Chương 500: Amy.
Thanh Không Tẩy Vũ
06/11/2022
Lục Duyên vẫn rất đỗi bình tĩnh.
Tư Thính Phong cười cười:
"Ngươi nói cũng đúng, các sứ đoàn nước khác tới đây tham dự tiệc tối, kiểu gì cũng phải nể mặt đế quốc Hồng Phong của chúng ta chút chứ đúng không?"
Trong lời nói của Tư Thính Phong mang theo một chút kiêu ngạo.
Khắp toàn bộ sao Đại Khải này, đế quốc Hồng Phog được xem như mà một trong những đế quốc mạnh nhất.
"A Duyên, Tiểu Bình Tử, các ngươi qua bên kia ngồi trước đi, chờ sau khi ta tiếp khách xong sẽ tới chỗ các ngươi"
Sắc mặt Lục Duyên có chút quái đản.
Cứ luôn cảm thấy lời này có gì đó sai sai?
Tư Thính Lôi lúc này đứng bên cạnh vẫn một mặt thong thả mà cười nói:
"Học đệ Lục Duyên, trước đó ta vẫn chưa có mời ngươi ăn cơm, cứ luôn không liên lạc được với ngươi."
Lục Duyên có hơi ngượng mà đáp:
"Bình thường ta đều bận tu luyện, ngày nghỉ lại bị Thanh Hòa tỷ tỷ nghiêm ngặt lôi về nhà, không thể ra ngoài chơi bời gì cả, thật sự là bất lực rồi"
Được thôi, cũng không phải là vì lý do bị quản nghiêm ngặt ở nhà, nhưng mà ở nhà cùng với một người đẹp tuyệt sắc dù sao cũng tốt hơn là ra ngoài lêu lổng cùng với một tên đàn ông đúng chứ?
Tư Thính Lôi cười cười:
"Không sao không sao, nếu đã hiếm có dịp tới tham dự tiệc tối thì ta trò chuyện với ngươi thì được rồi, tránh để ngươi cảm thấy nhàm chán"
Tư Thính Lôi vừa mới nói xong, Tư Thính Phong cũng đã nhàn nhạt mở miệng nói:
"Tứ đệ, ngươi là muốn trốn, không muốn tiếp đãi khách quý chứ gì? Ta sẽ nói với phụ hoàng"
Nụ cười trên mặt Tư Thính Lôi cứng đờ, vội vàng ho khan một tiếng rồi mở miệng nói:
"Thật ngại quá học đệ Lục Duyên, ta nhớ tới còn việc bận phải làm, chờ xong rồi sẽ lại tới tìm ngươi"
Nói xong, hắn trừng mắt liếc Tư Thính Phong, xoay người rời đi.
Tư Thính Phong nở nụ cười ấy náy với Lục Duyên và Dương Bình:
"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa Macquarie cũng tới"
Lục Duyên gật đầu:
"Học trưởng, ngươi đi bận việc của ngươi đi, không cần lo cho chúng ta"
Tư Thính Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Mà Lục Duyên và Dương Bình lại tùy tiện tìm một góc tối ở hội trường, biến thành người vô hình.
Đáng tiếc dù họ có muốn làm thế thì cơn thù hận bị Lý Thành Hòa kéo lên của mấy người khi nãy vẫn ở đó, cứ thỉnh thoảng lại có người cứ nhìn họ một cái.
Dương Bình có hơi run rẩy:
"Duyên ca, chúng ta sẽ không sao đó chứ?"
Lục Duyên trợn tròn mắt:
"Ngươi sợ cái gì? Cho dù họ có tới khiêu khích thì còn có ta ở đây"
Lục Duyên bây giờ đến cả cơ giới đều sắp nắm trong lòng bàn tay rồi, thực lực đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù sao hắn cũng có hậu thuẫn được không, có chiến đế Ám Ảnh chống lưng cho hắn ở phía sau, hẳn sẽ không có tình trạng cậy mạnh ăn hiếp yếu đâu.
Nếu như là cùng cấp bậc, với biểu hiện của Lục Duyên sẽ có thể đánh được mười người.
Cho nên hắn không hề sợ có người tới khiêu khích.
Kết quả là Lục Duyên chờ nửa ngày lại thấy mấy thanh niên trước đó phóng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình đó đều không có hành động một bước.
Có mấy người trao đổi gì đó với thuộc hạ hoặc đàn em của mình xong, đám người kia lập tức rời khỏi hội trường một lúc, sau đó trở lại nói mấy câu với họ.
Sau đó, ánh mắt của đám thanh niên kia nhìn về phía Lục Duyên cũng mang theo một vẻ cân nhắc.
Lục Duyên đoán được họ là đã thăm dò tin tức về hắn rồi.
Không có ai ra tay cả, Lục Duyên cảm thấy có chút thất vọng, có người bày ra về mặt rất niềm nở với hắn.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy đúng, ai cũng đều có sĩ diện của mình cả, ra tay ở ngay buổi tiệc tối như này chỉ có thể khiến bản thân mình rớt giá mà thôi.
Lục Duyên cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Đúng lúc này, hội trường bỗng có hơi ồn ào, rất nhiều người đều quay đầu nhìn về chỗ lối ra vào.
Lục Duyên và Dương Bình cũng có chút tò mò nhìn sang.
Sau đó, Lục Duyên trợn tròn mắt, thoáng ngạc nhiên.
Ở lối vào là một thiếu nữ tóc tím, khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh tế, mặc một bộ lễ phục công chúa màu trắng, vẫn là đôi mắt to Carslan quen thuộc.
Khóe miệng Lục Duyên khẽ mấp máy.
Ơi trời đất, Amy?
Sao nhóc này cũng tới đây vậy?
Phía sau Amy còn có một Vương Linh Linh mặc một bộ lễ phục màu tím, trên mặt đang nở nụ cười phải phép.
Amy giống một cô công chúa hoạt bát, đáng yêu trong cổ tích, thu hút những ánh mắt trong hội trường.
"Người này là ai vậy? Xinh đẹp đến mức có thể so sánh với đế quốc Minh Châu nhỉ?"
"A... Hình như là tiểu công chúa của nhà chiến đế Thiên La"
"Hóa ra là người của gia tộc Algebi? Thảo nào mái tóc lại là màu tím"
"Hình như ta đã gặp cô bé này ở đâu rồi... À, ta nhớ ra rồi, đây không phải là cô bé đã cùng với Lục Duyên giết vương giả trời sinh đó sao?"
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Một người đàn ông tuấn tú mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn Amy, ánh mắt lóe sáng:
"Người này chính là... Tiểu công chúa của Thiên La Thành đúng chứ? Không ngờ lại đáng yêu rúng động lòng người như vậy"
Một người đàn ông ở bên cạnh hắn cũng mở miệng nói:
"Điện hạ, tới lúc vũ hội ngài có thể mời nàng nhảy múa. Nếu như chiến đế Thiên La bằng lòng đứng về phía của chúng ta thì sẽ là một nguồn trợ lực mạnh mẽ cho chúng "
ta.
Người đàn ông anh tuấn kia gật đầu nói:
"Ừm "
Tư Thính Phong cười cười:
"Ngươi nói cũng đúng, các sứ đoàn nước khác tới đây tham dự tiệc tối, kiểu gì cũng phải nể mặt đế quốc Hồng Phong của chúng ta chút chứ đúng không?"
Trong lời nói của Tư Thính Phong mang theo một chút kiêu ngạo.
Khắp toàn bộ sao Đại Khải này, đế quốc Hồng Phog được xem như mà một trong những đế quốc mạnh nhất.
"A Duyên, Tiểu Bình Tử, các ngươi qua bên kia ngồi trước đi, chờ sau khi ta tiếp khách xong sẽ tới chỗ các ngươi"
Sắc mặt Lục Duyên có chút quái đản.
Cứ luôn cảm thấy lời này có gì đó sai sai?
Tư Thính Lôi lúc này đứng bên cạnh vẫn một mặt thong thả mà cười nói:
"Học đệ Lục Duyên, trước đó ta vẫn chưa có mời ngươi ăn cơm, cứ luôn không liên lạc được với ngươi."
Lục Duyên có hơi ngượng mà đáp:
"Bình thường ta đều bận tu luyện, ngày nghỉ lại bị Thanh Hòa tỷ tỷ nghiêm ngặt lôi về nhà, không thể ra ngoài chơi bời gì cả, thật sự là bất lực rồi"
Được thôi, cũng không phải là vì lý do bị quản nghiêm ngặt ở nhà, nhưng mà ở nhà cùng với một người đẹp tuyệt sắc dù sao cũng tốt hơn là ra ngoài lêu lổng cùng với một tên đàn ông đúng chứ?
Tư Thính Lôi cười cười:
"Không sao không sao, nếu đã hiếm có dịp tới tham dự tiệc tối thì ta trò chuyện với ngươi thì được rồi, tránh để ngươi cảm thấy nhàm chán"
Tư Thính Lôi vừa mới nói xong, Tư Thính Phong cũng đã nhàn nhạt mở miệng nói:
"Tứ đệ, ngươi là muốn trốn, không muốn tiếp đãi khách quý chứ gì? Ta sẽ nói với phụ hoàng"
Nụ cười trên mặt Tư Thính Lôi cứng đờ, vội vàng ho khan một tiếng rồi mở miệng nói:
"Thật ngại quá học đệ Lục Duyên, ta nhớ tới còn việc bận phải làm, chờ xong rồi sẽ lại tới tìm ngươi"
Nói xong, hắn trừng mắt liếc Tư Thính Phong, xoay người rời đi.
Tư Thính Phong nở nụ cười ấy náy với Lục Duyên và Dương Bình:
"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa Macquarie cũng tới"
Lục Duyên gật đầu:
"Học trưởng, ngươi đi bận việc của ngươi đi, không cần lo cho chúng ta"
Tư Thính Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Mà Lục Duyên và Dương Bình lại tùy tiện tìm một góc tối ở hội trường, biến thành người vô hình.
Đáng tiếc dù họ có muốn làm thế thì cơn thù hận bị Lý Thành Hòa kéo lên của mấy người khi nãy vẫn ở đó, cứ thỉnh thoảng lại có người cứ nhìn họ một cái.
Dương Bình có hơi run rẩy:
"Duyên ca, chúng ta sẽ không sao đó chứ?"
Lục Duyên trợn tròn mắt:
"Ngươi sợ cái gì? Cho dù họ có tới khiêu khích thì còn có ta ở đây"
Lục Duyên bây giờ đến cả cơ giới đều sắp nắm trong lòng bàn tay rồi, thực lực đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù sao hắn cũng có hậu thuẫn được không, có chiến đế Ám Ảnh chống lưng cho hắn ở phía sau, hẳn sẽ không có tình trạng cậy mạnh ăn hiếp yếu đâu.
Nếu như là cùng cấp bậc, với biểu hiện của Lục Duyên sẽ có thể đánh được mười người.
Cho nên hắn không hề sợ có người tới khiêu khích.
Kết quả là Lục Duyên chờ nửa ngày lại thấy mấy thanh niên trước đó phóng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình đó đều không có hành động một bước.
Có mấy người trao đổi gì đó với thuộc hạ hoặc đàn em của mình xong, đám người kia lập tức rời khỏi hội trường một lúc, sau đó trở lại nói mấy câu với họ.
Sau đó, ánh mắt của đám thanh niên kia nhìn về phía Lục Duyên cũng mang theo một vẻ cân nhắc.
Lục Duyên đoán được họ là đã thăm dò tin tức về hắn rồi.
Không có ai ra tay cả, Lục Duyên cảm thấy có chút thất vọng, có người bày ra về mặt rất niềm nở với hắn.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy đúng, ai cũng đều có sĩ diện của mình cả, ra tay ở ngay buổi tiệc tối như này chỉ có thể khiến bản thân mình rớt giá mà thôi.
Lục Duyên cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Đúng lúc này, hội trường bỗng có hơi ồn ào, rất nhiều người đều quay đầu nhìn về chỗ lối ra vào.
Lục Duyên và Dương Bình cũng có chút tò mò nhìn sang.
Sau đó, Lục Duyên trợn tròn mắt, thoáng ngạc nhiên.
Ở lối vào là một thiếu nữ tóc tím, khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh tế, mặc một bộ lễ phục công chúa màu trắng, vẫn là đôi mắt to Carslan quen thuộc.
Khóe miệng Lục Duyên khẽ mấp máy.
Ơi trời đất, Amy?
Sao nhóc này cũng tới đây vậy?
Phía sau Amy còn có một Vương Linh Linh mặc một bộ lễ phục màu tím, trên mặt đang nở nụ cười phải phép.
Amy giống một cô công chúa hoạt bát, đáng yêu trong cổ tích, thu hút những ánh mắt trong hội trường.
"Người này là ai vậy? Xinh đẹp đến mức có thể so sánh với đế quốc Minh Châu nhỉ?"
"A... Hình như là tiểu công chúa của nhà chiến đế Thiên La"
"Hóa ra là người của gia tộc Algebi? Thảo nào mái tóc lại là màu tím"
"Hình như ta đã gặp cô bé này ở đâu rồi... À, ta nhớ ra rồi, đây không phải là cô bé đã cùng với Lục Duyên giết vương giả trời sinh đó sao?"
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Một người đàn ông tuấn tú mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn Amy, ánh mắt lóe sáng:
"Người này chính là... Tiểu công chúa của Thiên La Thành đúng chứ? Không ngờ lại đáng yêu rúng động lòng người như vậy"
Một người đàn ông ở bên cạnh hắn cũng mở miệng nói:
"Điện hạ, tới lúc vũ hội ngài có thể mời nàng nhảy múa. Nếu như chiến đế Thiên La bằng lòng đứng về phía của chúng ta thì sẽ là một nguồn trợ lực mạnh mẽ cho chúng "
ta.
Người đàn ông anh tuấn kia gật đầu nói:
"Ừm "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.