Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)
Chương 43
Kiều Dữu
12/08/2021
Thần quân nâng tay che khuất đôi mắt hắn.
Lòng bàn tay y mềm mà không yếu, khô mà không hanh, mang theo vết chai mỏng, khoảnh khắc ấn nhẹ lên đôi mắt tựa hồ giảm bớt đớn đau, linh thức của Sở Tê thoáng lặng xuống.
Hắn chớp chớp mắt, lông mi cọ qua lòng bàn tay Thần quân, tạo cảm giác ngưa ngứa như bị gãi nhẹ.
Quỷ khí dày đặc biến mất không tung tích.
Môi Thần quân ghé vào bên tai hắn: "Dưỡng thương cẩn thận, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ ở bên em."
Sở Tê nhớ lại câu y từng nói trên Tế đàn: "Dù ra sao cũng cần."
"... Nghĩa là... mặc kệ ta đối xử với sư phụ thế nào, hay là... mặc kệ ta biến thành thế nào, ngài cũng sẽ ở bên ta?"
"Mặc kệ em đối xử với sư phụ thế nào, mặc kệ em biến thành như thế nào, ta đều ở bên em."
Sở Tê chưa từng nghe lời nào êm tai như vậy.
Hắn không biết sư phụ nói ra lời này trong tâm trạng ra sao, xuất phát từ đồng cảm hay vì bản tính y lương thiện... Nhưng dù thế nào, nếu đối phương đã đồng ý hứa một lời như vậy, thì hắn sẽ ghi tạc từng câu từng chữ vào lòng.
"Ngài nói như vậy... ta sẽ tin." Sở Tê nói: "Ta mà tin, thì ngài không chạy thoát đâu."
"Vốn là để em tin." Thần quân nói: "Ta không chạy."
Thần quân cúi mình, cẩn thận thả hắn về giường, bàn tay kia trước sau không hề dời khỏi mắt hắn: "Ta ở bên cạnh em, không đi nơi nào hết."
Đôi môi tái nhợt của hắn chậm rãi cong lên, tới giờ phút này, khi hắn vui vẻ vẫn là vui vẻ một cách đơn thuần, dáng vẻ rất thoải mái, trong giọng nói yếu ớt không giấu được hân hoan: "Sư phụ là của ta."
"Phải."
"Thần của mình ta."
"Phải."
Tiếng cười của Sở Tê chợt nghẹn, hắn ho khụ khụ, khóe miệng lại trào ra dòng máu. Thần quân kìm nén cơn run rẩy tại đầu ngón tay, lau vết máu kia đi, nói: "Tiểu Thất à, em phải nghỉ ngơi tử tế, nghỉ ngơi tử tế..."
"Vâng." Sở Tê nói: "Sư phụ đừng sợ, ta không chết đâu. Ta còn chưa báo thù, còn chưa ôm sư phụ... sẽ không chết."
Trên thực tế, ý thức của hắn cũng đã bắt đầu mơ màng.
Sở Tê rất muốn nói tiếp gì đó.
Dĩ nhiên hắn không muốn chết, tại thế gian này ai cũng có thể từ bỏ khát vọng sống, chỉ mình Sở Tê là không.
Thật ra hắn vốn chẳng sợ chết là bao.
Nhưng lúc này bỗng nhiên lại hơi sợ.
Hắn mới đạt được Thần của hắn, ít nhất cũng phải sống thêm bảy, tám chục năm nữa mới tính là mãn nguyện.
May mắn chính là khi hắn ngủ mơ vẫn cảm thấy đau, chỗ nào cũng đau.
Đau đớn chính là thứ khiến người ta căm ghét, nhưng đau đớn cũng là minh chứng cho việc bản thân còn ở cõi trần. Trước kia nhiều lần rơi vào ranh giới sinh tử, Sở Tê đều nhờ cơn đau quen thuộc mà tự nhủ với bản thân rằng bị thương mới tốt, mới ổn, như vậy sẽ còn hy vọng.
Sở Tê rơi vào hôn mê.
Nhưng lông mày vẫn nhíu lại, thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng nói mê, là đang kêu: "Còn đau, không sợ..."
Còn đau, vậy sẽ không có gì đáng sợ.
Thật sự là tuyên ngôn sống sót hiếm gặp.
Hắn đã sốt. Lúc sốt càng nói mê sảng nhiều hơn, lúc thì nói lỗi đều ở người khác, lúc thì nói muốn giết người ta. Tóm lại, hắn sạch sẽ, không sai chút nào.
Toàn bộ thế giới đều nợ hắn.
Nhóc thối này ác thật. Ác không kiêng nể gì, ác không thèm che giấu.
Cả đời Tư Phương làm vô số việc thiện, nằm mơ cũng không ngờ một ngày mình lại yêu oan gia như vậy.
Nhóc thối bị sốt, y ngậm thuốc hạ sốt, dán môi truyền thuốc vào.
Nhóc thối kêu lạnh, y đặt tay lên ngực hắn, truyền linh lực ấm áp qua.
Nhóc thối lại bắt đầu kêu nóng, y cầm khăn tới, lướt qua làn da bị bỏng, tinh tế hạ nhiệt độ giúp hắn.
Nhóc thối lại chuyển sang kêu đau.
Có lẽ hắn bị sốt đến mơ màng nên đây là lần đầu tiên Thần quân nhìn thấy hắn không che giấu chút yếu ớt nào.
Lông mi ướt át run rẩy, nước mắt dâng đầy, chảy ra từ khóe mắt, hắn khóc nức nở: "Sư phụ... sư phụ... ta đau... Đau quá... cứu ta với..."
Thần quân thoáng run lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống góc giường.
Giọng nói của y khàn khàn đến gần như đang nói chuyện bằng hơi thở: "Em còn biết khóc ư."
Ta cứ cho rằng em mình đồng da sắt, không quản gió táp mưa sa, kiên cường bất khuất cơ.
Nhưng dáng vẻ này... Yếu ớt như vậy, mới thuộc về tuổi này của em, thuộc về những gì em vốn nên trải qua.
Ánh mắt Thần quân dừng trên băng gạc quấn quanh cơ thể hắn, bên trong bí pháp thượng cổ có rất nhiều thuật pháp cấm kỵ. Người khác không biết, nhưng đối với Thiên đạo mà nói, chỉ cần muốn làm thì sẽ không có chuyện không thành công.
Tiếc rằng khả năng chịu đựng của thân thể này có hạn.
Y xắn tay áo lên.
Linh lực cuồn cuộn lan tràn quanh giường, năm ngón tay Thần quân di chuyển theo mặt phẳng, cọ hờ qua cánh tay bị thương của Sở Tê.
Theo những chỗ cọ qua, trên cánh tay lộ ngoài không khí của Thần quân chậm rãi xuất hiện vết bỏng đỏ sậm. Dời vết thương sang cho mình, chịu đựng thay, đây là lời những người thân thiết thường hay nói với người bệnh trên giường, nhưng quy tắc của Thiên Đạo đều không cho phép người ta làm trái, cho nên mọi người cũng chỉ nói mà thôi.
Linh huyệt y có hạn, làm chuyện hao phí tu vi như vậy vẫn hơi cố sức quá. Dời được một nửa thương thế, y đột nhiên mất sức, vội vàng chống hai tay sang hai bên, mới tránh được tư thế ngã đập lên người Sở Tê.
Đau đớn trên cánh tay biến mất trong nháy mắt.
Trên trán Thần quân dày đặc mồ hôi lạnh, tiếp tục kéo ống tay áo đã trôi xuống lên, vết thương dời sang đã biến mất không còn tung tích.
Quá nghịch thiên.
Người tư đạo*(tư = quản lý, trông coi) càng tin Thiên Đạo hơn, quy tắc chính là quy tắc. Kể cả bản thân Thiên Đạo cũng không thể tùy tiện làm trái. Nếu trên thế gian thật sự xuất hiện thuật pháp "Chịu tội thay người khác" cấm kỵ, chắc chắn sẽ đại loạn.
Nhưng người tư đạo muốn giấu trời qua biển, lách qua lỗ hổng thì cũng không ai ngăn cản được.
Tuy không thể dời được vết thương nhưng lại có thể chịu thay, dời cơn đau không phải việc khó.
Tới sau nửa đêm, Thanh Thủy mới dẫn theo Khô Hoằng vội vàng tới.
"Ta nói, mới mấy ngày trôi qua chứ? Sao lại bị thương nữa rồi? Có phải hắn đắc tội vị thần tiên nào không? Ta chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào xui xẻo đến mức này đâu."
"Đừng nói nữa, ngài xem dưới chân núi kìa, mưa đã rơi suốt nửa đêm, sắp ngập qua chân người rồi. Lần này Tư Phương đúng thật là bị mỡ heo che trái tim, thế mà lại làm chuyện nghịch thiên cỡ này." Vô Vọng theo hắn thẳng một đường về tới Thần điện. Thanh Thủy nắm đao Đồ Thần trong tay canh giữ bên cạnh, cau mày.
Khô Hoằng nhìn thoáng qua đằng xa: "Hiện giờ tình hình tai nạn chưa rõ ràng, hẳn không vấn đề."
"Không vấn đề?" Vô Vọng nói: "Nếu thật sự để cho mưa rơi mười ngày mười đêm thì tất cả công đức y tích góp đều phải đốt quách đi cho rồi! Thần quân Tư Phương có thể trực tiếp biến thành Ma quân Diệt Phương!"
"Tư Phương không phải người nhẫn tâm như vậy đâu."
"Thế nên ta mới nói y bị mỡ heo che trái tim, hôm nay nếu phẫn nộ ném mũ vì người hiền tài gì còn đỡ. Chứ vì Sở Tê kia thì ngài không biết đâu, hắn quả thực là ác quỷ tới từ luyện ngục, có thù tất báo, cùng hung cực ác. Y cứu người như vậy, ngày sau sao có thể trôi qua tốt đẹp được?"
"Ta không đồng ý với lời này của ngươi. Ta thấy Sở Tê tựa một tờ giấy trắng, ngươi quét mực lên, dĩ nhiên hắn sẽ đen. Nếu điểm bút son lên thì hắn còn có thể ác tới đâu?"
"Không phải ta đang chỉ trích Sở Tê, tối nay hắn bị trói trên dàn thiêu ở đài hành hình khiến ta cũng cực kỳ khiếp sợ, khắc sâu tàn nhẫn. Nếu Thần quân không ra tay, ta mà thấy thì cũng muốn cứu." Vô Vọng vội vàng biện giải: "Nhưng cứu thì cứu, chứ thật sự không thể vì hắn mà dồn vạn dân vào thế nước sôi lửa bỏng, tự làm tổn hại âm đức được! Y như vậy sẽ hại chính mình. Thần quân có ơn lớn với ta, ta há có thể nhìn y làm ra loại chuyện sai lầm này!"
"Tiên trưởng nói cũng có lý." Khô Hoằng suy tư, nói: "Năm đó ta tới Hàn Sơn hái một cây tiên thảo, suýt nữa bị Yêu thú bảo vệ cây vồ chết, cũng là Tư Phương cứu ta... Đợi lát nữa xem có khuyên nhủ được hay không vậy."
Không thể tiến thẳng vào Thần điện, bọn họ vẫn phải vượt qua vực thẳm, tiến vào từ cửa chính. Mấy người vội vàng chạy tới tiểu trúc, lại thấy tất cả linh lực đều tụ tại phòng chính, nơi đó như một quả cầu cô đọng lớn, mãnh liệt tựa sóng biển.
"Lại dùng phương pháp tương tự bảo vệ đồ đệ nhỏ của y rồi." Khô Hoằng than một tiếng, nâng bước chạy tới. Trong nhà yên ắng, chỉ có linh lực vô biên không ngừng xoay tròn, xoáy nước tụ lại ở trung tâm giường. Thần quân nghiêng người ngồi bên giường, bàn tay đặt lên trán Sở Tê, dường như đang làm thuật pháp gì đó.
Ba người nhìn một lát, Khô Hoằng không hiểu ra sao, Vô Vọng cũng cảm thấy rối bời, bọn họ nhìn trái nhìn phải, chợt thấy Thanh Thủy mặt mày tái nhợt.
Khô Hoằng nói: "Thế nào? Y lại thực hiện phương pháp cấm kỵ gì?"
Thanh Thủy do dự một lát, mới nói: "Hình như là... cấy linh."
"Thế nào là cấy linh?"
"Hai vị có điều không biết, cấy linh này chính là cấm thuật Thần quân sáng chế. Mấy ngàn năm trước ta theo Thần quân vừa du lịch vừa tìm kiếm Tiên quân Dạng Nguyệt, từng gặp một đứa trẻ bị yêu quái nuốt nửa hồn, mới mười hai tuổi. Lúc ấy cha mẹ hắn tuổi tác đã cao, có con muộn nên vô cùng cưng chiều."
"Tuy đứa trẻ kia còn nhỏ nhưng lại là nhân tài hiếm thấy, trước khi gặp phải yêu quái đã là tiểu tú tài nổi tiếng gần xa, thế mà bị yêu quái nuốt nửa hồn nên biến thành kẻ ngốc. Vợ chồng bọn họ giàn giụa nước mắt, cầu xin Thần quân nghĩ biện pháp. Nhưng yêu quái kia đã chết, nửa linh hồn cũng đã bị luyện hóa, muốn bổ khuyết linh hồn... nói dễ hơn làm."
Khô Hoằng ngầm hiểu: "Lấy linh bổ linh?"
"Đúng vậy." Thanh Thủy nói: "Cấy linh hồn của thiếu niên lên linh hồn cha mẹ, giống như cắm cành mới vào đất linh, lấy linh hồn cha mẹ làm chất dinh dưỡng, bổ khuyết tàn hồn của đứa trẻ kia, cuồn cuộn không dứt."
"Tấm lòng cha mẹ mà..." Khô Hoằng thở dài, bỗng phát hiện ra gì đó, liếc nhau với Vô Vọng: "Linh hồn của Sở Tê bị lửa ác đốt cháy, y đây là muốn..."
"Lấy bản thân làm chất dinh dưỡng, chăm nuôi dưỡng dục."
Vô Vọng khẽ biến sắc: "Nếu chất dinh dưỡng hết thì sao?"
"Sau đó, dù cha mẹ bị rút cạn thì vẫn cam tâm tình nguyện. Đứa trẻ kia trưởng thành, công thành danh toại, con cháu đầy đàn, sống đến năm 53 tuổi lại lần nữa biến về thành kẻ ngốc, không lâu sau rơi xuống sông chết đuối."
"Trị ngọn không trị gốc, y điên rồi." Vô Vọng tiến lên, lại bị Khô Hoằng ngăn cản: "Thi triển phương pháp cấm kỵ cỡ này dĩ nhiên phải dốc hết sức, bị cắt ngang nửa chừng chỉ sợ sẽ phản phệ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta nghĩ Tư Phương có dụng ý của riêng mình." Khô Hoằng nói: "Nếu Sở Tê là Dạng Nguyệt thì tìm tâm tinh về, đồng thời vá linh mới là phương pháp trị tận gốc."
"Tâm tinh tự do ngoài Thiên Đạo, ngay cả Thiên tôn Tư Đạo cũng không biết nơi nó rơi xuống, chúng ta có thể tới đâu tìm đây?"
"Cứ xem thử đi." Khô Hoằng nói: "Trước có Trời Phạt, sau có Cấy Linh, hai việc này nhìn qua đều không giống hành vi xúc động nhất thời."
Thanh Thủy biết, đây là suy nghĩ quá cặn kẽ, vui vẻ trả giá chịu đựng.
Sau khi quá trình cấy linh kết thúc, hắn ta đi tới phía sau Thần quân, nói: "Vợ chồng già kia thật khờ, bọn họ giữ lại hồn phách còn có thể chuyển thế, còn có thể xây dựng gia đình mới, có những đứa con mới, hà cớ phải cố chấp một đời này?"
"Tấm lòng khẩn thiết, sáng tỏ trăng sao, tình sâu ý đậm, có thể di chuyển đất trời."
"Thần tôn đang ca ngợi ạ?" Thanh Thủy nói: "Vậy nếu một ngày Thần tôn gặp được chuyện tương tự, ngài cũng sẽ làm vậy sao?"
"Rượu mạnh men nồng, một ngụm say chóng chết; nước trắng đạm bạc, hương nhạt qua trăm năm."
"Ta không giống Thần quân, ta còn muốn sống thật lâu... thật lâu..."
"Không phải ai cũng gặp được rượu mạnh khiến mình cam lòng chịu chết, ngươi không cần quá âu lo."
"Vậy thì tốt quá, cả đời này ta cũng không muốn gặp đâu. Ngài muốn không Thần quân?"
Thanh âm kia... tựa hồ xuyên qua thời gian cô độc dài đằng đẵng, thấp thoáng truyền tới từ xa xăm.
"... Vậy thì, may mắn xiết bao."
Ngàn năm trước, y nói may mắn xiết bao mới có thể uống một ngụm rượu nồng.
Ngàn năm sau, y gặp rượu mạnh.
Quả nhiên... Chết có xá gì.
Lòng bàn tay y mềm mà không yếu, khô mà không hanh, mang theo vết chai mỏng, khoảnh khắc ấn nhẹ lên đôi mắt tựa hồ giảm bớt đớn đau, linh thức của Sở Tê thoáng lặng xuống.
Hắn chớp chớp mắt, lông mi cọ qua lòng bàn tay Thần quân, tạo cảm giác ngưa ngứa như bị gãi nhẹ.
Quỷ khí dày đặc biến mất không tung tích.
Môi Thần quân ghé vào bên tai hắn: "Dưỡng thương cẩn thận, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ ở bên em."
Sở Tê nhớ lại câu y từng nói trên Tế đàn: "Dù ra sao cũng cần."
"... Nghĩa là... mặc kệ ta đối xử với sư phụ thế nào, hay là... mặc kệ ta biến thành thế nào, ngài cũng sẽ ở bên ta?"
"Mặc kệ em đối xử với sư phụ thế nào, mặc kệ em biến thành như thế nào, ta đều ở bên em."
Sở Tê chưa từng nghe lời nào êm tai như vậy.
Hắn không biết sư phụ nói ra lời này trong tâm trạng ra sao, xuất phát từ đồng cảm hay vì bản tính y lương thiện... Nhưng dù thế nào, nếu đối phương đã đồng ý hứa một lời như vậy, thì hắn sẽ ghi tạc từng câu từng chữ vào lòng.
"Ngài nói như vậy... ta sẽ tin." Sở Tê nói: "Ta mà tin, thì ngài không chạy thoát đâu."
"Vốn là để em tin." Thần quân nói: "Ta không chạy."
Thần quân cúi mình, cẩn thận thả hắn về giường, bàn tay kia trước sau không hề dời khỏi mắt hắn: "Ta ở bên cạnh em, không đi nơi nào hết."
Đôi môi tái nhợt của hắn chậm rãi cong lên, tới giờ phút này, khi hắn vui vẻ vẫn là vui vẻ một cách đơn thuần, dáng vẻ rất thoải mái, trong giọng nói yếu ớt không giấu được hân hoan: "Sư phụ là của ta."
"Phải."
"Thần của mình ta."
"Phải."
Tiếng cười của Sở Tê chợt nghẹn, hắn ho khụ khụ, khóe miệng lại trào ra dòng máu. Thần quân kìm nén cơn run rẩy tại đầu ngón tay, lau vết máu kia đi, nói: "Tiểu Thất à, em phải nghỉ ngơi tử tế, nghỉ ngơi tử tế..."
"Vâng." Sở Tê nói: "Sư phụ đừng sợ, ta không chết đâu. Ta còn chưa báo thù, còn chưa ôm sư phụ... sẽ không chết."
Trên thực tế, ý thức của hắn cũng đã bắt đầu mơ màng.
Sở Tê rất muốn nói tiếp gì đó.
Dĩ nhiên hắn không muốn chết, tại thế gian này ai cũng có thể từ bỏ khát vọng sống, chỉ mình Sở Tê là không.
Thật ra hắn vốn chẳng sợ chết là bao.
Nhưng lúc này bỗng nhiên lại hơi sợ.
Hắn mới đạt được Thần của hắn, ít nhất cũng phải sống thêm bảy, tám chục năm nữa mới tính là mãn nguyện.
May mắn chính là khi hắn ngủ mơ vẫn cảm thấy đau, chỗ nào cũng đau.
Đau đớn chính là thứ khiến người ta căm ghét, nhưng đau đớn cũng là minh chứng cho việc bản thân còn ở cõi trần. Trước kia nhiều lần rơi vào ranh giới sinh tử, Sở Tê đều nhờ cơn đau quen thuộc mà tự nhủ với bản thân rằng bị thương mới tốt, mới ổn, như vậy sẽ còn hy vọng.
Sở Tê rơi vào hôn mê.
Nhưng lông mày vẫn nhíu lại, thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng nói mê, là đang kêu: "Còn đau, không sợ..."
Còn đau, vậy sẽ không có gì đáng sợ.
Thật sự là tuyên ngôn sống sót hiếm gặp.
Hắn đã sốt. Lúc sốt càng nói mê sảng nhiều hơn, lúc thì nói lỗi đều ở người khác, lúc thì nói muốn giết người ta. Tóm lại, hắn sạch sẽ, không sai chút nào.
Toàn bộ thế giới đều nợ hắn.
Nhóc thối này ác thật. Ác không kiêng nể gì, ác không thèm che giấu.
Cả đời Tư Phương làm vô số việc thiện, nằm mơ cũng không ngờ một ngày mình lại yêu oan gia như vậy.
Nhóc thối bị sốt, y ngậm thuốc hạ sốt, dán môi truyền thuốc vào.
Nhóc thối kêu lạnh, y đặt tay lên ngực hắn, truyền linh lực ấm áp qua.
Nhóc thối lại bắt đầu kêu nóng, y cầm khăn tới, lướt qua làn da bị bỏng, tinh tế hạ nhiệt độ giúp hắn.
Nhóc thối lại chuyển sang kêu đau.
Có lẽ hắn bị sốt đến mơ màng nên đây là lần đầu tiên Thần quân nhìn thấy hắn không che giấu chút yếu ớt nào.
Lông mi ướt át run rẩy, nước mắt dâng đầy, chảy ra từ khóe mắt, hắn khóc nức nở: "Sư phụ... sư phụ... ta đau... Đau quá... cứu ta với..."
Thần quân thoáng run lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống góc giường.
Giọng nói của y khàn khàn đến gần như đang nói chuyện bằng hơi thở: "Em còn biết khóc ư."
Ta cứ cho rằng em mình đồng da sắt, không quản gió táp mưa sa, kiên cường bất khuất cơ.
Nhưng dáng vẻ này... Yếu ớt như vậy, mới thuộc về tuổi này của em, thuộc về những gì em vốn nên trải qua.
Ánh mắt Thần quân dừng trên băng gạc quấn quanh cơ thể hắn, bên trong bí pháp thượng cổ có rất nhiều thuật pháp cấm kỵ. Người khác không biết, nhưng đối với Thiên đạo mà nói, chỉ cần muốn làm thì sẽ không có chuyện không thành công.
Tiếc rằng khả năng chịu đựng của thân thể này có hạn.
Y xắn tay áo lên.
Linh lực cuồn cuộn lan tràn quanh giường, năm ngón tay Thần quân di chuyển theo mặt phẳng, cọ hờ qua cánh tay bị thương của Sở Tê.
Theo những chỗ cọ qua, trên cánh tay lộ ngoài không khí của Thần quân chậm rãi xuất hiện vết bỏng đỏ sậm. Dời vết thương sang cho mình, chịu đựng thay, đây là lời những người thân thiết thường hay nói với người bệnh trên giường, nhưng quy tắc của Thiên Đạo đều không cho phép người ta làm trái, cho nên mọi người cũng chỉ nói mà thôi.
Linh huyệt y có hạn, làm chuyện hao phí tu vi như vậy vẫn hơi cố sức quá. Dời được một nửa thương thế, y đột nhiên mất sức, vội vàng chống hai tay sang hai bên, mới tránh được tư thế ngã đập lên người Sở Tê.
Đau đớn trên cánh tay biến mất trong nháy mắt.
Trên trán Thần quân dày đặc mồ hôi lạnh, tiếp tục kéo ống tay áo đã trôi xuống lên, vết thương dời sang đã biến mất không còn tung tích.
Quá nghịch thiên.
Người tư đạo*(tư = quản lý, trông coi) càng tin Thiên Đạo hơn, quy tắc chính là quy tắc. Kể cả bản thân Thiên Đạo cũng không thể tùy tiện làm trái. Nếu trên thế gian thật sự xuất hiện thuật pháp "Chịu tội thay người khác" cấm kỵ, chắc chắn sẽ đại loạn.
Nhưng người tư đạo muốn giấu trời qua biển, lách qua lỗ hổng thì cũng không ai ngăn cản được.
Tuy không thể dời được vết thương nhưng lại có thể chịu thay, dời cơn đau không phải việc khó.
Tới sau nửa đêm, Thanh Thủy mới dẫn theo Khô Hoằng vội vàng tới.
"Ta nói, mới mấy ngày trôi qua chứ? Sao lại bị thương nữa rồi? Có phải hắn đắc tội vị thần tiên nào không? Ta chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào xui xẻo đến mức này đâu."
"Đừng nói nữa, ngài xem dưới chân núi kìa, mưa đã rơi suốt nửa đêm, sắp ngập qua chân người rồi. Lần này Tư Phương đúng thật là bị mỡ heo che trái tim, thế mà lại làm chuyện nghịch thiên cỡ này." Vô Vọng theo hắn thẳng một đường về tới Thần điện. Thanh Thủy nắm đao Đồ Thần trong tay canh giữ bên cạnh, cau mày.
Khô Hoằng nhìn thoáng qua đằng xa: "Hiện giờ tình hình tai nạn chưa rõ ràng, hẳn không vấn đề."
"Không vấn đề?" Vô Vọng nói: "Nếu thật sự để cho mưa rơi mười ngày mười đêm thì tất cả công đức y tích góp đều phải đốt quách đi cho rồi! Thần quân Tư Phương có thể trực tiếp biến thành Ma quân Diệt Phương!"
"Tư Phương không phải người nhẫn tâm như vậy đâu."
"Thế nên ta mới nói y bị mỡ heo che trái tim, hôm nay nếu phẫn nộ ném mũ vì người hiền tài gì còn đỡ. Chứ vì Sở Tê kia thì ngài không biết đâu, hắn quả thực là ác quỷ tới từ luyện ngục, có thù tất báo, cùng hung cực ác. Y cứu người như vậy, ngày sau sao có thể trôi qua tốt đẹp được?"
"Ta không đồng ý với lời này của ngươi. Ta thấy Sở Tê tựa một tờ giấy trắng, ngươi quét mực lên, dĩ nhiên hắn sẽ đen. Nếu điểm bút son lên thì hắn còn có thể ác tới đâu?"
"Không phải ta đang chỉ trích Sở Tê, tối nay hắn bị trói trên dàn thiêu ở đài hành hình khiến ta cũng cực kỳ khiếp sợ, khắc sâu tàn nhẫn. Nếu Thần quân không ra tay, ta mà thấy thì cũng muốn cứu." Vô Vọng vội vàng biện giải: "Nhưng cứu thì cứu, chứ thật sự không thể vì hắn mà dồn vạn dân vào thế nước sôi lửa bỏng, tự làm tổn hại âm đức được! Y như vậy sẽ hại chính mình. Thần quân có ơn lớn với ta, ta há có thể nhìn y làm ra loại chuyện sai lầm này!"
"Tiên trưởng nói cũng có lý." Khô Hoằng suy tư, nói: "Năm đó ta tới Hàn Sơn hái một cây tiên thảo, suýt nữa bị Yêu thú bảo vệ cây vồ chết, cũng là Tư Phương cứu ta... Đợi lát nữa xem có khuyên nhủ được hay không vậy."
Không thể tiến thẳng vào Thần điện, bọn họ vẫn phải vượt qua vực thẳm, tiến vào từ cửa chính. Mấy người vội vàng chạy tới tiểu trúc, lại thấy tất cả linh lực đều tụ tại phòng chính, nơi đó như một quả cầu cô đọng lớn, mãnh liệt tựa sóng biển.
"Lại dùng phương pháp tương tự bảo vệ đồ đệ nhỏ của y rồi." Khô Hoằng than một tiếng, nâng bước chạy tới. Trong nhà yên ắng, chỉ có linh lực vô biên không ngừng xoay tròn, xoáy nước tụ lại ở trung tâm giường. Thần quân nghiêng người ngồi bên giường, bàn tay đặt lên trán Sở Tê, dường như đang làm thuật pháp gì đó.
Ba người nhìn một lát, Khô Hoằng không hiểu ra sao, Vô Vọng cũng cảm thấy rối bời, bọn họ nhìn trái nhìn phải, chợt thấy Thanh Thủy mặt mày tái nhợt.
Khô Hoằng nói: "Thế nào? Y lại thực hiện phương pháp cấm kỵ gì?"
Thanh Thủy do dự một lát, mới nói: "Hình như là... cấy linh."
"Thế nào là cấy linh?"
"Hai vị có điều không biết, cấy linh này chính là cấm thuật Thần quân sáng chế. Mấy ngàn năm trước ta theo Thần quân vừa du lịch vừa tìm kiếm Tiên quân Dạng Nguyệt, từng gặp một đứa trẻ bị yêu quái nuốt nửa hồn, mới mười hai tuổi. Lúc ấy cha mẹ hắn tuổi tác đã cao, có con muộn nên vô cùng cưng chiều."
"Tuy đứa trẻ kia còn nhỏ nhưng lại là nhân tài hiếm thấy, trước khi gặp phải yêu quái đã là tiểu tú tài nổi tiếng gần xa, thế mà bị yêu quái nuốt nửa hồn nên biến thành kẻ ngốc. Vợ chồng bọn họ giàn giụa nước mắt, cầu xin Thần quân nghĩ biện pháp. Nhưng yêu quái kia đã chết, nửa linh hồn cũng đã bị luyện hóa, muốn bổ khuyết linh hồn... nói dễ hơn làm."
Khô Hoằng ngầm hiểu: "Lấy linh bổ linh?"
"Đúng vậy." Thanh Thủy nói: "Cấy linh hồn của thiếu niên lên linh hồn cha mẹ, giống như cắm cành mới vào đất linh, lấy linh hồn cha mẹ làm chất dinh dưỡng, bổ khuyết tàn hồn của đứa trẻ kia, cuồn cuộn không dứt."
"Tấm lòng cha mẹ mà..." Khô Hoằng thở dài, bỗng phát hiện ra gì đó, liếc nhau với Vô Vọng: "Linh hồn của Sở Tê bị lửa ác đốt cháy, y đây là muốn..."
"Lấy bản thân làm chất dinh dưỡng, chăm nuôi dưỡng dục."
Vô Vọng khẽ biến sắc: "Nếu chất dinh dưỡng hết thì sao?"
"Sau đó, dù cha mẹ bị rút cạn thì vẫn cam tâm tình nguyện. Đứa trẻ kia trưởng thành, công thành danh toại, con cháu đầy đàn, sống đến năm 53 tuổi lại lần nữa biến về thành kẻ ngốc, không lâu sau rơi xuống sông chết đuối."
"Trị ngọn không trị gốc, y điên rồi." Vô Vọng tiến lên, lại bị Khô Hoằng ngăn cản: "Thi triển phương pháp cấm kỵ cỡ này dĩ nhiên phải dốc hết sức, bị cắt ngang nửa chừng chỉ sợ sẽ phản phệ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta nghĩ Tư Phương có dụng ý của riêng mình." Khô Hoằng nói: "Nếu Sở Tê là Dạng Nguyệt thì tìm tâm tinh về, đồng thời vá linh mới là phương pháp trị tận gốc."
"Tâm tinh tự do ngoài Thiên Đạo, ngay cả Thiên tôn Tư Đạo cũng không biết nơi nó rơi xuống, chúng ta có thể tới đâu tìm đây?"
"Cứ xem thử đi." Khô Hoằng nói: "Trước có Trời Phạt, sau có Cấy Linh, hai việc này nhìn qua đều không giống hành vi xúc động nhất thời."
Thanh Thủy biết, đây là suy nghĩ quá cặn kẽ, vui vẻ trả giá chịu đựng.
Sau khi quá trình cấy linh kết thúc, hắn ta đi tới phía sau Thần quân, nói: "Vợ chồng già kia thật khờ, bọn họ giữ lại hồn phách còn có thể chuyển thế, còn có thể xây dựng gia đình mới, có những đứa con mới, hà cớ phải cố chấp một đời này?"
"Tấm lòng khẩn thiết, sáng tỏ trăng sao, tình sâu ý đậm, có thể di chuyển đất trời."
"Thần tôn đang ca ngợi ạ?" Thanh Thủy nói: "Vậy nếu một ngày Thần tôn gặp được chuyện tương tự, ngài cũng sẽ làm vậy sao?"
"Rượu mạnh men nồng, một ngụm say chóng chết; nước trắng đạm bạc, hương nhạt qua trăm năm."
"Ta không giống Thần quân, ta còn muốn sống thật lâu... thật lâu..."
"Không phải ai cũng gặp được rượu mạnh khiến mình cam lòng chịu chết, ngươi không cần quá âu lo."
"Vậy thì tốt quá, cả đời này ta cũng không muốn gặp đâu. Ngài muốn không Thần quân?"
Thanh âm kia... tựa hồ xuyên qua thời gian cô độc dài đằng đẵng, thấp thoáng truyền tới từ xa xăm.
"... Vậy thì, may mắn xiết bao."
Ngàn năm trước, y nói may mắn xiết bao mới có thể uống một ngụm rượu nồng.
Ngàn năm sau, y gặp rượu mạnh.
Quả nhiên... Chết có xá gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.