Chương 21
Kim Cương Quyển
27/08/2022
Editor + Beta: Thất Tử - 27/08/22
Lý Trăn Nhiên là người hướng nội, anh ngồi cạnh Lý Trăn Nhược không nói một câu, thỉnh thoảng bác sĩ vào mới nói một, hai câu.
Nhưng anh chịu ở cạnh cậu lâu như thế, Lý Trăn Nhược có hơi cảm động.
Nếu đổi vị trí cho nhau, Lý Trăn Nhược không chắc mình có thể ngồi đây đợi như vậy không. Đừng nói là thú cưng, đến bạn gái cũng chỉ gặp qua một, hai lần rồi tặng cho bó hoa là giỏi, lặng lẽ làm bạn là quý lắm rồi.
Chờ đến khi truyền dịch xong, cậu lại được bác sĩ kiểm tra tổng thể một lần nữa rồi đem đi tắm rửa. Lông trên người khô thì xù lên, không khác với lúc trước lắm. Còn cái mặt tròn vo thì mười đời nữa mới quắt lại vì đói.
Trước khi đi, Lý Trăn Nhiên còn bảo Hoa Nghị Bang mang cái vòng cổ từ trên xe xuống, tự tay anh đeo lên cho cậu.
Lý Trăn Nhược cự tuyệt nhưng vẫn bị đè lại không thể động đậy.
Cậu nghe Hoa Nghị Bang nói, đây là cái vòng cổ định vị.
WTF!
Nếu đây là vòng cổ định vị thì cậu đi đâu Lý Trăn Nhiên đều biết sao? Có ổn không đây?
Nhưng cái vòng cổ này đẹp thật. Vòng cổ làm bằng da đen.
Lý Trăn Nhiên đeo vòng cổ cho cậu xong thì rất hài lòng, đưa tay mân mê tai cậu rồi cầm một sợi dây xích mèo đeo lên người cậu.
Lý Trăn Nhược sống chết không muốn, những giãy giụa đến mấy cũng bại dưới tay Lý Trăn Nhiên. Rốt cuộc là bị anh xốc hai chân trước lên, bế ra ngoài.
Lên xe rồi mà cậu vẫn còn giả chết để thể hiện sự chống đối của mình.
Lý Trăn Nhiên bình thản nói: "Ngoan ngoãn thì tháo ra cho."
Hoa Nghị Bang ngồi cạnh tài xế, nghe vậy quay đầu lại nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược ra vẻ sống mà không thể yêu, nước mắt lăn dài. Đây toàn là nước mắt sinh lý, không biết có phải cơ thể có vấn đề không mà hai ngày nay nước mắt cứ chảy hoài.
Hoa Nghị Bang buột miệng nói: "Chắc là nói không muốn triệt sản."
Lý Trăn Nhược thầm khen Hoa Nghị Bang một câu.
Lý Trăn Nhiên cũng nhận ra điều này, tất cả đều bắt đầu từ ngày anh bảo triệt sản cho mèo. Nhưng anh cũng lo nó động dục mà chạy mất.
Sự im lặng của Lý Trăn Nhiên khiến Lý Trăn Nhược bất an.
Anh nói: "Qua một thời gian nữa rồi nói, với thể trạng hiện tại của nó muốn làm phẫu thuật cũng không làm được."
Lý Trăn Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dây xích còn chưa được tháo xuống, chẳng thoải mái chút nào. Cậu do dự một chút, cẩn thận nhích tới cạnh Lý Trăn Nhiên, gác cằm lên đùi anh, ngước mắt nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên bảo Hoa Nghị Bang lấy khăn giấy để lau nước mắt trên mặt Lý Trăn Nhược. Lúc nói chuyện, giọng vẫn lạnh như cũ, "Còn chạy nữa là đem đi thiến rồi nhốt lại, không bao giờ cho ra ngoài nữa."
Lý Trăn Nhược sợ đến run rẩy.
Hoa Nghị Bang đẩy gọng kính, nghĩ: Dục vọng chiếm hữu mạnh thật!
Về đến biệt thự nhà họ Lý, dì Vương đứng ở cửa đón, thấy Lý Trăn Nhược bị Lý Trăn Nhiên ôm xuống xe, dì vội chạy qua hỏi: "Sao con lại đói thành thế này?"
Lý Trăn Nhược được dì sờ đầu, cậu cũng không biết mình đói đến mức nào.
"Bên ngoài khó sống lắm đúng không?" Dì Vương nói với cậu. "Ai bảo con chạy chứ?"
Nếu không phải vì kiểm tra hồ sơ xét nghiệm được lưu trữ kia, Lý Trăn Nhược cũng không bị nhốt mấy ngày. Có vẻ như người nhà họ Lý cho rằng cậu không có năng lực sinh tồn, chỉ cần chạy khỏi đây, ngày nào cũng phải nhịn đói. Vô cùng đáng thương.
Lại không ai biết được cậu ăn chùa, uống chùa, ngủ chùa ở trường đại học, sung sướng mức nào.
Dây xích vẫn không được tháo ra. Lý Trăn Nhiên bế cậu lên thẳng tầng ba, cột ở cạnh phòng vui chơi giải trí. Sau đó mang bát đựng thức ăn và nước đến.
Giờ cậu chỉ có thể ăn tại chỗ, ngủ tại nơi. Xem ra trong thời gian ngắn Lý Trăn Nhiên không định thả cậu ra.
Lý Trăn Nhược cảm thấy Lý Trăn Nhiên chắc là muốn dạy dỗ cậu một trận. Nhưng lang thang ở bên ngoài một tuần, giờ lại không phải lo ăn lo uống rất nhàn nhã. Nếu không phải tình thế ép buộc, cậu cũng chẳng muốn ra ngoài làm gì.
Lại nói, cậu chạy rồi thì ai giúp cậu xử lý Lý Trăn Tự đây?
May mà dây xích đủ dài, Lý Trăn Nhược chạy từ phòng giải trí ra đến hành lang, thậm chí có thể xuống được hai bậc cầu thang, đứng cạnh lan can nhìn xuống dưới tầng.
Lý Trăn Nhiên cột cậu xong rồi đi luôn.
Dù không thể hiện sự tức giận ra ngoài nhưng chắc chắn anh giận. Giờ đang phạt cậu đây này.
Lý Trăn Nhược bị bỏ lại một mình, thui thủi đi lên tầng ba. Bây giờ là buổi chiều, cả ba người anh không ở nhà, dì Vương cũng hiếm khi mới lên đây nên cậu cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu nằm ở chỗ rẽ cầu thang, thò đầu ra ngoài lan can nhìn xuống tầng một.
Nhưng cũng chẳng có ích gì, vì không có ai nhìn cậu cả.
Trước khi trốn khỏi nhà họ Lý, Lý Trăn Tự đi công tác ở phía tây. Giờ đã qua một tuần, chắc là đã về rồi đi?
Không biết bữa tối nay có thể nhìn thấy hắn không?
Nhưng đến bữa tối Lý Trăn Tự chưa về.
Lý Trăn Nhiên không đi dạo sau bữa tối, nghe bước chân của anh lên cầu thang, Lý Trăn Nhược bất giác đứng dậy.
Cậu thấy anh đi lên tầng ba, liếc cậu một cái rồi đi vào phòng mình. Lý Trăn Nhược muốn đi theo nhưng bị dây xích kéo lại, chưa đi đến cửa đã phải đứng lại.
"Meo!" Lý Trăn Nhược kêu một tiếng.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, sau đó xoay người đi đến trước mặt cậu. Anh ngồi xuống, ngón tay chọc chọc cái mũi ướt nhẹp của cậu nói: "Một tuần, tu tâm dưỡng tính."
"Meo~" Lý Trăn Nhược thấp giọng kêu, ra vẻ đáng thương.
Lý Trăn Nhiên không mềm lòng, đứng dậy đi về phòng. Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rũ mắt, hậm hực quay về cầu thang nằm xuống.
Hơn mười một giờ đêm, Lý Trăn Tự mới về nhà. Tối nay chắc là có buổi xã giao, hắn uống rượu. Nhưng đã biết đường kiềm chế, không uống quá chén.
Lúc hắn về, dì Vương đã tắt TV đi ngủ, phòng khách tối om.
Lý Trăn Nhược nghe tiếng động, bước xuống hai bậc cầu thang, đầu thò ra khỏi lan can nhìn về phía cầu thang tầng hai.
Lý Trăn Tự không bật đèn, sờ soạng đi lên tầng hai. Vì uống say nên bước chân loạng choạng. Lúc đi đến cầu thang tầng hai, Lý Trăn Tự lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy trên cầu thang tầng ba có cái bóng đen nhô ra, một đôi mắt sáng lập loè.
Hô hấp cứng lại, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn nhìn kỹ mới phát hiện con mèo nằm ở đó đang nhìn mình.
Lý Trăn Tự đưa tay vuốt mặt, say rượu cũng phải tỉnh một nửa. Hắn không có xông lên tính xổ với Lý Trăn Nhược, nghĩ thầm mình vậy mà bị một con mèo dọa sợ gần chết. Nhát quá đi mất!
Sau đó, hắn lảo đà lảo đảo đi về phòng.
Lý Trăn Nhược nằm đó một lúc lâu mới đi về ổ trong phòng vui chơi giải trí nằm.
Mười giờ sáng hôm sau Lý Trăn Tự mới rời giường. Hôm nay Vận Lâm không có cuộc họp gì, hắn tới sớm cũng không việc làm, cứ thế mà nhàn nhã hết ngày.
Lúc hắn dậy Lý Trăn Thái và Lý Trăn Nhiên đã ăn xong và đi làm rồi.
Mở cửa đi ra cầu thang , Lý Trăn Tự lại một lần nữa thấy có người đang nhìn mình. Đầu vừa ngẩng lên đã thấy một gương mặt vừa tròn vừa dẹt.
Nhớ đến đêm qua bị cái mặt ngu ngốc này dọa sợ đến suýt bay hồn, Lý Trăn Tự không khỏi cười tự giễu. Hắn vươn vai, nhấc chân đi lên tầng ba.
Đối mặt với Lý Trăn Tự, Lý Trăn Nhược không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Nhưng một con mèo có bày ra vẻ mặt gì cũng chẳng ai biết được, trong mắt Lý Trăn Tự cũng thế thôi.
Lý Trăn Tự đưa tay nhéo mặt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nhẫn nhịn không tránh đi.
Lý Trăn Tự hình như chỉ định trêu chọc cậu một chút thôi, thấy cậu bị xích lại thì hỏi: "Anh hai xích mày lại à? Ngu, ai bảo chạy lung tung. Ngoan ngoãn xám hối đi!"
Nói xong, Lý Trăn Tự đi xuống tầng, vừa đi vừa nói: "Dì Vương, anh hai bắt được nó về khi nào thế?"
Dì Vương lớn tiếng đáp: "Chiều hôm qua. Tội nó ghê, đói đến mệt lả!"
Lý Trăn Nhược xoay người lên tầng, lòng nghĩ có gì to tát đâu mà làm quá lên vậy.
Nhìn thấy Lý Trăn Tự, đột nhiên nghĩ, chuyện mình hiện có thể làm được quá ít. Nếu muốn xử lý Lý Trăn Tự, không khéo phải mượn tay người khác.
Nhưng có một chuyện cậu nhất định phải làm rõ, Nhạc Tử Giai đi xét nghiệm ADN là do Lý Trăn Tự bày mưu hay là do người khác.
Lý Trăn Nhiên nói được làm được, tất nhiên sẽ xích Lý Trăn Nhược đúng một tuần.
Ngày nào Lý Trăn Nhiên xuống tầng cậu cũng bám theo chân anh "meo meo" mấy tiếng nhưng không có tác dụng. Đôi khi anh còn không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Lý Trăn Nhược khẳng định Lý Trăn Nhiên tức giận thật rồi.
Dù giận nhưng vẫn cho cậu ăn uống đầy đủ.
Hôm nào cũng có thịt gà luộc, sữa tươi và trứng gà. Dì Vương nói với cậu là Lý Trăn Nhiên yêu cầu nhà bếp làm, muốn bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Lý Trăn Nhược vừa ăn thịt gà, lòng vừa dậy sóng, ừ thì cậu cũng hơi cảm động. Nếu Lý Trăn Nhiên từ nhỏ đã đối tốt với cậu như thế thì cậu nhất định toàn tâm toàn ý báo đáp người anh hai này. Chứ không phải cái loại anh em còn không bằng bạn bè.
#Lời editor:
Đăng sớm nhỡ tối đi chơi về muộn.
Lý Trăn Nhiên là người hướng nội, anh ngồi cạnh Lý Trăn Nhược không nói một câu, thỉnh thoảng bác sĩ vào mới nói một, hai câu.
Nhưng anh chịu ở cạnh cậu lâu như thế, Lý Trăn Nhược có hơi cảm động.
Nếu đổi vị trí cho nhau, Lý Trăn Nhược không chắc mình có thể ngồi đây đợi như vậy không. Đừng nói là thú cưng, đến bạn gái cũng chỉ gặp qua một, hai lần rồi tặng cho bó hoa là giỏi, lặng lẽ làm bạn là quý lắm rồi.
Chờ đến khi truyền dịch xong, cậu lại được bác sĩ kiểm tra tổng thể một lần nữa rồi đem đi tắm rửa. Lông trên người khô thì xù lên, không khác với lúc trước lắm. Còn cái mặt tròn vo thì mười đời nữa mới quắt lại vì đói.
Trước khi đi, Lý Trăn Nhiên còn bảo Hoa Nghị Bang mang cái vòng cổ từ trên xe xuống, tự tay anh đeo lên cho cậu.
Lý Trăn Nhược cự tuyệt nhưng vẫn bị đè lại không thể động đậy.
Cậu nghe Hoa Nghị Bang nói, đây là cái vòng cổ định vị.
WTF!
Nếu đây là vòng cổ định vị thì cậu đi đâu Lý Trăn Nhiên đều biết sao? Có ổn không đây?
Nhưng cái vòng cổ này đẹp thật. Vòng cổ làm bằng da đen.
Lý Trăn Nhiên đeo vòng cổ cho cậu xong thì rất hài lòng, đưa tay mân mê tai cậu rồi cầm một sợi dây xích mèo đeo lên người cậu.
Lý Trăn Nhược sống chết không muốn, những giãy giụa đến mấy cũng bại dưới tay Lý Trăn Nhiên. Rốt cuộc là bị anh xốc hai chân trước lên, bế ra ngoài.
Lên xe rồi mà cậu vẫn còn giả chết để thể hiện sự chống đối của mình.
Lý Trăn Nhiên bình thản nói: "Ngoan ngoãn thì tháo ra cho."
Hoa Nghị Bang ngồi cạnh tài xế, nghe vậy quay đầu lại nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược ra vẻ sống mà không thể yêu, nước mắt lăn dài. Đây toàn là nước mắt sinh lý, không biết có phải cơ thể có vấn đề không mà hai ngày nay nước mắt cứ chảy hoài.
Hoa Nghị Bang buột miệng nói: "Chắc là nói không muốn triệt sản."
Lý Trăn Nhược thầm khen Hoa Nghị Bang một câu.
Lý Trăn Nhiên cũng nhận ra điều này, tất cả đều bắt đầu từ ngày anh bảo triệt sản cho mèo. Nhưng anh cũng lo nó động dục mà chạy mất.
Sự im lặng của Lý Trăn Nhiên khiến Lý Trăn Nhược bất an.
Anh nói: "Qua một thời gian nữa rồi nói, với thể trạng hiện tại của nó muốn làm phẫu thuật cũng không làm được."
Lý Trăn Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dây xích còn chưa được tháo xuống, chẳng thoải mái chút nào. Cậu do dự một chút, cẩn thận nhích tới cạnh Lý Trăn Nhiên, gác cằm lên đùi anh, ngước mắt nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên bảo Hoa Nghị Bang lấy khăn giấy để lau nước mắt trên mặt Lý Trăn Nhược. Lúc nói chuyện, giọng vẫn lạnh như cũ, "Còn chạy nữa là đem đi thiến rồi nhốt lại, không bao giờ cho ra ngoài nữa."
Lý Trăn Nhược sợ đến run rẩy.
Hoa Nghị Bang đẩy gọng kính, nghĩ: Dục vọng chiếm hữu mạnh thật!
Về đến biệt thự nhà họ Lý, dì Vương đứng ở cửa đón, thấy Lý Trăn Nhược bị Lý Trăn Nhiên ôm xuống xe, dì vội chạy qua hỏi: "Sao con lại đói thành thế này?"
Lý Trăn Nhược được dì sờ đầu, cậu cũng không biết mình đói đến mức nào.
"Bên ngoài khó sống lắm đúng không?" Dì Vương nói với cậu. "Ai bảo con chạy chứ?"
Nếu không phải vì kiểm tra hồ sơ xét nghiệm được lưu trữ kia, Lý Trăn Nhược cũng không bị nhốt mấy ngày. Có vẻ như người nhà họ Lý cho rằng cậu không có năng lực sinh tồn, chỉ cần chạy khỏi đây, ngày nào cũng phải nhịn đói. Vô cùng đáng thương.
Lại không ai biết được cậu ăn chùa, uống chùa, ngủ chùa ở trường đại học, sung sướng mức nào.
Dây xích vẫn không được tháo ra. Lý Trăn Nhiên bế cậu lên thẳng tầng ba, cột ở cạnh phòng vui chơi giải trí. Sau đó mang bát đựng thức ăn và nước đến.
Giờ cậu chỉ có thể ăn tại chỗ, ngủ tại nơi. Xem ra trong thời gian ngắn Lý Trăn Nhiên không định thả cậu ra.
Lý Trăn Nhược cảm thấy Lý Trăn Nhiên chắc là muốn dạy dỗ cậu một trận. Nhưng lang thang ở bên ngoài một tuần, giờ lại không phải lo ăn lo uống rất nhàn nhã. Nếu không phải tình thế ép buộc, cậu cũng chẳng muốn ra ngoài làm gì.
Lại nói, cậu chạy rồi thì ai giúp cậu xử lý Lý Trăn Tự đây?
May mà dây xích đủ dài, Lý Trăn Nhược chạy từ phòng giải trí ra đến hành lang, thậm chí có thể xuống được hai bậc cầu thang, đứng cạnh lan can nhìn xuống dưới tầng.
Lý Trăn Nhiên cột cậu xong rồi đi luôn.
Dù không thể hiện sự tức giận ra ngoài nhưng chắc chắn anh giận. Giờ đang phạt cậu đây này.
Lý Trăn Nhược bị bỏ lại một mình, thui thủi đi lên tầng ba. Bây giờ là buổi chiều, cả ba người anh không ở nhà, dì Vương cũng hiếm khi mới lên đây nên cậu cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu nằm ở chỗ rẽ cầu thang, thò đầu ra ngoài lan can nhìn xuống tầng một.
Nhưng cũng chẳng có ích gì, vì không có ai nhìn cậu cả.
Trước khi trốn khỏi nhà họ Lý, Lý Trăn Tự đi công tác ở phía tây. Giờ đã qua một tuần, chắc là đã về rồi đi?
Không biết bữa tối nay có thể nhìn thấy hắn không?
Nhưng đến bữa tối Lý Trăn Tự chưa về.
Lý Trăn Nhiên không đi dạo sau bữa tối, nghe bước chân của anh lên cầu thang, Lý Trăn Nhược bất giác đứng dậy.
Cậu thấy anh đi lên tầng ba, liếc cậu một cái rồi đi vào phòng mình. Lý Trăn Nhược muốn đi theo nhưng bị dây xích kéo lại, chưa đi đến cửa đã phải đứng lại.
"Meo!" Lý Trăn Nhược kêu một tiếng.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, sau đó xoay người đi đến trước mặt cậu. Anh ngồi xuống, ngón tay chọc chọc cái mũi ướt nhẹp của cậu nói: "Một tuần, tu tâm dưỡng tính."
"Meo~" Lý Trăn Nhược thấp giọng kêu, ra vẻ đáng thương.
Lý Trăn Nhiên không mềm lòng, đứng dậy đi về phòng. Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rũ mắt, hậm hực quay về cầu thang nằm xuống.
Hơn mười một giờ đêm, Lý Trăn Tự mới về nhà. Tối nay chắc là có buổi xã giao, hắn uống rượu. Nhưng đã biết đường kiềm chế, không uống quá chén.
Lúc hắn về, dì Vương đã tắt TV đi ngủ, phòng khách tối om.
Lý Trăn Nhược nghe tiếng động, bước xuống hai bậc cầu thang, đầu thò ra khỏi lan can nhìn về phía cầu thang tầng hai.
Lý Trăn Tự không bật đèn, sờ soạng đi lên tầng hai. Vì uống say nên bước chân loạng choạng. Lúc đi đến cầu thang tầng hai, Lý Trăn Tự lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy trên cầu thang tầng ba có cái bóng đen nhô ra, một đôi mắt sáng lập loè.
Hô hấp cứng lại, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn nhìn kỹ mới phát hiện con mèo nằm ở đó đang nhìn mình.
Lý Trăn Tự đưa tay vuốt mặt, say rượu cũng phải tỉnh một nửa. Hắn không có xông lên tính xổ với Lý Trăn Nhược, nghĩ thầm mình vậy mà bị một con mèo dọa sợ gần chết. Nhát quá đi mất!
Sau đó, hắn lảo đà lảo đảo đi về phòng.
Lý Trăn Nhược nằm đó một lúc lâu mới đi về ổ trong phòng vui chơi giải trí nằm.
Mười giờ sáng hôm sau Lý Trăn Tự mới rời giường. Hôm nay Vận Lâm không có cuộc họp gì, hắn tới sớm cũng không việc làm, cứ thế mà nhàn nhã hết ngày.
Lúc hắn dậy Lý Trăn Thái và Lý Trăn Nhiên đã ăn xong và đi làm rồi.
Mở cửa đi ra cầu thang , Lý Trăn Tự lại một lần nữa thấy có người đang nhìn mình. Đầu vừa ngẩng lên đã thấy một gương mặt vừa tròn vừa dẹt.
Nhớ đến đêm qua bị cái mặt ngu ngốc này dọa sợ đến suýt bay hồn, Lý Trăn Tự không khỏi cười tự giễu. Hắn vươn vai, nhấc chân đi lên tầng ba.
Đối mặt với Lý Trăn Tự, Lý Trăn Nhược không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Nhưng một con mèo có bày ra vẻ mặt gì cũng chẳng ai biết được, trong mắt Lý Trăn Tự cũng thế thôi.
Lý Trăn Tự đưa tay nhéo mặt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nhẫn nhịn không tránh đi.
Lý Trăn Tự hình như chỉ định trêu chọc cậu một chút thôi, thấy cậu bị xích lại thì hỏi: "Anh hai xích mày lại à? Ngu, ai bảo chạy lung tung. Ngoan ngoãn xám hối đi!"
Nói xong, Lý Trăn Tự đi xuống tầng, vừa đi vừa nói: "Dì Vương, anh hai bắt được nó về khi nào thế?"
Dì Vương lớn tiếng đáp: "Chiều hôm qua. Tội nó ghê, đói đến mệt lả!"
Lý Trăn Nhược xoay người lên tầng, lòng nghĩ có gì to tát đâu mà làm quá lên vậy.
Nhìn thấy Lý Trăn Tự, đột nhiên nghĩ, chuyện mình hiện có thể làm được quá ít. Nếu muốn xử lý Lý Trăn Tự, không khéo phải mượn tay người khác.
Nhưng có một chuyện cậu nhất định phải làm rõ, Nhạc Tử Giai đi xét nghiệm ADN là do Lý Trăn Tự bày mưu hay là do người khác.
Lý Trăn Nhiên nói được làm được, tất nhiên sẽ xích Lý Trăn Nhược đúng một tuần.
Ngày nào Lý Trăn Nhiên xuống tầng cậu cũng bám theo chân anh "meo meo" mấy tiếng nhưng không có tác dụng. Đôi khi anh còn không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Lý Trăn Nhược khẳng định Lý Trăn Nhiên tức giận thật rồi.
Dù giận nhưng vẫn cho cậu ăn uống đầy đủ.
Hôm nào cũng có thịt gà luộc, sữa tươi và trứng gà. Dì Vương nói với cậu là Lý Trăn Nhiên yêu cầu nhà bếp làm, muốn bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Lý Trăn Nhược vừa ăn thịt gà, lòng vừa dậy sóng, ừ thì cậu cũng hơi cảm động. Nếu Lý Trăn Nhiên từ nhỏ đã đối tốt với cậu như thế thì cậu nhất định toàn tâm toàn ý báo đáp người anh hai này. Chứ không phải cái loại anh em còn không bằng bạn bè.
#Lời editor:
Đăng sớm nhỡ tối đi chơi về muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.