Chương 13
Bât năng phát nha đích chủng tử
24/10/2016
Quỷ mặc dù phát điên nhưng một điểm cũng không đáng sợ —— bởi lẽ, hắn không thể đụng vào La Kỳ.
Tiểu tử kia tức giận đến giơ chân thoạt nhìn rất hoạt bát, rất khả ái. Vì vậy La Kỳ chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn hắn giương nanh múa vuốt, sau đó mới thu thập hết rác rưởi, vươn vai nghẹo cổ, quyết định về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Dĩ nhiên, La Kỳ nằm trên giường vẫn có chút tỉnh táo.
“Không nên khi dễ hắn,” La Kỳ tự nhủ, “Tiểu hài tử thù cũng rất dai.” Nghĩ như vậy, khóe miệng La Kỳ bất giác hơi kéo lên.
Có người từng nói, yêu một người sẽ phải khi dễ đối phương. La Kỳ cảm thấy mình không có biến thái như vậy, y chẳng qua là thỉnh thoảng nhịn không được muốn trêu chọc tên kia một chút mà thôi.
Sáng thứ hai đến trạm thai chờ xe, quỷ quả nhiên vẫn còn tức giận nên không thèm để ý tới y, vừa thấy người tới liền một đầu chui luôn vào trạm bài.
La Kỳ bất động thanh sắc cố gắng chen qua đám đông đến bên trạm bài, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, một cái lại một cái kiên trì không dứt.
Rốt cục, bị tiếng động làm phiền quỷ đành phải thò đầu ra, khó chịu trừng y:“Anh làm cái gì thế?!”
La Kỳ che miệng nhẹ giọng hỏi:“Vẫn còn giận tôi sao?”
“Phải a!” Quỷ nghiêng đầu.
La Kỳ buồn cười :“Như vậy, tôi xin lỗi, đừng tức giận nữa được không?”
Quỷ không để ý tới y.
La Kỳ cố tình tỏ ra buồn bã than thở :“Cậu nếu không muốn gặp tôi, tôi đành phải tìm một trạm thai mới để bắt xe thôi a……”
“Anh dám!” Quỷ nổi giận. Hắn nhảy ra khỏi trạm bài, chỉ vào mũi La Kỳ uy hiếp:“Anh nếu dám trốn tôi, tôi sẽ để cho nữ quỷ nửa đêm đi tìm anh!”
“Hắc?” La Kỳ ngẩn người, nửa ngày mới phản ứng được, “Nữ quỷ? Nơi này còn có những con quỷ khác sao? Tôi thế nào chưa từng thấy qua?”
“Đương nhiên là có.” Quỷ nhún nhún vai, “Bất quá ban ngày cô ấy không thể xuất hiện.”
“Buổi tối thì sao?”
“Tôi nói với cô ấy chỉ có thể ra ngoài vào tối nay. ”
La Kỳ tiếp tục hỏi:“Tại sao?”
“Còn không phải là sợ dọa……” Quỷ chợt cắn răng không nói nữa.
La Kỳ nháy nháy mắt, hỏi:“Dọa cái gì?”
Quỷ không trả lời, chỉ hung tợn trừng y.
La Kỳ bị trừng đến nỗi một đầu mê hoặc, còn muốn hỏi nữa thì xe buýt đã tới.
La Kỳ chóng mặt lên xe, sau đó bị một xe đầy người chen lấn tựa như muốn ngất xỉu. Bất quá khi xuống khỏi xe, y liền nghĩ ra lời mà quỷ lúc nãy chưa chịu nói hết.
“Còn không phải là sợ dọa chết anh.”
Quỷ nhất định là muốn nói như vậy.
La Kỳ tâm tình đột nhiên tốt đến mức muốn bay lên: Chẳng lẽ hắn đối với mình cũng có chút hảo cảm?
“Tình đầu không thuận, Tiểu La nha.” Nữ đồng nghiệp tiếc hận lắc đầu một cái, thu hồi mấy quân bài đang rải trên bàn, “Hai người không thể ở chung một chỗ, tôi khuyên anh tốt nhất là sớm một chút buông tay đi.”
Tự nhiên bị một chậu nước lạnh hắt vào mặt, La Kỳ cảm thấy bản thân rất đáng thương.
Nam đồng nghiệp bàn kế bên vội giấu mặt sau đống tài liệu, khe khẽ thì thầm:“Đừng để ý tới Mạnh Sa, nữ nhân kia coi bói không chính xác lắm đâu!”
“Nhưng vạn nhất đúng thì sao?” La Kỳ cười khổ.
Con người lòng tham luôn không đáy. Vốn nói chỉ cần phụng bồi đối phương đã tốt lắm rồi, khi nào đối phương bật đèn xanh, bản thân mới dám tiến thêm một bước —— muốn cho đối phương hiểu tâm ý của mình, sau đó tiếp nhận, sau đó cùng nhau vún đắp tình cảm. La Kỳ tự hỏi bản thân:“Mình chẳng lẽ chỉ có thể phụng bồi cậu ấy hay sao?”
Nếu như một phần tình cảm bỏ ra mãi không được đáp lại, thậm chí còn chẳng được đối phương nhận ra, như vậy người bỏ ra tình cảm đó sẽ kiên trì bao lâu?
Hơn nữa, tại sao lại phải kiên trì?
Vấn đề này La Kỳ vốn không có kinh nghiệm gì, vì vậy không thể tự mình trả lời được. Y đã qua rồi cái tuổi tin tưởng vào phép mầu, người lớn thì phải thực thế, không phải sao?
Cho nên La Kỳ chỉ có thể bù đầu vào công việc để quên đi mạt tình cảm kia mà thôi.
Một ngày kết thúc, khi La Kỳ mệt muốn chết từ trên xe buýt bước xuống, quỷ đang nhàn nhã ngồi trên trạm bài ngắm trăng.
“Đêm nay trăng tròn a,” Hắn nhếch môi, cười vô cùng quái dị, “Bách quỷ dạ hành*.”
La Kỳ đang mơ hồ đột nhiên bị hù dọa một phen:“Cậu nói thật?”
“Là nói dối đấy.” Quỷ bĩu môi, “Làm gì có nhiều quỷ như vậy khắp nơi chạy loạn a.”
Buổi tối có điểm buồn bực, trạm thai không một bóng người, La Kỳ ngồi trên ghế, hơi hơi kéo mở cổ áo.
Quỷ bay tới bên y tễ mi lộng nhãn, tựa hồ hoàn toàn quên mất buổi sáng vừa mới sinh khí:“Ai, anh có muốn gặp nữ quỷ một lần hay không?”
La Kỳ có chút ngạc nhiên, y quay sang hỏi:“Có thật a?”
“Nói nhảm, tôi lừa anh liệu có bánh bao ăn hay không?” Quỷ tức giận, “ Không tin thì thôi!”
“Tôi đâu có nói là không tin a.”
“Vậy anh ngồi đây chờ, tôi đi gọi cô ấy tới, cũng nhanh thôi.”
La Kỳ chỉ có thể thẳng lưng ngồi chờ.
Đường phố rất an tĩnh, bầu trời mãn tháng bao phủ một màu đỏ quỷ dị. La Kỳ ngồi trên ghế dài nơi trạm thai không người, bên người quỷ phiêu phiêu.
Một trận gió nóng bức thổi qua, mây đen che khuất mặt trăng, cột đèn nơi trạm thai chợt sáng chợt tối.
Quỷ nhìn chằm chằm y mỉm cười, khiến cho La Kỳ đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy —— y nhìn thấy một thứ gì đó đang chầm chậm tiến về phía này, dùng cả tứ chi lê lết trên mặt đất.
Y cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt không tự chủ được liền rơi vào vật kia: Thân hình có vẻ là của nữ giới, tóc dài tán loạn trên mặt đất, cơ thể không lành lặn cố gắng di chuyển, cánh tay cũng khó khăn chống đỡ, mà cặp chân lại bị vặn vẹo khó ra hình dáng
Quỷ nữ tiến càng ngày càng gần, thoáng chốc đã đến trạm thai, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của La Kỳ, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong giây phút ấy, La Kỳ hoảng sợ đến thiếu suýt nữa hét ầm lên.
Thế nhưng nữ quỷ kia lại đột ngột mở miệng. Nàng gạt mái tóc rối bời sang bên, nhếch môi, nói :“Tiểu quỷ, đây là tình nhân của ngươi hả? ”
Chú thích:
Bách quỷ dạ hành* là một truyền thuyết dân gian lưu truyền tại Nhật Bản. Kể rằng mỗi năm vào một buổi tối mùa hè, các yêu quái từ bốn phương tám hướng sẽ cùng nhau tề tựu về một nơi để tổ chức một cuộc diễu hành đại quy mô trong đêm…
Một hoạ sư danh tiếng của Nhật Bản thời Edo đã may mắn được mục kích cảnh tượng ngoạn mục trên và vẽ ra một bức hoạ nổi tiếng: Bách quỷ dạ hành đồ…
Hoạ sư Âu Dương Hoạ đã rất say mê tác phẩm này, ngày nào cũng ngắm nghía bức tranh trên, từ sùng bái đã dẫn đến việc ôm ấp ước mơ vẽ được một kiệt tác như thế cho chính mình …
Chỉ tiếc, Bách quỷ dạ hành không phải là cảnh tượng mà ai cũng có thể thấy…
Lão bỗng nhiên nảy ra một ý định …
Ở phương Tây, vào đêm trước ngày lễ các thánh, linh hồn những người đã khuất sẽ lại tái xuất hiện dưới để tìm cách quay trở lại cuộc sống…
Tiểu tử kia tức giận đến giơ chân thoạt nhìn rất hoạt bát, rất khả ái. Vì vậy La Kỳ chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn hắn giương nanh múa vuốt, sau đó mới thu thập hết rác rưởi, vươn vai nghẹo cổ, quyết định về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Dĩ nhiên, La Kỳ nằm trên giường vẫn có chút tỉnh táo.
“Không nên khi dễ hắn,” La Kỳ tự nhủ, “Tiểu hài tử thù cũng rất dai.” Nghĩ như vậy, khóe miệng La Kỳ bất giác hơi kéo lên.
Có người từng nói, yêu một người sẽ phải khi dễ đối phương. La Kỳ cảm thấy mình không có biến thái như vậy, y chẳng qua là thỉnh thoảng nhịn không được muốn trêu chọc tên kia một chút mà thôi.
Sáng thứ hai đến trạm thai chờ xe, quỷ quả nhiên vẫn còn tức giận nên không thèm để ý tới y, vừa thấy người tới liền một đầu chui luôn vào trạm bài.
La Kỳ bất động thanh sắc cố gắng chen qua đám đông đến bên trạm bài, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, một cái lại một cái kiên trì không dứt.
Rốt cục, bị tiếng động làm phiền quỷ đành phải thò đầu ra, khó chịu trừng y:“Anh làm cái gì thế?!”
La Kỳ che miệng nhẹ giọng hỏi:“Vẫn còn giận tôi sao?”
“Phải a!” Quỷ nghiêng đầu.
La Kỳ buồn cười :“Như vậy, tôi xin lỗi, đừng tức giận nữa được không?”
Quỷ không để ý tới y.
La Kỳ cố tình tỏ ra buồn bã than thở :“Cậu nếu không muốn gặp tôi, tôi đành phải tìm một trạm thai mới để bắt xe thôi a……”
“Anh dám!” Quỷ nổi giận. Hắn nhảy ra khỏi trạm bài, chỉ vào mũi La Kỳ uy hiếp:“Anh nếu dám trốn tôi, tôi sẽ để cho nữ quỷ nửa đêm đi tìm anh!”
“Hắc?” La Kỳ ngẩn người, nửa ngày mới phản ứng được, “Nữ quỷ? Nơi này còn có những con quỷ khác sao? Tôi thế nào chưa từng thấy qua?”
“Đương nhiên là có.” Quỷ nhún nhún vai, “Bất quá ban ngày cô ấy không thể xuất hiện.”
“Buổi tối thì sao?”
“Tôi nói với cô ấy chỉ có thể ra ngoài vào tối nay. ”
La Kỳ tiếp tục hỏi:“Tại sao?”
“Còn không phải là sợ dọa……” Quỷ chợt cắn răng không nói nữa.
La Kỳ nháy nháy mắt, hỏi:“Dọa cái gì?”
Quỷ không trả lời, chỉ hung tợn trừng y.
La Kỳ bị trừng đến nỗi một đầu mê hoặc, còn muốn hỏi nữa thì xe buýt đã tới.
La Kỳ chóng mặt lên xe, sau đó bị một xe đầy người chen lấn tựa như muốn ngất xỉu. Bất quá khi xuống khỏi xe, y liền nghĩ ra lời mà quỷ lúc nãy chưa chịu nói hết.
“Còn không phải là sợ dọa chết anh.”
Quỷ nhất định là muốn nói như vậy.
La Kỳ tâm tình đột nhiên tốt đến mức muốn bay lên: Chẳng lẽ hắn đối với mình cũng có chút hảo cảm?
“Tình đầu không thuận, Tiểu La nha.” Nữ đồng nghiệp tiếc hận lắc đầu một cái, thu hồi mấy quân bài đang rải trên bàn, “Hai người không thể ở chung một chỗ, tôi khuyên anh tốt nhất là sớm một chút buông tay đi.”
Tự nhiên bị một chậu nước lạnh hắt vào mặt, La Kỳ cảm thấy bản thân rất đáng thương.
Nam đồng nghiệp bàn kế bên vội giấu mặt sau đống tài liệu, khe khẽ thì thầm:“Đừng để ý tới Mạnh Sa, nữ nhân kia coi bói không chính xác lắm đâu!”
“Nhưng vạn nhất đúng thì sao?” La Kỳ cười khổ.
Con người lòng tham luôn không đáy. Vốn nói chỉ cần phụng bồi đối phương đã tốt lắm rồi, khi nào đối phương bật đèn xanh, bản thân mới dám tiến thêm một bước —— muốn cho đối phương hiểu tâm ý của mình, sau đó tiếp nhận, sau đó cùng nhau vún đắp tình cảm. La Kỳ tự hỏi bản thân:“Mình chẳng lẽ chỉ có thể phụng bồi cậu ấy hay sao?”
Nếu như một phần tình cảm bỏ ra mãi không được đáp lại, thậm chí còn chẳng được đối phương nhận ra, như vậy người bỏ ra tình cảm đó sẽ kiên trì bao lâu?
Hơn nữa, tại sao lại phải kiên trì?
Vấn đề này La Kỳ vốn không có kinh nghiệm gì, vì vậy không thể tự mình trả lời được. Y đã qua rồi cái tuổi tin tưởng vào phép mầu, người lớn thì phải thực thế, không phải sao?
Cho nên La Kỳ chỉ có thể bù đầu vào công việc để quên đi mạt tình cảm kia mà thôi.
Một ngày kết thúc, khi La Kỳ mệt muốn chết từ trên xe buýt bước xuống, quỷ đang nhàn nhã ngồi trên trạm bài ngắm trăng.
“Đêm nay trăng tròn a,” Hắn nhếch môi, cười vô cùng quái dị, “Bách quỷ dạ hành*.”
La Kỳ đang mơ hồ đột nhiên bị hù dọa một phen:“Cậu nói thật?”
“Là nói dối đấy.” Quỷ bĩu môi, “Làm gì có nhiều quỷ như vậy khắp nơi chạy loạn a.”
Buổi tối có điểm buồn bực, trạm thai không một bóng người, La Kỳ ngồi trên ghế, hơi hơi kéo mở cổ áo.
Quỷ bay tới bên y tễ mi lộng nhãn, tựa hồ hoàn toàn quên mất buổi sáng vừa mới sinh khí:“Ai, anh có muốn gặp nữ quỷ một lần hay không?”
La Kỳ có chút ngạc nhiên, y quay sang hỏi:“Có thật a?”
“Nói nhảm, tôi lừa anh liệu có bánh bao ăn hay không?” Quỷ tức giận, “ Không tin thì thôi!”
“Tôi đâu có nói là không tin a.”
“Vậy anh ngồi đây chờ, tôi đi gọi cô ấy tới, cũng nhanh thôi.”
La Kỳ chỉ có thể thẳng lưng ngồi chờ.
Đường phố rất an tĩnh, bầu trời mãn tháng bao phủ một màu đỏ quỷ dị. La Kỳ ngồi trên ghế dài nơi trạm thai không người, bên người quỷ phiêu phiêu.
Một trận gió nóng bức thổi qua, mây đen che khuất mặt trăng, cột đèn nơi trạm thai chợt sáng chợt tối.
Quỷ nhìn chằm chằm y mỉm cười, khiến cho La Kỳ đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy —— y nhìn thấy một thứ gì đó đang chầm chậm tiến về phía này, dùng cả tứ chi lê lết trên mặt đất.
Y cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt không tự chủ được liền rơi vào vật kia: Thân hình có vẻ là của nữ giới, tóc dài tán loạn trên mặt đất, cơ thể không lành lặn cố gắng di chuyển, cánh tay cũng khó khăn chống đỡ, mà cặp chân lại bị vặn vẹo khó ra hình dáng
Quỷ nữ tiến càng ngày càng gần, thoáng chốc đã đến trạm thai, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của La Kỳ, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong giây phút ấy, La Kỳ hoảng sợ đến thiếu suýt nữa hét ầm lên.
Thế nhưng nữ quỷ kia lại đột ngột mở miệng. Nàng gạt mái tóc rối bời sang bên, nhếch môi, nói :“Tiểu quỷ, đây là tình nhân của ngươi hả? ”
Chú thích:
Bách quỷ dạ hành* là một truyền thuyết dân gian lưu truyền tại Nhật Bản. Kể rằng mỗi năm vào một buổi tối mùa hè, các yêu quái từ bốn phương tám hướng sẽ cùng nhau tề tựu về một nơi để tổ chức một cuộc diễu hành đại quy mô trong đêm…
Một hoạ sư danh tiếng của Nhật Bản thời Edo đã may mắn được mục kích cảnh tượng ngoạn mục trên và vẽ ra một bức hoạ nổi tiếng: Bách quỷ dạ hành đồ…
Hoạ sư Âu Dương Hoạ đã rất say mê tác phẩm này, ngày nào cũng ngắm nghía bức tranh trên, từ sùng bái đã dẫn đến việc ôm ấp ước mơ vẽ được một kiệt tác như thế cho chính mình …
Chỉ tiếc, Bách quỷ dạ hành không phải là cảnh tượng mà ai cũng có thể thấy…
Lão bỗng nhiên nảy ra một ý định …
Ở phương Tây, vào đêm trước ngày lễ các thánh, linh hồn những người đã khuất sẽ lại tái xuất hiện dưới để tìm cách quay trở lại cuộc sống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.