Chương 14: Âu Lạc Tham Gia
Lưu Quang Thừa
30/05/2021
Theo lệnh của hắn, từ trong chủ điện chạy ra hơn ba mươi cẩm y đệ tử.
Những người này tất cả đều không nói lời nào, chỉ im lặng tiến tới khoảng đất trống, dùng cây gỗ và dây thừng dựng lên tử đấu trường, từ động tác của bọn họ mà thấy, những người này đều đã được huấn luyện, không phải đệ tử bình thường của Minh Giáo.
Nhìn khu vực quyết đấu ở giữa sân, Khóc Như Mưa tâm thần có chút mất bình tĩnh hướng tới Âu Lạc hỏi: "Chúng ta chẳng lẻ cứ trốn ở chỗ này, chuyện gì cũng không làm, chỉ xem bọn hắn quyết đấu sao? Như vậy tựa hồ không ổn!"
"Có cái gì không ổn? Tiểu tình nhân của ngươi hiện tại không có gì nguy hiểm, rất an toàn. Chờ hai bên quyết đấu xong, chúng ta thừa dịp hỗn loạn lúc Cái Bang rút lui, đem Trương cô nương lén rời đi. Sau đó hai người các ngươi cao chạy xa bay, tìm một chỗ nào đó mà bọn họ tìm không được mà trốn, còn hơn là ở đây làm người thế tội, để ngươi mang lấy tai tiếng cùng sự bất công" Âu Lạc thản nhiên nói, xem ra hắn đối với Minh Giáo đã có thành kiến rất sâu đậm.
"Cái này không phải là bỏ trốn sao? Không được, Tụ nhi sẽ không đáp ứng!" Khóc Như Mưa lắc đầu lia lịa.
"Vậy ngươi đánh cho nàng hôn mê đi, rồi đem nàng mang đi, sau đó đem gạo nấu thành cơm là được rồi" Âu Lạc bình thản hồi đáp.
"Ngươi…" Khóc Như Mưa bị Âu Lạc nói như thế, tức giận trừng mắt nhìn, hết chỗ nói nổi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trương môn chủ từ một gã đệ tử, trịnh trọng nhận lấy hai tấm văn thư màu đỏ, đúng là Sinh tử khế. Hắn giữ lại một phần, phần còn lại bảo người đem đưa cho Nguyễn Hữu Lượng ở đối diện.
Nguyễn Hữu Lượng nhận lấy vật ấy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lên. Hắn cẩn thận mở văn thư ra, cẩn thận xem qua một lần, xác nhận không có vấn đề, mới gật đầu, rồi đem văn thư khép lại, sau đó bắt đầu chọn lựa tử sĩ xuất chiến.
Sau một hồi tuyển chọn, hắn từ trong Cái Bang lựa ra mười ba gã tinh anh cao thủ. Để giảm bớt tổn thất, hắn từ trong các ngũ môn phái tuyển ra vài chục người thân thủ không tệ lắm. Về phần tuyển chọn những người còn lại, là những người thân cận với hắn, đương nhiên Chưởng môn Võ Đan khẳng định phải trong số này, hắn hoàn toàn trông cậy vào phi kiếm thuật của người này đại phát thần uy! Tuy lục đại môn phái cùng vây công nhưng ngoài Võ Đan có chưởng môn ra thì Nga My, Thiếu Lâm, Không Động, Hoa Sơn toàn cho các đệ tử tham dự rèn luyện lịch lãm chứ không hề có cao thủ nào dẫn đầu, cho nên có thể nói danh nghĩa là lục đại môn phái vây công Minh Giáo thực tế bốn phái kia góp nhân mã thôi chứ cao thủ thì không có đóng góp.
Trong lúc Nguyễn Hữu Lượng vội vàng sắp xếp, Trương Vô Kỳ ở đối diện không biết từ khi nào đã đi vào thạch điện, đến nay vẫn không thấy hắn đi ra, nói vậy cũng là vì lựa chọn người tham gia tử đấu mà vắt hết óc.
Khi tử đấu trường hoàn toàn làm xong, Trương môn chủ rốt cục dẫn theo ba bốn trăm người, từ trong điện đi ra.
Những người này già có trẻ có, nam có nữ có, nhưng mỗi người trong mắt thần quang mười phần, tiếng bước chân ổn định, hiển nhiên đều là tinh duệ của Minh Giáo, trong đó làm cho Nguyễn Hữu Lượng để ý nhất, là ba người theo sát phía sau Trương Vô Kỳ.
Ba người này, một người nho sam phiêu diêu, ra vẻ người đọc sách, trang phục thư sinh; một người vóc dáng khôi ngô cao lớn, ngực phanh ra, trên mặt tua tủa những râu, có vẻ hung hãn vô cùng; người cuối cùng mặc áo xám, lưng đeo trường kiếm mặt lạnh lùng.
Mấy người này vừa nhìn đã thấy mạnh, hình như đều khoảng trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ trên khuôn mặt của bọn họ sẽ phát hiện, tại mi tâm của bọn họ, có một loại cảm giác tang thương của những lão giả bảy tám mươi tuổi mới có, làm cho người ta cảm giác được tuổi của bọn họ cũng không giống như bề ngoài.
Nguyễn Hữu Lượng trong lòng hiểu rõ, ba người này khẳng định là ba vị sư thúc của Trương Vô Kỳ, xem ra đối phương thật sự đã xuất ra tất cả, muốn hạ mình ngay tại nơi này.
Nghĩ tới đây, hắn chuyển thân, ngón tay chỉ vào ba người nọ, quay sang Chưởng môn Võ Đan Trương Ba Gió nói: "Thượng nhân, không biết người cảm thấy ba người kia như thế nào, có hạ được không?"
"Chỉ là mấy tên phàm phu tục tử mà thôi, phi kiếm của ta vừa ra, cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ xong hết! Có cái gì đáng lo lắng đâu, có phải tin ta sao?" Chưởng môn Võ Đan trừng mắt, bất mãn, khẩu khí cũng có chút bực dọc.
"Không dám, không dám! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tiên sư ngàn vạn lần đừng để trong lòng" Nguyễn Hữu Lượng vội vàng cười theo, sợ đắc tội với chỗ dựa lớn nhất lúc này.
"Hừ!" Trương Ba Gió nghe xong những lời này, mới hết tức giận.
Nguyễn Hữu Lượng thấy vậy, mới yên tâm, vị chưởng môn này thật sự là khó hầu hạ! Hắn thật nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Võ Đan xưa nay đạm mạt người người nhân nghĩa nho giáo tại sao lại sản xuất ra được cái chưởng môn tánh khí như phàm phu tục tử thậm chí còn tệ hơn.
Hắn thầm cười khổ một chút, vội vàng xoay người lớn tiếng quát: "Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu ký Sinh tử thư!"
Theo thanh âm này, những người tham gia tử đấu của Cái Bang, bắt đầu nghiêm nghị ký tên vào Sinh tử thư, biểu thị đấu chí của mình.
Cùng lúc đó, Trương Vô Kỳ cũng không cam lòng yếu thế thanh âm lạnh lùng nói: "Ký Sinh tử thư!"
Nhất thời, từ trong đám người của Minh Giáo, đi ra mười mấy tử sĩ, cũng chuẩn bị ký tên vào tử khế.
Khóc Như Mưa không hề tỏ vẻ gì vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn về phía xa xa, giống như cái gì cũng không nghe thấy, thần sắc cực kỳ ngây ngốc.
"Ồ! Chuyện gì xảy ra vậy?" Âu Lạc có chút kinh ngạc.
Khóc Như Mưa nghe nói như thế, rốt cục thu ánh mắt trở về, hắn ngơ ngác nhìn Âu Lạc, nói một câu làm cho Âu Lạc trong phút chốc cũng thất thần.
"Tụ nhi… Tụ nhi, nàng cũng ở nơi này, nàng cũng tham gia tử khế đấu!"
Sau khi nói xong, gương mặt của Khóc Như Mưa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
"Ở chỗ nào?" Âu Lạc quay người ra sau, vội vàng hỏi.
"Ở bên kia!"
Theo ánh mắt của Khóc Như Mưa, Âu Lạc rốt cục ở tại một góc trong đám người, đã thấy được sắc mặt tái nhợt của Trương Tụ Nhi, lúc này nàng đang cùng hai người nữ khác tham gia tử đấu đứng chung một chỗ. Nàng mặc quần áo trắng, đang cắn chặt môi, cả người giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng, trông đầy vẻ thương cảm.
"Trương cô nương loại nữ lưu nhu nhược này, sao lại tham gia cái loại quyết đấu tanh máu này, họ Trương có lầm hay không?" Âu Lạc cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nói đầy vẻ khó tin.
"Tụ Nhi cũng là đệ tử hạch tâm của Minh Giáo, ta chưa nói qua cho ngươi sao?" Khóc Như Mưa sau khi nghe vậy, cười khổ nói ra một tin tức làm cho Âu Lạc cảm thấy ngạc nhiên.
Âu Lạc trầm mặc không nói.
Hiển nhiên cao thủ còn sót lại của Minh Giáo tại nơi đây cũng không nhiều, hơn nữa Trương môn chủ của bọn họ cũng không có ý thương hương tiếc ngọc, vì có thể ở tại tử đấu thủ thắng, mà ngay cả nữ nhi như Trương Tụ Nhi cũng phải tham gia, xem ra là muốn chơi một ván.
"Huynh đệ, đừng nói thừa nữa. Ta muốn cùng Tụ Nhi ở một chỗ, ngươi tự mình bảo trọng đi!" Khóc Như Mưa vỗ vỗ vai Âu Lạc, khe khẽ nói, tiếp theo xoay người đi đến đám đông.
Hắn còn chưa đi được mấy bước, thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó có tiếng gió thổi nhẹ đến, có một bóng người đi tới, đúng là Âu Lạc.
"Có cái đại sự gì, chẳng phải chỉ là tử khế đấu thôi sao? Chỉ với một chút mày vẫn không làm khó được ta. Chúng ta coi như là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này ta sẽ giúp cho" Âu Lạc cười nói.
Khóc Như Mưa sau khi nghe xong, không nói hai lời, dùng sức đánh vào ngực đối phương một cái, thấp giọng nói: "Huynh đệ tốt! Đa tạ!"
Âu Lạc mỉm cười không nói. Tuy hắn không ưa Minh Giáo nhưng sau khi gặp Khóc Như Mưa hắn nhớ lại mơ ước ngày xưa hành hiệp trượng nghĩa, cứu người vô tội, Do đó hắn mới mạo hiểm xem thử có thể giúp gì hay không, Thgứ hai do bây giờ nội công tăng mạnh nhưng Âu Lạc chưa bao giờ thấy cao thủ thế giới này giao chiến qua nên cũng muón mở mang tầm mắt xem thủ có khác gì với trong phim hay không? hắn tài cao gan lớn, cũng không nghĩ cao thủ của Cái Bang, có thể đối phó với Hút Máu đại pháp quyết mà bản thân đã đạt thành,ngoài ra tuy Chạy khinh công là của môn phái cấp thấp nhưng nó chuyên dùng trốn chạy lại kèm nội công mạnh mẽ như bây giờ thì Âu Lạc tin tưởng khó ai đuổi kịp hắn, với lại bản thân hắn cũng có chút muốn thử sức, muốn kiểm tra xem thực lực của bản thân hiện nay đến đâu.
Hai người bước tới đám người, trực tiếp đi tới chỗ của Trương Vô Kỳ, đi được nửa đường, hai người đã xé rách trang phục của Hoa Sơn, lộ ra y phục của Minh Giáo.
Âu Lạc cùng Khóc Như Mưa xuất hiện trước đám người, đột nhiên chuyển đổi thân phận, làm cho người của hai bên đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không ai ngăn cản cử động của bọn họ, để cho bọn họ dễ dàng đi tới trước mặt Trương Vô Kỳ.
"Đại sư huynh".
"Âu tiểu hữu".
Giờ phút này, bên Minh Giáo, có rất nhiều đệ tử nhận ra hai người này, không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Trương Tụ Nhi thấy Khóc Như Mưa càng mừng rỡ, gương mặt kiều mỵ tràn đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nếu không phải ở đây có nhiều người, sợ là sớm đã đã lao vào lòng người nọ, nói ra những lời trong tim.
Trương môn chủ tự nhiên cũng nhận ra hai người, trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, đối với việc bọn họ đột ngột xuất hiện, rất là bất ngờ.
"Đại đệ tử hạch tâm Khóc Như Mưa, tham kiến môn chủ" Khóc Như Mưa cao giọng nói.
"Hai người chúng ta nguyện ý ký tử khế, tham gia huyết đấu, mong rằng Môn chủ thành toàn" Hắn không đợi đối phương hỏi, liền trực tiếp nói ra thỉnh cầu. Mà Âu Lạc đứng ở một bên không lên tiếng, bộ dáng như đều theo ý của Khóc Như Mưa.
Trương môn chủ sau khi nghe Khóc Như Mưa nói xong, những lời trách mắng đang muốn nói ra tự động nuốt xuống, gương mặt lạnh như băng lộ ra vài phần vui vẻ, hắn ôn tồn nói:
"Tốt! Không hổ là đệ tử trung trinh của Minh Giáo chúng ta, có ngươi mạnh nhất đệ tử gia nhập quyết đấu, nói vậy bổn môn lại có thêm phần thắng. Bất quá Âu Lạc đệ tử cũng không nên tham gia, dù sao ngươi là đệ tử Hữu Lãnh Thiền, mới gia nhập môn phái chưa tới ba năm ta nghĩ Hữu hộ pháp cũng không thích ngươi làm vậy".
Ý tứ Trương Vô Kỳ chính là Âu Lạc một cái đan lô của Hữu Lãnh Thiền thì võ công cùi bắp sao xứng giao chiến được.
Nghe những lời này Âu Lạc cười cười, hắn không đợi Khóc Như Mưa giải thích, đem thân thể lay động nhoáng lên một cái, con người mà Trương môn chủ không coi vào đâu, đột nhiên biến mất.
Trương môn chủ lấy làm kinh hãi, vừa định nhìn chung quanh tìm, bỗng nghe ở phía sau truyền đến thanh âm của Âu Lạc.
"Không biết với thân thủ của tại hạ, có lọt vào pháp nhãn của Môn chủ hay không! Ta nghĩ cho dù tham gia tử đấu, bản thân vẫn có khả năng tự bảo vệ, mong Môn chủ thành toàn cho sự trung tâm của tại hạ".
Trương môn chủ trong lòng lấy làm kinh ngạc. hắn vạn phàn không nghĩ đến, Âu Lạc một cái đệ tử Hữu Lãnh Thiền chắc chắn sẽ bị lão giết trong tương lai, nhưng không ngờ bây giờ lại lợi hại như thế, không lẽ hắn đã giết Hữu hộ pháp hút nội công rồi hay sao? Điều này là hoàn toàn có cơ sở vì ngày xưa Hữu Lãnh Thiền cũng giết sư phụ mình mà sau này trở nên lợi hại. Ngoài ra trước đó lão đã bị lục đại môn phái vây công đánh cho trọng thương, nay hắn bị vô thanh vô tức xâm nhập tới sau lưng, mà vẫn khong có chút cảm giác như vậy một tiểu bối trừ phi có nội lực cao siêu mới làm được.
Hắn xoay người, nhìn một chút Âu Lạc vẫn là bộ dáng vô hại như thế, không khỏi đem ánh mắt hướng về phía ba vị sư thúc của mình.
Chỉ thấy ba vị sư thúc của hắn, thần sắc khẽ biến, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên là vì thân thủ của vị Âu Lạc đệ tử này, làm cho bọn họ cũng rất kiêng kỵ. Dù sao nội công cả đời của Hữu Lãnh Thiền cũng không phải chuyện đùa.
Những ý niệm bất đồng liên tiếp xuất hiện trong đầu, trong lòng Trương môn chủ sau khi chuyển mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn đột nhiên ha ha cười to vài tiếng, sau đó thân thiết nói:
"Âu Lạc đệ tử nếu đối với bổn môn có lòng trung thành, tại hạ thân là Môn chủ, làm sao có thể cự tuyệt chứ?"
Hắn tiếp theo lấy một ngón tay, ra dấu cho hai đệ tử có thân thủ yếu nhất tham gia tử đấu thối lui ra khỏi đội ngũ, để cho Âu Lạc và Khóc Như Mưa bổ sung vào, gạch tên hai người kia ra khỏi Sinh tử thư, rồi dùng chữ đen viết tên vào tử khế để cho bọn họ trở thành thành viên tham gia tử đấu.
Huyên náo bên phía Minh Giáo, tự nhiên Nguyễn Hữu Lượng nhìn thấy rõ ràng, hắn mặc dù thấy bên phía đối diện có thêm hai cao thủ, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có để ở trong lòng, dù sao hắn tin tưởng con người huyết nhục, cũng không cách nào ngăn cản được trưởng môn Võ Đan.
Vì vậy, cả hai bên cũng đã ký tử khế xong, sau khi trao đổi văn thư tử khế, thì cuộc huyết đấu chỉ có một bên có thể còn sống mà đi ra, cuối cùng đã bắt đầu.
Những người này tất cả đều không nói lời nào, chỉ im lặng tiến tới khoảng đất trống, dùng cây gỗ và dây thừng dựng lên tử đấu trường, từ động tác của bọn họ mà thấy, những người này đều đã được huấn luyện, không phải đệ tử bình thường của Minh Giáo.
Nhìn khu vực quyết đấu ở giữa sân, Khóc Như Mưa tâm thần có chút mất bình tĩnh hướng tới Âu Lạc hỏi: "Chúng ta chẳng lẻ cứ trốn ở chỗ này, chuyện gì cũng không làm, chỉ xem bọn hắn quyết đấu sao? Như vậy tựa hồ không ổn!"
"Có cái gì không ổn? Tiểu tình nhân của ngươi hiện tại không có gì nguy hiểm, rất an toàn. Chờ hai bên quyết đấu xong, chúng ta thừa dịp hỗn loạn lúc Cái Bang rút lui, đem Trương cô nương lén rời đi. Sau đó hai người các ngươi cao chạy xa bay, tìm một chỗ nào đó mà bọn họ tìm không được mà trốn, còn hơn là ở đây làm người thế tội, để ngươi mang lấy tai tiếng cùng sự bất công" Âu Lạc thản nhiên nói, xem ra hắn đối với Minh Giáo đã có thành kiến rất sâu đậm.
"Cái này không phải là bỏ trốn sao? Không được, Tụ nhi sẽ không đáp ứng!" Khóc Như Mưa lắc đầu lia lịa.
"Vậy ngươi đánh cho nàng hôn mê đi, rồi đem nàng mang đi, sau đó đem gạo nấu thành cơm là được rồi" Âu Lạc bình thản hồi đáp.
"Ngươi…" Khóc Như Mưa bị Âu Lạc nói như thế, tức giận trừng mắt nhìn, hết chỗ nói nổi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trương môn chủ từ một gã đệ tử, trịnh trọng nhận lấy hai tấm văn thư màu đỏ, đúng là Sinh tử khế. Hắn giữ lại một phần, phần còn lại bảo người đem đưa cho Nguyễn Hữu Lượng ở đối diện.
Nguyễn Hữu Lượng nhận lấy vật ấy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lên. Hắn cẩn thận mở văn thư ra, cẩn thận xem qua một lần, xác nhận không có vấn đề, mới gật đầu, rồi đem văn thư khép lại, sau đó bắt đầu chọn lựa tử sĩ xuất chiến.
Sau một hồi tuyển chọn, hắn từ trong Cái Bang lựa ra mười ba gã tinh anh cao thủ. Để giảm bớt tổn thất, hắn từ trong các ngũ môn phái tuyển ra vài chục người thân thủ không tệ lắm. Về phần tuyển chọn những người còn lại, là những người thân cận với hắn, đương nhiên Chưởng môn Võ Đan khẳng định phải trong số này, hắn hoàn toàn trông cậy vào phi kiếm thuật của người này đại phát thần uy! Tuy lục đại môn phái cùng vây công nhưng ngoài Võ Đan có chưởng môn ra thì Nga My, Thiếu Lâm, Không Động, Hoa Sơn toàn cho các đệ tử tham dự rèn luyện lịch lãm chứ không hề có cao thủ nào dẫn đầu, cho nên có thể nói danh nghĩa là lục đại môn phái vây công Minh Giáo thực tế bốn phái kia góp nhân mã thôi chứ cao thủ thì không có đóng góp.
Trong lúc Nguyễn Hữu Lượng vội vàng sắp xếp, Trương Vô Kỳ ở đối diện không biết từ khi nào đã đi vào thạch điện, đến nay vẫn không thấy hắn đi ra, nói vậy cũng là vì lựa chọn người tham gia tử đấu mà vắt hết óc.
Khi tử đấu trường hoàn toàn làm xong, Trương môn chủ rốt cục dẫn theo ba bốn trăm người, từ trong điện đi ra.
Những người này già có trẻ có, nam có nữ có, nhưng mỗi người trong mắt thần quang mười phần, tiếng bước chân ổn định, hiển nhiên đều là tinh duệ của Minh Giáo, trong đó làm cho Nguyễn Hữu Lượng để ý nhất, là ba người theo sát phía sau Trương Vô Kỳ.
Ba người này, một người nho sam phiêu diêu, ra vẻ người đọc sách, trang phục thư sinh; một người vóc dáng khôi ngô cao lớn, ngực phanh ra, trên mặt tua tủa những râu, có vẻ hung hãn vô cùng; người cuối cùng mặc áo xám, lưng đeo trường kiếm mặt lạnh lùng.
Mấy người này vừa nhìn đã thấy mạnh, hình như đều khoảng trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ trên khuôn mặt của bọn họ sẽ phát hiện, tại mi tâm của bọn họ, có một loại cảm giác tang thương của những lão giả bảy tám mươi tuổi mới có, làm cho người ta cảm giác được tuổi của bọn họ cũng không giống như bề ngoài.
Nguyễn Hữu Lượng trong lòng hiểu rõ, ba người này khẳng định là ba vị sư thúc của Trương Vô Kỳ, xem ra đối phương thật sự đã xuất ra tất cả, muốn hạ mình ngay tại nơi này.
Nghĩ tới đây, hắn chuyển thân, ngón tay chỉ vào ba người nọ, quay sang Chưởng môn Võ Đan Trương Ba Gió nói: "Thượng nhân, không biết người cảm thấy ba người kia như thế nào, có hạ được không?"
"Chỉ là mấy tên phàm phu tục tử mà thôi, phi kiếm của ta vừa ra, cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ xong hết! Có cái gì đáng lo lắng đâu, có phải tin ta sao?" Chưởng môn Võ Đan trừng mắt, bất mãn, khẩu khí cũng có chút bực dọc.
"Không dám, không dám! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tiên sư ngàn vạn lần đừng để trong lòng" Nguyễn Hữu Lượng vội vàng cười theo, sợ đắc tội với chỗ dựa lớn nhất lúc này.
"Hừ!" Trương Ba Gió nghe xong những lời này, mới hết tức giận.
Nguyễn Hữu Lượng thấy vậy, mới yên tâm, vị chưởng môn này thật sự là khó hầu hạ! Hắn thật nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Võ Đan xưa nay đạm mạt người người nhân nghĩa nho giáo tại sao lại sản xuất ra được cái chưởng môn tánh khí như phàm phu tục tử thậm chí còn tệ hơn.
Hắn thầm cười khổ một chút, vội vàng xoay người lớn tiếng quát: "Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu ký Sinh tử thư!"
Theo thanh âm này, những người tham gia tử đấu của Cái Bang, bắt đầu nghiêm nghị ký tên vào Sinh tử thư, biểu thị đấu chí của mình.
Cùng lúc đó, Trương Vô Kỳ cũng không cam lòng yếu thế thanh âm lạnh lùng nói: "Ký Sinh tử thư!"
Nhất thời, từ trong đám người của Minh Giáo, đi ra mười mấy tử sĩ, cũng chuẩn bị ký tên vào tử khế.
Khóc Như Mưa không hề tỏ vẻ gì vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn về phía xa xa, giống như cái gì cũng không nghe thấy, thần sắc cực kỳ ngây ngốc.
"Ồ! Chuyện gì xảy ra vậy?" Âu Lạc có chút kinh ngạc.
Khóc Như Mưa nghe nói như thế, rốt cục thu ánh mắt trở về, hắn ngơ ngác nhìn Âu Lạc, nói một câu làm cho Âu Lạc trong phút chốc cũng thất thần.
"Tụ nhi… Tụ nhi, nàng cũng ở nơi này, nàng cũng tham gia tử khế đấu!"
Sau khi nói xong, gương mặt của Khóc Như Mưa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
"Ở chỗ nào?" Âu Lạc quay người ra sau, vội vàng hỏi.
"Ở bên kia!"
Theo ánh mắt của Khóc Như Mưa, Âu Lạc rốt cục ở tại một góc trong đám người, đã thấy được sắc mặt tái nhợt của Trương Tụ Nhi, lúc này nàng đang cùng hai người nữ khác tham gia tử đấu đứng chung một chỗ. Nàng mặc quần áo trắng, đang cắn chặt môi, cả người giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng, trông đầy vẻ thương cảm.
"Trương cô nương loại nữ lưu nhu nhược này, sao lại tham gia cái loại quyết đấu tanh máu này, họ Trương có lầm hay không?" Âu Lạc cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nói đầy vẻ khó tin.
"Tụ Nhi cũng là đệ tử hạch tâm của Minh Giáo, ta chưa nói qua cho ngươi sao?" Khóc Như Mưa sau khi nghe vậy, cười khổ nói ra một tin tức làm cho Âu Lạc cảm thấy ngạc nhiên.
Âu Lạc trầm mặc không nói.
Hiển nhiên cao thủ còn sót lại của Minh Giáo tại nơi đây cũng không nhiều, hơn nữa Trương môn chủ của bọn họ cũng không có ý thương hương tiếc ngọc, vì có thể ở tại tử đấu thủ thắng, mà ngay cả nữ nhi như Trương Tụ Nhi cũng phải tham gia, xem ra là muốn chơi một ván.
"Huynh đệ, đừng nói thừa nữa. Ta muốn cùng Tụ Nhi ở một chỗ, ngươi tự mình bảo trọng đi!" Khóc Như Mưa vỗ vỗ vai Âu Lạc, khe khẽ nói, tiếp theo xoay người đi đến đám đông.
Hắn còn chưa đi được mấy bước, thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó có tiếng gió thổi nhẹ đến, có một bóng người đi tới, đúng là Âu Lạc.
"Có cái đại sự gì, chẳng phải chỉ là tử khế đấu thôi sao? Chỉ với một chút mày vẫn không làm khó được ta. Chúng ta coi như là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này ta sẽ giúp cho" Âu Lạc cười nói.
Khóc Như Mưa sau khi nghe xong, không nói hai lời, dùng sức đánh vào ngực đối phương một cái, thấp giọng nói: "Huynh đệ tốt! Đa tạ!"
Âu Lạc mỉm cười không nói. Tuy hắn không ưa Minh Giáo nhưng sau khi gặp Khóc Như Mưa hắn nhớ lại mơ ước ngày xưa hành hiệp trượng nghĩa, cứu người vô tội, Do đó hắn mới mạo hiểm xem thử có thể giúp gì hay không, Thgứ hai do bây giờ nội công tăng mạnh nhưng Âu Lạc chưa bao giờ thấy cao thủ thế giới này giao chiến qua nên cũng muón mở mang tầm mắt xem thủ có khác gì với trong phim hay không? hắn tài cao gan lớn, cũng không nghĩ cao thủ của Cái Bang, có thể đối phó với Hút Máu đại pháp quyết mà bản thân đã đạt thành,ngoài ra tuy Chạy khinh công là của môn phái cấp thấp nhưng nó chuyên dùng trốn chạy lại kèm nội công mạnh mẽ như bây giờ thì Âu Lạc tin tưởng khó ai đuổi kịp hắn, với lại bản thân hắn cũng có chút muốn thử sức, muốn kiểm tra xem thực lực của bản thân hiện nay đến đâu.
Hai người bước tới đám người, trực tiếp đi tới chỗ của Trương Vô Kỳ, đi được nửa đường, hai người đã xé rách trang phục của Hoa Sơn, lộ ra y phục của Minh Giáo.
Âu Lạc cùng Khóc Như Mưa xuất hiện trước đám người, đột nhiên chuyển đổi thân phận, làm cho người của hai bên đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không ai ngăn cản cử động của bọn họ, để cho bọn họ dễ dàng đi tới trước mặt Trương Vô Kỳ.
"Đại sư huynh".
"Âu tiểu hữu".
Giờ phút này, bên Minh Giáo, có rất nhiều đệ tử nhận ra hai người này, không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Trương Tụ Nhi thấy Khóc Như Mưa càng mừng rỡ, gương mặt kiều mỵ tràn đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nếu không phải ở đây có nhiều người, sợ là sớm đã đã lao vào lòng người nọ, nói ra những lời trong tim.
Trương môn chủ tự nhiên cũng nhận ra hai người, trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, đối với việc bọn họ đột ngột xuất hiện, rất là bất ngờ.
"Đại đệ tử hạch tâm Khóc Như Mưa, tham kiến môn chủ" Khóc Như Mưa cao giọng nói.
"Hai người chúng ta nguyện ý ký tử khế, tham gia huyết đấu, mong rằng Môn chủ thành toàn" Hắn không đợi đối phương hỏi, liền trực tiếp nói ra thỉnh cầu. Mà Âu Lạc đứng ở một bên không lên tiếng, bộ dáng như đều theo ý của Khóc Như Mưa.
Trương môn chủ sau khi nghe Khóc Như Mưa nói xong, những lời trách mắng đang muốn nói ra tự động nuốt xuống, gương mặt lạnh như băng lộ ra vài phần vui vẻ, hắn ôn tồn nói:
"Tốt! Không hổ là đệ tử trung trinh của Minh Giáo chúng ta, có ngươi mạnh nhất đệ tử gia nhập quyết đấu, nói vậy bổn môn lại có thêm phần thắng. Bất quá Âu Lạc đệ tử cũng không nên tham gia, dù sao ngươi là đệ tử Hữu Lãnh Thiền, mới gia nhập môn phái chưa tới ba năm ta nghĩ Hữu hộ pháp cũng không thích ngươi làm vậy".
Ý tứ Trương Vô Kỳ chính là Âu Lạc một cái đan lô của Hữu Lãnh Thiền thì võ công cùi bắp sao xứng giao chiến được.
Nghe những lời này Âu Lạc cười cười, hắn không đợi Khóc Như Mưa giải thích, đem thân thể lay động nhoáng lên một cái, con người mà Trương môn chủ không coi vào đâu, đột nhiên biến mất.
Trương môn chủ lấy làm kinh hãi, vừa định nhìn chung quanh tìm, bỗng nghe ở phía sau truyền đến thanh âm của Âu Lạc.
"Không biết với thân thủ của tại hạ, có lọt vào pháp nhãn của Môn chủ hay không! Ta nghĩ cho dù tham gia tử đấu, bản thân vẫn có khả năng tự bảo vệ, mong Môn chủ thành toàn cho sự trung tâm của tại hạ".
Trương môn chủ trong lòng lấy làm kinh ngạc. hắn vạn phàn không nghĩ đến, Âu Lạc một cái đệ tử Hữu Lãnh Thiền chắc chắn sẽ bị lão giết trong tương lai, nhưng không ngờ bây giờ lại lợi hại như thế, không lẽ hắn đã giết Hữu hộ pháp hút nội công rồi hay sao? Điều này là hoàn toàn có cơ sở vì ngày xưa Hữu Lãnh Thiền cũng giết sư phụ mình mà sau này trở nên lợi hại. Ngoài ra trước đó lão đã bị lục đại môn phái vây công đánh cho trọng thương, nay hắn bị vô thanh vô tức xâm nhập tới sau lưng, mà vẫn khong có chút cảm giác như vậy một tiểu bối trừ phi có nội lực cao siêu mới làm được.
Hắn xoay người, nhìn một chút Âu Lạc vẫn là bộ dáng vô hại như thế, không khỏi đem ánh mắt hướng về phía ba vị sư thúc của mình.
Chỉ thấy ba vị sư thúc của hắn, thần sắc khẽ biến, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên là vì thân thủ của vị Âu Lạc đệ tử này, làm cho bọn họ cũng rất kiêng kỵ. Dù sao nội công cả đời của Hữu Lãnh Thiền cũng không phải chuyện đùa.
Những ý niệm bất đồng liên tiếp xuất hiện trong đầu, trong lòng Trương môn chủ sau khi chuyển mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn đột nhiên ha ha cười to vài tiếng, sau đó thân thiết nói:
"Âu Lạc đệ tử nếu đối với bổn môn có lòng trung thành, tại hạ thân là Môn chủ, làm sao có thể cự tuyệt chứ?"
Hắn tiếp theo lấy một ngón tay, ra dấu cho hai đệ tử có thân thủ yếu nhất tham gia tử đấu thối lui ra khỏi đội ngũ, để cho Âu Lạc và Khóc Như Mưa bổ sung vào, gạch tên hai người kia ra khỏi Sinh tử thư, rồi dùng chữ đen viết tên vào tử khế để cho bọn họ trở thành thành viên tham gia tử đấu.
Huyên náo bên phía Minh Giáo, tự nhiên Nguyễn Hữu Lượng nhìn thấy rõ ràng, hắn mặc dù thấy bên phía đối diện có thêm hai cao thủ, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có để ở trong lòng, dù sao hắn tin tưởng con người huyết nhục, cũng không cách nào ngăn cản được trưởng môn Võ Đan.
Vì vậy, cả hai bên cũng đã ký tử khế xong, sau khi trao đổi văn thư tử khế, thì cuộc huyết đấu chỉ có một bên có thể còn sống mà đi ra, cuối cùng đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.