Chương 69
Kim Cương Quyển
26/02/2023
La Vân Quang không đặt chén trà xuống mà để nó trên đầu gối, "Trăn
Nhiên, Trăn Nhược đã không còn nữa, sao cháu cứ muốn phải truy cứu những cái này để làm gì? Để nó thanh thản ra đi đi."
Lý Trăn Nhiên trầm giọng nói: "Thanh thản ra đi? Chú La, chú cho rằng Lão Tứ bị một tên cướp đầu đường xó chợ giết? Khoảnh khắc Lão Tứ chết chỉ muốn biết chân tướng, em ấy còn chẳng biết vì sao mình chết nữa là. Chú cảm thấy em ấy có thể ra đi thanh thản?"
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhiên, tựa hồ suy nghĩ rất lâu, hỏi: "Cháu muốn biết cái gì?"
Lý Trăn Nhiên: "Lão Tứ không phải con ruột của bố ai cũng biết. Nhưng gần đây cháu biết được một việc, mẹ của em ấy, Triệu Vũ Quỳnh đã mang thai em ấy trước khi bỏ nhà đi. Nói cách khác, bà ấy đã mang thai trước khi gặp bố cháu, bố cháu có biết chuyện này không?"
Nếu La Vân Quang nói không biết, Lý Trăn Nhược chắc chắn sẽ không tin.
Ngón tay chú La gõ nhẹ lên chén trà, một lát sau mới nói: "Bố cháu biết."
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược liếc đối phương một cái.
La Vân Quang tiếp tục nói: "Mẹ của Trăn Nhược, cô Triệu và bạn trai của cô ấy vừa từ quê lên đã bị bạn trai vứt bỏ. Lúc này gặp bố cháu, bố cháu thực sự rất thích cô ấy. Nhưng mà cô ấy lại khăng khăng muốn sinh đứa nhỏ kia ra, bố cháu khuyên không được. Sinh đứa nhỏ kia ra không được bao lâu, cô ấy bị bệnh nặng. Bố cháu nhận nuôi đứa nhỏ ấy vì tình cảm mà bố cháu dành cho cô ấy."
"Chú nói dối." Lý Trăn Nhược bình tĩnh nói. Mặc dù có tức giận nhưng cậu vẫn kìm nén cảm xúc của mình.
Lý Trăn Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an.
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhược, có hơi khó hiểu, "Tại sao cháu cho rằng chú nói dối?"
"Chú La." Lý Trăn Nhược biết lời mình nói có thể không phù hợp nhưng có một số lời cậu muốn nói ra, "Chúng cháu biết nhiều chuyện hơn chú nghĩ nên không cần phải nói đùa về tình cảm của Lý Giang Lâm và Triệu Vũ Quỳnh. Lý Giang Lâm yêu ai, hay nói là cả đời này chỉ yêu ai, chú biết rõ. Lý Trăn Nhược không phải con ruột của Lý Giang Lâm ai cũng biết từ đầu. Nhưng ông ta lại muốn che giấu nên mới đuổi Lý Trăn Nhược ra khỏi nhà họ Lý. Vì ông ta không muốn cho mọi người trong nhà biết mình đã sớm rõ chuyện này, giả vờ thành người bị hại để Lý Trăn Nhược gánh hậu quả. Bây giờ chú lại nói ông ta yêu Triệu Vũ Quỳnh?"
Lý Trăn Nhiên vẫn vỗ nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, để anh nói chuyện với chú La."
La Vân Quang sửng sốt, nhìn chằm chằm Lý Trăn Nhược một lúc, "Mấy đứa điều tra chuyện này lâu chưa? Tại sao?"
Lý Trăn Nhiên: "Vì đó là em trai cháu."
La Vân Quang rời nhà họ Lý đã lâu nên không rõ mối quan hệ của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược. Bây giờ, chú thật sự cho rằng quan hệ của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược đúng là huynh đệ tình thâm.
Bầu không khí lúc này như đóng băng lại.
Qua một hồi lâu, La Vân Quang nói: "Trăn Nhiên, nghe chú khuyên một câu. Những chuyện này cháu không nên biết thì hơn."
Lời này nói ra, cảm xúc của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược có chút vi diệu. Cả hai không hiểu vì sao chuyện của cậu lại liên quan đến anh được.
Lý Trăn Nhiên trầm ngâm rồi nói: "Nếu cháu nhất định phải biết thì sao? Chú La, trong nhà họ Lý hiện giờ có người đang giở trò quỷ. Lão Tứ có lẽ là người mở đầu, cháu không biết tiếp theo có phải đến lượt cháu hay không. Mặc kệ lý do tại sao chú không chịu nói nhưng cháu cần biết sự thật thì mới có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình."
"Giở trò quỷ?" La Vân Quang nghe những lời này, đôi lông mày nhíu chặt lại. Chú có vẻ bực bội, "Chú vừa nghĩ ra, chú biết sẽ có vấn đề xảy ra mà!"
"Chú La?" Lý Trăn Nhiên gọi một tiếng.
La Vân Quang dường như đang suy nghĩ. Chú cau mày cúi đầu, tay phải nắm lại đặt bên môi, hồi lâu không nói một lời.
Lý Trăn Nhược sắp hết kiên nhẫn, Lý Trăn Nhiên đặt tay lên vai cậu, dùng sức đè xuống. Ý bảo cậu bình tĩnh.
Lúc này, vợ của La Vân Quang từ trên tầng hai đi xuống, nhắc nhở bọn họ đã muộn lắm rồi.
La Vân Quang lấy lại tinh thần, đứng lên nói với hai người, "Cũng muộn rồi, xung quanh đây chẳng có cái khách sạn nào tốt cả, hai đứa ở tạm đây một đêm đi."
Lý Trăn Nhiên không từ chối, đáp: "Cảm ơn chú, nghe theo chú hết."
Nhà có phòng nhưng không có dư nhiều chăn đệm nên vợ chú để hai người ngủ chung một phòng. La Vân Quang hỏi thử xem như vậy có được không, Lý Trăn Nhiên đáp không sao, thế cũng được.
Lý Trăn Nhiên từ phòng vệ sinh đi ra. Vào phòng đóng cửa lại, thấy Lý Trăn Nhược ngồi thẫn thờ trên giường, anh nói: "Anh tắt đèn nhé."
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Lý Trăn Nhiên tắt đèn, trước mắt một mảnh đen sì. Anh đứng tại chỗ một lát đến khi mắt thích ứng với bóng tối mới dựa theo ánh đèn từ ngoài chiếu vào chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống.
Anh chạm vào tay Lý Trăn Nhược, nắm lấy tay cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Lý Trăn Nhược: "Chú ấy biết chúng ta tới nhưng vẫn luôn trốn chúng ta cả ngày hôm nay. Những lời chú nói hôm nay, một câu em cũng không dám tin."
Bao lâu nay, cậu vẫn cố gắng tìm ra sự thật. Đi hết chỗ này chỗ kia tìm người có khả năng biết gì đó, mà La Vân Quang lại khác. Chú không thành thật như dì Ngô hay Triệu Vũ Thịnh. Chú là cánh tay đắc lực của Lý Giang Lâm, mỗi một câu chú nói đều rất thật nhưng cũng có thể là lời nói dối tuỳ tiện.
Câu nào có thể tin được đây?
Lý Trăn Nhiên kéo cậu đến cạnh mình, ôm vào lòng, "Không cần nghĩ nhiều thế đâu. Câu nào là thật, câu nào là giả chúng ta có thể phân biệt được. Giống như lúc nãy em nói, chúng ta đã biết được rất nhiều thứ rồi. Những gì chú La giấu giếm, ngay cả khi không thông qua chú thì cũng có ngày chúng ta biết được nó."
Lý Trăn Nhược úp mặt vào lồng ngực anh, "Nếu em thật sự chỉ là một con mèo thì tốt biết mấy."
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút, nói: "Cũng không tệ."
Môi trường xung quanh xa lạ nhưng không gian rất yên tĩnh. Hơn nữa, nằm trong vòng tay của Lý Trăn Nhiên, chẳng qua bao lâu Lý Trăn Nhược đã ngủ mất.
Một giấc ngủ nặng nề. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lật người lại mới nhận ra Lý Trăn Nhiên đã dậy từ sớm.
Lý Trăn Nhược dụi mắt, nhìn trần phòng xa lạ mới nhớ ra đây là chỗ nào. Sau đó như nhận ra ra điều gì, cậu rời giường chuẩn bị tiếp tục dành thời gian cho La Vân Quang.
Cậu mặc quần áo vào rồi kéo rèm ra. Ánh mặt trời chiếu vào, cậu thấy Lý Trăn Nhiên đang đứng nói chuyện với La Vân Quang ở vườn hoa dưới tầng.
La Vân Quang xắn tay áo sắp xếp lại những chậu hoa.
Lý Trăn Nhược kéo cửa sổ ra, nghe thấy anh nói: "Chú La, chú nghĩ rằng người đó sẽ gây bất lợi với bố cháu?"
La Vân Quang vốn cúi đầu không nói gì, lúc này lại ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Chú không thể mang theo bí mật này vào quan tài được. Từ ngày sự việc của Lão Tứ lộ ra, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày. Cháu không hy vọng người khác bị liên lụy."
Từ tối qua La Vân Quang đã có chút bực, hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn. Chú nhìn anh, đột nhiên ném cái chậu trong tay đi.
Chậu hoa rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thuý. Lý Trăn Nhược không khỏi sửng sốt.
La Vân Quang nói: "Cháu đã bao giờ nghĩ vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng không? Cháu có đặt mình vào vị trí của bố cháu chưa?"
Lý Trăn Nhiên trầm giọng nói: "Còn bọn cháu thì sao? Bọn cháu không phải là một mạng người chắc? Lão Tứ chết cũng không biết thân thế của mình?"
Nghe được lời này, Lý Trăn Nhược đưa tay che mặt.
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhiên, trong mắt lập lòe một tia hung ác. Chú hung hăng nói: "Được, nếu cháu muốn biết chú sẽ nói cho cháu biết. Cháu đừng có hối hận."
Lý Trăn Nhiên hít sâu một hơi, đứng thẳng người, đáp lại: "Không hối hận."
La Vân Quang gằn từng chữ một, "Bốn đứa các cháu đều không phải con ruột của Lý Giang Lâm."
Mắt Lý Trăn Nhược mở to, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Đôi tay nắm chặt lấy bệ cửa sổ, cậu cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày lại, che giấu cảm xúc rất tốt nhưng muốn nói gì đều đã muộn rồi.
La Vân Quang nói xong câu đó, cúi đầu tiếp tục xử lý đống hoa.
Lý Trăn Nhược đã sớm biết mình không phải con của Lý Giang Lâm. Mặc dù cậu rất bất ngờ nhưng người chịu đả kích lớn hơn có lẽ là Lý Trăn Nhiên.
Hoảng hốt quay người chạy về phía cửa rồi chạy xuống tầng dưới, Lý Trăn Nhược xỏ dép lê chạy vào trong vườn, thở hổn hển túm lấy cánh tay Lý Trăn Nhiên.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi anh có muốn tin lời của La Vân Quang hay không?
Lý Trăn Nhiên vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, nhìn về phía chú La, "Chú La, lời này của chú có ý gì, chú biết không?"
La Vân Quang không ngẩng đầu lên, "Chú đã bảo cháu đừng có hỏi, cháu nhất định cứ hỏi. Cháu không phải muốn biết vì sao à? Lý Giang Lâm và Chu Vận không có con, không phải Chu Vận không thể sinh mà là Lý Giang Lâm không thể. Bốn đứa các cháu là được nhận nuôi. Còn là do chính chú tìm mấy đứa về."
Nói đến đây, chú tạm dừng một chút. Lau sạch đất dính trên cái kéo cắt cây đặt bên cạnh giàn hoa, chú nói tiếp: "Trăn Thái được mua lại của một đôi vợ chồng trẻ. Trăn Tự và Trăn Nhược có mẹ bị đàn ông vứt bỏ, không muốn sinh nó ra nhưng lại không muốn làm vậy. Còn cháu, thân phận đơn giản nhất, là trẻ mồ côi, bố mẹ coi như đã mất. Các cháu đều được đưa về như đứa con ngoài giá thú. Lý Giang Lâm không muốn nói cho mấy đứa biết sự thật, chú tin là mấy đứa cũng chẳng muốn biết." Nói xong câu cuối cùng này, La Vân Quang cố tình liếc Lý Trăn Nhiên một cái.
Lý Trăn Nhược vẫn còn thất đảm kinh hồn. Cậu từng nghĩ đến vô số khả năng nhưng lại không ngờ được điều này. Cậu muốn nhìn vẻ mặt của La Vân Quang, muốn phân biệt xem là chú nói thật hay nói dối. Nhưng chẳng rõ vì sao cậu lại tin câu này là thật.
La Vân Quang đặt kéo xuống, đứng dậy nói với Lý Trăn Nhiên: "Chú đã nói là cháu sẽ không muốn biết mà. Bí mật này vẫn là cháu và chú cùng nhau mang xuống quan tài thôi, Lý Nhị thiếu à."
Lý Trăn Nhiên trầm giọng nói: "Thanh thản ra đi? Chú La, chú cho rằng Lão Tứ bị một tên cướp đầu đường xó chợ giết? Khoảnh khắc Lão Tứ chết chỉ muốn biết chân tướng, em ấy còn chẳng biết vì sao mình chết nữa là. Chú cảm thấy em ấy có thể ra đi thanh thản?"
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhiên, tựa hồ suy nghĩ rất lâu, hỏi: "Cháu muốn biết cái gì?"
Lý Trăn Nhiên: "Lão Tứ không phải con ruột của bố ai cũng biết. Nhưng gần đây cháu biết được một việc, mẹ của em ấy, Triệu Vũ Quỳnh đã mang thai em ấy trước khi bỏ nhà đi. Nói cách khác, bà ấy đã mang thai trước khi gặp bố cháu, bố cháu có biết chuyện này không?"
Nếu La Vân Quang nói không biết, Lý Trăn Nhược chắc chắn sẽ không tin.
Ngón tay chú La gõ nhẹ lên chén trà, một lát sau mới nói: "Bố cháu biết."
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược liếc đối phương một cái.
La Vân Quang tiếp tục nói: "Mẹ của Trăn Nhược, cô Triệu và bạn trai của cô ấy vừa từ quê lên đã bị bạn trai vứt bỏ. Lúc này gặp bố cháu, bố cháu thực sự rất thích cô ấy. Nhưng mà cô ấy lại khăng khăng muốn sinh đứa nhỏ kia ra, bố cháu khuyên không được. Sinh đứa nhỏ kia ra không được bao lâu, cô ấy bị bệnh nặng. Bố cháu nhận nuôi đứa nhỏ ấy vì tình cảm mà bố cháu dành cho cô ấy."
"Chú nói dối." Lý Trăn Nhược bình tĩnh nói. Mặc dù có tức giận nhưng cậu vẫn kìm nén cảm xúc của mình.
Lý Trăn Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an.
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhược, có hơi khó hiểu, "Tại sao cháu cho rằng chú nói dối?"
"Chú La." Lý Trăn Nhược biết lời mình nói có thể không phù hợp nhưng có một số lời cậu muốn nói ra, "Chúng cháu biết nhiều chuyện hơn chú nghĩ nên không cần phải nói đùa về tình cảm của Lý Giang Lâm và Triệu Vũ Quỳnh. Lý Giang Lâm yêu ai, hay nói là cả đời này chỉ yêu ai, chú biết rõ. Lý Trăn Nhược không phải con ruột của Lý Giang Lâm ai cũng biết từ đầu. Nhưng ông ta lại muốn che giấu nên mới đuổi Lý Trăn Nhược ra khỏi nhà họ Lý. Vì ông ta không muốn cho mọi người trong nhà biết mình đã sớm rõ chuyện này, giả vờ thành người bị hại để Lý Trăn Nhược gánh hậu quả. Bây giờ chú lại nói ông ta yêu Triệu Vũ Quỳnh?"
Lý Trăn Nhiên vẫn vỗ nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, để anh nói chuyện với chú La."
La Vân Quang sửng sốt, nhìn chằm chằm Lý Trăn Nhược một lúc, "Mấy đứa điều tra chuyện này lâu chưa? Tại sao?"
Lý Trăn Nhiên: "Vì đó là em trai cháu."
La Vân Quang rời nhà họ Lý đã lâu nên không rõ mối quan hệ của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược. Bây giờ, chú thật sự cho rằng quan hệ của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược đúng là huynh đệ tình thâm.
Bầu không khí lúc này như đóng băng lại.
Qua một hồi lâu, La Vân Quang nói: "Trăn Nhiên, nghe chú khuyên một câu. Những chuyện này cháu không nên biết thì hơn."
Lời này nói ra, cảm xúc của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược có chút vi diệu. Cả hai không hiểu vì sao chuyện của cậu lại liên quan đến anh được.
Lý Trăn Nhiên trầm ngâm rồi nói: "Nếu cháu nhất định phải biết thì sao? Chú La, trong nhà họ Lý hiện giờ có người đang giở trò quỷ. Lão Tứ có lẽ là người mở đầu, cháu không biết tiếp theo có phải đến lượt cháu hay không. Mặc kệ lý do tại sao chú không chịu nói nhưng cháu cần biết sự thật thì mới có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình."
"Giở trò quỷ?" La Vân Quang nghe những lời này, đôi lông mày nhíu chặt lại. Chú có vẻ bực bội, "Chú vừa nghĩ ra, chú biết sẽ có vấn đề xảy ra mà!"
"Chú La?" Lý Trăn Nhiên gọi một tiếng.
La Vân Quang dường như đang suy nghĩ. Chú cau mày cúi đầu, tay phải nắm lại đặt bên môi, hồi lâu không nói một lời.
Lý Trăn Nhược sắp hết kiên nhẫn, Lý Trăn Nhiên đặt tay lên vai cậu, dùng sức đè xuống. Ý bảo cậu bình tĩnh.
Lúc này, vợ của La Vân Quang từ trên tầng hai đi xuống, nhắc nhở bọn họ đã muộn lắm rồi.
La Vân Quang lấy lại tinh thần, đứng lên nói với hai người, "Cũng muộn rồi, xung quanh đây chẳng có cái khách sạn nào tốt cả, hai đứa ở tạm đây một đêm đi."
Lý Trăn Nhiên không từ chối, đáp: "Cảm ơn chú, nghe theo chú hết."
Nhà có phòng nhưng không có dư nhiều chăn đệm nên vợ chú để hai người ngủ chung một phòng. La Vân Quang hỏi thử xem như vậy có được không, Lý Trăn Nhiên đáp không sao, thế cũng được.
Lý Trăn Nhiên từ phòng vệ sinh đi ra. Vào phòng đóng cửa lại, thấy Lý Trăn Nhược ngồi thẫn thờ trên giường, anh nói: "Anh tắt đèn nhé."
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Lý Trăn Nhiên tắt đèn, trước mắt một mảnh đen sì. Anh đứng tại chỗ một lát đến khi mắt thích ứng với bóng tối mới dựa theo ánh đèn từ ngoài chiếu vào chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống.
Anh chạm vào tay Lý Trăn Nhược, nắm lấy tay cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Lý Trăn Nhược: "Chú ấy biết chúng ta tới nhưng vẫn luôn trốn chúng ta cả ngày hôm nay. Những lời chú nói hôm nay, một câu em cũng không dám tin."
Bao lâu nay, cậu vẫn cố gắng tìm ra sự thật. Đi hết chỗ này chỗ kia tìm người có khả năng biết gì đó, mà La Vân Quang lại khác. Chú không thành thật như dì Ngô hay Triệu Vũ Thịnh. Chú là cánh tay đắc lực của Lý Giang Lâm, mỗi một câu chú nói đều rất thật nhưng cũng có thể là lời nói dối tuỳ tiện.
Câu nào có thể tin được đây?
Lý Trăn Nhiên kéo cậu đến cạnh mình, ôm vào lòng, "Không cần nghĩ nhiều thế đâu. Câu nào là thật, câu nào là giả chúng ta có thể phân biệt được. Giống như lúc nãy em nói, chúng ta đã biết được rất nhiều thứ rồi. Những gì chú La giấu giếm, ngay cả khi không thông qua chú thì cũng có ngày chúng ta biết được nó."
Lý Trăn Nhược úp mặt vào lồng ngực anh, "Nếu em thật sự chỉ là một con mèo thì tốt biết mấy."
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút, nói: "Cũng không tệ."
Môi trường xung quanh xa lạ nhưng không gian rất yên tĩnh. Hơn nữa, nằm trong vòng tay của Lý Trăn Nhiên, chẳng qua bao lâu Lý Trăn Nhược đã ngủ mất.
Một giấc ngủ nặng nề. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lật người lại mới nhận ra Lý Trăn Nhiên đã dậy từ sớm.
Lý Trăn Nhược dụi mắt, nhìn trần phòng xa lạ mới nhớ ra đây là chỗ nào. Sau đó như nhận ra ra điều gì, cậu rời giường chuẩn bị tiếp tục dành thời gian cho La Vân Quang.
Cậu mặc quần áo vào rồi kéo rèm ra. Ánh mặt trời chiếu vào, cậu thấy Lý Trăn Nhiên đang đứng nói chuyện với La Vân Quang ở vườn hoa dưới tầng.
La Vân Quang xắn tay áo sắp xếp lại những chậu hoa.
Lý Trăn Nhược kéo cửa sổ ra, nghe thấy anh nói: "Chú La, chú nghĩ rằng người đó sẽ gây bất lợi với bố cháu?"
La Vân Quang vốn cúi đầu không nói gì, lúc này lại ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Chú không thể mang theo bí mật này vào quan tài được. Từ ngày sự việc của Lão Tứ lộ ra, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày. Cháu không hy vọng người khác bị liên lụy."
Từ tối qua La Vân Quang đã có chút bực, hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn. Chú nhìn anh, đột nhiên ném cái chậu trong tay đi.
Chậu hoa rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thuý. Lý Trăn Nhược không khỏi sửng sốt.
La Vân Quang nói: "Cháu đã bao giờ nghĩ vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng không? Cháu có đặt mình vào vị trí của bố cháu chưa?"
Lý Trăn Nhiên trầm giọng nói: "Còn bọn cháu thì sao? Bọn cháu không phải là một mạng người chắc? Lão Tứ chết cũng không biết thân thế của mình?"
Nghe được lời này, Lý Trăn Nhược đưa tay che mặt.
La Vân Quang nhìn Lý Trăn Nhiên, trong mắt lập lòe một tia hung ác. Chú hung hăng nói: "Được, nếu cháu muốn biết chú sẽ nói cho cháu biết. Cháu đừng có hối hận."
Lý Trăn Nhiên hít sâu một hơi, đứng thẳng người, đáp lại: "Không hối hận."
La Vân Quang gằn từng chữ một, "Bốn đứa các cháu đều không phải con ruột của Lý Giang Lâm."
Mắt Lý Trăn Nhược mở to, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Đôi tay nắm chặt lấy bệ cửa sổ, cậu cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày lại, che giấu cảm xúc rất tốt nhưng muốn nói gì đều đã muộn rồi.
La Vân Quang nói xong câu đó, cúi đầu tiếp tục xử lý đống hoa.
Lý Trăn Nhược đã sớm biết mình không phải con của Lý Giang Lâm. Mặc dù cậu rất bất ngờ nhưng người chịu đả kích lớn hơn có lẽ là Lý Trăn Nhiên.
Hoảng hốt quay người chạy về phía cửa rồi chạy xuống tầng dưới, Lý Trăn Nhược xỏ dép lê chạy vào trong vườn, thở hổn hển túm lấy cánh tay Lý Trăn Nhiên.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi anh có muốn tin lời của La Vân Quang hay không?
Lý Trăn Nhiên vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, nhìn về phía chú La, "Chú La, lời này của chú có ý gì, chú biết không?"
La Vân Quang không ngẩng đầu lên, "Chú đã bảo cháu đừng có hỏi, cháu nhất định cứ hỏi. Cháu không phải muốn biết vì sao à? Lý Giang Lâm và Chu Vận không có con, không phải Chu Vận không thể sinh mà là Lý Giang Lâm không thể. Bốn đứa các cháu là được nhận nuôi. Còn là do chính chú tìm mấy đứa về."
Nói đến đây, chú tạm dừng một chút. Lau sạch đất dính trên cái kéo cắt cây đặt bên cạnh giàn hoa, chú nói tiếp: "Trăn Thái được mua lại của một đôi vợ chồng trẻ. Trăn Tự và Trăn Nhược có mẹ bị đàn ông vứt bỏ, không muốn sinh nó ra nhưng lại không muốn làm vậy. Còn cháu, thân phận đơn giản nhất, là trẻ mồ côi, bố mẹ coi như đã mất. Các cháu đều được đưa về như đứa con ngoài giá thú. Lý Giang Lâm không muốn nói cho mấy đứa biết sự thật, chú tin là mấy đứa cũng chẳng muốn biết." Nói xong câu cuối cùng này, La Vân Quang cố tình liếc Lý Trăn Nhiên một cái.
Lý Trăn Nhược vẫn còn thất đảm kinh hồn. Cậu từng nghĩ đến vô số khả năng nhưng lại không ngờ được điều này. Cậu muốn nhìn vẻ mặt của La Vân Quang, muốn phân biệt xem là chú nói thật hay nói dối. Nhưng chẳng rõ vì sao cậu lại tin câu này là thật.
La Vân Quang đặt kéo xuống, đứng dậy nói với Lý Trăn Nhiên: "Chú đã nói là cháu sẽ không muốn biết mà. Bí mật này vẫn là cháu và chú cùng nhau mang xuống quan tài thôi, Lý Nhị thiếu à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.