Chương 49
Lam Tiểu Mị
13/05/2013
Ăn sáng xong, Thư Hoán mắt đỏ hoe kéo hành lý ra
cửa.
“Gấu Hoán anh đi cùng em nhé?”
“Đừng mơ!”
“Nhưng một mình em đi xa, anh không yên tâm. Bây giờ chắc em cũng biết, đàn ông đáng sợ thế nào rồi chứ?” Lúc anh nói còn chỉ vào mũi mình mà không hề xấu hổ.
“….” Còn phải nói sao.
“Đàn ông xa lạ ở nơi xa lạ thì càng đáng sợ. Một cô gái đơn độc như em đi xa thật không an toàn. Thế này đi, em đợi một chút, đưa lịch trình cho anh, anh mua thêm một vé rồi chúng ta cùng đi nghĩ mát. Xem như quà bồi thường nhé.”
Thế là Thư Hoán hoàn toàn mụ mẫm. Một mình ra nước ngoài cô cũng thấy sợ hãi, huống hồ chân vẫn còn đau, cơ thể lại mệt rã rời, ngay cả sức để mở nắp chai nước cô còn không có. Có Từ Vĩ Trạch bên cạnh sẽ an toàn hơn nhiều, thế là Thư Hoán cũng ngầm đồng ý cho anh mua vé máy bay.
Đến khi cả hai ra sân bay, lên máy bay rồi, Thư Hoán nghi ngở hỏi: “Tại sao lại là hạng VIP?”
“Vì may mắn, ghế hết rồi, họ giúp chúng ta tăng hạng miễn phí”
Thư Hoán “ồ” lên một tiếng vẫn rất sung sướng. Lên được hạng VIP miễn phí là chuyện tốt, cô chỉ nghe nói qua chứ không ngờ sẽ đến lượt mình.
Thật sự quá mệt, suốt chặng đường Thư Hoán ngủ trong vòng tay Từ Vĩ Trạch, ngay cả bữa ăn trên máy bay cũng do anh đút cho. Cũng may hạng VIP ngoài họ ra thì không còn ai, không sợ bị cười nhạo.
Chuyến bay này lâu đến bất ngờ, giữa đường còn chuyển máy bay một lần, Thư Hoán nhớ là phải chuyển ở Hồng Kông nhưng nơi cô đặt chân xuống lại là Singapore. Tuy nghi ngờ nhưng Từ Vĩ Trạch đã đảm bảo “Máy bay sẽ không bay nhầm nơi đâu, nhất định là em nhớ sai rồi”, lại thêm sức cám dỗ của cửa hàng miễn thuế ở sân bay, cô cũng quên luôn chút nghi ngờ đó.
Đến nơi thì đã mười giờ tối, Thư Hoán ngô nghê rời khỏi máy bay, tuy cô không có cảm giác về phương hướng, địa lý cũng rất tệ, tiếng Anh lại không giỏi nhưng cô cũng cảm thấy, hình như là…
“Sân bay Malé?”
Từ Vĩ Trạch giả vờ không có gì xảy ra, ngó dáo dát xung quanh.
“Thư Hoán tức muốn điên: “Tại sao lại đến Maldives, Campuchia của em đâu?”
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Ủa, chắc chúng ta lên nhầm máy bay rồi”
Thư Hoán tức phát khóc: “Nói bậy! Anh là đồ lừa đảo! Vậy… vé máy bay rồi chỗ ăn ở của em thì sao? Anh trả vé máy bay cho em, trả tiền đặt cọc lại cho em!”
Từ Vĩ Trạch dỗ dành: “Được, được, được, lát nữa anh sẽ đền cho em”
Đêm đã khuya cũng chẳng thể nghĩ được gì, sân bay Malé nằm trên một đảo nhỏ, bốn bề quạnh quẽ, muốn quay về trừ khi cô mọc thêm cánh.
Đã có nhân viên khách sạn đợi họ ở sân bay, Thư Hoán đành đi theo, lên thuyền Dolnis, rời khỏi sân bay, đến khách sạn trên đảo qua đêm trước, ngày mai nghĩ cách khác.
Tối đó Từ Vĩ Trạch lại rất đàng hoàng, chỉ nằm ngủ trên giường với cô, ôm cả cô lẫn chăn, không bắt nạt gì cô cả.
Thư Hoán mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong lòng anh, lại còn nằm mơ, mơ thấy gì cô không nhớ nhưng cảm giác dường như rất vui.
Hôm sau cô thức dậy trong cảm giác nghẹt thở do bị anh nhéo mũi, Thư Hoán không phản kháng trước hành động vô lương tâm ấy, chỉ ăn qua loa điểm tâm, Trời vẫn còn tối, cô bị lôi ra ngoài, lên máy bay hướng tới đảo Hilton.
Thư Hoán vốn mơ mơ màng màng, vì đeo tay nghe máy bay phát nên dù tiếng động cơ có ầm ầm cũng vẫn thấy buồn ngủ kinh khủng. Thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh sắc phía dưới, cô đã tỉnh hẳn.
Đó là màu xanh đại dương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, qua cửa sổ máy bay có thể nhìn rõ mặt biển xanh ngọc mỗi lúc một xa, nhưng không hề biến mất, đủ mọi loại màu xanh từ nhạt đến đậm trải dài ngút tầm mắt, bát ngát vô tận. Đến độ cao cao nhất, Ấn Độ Dương như một mảng lông thiên nga màu xanh, hàng ngàn đảo san hô nằm rãi rác, được một màu xanh như ngọc lục bảo bao bọc. Đó là một vẻ đẹp mà không từ ngữ nào miêu tả được.
Trong tíc tắc Thư Hoán đã thấy mình như có thể bay, trong cảnh thần tiên như hư như thực này, cô quên hết những bực bội trước đây, vui sướng đến độ cứ kéo tay Từ Vĩ Trạch nói: “Anh nhìn kìa, nhìn kìa!”
Cũng không biết Từ Vĩ Trạch có nghe thấy hay không, chỉ mỉm cười đưa tay ôm lấy cô.
Xuống sân bay đã có nhân viên khách sạn đến đón, là một người trẻ tuổi có nụ cười đáng yêu. Hai người cũng chỉ có mỗi va li hành lý của Thư Hoán nên có thể gọi là khá nhẹ nhàng.
Khách sạn Hilton trên Malé lúc trước đúng là vừa nhỏ vừa đắt, nội thất với bữa sáng thật không xứng với số tiền bỏ ra, chắc chỉ có công tử như Từ Vĩ Trạch mới cảm thấy ở đó tốt hơn là ngủ qua đêm tại sân bay.
Nên cho dù đã nghe danh khách sạn Hilton từ lâu nhưng Thư Hoán cũng không thấy mong chờ gì, cô vốn nghĩ rằng chắc cũng chẳng hơn nhau bao nhiêu đâu, chỉ biết lừa tiền thiên hạ. Dù sao cô cũng không phải người kén chọn, tạm bợ cũng có thể ở được, chỉ cần đừng quá đắt.
Thế nhưng ngoài bãi cát trắng và rừng cây, trời biển bao la xanh biếc trên đảo ra thì mọi nơi ở trên đảo đều vượt xa dự đoán của cô.
Biệt thự khá rộng, gấp bốn, năm lần, căn hộ chung cư nhỏ của cô, ước tính khoảng hai, ba trăm mét vuông, vừa có đình phía trước vừa có sân phía sau, rất có ấn tượng xa hoa và sang trọng.
Hai cánh cửa một dẫn ra rừng cây, một đưa đến bãi cát. Rừng cây xanh um rậm rạp dưới ánh nắng rực rỡ tôn vinh vẻ đẹp của bãi cát trắng, tất cả trở nên tươi mới hơn bao giờ hết.
Từ căn phòng đặc biệt đến bãi cát trắng trong sân, từ vòi phun ở bệ rữa tay đến bồn tắm trong nhà, phòng tắm lộ thiên, đến những mỹ phẩm cho nhà tắm đều được trang bị đầy đủ khiến Thư Hoán cảm thấy mới lạ và tò mò vô cùng.
Đến khi vào phòng ngủ, nhìn hoa tươi và khăn lông được gấp gọn trên giường, lại có chữ “Happy Honeymoon”, Thư Hoán bỗng có cảm giác mãnh liệt là mình bị lừa.
“Khoan, khoan đã, cái gì mà tuần trăng mật? Em… em và anh có phải là…”
Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: “Đâu có, anh chỉ báo vậy thôi, như thế có thể có champagne và bánh kem miễn phí. Bánh kem miễn phí đấy, em không thích sao?”
“Thế… thế à?”
Ngẫm nghĩ lại, rồi nhìn thêm lượt nữa, Thư Hoán nhận ra điều khác lạ: “Tại sao chỉ có một phòng ngủ? Anh… đồ lừa đảo..”
Từ Vĩ Trạch lại càng tỏ ra vô tội: “Anh sẽ không làm gì em đâu. Chẳng phải em muốn tiết kiệm sao? Hai ngươi ở một phòng là vừa đẹp mà”
“…”
“Hơn nữa bây giờ muốn đặt phòng ngay căn bản là không thể”
“…”
“Còn nữa, tiền phòng mỗi đêm một ngàn ba trăm đô, thêm mười phần trăm phí phục vụ, em có chắc mình muốn ở hai phòng không?”
Thư Hoán đành ngậm ngùi chấp nhận. Biết giá phòng rồi làm sao cô ngủ được nữa, cô vẫn không nỡ đốt tiền.
“Anh đảm bảo” Từ Vĩ Trạch lại đưa tay lên thề, “Chỉ cần em không muốn, anh nhất định sẽ không làm chuyện không quân tử đâu”.
“Gấu Hoán anh đi cùng em nhé?”
“Đừng mơ!”
“Nhưng một mình em đi xa, anh không yên tâm. Bây giờ chắc em cũng biết, đàn ông đáng sợ thế nào rồi chứ?” Lúc anh nói còn chỉ vào mũi mình mà không hề xấu hổ.
“….” Còn phải nói sao.
“Đàn ông xa lạ ở nơi xa lạ thì càng đáng sợ. Một cô gái đơn độc như em đi xa thật không an toàn. Thế này đi, em đợi một chút, đưa lịch trình cho anh, anh mua thêm một vé rồi chúng ta cùng đi nghĩ mát. Xem như quà bồi thường nhé.”
Thế là Thư Hoán hoàn toàn mụ mẫm. Một mình ra nước ngoài cô cũng thấy sợ hãi, huống hồ chân vẫn còn đau, cơ thể lại mệt rã rời, ngay cả sức để mở nắp chai nước cô còn không có. Có Từ Vĩ Trạch bên cạnh sẽ an toàn hơn nhiều, thế là Thư Hoán cũng ngầm đồng ý cho anh mua vé máy bay.
Đến khi cả hai ra sân bay, lên máy bay rồi, Thư Hoán nghi ngở hỏi: “Tại sao lại là hạng VIP?”
“Vì may mắn, ghế hết rồi, họ giúp chúng ta tăng hạng miễn phí”
Thư Hoán “ồ” lên một tiếng vẫn rất sung sướng. Lên được hạng VIP miễn phí là chuyện tốt, cô chỉ nghe nói qua chứ không ngờ sẽ đến lượt mình.
Thật sự quá mệt, suốt chặng đường Thư Hoán ngủ trong vòng tay Từ Vĩ Trạch, ngay cả bữa ăn trên máy bay cũng do anh đút cho. Cũng may hạng VIP ngoài họ ra thì không còn ai, không sợ bị cười nhạo.
Chuyến bay này lâu đến bất ngờ, giữa đường còn chuyển máy bay một lần, Thư Hoán nhớ là phải chuyển ở Hồng Kông nhưng nơi cô đặt chân xuống lại là Singapore. Tuy nghi ngờ nhưng Từ Vĩ Trạch đã đảm bảo “Máy bay sẽ không bay nhầm nơi đâu, nhất định là em nhớ sai rồi”, lại thêm sức cám dỗ của cửa hàng miễn thuế ở sân bay, cô cũng quên luôn chút nghi ngờ đó.
Đến nơi thì đã mười giờ tối, Thư Hoán ngô nghê rời khỏi máy bay, tuy cô không có cảm giác về phương hướng, địa lý cũng rất tệ, tiếng Anh lại không giỏi nhưng cô cũng cảm thấy, hình như là…
“Sân bay Malé?”
Từ Vĩ Trạch giả vờ không có gì xảy ra, ngó dáo dát xung quanh.
“Thư Hoán tức muốn điên: “Tại sao lại đến Maldives, Campuchia của em đâu?”
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Ủa, chắc chúng ta lên nhầm máy bay rồi”
Thư Hoán tức phát khóc: “Nói bậy! Anh là đồ lừa đảo! Vậy… vé máy bay rồi chỗ ăn ở của em thì sao? Anh trả vé máy bay cho em, trả tiền đặt cọc lại cho em!”
Từ Vĩ Trạch dỗ dành: “Được, được, được, lát nữa anh sẽ đền cho em”
Đêm đã khuya cũng chẳng thể nghĩ được gì, sân bay Malé nằm trên một đảo nhỏ, bốn bề quạnh quẽ, muốn quay về trừ khi cô mọc thêm cánh.
Đã có nhân viên khách sạn đợi họ ở sân bay, Thư Hoán đành đi theo, lên thuyền Dolnis, rời khỏi sân bay, đến khách sạn trên đảo qua đêm trước, ngày mai nghĩ cách khác.
Tối đó Từ Vĩ Trạch lại rất đàng hoàng, chỉ nằm ngủ trên giường với cô, ôm cả cô lẫn chăn, không bắt nạt gì cô cả.
Thư Hoán mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong lòng anh, lại còn nằm mơ, mơ thấy gì cô không nhớ nhưng cảm giác dường như rất vui.
Hôm sau cô thức dậy trong cảm giác nghẹt thở do bị anh nhéo mũi, Thư Hoán không phản kháng trước hành động vô lương tâm ấy, chỉ ăn qua loa điểm tâm, Trời vẫn còn tối, cô bị lôi ra ngoài, lên máy bay hướng tới đảo Hilton.
Thư Hoán vốn mơ mơ màng màng, vì đeo tay nghe máy bay phát nên dù tiếng động cơ có ầm ầm cũng vẫn thấy buồn ngủ kinh khủng. Thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh sắc phía dưới, cô đã tỉnh hẳn.
Đó là màu xanh đại dương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, qua cửa sổ máy bay có thể nhìn rõ mặt biển xanh ngọc mỗi lúc một xa, nhưng không hề biến mất, đủ mọi loại màu xanh từ nhạt đến đậm trải dài ngút tầm mắt, bát ngát vô tận. Đến độ cao cao nhất, Ấn Độ Dương như một mảng lông thiên nga màu xanh, hàng ngàn đảo san hô nằm rãi rác, được một màu xanh như ngọc lục bảo bao bọc. Đó là một vẻ đẹp mà không từ ngữ nào miêu tả được.
Trong tíc tắc Thư Hoán đã thấy mình như có thể bay, trong cảnh thần tiên như hư như thực này, cô quên hết những bực bội trước đây, vui sướng đến độ cứ kéo tay Từ Vĩ Trạch nói: “Anh nhìn kìa, nhìn kìa!”
Cũng không biết Từ Vĩ Trạch có nghe thấy hay không, chỉ mỉm cười đưa tay ôm lấy cô.
Xuống sân bay đã có nhân viên khách sạn đến đón, là một người trẻ tuổi có nụ cười đáng yêu. Hai người cũng chỉ có mỗi va li hành lý của Thư Hoán nên có thể gọi là khá nhẹ nhàng.
Khách sạn Hilton trên Malé lúc trước đúng là vừa nhỏ vừa đắt, nội thất với bữa sáng thật không xứng với số tiền bỏ ra, chắc chỉ có công tử như Từ Vĩ Trạch mới cảm thấy ở đó tốt hơn là ngủ qua đêm tại sân bay.
Nên cho dù đã nghe danh khách sạn Hilton từ lâu nhưng Thư Hoán cũng không thấy mong chờ gì, cô vốn nghĩ rằng chắc cũng chẳng hơn nhau bao nhiêu đâu, chỉ biết lừa tiền thiên hạ. Dù sao cô cũng không phải người kén chọn, tạm bợ cũng có thể ở được, chỉ cần đừng quá đắt.
Thế nhưng ngoài bãi cát trắng và rừng cây, trời biển bao la xanh biếc trên đảo ra thì mọi nơi ở trên đảo đều vượt xa dự đoán của cô.
Biệt thự khá rộng, gấp bốn, năm lần, căn hộ chung cư nhỏ của cô, ước tính khoảng hai, ba trăm mét vuông, vừa có đình phía trước vừa có sân phía sau, rất có ấn tượng xa hoa và sang trọng.
Hai cánh cửa một dẫn ra rừng cây, một đưa đến bãi cát. Rừng cây xanh um rậm rạp dưới ánh nắng rực rỡ tôn vinh vẻ đẹp của bãi cát trắng, tất cả trở nên tươi mới hơn bao giờ hết.
Từ căn phòng đặc biệt đến bãi cát trắng trong sân, từ vòi phun ở bệ rữa tay đến bồn tắm trong nhà, phòng tắm lộ thiên, đến những mỹ phẩm cho nhà tắm đều được trang bị đầy đủ khiến Thư Hoán cảm thấy mới lạ và tò mò vô cùng.
Đến khi vào phòng ngủ, nhìn hoa tươi và khăn lông được gấp gọn trên giường, lại có chữ “Happy Honeymoon”, Thư Hoán bỗng có cảm giác mãnh liệt là mình bị lừa.
“Khoan, khoan đã, cái gì mà tuần trăng mật? Em… em và anh có phải là…”
Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: “Đâu có, anh chỉ báo vậy thôi, như thế có thể có champagne và bánh kem miễn phí. Bánh kem miễn phí đấy, em không thích sao?”
“Thế… thế à?”
Ngẫm nghĩ lại, rồi nhìn thêm lượt nữa, Thư Hoán nhận ra điều khác lạ: “Tại sao chỉ có một phòng ngủ? Anh… đồ lừa đảo..”
Từ Vĩ Trạch lại càng tỏ ra vô tội: “Anh sẽ không làm gì em đâu. Chẳng phải em muốn tiết kiệm sao? Hai ngươi ở một phòng là vừa đẹp mà”
“…”
“Hơn nữa bây giờ muốn đặt phòng ngay căn bản là không thể”
“…”
“Còn nữa, tiền phòng mỗi đêm một ngàn ba trăm đô, thêm mười phần trăm phí phục vụ, em có chắc mình muốn ở hai phòng không?”
Thư Hoán đành ngậm ngùi chấp nhận. Biết giá phòng rồi làm sao cô ngủ được nữa, cô vẫn không nỡ đốt tiền.
“Anh đảm bảo” Từ Vĩ Trạch lại đưa tay lên thề, “Chỉ cần em không muốn, anh nhất định sẽ không làm chuyện không quân tử đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.