Chương 32
Yên Vũ Bình Sinh
17/07/2022
A Tiện đang liều chết phản kháng nên gã đàn ông không thể toại nguyện, còn người phụ nữ thì hét thảm không ngừng.
Thảm kịch nhân gian cùng lắm cũng chỉ thế thôi.
Thậm chí bọn họ còn không đóng cửa, người bên ngoài có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Bỗng nhiên ngoài cửa có ai đó nói to: "Cảnh sát tới!"
Năm gã đàn ông vội vã sửa lại quần áo xộc xệch rồi kéo phu nhân chạy trối chết. Đáng tiếc vừa ra cửa đã bị đuổi kịp.
A Tiện bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, giãy dụa liên tục làm cậu gần như ngất đi, phải cố gắng lắm mới không bất tỉnh nhân sự, bọn họ vừa đi thì ánh mắt cậu lập tức tối sầm.
Cảnh sát xông vào, khi A Tiện thấy rõ mặt người đi đầu thì trong lòng cậu dâng lên một nỗi bi thương.
Hình Chính Hạo kinh ngạc nhìn cậu, A Tiện không chỗ dung thân, vội vã che khuất vết thương trên người, dù cậu chưa bị làm nhục nhưng mấy vết tích kia vẫn không thể xóa đi.
"A Tiện?!"
A Tiện không trả lời mà bò đến cạnh người phụ nữ, hiện giờ ngay cả hít thở cũng khó chứ đừng nói là đứng dậy.
Khi A Tiện thấy rõ hạ thân người phụ nữ thì kinh hoàng kêu lên: "Mẹ sao rồi? Tỉnh lại đi!"
Dưới thân người phụ nữ chảy máu ồ ạt đỏ thẫm, còn bà đã hôn mê bất tỉnh.
"Này, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi...... mẹ sao vậy......"
"A Tiện, bình tĩnh một chút!" Sau lúc kinh ngạc, Hình Chính Hạo vội vàng đi tới bế người phụ nữ lên, "Tôi đưa hai người tới bệnh viện!"
=====================
Hành lang bệnh viện, ngoài phòng mổ.
A Tiện cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Hình Chính Hạo mua một bộ đồ đưa cho A Tiện, "Mặc vào đi."
A Tiện không ngẩng đầu mà nhận lấy đồ mặc vào người.
Chờ A Tiện mặc xong quần áo che khuất những vết tích chướng mắt kia, Hình Chính Hạo mới thấy thư thái hơn nhưng cũng chẳng biết nên nói gì.
A Tiện vẫn không ngẩng đầu lên, "Hình Chính Hạo." Cậu đột nhiên gọi.
"Ừ?" Hình Chính Hạo thoáng kinh ngạc, trong trí nhớ của anh A Tiện chưa từng gọi tên anh đàng hoàng, không phải "cảnh sát tiên sinh" cũng là "ông chủ Hình". Nghe cậu gọi như vậy trong lòng anh như tan chảy, vô cùng dễ chịu.
"Anh biết không? Tôi không muốn anh thấy bộ dáng hiện giờ của mình đâu."
"Tại sao?" Hình Chính Hạo thốt lên.
A Tiện không trả lời mà quay đầu nhìn phòng mổ.
Vì trên đời này chỉ có anh biết tôi là hạng người gì nhưng vẫn không kỳ thị tôi. Cho nên tôi không muốn để anh thấy tôi dơ bẩn hơn nữa.
Hình Chính Hạo thấy A Tiện không có ý định trả lời thì biết cậu rất khó xử, nhưng anh không biết an ủi thế nào nên chỉ nói: "A Tiện, vết thương trên người cậu phải xử lý thôi, giải phẫu còn lâu mới xong, tôi dẫn cậu đi xử lý trước nhé."
A Tiện không từ chối.
Hình Chính Hạo nghĩ ngợi giây lát, tuy hơi ngại nhưng đây là chức trách nên đành phải nói tiếp: "Xử lý xong vết thương cậu phải tiếp nhận điều tra nữa, được không?"
A Tiện nhắm mắt gật đầu.
Hình Chính Hạo thấy cậu gật đầu thì tâm tình trở nên phức tạp.
"Xin cởi áo ra để tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Cô y tá lịch sự nói.
Sắc mặt A Tiện lập tức trở nên mất tự nhiên.
"Tiên sinh?" Thấy A Tiện giống trẻ vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi, y tá bỏ qua cậu rồi nhìn sang Hình Chính Hạo.
Hình Chính Hạo nhíu mày, anh biết A Tiện đang lo lắng điều gì.
Anh gật đầu với y tá, "Cô ra ngoài trước đi."
"Chuyện này........"
"Không sao đâu."
"Thôi được." Cô y tá nhìn gương mặt điển trai của Hình Chính Hạo rồi đỏ mặt lui ra ngoài.
Đợi y tá đi xong, Hình Chính Hạo mới lên tiếng: "Tôi giúp cậu bôi thuốc, cậu thấy được không?"
A Tiện đã chịu đủ rắc rối nên vội vàng lắc đầu, "Để tôi tự làm."
Hình Chính Hạo không nói gì mà trực tiếp cởi quần áo A Tiện, dùng hành động để cự tuyệt.
A Tiện quay đầu đi, cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Cậu từng bị rất nhiều đàn ông cởi quần áo nhưng lần này không có buồn nôn, không có chán ghét, không có sợ hãi mà trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Thảm kịch nhân gian cùng lắm cũng chỉ thế thôi.
Thậm chí bọn họ còn không đóng cửa, người bên ngoài có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Bỗng nhiên ngoài cửa có ai đó nói to: "Cảnh sát tới!"
Năm gã đàn ông vội vã sửa lại quần áo xộc xệch rồi kéo phu nhân chạy trối chết. Đáng tiếc vừa ra cửa đã bị đuổi kịp.
A Tiện bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, giãy dụa liên tục làm cậu gần như ngất đi, phải cố gắng lắm mới không bất tỉnh nhân sự, bọn họ vừa đi thì ánh mắt cậu lập tức tối sầm.
Cảnh sát xông vào, khi A Tiện thấy rõ mặt người đi đầu thì trong lòng cậu dâng lên một nỗi bi thương.
Hình Chính Hạo kinh ngạc nhìn cậu, A Tiện không chỗ dung thân, vội vã che khuất vết thương trên người, dù cậu chưa bị làm nhục nhưng mấy vết tích kia vẫn không thể xóa đi.
"A Tiện?!"
A Tiện không trả lời mà bò đến cạnh người phụ nữ, hiện giờ ngay cả hít thở cũng khó chứ đừng nói là đứng dậy.
Khi A Tiện thấy rõ hạ thân người phụ nữ thì kinh hoàng kêu lên: "Mẹ sao rồi? Tỉnh lại đi!"
Dưới thân người phụ nữ chảy máu ồ ạt đỏ thẫm, còn bà đã hôn mê bất tỉnh.
"Này, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi...... mẹ sao vậy......"
"A Tiện, bình tĩnh một chút!" Sau lúc kinh ngạc, Hình Chính Hạo vội vàng đi tới bế người phụ nữ lên, "Tôi đưa hai người tới bệnh viện!"
=====================
Hành lang bệnh viện, ngoài phòng mổ.
A Tiện cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Hình Chính Hạo mua một bộ đồ đưa cho A Tiện, "Mặc vào đi."
A Tiện không ngẩng đầu mà nhận lấy đồ mặc vào người.
Chờ A Tiện mặc xong quần áo che khuất những vết tích chướng mắt kia, Hình Chính Hạo mới thấy thư thái hơn nhưng cũng chẳng biết nên nói gì.
A Tiện vẫn không ngẩng đầu lên, "Hình Chính Hạo." Cậu đột nhiên gọi.
"Ừ?" Hình Chính Hạo thoáng kinh ngạc, trong trí nhớ của anh A Tiện chưa từng gọi tên anh đàng hoàng, không phải "cảnh sát tiên sinh" cũng là "ông chủ Hình". Nghe cậu gọi như vậy trong lòng anh như tan chảy, vô cùng dễ chịu.
"Anh biết không? Tôi không muốn anh thấy bộ dáng hiện giờ của mình đâu."
"Tại sao?" Hình Chính Hạo thốt lên.
A Tiện không trả lời mà quay đầu nhìn phòng mổ.
Vì trên đời này chỉ có anh biết tôi là hạng người gì nhưng vẫn không kỳ thị tôi. Cho nên tôi không muốn để anh thấy tôi dơ bẩn hơn nữa.
Hình Chính Hạo thấy A Tiện không có ý định trả lời thì biết cậu rất khó xử, nhưng anh không biết an ủi thế nào nên chỉ nói: "A Tiện, vết thương trên người cậu phải xử lý thôi, giải phẫu còn lâu mới xong, tôi dẫn cậu đi xử lý trước nhé."
A Tiện không từ chối.
Hình Chính Hạo nghĩ ngợi giây lát, tuy hơi ngại nhưng đây là chức trách nên đành phải nói tiếp: "Xử lý xong vết thương cậu phải tiếp nhận điều tra nữa, được không?"
A Tiện nhắm mắt gật đầu.
Hình Chính Hạo thấy cậu gật đầu thì tâm tình trở nên phức tạp.
"Xin cởi áo ra để tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Cô y tá lịch sự nói.
Sắc mặt A Tiện lập tức trở nên mất tự nhiên.
"Tiên sinh?" Thấy A Tiện giống trẻ vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi, y tá bỏ qua cậu rồi nhìn sang Hình Chính Hạo.
Hình Chính Hạo nhíu mày, anh biết A Tiện đang lo lắng điều gì.
Anh gật đầu với y tá, "Cô ra ngoài trước đi."
"Chuyện này........"
"Không sao đâu."
"Thôi được." Cô y tá nhìn gương mặt điển trai của Hình Chính Hạo rồi đỏ mặt lui ra ngoài.
Đợi y tá đi xong, Hình Chính Hạo mới lên tiếng: "Tôi giúp cậu bôi thuốc, cậu thấy được không?"
A Tiện đã chịu đủ rắc rối nên vội vàng lắc đầu, "Để tôi tự làm."
Hình Chính Hạo không nói gì mà trực tiếp cởi quần áo A Tiện, dùng hành động để cự tuyệt.
A Tiện quay đầu đi, cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Cậu từng bị rất nhiều đàn ông cởi quần áo nhưng lần này không có buồn nôn, không có chán ghét, không có sợ hãi mà trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.