Chương 57
Tô Tố
25/06/2013
Tiệc rượu được đặt tại một nhà hàng, trong bữa tiệc boss Phú Hắc đã thân mật tiếp đón N vị sếp khác.
Họ Tô nào đó tươi cười hớn hở ngồi bên cạnh boss, mồm miệng liến thoắng, ừm, chính là nước miếng cuồn cuộn chảy.
“Phú tổng, tôi kính anh một ly.” Chủ thầu nào đó nhảy dựng lên, vô cùng khí phách nói.
Phú Hắc hơi mỉm cười, “Hôm nay tôi lái xe, thế này đi, tôi sẽ uống một ngụm” ánh mắt dời về phía Tô Tố “Tố, thay tôi uống một ly.” Sau đó anh giơ tay nhận lấy ly rượu, khóe miệng khẽ nhấp rồi chuyển qua cho Tô Tố.
Hả? Không thể thế được sếp à, Tô Tố dùng ánh mắt bày tỏ sự bất mãn. Ăn cùng, ngồi cùng lại còn uống cùng, tam bồi, đây chính là tam bồi trong truyền thuyết đó.
Hai người nhìn nhau, nhìn một cách mãnh liệt, chưa đến ba giây họ Tô đã bị bại trận dưới ánh mắt giết người của boss, giơ ly rượu của anh lên một hơi uống cạn.
Các đồng chí ngồi đối diện nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ.
Lòng tự tôn của Tô Tố bùng phát, cảm giác rất tuyệt vời.
“Nào, tôi cũng kính Tô tiểu thư một ly.”
… Họ Tô tức giận siết chặt tay, quay đầu nhìn boss, tại sao lại kính rượu tôi? Tại sao chứ?
Boss Phú Hắc vỗ nhẹ lên lưng Tô Tố “Tố, uống chậm một chút, đừng để bị say đó.” Khuôn mặt anh dịu dàng, ánh mắt cưng chiều.
Mờ ám, mờ ám, mờ ám một cách trần trụi tràn ngập khắp căn phòng. Đồng chí Tô Tố cũng say sưa ngây ngất trong bầu không khí đó.
Nhìn thấy lam nhan mỉm cười đồng chí Tô Tố quyết định liều mạng, giơ ly rượu lên cạn sạch.
Gật gật đầu, đồng chí Phú Hắc nhìn Tô Tố nở nụ cười dịu dàng.
Khí huyết bừng bừng, họ Tô nào đó hoàn toàn rơi vào trạng thái phấn khích, nhấc chai rượu lên, chân đạp lên ghế, há miệng tu ừng ực.
… Quần chúng chấn động, đứng dậy vỗ tay “Tô tiểu thư, cô thật là dũng mãnh.”
Ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu cười ngu, hai tay ôm quyền: “Nói rất hay, nói rất hay. Lại lần nữa nào.”
Một chân đạp ghế, một tay chống eo, họ Tô điên cuồng uống hết chai rượu trắng. Cô như chìm trong sương mù, dáng vẻ hết sức khêu gợi.
Cuối cùng khi tiệc tan cô vẫn tiếp tục cười ngu, ngồi trong xe boss Phú Hắc lắc lư trái phải.
“Sếp à, tôi muốn đi tiểu.” Hai tay nắm chặt vô lăng, ra sức ấn còi, bíp bíp bíp. Mẹ nó, thật kì diệu, họ Tô vui vẻ nghĩ. Ô tô trên đường dồn dập nhường đường.
“Không có nhà vệ sinh, đây là đường cao tốc.” Khuôn mặt boss giống như đóng băng, sắc mặt vừa xanh lại đen.
Tô Tố nổi điên: “Con mẹ nó, anh là lãnh đạo gì chứ, cho vào không cho ra, tôi phải đánh anh.” Mười ngón tay thon thon vồ lấy mặt Phú Hắc.
… Yên lặng, đồng chí Phú Hắc khóe miệng co giật.
Họ Tô tiếp tục gào thét: “Vô nhân đạo, vô nhân đạo, công ty của anh là công ty nhập khẩu con mẹ nó sao, không thể thế được, không thể thế được.” Nắm chặt lấy cạp quần của boss ra sức tụt xuống.
… Yên tĩnh, đồng chí Phú Hắc bỗng nổi điên, hai tay nắm vô lăng nổi gân xanh, chiếc xe lắc lư trái phải.
Tô Tố cực kỳ tức giận, miệng gào thét, nghiến răng nghiến lợi tóm lấy gạt tàn rồi đặt trên ghế ngồi của mình.
… Phú Hắc cuối cùng cũng chịu thua, đột ngột dừng xe lại.
Tay chỉ về phía bụi cỏ rậm rạp, anh tức giận nói: “Cô đến đó giải quyết đi.”
Họ Tô ngốc lăng, ánh nhìn mờ mịt, tiếp tục duy trì trạng thái ngồi xổm. “Báo cáo sếp, chân tôi bị chuột rút.” Nói xong thì hết sức vui vẻ giơ gạt tàn lên khoa tay múa chân.
Trên đời này có hai loại người không thể đắc tội được, ấy chính là nhân viên say rượu và mắc bệnh tâm thần.
Đồng chí Phú Hắc ngửa mặt nhìn trời thở dài, bế họ Tô nào đó bước nhanh về phía bãi cỏ.
Tô Tố kích động hét lớn: “Ya ya ya.” (1)
… Ai đó cuối cùng cũng nổi điên nghiến răng nghiến lợi mắng “Tô Tố, cô đừng có quá đáng.”
Hoàn toàn mờ mịt, Tô Tố chấn động trong vòng 0.01 giây: “Phải đó, nên hô…” tiếp tục hét “Yu yu yu…” (2)
… Chảy mồ hôi lạnh, toàn thân kiệt sức, Phú Hắc sụp đổ lần đầu tiên trong đời.
(1) + (2): tiếng hét để ngựa phi nhanh hơn + để dừng ngựa lại.
Họ Tô nào đó tươi cười hớn hở ngồi bên cạnh boss, mồm miệng liến thoắng, ừm, chính là nước miếng cuồn cuộn chảy.
“Phú tổng, tôi kính anh một ly.” Chủ thầu nào đó nhảy dựng lên, vô cùng khí phách nói.
Phú Hắc hơi mỉm cười, “Hôm nay tôi lái xe, thế này đi, tôi sẽ uống một ngụm” ánh mắt dời về phía Tô Tố “Tố, thay tôi uống một ly.” Sau đó anh giơ tay nhận lấy ly rượu, khóe miệng khẽ nhấp rồi chuyển qua cho Tô Tố.
Hả? Không thể thế được sếp à, Tô Tố dùng ánh mắt bày tỏ sự bất mãn. Ăn cùng, ngồi cùng lại còn uống cùng, tam bồi, đây chính là tam bồi trong truyền thuyết đó.
Hai người nhìn nhau, nhìn một cách mãnh liệt, chưa đến ba giây họ Tô đã bị bại trận dưới ánh mắt giết người của boss, giơ ly rượu của anh lên một hơi uống cạn.
Các đồng chí ngồi đối diện nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ.
Lòng tự tôn của Tô Tố bùng phát, cảm giác rất tuyệt vời.
“Nào, tôi cũng kính Tô tiểu thư một ly.”
… Họ Tô tức giận siết chặt tay, quay đầu nhìn boss, tại sao lại kính rượu tôi? Tại sao chứ?
Boss Phú Hắc vỗ nhẹ lên lưng Tô Tố “Tố, uống chậm một chút, đừng để bị say đó.” Khuôn mặt anh dịu dàng, ánh mắt cưng chiều.
Mờ ám, mờ ám, mờ ám một cách trần trụi tràn ngập khắp căn phòng. Đồng chí Tô Tố cũng say sưa ngây ngất trong bầu không khí đó.
Nhìn thấy lam nhan mỉm cười đồng chí Tô Tố quyết định liều mạng, giơ ly rượu lên cạn sạch.
Gật gật đầu, đồng chí Phú Hắc nhìn Tô Tố nở nụ cười dịu dàng.
Khí huyết bừng bừng, họ Tô nào đó hoàn toàn rơi vào trạng thái phấn khích, nhấc chai rượu lên, chân đạp lên ghế, há miệng tu ừng ực.
… Quần chúng chấn động, đứng dậy vỗ tay “Tô tiểu thư, cô thật là dũng mãnh.”
Ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu cười ngu, hai tay ôm quyền: “Nói rất hay, nói rất hay. Lại lần nữa nào.”
Một chân đạp ghế, một tay chống eo, họ Tô điên cuồng uống hết chai rượu trắng. Cô như chìm trong sương mù, dáng vẻ hết sức khêu gợi.
Cuối cùng khi tiệc tan cô vẫn tiếp tục cười ngu, ngồi trong xe boss Phú Hắc lắc lư trái phải.
“Sếp à, tôi muốn đi tiểu.” Hai tay nắm chặt vô lăng, ra sức ấn còi, bíp bíp bíp. Mẹ nó, thật kì diệu, họ Tô vui vẻ nghĩ. Ô tô trên đường dồn dập nhường đường.
“Không có nhà vệ sinh, đây là đường cao tốc.” Khuôn mặt boss giống như đóng băng, sắc mặt vừa xanh lại đen.
Tô Tố nổi điên: “Con mẹ nó, anh là lãnh đạo gì chứ, cho vào không cho ra, tôi phải đánh anh.” Mười ngón tay thon thon vồ lấy mặt Phú Hắc.
… Yên lặng, đồng chí Phú Hắc khóe miệng co giật.
Họ Tô tiếp tục gào thét: “Vô nhân đạo, vô nhân đạo, công ty của anh là công ty nhập khẩu con mẹ nó sao, không thể thế được, không thể thế được.” Nắm chặt lấy cạp quần của boss ra sức tụt xuống.
… Yên tĩnh, đồng chí Phú Hắc bỗng nổi điên, hai tay nắm vô lăng nổi gân xanh, chiếc xe lắc lư trái phải.
Tô Tố cực kỳ tức giận, miệng gào thét, nghiến răng nghiến lợi tóm lấy gạt tàn rồi đặt trên ghế ngồi của mình.
… Phú Hắc cuối cùng cũng chịu thua, đột ngột dừng xe lại.
Tay chỉ về phía bụi cỏ rậm rạp, anh tức giận nói: “Cô đến đó giải quyết đi.”
Họ Tô ngốc lăng, ánh nhìn mờ mịt, tiếp tục duy trì trạng thái ngồi xổm. “Báo cáo sếp, chân tôi bị chuột rút.” Nói xong thì hết sức vui vẻ giơ gạt tàn lên khoa tay múa chân.
Trên đời này có hai loại người không thể đắc tội được, ấy chính là nhân viên say rượu và mắc bệnh tâm thần.
Đồng chí Phú Hắc ngửa mặt nhìn trời thở dài, bế họ Tô nào đó bước nhanh về phía bãi cỏ.
Tô Tố kích động hét lớn: “Ya ya ya.” (1)
… Ai đó cuối cùng cũng nổi điên nghiến răng nghiến lợi mắng “Tô Tố, cô đừng có quá đáng.”
Hoàn toàn mờ mịt, Tô Tố chấn động trong vòng 0.01 giây: “Phải đó, nên hô…” tiếp tục hét “Yu yu yu…” (2)
… Chảy mồ hôi lạnh, toàn thân kiệt sức, Phú Hắc sụp đổ lần đầu tiên trong đời.
(1) + (2): tiếng hét để ngựa phi nhanh hơn + để dừng ngựa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.