệ mật thiết với Phương gia.
Phương Kinh Thiền đích thân ra nghênh đón.
“Xuất Vân, cảm ơn anh đã tới.”
Cô mặc một bộ váy dài màu xanh lam, lịch sự trang nhã.
Tô Minh cũng tới, gương mặt có chút tương tự Cẩm Huy kia ôn hòa cười: “Hoan nghênh anh, Xuất Vân.”
Mọi người lên gian phòng khách nhỏ chuyên dụng trên lầu ngồi, người giúp việc bưng trà và điểm tâm tới.
Xuất Vân thấy bọn họ đều nhàn nhã như vậy, không chút lo lắng, cũng buông nhẹ tâm tình xuống một chút, nói: “Phương tiểu thư, tôi là vì cuộc đánh cược của cô mà tới. Kinh Thế có phải sẽ xuất hiện trước khi hôn kỳ kết thúc không?”
“Nhất định.” Phương Kinh Thiền khẳng định: “Nó sẽ không vắng mặt vào ngày cuối cùng trong hôn lễ của tôi.”
Tô Minh nắm tay Phương Kinh Thiền, vui vẻ nói với Xuất Vân: “Hai mươi ngày, chúng tôi thật cực khổ. Chờ khi vừa hết thời hạn, sẽ lập tức bay tới thế giới của riêng hai người, tránh né truyền thông, hưởng tuần trăng mật. Đến lúc đó toàn bộ nơi này phải giao thác lại cho Kinh Thế lo liệu. Cho nên Kinh Thế nhất định sẽ xuất hiện, cậu ấy sao nỡ để người chị gái mới cưới phải nhọc tâm?”
Cậu hào sảng phóng khoáng như vậy, thật ngoài sở liệu.
“Đúng, chạy sớm được chút nào hay chút ấy. Khách khứa nhiều như vậy, đầu tôi cũng muốn mê muội luôn rồi. Minh, may mà có anh.” Phương Kinh Thiền quay đầu lại, nở một nụ cười tuyệt mỹ, đã khiến Tô Minh cam tâm vì cô mà nhảy xuống biển lửa.
Xuất Vân hỏi: “Chuẩn bị đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?”
Tô Minh nói: “Hành tung bất định, vòng quanh mọi nơi trên bờ biển Caribe này, bởi vì Kinh Thiền cực thích biển Caribe.” Trong mắt hắn tràn đầy cưng chiều, nhìn Phương Kinh Thiền.
Hảo một bức ân ái tân hôn họa đồ.
Đáng tiếc Phương Kinh Thiền không yêu Tô Minh, cũng như Tào Xuất Vân không yêu Trần Tuệ Phương.
Từ lúc bắt đầu đã là bên ngoài giả dối, ngay cả cụm từ “thay lòng đổi dạ” cũng không cần dùng đến.
Xuất Vân nhớ tới lời Kinh Thế, không khỏi cảm thấy ảm đạm.
Vài ba người bạn tham dự hôn lễ tới tìm Tô Minh, hiển nhiên đã sắp xếp tiết mục khác, mời Tô Minh cùng tham gia.
Tô Minh khó xử liếc Phương Kinh Thiền, Phương Kinh Thiền thoải mái tự nhiên nói: “Đi đi, em biết đàn ông các anh có chuyện muốn nói, em tham gia không tiện.”
Tô Minh không khỏi tiếp tục cảm kích ông trời đã ban cho mình một người vợ dịu dàng tâm lý, liền vui vẻ chào Xuất Vân rồi rời đi.
“Phương tiểu thư, chúng ta nói chuyện hẳn hoi đi.” Tô Minh vừa đi, Xuất Vân liền nghiêm túc thành khẩn đề xuất yêu cầu.
Phương Kinh Thiền nói: “Có thể nói chuyện hẳn hoi, nhưng trước tiên phải đề ra một yêu cầu.”
Không hổ là chị em, ngữ khí dùng từ của cô cũng giống Kinh Thế.
Xuất Vân cười: “Mời nói.”
“Đừng gọi tôi là Phương tiểu thư. Tôi gọi anh là Xuất Vân, anh cũng nên gọi tôi là Kinh Thiền.”
“Không vấn đề, Kinh Thiền.”
Phương Kinh Thiền thoáng mỉm cười với Xuất Vân, bưng tách trà nóng lên uống một ngụm: “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện về Kinh Thế.”
“Anh rất quan tâm tới nó?”
“Tôi hi vọng có người quan tâm tới cậu ấy, trân trọng cậu ấy, nhất là cô, Kinh Thiền.” Xuất Vân nói: “Cô đối với cậu ấy rất quan trọng, xin đừng xem nhẹ cậu ấy.”
“Tôi không xem nhẹ Kinh Thế. Phương Kinh Thiền chỉ có một người em trai, yêu thương nó còn chưa kịp. Nó muốn chơi, liền để cho nó chơi; nó muốn đi du lịch, liền để nó đi khắp thế giới; nó xuất hiện, tôi chào đón; nó biến mất, tôi cũng chưa từng mắng nó. Từ bé tới lớn, không chỉ tôi, ngay cả anh hai cũng chưa từng mắng nó một lần.”
Xuất Vân cười nhạt: “Bỏ mặc, chẳng lẽ không phải một loại xem nhẹ?”
Phương Kinh Thiền bỗng nhiên cất tiếng cười như chuông bạc, che miệng nói: “Xuất Vân, tôi vẫn luôn cho rằng anh rất bạc tình. Không ngờ anh lại đa tình như vậy, hơn nữa còn thích bênh vực kẻ yếu.”
“Kinh Thế từng kể cho cô chuyện của tôi?” Xuất Vân nổi lên nghi ngờ: “Có phải cô đã bắt được liên lạc với cậu ấy không? Kinh Thiền, tôi rất lo lắng, xin đừng giấu tôi.”
“Tôi hà tất phải giấu anh? Kinh Thế tạm thời chưa có tin tức, bất quá nó nhất định sẽ trở về.” Kinh Thiền nhận lỗi: “Kỳ thực giữa bạc tình và đa tình, thực sự chỉ có một đường kẻ ngăn cách mỏng manh.” Cô thở dài, hỏi: “Anh cảm thấy tôi làm tổn thương Kinh Thế?”
“Chí ít cô cũng nên tận trách với vai trò một người chị gái để cậu ấy được hạnh phúc.”
“Làm sao để cho Kinh Thế được hạnh phúc? Kinh Thế chán ghét người ngoài tiến vào Phương gia. Nó ghen ghét với người được anh hai ngưỡng mộ, oán hận tất cả những người tiếp cận tôi. Hồi còn nhỏ, vì dục vọng chiếm hữu kỳ lạ của nó, tôi thậm chí không dám tùy tiện cười với người khác. Trưởng thành rồi, tôi không thể nào vì nó mà tiếp tục hi sinh đến thế, chỉ đành để nó thương tâm.”
“Kinh Thế thích cô, cậu ấy là tâm tính trẻ con, không muốn chia sẻ tình yêu thuộc về mình với người khác.”
Phương Kinh Thiền khẽ thở dài: “Anh chưa hiểu rõ Kinh Thế, những chuyện trẻ con làm ra, thường đáng sợ đến ngoài dự đoán.”
Xuất Vân bỗng nhiên hít mạnh một hơi.
Trong cảm nhận của Phương Kinh Thiền, tình yêu sâu sắc mà Kinh Thế dành cho cô lại đáng sợ như vậy.
Kinh Thế khổ sở kiềm nén, xót xa xiết bao.
“Nhưng cậu ấy không làm tổn thương cô, cậu ấy chỉ biết vì cô mà cảm thấy ủy khuất, vì cô mà đau lòng. Hôm cử hành hôn lễ, cậu ấy khóc nói cô không yêu Tô Minh, cậu ấy thậm chí không thể chúc phúc cho cô.”
Chân mày Phương Kinh Thiền khẽ nhướn, hỏi dè chừng: “Kinh Thế nói với cậu điều gì?”
“Cô muốn biết điều gì? Hay cô hoài nghi Kinh Thế phá hỏng danh dự của mình, muốn hại cậu ấy? Cậu ấy cũng chỉ vì yêu cô.” Xuất Vân có chút phẫn nộ mạc danh: “Kinh Thiền, cô quá vô tình.”
“Xuất Vân, anh đối với người của Phương gia hiểu được bao nhiêu? Tùy tiện chỉ trích như vậy, có chút mất thỏa đáng.” Phương Kinh Thiền phản ứng lãnh đạm: “Tôi chưa bao giờ cho rằng Kinh Thế sẽ hại tôi. Tôi là chị của nó, nó cho dù thương tâm thất vọng, cũng sẽ không trả thù người nhà.”
Cuối cùng, Phương Kinh Thiền lạnh lùng nói: “Xuất Vân, chớ nói tôi không nhắc nhở anh, đừng tới gần Kinh Thế. Lời gia huấn của Phương gia, thứ gì không chiếm được, cần phải phá hủy.”
“Cậu ấy muốn thứ gì, tôi cũng đã quyết định sẽ cho cậu ấy.” Xuất Vân buột miệng thốt ra.
Phương Kinh Thiền ngẩn người, nhìn Xuất Vân thật sâu: “Anh tự giải quyết cho tốt.”
“Đa tạ đã quan tâm.”
Hai người cuối cùng tan rã trong không vui.
Xuất Vân cảm thấy không đáng thay cho Kinh Thế, người cậu ấy yêu sâu đậm, lại không đáng để yêu sâu đậm như thế.
Uổng cho một gương mặt tuyệt mỹ cùng một thân khí chất tao nhã không người sánh kịp, lại thật vô tâm.
Xuất Vân vẫn ở trong gian phòng lúc trước.
Quản gia mở cửa cho anh, nói: “Gian phòng này là tam thiếu gia đã dặn dò từ trước rằng không được để cho người khác vào ở, đặc biệt giữ lại cho Tào tiên sinh. À phải rồi, lần trước Tào tiên sinh đi quá vội vàng, còn để lại một bộ quần áo, chúng tôi đã giặt sạch sẽ để ở trong phòng.
“Cảm ơn.” Xuất Vân lại cảm động lần nữa.
Kinh Thế dụng tâm lương khổ, khiến anh phải hổ thẹn.
Ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh biển tuyệt đẹp.
Tiếng sóng biển Caribe, truyền vào trong tai.
Xuất Vân cười khổ.
Anh đã nói ra một lời hứa hẹn?
“Cậu ấy muốn thứ gì, tôi cũng đã quyết định sẽ cho cậu ấy.” Xuất Vân nói với Phương Kinh Thiền như thế.
Nếu vậy, còn Cẩm Huy thì sao?
Tình yêu của Tào Xuất Vân, phải dành cho người mới. Vậy người cũ thì sao?
Đang trầm ngâm ngắm cảnh biển đến nhập thần, điện thoại chợt vang.
Xuất Vân nhận máy, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Xuất Vân, anh đến rồi.”
Một câu thản thiên, khiến Xuất Vân cảm động đến tột đỉnh.
Tựa như bờ bên kia biển rộng, đã có người chờ đợi nghìn vạn năm, bất quá vì một câu nói: Xuất Vân, anh đến rồi.
Xuất Vân hốt nhiên nghẹn ngào: “Kinh Thế, cậu đang ở đâu?”
“Ở đây, tôi vẫn luôn ở đây.”
Trong khoảnh khắc, hệt như tâm linh tương thông, chợt nhớ tới nơi lần đầu tiên hôn Kinh Thế.
“Đừng rời khỏi, tôi lập tức đến đó.”
Vội vàng cúp máy, Xuất Vân chạy vụt đi.
__Hết chương 11__
Xuất Vân nói: “Cậu đi trước đi, tôi ở lại xử lý một chút sự vụ công ty, khoảng hai ngày sau sẽ đến. Đã đáp ứng cùng cậu tham gia tới cùng, nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
Jenny giúp Kinh Thế đặt vé máy bay hạng nhất.
Hành lý của Kinh Thế không nhiều, cậu tới vội vàng, chỉ có một chiếc vali xách tay nhỏ.
Trước khi đi, Kinh Thế trầm mặc rất lâu, nói: “Xuất Vân, tôi có một câu hỏi.”
“Muốn hỏi gì? Tôi trả lời cho cậu.”
“Anh có hận tôi không?”
Xuất Vân kinh ngạc: “Sao có thể? Kinh Thế, tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Tôi là kẻ xâm lược của Cẩm Huy,” Kinh Thế bi ai cười: “Anh khiến tôi cảm thấy tôi là một kẻ thứ ba, đang cướp đoạt những thứ thuộc về Cẩm Huy.”
Xuất Vân ngạc nhiên.
Anh áy náy.
Anh kéo Kinh Thế vào trong cuộc, lợi dụng hơi ấm của Kinh Thế để an ủi vết thương, thời thời khắc khắc lại không quên nói cho Kinh Thế biết anh vẫn chưa quên được Cẩm Huy.
“Kinh Thế, cậu không phải kẻ thứ ba.”
“Vậy là thế thân?”
“Không, không phải thế thân.”
Kinh Thế chăm chú nhìn Xuất Vân, nói: “Anh có thể quên được cậu ấy không? Cho tôi một hi vọng, nói cho tôi hay, cuối cùng sẽ có một ngày, anh hoàn toàn buông bỏ được hình bóng trong lòng kia. Bằng không, chúng ta không cần gặp lại nữa.”
“Kinh Thế, đừng dồn ép tôi. Chưa nói đến chuyện tôi còn chưa hạ quyết định quên đi Cẩm Huy, cậu cũng làm sao đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần? Tùy tiện tìm một người, hoàn toàn không có nghĩa là hắn có thể thay thế vị trí nữ thần trong lòng cậu.” Xuất Vân nói: “Có đôi khi cậu giống như một đại nam hài, khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải.”
Kinh Thế lộ ra vẻ mặt bị tổn thương.
“Đó là ý gì?” Kinh Thế hỏi: “Anh cho rằng tôi lợi dụng anh để quên đi một người khác, anh tưởng rằng tôi đang chơi trò chơi với anh?”
“Kinh Thế, tôi không phải có ý này.”
“Anh hôn tôi, đưa tôi đến căn hộ nhỏ riêng tư mà anh quý trọng nhất, tự tay làm sủi cảo cho tôi ăn, sau đó nói: cậu khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải?”
Xuất Vân không thể biện giải.
Anh rời bỏ Cẩm Huy, cưới Tuệ Phương, suốt hai năm qua vẫn luôn vững tin mình yêu Cẩm Huy.
Tới hôm nay, gặp được Phương Kinh Thế, lại bất ngờ phát giác mình sắp làm ra một việc phản bội khác còn lớn hơn nữa đối với Cẩm Huy.
“Xuất Vân, anh là thứ độc dược đáng sợ nhất, mặc dù vô tình, cũng khiến người ta không thể rời khỏi.” Ngữ khí Kinh Thế có phần bất đắc dĩ, cậu chia sẻ một Tào Xuất Vân phụ tình, giữ lại cho Cẩm Huy một phần tình ái trọn vẹn cuối cùng.
Không biết nên vui hay nên buồn.
Kinh Thế nghiêm túc nói: “Xuất Vân, phụ tình không đủ triệt để, sẽ chỉ làm hại đến người sau.”
Cậu rời đi rồi, Xuất Vân thật tỉ mỉ suy ngẫm lại những lời này rất nhiều lần.
Hai ngày sau, Xuất Vân cuối cùng cũng xử lý tạm ổn đống sự vụ công ty trong tâm trạng phiền não, liền bảo Jenny đặt vé máy bay, lại chuẩn bị đi gặp Kinh Thế một lần.
Nên nói cái gì đây?
Không thể phủ nhận, anh có chút không nén nổi tình cảm mà nhớ mong Kinh Thế.
Nếu Kinh Thế bị tổn thương, Xuất Vân sẽ rất đau lòng.
Chẳng ngờ trước khi lên máy bay, lại nhận được điện thoại.
Là một người tuyệt đối không thể ngờ tới.
“Xuất Vân, tôi là Phương Kinh Thiền, anh còn nhớ chứ? Chị gái của Kinh Thế.”
Xuất Vân ngạc nhiên: “A, Phương tiểu thư, là cô?”
“Mạo muội quấy rầy, thật ngại quá. Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, Kinh Thế khi nào thì quay lại vậy? Điện thoại di động của nó vẫn luôn không có ai bắt máy. Nó đang ở cùng anh phải không?”
Xuất Vân giật mình kinh hãi: “Kinh Thế hai ngày trước đã quay về rồi, sao vậy, cô không gặp cậu ấy?”
Phương Kinh Thiền cũng sửng sốt: “Hai ngày trước? Tôi hoàn toàn không thấy nó. Xuất Vân, anh khẳng định Kinh Thế đã quay về?”
“Vé máy bay hai ngày trước là do thư ký của tôi đặt. Như vậy đi, tôi lập tức cho người đến sân bay kiểm tra một chút, sau đó sẽ liên lạc lại.” Xuất Vân vội vàng cúp máy, lập tức bấm số điện thoại của đội tuần tra sân bay.
Sân bay trả lời: Phương Kinh Thế không có lên máy bay.
Cậu cư nhiên vẫn còn ở Hồng Kông, Xuất Vân lại bấm điện thoại gọi tới tra hỏi khách sạn mà ban đầu Kinh Thế ở.
Khách sạn trả lời: Phương Kinh Thế hai ngày trước đã trả phòng.
Kinh Thế này, rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Ở Hồng Kông chơi trò mất tích?
Xuất Vân phiền muộn, vừa lo lắng vừa phải báo cáo lại kết quả cho Phương Kinh Thiền.
“Phương tiểu thư, Kinh Thế không lên máy bay, nhưng hai ngày trước cậu ấy đã rời khỏi khách sạn. Xin đừng lo lắng, tôi có thể vòng quanh khách sạn, tôi sẽ thẩm tra các khách sạn khác, có được tin tức sẽ lập tức báo cho cô biết.”
“À…” Phương Kinh Thiền lại chẳng hề lo lắng, thản nhiên đáp: “Xuất Vân, không cần sốt ruột. Tôi hiểu rất rõ về cậu em trai này, nó tùy hứng thành thói quen rồi, ngay cả anh trai tôi cũng quản không được.”
Vừa nghe Phương Kinh Thiền nói như thế, Xuất Vân liền vô cớ bất bình thay Kinh Thế: “Phương tiểu thư, có người quan tâm trân trọng, Kinh Thế mới tự biết quý trọng bản thân mình một chút.”
Phương Kinh Thiền không ngờ Xuất Vân lại nói như vậy, trầm mặc trong điện thoại một lúc, mới nói: “Vậy xin nhờ anh chiếu cố Kinh Thế. Tôi sẽ báo cho người phụ trách của Phương gia ở cảng xí nghiệp cùng tham gia điều tra. Tôi thực sự đi không được, làm phiền anh rồi.”
Lúc này Xuất Vân mới nhớ ra Phương Kinh Thiền còn đang trong hai mươi ngày của hôn kỳ.
“Đừng khách khí, tôi sẽ làm hết sức.”
Cúp điện thoại rồi, Xuất Vân lập tức phái thuộc hạ gọi điện đến toàn bộ các khách sạn lớn trong Hồng Kông một lượt, tra vấn có vị khách nào tên Phương Kinh Thế hay không.
Mọi điều tra đều uổng công vô ích, tất cả các khách sạn bậc thượng lưu đều đã hỏi, ngay cả một đối tượng khả nghi cũng không tìm thấy.
“Hỏi cả khách sạn bình thường một lượt đi, cả nhà nghỉ cũng hỏi một lượt.”
Bận bịu đến người ngã ngựa đổ, kết quả vẫn như trước.
Jenny hỏi anh có muốn báo cảnh sát không, Xuất Vân lắc đầu.
Kinh Thế là người của Phương gia, một khi đã báo cảnh sát, tính chất sự việc sẽ lập tức bị khếch đại. Hơn nữa, có khả năng là do Kinh Thế tâm tình không tốt, uống rượu rồi gục trong một quán bar nào đó cũng nên.
Vừa nghĩ như vậy, Xuất Vân lập tức phái người đến khắp các quán bar tra xét, chính mình cũng buông công việc xuống để tham gia cùng.
Những nơi giải trí ở Hồng Kông quá nhiều, bận rộn tìm kiếm gần mười ngày vẫn không thấy bóng dáng Kinh Thế, Xuất Vân dần trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ Kinh Thế gặp bất trắc? Hoặc là, bị bắt cóc?
Đang suy xét xem có nên báo cảnh sát hay không, Phương Kinh Thiền lại gọi điện tới.
Nghe Xuất Vân đề xuất việc báo cảnh sát, Phương Kinh Thiền cười nói: “Tuyệt đối không thể. Không ngại anh chê cười, Kinh Thế đột nhiên biến mất vài ba tháng là chuyện bình thường, vốn chẳng ai cũng chẳng cái gì trói buộc được nó. Muốn biết mất, ai cũng tìm không ra, biến mất đủ rồi, sẽ lại tự động xuất hiện.”
Bi an nhàn nhạt, tràn lên ngập đầy.
Kinh Thế sao có thể hạnh phúc? Người mà cậu ấy yêu thương nhất lại chẳng chút coi trọng cậu.
Xuất Vân tức giận: “Phương tiểu thư, người đó là em trai cô, chẳng lẽ cô không lo lắng một chút nào cho an toàn thân thể của cậu ấy sao?”
“Anh sợ Kinh Thế bị bắt cóc? Vậy cũng quá xem thường người Phương gia chúng tôi rồi.” Phương Kinh Thiền suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy đi, mời anh đến đây. Hôn kỳ còn hai ngày nữa là kết thúc, tôi và anh đánh cược, trước khi kết thúc, Kinh Thế nhất định sẽ xuất hiện.”
“Phương tiểu thư…”
“Xuất Vân, sao anh không thử nghĩ xem, Kinh Thế vì sao lại mất tích? Có thể chính vì nó hi vọng anh sốt ruột một chút, hơn nữa hi vọng anh sẽ đến đây.”
Kinh Thế có lẽ thực sự có dự tính này. Cậu muốn Xuất Vân cho thời hạn, cho đáp án, không có đáp án liền không gặp lại.
“Được, tôi vốn đã tới đó rồi. Tôi đã hứa với Kinh Thế sẽ cùng cậu ấy tham gia hôn lễ của cô tới cùng.”
Lần trước đến, là Kinh Thế đích thân lái xe tới đón.
Ngày hôm nay, đón tiếp Xuất Vân chính là quản gia do Phương Kinh Thiền phái tới.
Ngồi trên xe, Xuất Vân lại hỏi: “Kinh Thế vẫn không có tin tức?”
“Không có.”
Xuất Vân thoáng ngừng một chút, lại hỏi: “Cậu ấy thường xuyên biến mất như vậy sao?”
Quản gia cười: ” Tính tình tam thiếu gia chính là như vậy, mọi người đều đã quen rồi.”
“Vì sao?”
“Không biết, tâm tư của tam thiếu gia, đối với ai cũng đều khó đoán.”
Xuất Vân không hỏi thêm gì nữa.
Kinh Thế thực thống khổ, thân ở Phương gia, lưng đeo vinh hiển, lại yêu một người chị gái tuyệt đối không thể có cơ hội được ở bên nhau.
Cậu ấy thực sự yêu Phương Kinh Thiền? Hay là, cậu ấy bất quá chỉ luôn khát vọng được một người nào đó yêu mà thôi.
Gần gũi với chị gái nhất, liền chọn luôn cô.
Tới biệt thự, khách khứa rải rác khắp nơi đã vơi đi phân nửa. Đi theo tới cùng suốt hai mươi ngày, đều là họ hàng thân thích và bằng hữu có quan hệ mật thiết với Phương gia.
Phương Kinh Thiền đích thân ra nghênh đón.
“Xuất Vân, cảm ơn anh đã tới.”
Cô mặc một bộ váy dài màu xanh lam, lịch sự trang nhã.
Tô Minh cũng tới, gương mặt có chút tương tự Cẩm Huy kia ôn hòa cười: “Hoan nghênh anh, Xuất Vân.”
Mọi người lên gian phòng khách nhỏ chuyên dụng trên lầu ngồi, người giúp việc bưng trà và điểm tâm tới.
Xuất Vân thấy bọn họ đều nhàn nhã như vậy, không chút lo lắng, cũng buông nhẹ tâm tình xuống một chút, nói: “Phương tiểu thư, tôi là vì cuộc đánh cược của cô mà tới. Kinh Thế có phải sẽ xuất hiện trước khi hôn kỳ kết thúc không?”
“Nhất định.” Phương Kinh Thiền khẳng định: “Nó sẽ không vắng mặt vào ngày cuối cùng trong hôn lễ của tôi.”
Tô Minh nắm tay Phương Kinh Thiền, vui vẻ nói với Xuất Vân: “Hai mươi ngày, chúng tôi thật cực khổ. Chờ khi vừa hết thời hạn, sẽ lập tức bay tới thế giới của riêng hai người, tránh né truyền thông, hưởng tuần trăng mật. Đến lúc đó toàn bộ nơi này phải giao thác lại cho Kinh Thế lo liệu. Cho nên Kinh Thế nhất định sẽ xuất hiện, cậu ấy sao nỡ để người chị gái mới cưới phải nhọc tâm?”
Cậu hào sảng phóng khoáng như vậy, thật ngoài sở liệu.
“Đúng, chạy sớm được chút nào hay chút ấy. Khách khứa nhiều như vậy, đầu tôi cũng muốn mê muội luôn rồi. Minh, may mà có anh.” Phương Kinh Thiền quay đầu lại, nở một nụ cười tuyệt mỹ, đã khiến Tô Minh cam tâm vì cô mà nhảy xuống biển lửa.
Xuất Vân hỏi: “Chuẩn bị đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?”
Tô Minh nói: “Hành tung bất định, vòng quanh mọi nơi trên bờ biển Caribe này, bởi vì Kinh Thiền cực thích biển Caribe.” Trong mắt hắn tràn đầy cưng chiều, nhìn Phương Kinh Thiền.
Hảo một bức ân ái tân hôn họa đồ.
Đáng tiếc Phương Kinh Thiền không yêu Tô Minh, cũng như Tào Xuất Vân không yêu Trần Tuệ Phương.
Từ lúc bắt đầu đã là bên ngoài giả dối, ngay cả cụm từ “thay lòng đổi dạ” cũng không cần dùng đến.
Xuất Vân nhớ tới lời Kinh Thế, không khỏi cảm thấy ảm đạm.
Vài ba người bạn tham dự hôn lễ tới tìm Tô Minh, hiển nhiên đã sắp xếp tiết mục khác, mời Tô Minh cùng tham gia.
Tô Minh khó xử liếc Phương Kinh Thiền, Phương Kinh Thiền thoải mái tự nhiên nói: “Đi đi, em biết đàn ông các anh có chuyện muốn nói, em tham gia không tiện.”
Tô Minh không khỏi tiếp tục cảm kích ông trời đã ban cho mình một người vợ dịu dàng tâm lý, liền vui vẻ chào Xuất Vân rồi rời đi.
“Phương tiểu thư, chúng ta nói chuyện hẳn hoi đi.” Tô Minh vừa đi, Xuất Vân liền nghiêm túc thành khẩn đề xuất yêu cầu.
Phương Kinh Thiền nói: “Có thể nói chuyện hẳn hoi, nhưng trước tiên phải đề ra một yêu cầu.”
Không hổ là chị em, ngữ khí dùng từ của cô cũng giống Kinh Thế.
Xuất Vân cười: “Mời nói.”
“Đừng gọi tôi là Phương tiểu thư. Tôi gọi anh là Xuất Vân, anh cũng nên gọi tôi là Kinh Thiền.”
“Không vấn đề, Kinh Thiền.”
Phương Kinh Thiền thoáng mỉm cười với Xuất Vân, bưng tách trà nóng lên uống một ngụm: “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện về Kinh Thế.”
“Anh rất quan tâm tới nó?”
“Tôi hi vọng có người quan tâm tới cậu ấy, trân trọng cậu ấy, nhất là cô, Kinh Thiền.” Xuất Vân nói: “Cô đối với cậu ấy rất quan trọng, xin đừng xem nhẹ cậu ấy.”
“Tôi không xem nhẹ Kinh Thế. Phương Kinh Thiền chỉ có một người em trai, yêu thương nó còn chưa kịp. Nó muốn chơi, liền để cho nó chơi; nó muốn đi du lịch, liền để nó đi khắp thế giới; nó xuất hiện, tôi chào đón; nó biến mất, tôi cũng chưa từng mắng nó. Từ bé tới lớn, không chỉ tôi, ngay cả anh hai cũng chưa từng mắng nó một lần.”
Xuất Vân cười nhạt: “Bỏ mặc, chẳng lẽ không phải một loại xem nhẹ?”
Phương Kinh Thiền bỗng nhiên cất tiếng cười như chuông bạc, che miệng nói: “Xuất Vân, tôi vẫn luôn cho rằng anh rất bạc tình. Không ngờ anh lại đa tình như vậy, hơn nữa còn thích bênh vực kẻ yếu.”
“Kinh Thế từng kể cho cô chuyện của tôi?” Xuất Vân nổi lên nghi ngờ: “Có phải cô đã bắt được liên lạc với cậu ấy không? Kinh Thiền, tôi rất lo lắng, xin đừng giấu tôi.”
“Tôi hà tất phải giấu anh? Kinh Thế tạm thời chưa có tin tức, bất quá nó nhất định sẽ trở về.” Kinh Thiền nhận lỗi: “Kỳ thực giữa bạc tình và đa tình, thực sự chỉ có một đường kẻ ngăn cách mỏng manh.” Cô thở dài, hỏi: “Anh cảm thấy tôi làm tổn thương Kinh Thế?”
“Chí ít cô cũng nên tận trách với vai trò một người chị gái để cậu ấy được hạnh phúc.”
“Làm sao để cho Kinh Thế được hạnh phúc? Kinh Thế chán ghét người ngoài tiến vào Phương gia. Nó ghen ghét với người được anh hai ngưỡng mộ, oán hận tất cả những người tiếp cận tôi. Hồi còn nhỏ, vì dục vọng chiếm hữu kỳ lạ của nó, tôi thậm chí không dám tùy tiện cười với người khác. Trưởng thành rồi, tôi không thể nào vì nó mà tiếp tục hi sinh đến thế, chỉ đành để nó thương tâm.”
“Kinh Thế thích cô, cậu ấy là tâm tính trẻ con, không muốn chia sẻ tình yêu thuộc về mình với người khác.”
Phương Kinh Thiền khẽ thở dài: “Anh chưa hiểu rõ Kinh Thế, những chuyện trẻ con làm ra, thường đáng sợ đến ngoài dự đoán.”
Xuất Vân bỗng nhiên hít mạnh một hơi.
Trong cảm nhận của Phương Kinh Thiền, tình yêu sâu sắc mà Kinh Thế dành cho cô lại đáng sợ như vậy.
Kinh Thế khổ sở kiềm nén, xót xa xiết bao.
“Nhưng cậu ấy không làm tổn thương cô, cậu ấy chỉ biết vì cô mà cảm thấy ủy khuất, vì cô mà đau lòng. Hôm cử hành hôn lễ, cậu ấy khóc nói cô không yêu Tô Minh, cậu ấy thậm chí không thể chúc phúc cho cô.”
Chân mày Phương Kinh Thiền khẽ nhướn, hỏi dè chừng: “Kinh Thế nói với cậu điều gì?”
“Cô muốn biết điều gì? Hay cô hoài nghi Kinh Thế phá hỏng danh dự của mình, muốn hại cậu ấy? Cậu ấy cũng chỉ vì yêu cô.” Xuất Vân có chút phẫn nộ mạc danh: “Kinh Thiền, cô quá vô tình.”
“Xuất Vân, anh đối với người của Phương gia hiểu được bao nhiêu? Tùy tiện chỉ trích như vậy, có chút mất thỏa đáng.” Phương Kinh Thiền phản ứng lãnh đạm: “Tôi chưa bao giờ cho rằng Kinh Thế sẽ hại tôi. Tôi là chị của nó, nó cho dù thương tâm thất vọng, cũng sẽ không trả thù người nhà.”
Cuối cùng, Phương Kinh Thiền lạnh lùng nói: “Xuất Vân, chớ nói tôi không nhắc nhở anh, đừng tới gần Kinh Thế. Lời gia huấn của Phương gia, thứ gì không chiếm được, cần phải phá hủy.”
“Cậu ấy muốn thứ gì, tôi cũng đã quyết định sẽ cho cậu ấy.” Xuất Vân buột miệng thốt ra.
Phương Kinh Thiền ngẩn người, nhìn Xuất Vân thật sâu: “Anh tự giải quyết cho tốt.”
“Đa tạ đã quan tâm.”
Hai người cuối cùng tan rã trong không vui.
Xuất Vân cảm thấy không đáng thay cho Kinh Thế, người cậu ấy yêu sâu đậm, lại không đáng để yêu sâu đậm như thế.
Uổng cho một gương mặt tuyệt mỹ cùng một thân khí chất tao nhã không người sánh kịp, lại thật vô tâm.
Xuất Vân vẫn ở trong gian phòng lúc trước.
Quản gia mở cửa cho anh, nói: “Gian phòng này là tam thiếu gia đã dặn dò từ trước rằng không được để cho người khác vào ở, đặc biệt giữ lại cho Tào tiên sinh. À phải rồi, lần trước Tào tiên sinh đi quá vội vàng, còn để lại một bộ quần áo, chúng tôi đã giặt sạch sẽ để ở trong phòng.
“Cảm ơn.” Xuất Vân lại cảm động lần nữa.
Kinh Thế dụng tâm lương khổ, khiến anh phải hổ thẹn.
Ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh biển tuyệt đẹp.
Tiếng sóng biển Caribe, truyền vào trong tai.
Xuất Vân cười khổ.
Anh đã nói ra một lời hứa hẹn?
“Cậu ấy muốn thứ gì, tôi cũng đã quyết định sẽ cho cậu ấy.” Xuất Vân nói với Phương Kinh Thiền như thế.
Nếu vậy, còn Cẩm Huy thì sao?
Tình yêu của Tào Xuất Vân, phải dành cho người mới. Vậy người cũ thì sao?
Đang trầm ngâm ngắm cảnh biển đến nhập thần, điện thoại chợt vang.
Xuất Vân nhận máy, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Xuất Vân, anh đến rồi.”
Một câu thản thiên, khiến Xuất Vân cảm động đến tột đỉnh.
Tựa như bờ bên kia biển rộng, đã có người chờ đợi nghìn vạn năm, bất quá vì một câu nói: Xuất Vân, anh đến rồi.
Xuất Vân hốt nhiên nghẹn ngào: “Kinh Thế, cậu đang ở đâu?”
“Ở đây, tôi vẫn luôn ở đây.”
Trong khoảnh khắc, hệt như tâm linh tương thông, chợt nhớ tới nơi lần đầu tiên hôn Kinh Thế.
“Đừng rời khỏi, tôi lập tức đến đó.”
Vội vàng cúp máy, Xuất Vân chạy vụt đi.
__Hết chương 11__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.