Gấu Ơi, Giúp Anh!

Chương 11

Lam Tiểu Mị

13/05/2013

Về đến nhà, Thư Hoán vừa vào phòng khách gặp Từ Vĩ Kính. Thấy bộ dạng cô như thế, anh ngẩn người một lúc. Thư Hoán càng xấu hổ không dám nhìn, vội vàng lao lên lầu với tốc độ như tên lửa, về phòng tắm nước nóng.

Tắm sạch sẽ xong bước ra, Thư Hoán mới nhớ áo ngủ trước đó đã đưa đi giặt, chưa lấy về, còn quần áo buổi sáng thay ra đã vứt trong chậu giặt, cô đành tìm một chiếc áo pull dài từ tủ quần áo mặc vào, sau đó bắt đầu sấy tóc, dọn dẹp phòng ngủ.

Lúc Từ Vĩ Trạch đẩy cửa bước vào, cô đã sấy tóc khô rồi, mái tóc được kẹp vội vàng bằng một chiếc kẹp to, chân trần và đang dọn dẹp lại đống quà của Từ Vĩ Trạch mà buổi sáng cô chưa kịp cất.

Thấy cô, Từ Vĩ Trạch lập tức huýt sáo: “Wow, em đón tiếp anh thế này, không đề phòng tí nào à?”

Thư Hoán đã tê liệt với kiểu tự xông vào của anh, mệt mỏi nói: “Đề phòng cái gì? Em có được tính là phụ nữ không?”

Cô đã chai lỳ mất rồi. Cứ thế này, chỉ sợ ngay cả lúc đi tắm Từ Vĩ Trạch xông vào thì cô cũng vẫn thản nhiên như thường, tiếp tục kỳ cọ thôi.

Từ Vĩ Trạch chống cằm vẻ nghĩ ngợi, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cũng đúng, em như bà cụ non ấy, còn sợ cái gì …”

“…=_=”

“Đúng rồi, lúc nãy em bận gì thế?”

“Dọn dẹp giày dép và quần áo. Ủa, hộp của đôi giày này không phải là cái này.” Thư Hoán quỳ xuống lục tìm, “Cũng không phải cái này, lạ thật …”

“Này.” Từ Vĩ Trạch lên tiếng vẻ khó chịu – không – nổi sau lưng cô: “Em không cần phải thế chứ”.

Thư Hoán hỏi:” Em sao nào?”

“Em chỉ mặc một cái áo pull, còn quỳ như thế … “

Thư Hoán kéo vạt áo: “Có phải em khỏa thân đâu. Trong phòng ngủ của mình thì cần gì phải ý tứ”.

“Dù sao anh cũng là đàn ông mà.”

Thư Hoán nói tiếp rất tự nhiên: “Nhưng em có phải phụ nữ đâu”.

Từ Vĩ Trạch vội nói: “Này, trước mặt anh thì đúng là thế. Nhưng với người khác thì chưa chắc, rất nhiều người ăn tạp đấy, em vẫn nên cẩn thận thì hơn”.

“… Còn người nào khác chưa gõ cửa mà xông bừa vào phòng của em hay sao?”

Thư Hoán dọn dẹp giày dép xong lại bắt đầu dọn những thứ linh tinh, tay cầm “bra” mới lên cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng họa tiết này đương nhiên rất đẹp, nhẹ nhàng thanh thoát, giống một tác phẩm nghệ thuật nhưng cảm giác vẫn không quen lắm.

Thư Hoán bất giác làu bàu: “Mua cái này làm gì, thật là …”

“Cũng như giày, ngoài mặt mỹ quan ra thì nó còn là thứ liên quan đến sức khỏe con người, không thể qua loa được.” Từ Vĩ Trạch luôn có bản lĩnh nói về mọi thứ với vẻ đường hoàng nghiêm chỉnh, “Anh mua chúng là biểu lộ sự quan tâm đến sức khỏe của em mà”.

“…Được thôi.”

Từ Vĩ Trạch vẫn hỏi vẻ thú vị: “Em thích cái nào nhất?”

“-_- … Không nói anh biết”.

“Đừng xấu hổ thế, chỉ là chất liệu thôi mà, nghĩ nhiều làm gì. Anh thấy cái màu xanh rất đẹp, cái không đường may ấy, kỹ thuật quá cao …”

“Thấy Từ Vĩ Trạch sảng khoái định cầm lên để tiến hành giải thích, Thư Hoán xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, vội cướp lấy túi ấy.

Kỳ thực Từ Vĩ Trạch không cầm chặt, cô kéo mạnh, chiếc túi liền bay lên không trung, đồ trong đó rơi ra như hoa rụng, trong đó có một cái bay hơi cao, móc chính xác vào chùm đèn treo trên trần nhà.

Thư Hoán đờ người. Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn người nhìn, sờ cằm: “Hừm …”.

Thư Hoán tức quá, xé luôn bao giấy, đánh anh: “Tại anh hại đấy! Mau lấy nó xuống đi! >III<”.

“Được rồi, được rồi, anh lấy nó xuống là được mà.”

“Làm sao lấy được?”, sofa và chiếc ghế duy nhất trong phòng dù cho có xếp chồng lên cũng không tới.

Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Anh bảo người làm lấy thang xếp lên”.

“Anh…anh còn bảo người ta lên đây, anh chê em chưa đủ mất mặt hay sao? T_T”.

“Được rồi, được rồi”, Từ Vĩ Trạch an ủi cô, “Đừng cuống, để anh làm thang, được chưa?”

“Thang người à?”

Từ Vĩ Trạch đã sẵn sàng, chỉ lên vai mình: “Lên đi”.

Thư Hoán chỉ vào mũi cô: “Em … em lên?”

Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn người: “Không thế thì chẳng lẽ anh đạp lên em?”

Một chân anh cũng đủ đạp cô bẹp dí rồi.

Thư Hoán vừa tức vừa cuống, đành nói: “Vậy anh không được nhìn lên!”

Từ Vĩ Trạch rất phóng khoáng: “Yên tâm, anh không có hứng nhìn con trai”.

“...”

Thư Hoán đành trèo lên đôi vai rộng khỏe của anh trước, sau đó nắm lấy tay anh, để mặc cho đôi tay mạnh mẽ của anh giữ lấy cô, e dè đứng thật vững, rồi buông một tay ra, cố gắng với lấy cái bra chết tiệt kia.

“Này, tay anh đặt ở đâu thế hả?”

“Hứ? Anh chỉ đỡ lấy em thôi mà.”

“Anh đừng sờ mó lung tung!”



Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội:”Anh có làm đâu”.

Khó khăn lắm mới lấy được cái thứ gây họa kia, Thư Hoán tức muốn run người: “Anh, thả em xuống”.

“Cẩn thận một chút”.

“Không được ngẩng đầu lên!”

“Anh đâu có …”

Lúc trèo lên còn suôn sẻ, lúc xuống thì loạn xạ cả lên. Thư Hoán vừa cuống vừa tức, hoàn toàn không giữ được thăng bằng. Từ Vĩ Trạch tính toán chuẩn chiếc giường sau lưng, mặc cô hét lên rồi bật ngửa ra sau, an toàn rơi xuống giường.

“Ha ha ha ha…”

Thấy anh cười trên sự đau khổ của cô, Thư Hoán hồi phục lại sau cơn hoảng loạn, thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì, anh dám nói anh chưa nhìn lén đi, em đánh chết anh!”

Từ Vĩ Trạch ngồi xuống cạnh giường, cười nói: “Cho dù nhìn lén thì nhiều nhất cho em nhìn lại là được”.

Sau đó tỏ vẻ như sắp cởi cúc áo vậy.

Thư Hoàn tức điên người, túm lấy gối đầu đập vào anh: “Đi chết đi!”.

Từ Vĩ Trạch cười và đón lấy gối, rồi lại túm lấy chân cô đang đạp đến. Ném bao nhiêu thứ để xả giận mà hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại trong lúc đó còn bị anh đè xuống nữa.

Từ Vĩ Trạch bình thường lúc nào cũng thích tìm thứ gì đó để dựa, bộ dạng rất lười biếng, cứ như không đứng thẳng được, trên thực tế vóc dáng anh cao ráo, sức lực lại càng không thể xem thường.

Anh cười híp mắt, chỉ dùng một nửa công lực. Thư Hoán đã không nhúc nhích gì được, bị anh đè đến mức chỉ thấy mắt mũi tối sầm lại.

“Này ..”.Thư Hoán ra sức vật lộn dưới lồng ngực rắn chắn của anh. “Em … em không thở được …”.

Từ Vĩ Trạch cười, chống người lên, nhường chút không khí cho cô.

Thư Hoán thở phù phù: “Đi…đi ra … anh nặng chết đi được ….”

Từ Vĩ Trạch chỉ cười nhìn cô chứ không buông ra. Khoảng cách và tư thế của hai người quá mờ ám, đôi chân trần của Thư Hoán cảm giác được chất vải thô nhám của quần anh, bất giác thấy ngượng ngùng.

“Cô …”

Cánh cửa vốn khép hờ bị đẩy ra, người đàn ông bước vào thấy hai người thì như sững sờ, nói ngay: “Xin lỗi, tôi quên gõ cửa”. Sau đó lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Đến ba giây sau Thư Hoán mới phản ứng, hú lên một tiếng rồi một cước đạp bay Từ Vĩ Trạch: “Danh dự của tôi!!! T_T”

“Sao vậy?”

“Anh trai anh nhất định sẽ nghĩ là chúng ta đang làm chuyện đó!”

Từ Vĩ Trạch nằm nghiêng trên giường, một tay chống vào má, cười nói: “Chuyện đó nào?”

Cúc áo của anh vẫn mở, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười, có phần vô lại, mà cũng rất gợi cảm.

Thế nhưng Thư Hoán hoàn toàn không rung động trước sắc đẹp chói lòa của anh, cuống quýt nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống lầu.

Thư Hoán mới chạy xuống nửa chừng thì Từ Vĩ Kính cũng vừa ra phòng khách, Thư Hoán gọi anh một tiếng, anh ngừng lại, bình thản xoay người, nhìn cô hì hục chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển: “Anh … anh tìm em có việc gì ạ?”

Từ Vĩ Kính trấn tĩnh trả lời cô: “Không có gì, tôi chỉ thấy cô mắc mưa, muốn hỏi xem có cần thuốc cảm hoặc canh gừng gì đó không”.

Sau đó lại nhìn cô: “Có cần không?”

Lồng ngực Thư Hoán phập phồng: “Em … em và Từ Vĩ Trạch …”

“Hử?”

“Bọn em không làm gì hết, chỉ đùa thôi, mà đúng lúc anh ấy đè lên người em.”

Từ Vĩ Kính lặng lẽ nhìn cô: “Có liên quan gì đến tôi sao?”

Thư Hoán bỗng hoảng thêm: “Em … em chỉ muốn anh biết, em không phải loại người đó …”

Từ Vĩ Kính vẫn rất bình tĩnh: “Ừ. Vậy cô có cần canh gừng không?”

Thư Hoán có đầy cả một bụng những lời muốn nói, nhưng đối với sự bình thản không chút ấm áp của anh, lại chẳng biết nói gì nữa.

Cô rất sợ bị Từ Vĩ Kính hiểu lầm, còn đối với Từ Vĩ Kính, đây có phải hiểu lầm hay không thì có thể cũng chẳng khác nhau là mấy.

Từ Vĩ Kính như một bức tường, lạnh lẽo, cứng ngắc. Có lúc cho cô cảm giác hơi mềm mại, nhưng thực sự khi giơ tay chạm vào lại là sự lạnh lẽo vô cùng.

Cô đang thấp thỏm bỗng có cảm giác muốn khóc.

“Từ Vĩ Kính”

Từ Vĩ Kính nhìn cô.

“Thực ra em …”

Ánh mắt của anh bỗng hướng lên cao hơn, nhìn phía sau lưng cô, Thư Hoán hoang mang quay đầu lại.

Từ Vĩ Trạch đứng trên cầu thang, trong tay cầm đôi dép lê gấu trúc của cô, đang nhìn về phía họ.

“Tôi bảo nhà bếp nấu chút canh cho cô”.

Từ Vĩ Kính đi rồi, Thư Hoán đờ đẫn đứng đó, nghe Từ Vĩ Trạch gọi cô: “Gấu Hoán”, mới cố gắng ra vẻ bình thản quay người lại. Từ Vĩ Trạch đến trước mặt, vỗ vỗ đầu cô rồi quỳ xuống, nắm lấy gót chân nhỏ gầy của cô, giúp cô mang dép vào.

“Để chân trần chạy lung tung sẽ cảm lạnh đấy, lớn thế này rồi còn ngố thế”.



Chân chạm xuống đất thật lạnh, nhưng lòng bàn tay Từ Vĩ Trạch lại ấm áp mềm mại. Thư Hoán không kìm được sụt sịt mũi.

“Thực ra anh trai anh không phải người bảo thủ đâu.”

Mãi lâu sau Thư Hoán mới tỏ ra vui vẻ: “Thế à?”

“Chỉ là đang đóng kịch thôi, anh ấy cũng chỉ là anh trai, em cần gì chú ý đến suy nghĩ của anh ấy.”

“Không, em chỉ …”

Từ Vĩ Trạch bỗng nói: “Này, chắc em không yêu anh rồi đấy chứ?”

Nước mắt sắp tuôn của Thư Hoán lập tức chảy ngược vào trong, rùng mình nổi da gà: “Từ Vĩ Trạch, anh đổi giọng khác đi được không?”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô cười, bất thần hỏi: “Vậy chẳng lẽ em đã yêu anh trai anh?”

Câu hỏi ấy quá bất ngờ, Thư Hoán không kịp trả lời.

Từ Vĩ Trạch tắt nụ cười, nhìn cô: “Anh nói đúng rồi?”

Thư Hoán cũng phản ứng: “Thèm … thèm vào ấy”.

Hai người nhìn nhau một lúc rồi Từ Vĩ Trạch lại cười vẻ thoải mái: “Wow, không phải chứ, còn dám để ý đến anh trai anh à?”

Thư Hoán cuống đến nỗi mặt đỏ lên, chối đây đẩy: “Em không có, em không có!”

Từ Vĩ Trạch khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, ung dung nói: “Anh trai anh siêu xuất sắc!”

“Em biết”.

“Cũng đẹp trai chẳng thua anh bao nhiêu!”

“Em biết”. Đồ tự sướng!

“Thế nên … em cũng có thể tưởng tượng, có bao nhiêu cô gái thích anh ấy”

“Em biết”.

“Đến giờ anh ấy vẫn độc thân, nguyên nhân chắc em cũng hiểu.”

“Em biết”.

“Anh trai anh là người rất khó tính, anh thật sự không nghĩ ra người phụ nữ sau này anh ấy thích sẽ là người thế nào.”

Thư Hoán đã đạt đến cực hạn: “Em biết, em biết, em đều biết hết!”

“Biết là được. Em nhìn mình xem, em hoàn toàn chẳng có dự tính gì cho tương lai. Chúng ta học xong đại học, theo lý thì đều phát triển sự nghiệp rất tốt. Công ty anh có một trưởng phòng hành chính là bạn cùng khoa, cùng khóa với em, bây giờ lương của cậu ta một năm đạt cả triệu tệ, còn em bây giờ ngay cả công việc ổn định cũng không có. Thế là đã thua xa người ta rồi”

“…”

“Còn nữa, em cũng chỉ là hơi xinh xắn thôi chứ không phải đẹp gì cho lắm. Ngực không đủ to, mắt không đủ sâu, mũi cũng không đủ thẳng, miệng cũng không đủ nhỏ, tóc cũng không đẹp, phía bên trán này … ôi em tiêu rồi, còn mọc mụn nữa!”

Từ Vĩ Trạch kể xong, Thư Hoán đã không nói nổi.

Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn kỹ rồi giật mình, vội đưa tay giữ lấy mặt cô: “Em sắp khóc à?”

Thư Hoán mắt đỏ hoe, đẩy anh ra: “Em không có, tránh ra.”

Từ Vĩ Trạch luống cuống chân tay: “Này, anh đùa đấy, đừng tưởng thật. Trước kia anh thường nói xấu em, em cũng đâu có sao”.

Lần này khác, anh đã miêu tả sự thất bại trong cuộc sống của cô quá chân thực.

“Được rồi, được rồi, lúc nãy anh nói bậy đấy. Thực ra em không thất bại, cũng không xấu xí.”

Vô dụng. T_T

“Được rồi, với tiêu chuẩn người bình thường thì em rất thông minh, xinh đẹp, dáng người cũng được. Đồ chơi em thiết kế chẳng phải rất được ưa chuộng sao, em xem trang web của em lượt view cao thế nào, ngay cả anh cũng thích.”

Quá muộn. T_T

Trước sự rầu rĩ của cô, Từ Vĩ Trạch đưa tay, giữ chặt lấy khuôn mặt cô.

Thư Hoán có phần thắc mắc, sau đó anh áp sát lại, rất trịnh trọng hôn lên trán cô một cái.

Cô nghe Từ Vĩ Trạch nói với giọng dịu dàng lạ thường: “Đây là sự khích lệ của tình yêu”.

Thư Hoán đang chìm đắm trong sự tự ti bỗng có chút cảm động.

“Hoàng tử ếch xanh, ếch xanh cũng sẽ biến thành công chúa. Nên em được anh hôn thế này thì đá cũng biến thành vàng”.

“…=_=”

Cuối cùng Thư Hoán cũng cho anh một đấm.

“Được rồi, biết đánh người là chứng tỏ hồi phục nguyên khí rồi”, giọng Từ Vĩ Trạch nghe rất thản nhiên, sau đó anh vò rối mái tóc cô.

Thư Hoán làu bàu trách móc: “Ghét…”.

Từ Vĩ Trạch cười nói: “Mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc, ngày mai trời sẽ lại sáng thôi”.

“Ừm”.

Từ Vĩ Trạch đi ngược về phía cô hai bước rồi quay đầu nhìn cô, ánh đèn để lại trên gương mặt anh một cái bóng mờ mờ: “Chúc ngủ ngon. Gấu Hoán”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gấu Ơi, Giúp Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook