Chương 212: Chiến Đấu.
Thanh Không Tẩy Vũ
04/11/2022
Tuy rằng sức mạnh của hắn đã giảm, nguyên khí tổn thương nặng nề nhưng kẻ mạnh trong cấp chiến sư bậc hai nhận một quyền này của hắn đều phải chết mới đúng.
Đằng này lại chỉ một chiến sĩ cấp một cỏn con, ăn một quyền của hắn mà còn sống được?
Tại sao?
Hắn sải bước muốn tiêu diệt Lục Duyên.
Đúng lúc này, Tiết Vượng đứng chắn trước mặt hắn.
Tiết Nhân nhìn thấy Tiết Vượng thì dừng bước chân, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí trầm xuống.
Có điều không chỉ trầm xuống một lúc, Tiết Nhân biết bóng đen đó không chặn được Lý Thanh Hòa bao lâu, hắn không có nhiều thời gian, linh lực toàn thân rục rịch vận động.
Tiết Vượng thấy vậy, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, khóe miệng xụ xuống:
"Quả nhiên ngươi định ra tay với ta sao?"
Tiết Nhân cất giọng lạnh nhạt:
"Ngươi là con trai của ta, tất cả những gì ngươi có đều do ta cho ngươi, bao gồm cả sinh mệnh. Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi"
"Ha"
Tiết Vượng cười ra tiếng.
Hắn chầm chậm tháo kính râm xuống, đôi mắt màu lục sâu thẳm lạ thường cháy lên trong không khí ảm đạm.
"Ngay sau khi mẹ mất ta đã biết sẽ có ngày này. Chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này đi"
Trong mắt Tiết Nhân nổi lên sương mù dày đặc, hắn nhàn nhạt nói:
"Ngươi là do ta chế tạo ra, ngươi cho rằng, ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?"
Trên người Tiết Vượng cũng hiện ra giáp mềm màu đỏ thẫm, hắn nở nụ cười rạng rỡ:
"Biết đâu đấy!
Tiết Vượng gầm lên một tiếng, ánh sáng màu lục sẫm trong mắt lóe sáng, sức mạnh bùng nổ.
Da hắn mọc lên từng sợi từng sợi lông màu trắng bạc, nhìn có vẻ là một con quái vật.
Chiến kỹ ngân lang cuồng bạo.
Trên mặt Tiết Nhân hiện lên một tia trầm trọng, hắn nhàn nhạt nói:
"Gen còn chưa dung hợp hoàn toàn, cưỡng chế toàn lực phát động chiến kỹ, ngươi không sợ tác động xấu sao?"
Gương mặt lúc này đã mọc đây lông bạc của Tiết Vượng cười gằn, trong mắt kiên định ý chí quyết tử:
"Không sao cả, mục đích ta cấy gen ngân lang, chẳng phải là vì lúc này sao?"
"Vậy sao, vậy thì bắt đầu đi"
Trên người Tiết Nhân hiện ra những sợi tơ máu màu đỏ tươi, trong màu máu còn mang theo chút sương đen nhàn nhạt.
Tuy lúc này nhìn vào Tiết Nhân đã vô cùng yếu ớt nhưng áp lực đó vẫn khiến sắc mặt của Tiết Vượng nặng nề như cũ.
"Không biết ngươi đã làm cái gì, hình như mạnh hơn rồi. Nhưng ta nghĩ chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì"
Tiết Nhân không nói gì, thân người bật lên, xông về phía Tiết Vượng.
Nắm đấm bọc trong bao tay gắn đầy gai nhọn cùng với máu huyết nồng nặc hướng đến đầu của Tiết Vượng Chiến kỹ cuồng huyết quyền.
Sắc mặt Tiết Vượng lạnh lùng, dùng một quyền giống hệt đánh về phía Tiết Nhân.
Rảm! !
Nắm đấm hai người chạm nhau phát ra tiếng ầm lớn.
Tiết Vượng rên lên một tiếng, loạng choạng về sau vài bước.
Tiết Nhân chỉ hơi lùi về sau nửa bước.
Hắn nhìn Tiết Vượng cất giọng nhàn nhạt:
"Xem ra ngươi vẫn không phải đối thủ của ta"
Tiết Vượng cười lạnh, chân đạp lên mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, thân thể hắn như một tia sáng bạc lao đến.
Hai người quyền cước giao chiến qua lại, lúc thì quả đấm, lúc thì cái đá hạ xuống mặt tường làm bức tường hổng một lỗ lớn.
Rảm! !
Lại một cú va chạm nữa, thân người Tiết Vượng bay ra, nặng nề đập vào tường, máu tươi trào ra khóe miệng.
Tiết Vượng lại đứng thẳng dậy, nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, nhìn về phía Tiết Nhân.
Cách đó không xa, tóc tai Tiết Nhân có chút lộn xộn, áo giáp xám trắng cũng có vết nứt.
Nhưng hơi thở của hắn vẫn mạnh mẽ như cũ.
Hắn nhìn Tiết Vượng, lạnh nhạt mở miệng:
"Ngươi không phải đối thủ của ta, còn không từ bỏ sao?"
Ánh sáng màu xanh u ám trong mắt Tiết Vượng bùng cháy, trong mắt lóe lên một tia cười chế giễu:
"Còn chưa đến cuối, ai biết được?"
Lúc này, Lục Duyên đứng lên.
Hắn di chuyển thân dưới, nắm chặt trường kiếm trong tay, hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn về phía Tiết Vượng, nhếch miệng cười một tiếng:
"Lão Tiết, ta tới giúp ngươi"
Tiết Nhân trông thấy Lục Duyên đứng lên, dáng vẻ giống như không bị thương chút nào, đồng tử co rút lại, có chút kinh ngạc.
"Ngươi không sao? Vừa rồi bị thương nặng như vậy, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy?
Tiết Vượng cũng có chút choáng váng, hơi kinh ngạc.
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn Lục Duyên:
"Lão Lục, đây là chuyện giữa ta và hắn. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng đừng xen vào.
Cho dù là ta chết! Đây là yêu cầu duy nhất trong đời ta"
Lục Duyên sững sỡ, nhìn vào đôi mắt xanh lục của Tiết Vượng, hắn im lặng, chậm rãi gật nhẹ đầu, nhếch miệng cười một tiếng:
"Ngươi cũng đừng chết, ta vẫn chưa muốn nhặt xác cho ngươi đâu"
Tiết Vượng cười cười, không trả lời.
Thấy vậy, Tiết Nhân cười lạnh một tiếng:
"Với ta, cho dù là một hay cả hai người các ngươi cũng đều như nhau mà thôi"
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng lại chủ động bổ nhào tới Tiết Vượng lần nữa.
Lục Duyên khôi phục nhanh như vậy khiến hắn cảm thấy có chút áp lực.
Đằng này lại chỉ một chiến sĩ cấp một cỏn con, ăn một quyền của hắn mà còn sống được?
Tại sao?
Hắn sải bước muốn tiêu diệt Lục Duyên.
Đúng lúc này, Tiết Vượng đứng chắn trước mặt hắn.
Tiết Nhân nhìn thấy Tiết Vượng thì dừng bước chân, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí trầm xuống.
Có điều không chỉ trầm xuống một lúc, Tiết Nhân biết bóng đen đó không chặn được Lý Thanh Hòa bao lâu, hắn không có nhiều thời gian, linh lực toàn thân rục rịch vận động.
Tiết Vượng thấy vậy, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, khóe miệng xụ xuống:
"Quả nhiên ngươi định ra tay với ta sao?"
Tiết Nhân cất giọng lạnh nhạt:
"Ngươi là con trai của ta, tất cả những gì ngươi có đều do ta cho ngươi, bao gồm cả sinh mệnh. Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi"
"Ha"
Tiết Vượng cười ra tiếng.
Hắn chầm chậm tháo kính râm xuống, đôi mắt màu lục sâu thẳm lạ thường cháy lên trong không khí ảm đạm.
"Ngay sau khi mẹ mất ta đã biết sẽ có ngày này. Chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này đi"
Trong mắt Tiết Nhân nổi lên sương mù dày đặc, hắn nhàn nhạt nói:
"Ngươi là do ta chế tạo ra, ngươi cho rằng, ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?"
Trên người Tiết Vượng cũng hiện ra giáp mềm màu đỏ thẫm, hắn nở nụ cười rạng rỡ:
"Biết đâu đấy!
Tiết Vượng gầm lên một tiếng, ánh sáng màu lục sẫm trong mắt lóe sáng, sức mạnh bùng nổ.
Da hắn mọc lên từng sợi từng sợi lông màu trắng bạc, nhìn có vẻ là một con quái vật.
Chiến kỹ ngân lang cuồng bạo.
Trên mặt Tiết Nhân hiện lên một tia trầm trọng, hắn nhàn nhạt nói:
"Gen còn chưa dung hợp hoàn toàn, cưỡng chế toàn lực phát động chiến kỹ, ngươi không sợ tác động xấu sao?"
Gương mặt lúc này đã mọc đây lông bạc của Tiết Vượng cười gằn, trong mắt kiên định ý chí quyết tử:
"Không sao cả, mục đích ta cấy gen ngân lang, chẳng phải là vì lúc này sao?"
"Vậy sao, vậy thì bắt đầu đi"
Trên người Tiết Nhân hiện ra những sợi tơ máu màu đỏ tươi, trong màu máu còn mang theo chút sương đen nhàn nhạt.
Tuy lúc này nhìn vào Tiết Nhân đã vô cùng yếu ớt nhưng áp lực đó vẫn khiến sắc mặt của Tiết Vượng nặng nề như cũ.
"Không biết ngươi đã làm cái gì, hình như mạnh hơn rồi. Nhưng ta nghĩ chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì"
Tiết Nhân không nói gì, thân người bật lên, xông về phía Tiết Vượng.
Nắm đấm bọc trong bao tay gắn đầy gai nhọn cùng với máu huyết nồng nặc hướng đến đầu của Tiết Vượng Chiến kỹ cuồng huyết quyền.
Sắc mặt Tiết Vượng lạnh lùng, dùng một quyền giống hệt đánh về phía Tiết Nhân.
Rảm! !
Nắm đấm hai người chạm nhau phát ra tiếng ầm lớn.
Tiết Vượng rên lên một tiếng, loạng choạng về sau vài bước.
Tiết Nhân chỉ hơi lùi về sau nửa bước.
Hắn nhìn Tiết Vượng cất giọng nhàn nhạt:
"Xem ra ngươi vẫn không phải đối thủ của ta"
Tiết Vượng cười lạnh, chân đạp lên mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, thân thể hắn như một tia sáng bạc lao đến.
Hai người quyền cước giao chiến qua lại, lúc thì quả đấm, lúc thì cái đá hạ xuống mặt tường làm bức tường hổng một lỗ lớn.
Rảm! !
Lại một cú va chạm nữa, thân người Tiết Vượng bay ra, nặng nề đập vào tường, máu tươi trào ra khóe miệng.
Tiết Vượng lại đứng thẳng dậy, nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, nhìn về phía Tiết Nhân.
Cách đó không xa, tóc tai Tiết Nhân có chút lộn xộn, áo giáp xám trắng cũng có vết nứt.
Nhưng hơi thở của hắn vẫn mạnh mẽ như cũ.
Hắn nhìn Tiết Vượng, lạnh nhạt mở miệng:
"Ngươi không phải đối thủ của ta, còn không từ bỏ sao?"
Ánh sáng màu xanh u ám trong mắt Tiết Vượng bùng cháy, trong mắt lóe lên một tia cười chế giễu:
"Còn chưa đến cuối, ai biết được?"
Lúc này, Lục Duyên đứng lên.
Hắn di chuyển thân dưới, nắm chặt trường kiếm trong tay, hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn về phía Tiết Vượng, nhếch miệng cười một tiếng:
"Lão Tiết, ta tới giúp ngươi"
Tiết Nhân trông thấy Lục Duyên đứng lên, dáng vẻ giống như không bị thương chút nào, đồng tử co rút lại, có chút kinh ngạc.
"Ngươi không sao? Vừa rồi bị thương nặng như vậy, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy?
Tiết Vượng cũng có chút choáng váng, hơi kinh ngạc.
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn Lục Duyên:
"Lão Lục, đây là chuyện giữa ta và hắn. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng đừng xen vào.
Cho dù là ta chết! Đây là yêu cầu duy nhất trong đời ta"
Lục Duyên sững sỡ, nhìn vào đôi mắt xanh lục của Tiết Vượng, hắn im lặng, chậm rãi gật nhẹ đầu, nhếch miệng cười một tiếng:
"Ngươi cũng đừng chết, ta vẫn chưa muốn nhặt xác cho ngươi đâu"
Tiết Vượng cười cười, không trả lời.
Thấy vậy, Tiết Nhân cười lạnh một tiếng:
"Với ta, cho dù là một hay cả hai người các ngươi cũng đều như nhau mà thôi"
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng lại chủ động bổ nhào tới Tiết Vượng lần nữa.
Lục Duyên khôi phục nhanh như vậy khiến hắn cảm thấy có chút áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.