Chương 34
Thái Tỷ
25/08/2020
Ứng phó Lục Thù Đồng xong, Hứa Ước cuối cùng coi như bắt đầu ngày làm việc mới.
Cuộc sống của hắn khô khan lại bận rộn: ngoại trừ một đống lớn văn kiện cần phải xem, vô số hội nghị phải mở, thỉnh thoảng còn ra nước ngoài công tác, khai thác nghiệp vụ đường thuỷ; bất quá sau đó bởi vì hai chân tàn tật liền chuyển cho vài thuộc hạ đáng tin cậy làm giúp.
Hứa Ước mỗi ngày ba phần tư thời gian đều ở trong phòng làm việc, bên cạnh chỉ có trợ lý bồi đỡ. Bình thường ngoại trừ nói chuyện công việc thì rất ít tán gẫu, vì thế lâu dần cả người trở nên ngày càng tê dại.
Hắn đã từng nghiêm túc vẽ kế hoạch nửa đời sau phải làm gì. Đôi lúc nghĩ tới những chỗ đáng giá muốn đến, nhưng nhìn sang chân của mình lại nhất thời cảm thấy chẳng cần thiết nữa. Không người nào có thể tác động tâm tư của hắn, đáng để hắn mong nhớ.
Nếu quả thật tồn tại, người đó nhiều nhất chỉ là một mình Lục Thù Đồng. Hứa Ước nuôi y hơn mười năm, nghĩ ra biết bao biện pháp ngược đãi. Hai người tuy rằng không gặp mặt thường xuyên, nhưng sau khi xong xuôi công sự, Hứa Ước vẫn tình cờ bỏ ra chút thời gian xem thế nào đem nhi tử của Lục Tân phế đi.
Huống hồ đứa con hoang này, cha đã chết, mẹ chẳng biết là ai, ngoại trừ cái địa vị đứng đầu Lục thị tên tuổi thì không còn gì, mặc hắn dằn vặt.
Lục Thù Đồng nâng máy tính, ngồi cách Hứa Ước mấy mét trên ghế sa lông; trên mặt bàn bày tách cà phê trợ lý mang tới còn bốc hơi nóng.
Y đang đọc tư liệu do cấp dưới trong tập đoàn chuyển sang, tiện thể cùng Hứa Ước nghiên cứu làm sao tiến hành kế hoạch. Còn lại chưa đầy ba tuần lễ, nếu không kịp phá huỷ hoàn toàn Lục thị, Lục Thù Đồng cũng phải đạp nát hơn nửa thế lực nơi đó. Thế nhưng y vẫn chẳng chịu chuyên tâm, cách vài phút liền ngẩng đầu ngắm Hứa lão bản một chút, nhếch khoé miệng từ sau khi hạ mông đã không thể buông xuống.
Kỳ thực Lục Thù Đồng và Hứa Ước chưa từng bình tĩnh như thế ở cùng gian phòng. Trước đây đối phương coi y như người chết không bao giờ để ý, hiện tại dù có "hiệp ước luyến ái" nọ vẫn chẳng thay đổi, hắn đối với con trai nuôi trước sau như một bài xích.
Mà bây giờ, cả hai thực sự đơn độc tồn tại cùng khoảng không gian khiến Lục Thù Đồng tràn đầy vui sướng, trái tim dập dờn như trẻ con được cho kẹo ngọt.
Nói là "chăm chú làm việc", nhưng chỉ bằng "người yêu" khí thế tiêu sái của y, Lục Thù Đồng coi như ở phòng làm việc cả ngày cũng chẳng giải quyết được gì.
Lục Thù Đồng nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa hội nghị mới bắt đầu, vậy nên đơn giản ném vi tính -- chuyên tâm "nhìn lén" Hứa lão bản.
Hứa Ước năm nay bốn mươi hai, năm tháng không để lại nét bút hoạ nào trên cơ thể hắn nhưng hời hợt câu ra mấy phần mê người. Mặt hắn rất gầy, như đường nét lưỡi dao trôi chảy, giữa lông mày đang nhíu chặt tạo thành chữ "xuyên", môi theo thói quen nhếch lên mang màu hồng nhàn nhạt.
Rất lâu trước đây, Lục Thù Đồng gặp phải dáng vóc Hứa Ước khi còn trẻ: rất đẹp, trên mặt còn có da thịt, cũng không lãnh khốc như vậy mà tô thêm điểm nhu hoà. Y rất thích nhìn Hứa Ước cười, nhưng mà Hứa lão bản chẳng mấy khi cười thật sự, vì thế mỗi lần Lục Thù Đồng thấy được đều hận không thể đem người ôm lấy, hôn lên đuôi mắt, liếm một cái vào nếp nhăn liêu nhân kia.
Chẳng quan tâm đối phương sẽ phạt mình thế nào.
Nhiều năm trôi qua..... y vẫn luôn cơ khổ không nơi nương tựa. Ngoại trừ Hứa Ước, chẳng còn ai đáng giá cho y bận tâm.
***
- - kỳ thực nguyên do Hứa Ước bạo ngược lại gián tiếp khiến Lục Thù Đồng mê luyến hắn là thế này: Hứa lão bản tại lúc Lục Thù Đồng mười ba tuổi nhận nuôi, vốn dự định bảy tám năm sau sẽ coi như rác thải đuổi đi. Nhưng bất hạnh thay, Lục Thù Đồng giữa đường nảy sinh tình cảm với hắn, để tới giờ hơn hai mươi lăm tuổi vẫn chưa thể ném bỏ.
Đáng kể chính là khoảng thời gian từ 13 đến 25 tuổi, trung gian 12 năm đó, Lục Thù Đồng hai phần ba thời gian đều phải tự mình vượt qua trong căn phòng riêng ở Hứa gia.
Hứa Ước ngoại trừ đem y ném vào chuồng thú hoang tiến hành dằn vặt thân thể, còn có trên tinh thần.
- - cô độc vô tận.
Trước năm mười ba tuổi, Lục Thù Đồng sinh sống ở Lục gia. Tuy rằng Lục Tân không thương y, chẳng quan tâm y câu nào, nhưng Lục tiểu thiếu gia có đồng học, có bạn bè cùng thầy cô ở bên. Bọn họ ở mức độ nào đó bổ sung khiếm khuyết cho trái tim y. Mặc dù trong nhà rất quạnh quẽ, nhưng bên ngoài vẫn cảm nhận được niềm vui sướng ngắn ngủi.
Sau năm đó, Lục Thù Đồng bị Hứa Ước nhốt tại phòng riêng, không có người quen, không có thiết bị liên lạc, chỉ có bốn bức tường trắng.
Hứa Ước hạ quyết tâm phải nuôi phế y, khẳng định không chút nương tay. Hắn một đêm gặp biến cố trở thành tàn tật, mà Lục Thù Đồng đồng dạng một đêm mất cha, bị giam lỏng, đoạn tuyệt hết thảy mọi thứ bên ngoài -- điều này đối với y cũng là sự đả kích trí mạng.
Mỗi ngày 24h trong phòng nhìn từng thứ đồ vật tinh xảo đắt tiền mà vô tri. Tỉnh dậy mở mắt là vách tường, ăn cơm quay về cũng là vách tường; bất luận ở đó lắc lư bao nhiêu vòng, cùng y đối mặt chỉ có vách tường màu trắng khiến người ta phát rồ.
Vì vậy, ban đầu Lục Thù Đồng căm hận Hứa Ước tận xương tuỷ.
Loại cảm giác này với hận thù cha y của đối phương mãnh liệt như nhau. Lục Thù Đồng biết chuyện giữa Hứa Ước và Lục Tân, nhưng y chẳng thể hiểu tại sao Hứa Ước giết chết Lục Tân rồi còn tìm mình hả giận. Y hết gào khóc, tuyệt vọng cầu xin, nhưng tất cả những thứ này đều nằm trong ý muốn đối phương - Hứa Ước lạnh lùng, phảng phất không có tình cảm.
Hắn căn bản chẳng để Lục Thù Đồng trong lòng.
Y vững vàng chặt chẽ hận hắn ba năm.
Mỗi ngày đều tìm cách trốn đi, nghĩ tới sau khi rời khỏi lại làm sao trả thù, ai ngờ cảm xúc mãnh liệt khắc sâu này ở thời kì cô quạnh đằng đẵng..... biến chất.
Hứa Ước nhiều lần hỏi qua Lục Thù Đồng vì sao yêu hắn.
Mỗi lần như thế, Lục Thù Đồng đều giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thì phi thường rõ ràng.
Đối với Hứa Ước -- y trước kia là hận, sẽ đem hắn rủa thầm nhiều lần. Trải qua mười ba năm ròng rã, Hứa Ước đã cắm rễ trong lòng y chẳng cách rút ra. Tâm tình "không thể không" dần trở thành "không phải không thể." (Rùa: câu này mang nghĩa từ không thể không hận -> không hẳn không thể không hận -> có thể không hận nữa =)))
Không ai có thể yêu Hứa Ước như Lục Thù Đồng, bởi vì chẳng ai đối xử với Lục Thù Đồng như Hứa Ước.
Ở phương diện nào đó, chính Hứa lão bản tự tay tạo nên Lục Thù Đồng.
- - chỉ là bản thân hắn chẳng ý thức đến.
Phía trên đã nói Lục Tân yêu Hứa Ước, yêu rất nhiều rất nhiều năm.
Là con trai Lục Tân, Lục Thù Đồng hiển nhiên cảm nhận được cảm tình vặn vẹo lại cố chấp của phụ thân. Y không chiếm được tình thương nơi cha, nhưng cũng hiếu kì người yêu dấu của phụ thân. Trước đây thật lâu..... y đã len lén chú ý Hứa Ước.
Chỉ là sau khi Lục Tân chết rồi, Hứa Ước lấy một phương thức hung hăng lại thô bạo không tưởng tượng nổi chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt Lục Thù Đồng, "ép buộc" y nhớ kĩ hắn.
Có lẽ đúng là tình cảm sẽ bị kế thừa đi, Lục Thù Đồng chẳng thể hận Hứa Ước mãi, chẳng thể làm gì khác hơn chuyển thành yêu.
Kể từ năm mười sáu tuổi ấy bất lực phát hiện bản thân phải lòng đối phương, lại ở năm mười tám bắt gặp Hứa Ước ngẫu nhiên đến phòng nhìn mình, sau lại trốn trong nhà vệ sinh nghĩ đến hắn mà làm những việc xấu hổ, Lục Thù Đồng tước vũ khí đầu hàng.
Còn vấn đề nhận thức y học cùng các tri thức khác, là do y khẩn cầu Hứa lão bản rất lâu, đối phương mới miễn cưỡng đáp ứng.
Liên quan tới điều này, Lục Thù Đồng cho rằng "ngài ấy cũng không chán ghét mình đến thế."
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích tại sao Lục thiếu của chúng ta thích ngài Hứa, ước chừng bởi vì..... y bị tra tấn cuồng ha ha ha ha ha!!!
Cuộc sống của hắn khô khan lại bận rộn: ngoại trừ một đống lớn văn kiện cần phải xem, vô số hội nghị phải mở, thỉnh thoảng còn ra nước ngoài công tác, khai thác nghiệp vụ đường thuỷ; bất quá sau đó bởi vì hai chân tàn tật liền chuyển cho vài thuộc hạ đáng tin cậy làm giúp.
Hứa Ước mỗi ngày ba phần tư thời gian đều ở trong phòng làm việc, bên cạnh chỉ có trợ lý bồi đỡ. Bình thường ngoại trừ nói chuyện công việc thì rất ít tán gẫu, vì thế lâu dần cả người trở nên ngày càng tê dại.
Hắn đã từng nghiêm túc vẽ kế hoạch nửa đời sau phải làm gì. Đôi lúc nghĩ tới những chỗ đáng giá muốn đến, nhưng nhìn sang chân của mình lại nhất thời cảm thấy chẳng cần thiết nữa. Không người nào có thể tác động tâm tư của hắn, đáng để hắn mong nhớ.
Nếu quả thật tồn tại, người đó nhiều nhất chỉ là một mình Lục Thù Đồng. Hứa Ước nuôi y hơn mười năm, nghĩ ra biết bao biện pháp ngược đãi. Hai người tuy rằng không gặp mặt thường xuyên, nhưng sau khi xong xuôi công sự, Hứa Ước vẫn tình cờ bỏ ra chút thời gian xem thế nào đem nhi tử của Lục Tân phế đi.
Huống hồ đứa con hoang này, cha đã chết, mẹ chẳng biết là ai, ngoại trừ cái địa vị đứng đầu Lục thị tên tuổi thì không còn gì, mặc hắn dằn vặt.
Lục Thù Đồng nâng máy tính, ngồi cách Hứa Ước mấy mét trên ghế sa lông; trên mặt bàn bày tách cà phê trợ lý mang tới còn bốc hơi nóng.
Y đang đọc tư liệu do cấp dưới trong tập đoàn chuyển sang, tiện thể cùng Hứa Ước nghiên cứu làm sao tiến hành kế hoạch. Còn lại chưa đầy ba tuần lễ, nếu không kịp phá huỷ hoàn toàn Lục thị, Lục Thù Đồng cũng phải đạp nát hơn nửa thế lực nơi đó. Thế nhưng y vẫn chẳng chịu chuyên tâm, cách vài phút liền ngẩng đầu ngắm Hứa lão bản một chút, nhếch khoé miệng từ sau khi hạ mông đã không thể buông xuống.
Kỳ thực Lục Thù Đồng và Hứa Ước chưa từng bình tĩnh như thế ở cùng gian phòng. Trước đây đối phương coi y như người chết không bao giờ để ý, hiện tại dù có "hiệp ước luyến ái" nọ vẫn chẳng thay đổi, hắn đối với con trai nuôi trước sau như một bài xích.
Mà bây giờ, cả hai thực sự đơn độc tồn tại cùng khoảng không gian khiến Lục Thù Đồng tràn đầy vui sướng, trái tim dập dờn như trẻ con được cho kẹo ngọt.
Nói là "chăm chú làm việc", nhưng chỉ bằng "người yêu" khí thế tiêu sái của y, Lục Thù Đồng coi như ở phòng làm việc cả ngày cũng chẳng giải quyết được gì.
Lục Thù Đồng nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa hội nghị mới bắt đầu, vậy nên đơn giản ném vi tính -- chuyên tâm "nhìn lén" Hứa lão bản.
Hứa Ước năm nay bốn mươi hai, năm tháng không để lại nét bút hoạ nào trên cơ thể hắn nhưng hời hợt câu ra mấy phần mê người. Mặt hắn rất gầy, như đường nét lưỡi dao trôi chảy, giữa lông mày đang nhíu chặt tạo thành chữ "xuyên", môi theo thói quen nhếch lên mang màu hồng nhàn nhạt.
Rất lâu trước đây, Lục Thù Đồng gặp phải dáng vóc Hứa Ước khi còn trẻ: rất đẹp, trên mặt còn có da thịt, cũng không lãnh khốc như vậy mà tô thêm điểm nhu hoà. Y rất thích nhìn Hứa Ước cười, nhưng mà Hứa lão bản chẳng mấy khi cười thật sự, vì thế mỗi lần Lục Thù Đồng thấy được đều hận không thể đem người ôm lấy, hôn lên đuôi mắt, liếm một cái vào nếp nhăn liêu nhân kia.
Chẳng quan tâm đối phương sẽ phạt mình thế nào.
Nhiều năm trôi qua..... y vẫn luôn cơ khổ không nơi nương tựa. Ngoại trừ Hứa Ước, chẳng còn ai đáng giá cho y bận tâm.
***
- - kỳ thực nguyên do Hứa Ước bạo ngược lại gián tiếp khiến Lục Thù Đồng mê luyến hắn là thế này: Hứa lão bản tại lúc Lục Thù Đồng mười ba tuổi nhận nuôi, vốn dự định bảy tám năm sau sẽ coi như rác thải đuổi đi. Nhưng bất hạnh thay, Lục Thù Đồng giữa đường nảy sinh tình cảm với hắn, để tới giờ hơn hai mươi lăm tuổi vẫn chưa thể ném bỏ.
Đáng kể chính là khoảng thời gian từ 13 đến 25 tuổi, trung gian 12 năm đó, Lục Thù Đồng hai phần ba thời gian đều phải tự mình vượt qua trong căn phòng riêng ở Hứa gia.
Hứa Ước ngoại trừ đem y ném vào chuồng thú hoang tiến hành dằn vặt thân thể, còn có trên tinh thần.
- - cô độc vô tận.
Trước năm mười ba tuổi, Lục Thù Đồng sinh sống ở Lục gia. Tuy rằng Lục Tân không thương y, chẳng quan tâm y câu nào, nhưng Lục tiểu thiếu gia có đồng học, có bạn bè cùng thầy cô ở bên. Bọn họ ở mức độ nào đó bổ sung khiếm khuyết cho trái tim y. Mặc dù trong nhà rất quạnh quẽ, nhưng bên ngoài vẫn cảm nhận được niềm vui sướng ngắn ngủi.
Sau năm đó, Lục Thù Đồng bị Hứa Ước nhốt tại phòng riêng, không có người quen, không có thiết bị liên lạc, chỉ có bốn bức tường trắng.
Hứa Ước hạ quyết tâm phải nuôi phế y, khẳng định không chút nương tay. Hắn một đêm gặp biến cố trở thành tàn tật, mà Lục Thù Đồng đồng dạng một đêm mất cha, bị giam lỏng, đoạn tuyệt hết thảy mọi thứ bên ngoài -- điều này đối với y cũng là sự đả kích trí mạng.
Mỗi ngày 24h trong phòng nhìn từng thứ đồ vật tinh xảo đắt tiền mà vô tri. Tỉnh dậy mở mắt là vách tường, ăn cơm quay về cũng là vách tường; bất luận ở đó lắc lư bao nhiêu vòng, cùng y đối mặt chỉ có vách tường màu trắng khiến người ta phát rồ.
Vì vậy, ban đầu Lục Thù Đồng căm hận Hứa Ước tận xương tuỷ.
Loại cảm giác này với hận thù cha y của đối phương mãnh liệt như nhau. Lục Thù Đồng biết chuyện giữa Hứa Ước và Lục Tân, nhưng y chẳng thể hiểu tại sao Hứa Ước giết chết Lục Tân rồi còn tìm mình hả giận. Y hết gào khóc, tuyệt vọng cầu xin, nhưng tất cả những thứ này đều nằm trong ý muốn đối phương - Hứa Ước lạnh lùng, phảng phất không có tình cảm.
Hắn căn bản chẳng để Lục Thù Đồng trong lòng.
Y vững vàng chặt chẽ hận hắn ba năm.
Mỗi ngày đều tìm cách trốn đi, nghĩ tới sau khi rời khỏi lại làm sao trả thù, ai ngờ cảm xúc mãnh liệt khắc sâu này ở thời kì cô quạnh đằng đẵng..... biến chất.
Hứa Ước nhiều lần hỏi qua Lục Thù Đồng vì sao yêu hắn.
Mỗi lần như thế, Lục Thù Đồng đều giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thì phi thường rõ ràng.
Đối với Hứa Ước -- y trước kia là hận, sẽ đem hắn rủa thầm nhiều lần. Trải qua mười ba năm ròng rã, Hứa Ước đã cắm rễ trong lòng y chẳng cách rút ra. Tâm tình "không thể không" dần trở thành "không phải không thể." (Rùa: câu này mang nghĩa từ không thể không hận -> không hẳn không thể không hận -> có thể không hận nữa =)))
Không ai có thể yêu Hứa Ước như Lục Thù Đồng, bởi vì chẳng ai đối xử với Lục Thù Đồng như Hứa Ước.
Ở phương diện nào đó, chính Hứa lão bản tự tay tạo nên Lục Thù Đồng.
- - chỉ là bản thân hắn chẳng ý thức đến.
Phía trên đã nói Lục Tân yêu Hứa Ước, yêu rất nhiều rất nhiều năm.
Là con trai Lục Tân, Lục Thù Đồng hiển nhiên cảm nhận được cảm tình vặn vẹo lại cố chấp của phụ thân. Y không chiếm được tình thương nơi cha, nhưng cũng hiếu kì người yêu dấu của phụ thân. Trước đây thật lâu..... y đã len lén chú ý Hứa Ước.
Chỉ là sau khi Lục Tân chết rồi, Hứa Ước lấy một phương thức hung hăng lại thô bạo không tưởng tượng nổi chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt Lục Thù Đồng, "ép buộc" y nhớ kĩ hắn.
Có lẽ đúng là tình cảm sẽ bị kế thừa đi, Lục Thù Đồng chẳng thể hận Hứa Ước mãi, chẳng thể làm gì khác hơn chuyển thành yêu.
Kể từ năm mười sáu tuổi ấy bất lực phát hiện bản thân phải lòng đối phương, lại ở năm mười tám bắt gặp Hứa Ước ngẫu nhiên đến phòng nhìn mình, sau lại trốn trong nhà vệ sinh nghĩ đến hắn mà làm những việc xấu hổ, Lục Thù Đồng tước vũ khí đầu hàng.
Còn vấn đề nhận thức y học cùng các tri thức khác, là do y khẩn cầu Hứa lão bản rất lâu, đối phương mới miễn cưỡng đáp ứng.
Liên quan tới điều này, Lục Thù Đồng cho rằng "ngài ấy cũng không chán ghét mình đến thế."
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích tại sao Lục thiếu của chúng ta thích ngài Hứa, ước chừng bởi vì..... y bị tra tấn cuồng ha ha ha ha ha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.