Chương 49: Trầm miên
A Tử
20/03/2024
Mình đã ấp ủ tựa chương này từ lâu trước khi bắt đầu viết vì Úc Trầm và Thẩm Miên là hai nhân vật có ý nghĩa lẫn vai trò rất lớn xuyên suốt câu chuyện này. Trầm miên tức “một giấc ngủ sâu khó mà tỉnh dậy”, Trầm (chìm sâu) lấy từ tên của Úc Trầm, còn Miên (giấc ngủ) đồng âm với tên của Thẩm Miên (mộc miên, cây gạo).
“Đó là vị Thần tạo nên tôi và cũng sẽ là Chúa tể hủy diệt tôi.”
Cái nóng của đêm hè trườn qua kim giây, tiếng ve kêu ra rả từ sớm tới chiều bắt đầu nhuốm màu bệnh hoạn.
Sau cuộc gặp mặt, Kim Mân lấy ra một chai rượu nhẹ. Bà hiếm khi động vào chất cồn, ngoài những lúc chìm trong mớ suy nghĩ về tác phẩm mới. Chỉ khi Uông Lâm ở nhà, bà mới cho phép mình uống rượu.
Người ta có thể nói bà khờ khạo khi lụy vào người đàn ông từng dứt áo ra đi trong lúc ngặt nghèo. Dù vậy, bà vẫn yêu gã. Bà vẫn yêu gã dù gã đột nhiên xuất hiện và nói rằng họ nên ở bên nhau. Bà nhanh chóng chấp thuận thực ra không phải vì gã mà là vì bà cần một người đàn ông để bắt đầu lại, và hơn nữa: một người bạn đời có thể tựa nương, bởi bà biết cuộc sống bình yên hiện tại có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.
Trong dòng máu của gia đình bà có một căn bệnh, căn bệnh đã cướp mất ông ngoại và anh trai bà. Bà chẳng thể biết được một ngày nào đó đứa con yêu dấu Kim Hi Thần có thể sẽ bị phát hiện mắc bệnh. Vì thế, bà cần tiền. Rất nhiều tiền. Nhằm dự trù cho cái tương lai đen tối ấy...
Kim Mân không rõ từ bao giờ con trai bắt đầu tránh né mình. Kim Hi Thần đã mười bốn tuổi, có thể hiểu là tâm sinh lý của thằng bé đang thay đổi, nó cảm thấy mất tự nhiên hơn khi gần gũi với mẹ. Bây giờ thằng bé nói nhiều về các bạn nam hơn bạn nữ và bộc lộ tính ganh đua trong nhiều khía cạnh. Nhưng điều khiến Kim Mân lo nhất là thằng bé ngày càng trở nên tò mò về người anh cùng mẹ khác cha với nó.
Hi Thần đã qua cái tuổi tin vào những lời nói xuôi tai của cha mẹ. Thằng bé thích thú với việc tự mình khám phá các bí ẩn. Và anh trai chính là một bí ẩn to lớn mà nó khao khát được tìm hiểu tường tận. Trí tuệ, sự khéo léo và bản tính tò mò của Kim Hi Thần thật chẳng khác nào một loại chất độc thơm tho như mật, song lại chậm rãi bào mòn tâm hồn vẫn còn yếu đuối của chính nó. Vì thế, Kim Mân thề bà sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ Hi Thần.
Còn Thẩm Hi Quang... dù khôn ngoan như cáo, song lại hiểm độc. Anh là kẻ sẵn sàng gạt bỏ cảm xúc (và cuộc sống) ra đằng sau. Kim Mân chẳng tài nào nghĩ ra cách để thương lượng với một người như vậy.
Bà nhấp một hớp rượu, không khí của đêm hè quyện quanh cơ thể uể oải. Kim Mân chạm mắt với bóng hình phản chiếu trên mặt kính TV. Đôi mắt đối phương mở to và hẹp dần về phía đuôi, mi dưới dường như đậm như mi trên, loang bóng một vẻ đẹp u ám. Thực ra bà nghĩ, thay vì giống bà, Thẩm Hi Quang trông giống anh trai bà hơn. Từ cặp mắt chẳng bao giờ nhìn thấy gì tích cực cho đến khuôn môi luôn ngậm chặt những lời nói tốt đẹp.
Kim Mân yêu mến và kính trọng anh trai mình, có lẽ chỉ sau bản thân bà. Gã đã cáng đáng một căn bệnh chết người thay cho các thành viên còn lại trong gia đình và sống với nó bằng thái độ ngạo nghễ nhất có thể. Cái cách Úc Trầm đoạt lấy tất cả mọi thứ của người khác cũng giống cái cách gã gánh vác tất cả khổ đau. Gã luôn luôn lấy hết, không chừa lại chút gì. Cả niềm vui lẫn bất hạnh.
Gã đã từng là một người anh trai tốt đẹp. Gã cũng từng là một thanh niên xán lạn – ít nhất là trong ký ức của bà. Gã hay cười và luôn sẵn sàng thử những trò chơi mới. Gã có nhiều bạn bè, nuông chiều phụ nữ và biết cách nuôi dưỡng các đối tác tiềm năng. Rốt cuộc gã khác đi từ khi nào? Có lẽ là kể từ khi bà kết hôn với Thẩm Hoằng. Anh Hai không còn cười nữa.
Dọn chai tách rồi Kim Mân về giường nằm, nghĩ về cuộc trò chuyện hôm nay. Lần đầu tiên bà kể lại chuyện từng xảy ra trước cái ngày định mệnh hơn mười năm về trước.
Đó là một ngày bình thường như bao ngày dù tối hôm qua Úc Mân có cãi vã với chồng về một chuyện vặt vãnh. Thẩm Hoằng dùng bữa sáng trong yên lặng. Ông không nhìn vợ lần nào, rõ ràng ông cũng đã quá ngán ngẩm với cuộc hôn nhân này.
Úc Mân bực bội nhìn chồng dọn bát, cất ví tiền rồi ra cửa mang giày. Ánh nắng vàng chóe tràn vào từ khe cửa hắt lên đứa con nhỏ của bọn họ đang ăn sáng trên chiếc bàn thấp. Thằng bé chậm chạp xúc từng muỗng ngũ cốc khô đét, còn cúi gằm xuống nhặt các mẩu rơi vãi dưới ghế rồi bỏ vào miệng vì không được nhắc nhở. Nó chẳng mảy may tỏ ra lo lắng khi bố mẹ giận nhau.
Thẩm Hoằng rời nhà sau nụ hôn tạm biệt chẳng mấy mặn mà. Úc Mân dọn dẹp rồi thay quần áo. Khi bà đi ra, con trai đã đeo cặp đứng chờ ở cửa. Thằng bé ngước nhìn mẹ qua mái tóc dài gần chạm mắt (mà trước đó bà đã nhắc chồng cắt tóc cho con). Nó xỏ đôi giày mới tinh bố mua thay cho đôi cũ đã rách trong giờ thể chất. Trông thằng bé lúc nào cũng lòa xòa vì bà và chồng không thể thống nhất ý kiến. Bà xin phép giáo viên rồi đưa thằng bé đi cắt tóc trước khi đến trường. Nó chào mẹ bằng giọng nhỏ xíu rồi chạy vào khoảnh sân vắng tanh, mẩu kim loại trang trí trên đôi giày mới lấp lánh dưới nắng.
Con trai của bọn họ ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Thằng bé ít khóc quấy và không bám bố mẹ. Nó có thể tự tiêu khiển và lo liệu một số sinh hoạt phức tạp. Thoạt trông thì thằng bé thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhưng trực giác lại mách bảo Úc Mân là bà nên cảm thấy lo lắng.
Buổi chiều, bà nhận được tin nhắn từ anh Hai. Úc Trầm đang ở gần chỗ Thẩm Hoằng nên bọn họ sẽ gặp mặt nhau. Vốn đang giận chồng, bà cũng không thèm trả lời gã.
Đúng bốn giờ hai mươi, Úc Mân đi đón con. Nhưng khi bà đến, thằng bé không có ở lớp. Các giáo viên bối rối nói rằng có vẻ trong lúc bọn họ lơ là thì Thẩm Hi Quang đã ra khỏi lớp mà không xin phép. Tuy nhiên, Úc Mân kiên nhẫn chờ đợi họ đi tìm đến hơn năm giờ rưỡi thì con bà vẫn không xuất hiện.
Thẩm Hi Quang đã biến mất.
Úc Mân phát hoảng. Bà và nhà trường vội vàng xem lại camera an ninh và huy động lực lượng đi tìm thằng bé. Bà túa đầy mồ hôi lạnh khi gọi điện thông báo cho chồng, trong đầu vẽ ra hàng trăm trường hợp bắt cóc tống tiền, buôn bán trẻ em... Bà ý thức rõ rằng vợ chồng mình không có nhiều tài sản, nếu thật sự cần phải trao đổi thì bọn họ chỉ có nước đi cầu xin nhà ngoại. Bố mẹ bà thật là ác mộng vì họ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Một buổi tối qua đi, vẫn không rõ tung tích của đứa trẻ. Cả Úc Mân lẫn Thẩm Hoằng đều không tài nào chợp mắt nổi. Phải đến hơn ba giờ khuya, cảnh sát mới nhặt được mẩu kim loại trên giày của thằng bé gần bờ sông. Lúc ấy Úc Mân suýt thì ngất xỉu. Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã tìm thấy Thẩm Hi Quang. Thằng bé không có thương tích gì, cũng không bị kinh hãi, khuôn mặt tròn trịa vẫn mang biểu cảm ngây thơ như buổi sáng hôm trước. Lúc hỏi chuyện, nó chẳng nhớ gì ngoại trừ chi tiết lạ lùng: thằng bé nghe một giọng nói gọi tên mình nên đi theo tiếng gọi ấy. Nó cứ đi theo âm thanh đó như bị bỏ bùa, lúc hoàn hồn thì đã thấy bản thân ở nơi được người ta tìm thấy – dưới gốc một cây gạo trổ hoa.
Chính vì thế... về sau tên của người ấy là Miên. Lấy từ cây mộc miên. Y lặng lẽ đến vào tháng Ba, im lìm ra đi vào cuối hạ. Trước khi có ai đó kịp nhận ra sự xuất hiện của y. Bởi vì, vào rạng sáng ngày hôm sau Thẩm Hi Quang “đi lạc”, sự mệt mỏi của cơ thể và tinh thần kiệt quệ đã đánh gục Thẩm Hoằng.
Và tội lỗi được sinh ra từ đó...
“Vì thế,“ Hà Kiều Dung đặt bút xuống viết, “sự kiện phân ly của cậu Thẩm là từ trước khi bố của cậu ấy qua đời. Nói cách khác, việc người bố qua đời không phải là nguyên nhân khiến cậu Thẩm phân tách ra các nhân dạng. Trái lại, chính vì bố qua đời và cuộc sống lâm vào khủng hoảng nên Thẩm Miên đã bị 'xóa bỏ', một thời gian sau đó y mới xuất hiện trở lại.”
“Chị có giả thuyết nào về điều này không?” Tần Cố hỏi.
“Tôi đoán chúng ta nên hỏi nhân dạng đầu tiên.” Hà Kiều Dung đáp rồi ra hiệu cho vị bác sĩ. Tần Cố chỉnh trang đi ra chào hỏi người đang chờ trên băng ghế: “Một ngày đẹp trời nhỉ? Cậu Hi Quang.”
Anh đáp: “Có lẽ vậy.”
“Tôi rất tiếc về chuyện mới xảy ra.” Y ngồi xuống, cố làm giọng nói đừng mang vẻ tọc mạch: “Các cậu vẫn ổn sau chuyện đó chứ?”
“Nếu ổn thì vì sao tôi phải đến gặp anh?” Thẩm Hi Quang đáp: “Nếu có thứ thuốc nào giải quyết được tình hình này thì anh có thể đưa tôi luôn cho nhanh và đừng cố gắng tỏ ra thân thiết với tôi nữa. Kinh tởm lắm.”
Tần Cố đẩy gọng kính: “Chà, tôi chỉ muốn bắt chước cậu Bộ một chút nhưng có vẻ là thất bại rồi. Nếu tôi làm cậu thấy kinh thì hãy cho phép tôi dùng một chút kỹ thuật lên cậu để gặp Thẩm Miên, cậu đồng ý chứ?”
Thẩm Hi Quang theo y tiến vào căn phòng có một bộ ghế bành thoải mái. Anh ngồi xuống, vị bác sĩ giới thiệu với anh một chuyên gia về kỹ thuật thôi miên. Mấy ngày trước đó, bọn họ đã làm kiểm tra và tiến hành lượng giá để đảm bảo không có nguy cơ gì nếu thực hiện thôi miên lên anh. Anh chào hỏi vị chuyên gia với thái độ chẳng mấy mặn mà. Có vẻ đã nắm bệnh án của anh nên đối phương cũng không cố gắng làm thân, nhanh chóng đi vào thực hành.
Thật khó để miêu tả cảm giác trong quá trình thôi miên. Sau khi nhắm mắt, anh lờ mờ nghe thấy tiếng gió thổi từ máy điều hòa giống như tiếng sóng rào rạt, và có một đôi tay nắm lấy anh kéo xuống...
“Chào buổi sáng, Thẩm Miên.”
Y hấp háy mắt như vừa đặt chân ra khỏi bóng râm, đầu óc trĩu nặng khủng khiếp, cứ như thể những ký ức bị chôn vùi đã được thức tỉnh. Đôi mắt y trở nên tỏ tường khi nhìn thấy Tần Cố bước vào.
Vị bác sĩ ngồi xuống chiếc ghế xếp chéo đối diện y, mỉm cười đặt bệnh án lên đùi: “Chúng tôi muốn nghe kể lại chi tiết tất cả mọi việc từ khoảng thời gian lần đầu tiên anh xuất hiện, anh có sẵn lòng không?”
Bên ngoài, mây trôi tà tà mặt đất. Bọn họ ngồi trong một căn phòng ấm cúng, tiếng gió từ điều hòa êm như gợn sóng, âm thanh đầu bút chì đi trên giấy sột soạt.
“Tôi không nhớ lần đầu tiên bản thân xuất hiện trong cơ thể này. Tôi tự nhiên ở trong ngôi nhà của bọn họ với một danh tính lẫn ký ức rõ ràng như một con người thực sự. Tên tôi là Miên – chỉ là Miên, không nhiều không ít hơn một chữ. Tôi hơn hai mươi tuổi. Tôi yêu cây cối và âm nhạc. Tôi thích dọn dẹp và nấu nướng. Và đâu đó trong tâm hồn luôn thôi thúc tôi phải bảo vệ đứa trẻ này.
“Thẩm Hi Quang là ánh sáng của tôi, là vị Thần tạo nên tôi và cũng sẽ là Chúa tể hủy diệt tôi. Tôi thương mến cậu ấy như một bề tôi trung thành. Tôi muốn cậu ấy luôn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Niềm vui của cậu ấy đã từng là niềm vui của tôi... cho đến cái Ngày Mai hơn mười năm về trước. Khi cậu ấy và tôi vì một phút hứng thú mà chạy ra khỏi cổng trường để tìm đến một nơi nào đó xa rời khu phố quen thuộc. Tôi đã muốn làm cậu ấy vui. Nhưng người cha của chúng tôi đã lo lắng đến mức không thể nghỉ ngơi nổi trên chuyến hành trình dài của ông, ông đã kiệt sức giữa chặng đường, mang theo những sinh mệnh khác cùng rời bỏ thế gian.
“Đó là tội lỗi của hai chúng tôi... Anh nghĩ Hi Quang còn quá nhỏ để hiểu được mối quan hệ nhân quả bên trong chuyện đó sao? Không. Cậu ấy hiểu hết. Từ bé, trí tuệ của cậu ấy đã vượt trội hơn đám trẻ cùng trang lứa. Những lời nói vô tình của Úc Mân hay câu từ mắng nhiếc của Úc Trầm, dù Hi Quang chưa học biết nghĩa của từng từ ngữ nhưng cậu ấy thừa hiểu những cảm xúc ẩn giấu đằng sau chúng. Tôi hiểu cậu ấy. Sau vụ tai nạn, cậu ấy đã bị tổn thương sâu sắc. Để không phải cảm thấy dằn vặt, cậu ấy đóng băng cảm xúc của mình và dần dần quên đi tất cả trong khi chật vật duy trì cuộc sống bình thường. Còn tôi chẳng thể làm gì. Tôi nhìn thấy vỏ đồ hộp chất đống trong tủ lạnh và gạo sống vương vãi trên sàn nhà, tôi thừa biết đứa trẻ này rất cần sự giúp đỡ nhưng chính tôi cũng sợ hãi trước cái ý tưởng về tội lỗi mà chúng tôi đã gián tiếp gây ra. Tôi sợ chết khiếp. Tôi chẳng dám gặp ai. Tôi biện hộ cho bản thân bằng cách cho rằng tôi có thể thay thế cho Thẩm Hoằng để chăm sóc Hi Quang và mẹ. Tôi muốn cậu ấy đi vào cái guồng xoay mà tôi đã tự ý tạo ra. Do đó, mối quan hệ của tôi với cậu ấy tan vỡ.
“Tôi luôn luôn có cái kích động chạy trốn khỏi cái tội lỗi ngày đêm ám ảnh chúng tôi. Hi Quang có thể quên đi và sống cuộc đời tàn tệ mà cậu ấy muốn. Nhưng tôi thì không. Tôi không thể tảng lờ nó đi dù có cố gắng biện minh đến mức nào. Tôi muốn mình biến mất. Tôi muốn bản thân chưa bao giờ tồn tại. Tôi không thể chịu đựng nổi những niềm vui bệnh hoạn và hoang tưởng vặn vẹo đang xâm chiếm Hi Quang. Tôi hãi sợ chúng. Tôi muốn chúng tôi bị trừng phạt. Vì mỗi lần tôi xuất hiện trong cơ thể này, các vết sẹo lại đập vào mắt tôi. Chúng là những tội lỗi mà Hi Quang cố tình khắc ghi lên thân thể, cốt để thay thế cho khoảng trống trong trí nhớ...
“Chúng tôi đang ở trong một vòng lặp. Tội ác nối tiếp tội ác. Chẳng có sự trừng phạt nào đến với chúng tôi – có lẽ chỉ ngoài cái chết mà chúng tôi tự chọn lấy. Tự sát. Làm đau bản thân. Trở thành kẻ thù của thế giới. Tôi rất muốn chết để kết thúc nhưng cũng muốn sống để nhận sự trừng phạt. Chúng tôi tuyệt vọng cùng cực, cả tôi và Thẩm Dã, dù nó không hiểu vì sao nó lại khao khát được biến mất. Những ý tưởng ám ảnh cứ đeo bám dai dẳng cho đến ngày tôi lại tìm thấy người mà tôi muốn bảo vệ.”
Tần Cố sang trang, đầu bút chì lia nhanh trên cuốn vở. Thẩm Miên đan tay vào nhau, khẽ nghiêng đầu qua một bên như nghe thấy một giai điệu trìu mến.
“Chúng tôi đã được chấp nhận, cả tội lỗi và giày vò, cả méo mó và bệnh hoạn. Những thứ mà người thường không cách nào hiểu được, em đã hiểu cho chúng tôi. Thật kỳ lạ, tội lỗi rất nặng nề, vậy mà sự cứu rỗi lại nhẹ như lông hồng...”
Nhắm mắt lại, dường như y nhìn thấy những chùm sáng bừng nở trong đêm rồi nhanh chóng nguội lạnh. Cậu ở bên cạnh, cặp mắt vẫn long lanh ngóng trông màu đen vừa mới cháy rực. Y biết rõ người mà cậu muốn ở bên trong đêm nay. Người sẽ đi cùng cậu qua tuyết tháng Một, mộc miên tháng Ba, muồng hoàng yến tháng Sáu, hoa ngô đồng tháng Chín rồi sang Đông. Một năm nối tiếp một năm, cứ như vậy.
Y thật muốn nói cho cậu biết, rằng Hi Quang sẽ không thực hiện lời hứa ngắm pháo hoa với em. Cậu ấy không muốn làm thế vì sự hẹp hòi của cậu ấy tin rằng em sẽ không còn lý do để ở đây nữa khi đã đạt thành ước nguyện.
Y là người hiểu rõ Hi Quang nhất trên đời. Cậu ấy sẽ không thay đổi, không vì ai mà thay đổi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đến chết cậu ấy vẫn là Thẩm Hi Quang của bây giờ. Tình yêu của cậu ấy sẽ luôn luôn vừa thấp hèn vừa cao quý, vừa dối trá vừa chân thành, như nàng Manon phù phiếm từng đốn ngã vô số đấng mày râu ngang dọc ngoài trang giấy.
“Nếu vai trò của anh không phải là thay thế cho người bố đã mất thì anh nghĩ mình xuất hiện vì lý do gì?”
“Điều đó có còn quan trọng không?” Y mỉm cười: “Vì tôi của hiện tại khác với tôi của quá khứ rất nhiều.”
“Vấn đề đó Tiến sĩ Hà sẽ thay tôi khám phá. Tôi chỉ phụ trách hỏi bệnh mà thôi. Cảm ơn anh, Thẩm Miên.”
...
Hà Kiều Dung nhanh chóng lên phác đồ trị liệu cho Thẩm Hi Quang, lần này là với mục tiêu dứt điểm chứng rối loạn của anh. Anh tỏ ra rất phối hợp và cũng thực sự phối hợp. Còn Giang Thành Văn thì phát rầu với ngôi nhà của Úc Trầm. Bây giờ Thẩm Hi Quang không cho phép người giúp việc tới nữa, song anh cũng không buồn dọn dẹp, chăm lo cho ngôi nhà. Chẳng mất bao lâu để cỏ dại mọc ngang bắp chân, gió thu cuốn lá ngả rạp khắp mặt đất, ánh đèn le lói qua cửa kính mờ xỉn vì bụi.
Ngoài những buổi trị liệu luân phiên, hầu hết thời gian Thẩm Hi Quang chỉ vẽ. Anh luôn giữ máy ảnh của Bộ Thư bên cạnh. Anh thường đi chụp ảnh vào cuối tuần rồi vẽ lại khung cảnh trong hình. Anh tự nấu nướng, ăn nhiều hơn và hạn chế hết mức việc uống thuốc.
Mùa thu đến, mọi thứ đều ổn.
Sang Đông, anh phải nhập viện vì viêm phổi.
Cuối năm, anh, bác sĩ Tần và Giang Thành Văn – ba người cô đơn – cùng mở một bữa tiệc nhỏ trong bệnh viện. Bữa cơm tất niên cũng xem như hài hòa.
Tháng Một, anh lại nhập viện vì ngã cầu thang trong lúc khiêng khung tranh lên phòng vẽ. Giang Thành Văn xin nghỉ phép để trông anh. Vệ Quyết quý hóa xách giỏ trái cây đến thăm, nói: “Hai đấng song thân của Bộ Thư biết chuyện rồi.”
Sau câu đó, không ai nói gì nữa. Khi anh ta ra về, Thẩm Hi Quang thử gọi điện cho Bộ Thư nhưng số di động này đã bị xóa, email cũng không còn tồn tại. Trước khuôn mặt ái ngại của Giang Thành Văn, anh chợt nằm vật ra giường bệnh cười lên ngặt nghẽo.
Mấy ngày sau, Thẩm Miên đang gọt hoa quả thì nghe biết chuyện đó từ sự nhỡ miệng của Giang Thành Văn, bất ngờ thay là y cũng bật cười. Trả lời cho biểu cảm mờ mịt của đối phương, y nói: “Anh nghĩ là chuyện này đáng lo sao? Ừ, xét về khía cạnh bình thường thì đây đúng là chuyện lớn. Tuy nhiên, với Hi Quang và Bộ Thư thì khác. Đừng xem thường em ấy. Em ấy biết cách chơi với Hi Quang hơn tất cả chúng ta đấy.”
Dĩ nhiên là lời giải thích mơ hồ đó không thể làm Giang Thành Văn sáng tỏ. Nhưng Thẩm Miên không nói gì thêm. Y ngả mình trên ghế, nghe một loạt album nổi tiếng từ thập niên 80 và nói ước gì mình có thể nghe hết mọi bản nhạc hay trên thế giới này.
Tới khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Hi Quang đã trở lại. Anh nằm bất động trên ghế một hồi lâu trước khi lại đứng dậy và đi vào phòng vẽ.
Thời gian này anh vẽ nhiều đến mức Giang Thành Văn bắt đầu lo ngại cho thị lực của anh. Vả lại, anh không có vẻ lo lắng cho Bộ Thư như hắn tưởng. Anh chỉ dành thời gian để vẽ, đi trị liệu, vẽ, trị liệu, vẽ... cho đến tận tháng Ba. Rốt cuộc Thẩm Hi Quang cũng ăn mặc đàng hoàng, bước chân ra khỏi nhà và nói: “Tôi sẽ đi gặp Bộ Thư.”
Giang Thành Văn hỏi rằng có cần gọi điện hỏi ý kiến của Tần Cố không?
Anh đáp: “Anh có thể làm vậy nếu muốn và cho dù anh ta có nói không thì tôi vẫn sẽ đi.”
Hắn bèn cất di động rồi hỏi anh vì sao tự nhiên muốn đi? Anh cười nhạt: “Ba tháng nay tôi đang bị đùa giỡn anh không thấy sao? Bộ Thư ngày càng biết cách để chơi với tôi rồi. Bây giờ tôi còn không đi thì khi bắt buộc phải gặp lại, tôi sẽ là người đuối lý trước em ấy.”
“Cậu đã có phương tiện di chuyển chưa hay tôi sẽ đặt cho cậu?”
“Tôi là đứa con nít cần ngồi xe đẩy sao?”
Giang Thành Văn vuốt mũi: “Tôi xin lỗi.”
“Tôi chỉ muốn nhờ anh một chuyện. Tôi cần vận chuyển vài bức tranh và một nơi để chứa chúng.”
Hắn đáp ứng rồi làm ngay. Anh nhíu mày giây lát, đoạn nói: “Đừng đối xử với tôi như cách anh phục vụ Úc Trầm. Gã là gã, tôi là tôi. Tôi không cần anh phải nhượng bộ với tôi.”
“Tôi đã hứa với cậu Bộ là sẽ chăm sóc cho cậu. Tôi chỉ đang giữ lời hứa của mình.” Hắn mỉm cười đáp.
“Tôi không hiểu tại sao anh làm chuyện này. Mặc dù cũng không biết Úc Trầm trả cho anh bao nhiêu nhưng tôi không đáng để anh tốn thời gian đến vậy.”
“Đáng hay không chỉ có tôi biết.” Giang Thành Văn có ý đùa: “Cậu bắt đầu biết quan tâm đến những người chạy chọt cho cậu rồi sao?”
Nhưng Thẩm Hi Quang nhìn hắn với vẻ nghiêm trang: “Chính xác thì công việc Úc Trầm giao cho anh trước khi gã chết là gì? Trông nom tôi? Canh chừng tôi? Hay đảm bảo là tôi không tuồng ra ngoài bất kỳ đồng cắc nào mà gã để tôi thừa kế? Úc Trầm làm mọi việc đều có ý đồ, tôi không tin anh phục vụ tôi chỉ vì ân tình.”
Bầu không khí như căng ra, Giang Thành Văn ngước nhìn người thanh niên có đôi mắt như hai mũi khoan đâm ra từ bóng tối trong lòng giếng sâu, rồi hắn chậm rãi đứng lên ngang bằng với anh, đường nét khuôn mặt dần trở nên điềm tĩnh và nghiêm khắc: “Nếu cậu thực sự muốn biết thì tôi sẽ cho cậu biết.”
Nói đoạn hắn lấy ra một vật hình bầu dục có đầu khóa từ. Thẩm Hi Quang nhận ra chiếc chìa khóa của căn hộ Úc Trầm từng tống anh vào ở.
“Ngài Úc có để lại một thứ cho cậu ở căn hộ cũ. Nếu lần này tiện đường thì cậu nên ghé qua xem.”
Anh giật lấy chiếc chìa khóa, cơn giận dữ phút chốc lan truyền ra toàn thân, gân xanh trên trán nổi lên: “Các người vẫn còn chưa để tôi được yên sao?”
“Tôi không biết gì về ý đồ của ngài Úc. Tôi chỉ làm theo những gì được dặn dò.” Giang Thành Văn trầm thấp đáp: “Nhưng có duy nhất một điều tôi xin phép nói chắc chắn, thưa cậu, là những ngày cuối cùng còn sống ở trên đời, không có một ngày nào mà ngài Úc không bận lòng suy nghĩ cho cậu.”
Thẩm Hi Quang không đợi hắn nói hết câu đã quay phắt đi. Anh nắm chặt chiếc chìa khóa chết dẫm – chiếc chìa khóa có thể vô hiệu hóa cánh cửa căn hộ và từng bao phen khiến anh phải ngủ vờ ngủ vật trên hành lang. Chiếc chìa khóa ép buộc anh phải chạy đến cầu xin Úc Trầm như một con chó con. Chiếc chìa khóa gã luôn luôn ném vào mặt anh như ban phát ân huệ.
Dù vậy... dù vậy...
Thẩm Hi Quang ngước nhìn người qua kẻ lại trên ga, bọn họ đều rất vội vàng, vẻ mặt hoặc là nghiêm trang, hoặc là cáu kỉnh. Đột nhiên anh thấy mình thật nhỏ bé, rụt rè, sợ sệt giữa bọn họ. Dù là một kẻ tâm thần chẳng kính sợ pháp luật và thằng liều chẳng e ngại cái chết, thế mà anh lúc nào cũng phải khốn đốn và hèn mọn trước Úc Trầm.
Và chợt anh hiểu: có lẽ gã đã dành ra những năm tháng cuối đời để dạy anh cách làm một người tầm thường.
“Đó là vị Thần tạo nên tôi và cũng sẽ là Chúa tể hủy diệt tôi.”
Cái nóng của đêm hè trườn qua kim giây, tiếng ve kêu ra rả từ sớm tới chiều bắt đầu nhuốm màu bệnh hoạn.
Sau cuộc gặp mặt, Kim Mân lấy ra một chai rượu nhẹ. Bà hiếm khi động vào chất cồn, ngoài những lúc chìm trong mớ suy nghĩ về tác phẩm mới. Chỉ khi Uông Lâm ở nhà, bà mới cho phép mình uống rượu.
Người ta có thể nói bà khờ khạo khi lụy vào người đàn ông từng dứt áo ra đi trong lúc ngặt nghèo. Dù vậy, bà vẫn yêu gã. Bà vẫn yêu gã dù gã đột nhiên xuất hiện và nói rằng họ nên ở bên nhau. Bà nhanh chóng chấp thuận thực ra không phải vì gã mà là vì bà cần một người đàn ông để bắt đầu lại, và hơn nữa: một người bạn đời có thể tựa nương, bởi bà biết cuộc sống bình yên hiện tại có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.
Trong dòng máu của gia đình bà có một căn bệnh, căn bệnh đã cướp mất ông ngoại và anh trai bà. Bà chẳng thể biết được một ngày nào đó đứa con yêu dấu Kim Hi Thần có thể sẽ bị phát hiện mắc bệnh. Vì thế, bà cần tiền. Rất nhiều tiền. Nhằm dự trù cho cái tương lai đen tối ấy...
Kim Mân không rõ từ bao giờ con trai bắt đầu tránh né mình. Kim Hi Thần đã mười bốn tuổi, có thể hiểu là tâm sinh lý của thằng bé đang thay đổi, nó cảm thấy mất tự nhiên hơn khi gần gũi với mẹ. Bây giờ thằng bé nói nhiều về các bạn nam hơn bạn nữ và bộc lộ tính ganh đua trong nhiều khía cạnh. Nhưng điều khiến Kim Mân lo nhất là thằng bé ngày càng trở nên tò mò về người anh cùng mẹ khác cha với nó.
Hi Thần đã qua cái tuổi tin vào những lời nói xuôi tai của cha mẹ. Thằng bé thích thú với việc tự mình khám phá các bí ẩn. Và anh trai chính là một bí ẩn to lớn mà nó khao khát được tìm hiểu tường tận. Trí tuệ, sự khéo léo và bản tính tò mò của Kim Hi Thần thật chẳng khác nào một loại chất độc thơm tho như mật, song lại chậm rãi bào mòn tâm hồn vẫn còn yếu đuối của chính nó. Vì thế, Kim Mân thề bà sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ Hi Thần.
Còn Thẩm Hi Quang... dù khôn ngoan như cáo, song lại hiểm độc. Anh là kẻ sẵn sàng gạt bỏ cảm xúc (và cuộc sống) ra đằng sau. Kim Mân chẳng tài nào nghĩ ra cách để thương lượng với một người như vậy.
Bà nhấp một hớp rượu, không khí của đêm hè quyện quanh cơ thể uể oải. Kim Mân chạm mắt với bóng hình phản chiếu trên mặt kính TV. Đôi mắt đối phương mở to và hẹp dần về phía đuôi, mi dưới dường như đậm như mi trên, loang bóng một vẻ đẹp u ám. Thực ra bà nghĩ, thay vì giống bà, Thẩm Hi Quang trông giống anh trai bà hơn. Từ cặp mắt chẳng bao giờ nhìn thấy gì tích cực cho đến khuôn môi luôn ngậm chặt những lời nói tốt đẹp.
Kim Mân yêu mến và kính trọng anh trai mình, có lẽ chỉ sau bản thân bà. Gã đã cáng đáng một căn bệnh chết người thay cho các thành viên còn lại trong gia đình và sống với nó bằng thái độ ngạo nghễ nhất có thể. Cái cách Úc Trầm đoạt lấy tất cả mọi thứ của người khác cũng giống cái cách gã gánh vác tất cả khổ đau. Gã luôn luôn lấy hết, không chừa lại chút gì. Cả niềm vui lẫn bất hạnh.
Gã đã từng là một người anh trai tốt đẹp. Gã cũng từng là một thanh niên xán lạn – ít nhất là trong ký ức của bà. Gã hay cười và luôn sẵn sàng thử những trò chơi mới. Gã có nhiều bạn bè, nuông chiều phụ nữ và biết cách nuôi dưỡng các đối tác tiềm năng. Rốt cuộc gã khác đi từ khi nào? Có lẽ là kể từ khi bà kết hôn với Thẩm Hoằng. Anh Hai không còn cười nữa.
Dọn chai tách rồi Kim Mân về giường nằm, nghĩ về cuộc trò chuyện hôm nay. Lần đầu tiên bà kể lại chuyện từng xảy ra trước cái ngày định mệnh hơn mười năm về trước.
Đó là một ngày bình thường như bao ngày dù tối hôm qua Úc Mân có cãi vã với chồng về một chuyện vặt vãnh. Thẩm Hoằng dùng bữa sáng trong yên lặng. Ông không nhìn vợ lần nào, rõ ràng ông cũng đã quá ngán ngẩm với cuộc hôn nhân này.
Úc Mân bực bội nhìn chồng dọn bát, cất ví tiền rồi ra cửa mang giày. Ánh nắng vàng chóe tràn vào từ khe cửa hắt lên đứa con nhỏ của bọn họ đang ăn sáng trên chiếc bàn thấp. Thằng bé chậm chạp xúc từng muỗng ngũ cốc khô đét, còn cúi gằm xuống nhặt các mẩu rơi vãi dưới ghế rồi bỏ vào miệng vì không được nhắc nhở. Nó chẳng mảy may tỏ ra lo lắng khi bố mẹ giận nhau.
Thẩm Hoằng rời nhà sau nụ hôn tạm biệt chẳng mấy mặn mà. Úc Mân dọn dẹp rồi thay quần áo. Khi bà đi ra, con trai đã đeo cặp đứng chờ ở cửa. Thằng bé ngước nhìn mẹ qua mái tóc dài gần chạm mắt (mà trước đó bà đã nhắc chồng cắt tóc cho con). Nó xỏ đôi giày mới tinh bố mua thay cho đôi cũ đã rách trong giờ thể chất. Trông thằng bé lúc nào cũng lòa xòa vì bà và chồng không thể thống nhất ý kiến. Bà xin phép giáo viên rồi đưa thằng bé đi cắt tóc trước khi đến trường. Nó chào mẹ bằng giọng nhỏ xíu rồi chạy vào khoảnh sân vắng tanh, mẩu kim loại trang trí trên đôi giày mới lấp lánh dưới nắng.
Con trai của bọn họ ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Thằng bé ít khóc quấy và không bám bố mẹ. Nó có thể tự tiêu khiển và lo liệu một số sinh hoạt phức tạp. Thoạt trông thì thằng bé thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhưng trực giác lại mách bảo Úc Mân là bà nên cảm thấy lo lắng.
Buổi chiều, bà nhận được tin nhắn từ anh Hai. Úc Trầm đang ở gần chỗ Thẩm Hoằng nên bọn họ sẽ gặp mặt nhau. Vốn đang giận chồng, bà cũng không thèm trả lời gã.
Đúng bốn giờ hai mươi, Úc Mân đi đón con. Nhưng khi bà đến, thằng bé không có ở lớp. Các giáo viên bối rối nói rằng có vẻ trong lúc bọn họ lơ là thì Thẩm Hi Quang đã ra khỏi lớp mà không xin phép. Tuy nhiên, Úc Mân kiên nhẫn chờ đợi họ đi tìm đến hơn năm giờ rưỡi thì con bà vẫn không xuất hiện.
Thẩm Hi Quang đã biến mất.
Úc Mân phát hoảng. Bà và nhà trường vội vàng xem lại camera an ninh và huy động lực lượng đi tìm thằng bé. Bà túa đầy mồ hôi lạnh khi gọi điện thông báo cho chồng, trong đầu vẽ ra hàng trăm trường hợp bắt cóc tống tiền, buôn bán trẻ em... Bà ý thức rõ rằng vợ chồng mình không có nhiều tài sản, nếu thật sự cần phải trao đổi thì bọn họ chỉ có nước đi cầu xin nhà ngoại. Bố mẹ bà thật là ác mộng vì họ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Một buổi tối qua đi, vẫn không rõ tung tích của đứa trẻ. Cả Úc Mân lẫn Thẩm Hoằng đều không tài nào chợp mắt nổi. Phải đến hơn ba giờ khuya, cảnh sát mới nhặt được mẩu kim loại trên giày của thằng bé gần bờ sông. Lúc ấy Úc Mân suýt thì ngất xỉu. Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã tìm thấy Thẩm Hi Quang. Thằng bé không có thương tích gì, cũng không bị kinh hãi, khuôn mặt tròn trịa vẫn mang biểu cảm ngây thơ như buổi sáng hôm trước. Lúc hỏi chuyện, nó chẳng nhớ gì ngoại trừ chi tiết lạ lùng: thằng bé nghe một giọng nói gọi tên mình nên đi theo tiếng gọi ấy. Nó cứ đi theo âm thanh đó như bị bỏ bùa, lúc hoàn hồn thì đã thấy bản thân ở nơi được người ta tìm thấy – dưới gốc một cây gạo trổ hoa.
Chính vì thế... về sau tên của người ấy là Miên. Lấy từ cây mộc miên. Y lặng lẽ đến vào tháng Ba, im lìm ra đi vào cuối hạ. Trước khi có ai đó kịp nhận ra sự xuất hiện của y. Bởi vì, vào rạng sáng ngày hôm sau Thẩm Hi Quang “đi lạc”, sự mệt mỏi của cơ thể và tinh thần kiệt quệ đã đánh gục Thẩm Hoằng.
Và tội lỗi được sinh ra từ đó...
“Vì thế,“ Hà Kiều Dung đặt bút xuống viết, “sự kiện phân ly của cậu Thẩm là từ trước khi bố của cậu ấy qua đời. Nói cách khác, việc người bố qua đời không phải là nguyên nhân khiến cậu Thẩm phân tách ra các nhân dạng. Trái lại, chính vì bố qua đời và cuộc sống lâm vào khủng hoảng nên Thẩm Miên đã bị 'xóa bỏ', một thời gian sau đó y mới xuất hiện trở lại.”
“Chị có giả thuyết nào về điều này không?” Tần Cố hỏi.
“Tôi đoán chúng ta nên hỏi nhân dạng đầu tiên.” Hà Kiều Dung đáp rồi ra hiệu cho vị bác sĩ. Tần Cố chỉnh trang đi ra chào hỏi người đang chờ trên băng ghế: “Một ngày đẹp trời nhỉ? Cậu Hi Quang.”
Anh đáp: “Có lẽ vậy.”
“Tôi rất tiếc về chuyện mới xảy ra.” Y ngồi xuống, cố làm giọng nói đừng mang vẻ tọc mạch: “Các cậu vẫn ổn sau chuyện đó chứ?”
“Nếu ổn thì vì sao tôi phải đến gặp anh?” Thẩm Hi Quang đáp: “Nếu có thứ thuốc nào giải quyết được tình hình này thì anh có thể đưa tôi luôn cho nhanh và đừng cố gắng tỏ ra thân thiết với tôi nữa. Kinh tởm lắm.”
Tần Cố đẩy gọng kính: “Chà, tôi chỉ muốn bắt chước cậu Bộ một chút nhưng có vẻ là thất bại rồi. Nếu tôi làm cậu thấy kinh thì hãy cho phép tôi dùng một chút kỹ thuật lên cậu để gặp Thẩm Miên, cậu đồng ý chứ?”
Thẩm Hi Quang theo y tiến vào căn phòng có một bộ ghế bành thoải mái. Anh ngồi xuống, vị bác sĩ giới thiệu với anh một chuyên gia về kỹ thuật thôi miên. Mấy ngày trước đó, bọn họ đã làm kiểm tra và tiến hành lượng giá để đảm bảo không có nguy cơ gì nếu thực hiện thôi miên lên anh. Anh chào hỏi vị chuyên gia với thái độ chẳng mấy mặn mà. Có vẻ đã nắm bệnh án của anh nên đối phương cũng không cố gắng làm thân, nhanh chóng đi vào thực hành.
Thật khó để miêu tả cảm giác trong quá trình thôi miên. Sau khi nhắm mắt, anh lờ mờ nghe thấy tiếng gió thổi từ máy điều hòa giống như tiếng sóng rào rạt, và có một đôi tay nắm lấy anh kéo xuống...
“Chào buổi sáng, Thẩm Miên.”
Y hấp háy mắt như vừa đặt chân ra khỏi bóng râm, đầu óc trĩu nặng khủng khiếp, cứ như thể những ký ức bị chôn vùi đã được thức tỉnh. Đôi mắt y trở nên tỏ tường khi nhìn thấy Tần Cố bước vào.
Vị bác sĩ ngồi xuống chiếc ghế xếp chéo đối diện y, mỉm cười đặt bệnh án lên đùi: “Chúng tôi muốn nghe kể lại chi tiết tất cả mọi việc từ khoảng thời gian lần đầu tiên anh xuất hiện, anh có sẵn lòng không?”
Bên ngoài, mây trôi tà tà mặt đất. Bọn họ ngồi trong một căn phòng ấm cúng, tiếng gió từ điều hòa êm như gợn sóng, âm thanh đầu bút chì đi trên giấy sột soạt.
“Tôi không nhớ lần đầu tiên bản thân xuất hiện trong cơ thể này. Tôi tự nhiên ở trong ngôi nhà của bọn họ với một danh tính lẫn ký ức rõ ràng như một con người thực sự. Tên tôi là Miên – chỉ là Miên, không nhiều không ít hơn một chữ. Tôi hơn hai mươi tuổi. Tôi yêu cây cối và âm nhạc. Tôi thích dọn dẹp và nấu nướng. Và đâu đó trong tâm hồn luôn thôi thúc tôi phải bảo vệ đứa trẻ này.
“Thẩm Hi Quang là ánh sáng của tôi, là vị Thần tạo nên tôi và cũng sẽ là Chúa tể hủy diệt tôi. Tôi thương mến cậu ấy như một bề tôi trung thành. Tôi muốn cậu ấy luôn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Niềm vui của cậu ấy đã từng là niềm vui của tôi... cho đến cái Ngày Mai hơn mười năm về trước. Khi cậu ấy và tôi vì một phút hứng thú mà chạy ra khỏi cổng trường để tìm đến một nơi nào đó xa rời khu phố quen thuộc. Tôi đã muốn làm cậu ấy vui. Nhưng người cha của chúng tôi đã lo lắng đến mức không thể nghỉ ngơi nổi trên chuyến hành trình dài của ông, ông đã kiệt sức giữa chặng đường, mang theo những sinh mệnh khác cùng rời bỏ thế gian.
“Đó là tội lỗi của hai chúng tôi... Anh nghĩ Hi Quang còn quá nhỏ để hiểu được mối quan hệ nhân quả bên trong chuyện đó sao? Không. Cậu ấy hiểu hết. Từ bé, trí tuệ của cậu ấy đã vượt trội hơn đám trẻ cùng trang lứa. Những lời nói vô tình của Úc Mân hay câu từ mắng nhiếc của Úc Trầm, dù Hi Quang chưa học biết nghĩa của từng từ ngữ nhưng cậu ấy thừa hiểu những cảm xúc ẩn giấu đằng sau chúng. Tôi hiểu cậu ấy. Sau vụ tai nạn, cậu ấy đã bị tổn thương sâu sắc. Để không phải cảm thấy dằn vặt, cậu ấy đóng băng cảm xúc của mình và dần dần quên đi tất cả trong khi chật vật duy trì cuộc sống bình thường. Còn tôi chẳng thể làm gì. Tôi nhìn thấy vỏ đồ hộp chất đống trong tủ lạnh và gạo sống vương vãi trên sàn nhà, tôi thừa biết đứa trẻ này rất cần sự giúp đỡ nhưng chính tôi cũng sợ hãi trước cái ý tưởng về tội lỗi mà chúng tôi đã gián tiếp gây ra. Tôi sợ chết khiếp. Tôi chẳng dám gặp ai. Tôi biện hộ cho bản thân bằng cách cho rằng tôi có thể thay thế cho Thẩm Hoằng để chăm sóc Hi Quang và mẹ. Tôi muốn cậu ấy đi vào cái guồng xoay mà tôi đã tự ý tạo ra. Do đó, mối quan hệ của tôi với cậu ấy tan vỡ.
“Tôi luôn luôn có cái kích động chạy trốn khỏi cái tội lỗi ngày đêm ám ảnh chúng tôi. Hi Quang có thể quên đi và sống cuộc đời tàn tệ mà cậu ấy muốn. Nhưng tôi thì không. Tôi không thể tảng lờ nó đi dù có cố gắng biện minh đến mức nào. Tôi muốn mình biến mất. Tôi muốn bản thân chưa bao giờ tồn tại. Tôi không thể chịu đựng nổi những niềm vui bệnh hoạn và hoang tưởng vặn vẹo đang xâm chiếm Hi Quang. Tôi hãi sợ chúng. Tôi muốn chúng tôi bị trừng phạt. Vì mỗi lần tôi xuất hiện trong cơ thể này, các vết sẹo lại đập vào mắt tôi. Chúng là những tội lỗi mà Hi Quang cố tình khắc ghi lên thân thể, cốt để thay thế cho khoảng trống trong trí nhớ...
“Chúng tôi đang ở trong một vòng lặp. Tội ác nối tiếp tội ác. Chẳng có sự trừng phạt nào đến với chúng tôi – có lẽ chỉ ngoài cái chết mà chúng tôi tự chọn lấy. Tự sát. Làm đau bản thân. Trở thành kẻ thù của thế giới. Tôi rất muốn chết để kết thúc nhưng cũng muốn sống để nhận sự trừng phạt. Chúng tôi tuyệt vọng cùng cực, cả tôi và Thẩm Dã, dù nó không hiểu vì sao nó lại khao khát được biến mất. Những ý tưởng ám ảnh cứ đeo bám dai dẳng cho đến ngày tôi lại tìm thấy người mà tôi muốn bảo vệ.”
Tần Cố sang trang, đầu bút chì lia nhanh trên cuốn vở. Thẩm Miên đan tay vào nhau, khẽ nghiêng đầu qua một bên như nghe thấy một giai điệu trìu mến.
“Chúng tôi đã được chấp nhận, cả tội lỗi và giày vò, cả méo mó và bệnh hoạn. Những thứ mà người thường không cách nào hiểu được, em đã hiểu cho chúng tôi. Thật kỳ lạ, tội lỗi rất nặng nề, vậy mà sự cứu rỗi lại nhẹ như lông hồng...”
Nhắm mắt lại, dường như y nhìn thấy những chùm sáng bừng nở trong đêm rồi nhanh chóng nguội lạnh. Cậu ở bên cạnh, cặp mắt vẫn long lanh ngóng trông màu đen vừa mới cháy rực. Y biết rõ người mà cậu muốn ở bên trong đêm nay. Người sẽ đi cùng cậu qua tuyết tháng Một, mộc miên tháng Ba, muồng hoàng yến tháng Sáu, hoa ngô đồng tháng Chín rồi sang Đông. Một năm nối tiếp một năm, cứ như vậy.
Y thật muốn nói cho cậu biết, rằng Hi Quang sẽ không thực hiện lời hứa ngắm pháo hoa với em. Cậu ấy không muốn làm thế vì sự hẹp hòi của cậu ấy tin rằng em sẽ không còn lý do để ở đây nữa khi đã đạt thành ước nguyện.
Y là người hiểu rõ Hi Quang nhất trên đời. Cậu ấy sẽ không thay đổi, không vì ai mà thay đổi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đến chết cậu ấy vẫn là Thẩm Hi Quang của bây giờ. Tình yêu của cậu ấy sẽ luôn luôn vừa thấp hèn vừa cao quý, vừa dối trá vừa chân thành, như nàng Manon phù phiếm từng đốn ngã vô số đấng mày râu ngang dọc ngoài trang giấy.
“Nếu vai trò của anh không phải là thay thế cho người bố đã mất thì anh nghĩ mình xuất hiện vì lý do gì?”
“Điều đó có còn quan trọng không?” Y mỉm cười: “Vì tôi của hiện tại khác với tôi của quá khứ rất nhiều.”
“Vấn đề đó Tiến sĩ Hà sẽ thay tôi khám phá. Tôi chỉ phụ trách hỏi bệnh mà thôi. Cảm ơn anh, Thẩm Miên.”
...
Hà Kiều Dung nhanh chóng lên phác đồ trị liệu cho Thẩm Hi Quang, lần này là với mục tiêu dứt điểm chứng rối loạn của anh. Anh tỏ ra rất phối hợp và cũng thực sự phối hợp. Còn Giang Thành Văn thì phát rầu với ngôi nhà của Úc Trầm. Bây giờ Thẩm Hi Quang không cho phép người giúp việc tới nữa, song anh cũng không buồn dọn dẹp, chăm lo cho ngôi nhà. Chẳng mất bao lâu để cỏ dại mọc ngang bắp chân, gió thu cuốn lá ngả rạp khắp mặt đất, ánh đèn le lói qua cửa kính mờ xỉn vì bụi.
Ngoài những buổi trị liệu luân phiên, hầu hết thời gian Thẩm Hi Quang chỉ vẽ. Anh luôn giữ máy ảnh của Bộ Thư bên cạnh. Anh thường đi chụp ảnh vào cuối tuần rồi vẽ lại khung cảnh trong hình. Anh tự nấu nướng, ăn nhiều hơn và hạn chế hết mức việc uống thuốc.
Mùa thu đến, mọi thứ đều ổn.
Sang Đông, anh phải nhập viện vì viêm phổi.
Cuối năm, anh, bác sĩ Tần và Giang Thành Văn – ba người cô đơn – cùng mở một bữa tiệc nhỏ trong bệnh viện. Bữa cơm tất niên cũng xem như hài hòa.
Tháng Một, anh lại nhập viện vì ngã cầu thang trong lúc khiêng khung tranh lên phòng vẽ. Giang Thành Văn xin nghỉ phép để trông anh. Vệ Quyết quý hóa xách giỏ trái cây đến thăm, nói: “Hai đấng song thân của Bộ Thư biết chuyện rồi.”
Sau câu đó, không ai nói gì nữa. Khi anh ta ra về, Thẩm Hi Quang thử gọi điện cho Bộ Thư nhưng số di động này đã bị xóa, email cũng không còn tồn tại. Trước khuôn mặt ái ngại của Giang Thành Văn, anh chợt nằm vật ra giường bệnh cười lên ngặt nghẽo.
Mấy ngày sau, Thẩm Miên đang gọt hoa quả thì nghe biết chuyện đó từ sự nhỡ miệng của Giang Thành Văn, bất ngờ thay là y cũng bật cười. Trả lời cho biểu cảm mờ mịt của đối phương, y nói: “Anh nghĩ là chuyện này đáng lo sao? Ừ, xét về khía cạnh bình thường thì đây đúng là chuyện lớn. Tuy nhiên, với Hi Quang và Bộ Thư thì khác. Đừng xem thường em ấy. Em ấy biết cách chơi với Hi Quang hơn tất cả chúng ta đấy.”
Dĩ nhiên là lời giải thích mơ hồ đó không thể làm Giang Thành Văn sáng tỏ. Nhưng Thẩm Miên không nói gì thêm. Y ngả mình trên ghế, nghe một loạt album nổi tiếng từ thập niên 80 và nói ước gì mình có thể nghe hết mọi bản nhạc hay trên thế giới này.
Tới khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Hi Quang đã trở lại. Anh nằm bất động trên ghế một hồi lâu trước khi lại đứng dậy và đi vào phòng vẽ.
Thời gian này anh vẽ nhiều đến mức Giang Thành Văn bắt đầu lo ngại cho thị lực của anh. Vả lại, anh không có vẻ lo lắng cho Bộ Thư như hắn tưởng. Anh chỉ dành thời gian để vẽ, đi trị liệu, vẽ, trị liệu, vẽ... cho đến tận tháng Ba. Rốt cuộc Thẩm Hi Quang cũng ăn mặc đàng hoàng, bước chân ra khỏi nhà và nói: “Tôi sẽ đi gặp Bộ Thư.”
Giang Thành Văn hỏi rằng có cần gọi điện hỏi ý kiến của Tần Cố không?
Anh đáp: “Anh có thể làm vậy nếu muốn và cho dù anh ta có nói không thì tôi vẫn sẽ đi.”
Hắn bèn cất di động rồi hỏi anh vì sao tự nhiên muốn đi? Anh cười nhạt: “Ba tháng nay tôi đang bị đùa giỡn anh không thấy sao? Bộ Thư ngày càng biết cách để chơi với tôi rồi. Bây giờ tôi còn không đi thì khi bắt buộc phải gặp lại, tôi sẽ là người đuối lý trước em ấy.”
“Cậu đã có phương tiện di chuyển chưa hay tôi sẽ đặt cho cậu?”
“Tôi là đứa con nít cần ngồi xe đẩy sao?”
Giang Thành Văn vuốt mũi: “Tôi xin lỗi.”
“Tôi chỉ muốn nhờ anh một chuyện. Tôi cần vận chuyển vài bức tranh và một nơi để chứa chúng.”
Hắn đáp ứng rồi làm ngay. Anh nhíu mày giây lát, đoạn nói: “Đừng đối xử với tôi như cách anh phục vụ Úc Trầm. Gã là gã, tôi là tôi. Tôi không cần anh phải nhượng bộ với tôi.”
“Tôi đã hứa với cậu Bộ là sẽ chăm sóc cho cậu. Tôi chỉ đang giữ lời hứa của mình.” Hắn mỉm cười đáp.
“Tôi không hiểu tại sao anh làm chuyện này. Mặc dù cũng không biết Úc Trầm trả cho anh bao nhiêu nhưng tôi không đáng để anh tốn thời gian đến vậy.”
“Đáng hay không chỉ có tôi biết.” Giang Thành Văn có ý đùa: “Cậu bắt đầu biết quan tâm đến những người chạy chọt cho cậu rồi sao?”
Nhưng Thẩm Hi Quang nhìn hắn với vẻ nghiêm trang: “Chính xác thì công việc Úc Trầm giao cho anh trước khi gã chết là gì? Trông nom tôi? Canh chừng tôi? Hay đảm bảo là tôi không tuồng ra ngoài bất kỳ đồng cắc nào mà gã để tôi thừa kế? Úc Trầm làm mọi việc đều có ý đồ, tôi không tin anh phục vụ tôi chỉ vì ân tình.”
Bầu không khí như căng ra, Giang Thành Văn ngước nhìn người thanh niên có đôi mắt như hai mũi khoan đâm ra từ bóng tối trong lòng giếng sâu, rồi hắn chậm rãi đứng lên ngang bằng với anh, đường nét khuôn mặt dần trở nên điềm tĩnh và nghiêm khắc: “Nếu cậu thực sự muốn biết thì tôi sẽ cho cậu biết.”
Nói đoạn hắn lấy ra một vật hình bầu dục có đầu khóa từ. Thẩm Hi Quang nhận ra chiếc chìa khóa của căn hộ Úc Trầm từng tống anh vào ở.
“Ngài Úc có để lại một thứ cho cậu ở căn hộ cũ. Nếu lần này tiện đường thì cậu nên ghé qua xem.”
Anh giật lấy chiếc chìa khóa, cơn giận dữ phút chốc lan truyền ra toàn thân, gân xanh trên trán nổi lên: “Các người vẫn còn chưa để tôi được yên sao?”
“Tôi không biết gì về ý đồ của ngài Úc. Tôi chỉ làm theo những gì được dặn dò.” Giang Thành Văn trầm thấp đáp: “Nhưng có duy nhất một điều tôi xin phép nói chắc chắn, thưa cậu, là những ngày cuối cùng còn sống ở trên đời, không có một ngày nào mà ngài Úc không bận lòng suy nghĩ cho cậu.”
Thẩm Hi Quang không đợi hắn nói hết câu đã quay phắt đi. Anh nắm chặt chiếc chìa khóa chết dẫm – chiếc chìa khóa có thể vô hiệu hóa cánh cửa căn hộ và từng bao phen khiến anh phải ngủ vờ ngủ vật trên hành lang. Chiếc chìa khóa ép buộc anh phải chạy đến cầu xin Úc Trầm như một con chó con. Chiếc chìa khóa gã luôn luôn ném vào mặt anh như ban phát ân huệ.
Dù vậy... dù vậy...
Thẩm Hi Quang ngước nhìn người qua kẻ lại trên ga, bọn họ đều rất vội vàng, vẻ mặt hoặc là nghiêm trang, hoặc là cáu kỉnh. Đột nhiên anh thấy mình thật nhỏ bé, rụt rè, sợ sệt giữa bọn họ. Dù là một kẻ tâm thần chẳng kính sợ pháp luật và thằng liều chẳng e ngại cái chết, thế mà anh lúc nào cũng phải khốn đốn và hèn mọn trước Úc Trầm.
Và chợt anh hiểu: có lẽ gã đã dành ra những năm tháng cuối đời để dạy anh cách làm một người tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.