Gấu Ơi, Giúp Anh!

Chương 8

Lam Tiểu Mị

13/05/2013

Sáng hôm ấy, Từ Vĩ Kính từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì thấy Thư Hoán đã đứng ở cửa.

Thư Hoán vừa nhìn thấy anh, gò má đã đỏ lên, nói lớn: “Hôm nay em muốn chạy bộ với anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô có vẻ kỳ dị, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, nói: “Cô vẫn chưa được”.

“Em được mà.”

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô: “Cô chạy không nổi, tôi cũng không dừng lại đợi”.

“Được.”

“Cũng không có xe đến đón cô, cô chỉ có thể tự đi bộ mà về.”

“Em biết rồi.”

Từ Vĩ Kính không giống cô và quản gia Vương, chỉ chạy hai vòng cho có trong khu biệt thự, mà chạy vòng đường núi.

Tốc độ không nhanh lắm nhưng đoạn đường rất dài, để tiếp cận anh nên Thư Hoán mới chịu khó như thế, còn về chuyện có thể kiên trì đến cùng hay không thì chính cô cũng chẳng rõ.

Thấy Từ Vĩ Kính nhẹ nhàng bình thản chạy phía trước, tư thế cực chuẩn mê ly, cô rất muốn có thể được chạy sánh vai anh, nhưng thấy thực lực quá cách biệt nên đành thôi, để tránh tiêu hao sức lực ngay từ ban đầu, cuối cùng bò về cũng không nổi. Cô chỉ dám lấy mục tiêu theo sau anh trong vòng mười mét, hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức không rơi lại quá xa.

Mới chạy đến khúc rẽ để về, chỉ có thể xem là nửa đoạn đường mà Thư Hoán đã mệt đến rã rời, chân muốn sụm xuống. Mà quãng đường về cũng dài như lúc đi, cô phải gồng mình tiếp tục chạy theo.

Bóng Từ Vĩ Kính chạy phía trước không xa vẫn rất có khả năng kích thích cô. Hiệu quả này cũng hệt như treo một củ cà rốt trước mũi một con lừa vậy.

Cho dù bắt cô tham gia thi Olympic, nếu trước mặt có một Từ Vĩ Kính thì chưa biết chừng cô có thể vượt qua giới hạn của bản thân, bứt phá thành quán quân cũng nên.

Đến khi chạy xong, lúc nghỉ ngơi, Từ Vĩ Kính chỉ hơi thở gấp, hô hấp vẫn bình thường, còn Thư Hoán thì hệt như ống bễ, gập lưng chống tay lên đầu gối thở phì phò như trâu.

Từ Vĩ Kính lại liếc nhìn cô, ánh mắt lần này như có ý khen gợi.

“Cô tiến bộ nhanh quá.”

“Cảm… phù… cảm ơn… phù…”

“Sức cô cũng khá, tuy vóc dáng không cao, nhưng chân đủ dài, thể lực cũng có thể theo kịp, chỉ có điều về tiết tấu thật sự cô vẫn chưa nắm bắt tốt.”

Hình… hình như được khen?!

“Còn đi về nhà được không?”

Thư Hoán vật lộn để ngẩng đầu lên: “Được ạ!”.

Nhìn Từ Vĩ Kính từ góc này, bóng dáng anh càng cao lớn hơn, đẹp rạng ngời như thiên thần, Thư Hoán thở hồng hộc và nghĩ, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại!



Sau đó, buổi sáng Thư Hoán có thể hưởng thụ thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính lúc chạy bộ. Cô ráng hết sức già của mình, miễn cưỡng sánh vai với Từ Vĩ Kính, lúc cố gắng hơn thì còn có thể mở miệng trò chuyện cùng anh.

Tuy lúc nào cũng thở hổn hển chia một câu thành ba câu mới nói hết, nhưng Từ Vĩ Kính cũng rất nhẫn nại nghe, đồng thời đáp lại, điều đó khiến cô cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo rồi.

Ngoài việc tiến hóa thành tuyển thủ chạy bộ trong một thời gian ngắn ra, Thư Hoán cũng bắt đầu tập lại môn bơi đã bị cô bỏ hoang suốt mấy năm.

Sức để bơi thì cô có, chỉ có điều nền tảng của cô cũng chỉ dừng lại tiêu chuẩn thời tiểu học – bơi chó.

Đương nhiên cô không thể tưởng tượng nổi cảnh gặp Từ Vĩ Kính trong hồ bơi với kiểu bơi chó của mình, chỉ có thể len lén luyện tập, muốn học những kiểu bơi đẹp đẽ khác.

Tối hôm đó Thư Hoán nhân lúc đêm khuya vắng người, bơi một mình trong hồ rất lâu, mệt muốn chết nhưng vẫn không học được mấy.

Đang bì bõm thì bỗng nghe thấy có tiếng người nhảy xuống nước.

Chưa kịp đợi Thư Hoán thò đầu lên khỏi mặt nước xem người nào cũng có hứng bơi lúc đêm khuya như cô, thì đối phương đã bơi đến cạnh, sau đó thò tay ra túm chặt lấy cô.

Thư Hoán hoảng hốt: “Á?”.

Gạt bừa nước trên mặt, nhìn kỹ mặt người ấy, hóa ra là Từ Vĩ Kính. Anh vẫn mặc đồ ở nhà nhưng vì nhảy xuống nước nên đã ướt đẫm, tuy nhìn không thê thảm lắm nhưng tuyệt đối không còn phong độ như trước.

“Sao thế ạ?”

Từ Vĩ Kính nhìn cô, đột nhiên tỏ vẻ dở khóc dở cười, một lúc sau mới nói: “Tôi tưởng cô chết đuối rồi. Muộn như vậy cô còn ở đây làm gì?”.

… Choáng!

Tư thế bơi của cô khó coi thế sao?

Thư Hoán tự khai: “Thực ra, em đang tập bơi mà… T__T”.

Vẻ mặt Từ Vĩ Kính có phần phức tạp, như muốn cười nhưng lại phải kìm nén, cuối cùng ho một tiếng: “Tại sao ban ngày không bơi mà phải đợi đến lúc này?”.

Thư Hoán ủ rũ đáp: “Em bơi không giỏi lắm, nên muốn luyện tập một chút”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Cô đang tập bơi kiểu gì đấy?”.

“Bơi bướm… chắc vậy.” Nghe nói rất đẹp, sẽ giống nàng tiên cá.

Tuy vậy hiệu quả cô tạo ra lại là hình ảnh quỷ chết đuối.

Từ Vĩ Kính lại ho một tiếng, sau đó mới nói: “Cái này… tôi có thể dạy cô”.

“Cô phải lấy phần eo làm trọng tâm, ra sức hơn ở đây.” Từ Vĩ Kính đỡ eo cô, tay đặt lên phần bụng, tay kia giữ đôi chân trần trơn trượt của cô, “Sau đó vận động phần chân…”.

Lòng bàn tay anh to lớn và mạnh mẽ, còn vóc dáng cô nhỏ bé, cảm giác như chỉ một tay đã có thể nắm chặt lấy eo cô.



Buổi tối vắng vẻ cô mới can đảm mặc bộ bikini mà khi đi nghỉ ở bãi biễn và phơi nắng mới dám mặc, vải đã ít nên che chắn chẳng được bao nhiêu. Còn Từ Vĩ Kính tuy toàn thân ướt đẫm nhưng anh vẫn ăn mặc bình thường, ngoài phần cổ ra thì chẳng có chỗ nào lộ liễu cả.

Sự khác biệt đó khiến cô cảm thấy như ở thế yếu hơn anh, đến nỗi cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

Lúc thị phạm, ngón tay Từ Vĩ Kính vô thức chạm vào phần ngực căng tròn của cô, lập tức rụt ngay lại: “Rất xin lỗi”.

Thư Hoán mặt đỏ tưng bừng: “Không… không sao”.

Đúng là không sao.

Cô xưa nay rất e dè chuyện tiếp xúc với những người khác giới, tránh được thì tránh, đó là sự tự trọng rất bảo thủ. Còn trước mặt người mình thích, tâm hồn nhút nhát của cô lại trở nên to gan lạ lùng, thậm chí là “buông thả”. Ý thức được điều đó khiến chính cô cũng thấy xấu hổ.

Từ Vĩ Kính vẫn rất trầm tĩnh và chuyên nghiệp, bàn tay vững vàng mạnh mẽ dễ dàng đỡ lấy cô trong nước: “Động tác vai cũng phải phối hợp, như thế này, hai tay cô đẩy nước xuống đùi, sau đó…”.

Chỉ vì cảm giác làn da có hơi ấm của lòng bàn tay anh mà toàn thân cô run rẩy, Thư Hoán bất giác nắm chặt lấy tay anh, mặt đỏ bừng.

Nếu thế giới này chỉ còn lại cô, Từ Vĩ Kính và cả hồ nước này thì gì cô cũng dám làm.

Tim Thư Hoán đập thình thịch, nhìn vào mắt anh, Từ Vĩ Kính cũng lặng lẽ nhìn cô. Khoảnh khắc ấy như có ma nhập, đường nét môi anh rất đẹp, phảng phất hương trà, đầy ắp hương vị khiến người ta mê đắm.

Một con chim đêm bay qua, rúc lên một tiếng khiến Thư Hoán giật bắn người.

Lúc hoàn hồn lại thì Từ Vĩ Kính đã nhìn đi nơi khác, nói một cách lịch sự đến gần như xa cách: “Làm lại động tác đi”.

Thư Hoán chưa kịp giấu đi khuôn mặt đỏ bừng tim đập loạn nhịp của mình thì nghe Từ Vĩ Kính đột ngột nói: “Vĩ Trạch có dạy cô bơi chưa?”.

“Chưa…”

“Thực ra kỹ thuật của nó cũng rất giỏi.”

“Vâng…”

Thư Hoán cũng biết ý anh, “bạn gái” của em trai, anh bất cẩn chạm đến nơi riêng tư của cô cũng xem như quá đáng, còn bất kỳ thái độ mờ ám nào của cô đối với anh cũng là lăng nhăng trơ trẽn.

Trong lòng Thư Hoán đang gào khóc kêu oan nhưng lại không nói nên lời.

Lúc lên bờ, Thư Hoán cầm khăn bông để bên hồ, choàng bừa qua người. Từ Vĩ Kính lại cởi áo ra, vắt cho khô nước.

“Thật làm phiền anh quá.”

Từ Vĩ Kính lại mặc tạm chiếc áo đã được vắt khô vào: “Việc phải làm thôi”.

Hai người đứng bên hồ, Thư Hoán nhìn anh, anh lại không nhìn cô. Một lúc sau, Thư Hoán nói: “Vậy… chúc anh ngủ ngon!”. Từ Vĩ Kính cũng hơi gật đầu: “Chúc ngủ ngon”.

Thư Hoán gục đầu ủ rũ nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của anh, cảm giác chính cô phải nói chuyện cho rõ với Từ Vĩ Trạch. Bây giờ cô đang ở trong tình huống rất khó xử, Từ Vĩ Kính không thích cô cũng không sao nhưng bị anh xem là cô nàng lăng nhăng thì thảm quá, dù sao cô vẫn còn trong trắng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gấu Ơi, Giúp Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook