Chương 22: CHƯƠNG 22
Văn Sơ Tình
18/05/2015
Sở Nhi, vì sao, vì sao em lại quên mất anh?…
Sở Ninh nói xong câu ấy thì gục luôn vào lòng tôi.
Tiếp theo là một mảnh hỗn loạn.
Rung chuông gọi quản gia, chúng tôi vội vàng đưa Sở Ninh xuống lầu, đặt anh lên giường trong phòng ngủ, đêm nay Sở Ninh sốt cao, hai chân bị chuột rút, luôn lẩm bẩm trong miệng điều gì…
Bác sĩ gia đình tới nơi, giúp anh thở oxi, tiêm ống thuốc còn to hơn ngón tay cái của tôi, còn đem theo một đống đồ nghề tôi không biết tên.
Lúc Sở Ninh phát bệnh nặng nhất, tôi răm rắp nghe lời quản gia và bác sĩ lấy ra băng vải, trói chặt cơ thể anh vào giường…
Một đêm, tôi ngồi bên cạnh Sở Ninh, nhìn anh bị cơn đau giày vò, trái tim tôi quặn lên đau đớn.
Sở Ninh nói xong câu ấy thì gục luôn vào lòng tôi.
Tiếp theo là một mảnh hỗn loạn.
Rung chuông gọi quản gia, chúng tôi vội vàng đưa Sở Ninh xuống lầu, đặt anh lên giường trong phòng ngủ, đêm nay Sở Ninh sốt cao, hai chân bị chuột rút, luôn lẩm bẩm trong miệng điều gì…
Bác sĩ gia đình tới nơi, giúp anh thở oxi, tiêm ống thuốc còn to hơn ngón tay cái của tôi, còn đem theo một đống đồ nghề tôi không biết tên.
Lúc Sở Ninh phát bệnh nặng nhất, tôi răm rắp nghe lời quản gia và bác sĩ lấy ra băng vải, trói chặt cơ thể anh vào giường…
Một đêm, tôi ngồi bên cạnh Sở Ninh, nhìn anh bị cơn đau giày vò, trái tim tôi quặn lên đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.