Chương 11
Kim Cương Quyển
20/08/2022
Editor + Beta: Thất Tử - 17/08/22
Trước khi đấu tennis, tất cả mọi người đều ngồi ở phòng khách nói chuyện chốc lát.
Còn Lý Trăn Nhược chẳng buồn động đậy, nhìn người này người kia khen nhau mấy câu vô nghĩa, cậu chán quá, ngáp dài một cái.
Người im lặng duy nhất là Lý Trăn Nhiên, anh cầm điện thoại xem cái gì chẳng biết.
Lý Trăn Nhược tò mò, nhảy lên trên cái ghế đơn anh ngồi, ngó đầu qua xem thử, anh đang chơi một trò chơi chán ngắt.
Lý Trăn Nhược trợn trắng mắt, từ ghế bò vào lòng anh.
Đúng lúc Nhạc Tử Giai từ phía đối diện nhìn sang, hỏi: "Nhà các anh nuôi mèo lúc nào vậy? Ai mà có hứng thú thế?"
Lý Trăn Tự cướp lời nói: "Anh hai nuôi đấy, không thấy nó dính anh ấy thế à?"
Ôn Thuần cười nói: "Sao tôi nghe nói là cậu nuôi? Vết thương trên mặt lành chưa?"
Vết cào trên mặt Lý Trăn Tự vốn không sâu, giờ chỉ còn lại mấy vệt mờ mờ, hắn cười một tiếng, đáp: "Anh hai thích, cho anh ấy luôn."
Lý Trăn Nhiên không nói gì, chỉ vuốt lông Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược gối đầu lên tay anh.
Cái gọi là thi đấu, chứ chẳng qua là ba anh em chỉ muốn chơi một chút cho thoải mái, cũng không có trọng tài gì cả, nhờ Tô Dao làm trọng tài giúp.
Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai một đội, còn Lý Trăn Thái và Ôn Thuần một đội.
Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang ngồi dưới ô che nắng, vừa uống nước vừa xem.
Lý Trăn Nhược coi đùi Lý Trăn Nhiên như ngai vàng, thoải mái ngồi.
Hai đội đều là trai xinh gái đẹp, đặc biệt là hai cô gái xinh đẹp mặc váy tennis, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, chạy qua chạy lại làm người ta hoa cả mắt.
Đầu Lý Trăn Nhược vô thức đưa qua đưa lại theo quả bóng, căn bản không khống chế được.
Tô Dao đội mũ che nắng, mặc trang phục mát mẻ. Cô đứng cạnh Lý Trăn Nhiên thấy cái đầu hết nhìn bên này đến bên kia của Lý Trăn Nhược thì bật cười, vươn tay nắm lấy cái mặt to của Lý Trăn Nhược lắc lắc.
Lý Trăn Nhược bị cô lắc qua lắc lại đến choáng đầu mà nhìn qua sân đấu thì đầu lại vô thức lắc lắc, cậu thấy xấu hổ, đành quay người ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Mà Lý Trăn Nhiên cũng nhìn xuống, tay xoa đầu cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy thoải mái, tâm can vì động tác này của anh mà thấy ấm áp, thế là giơ hai chân trước đặt lên ngực Lý Trăn Nhiên, vươn cổ định dùng mũi cọ lên mũi anh.
Nhưng không ngờ đến Lý Trăn Nhiên lại tránh ra.
Nháy mắt Lý Trăn Nhược như bị tổn thương, cậu ngẩn người rồi nhảy từ trên đùi Lý Trăn Nhiên xuống, đi sang bên chân Hoa Nghị Bang nằm xuống, tiếp tục xem bốn người kia đánh tennis.
Đương nhiên kỹ năng của cặp vợ chồng sắp cưới Lý Trăn Thái kém xa đội Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai.
Vì không muốn trận đấu chênh lệch quá rõ ràng nên sau khi bàn bạc vài câu, Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai giảm tốc độ, đánh nhẹ tay hơn.
Thể lực của Lý Trăn Thái ở tuổi 32 chênh lệch với thể lực của Lý Trăn Tự tuổi 25, mới đánh được một lúc đã thở hồng hộc, mồ hôi ròng ròng.
Ôn Thuần quơ vợt trong tay, chỉ vào hai người đối diện: "Coi thường bọn chị đó hả? Giỏi thì tới đây!"
Lý Trăn Tự nghe vậy cười to: "Em nào dám!"
Nói xong, hắn phát bóng thật mạnh về phía bên kia.
Lý Trăn Nhược phát hiện ra sau khi mình biến thành mèo, thị lực tốt hơn trước, cậu thấy từ góc độ này phát bóng kia nhất định sẽ đánh trúng Lý Trăn Thái.
Quả nhiên, bóng tennis bay qua lưới, tiếng hét kinh hãi của Ôn Thuần cũng vang lên, quả bóng đập trúng cổ chân Lý Trăn Thái. Lý Trăn Thái thấy bóng bay tới, theo bản năng muốn tránh nhưng hoảng quá, lùi lại mấy bước cũng không tránh được, không chỉ bị đập trúng khớp xương yếu ớt mà còn ngã ngồi xuống đất.
"Trăn Thái!" Giọng Ôn Thuần thoáng hoảng hốt.
Lý Trăn Tự quăng vợt chạy sang: "Anh cả?"
Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang đang ngồi xem cũng đứng dậy chạy qua xem.
Cả mặt Lý Trăn Thái đều là mồ hôi, anh ta ngồi bệt dưới đất, thử cử động mắt cá chân, sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nói: "Đau quá."
Lý Trăn Tự ngồi xuống, nắm lấy cổ chân anh ta thử cử động, Lý Trăn Thái đột nhiên kêu một tiếng.
Ôn Thuần đưa tay lau mồ hôi trên trán Lý Trăn Thái, nói: "Hay là gọi bác sĩ?"
Lý Trăn Nhiên đứng cạnh nói: "Tốt nhất là vẫn đến bệnh viện, không cẩn thận lại tổn thương đến xương."
Lý Trăn Tự nghe thế, vẻ mặt tỏ ra hối hận: "Anh, anh đứng lên được không? Em đưa anh đi bệnh viện?"
Lý Trăn Thái vỗ vai hắn: "Không sao, để chú Trần đưa anh đi là được, không phải lát nữa mấy đứa còn định tổ chức tiệc nướng sao?"
Lý Trăn Tự tự trách: "Là lỗi của em."
Lý Trăn Thái cười: "Em nói gì đấy? Chơi thể thao mà bị thương là chuyện bình thường, không sao đâu."
Lý Trăn Tự trách mình một lúc, Lý Trăn Thái an ủi hắn.
Cuối cùng Lý Trăn Tự vẫn là cõng Lý Trăn Thái lên, còn dặn tài xế chuẩn bị xe, hắn muốn đưa Lý Trăn Thái đi bệnh viện. Tiệc nướng hôm nay cũng bỏ luôn.
Lý Trăn Thái đi bệnh viện, Ôn Thuần phải đi theo, Lý Trăn Tự không cẩn thận làm Lý Trăn Thái bị thương nên cũng đi cùng. Trước khi đi còn bảo Tô Dao đưa Nhạc Tử Giai về, xin lỗi cô ấy nói lần sau sẽ mời cô ăn cơm.
Nhạc Tử Giai mỉm cười nói với hắn: "Không sao, thân thể anh Thái quan trọng hơn."
Chỉ còn lại Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bnag.
Hai người không nhanh không chậm đi về sân trước, Lý Trăn Nhược nhấc chân theo sau.
Hoa Nghị Bang vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng: "Cậu nói xem, Lý Tam tiên sinh có cố ý nhắm vào Lý Đại tiên sinh không?"
Lý Trăn Nhược sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoa Nghị Bang. Trước giờ cậu vẫn nghĩ Hoa Nghị Bang là người đàng hoàng, nghiêm túc đến cứng ngắc, không ngờ đến người đàng hoàng như thế lại có suy nghĩ này.
Có lẽ đây là sự khác biệt của Hoa Nghị Bang khi ở trước mặt cậu và Lý Trăn Nhiên.
Tim Lý Trăn Nhược đập thình thịch, cậu muốn nghe Lý Trăn Nhiên nghĩ gì.
Nhưng anh chỉ cười hừ một tiếng, không tỏ thái độ gì. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, hai tay đút túi quần, thản nhiên đi về phía trước, Hoa Nghị Bang thấy anh không nói gì nên cũng không hỏi nữa.
Lý Trăn Nhược chợt dừng bước, cậu quay đầu nhìn sân tennis trống không rồi nhớ đến góc độ Lý Trăn Tự đánh quả bóng kia.
Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ nghĩ Lý Trăn Tự cố ý nhằm vào Lý Trăn Thái?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lý Trăn Tự không thể đánh một quả bóng giết chết Lý Trăn Thái, như thế vừa mất mặt lại vừa không có ý nghĩa gì, nếu cậu là Lý Trăn Tự, cũng chẳng rảnh mà làm mấy trò vô nghĩa này.
Chắc là do trùng hợp thôi.
Tiệc nướng bị huỷ.
Lý Trăn Nhược hơi tiếc, cậu vốn tưởng tối nay có thể cọ cọ Lý Trăn Nhiên để xin ăn, không cần ăn đồ ăn cho mèo. Kết quả lại vì chuyện kia mà cơm tối nay nhà họ Lý đạm bạc, cậu đành vác xác đi nhai đồ ăn cho mèo.
Ăn tối xong, Lý Trăn Nhiên ra ngoài đi dạo, trước khi đi còn liếc Lý Trăn Nhược một cái nhưng cậu không thèm để ý anh.
Lý Trăn Nhược còn đang dỗi, hiếm lắm cậu mới chủ động thân thiết với anh một tí thế mà anh lại từ chối một cách vô tình, anh hai đúng là người lạnh lùng.
Lý Trăn Nhiên đi dạo về, Lý Trăn Nhược đang mài móng trên tấm thảm trong phòng khách.
Dì Vương thấy vậy, vội nói: "Trời, thảm bị con cào rách rồi, mèo hư, đi ra!"
Dì đuổi Lý Trăn Nhược ra.
Lý Trăn Nhược hơi oan ức, cậu đâu cố ý cào thảm nhưng nếu không cào thứ gì đó thì khó chịu lắm.
Dì Vương chưa từng nuôi mèo nên không biết, chỉ nghĩ cậu đang phá, sau đó kiểm tra kỹ phòng khách một lượt, thấy cậu để lại không ít dấu vết trên ghế sofa, dì đi tìm một cái que ngay, ghế sofa giờ cũng không cho cậu trèo lên, thấy cậu cái là đuổi đi.
Lý Trăn Nhược cụp đuôi đi lên tầng ba.
Lý Trăn Nhiên cũng vừa về, anh không về phòng mà sang phòng sách lấy sách, cầm lên tầng trên cùng, ngồi trên ghế bập bênh, vừa lắc lư vừa đọc sách.
Lý Trăn Nhược đi một vòng quanh tầng ba rồi đi lên tầng trên cùng, nhảy lên bàn bóng bàn cào rồi mài một lúc, cậu biết Lý Trăn Nhiên cũng ở đây nhưng không muốn qua chỗ anh.
Chiếc ghế bập bênh lắc qua lắc lại.
Trong không khí bỗng có một mùi rất hấp dẫn đối với Lý Trăn Nhược, cậu đứng bật dậy, cái mũi phập phồng hít ngửi, nhận ra đó là mùi cá khô.
Mùi này đến từ chỗ của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược lặng thinh vài giây, rốt cuộc chịu không được chạy qua chỗ anh. Cậu đi vòng qua từ một bên ghế bập bênh, cố ló đầu lên xem thì thấy trong tay anh có một túi cá khô nhỏ.
Túi cá khô nhỏ đã bóc ra, Lý Trăn Nhiên cầm một con, lắc qua lắc lại trước mặt cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn một lúc, cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không có tí tiền đồ nào nhảy lên, cậu tới gần Lý Trăn Nhiên, anh đưa con cá khô đến trước mặt mình.
Cậu mở miệng muốn cắn, anh bỗng nhiên rụt tay về.
Lý Trăn Nhược cắn phải không khí.
Cậu có chút không vui, xem ra Lý Trăn Nhiên lấy cá khô ra là để trêu đùa cậu, giờ không thèm cắn cá nữa, nhảy lên cắn loạn xạ cái cổ của Lý Trăn Nhiên mà miệng ngắn quá, chẳng cắn được gì, chỉ bôi lên người anh được một ngụm nước bọt.
Lý Trăn Nhiên bật cười thành tiếng.
Lý Trăn Nhược cảm nhận được lồng ngực anh rung lên thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Lúc này Lý Trăn Nhiên đưa cá khô nhỏ đến bên miệng cậu, chờ cậu cắn một miếng rồi đưa tay xoa đầu cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình hình như cũng hết giận dỗi rồi.
#Lời editor:
Hôm nay chị tui bị covid, tối qua 2 chị em đứng sát rạt vào nhau ngắm trai, khẩu trang vẫn đầy đủ. Não tui đã đủ cá vàng rồi, giờ mà dính covid chắc mất trí nhớ luôn quá.
Tuần trước ngồi viết 2 chương truyện nên hôm nay không viết.
Trước khi đấu tennis, tất cả mọi người đều ngồi ở phòng khách nói chuyện chốc lát.
Còn Lý Trăn Nhược chẳng buồn động đậy, nhìn người này người kia khen nhau mấy câu vô nghĩa, cậu chán quá, ngáp dài một cái.
Người im lặng duy nhất là Lý Trăn Nhiên, anh cầm điện thoại xem cái gì chẳng biết.
Lý Trăn Nhược tò mò, nhảy lên trên cái ghế đơn anh ngồi, ngó đầu qua xem thử, anh đang chơi một trò chơi chán ngắt.
Lý Trăn Nhược trợn trắng mắt, từ ghế bò vào lòng anh.
Đúng lúc Nhạc Tử Giai từ phía đối diện nhìn sang, hỏi: "Nhà các anh nuôi mèo lúc nào vậy? Ai mà có hứng thú thế?"
Lý Trăn Tự cướp lời nói: "Anh hai nuôi đấy, không thấy nó dính anh ấy thế à?"
Ôn Thuần cười nói: "Sao tôi nghe nói là cậu nuôi? Vết thương trên mặt lành chưa?"
Vết cào trên mặt Lý Trăn Tự vốn không sâu, giờ chỉ còn lại mấy vệt mờ mờ, hắn cười một tiếng, đáp: "Anh hai thích, cho anh ấy luôn."
Lý Trăn Nhiên không nói gì, chỉ vuốt lông Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược gối đầu lên tay anh.
Cái gọi là thi đấu, chứ chẳng qua là ba anh em chỉ muốn chơi một chút cho thoải mái, cũng không có trọng tài gì cả, nhờ Tô Dao làm trọng tài giúp.
Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai một đội, còn Lý Trăn Thái và Ôn Thuần một đội.
Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang ngồi dưới ô che nắng, vừa uống nước vừa xem.
Lý Trăn Nhược coi đùi Lý Trăn Nhiên như ngai vàng, thoải mái ngồi.
Hai đội đều là trai xinh gái đẹp, đặc biệt là hai cô gái xinh đẹp mặc váy tennis, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, chạy qua chạy lại làm người ta hoa cả mắt.
Đầu Lý Trăn Nhược vô thức đưa qua đưa lại theo quả bóng, căn bản không khống chế được.
Tô Dao đội mũ che nắng, mặc trang phục mát mẻ. Cô đứng cạnh Lý Trăn Nhiên thấy cái đầu hết nhìn bên này đến bên kia của Lý Trăn Nhược thì bật cười, vươn tay nắm lấy cái mặt to của Lý Trăn Nhược lắc lắc.
Lý Trăn Nhược bị cô lắc qua lắc lại đến choáng đầu mà nhìn qua sân đấu thì đầu lại vô thức lắc lắc, cậu thấy xấu hổ, đành quay người ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Mà Lý Trăn Nhiên cũng nhìn xuống, tay xoa đầu cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy thoải mái, tâm can vì động tác này của anh mà thấy ấm áp, thế là giơ hai chân trước đặt lên ngực Lý Trăn Nhiên, vươn cổ định dùng mũi cọ lên mũi anh.
Nhưng không ngờ đến Lý Trăn Nhiên lại tránh ra.
Nháy mắt Lý Trăn Nhược như bị tổn thương, cậu ngẩn người rồi nhảy từ trên đùi Lý Trăn Nhiên xuống, đi sang bên chân Hoa Nghị Bang nằm xuống, tiếp tục xem bốn người kia đánh tennis.
Đương nhiên kỹ năng của cặp vợ chồng sắp cưới Lý Trăn Thái kém xa đội Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai.
Vì không muốn trận đấu chênh lệch quá rõ ràng nên sau khi bàn bạc vài câu, Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai giảm tốc độ, đánh nhẹ tay hơn.
Thể lực của Lý Trăn Thái ở tuổi 32 chênh lệch với thể lực của Lý Trăn Tự tuổi 25, mới đánh được một lúc đã thở hồng hộc, mồ hôi ròng ròng.
Ôn Thuần quơ vợt trong tay, chỉ vào hai người đối diện: "Coi thường bọn chị đó hả? Giỏi thì tới đây!"
Lý Trăn Tự nghe vậy cười to: "Em nào dám!"
Nói xong, hắn phát bóng thật mạnh về phía bên kia.
Lý Trăn Nhược phát hiện ra sau khi mình biến thành mèo, thị lực tốt hơn trước, cậu thấy từ góc độ này phát bóng kia nhất định sẽ đánh trúng Lý Trăn Thái.
Quả nhiên, bóng tennis bay qua lưới, tiếng hét kinh hãi của Ôn Thuần cũng vang lên, quả bóng đập trúng cổ chân Lý Trăn Thái. Lý Trăn Thái thấy bóng bay tới, theo bản năng muốn tránh nhưng hoảng quá, lùi lại mấy bước cũng không tránh được, không chỉ bị đập trúng khớp xương yếu ớt mà còn ngã ngồi xuống đất.
"Trăn Thái!" Giọng Ôn Thuần thoáng hoảng hốt.
Lý Trăn Tự quăng vợt chạy sang: "Anh cả?"
Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang đang ngồi xem cũng đứng dậy chạy qua xem.
Cả mặt Lý Trăn Thái đều là mồ hôi, anh ta ngồi bệt dưới đất, thử cử động mắt cá chân, sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nói: "Đau quá."
Lý Trăn Tự ngồi xuống, nắm lấy cổ chân anh ta thử cử động, Lý Trăn Thái đột nhiên kêu một tiếng.
Ôn Thuần đưa tay lau mồ hôi trên trán Lý Trăn Thái, nói: "Hay là gọi bác sĩ?"
Lý Trăn Nhiên đứng cạnh nói: "Tốt nhất là vẫn đến bệnh viện, không cẩn thận lại tổn thương đến xương."
Lý Trăn Tự nghe thế, vẻ mặt tỏ ra hối hận: "Anh, anh đứng lên được không? Em đưa anh đi bệnh viện?"
Lý Trăn Thái vỗ vai hắn: "Không sao, để chú Trần đưa anh đi là được, không phải lát nữa mấy đứa còn định tổ chức tiệc nướng sao?"
Lý Trăn Tự tự trách: "Là lỗi của em."
Lý Trăn Thái cười: "Em nói gì đấy? Chơi thể thao mà bị thương là chuyện bình thường, không sao đâu."
Lý Trăn Tự trách mình một lúc, Lý Trăn Thái an ủi hắn.
Cuối cùng Lý Trăn Tự vẫn là cõng Lý Trăn Thái lên, còn dặn tài xế chuẩn bị xe, hắn muốn đưa Lý Trăn Thái đi bệnh viện. Tiệc nướng hôm nay cũng bỏ luôn.
Lý Trăn Thái đi bệnh viện, Ôn Thuần phải đi theo, Lý Trăn Tự không cẩn thận làm Lý Trăn Thái bị thương nên cũng đi cùng. Trước khi đi còn bảo Tô Dao đưa Nhạc Tử Giai về, xin lỗi cô ấy nói lần sau sẽ mời cô ăn cơm.
Nhạc Tử Giai mỉm cười nói với hắn: "Không sao, thân thể anh Thái quan trọng hơn."
Chỉ còn lại Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bnag.
Hai người không nhanh không chậm đi về sân trước, Lý Trăn Nhược nhấc chân theo sau.
Hoa Nghị Bang vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng: "Cậu nói xem, Lý Tam tiên sinh có cố ý nhắm vào Lý Đại tiên sinh không?"
Lý Trăn Nhược sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoa Nghị Bang. Trước giờ cậu vẫn nghĩ Hoa Nghị Bang là người đàng hoàng, nghiêm túc đến cứng ngắc, không ngờ đến người đàng hoàng như thế lại có suy nghĩ này.
Có lẽ đây là sự khác biệt của Hoa Nghị Bang khi ở trước mặt cậu và Lý Trăn Nhiên.
Tim Lý Trăn Nhược đập thình thịch, cậu muốn nghe Lý Trăn Nhiên nghĩ gì.
Nhưng anh chỉ cười hừ một tiếng, không tỏ thái độ gì. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, hai tay đút túi quần, thản nhiên đi về phía trước, Hoa Nghị Bang thấy anh không nói gì nên cũng không hỏi nữa.
Lý Trăn Nhược chợt dừng bước, cậu quay đầu nhìn sân tennis trống không rồi nhớ đến góc độ Lý Trăn Tự đánh quả bóng kia.
Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ nghĩ Lý Trăn Tự cố ý nhằm vào Lý Trăn Thái?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lý Trăn Tự không thể đánh một quả bóng giết chết Lý Trăn Thái, như thế vừa mất mặt lại vừa không có ý nghĩa gì, nếu cậu là Lý Trăn Tự, cũng chẳng rảnh mà làm mấy trò vô nghĩa này.
Chắc là do trùng hợp thôi.
Tiệc nướng bị huỷ.
Lý Trăn Nhược hơi tiếc, cậu vốn tưởng tối nay có thể cọ cọ Lý Trăn Nhiên để xin ăn, không cần ăn đồ ăn cho mèo. Kết quả lại vì chuyện kia mà cơm tối nay nhà họ Lý đạm bạc, cậu đành vác xác đi nhai đồ ăn cho mèo.
Ăn tối xong, Lý Trăn Nhiên ra ngoài đi dạo, trước khi đi còn liếc Lý Trăn Nhược một cái nhưng cậu không thèm để ý anh.
Lý Trăn Nhược còn đang dỗi, hiếm lắm cậu mới chủ động thân thiết với anh một tí thế mà anh lại từ chối một cách vô tình, anh hai đúng là người lạnh lùng.
Lý Trăn Nhiên đi dạo về, Lý Trăn Nhược đang mài móng trên tấm thảm trong phòng khách.
Dì Vương thấy vậy, vội nói: "Trời, thảm bị con cào rách rồi, mèo hư, đi ra!"
Dì đuổi Lý Trăn Nhược ra.
Lý Trăn Nhược hơi oan ức, cậu đâu cố ý cào thảm nhưng nếu không cào thứ gì đó thì khó chịu lắm.
Dì Vương chưa từng nuôi mèo nên không biết, chỉ nghĩ cậu đang phá, sau đó kiểm tra kỹ phòng khách một lượt, thấy cậu để lại không ít dấu vết trên ghế sofa, dì đi tìm một cái que ngay, ghế sofa giờ cũng không cho cậu trèo lên, thấy cậu cái là đuổi đi.
Lý Trăn Nhược cụp đuôi đi lên tầng ba.
Lý Trăn Nhiên cũng vừa về, anh không về phòng mà sang phòng sách lấy sách, cầm lên tầng trên cùng, ngồi trên ghế bập bênh, vừa lắc lư vừa đọc sách.
Lý Trăn Nhược đi một vòng quanh tầng ba rồi đi lên tầng trên cùng, nhảy lên bàn bóng bàn cào rồi mài một lúc, cậu biết Lý Trăn Nhiên cũng ở đây nhưng không muốn qua chỗ anh.
Chiếc ghế bập bênh lắc qua lắc lại.
Trong không khí bỗng có một mùi rất hấp dẫn đối với Lý Trăn Nhược, cậu đứng bật dậy, cái mũi phập phồng hít ngửi, nhận ra đó là mùi cá khô.
Mùi này đến từ chỗ của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược lặng thinh vài giây, rốt cuộc chịu không được chạy qua chỗ anh. Cậu đi vòng qua từ một bên ghế bập bênh, cố ló đầu lên xem thì thấy trong tay anh có một túi cá khô nhỏ.
Túi cá khô nhỏ đã bóc ra, Lý Trăn Nhiên cầm một con, lắc qua lắc lại trước mặt cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn một lúc, cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không có tí tiền đồ nào nhảy lên, cậu tới gần Lý Trăn Nhiên, anh đưa con cá khô đến trước mặt mình.
Cậu mở miệng muốn cắn, anh bỗng nhiên rụt tay về.
Lý Trăn Nhược cắn phải không khí.
Cậu có chút không vui, xem ra Lý Trăn Nhiên lấy cá khô ra là để trêu đùa cậu, giờ không thèm cắn cá nữa, nhảy lên cắn loạn xạ cái cổ của Lý Trăn Nhiên mà miệng ngắn quá, chẳng cắn được gì, chỉ bôi lên người anh được một ngụm nước bọt.
Lý Trăn Nhiên bật cười thành tiếng.
Lý Trăn Nhược cảm nhận được lồng ngực anh rung lên thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Lúc này Lý Trăn Nhiên đưa cá khô nhỏ đến bên miệng cậu, chờ cậu cắn một miếng rồi đưa tay xoa đầu cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình hình như cũng hết giận dỗi rồi.
#Lời editor:
Hôm nay chị tui bị covid, tối qua 2 chị em đứng sát rạt vào nhau ngắm trai, khẩu trang vẫn đầy đủ. Não tui đã đủ cá vàng rồi, giờ mà dính covid chắc mất trí nhớ luôn quá.
Tuần trước ngồi viết 2 chương truyện nên hôm nay không viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.