Chương 8
Yên Vũ Bình Sinh
17/07/2022
A Tiện đi vào hẻm nhỏ vắng vẻ, rã rời ngồi phịch xuống, lập tức đau điếng người.
A Tiện sửng sốt, sau đó mới nhớ ra chỗ nào đó bị dùng miễn phí suốt đêm qua.
Cuộc sống dạy cậu phải biết hài lòng, dù có bị quỵt nửa tiền cũng phải chấp nhận. Nhưng cuộc sống không dạy cậu khi cầm một tờ tiền giả thì nên an ủi mình thế nào. A Tiện nhìn ngắm tờ tiền trong tay, tựa như đó là thứ gì thú vị lắm.
Bác Mao lẳng lặng mỉm cười như đang chế nhạo cậu: Thật hèn mọn. A Tiện bỗng nhiên phá lên cười, càng cười càng vui vẻ, cuối cùng thân hình liêu xiêu run rẩy dữ dội theo tiếng cười.
Nheo mắt lại, hai giọt lệ trong suốt rơi nhanh xuống nền đất bụi bặm.
.....................
"Anh! Anh Hai!" Hình Lệ Lệ khum tay thành loa hét to vào tai Hình Chính Hạo.
Hình Chính Hạo giật mình kêu lên, sau khi hoàn hồn liền quát Hình Lệ Lệ: "Lệ Lệ!"
Hình Lệ Lệ tỏ vẻ ủy khuất: "Em gọi anh bao nhiêu lần mà anh chẳng để ý tới em gì cả!"
Hình Chính Hạo thật sự bó tay với cô, tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
Hình Lệ Lệ tiếp tục ủy khuất: "Người lần trước là ai?"
"Ai? Người nào?"
"Thì là người lần trước ở tiệm bánh mì...... cậu bé bị anh dẫn về ngủ đó......" Còn ngủ kiểu nào thì cô không biết, bởi vì đêm đó ông anh trai vô lương tâm này chạy theo người ta, cô cũng về nhà trọ của mình nên không rõ lắm.
Hình Chính Hạo bừng tỉnh đại ngộ: "Em nói A Tiện à, cậu ấy là......" Cậu là ai? Hình Chính Hạo phát hiện vốn từ của mình thật ít ỏi, tạm thời không tìm được từ nào để hình dung quan hệ của họ.
"Cậu ấy là gì của anh?" Hình Lệ Lệ háo hức hỏi.
Cô rất nóng lòng muốn biết, trong nhà đã có một mỹ công, chẳng lẽ sắp có thêm một trung khuyển công nữa sao? Thế thì phúc lợi càng nhiều hơn!
Hình Chính Hạo vặc lại: "Mắc mớ gì tới em?"
"Anh là anh Hai của em, đương nhiên em gái phải quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh rồi!"
"......" Xin hỏi A Tiện và hạnh phúc cả đời của anh có liên quan gì?
Hình Chính Hạo thật sự bó tay với logic thần kỳ của em gái mình, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nha đầu thúi này cái tốt thì không học," Hình Chính Hạo nghiêm nghị hỏi, "Vụ án cưỡng hiếp lần trước em là bác sĩ tâm lý của nạn nhân, sao lại muốn tham gia điều tra hung thủ?"
Tháng trước ở thành phố này có một vụ cưỡng hiếp, nạn nhân tâm thần bất ổn, Hình Lệ Lệ là bác sĩ tâm lý của nạn nhân, trước khi nạn nhân hồi phục bình thường đã tìm ra kẻ tình nghi, giúp ích rất nhiều cho cảnh sát.
Là một cảnh sát, đầu năm nay có người dân nhiệt tình giúp tra án thì Hình Chính Hạo rất vui, là anh trai của người dân nhiệt tình này anh cũng rất tự hào, nhưng lo lắng càng nhiều hơn.
Tuy đã xác định kẻ cưỡng hiếp nhưng vẫn chưa bắt được.
Nếu tên tội phạm kia biết đó là em gái anh...... Hình Chính Hạo lắc mạnh đầu cố xua đi ý nghĩ tồi tệ kia.
"Ca, giúp bệnh nhân của em có môi trường an toàn để hồi phục cũng là chức trách của em mà." Hình Lệ Lệ nói mà mặt không đỏ tim không đập.
Ai bảo năm đó anh chạy đi làm cảnh sát! Cô cũng muốn làm! Nhưng anh một đi không trở lại nên mẹ cô đã dồn hết tâm sức vào cô! Cô còn có cơ hội chạy trốn sao!
Hừ.
"Em không biết làm thế rất nguy hiểm sao, đối phương là kẻ cưỡng hiếp tàn bạo vô nhân tính, em biết võ không, em đánh thắng được hắn không? Em là con gái, nguy hiểm như vậy, lỡ có chuyện gì......" Hình Chính Hạo thở dài, anh thực sự chẳng muốn làm gà mẹ chút nào.
Nhưng cô em gái này thật khiến người ta lo lắng.
Mười tuổi cô đã giày vò anh trai lớn phát khóc, mười lăm tuổi nam sinh trong trường răm rắp nghe lời cô, hai mươi tuổi đã hoàn tất chương trình tâm lý học và...... giải phẫu học ở trường đại học lớn nhất nhì cả nước.
Cô làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, đàn ông thích cô có thể xếp thành ba vòng quanh thành phố, nói gì nghe nấy. Nhưng người ghét cô cũng rất nhiều, ghen tị với tài hoa và nhan sắc của cô, với cả sức hút đàn ông nữa.
Lẽ ra có một cô em gái nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy anh chẳng cần phải lo cô bị bắt nạt, nhưng cô thật sự không phải nữ hán tử mà chỉ là Lolita nhỏ nhắn xinh xắn. Vóc dáng mảnh mai, lúc nhỏ bệnh nhiều nên rất gầy, yếu đuối đến nỗi một ngón tay cũng có thể bóp nát, năng lực tự vệ hoàn toàn là số 0.
Cô chỉ nhỉnh hơn A Tiện chút xíu, sao anh có thể không lo lắng cho an toàn của cô được chứ?
A Tiện? Sao lại nhớ tới cậu rồi......
Hình Lệ Lệ thấy anh trai mình lại nghĩ ngợi mông lung thì không khỏi trầm ngâm nhìn khuôn mặt anh tuấn kia......
Buổi tối Hình Lệ Lệ bị giáo sư gọi về nên rất không vui, lề mề tới sau bữa cơm tối mới chuẩn bị về trường.
Hình Chính Hạo vừa dọn bát đũa vừa nói với Hình Lệ Lệ: "Chờ chút anh đưa em về, để anh đem những thứ này vào bếp đã."
Nhưng Hình Lệ Lệ cũng chẳng cảm kích: "Không cần, giáo sư gọi điện giục ba lần rồi, em phải về ngay đây, vả lại anh chưa mua xe thì làm sao đưa em? Đi bộ chắc? Chết tiệt, thà em tự đi còn hơn."
"Đợi chút đi, còn nữa, không được nói bậy!" Hình Chính Hạo hung tợn trừng em gái mình rồi đi vào bếp.
Hình Lệ Lệ đã hoàn toàn miễn dịch với điều này nên hất tóc ra sau lưng rồi đi thẳng một mạch.
A Tiện sửng sốt, sau đó mới nhớ ra chỗ nào đó bị dùng miễn phí suốt đêm qua.
Cuộc sống dạy cậu phải biết hài lòng, dù có bị quỵt nửa tiền cũng phải chấp nhận. Nhưng cuộc sống không dạy cậu khi cầm một tờ tiền giả thì nên an ủi mình thế nào. A Tiện nhìn ngắm tờ tiền trong tay, tựa như đó là thứ gì thú vị lắm.
Bác Mao lẳng lặng mỉm cười như đang chế nhạo cậu: Thật hèn mọn. A Tiện bỗng nhiên phá lên cười, càng cười càng vui vẻ, cuối cùng thân hình liêu xiêu run rẩy dữ dội theo tiếng cười.
Nheo mắt lại, hai giọt lệ trong suốt rơi nhanh xuống nền đất bụi bặm.
.....................
"Anh! Anh Hai!" Hình Lệ Lệ khum tay thành loa hét to vào tai Hình Chính Hạo.
Hình Chính Hạo giật mình kêu lên, sau khi hoàn hồn liền quát Hình Lệ Lệ: "Lệ Lệ!"
Hình Lệ Lệ tỏ vẻ ủy khuất: "Em gọi anh bao nhiêu lần mà anh chẳng để ý tới em gì cả!"
Hình Chính Hạo thật sự bó tay với cô, tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
Hình Lệ Lệ tiếp tục ủy khuất: "Người lần trước là ai?"
"Ai? Người nào?"
"Thì là người lần trước ở tiệm bánh mì...... cậu bé bị anh dẫn về ngủ đó......" Còn ngủ kiểu nào thì cô không biết, bởi vì đêm đó ông anh trai vô lương tâm này chạy theo người ta, cô cũng về nhà trọ của mình nên không rõ lắm.
Hình Chính Hạo bừng tỉnh đại ngộ: "Em nói A Tiện à, cậu ấy là......" Cậu là ai? Hình Chính Hạo phát hiện vốn từ của mình thật ít ỏi, tạm thời không tìm được từ nào để hình dung quan hệ của họ.
"Cậu ấy là gì của anh?" Hình Lệ Lệ háo hức hỏi.
Cô rất nóng lòng muốn biết, trong nhà đã có một mỹ công, chẳng lẽ sắp có thêm một trung khuyển công nữa sao? Thế thì phúc lợi càng nhiều hơn!
Hình Chính Hạo vặc lại: "Mắc mớ gì tới em?"
"Anh là anh Hai của em, đương nhiên em gái phải quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh rồi!"
"......" Xin hỏi A Tiện và hạnh phúc cả đời của anh có liên quan gì?
Hình Chính Hạo thật sự bó tay với logic thần kỳ của em gái mình, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nha đầu thúi này cái tốt thì không học," Hình Chính Hạo nghiêm nghị hỏi, "Vụ án cưỡng hiếp lần trước em là bác sĩ tâm lý của nạn nhân, sao lại muốn tham gia điều tra hung thủ?"
Tháng trước ở thành phố này có một vụ cưỡng hiếp, nạn nhân tâm thần bất ổn, Hình Lệ Lệ là bác sĩ tâm lý của nạn nhân, trước khi nạn nhân hồi phục bình thường đã tìm ra kẻ tình nghi, giúp ích rất nhiều cho cảnh sát.
Là một cảnh sát, đầu năm nay có người dân nhiệt tình giúp tra án thì Hình Chính Hạo rất vui, là anh trai của người dân nhiệt tình này anh cũng rất tự hào, nhưng lo lắng càng nhiều hơn.
Tuy đã xác định kẻ cưỡng hiếp nhưng vẫn chưa bắt được.
Nếu tên tội phạm kia biết đó là em gái anh...... Hình Chính Hạo lắc mạnh đầu cố xua đi ý nghĩ tồi tệ kia.
"Ca, giúp bệnh nhân của em có môi trường an toàn để hồi phục cũng là chức trách của em mà." Hình Lệ Lệ nói mà mặt không đỏ tim không đập.
Ai bảo năm đó anh chạy đi làm cảnh sát! Cô cũng muốn làm! Nhưng anh một đi không trở lại nên mẹ cô đã dồn hết tâm sức vào cô! Cô còn có cơ hội chạy trốn sao!
Hừ.
"Em không biết làm thế rất nguy hiểm sao, đối phương là kẻ cưỡng hiếp tàn bạo vô nhân tính, em biết võ không, em đánh thắng được hắn không? Em là con gái, nguy hiểm như vậy, lỡ có chuyện gì......" Hình Chính Hạo thở dài, anh thực sự chẳng muốn làm gà mẹ chút nào.
Nhưng cô em gái này thật khiến người ta lo lắng.
Mười tuổi cô đã giày vò anh trai lớn phát khóc, mười lăm tuổi nam sinh trong trường răm rắp nghe lời cô, hai mươi tuổi đã hoàn tất chương trình tâm lý học và...... giải phẫu học ở trường đại học lớn nhất nhì cả nước.
Cô làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, đàn ông thích cô có thể xếp thành ba vòng quanh thành phố, nói gì nghe nấy. Nhưng người ghét cô cũng rất nhiều, ghen tị với tài hoa và nhan sắc của cô, với cả sức hút đàn ông nữa.
Lẽ ra có một cô em gái nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy anh chẳng cần phải lo cô bị bắt nạt, nhưng cô thật sự không phải nữ hán tử mà chỉ là Lolita nhỏ nhắn xinh xắn. Vóc dáng mảnh mai, lúc nhỏ bệnh nhiều nên rất gầy, yếu đuối đến nỗi một ngón tay cũng có thể bóp nát, năng lực tự vệ hoàn toàn là số 0.
Cô chỉ nhỉnh hơn A Tiện chút xíu, sao anh có thể không lo lắng cho an toàn của cô được chứ?
A Tiện? Sao lại nhớ tới cậu rồi......
Hình Lệ Lệ thấy anh trai mình lại nghĩ ngợi mông lung thì không khỏi trầm ngâm nhìn khuôn mặt anh tuấn kia......
Buổi tối Hình Lệ Lệ bị giáo sư gọi về nên rất không vui, lề mề tới sau bữa cơm tối mới chuẩn bị về trường.
Hình Chính Hạo vừa dọn bát đũa vừa nói với Hình Lệ Lệ: "Chờ chút anh đưa em về, để anh đem những thứ này vào bếp đã."
Nhưng Hình Lệ Lệ cũng chẳng cảm kích: "Không cần, giáo sư gọi điện giục ba lần rồi, em phải về ngay đây, vả lại anh chưa mua xe thì làm sao đưa em? Đi bộ chắc? Chết tiệt, thà em tự đi còn hơn."
"Đợi chút đi, còn nữa, không được nói bậy!" Hình Chính Hạo hung tợn trừng em gái mình rồi đi vào bếp.
Hình Lệ Lệ đã hoàn toàn miễn dịch với điều này nên hất tóc ra sau lưng rồi đi thẳng một mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.