Chương 20
Thái Tỷ
25/08/2020
Ba mươi phút sau, phòng hội nghị khu giải trí.
Công viên trò chơi này thành lập vào 5 năm trước, quy mô lớn nhất thành phố M. Chiến lược tuyên truyền làm vô cùng tốt, dựa vào ẩm thực và các loại game hiện đại trở thành nơi thu hút rất nhiều khách, xem như thánh địa vui chơi. Thành thật mà nói có thể đem một khu trò chơi kinh doanh thành như vậy, người phụ trách thực sự rất có năng lực. Y vốn quen cảnh tượng hoành tráng đông người, nhưng đứng trước Hứa Ước -- vẫn chẳng lý do sinh ra mấy phần khiếp đảm.
Đối phương ngồi xe lăn, người phụ trách lại cao 1m78 khiến bản thân y như đạp đinh, cả người không thoải mái, có lẽ phải cầm chiếc ghế đến mới nhìn thẳng được, hoặc tệ hơn là vẫn thấp hơn một chút.
Y rốt cuộc tìm chiếc ghế nhỏ, ngồi đối diện Hứa Ước: "Công viên trò chơi yêu cầu rất cao với nhân viên, không cho phép hút thuốc, đánh bạc, ăn nói thô tục bất lương. Tiểu Sửu phát ma tuý kia ở chỗ chúng tôi làm việc chín năm, gọi Tống Thành Vận; tính cách hoà đồng, công tác cũng nỗ lực, thường được khách hàng biểu dương."
"Hôm nay tới làm xác định là gã sao?" Hứa Ước hỏi.
"Vâng, vì để duy trì trật tự, mỗi nhân viên đến làm đều phải đăng kí dấu vân tay. Trước khi các vị tới tôi đã xác nhận qua, dấu vân tay scan sáng nay cùng những ngày trước là một."
"Gã gần nhất có gặp vấn đề kinh tế, oán giận anh vài câu, hoặc yêu cầu phát lương sớm không?"
"Ừm..... có điểm dị thường này, nhưng chẳng biết tính hay không" Người phụ trách thoáng cau mày, trả lời chậm lại, "Mấy ngày trước.... công viên chúng tôi tổ chức liên hoan. Tống Thành Vận trước đây vẫn nhiệt tình tham gia, cũng tích cực giúp đỡ khâu chuẩn bị kế hoạch hoạt động, nhưng lần này chẳng biết tại sao..... không tham gia."
"Cách đây bao lâu?" Hứa Ước không lên tiếng, trợ lý phía sau hắn nói thay.
"Hôm nay thứ năm, ngày đó là thứ bảy....."
"Năm ngày trước?" Trợ lý nói tiếp.
"Đúng."
Hứa Ước trầm ngâm chốc lát, ra hiệu trợ lý đem iPad ghi hình khu vui chơi đưa cho người phụ trách: "Anh biết người này chứ?"
Y lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp qua bao giờ."
"Hai lần Tống Thành Vận phát "kẹo" hắn đều xuất hiện, bất quá chỉ du đãng xung quanh, chẳng hề tiến lên cầm lấy viên nào" Hứa Ước chỉ xuống màn hình, cố định hình ảnh nam nhân lạ mặt đang quay đầu, mắt sáng quắc nhìn chằm chặp Tiểu Sửu, giữa hai người cách khoảng bốn, năm mét.
Hứa Ước liếc người phụ trách, ngón tay lại điểm một cái: "Anh xem, hắn luôn dõi theo Tống Thành Vận, cả hai đôi lúc còn nhìn nhau vài lần". Hứa Ước nhìn vào mắt đối phương: "Tống Thành Vận có bằng hữu nào, anh không biết ư?"
"Tôi..... tôi xác thực..... không rõ ràng" Ngón tay người phụ trách giật giật, như bị nhìn ra chân tướng nên lòng căng thẳng, rất muốn gọi ai đó đem đến cốc nước cho bình tĩnh. Đầu óc như bị keo hồ dán loạn, mọi chuyện lung ta lung tung chụm thành một chỗ. Đột nhiên, y bật thốt lên -- "Nhớ rồi. Có lần tôi tụ họp uống say, thế nhưng đêm đó lão bà ra nước ngoài du lịch, đứa nhỏ ở tại trường nội trú không về nhà. Tống Thành Vận bởi vì lo lắng..... đã đem tôi về nhà gã. Tôi ở đó qua đêm, trước khi đi nhìn thấy trong phòng ngủ gã có một tấm hình!"
"Là gã cùng một người trẻ tuổi! Kề vai sát cánh rất thân mật. Tôi lúc đó đã chụp lại căn phòng, hai vị chờ chút để tôi đi tìm" Người phụ trách rút điện thoại ra.
Hứa Ước nhìn động tác hoảng loạn của y: "Chụp lại căn phòng?"
Người nọ đang trượt màn hình, lúng túng mở miệng: "Bởi vì bà nhà..... Tính cách hơi mạnh mẽ, nói qua đêm bên ngoài bằng miệng nàng sẽ chẳng chịu tin tưởng, chỉ có thể chụp hình chứng minh....." Nói xong, y đem di động tới trước mặt Hứa Ước.
Bức ảnh được phóng to tới mức lớn nhất, khiến Hứa Ước và trợ lý đều nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục thể thao đứng cạnh nhau quay dưới thác nước hướng về ống kính, hẳn đang đi du lịch.
Thấy tướng mạo cả hai quá mức tương tự, Hứa Ước lẩm bẩm: "Là con của gã sao?"
Hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn sau lưng.
Trợ lý lập tức ra ngoài nhấc máy gọi điện, tìm người tra xét bối cảnh Tống Vận Thành.
"Mặt khác bảo cảnh sát điều tra số di động của gã" Hứa Ước ở phía sau anh nói: "Hack nhật ký điện thoại, tìm ra nơi ở của người trò chuyện gần nhất."
Người phụ trách ngồi một bên, nhìn vị tiên sinh nhanh chóng nắm lấy manh mối thì ngây người kinh ngạc. Nam nhân tàn tật này thật sự chỉ là ông chủ sòng bạc phổ thông ư?
Ai ngờ đối phương cảm nhận được ánh mắt, xoay đầu khẽ mỉm cười với y. Hiện trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, người phụ trách bị nhìn ra sợ hãi, lần thứ hai cảm thấy căng thẳng.
Thật vất vả qua 15 phút, trợ lý bên ngoài mới trở lại thấp giọng báo cáo: "Ông chủ, đã tra ra kẻ trò chuyện cuối cùng, là Tống Ngô, em trai Tống Vận Thành, cách gã 20 tuổi. Cú điện thoại gần nhất vào 30" trước, định vị cho biết ở tại một thương trường lớn cách nơi này 20" chạy xe."
Hứa Ước "ừ" một tiếng, hướng người phụ trách gật đầu: "Cảm ơn anh đã cung cấp tin tức."
Đối phương sửng sốt, đứng nghiêm chỉnh tiễn hắn rời khỏi: "..... Không có gì, ngài đi thong thả."
Công viên trò chơi này thành lập vào 5 năm trước, quy mô lớn nhất thành phố M. Chiến lược tuyên truyền làm vô cùng tốt, dựa vào ẩm thực và các loại game hiện đại trở thành nơi thu hút rất nhiều khách, xem như thánh địa vui chơi. Thành thật mà nói có thể đem một khu trò chơi kinh doanh thành như vậy, người phụ trách thực sự rất có năng lực. Y vốn quen cảnh tượng hoành tráng đông người, nhưng đứng trước Hứa Ước -- vẫn chẳng lý do sinh ra mấy phần khiếp đảm.
Đối phương ngồi xe lăn, người phụ trách lại cao 1m78 khiến bản thân y như đạp đinh, cả người không thoải mái, có lẽ phải cầm chiếc ghế đến mới nhìn thẳng được, hoặc tệ hơn là vẫn thấp hơn một chút.
Y rốt cuộc tìm chiếc ghế nhỏ, ngồi đối diện Hứa Ước: "Công viên trò chơi yêu cầu rất cao với nhân viên, không cho phép hút thuốc, đánh bạc, ăn nói thô tục bất lương. Tiểu Sửu phát ma tuý kia ở chỗ chúng tôi làm việc chín năm, gọi Tống Thành Vận; tính cách hoà đồng, công tác cũng nỗ lực, thường được khách hàng biểu dương."
"Hôm nay tới làm xác định là gã sao?" Hứa Ước hỏi.
"Vâng, vì để duy trì trật tự, mỗi nhân viên đến làm đều phải đăng kí dấu vân tay. Trước khi các vị tới tôi đã xác nhận qua, dấu vân tay scan sáng nay cùng những ngày trước là một."
"Gã gần nhất có gặp vấn đề kinh tế, oán giận anh vài câu, hoặc yêu cầu phát lương sớm không?"
"Ừm..... có điểm dị thường này, nhưng chẳng biết tính hay không" Người phụ trách thoáng cau mày, trả lời chậm lại, "Mấy ngày trước.... công viên chúng tôi tổ chức liên hoan. Tống Thành Vận trước đây vẫn nhiệt tình tham gia, cũng tích cực giúp đỡ khâu chuẩn bị kế hoạch hoạt động, nhưng lần này chẳng biết tại sao..... không tham gia."
"Cách đây bao lâu?" Hứa Ước không lên tiếng, trợ lý phía sau hắn nói thay.
"Hôm nay thứ năm, ngày đó là thứ bảy....."
"Năm ngày trước?" Trợ lý nói tiếp.
"Đúng."
Hứa Ước trầm ngâm chốc lát, ra hiệu trợ lý đem iPad ghi hình khu vui chơi đưa cho người phụ trách: "Anh biết người này chứ?"
Y lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp qua bao giờ."
"Hai lần Tống Thành Vận phát "kẹo" hắn đều xuất hiện, bất quá chỉ du đãng xung quanh, chẳng hề tiến lên cầm lấy viên nào" Hứa Ước chỉ xuống màn hình, cố định hình ảnh nam nhân lạ mặt đang quay đầu, mắt sáng quắc nhìn chằm chặp Tiểu Sửu, giữa hai người cách khoảng bốn, năm mét.
Hứa Ước liếc người phụ trách, ngón tay lại điểm một cái: "Anh xem, hắn luôn dõi theo Tống Thành Vận, cả hai đôi lúc còn nhìn nhau vài lần". Hứa Ước nhìn vào mắt đối phương: "Tống Thành Vận có bằng hữu nào, anh không biết ư?"
"Tôi..... tôi xác thực..... không rõ ràng" Ngón tay người phụ trách giật giật, như bị nhìn ra chân tướng nên lòng căng thẳng, rất muốn gọi ai đó đem đến cốc nước cho bình tĩnh. Đầu óc như bị keo hồ dán loạn, mọi chuyện lung ta lung tung chụm thành một chỗ. Đột nhiên, y bật thốt lên -- "Nhớ rồi. Có lần tôi tụ họp uống say, thế nhưng đêm đó lão bà ra nước ngoài du lịch, đứa nhỏ ở tại trường nội trú không về nhà. Tống Thành Vận bởi vì lo lắng..... đã đem tôi về nhà gã. Tôi ở đó qua đêm, trước khi đi nhìn thấy trong phòng ngủ gã có một tấm hình!"
"Là gã cùng một người trẻ tuổi! Kề vai sát cánh rất thân mật. Tôi lúc đó đã chụp lại căn phòng, hai vị chờ chút để tôi đi tìm" Người phụ trách rút điện thoại ra.
Hứa Ước nhìn động tác hoảng loạn của y: "Chụp lại căn phòng?"
Người nọ đang trượt màn hình, lúng túng mở miệng: "Bởi vì bà nhà..... Tính cách hơi mạnh mẽ, nói qua đêm bên ngoài bằng miệng nàng sẽ chẳng chịu tin tưởng, chỉ có thể chụp hình chứng minh....." Nói xong, y đem di động tới trước mặt Hứa Ước.
Bức ảnh được phóng to tới mức lớn nhất, khiến Hứa Ước và trợ lý đều nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục thể thao đứng cạnh nhau quay dưới thác nước hướng về ống kính, hẳn đang đi du lịch.
Thấy tướng mạo cả hai quá mức tương tự, Hứa Ước lẩm bẩm: "Là con của gã sao?"
Hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn sau lưng.
Trợ lý lập tức ra ngoài nhấc máy gọi điện, tìm người tra xét bối cảnh Tống Vận Thành.
"Mặt khác bảo cảnh sát điều tra số di động của gã" Hứa Ước ở phía sau anh nói: "Hack nhật ký điện thoại, tìm ra nơi ở của người trò chuyện gần nhất."
Người phụ trách ngồi một bên, nhìn vị tiên sinh nhanh chóng nắm lấy manh mối thì ngây người kinh ngạc. Nam nhân tàn tật này thật sự chỉ là ông chủ sòng bạc phổ thông ư?
Ai ngờ đối phương cảm nhận được ánh mắt, xoay đầu khẽ mỉm cười với y. Hiện trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, người phụ trách bị nhìn ra sợ hãi, lần thứ hai cảm thấy căng thẳng.
Thật vất vả qua 15 phút, trợ lý bên ngoài mới trở lại thấp giọng báo cáo: "Ông chủ, đã tra ra kẻ trò chuyện cuối cùng, là Tống Ngô, em trai Tống Vận Thành, cách gã 20 tuổi. Cú điện thoại gần nhất vào 30" trước, định vị cho biết ở tại một thương trường lớn cách nơi này 20" chạy xe."
Hứa Ước "ừ" một tiếng, hướng người phụ trách gật đầu: "Cảm ơn anh đã cung cấp tin tức."
Đối phương sửng sốt, đứng nghiêm chỉnh tiễn hắn rời khỏi: "..... Không có gì, ngài đi thong thả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.