Chương 52
Tô Tố
25/06/2013
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Đới tiên sinh rất có trật tự đâu ra
đấy, mười rưỡi bắt buộc phải lên giường đi ngủ. Vì vậy sau khi xem hết
phim anh ta vô cùng cấp bách chạy nhanh như bay.
Mắt to trừng mắt nhỏ, họ Tô nào đó nhìn Thúy Ti, ánh mắt yếu ớt, “Thúy à, người này thật mạnh mẽ, phương thức tư duy cũng nhảy vọt, tớ không đuổi kịp anh ta. Chi bằng tớ trả lại cậu để cậu làm dự bị?”
Gân xanh nổi lên, hai tay ôm đầu, họ Thúy cực kì tức giận kéo cánh tay Tô Tố qua gào thét: “Tô, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, con người mạnh mẽ đến mức này tớ sao có thể hưởng một mình. Một người sao có thể tiêu hóa hết được, chi bằng hai ta cùng nhau?”
Im lặng, gió thu thổi bay những chiếc lá rơi.
Hai người nhìn nhau, cùng lúc sụp đổ. Thúy Ti bi thương, hai mắt mơ màng: “Tô, người tiếp theo sẽ tốt hơn, chúng ta cần phải kiên trì.”
Ừm ừm ừm, họ Thúy thầm nghĩ: “Ít nhất mình còn có Cung tiên sinh, Tô Tố thật đáng thương.”
… Đồng cảm, hoàn toàn đồng cảm, họ Tô ánh mắt bi thương, trong lòng sục sôi ý nghĩ: “Thúy thật đáng thương, mình ít nhất cũng còn có Cung tiên sinh.”
Vẫn tiếp tục nhìn nhau, bỗng nhiên hai người ôm chầm lấy nhau, đồng thanh nói: “Ông trời ơi, cho Tô/Thúy một người đàn ông đi, chỉ cần bình thường chút là được.”
Ừm ừm ừm, Tô Tố cảm khái, có tính người là được rồi, cũng không nhất thiết cần phải bình thường.
Còn ba ngày nữa mới đến cuối tuần, họ Tô nào đó cắn cắn ngón tay, tâm trạng xúc động.
Dùng một ngón tay mở MSN ra thì thấy lời nhắn của Bạch cốt tinh: “Một tiếng nữa sẽ mở cuộc họp thường kỳ, ngoài ra cô phải duy trì mối quan hệ với khách hàng Steven, nhất định phải làm anh ta hài lòng.”
Tô Tố buồn bực, đồng chí Bạch à, có thể bán nghệ không bán tiếng cười được không. Buồn bực thì buồn bực nhưng năm đấu gạo thì vẫn phải kiếm. Nghĩ đến cuối tuần, nghĩ đến đàn ông, thế giới bỗng trở nên tươi đẹp.
“Tô, chào cô.” Avatar nhảy ra.
“Chào anh Steven, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cả ngàn dặm không có lấy một bóng mây.” Tô Tố mở to mắt nói dóc, tự thôi miên bản thân, thời tiết thật tuyệt, ừm, rất tuyệt.
… Một dòng dấu cảm thán dài. “Tô, tâm trạng cô rất tốt phải không?” Đồng chí Steven chấn động, nếu như bản thân không bị lãng tai thì ban nãy họp hội nghị qua điện thoại, giám đốc Bạch có nhắc đến khu vực đó đang mưa lớn.
“Ừm, mưa rơi rất đẹp, vì thế tâm trạng tôi cũng rất tốt.” Họ Tô không chút xấu hổ sửa lại lời vừa nói.
“Vì sao vậy?”
Hai tay Tô Tố ôm mặt, không nhịn được liền vui vẻ nói “Steven, còn ba ngày nữa, tôi đang đợi một cuộc điện thoại hẹn hò.”
“Hửm? Cô quyết định chấp nhận rồi sao? Không cân nhắc thêm à?”
“Ừm” họ Tô gật đầu, gõ chữ nhanh như bay “Tôi quyết định rồi, chính là anh ấy.”
… Im lặng rất lâu.
Lâu sau ai đó mới gửi qua một dòng chữ, “Đói quá nên vơ quàng…” Steven tiên sinh cực kì xúc động.
Đói quá nên vơ quàng?! Tô Tố say sưa ngây ngất, bản thân mình sánh đôi với họ Cung nào đó cũng hơi lãng phí, “Steven, người ta không phải là bụng đói ăn quàng.” Hai tay ôm mặt, đáng ghét, người ta rất cẩn thận đó nha.
“Tô, cô hiểu lầm rồi.” Steven chậm chạp gõ chữ, “Ý tôi là, đối phương bụng đói ăn quàng cơ.”
… Họ Tô tức giận gào thét, la hét rồi gầm gừ, tay ấn nút thoát, lần đầu tiên chủ động out. Đây là đố kị, đố kị một cách trắng trợn. Tô Tố ôm mặt, người hạnh phúc luôn bị người khác ghen ghét, tính cách họ thật thật quá xấu xí.
Mắt to trừng mắt nhỏ, họ Tô nào đó nhìn Thúy Ti, ánh mắt yếu ớt, “Thúy à, người này thật mạnh mẽ, phương thức tư duy cũng nhảy vọt, tớ không đuổi kịp anh ta. Chi bằng tớ trả lại cậu để cậu làm dự bị?”
Gân xanh nổi lên, hai tay ôm đầu, họ Thúy cực kì tức giận kéo cánh tay Tô Tố qua gào thét: “Tô, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, con người mạnh mẽ đến mức này tớ sao có thể hưởng một mình. Một người sao có thể tiêu hóa hết được, chi bằng hai ta cùng nhau?”
Im lặng, gió thu thổi bay những chiếc lá rơi.
Hai người nhìn nhau, cùng lúc sụp đổ. Thúy Ti bi thương, hai mắt mơ màng: “Tô, người tiếp theo sẽ tốt hơn, chúng ta cần phải kiên trì.”
Ừm ừm ừm, họ Thúy thầm nghĩ: “Ít nhất mình còn có Cung tiên sinh, Tô Tố thật đáng thương.”
… Đồng cảm, hoàn toàn đồng cảm, họ Tô ánh mắt bi thương, trong lòng sục sôi ý nghĩ: “Thúy thật đáng thương, mình ít nhất cũng còn có Cung tiên sinh.”
Vẫn tiếp tục nhìn nhau, bỗng nhiên hai người ôm chầm lấy nhau, đồng thanh nói: “Ông trời ơi, cho Tô/Thúy một người đàn ông đi, chỉ cần bình thường chút là được.”
Ừm ừm ừm, Tô Tố cảm khái, có tính người là được rồi, cũng không nhất thiết cần phải bình thường.
Còn ba ngày nữa mới đến cuối tuần, họ Tô nào đó cắn cắn ngón tay, tâm trạng xúc động.
Dùng một ngón tay mở MSN ra thì thấy lời nhắn của Bạch cốt tinh: “Một tiếng nữa sẽ mở cuộc họp thường kỳ, ngoài ra cô phải duy trì mối quan hệ với khách hàng Steven, nhất định phải làm anh ta hài lòng.”
Tô Tố buồn bực, đồng chí Bạch à, có thể bán nghệ không bán tiếng cười được không. Buồn bực thì buồn bực nhưng năm đấu gạo thì vẫn phải kiếm. Nghĩ đến cuối tuần, nghĩ đến đàn ông, thế giới bỗng trở nên tươi đẹp.
“Tô, chào cô.” Avatar nhảy ra.
“Chào anh Steven, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cả ngàn dặm không có lấy một bóng mây.” Tô Tố mở to mắt nói dóc, tự thôi miên bản thân, thời tiết thật tuyệt, ừm, rất tuyệt.
… Một dòng dấu cảm thán dài. “Tô, tâm trạng cô rất tốt phải không?” Đồng chí Steven chấn động, nếu như bản thân không bị lãng tai thì ban nãy họp hội nghị qua điện thoại, giám đốc Bạch có nhắc đến khu vực đó đang mưa lớn.
“Ừm, mưa rơi rất đẹp, vì thế tâm trạng tôi cũng rất tốt.” Họ Tô không chút xấu hổ sửa lại lời vừa nói.
“Vì sao vậy?”
Hai tay Tô Tố ôm mặt, không nhịn được liền vui vẻ nói “Steven, còn ba ngày nữa, tôi đang đợi một cuộc điện thoại hẹn hò.”
“Hửm? Cô quyết định chấp nhận rồi sao? Không cân nhắc thêm à?”
“Ừm” họ Tô gật đầu, gõ chữ nhanh như bay “Tôi quyết định rồi, chính là anh ấy.”
… Im lặng rất lâu.
Lâu sau ai đó mới gửi qua một dòng chữ, “Đói quá nên vơ quàng…” Steven tiên sinh cực kì xúc động.
Đói quá nên vơ quàng?! Tô Tố say sưa ngây ngất, bản thân mình sánh đôi với họ Cung nào đó cũng hơi lãng phí, “Steven, người ta không phải là bụng đói ăn quàng.” Hai tay ôm mặt, đáng ghét, người ta rất cẩn thận đó nha.
“Tô, cô hiểu lầm rồi.” Steven chậm chạp gõ chữ, “Ý tôi là, đối phương bụng đói ăn quàng cơ.”
… Họ Tô tức giận gào thét, la hét rồi gầm gừ, tay ấn nút thoát, lần đầu tiên chủ động out. Đây là đố kị, đố kị một cách trắng trợn. Tô Tố ôm mặt, người hạnh phúc luôn bị người khác ghen ghét, tính cách họ thật thật quá xấu xí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.