Chương 42: Chuyện Ma Quỷ
Thanh Không Tẩy Vũ
02/11/2022
Lục Duyên mới gật đầu hài lòng, quay đầu lại nhìn tên côn đồ tóc xanh vẫn còn đang hơi run.
Tên côn đồ tóc xanh che cánh tay vặn vẹo của mình lại và khóc.
Nhìn thấy Lục Duyên nhìn qua, hắn vừa khóc vừa kêu:
“Bố! …À không, không phải, đại ca! Ta sai rồi!”
Lục Duyên hài lòng gật gật đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, cũng khá ngoan đấy. Còn quỳ đó làm gì? Làm như ta bắt nạt các ngươi ấy. Đứng dậy.”
Hai người khó khăn đứng dậy, bởi vì rất đau, cho nên cơ thể bọn chúng vẫn còn hơi run rẩy.
Lục Duyên liếc nhìn bọn chúng, rồi quay đầu lại nhìn ông chủ bán đồ ăn sáng đứng ngây ngốc tại chỗ, cười nói:
“Ông chủ, ngươi còn chưa nói bữa sáng của ta hết bao nhiêu tiền.”
Hắn lắc đầu không khác gì quạt điện:
“Không không không…Tiểu ca, à không, lão đại, sao ta có thể lấy tiền của ngươi được chứ?”
“Nhất định phải trả, bao nhiêu tiền? Yên tâm, ta là người tốt.”
Thấy dáng vẻ sợ hãi của ông chủ, Lục Duyên giật giật khóe miệng, không nhịn được mà giải thích.
Hắn chỉ là nhìn thấy hai tên côn đồ này thì khó chịu thôi, đâu có phải ác ma gì.
Cái ông chủ này sợ hắn như vậy làm gì?
Ông chủ vẫn từ chối, không lấy tiền của hắn.
Lục Duyên nói mấy câu, thấy không còn cách nào, nên đã quét mã trả 10 tệ.
“Được rồi, tiền của ta trả rồi nhé, đừng từ chối, nếu không ta đánh ngươi đấy.”
Ông chủ nhìn Lục Duyên, mở to miệng, nhưng cuối cùng lại cúi đầu không dám mở miệng.
Lục Duyên quay đầu nhìn về phía hai tên côn đồ ở bên cạnh:
“Các ngươi lật đổ sạp hàng của người ta xong không đền tiền à?”
Lúc này sắc mặt của hai tên côn đồ trở nên trắng bệch, bọn chúng giật giật khóe miệng, gật đầu liên tục:
“Đền! Bọn ta đền!”
Bọn họ quét mã đền tiền dưới ánh mắt khó tin của ông chủ.
Lục Duyên mới cười nói:
“Nào, đi theo ta.”
Hai tên côn đồ nhìn bóng dáng Lục Duyên rời đi, suýt chút nữa thì khóc.
Bọn chúng nhìn nhau, không tình nguyện mà đi theo.
Mà ông chủ đứng ngây một chỗ nhìn thấy bóng lưng Lục Duyên rời khỏi, thì trong ánh mắt lóe lên một tia xúc động.
Hắn lau khoé mắt, sau đó nhanh chóng thu dọn đống nguyên liệu bị lật tung trên sạp hàng, rồi tiếp tục làm việc.
Không làm việc thì sẽ không có tiền thuê nhà, không có tiền thuê nhà thì sẽ phải làm kẻ vô gia cư.
Ở khu ổ chuột, người vô gia cư có thể biến mất bất cứ lúc nào, và cũng sẽ không có ai quan tâm.
Lục Duyên đưa hai tên xã hội đen đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Khắp các ngõ ngách trong con hẻm đều là những túi rác đen ngòm, vào sâu hơn còn có cả rác rưởi được đổ nghiêng ngả trên mặt đất, côn trùng bay bám bên trên và bốc ra mùi hôi thối.
Vài con chó hoang mèo rừng đang bới tìm thức ăn trên đống rác, thấy Lục Duyên đi tới liền quay đầu lại liếc, ưỡn người lên rên rỉ vài tiếng.
Có lẽ là cho rằng ba người Lục Duyên là kẻ thù đến giành giật thức ăn.
Lục Duyên liếc nhìn qua đám chó mèo hoang, nhưng cũng không quá quan tâm.
Mùi bên trong quá nồng, Lục Duyên cũng không dám đưa hai tên côn đồ kia đi vào quá sâu, sẽ sẽ nôn thốc nôn tháo ra mất.
Hắn đứng ở rìa ngoài con hẻm nhỏ, quay người lại nhìn qua hai tên côn đồ.
Lúc này, hai tên côn đồ đang bưng chặt lấy hai cánh tay bị gãy, mặt mày tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng.
Lục Duyên cười nói:
"Đau lắm sao?"
Tên côn đồ tóc đỏ khóc lóc mở miệng:
"Lão đại à, xin ngươi coi bọn ta như cái rắm mà thả đi! Tay của bọn ta sắp phế mất rồi!"
Lục Duyên ra tay với hắn mạnh hơn chút, cánh tay hắn lúc này đã tím đen một mảng, tụ máu không tản ra được.
Lục Duyên cười:
"Vừa rồi ngươi còn dám rút thẳng dao ra kia mà, sao giờ lại nhát gan thế này? Tay gãy rồi thì đi lắp tay giả thôi, đừng sợ."
Hai tên côn đồ: "..."
Lục Duyên cười nói:
"Ta rất hứng thú với cái chuyện ma quỷ mà các ngươi đã đề cập trước đó, nếu các ngươi nói cho ta biết chi tiết sự việc, có khi ta lại thả cho các ngươi đi đấy."
Nghe được lời của Lục Duyên, hai tên côn đồ đều sửng sốt.
"Chuyện ma quỷ... lão đại à ý ngươi là chuyện Lão Đao mà ban nãy bọn ta nói..."
"Đúng rồi, chính là chuyện của lão ta."
"Lão đại à ngài hỏi đi, mau hỏi đi!"
Tên côn đồ tóc đỏ gấp gáp lên tiếng.
Lục Duyên nở nụ cười: "Các ngươi có thấy được Lão Đao đó chết thế nào không? Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời, nếu ta biết được các ngươi đang nói dối ta... các ngươi tự suy xét hậu quả đi."
Hai tên nhìn nhau, tên côn đồ tóc xanh có chút run lên:
"Ta, bọn ta không hề tận mắt trông thấy... có, có điều! Bọn ta nghe người ta nói rồi! Bọn ta nghe nói rồi! Họ nhất định là nói thật, không có lý do gì lại lừa bọn ta đâu!"
"Hửm? Họ nói thế nào?"
"Nghe nói lúc đó Lão Đao và vài người người khác cùng đi tống tiền, khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ thì trong bóng tối đột nhiên có một cái bóng kì lạ lao ra. Cái bóng đen lúc đó đã lao vào trong ngực Lão Đao, sao đó Lão Đao liền ôm lấy ngực, mặt mày lão ta tái xanh, sau đó thì chết luôn."
Khi nói tới đây sắc mặt tên côn đồ tóc đỏ cũng hơi tái mét.
Tên côn đồ tóc xanh che cánh tay vặn vẹo của mình lại và khóc.
Nhìn thấy Lục Duyên nhìn qua, hắn vừa khóc vừa kêu:
“Bố! …À không, không phải, đại ca! Ta sai rồi!”
Lục Duyên hài lòng gật gật đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, cũng khá ngoan đấy. Còn quỳ đó làm gì? Làm như ta bắt nạt các ngươi ấy. Đứng dậy.”
Hai người khó khăn đứng dậy, bởi vì rất đau, cho nên cơ thể bọn chúng vẫn còn hơi run rẩy.
Lục Duyên liếc nhìn bọn chúng, rồi quay đầu lại nhìn ông chủ bán đồ ăn sáng đứng ngây ngốc tại chỗ, cười nói:
“Ông chủ, ngươi còn chưa nói bữa sáng của ta hết bao nhiêu tiền.”
Hắn lắc đầu không khác gì quạt điện:
“Không không không…Tiểu ca, à không, lão đại, sao ta có thể lấy tiền của ngươi được chứ?”
“Nhất định phải trả, bao nhiêu tiền? Yên tâm, ta là người tốt.”
Thấy dáng vẻ sợ hãi của ông chủ, Lục Duyên giật giật khóe miệng, không nhịn được mà giải thích.
Hắn chỉ là nhìn thấy hai tên côn đồ này thì khó chịu thôi, đâu có phải ác ma gì.
Cái ông chủ này sợ hắn như vậy làm gì?
Ông chủ vẫn từ chối, không lấy tiền của hắn.
Lục Duyên nói mấy câu, thấy không còn cách nào, nên đã quét mã trả 10 tệ.
“Được rồi, tiền của ta trả rồi nhé, đừng từ chối, nếu không ta đánh ngươi đấy.”
Ông chủ nhìn Lục Duyên, mở to miệng, nhưng cuối cùng lại cúi đầu không dám mở miệng.
Lục Duyên quay đầu nhìn về phía hai tên côn đồ ở bên cạnh:
“Các ngươi lật đổ sạp hàng của người ta xong không đền tiền à?”
Lúc này sắc mặt của hai tên côn đồ trở nên trắng bệch, bọn chúng giật giật khóe miệng, gật đầu liên tục:
“Đền! Bọn ta đền!”
Bọn họ quét mã đền tiền dưới ánh mắt khó tin của ông chủ.
Lục Duyên mới cười nói:
“Nào, đi theo ta.”
Hai tên côn đồ nhìn bóng dáng Lục Duyên rời đi, suýt chút nữa thì khóc.
Bọn chúng nhìn nhau, không tình nguyện mà đi theo.
Mà ông chủ đứng ngây một chỗ nhìn thấy bóng lưng Lục Duyên rời khỏi, thì trong ánh mắt lóe lên một tia xúc động.
Hắn lau khoé mắt, sau đó nhanh chóng thu dọn đống nguyên liệu bị lật tung trên sạp hàng, rồi tiếp tục làm việc.
Không làm việc thì sẽ không có tiền thuê nhà, không có tiền thuê nhà thì sẽ phải làm kẻ vô gia cư.
Ở khu ổ chuột, người vô gia cư có thể biến mất bất cứ lúc nào, và cũng sẽ không có ai quan tâm.
Lục Duyên đưa hai tên xã hội đen đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Khắp các ngõ ngách trong con hẻm đều là những túi rác đen ngòm, vào sâu hơn còn có cả rác rưởi được đổ nghiêng ngả trên mặt đất, côn trùng bay bám bên trên và bốc ra mùi hôi thối.
Vài con chó hoang mèo rừng đang bới tìm thức ăn trên đống rác, thấy Lục Duyên đi tới liền quay đầu lại liếc, ưỡn người lên rên rỉ vài tiếng.
Có lẽ là cho rằng ba người Lục Duyên là kẻ thù đến giành giật thức ăn.
Lục Duyên liếc nhìn qua đám chó mèo hoang, nhưng cũng không quá quan tâm.
Mùi bên trong quá nồng, Lục Duyên cũng không dám đưa hai tên côn đồ kia đi vào quá sâu, sẽ sẽ nôn thốc nôn tháo ra mất.
Hắn đứng ở rìa ngoài con hẻm nhỏ, quay người lại nhìn qua hai tên côn đồ.
Lúc này, hai tên côn đồ đang bưng chặt lấy hai cánh tay bị gãy, mặt mày tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng.
Lục Duyên cười nói:
"Đau lắm sao?"
Tên côn đồ tóc đỏ khóc lóc mở miệng:
"Lão đại à, xin ngươi coi bọn ta như cái rắm mà thả đi! Tay của bọn ta sắp phế mất rồi!"
Lục Duyên ra tay với hắn mạnh hơn chút, cánh tay hắn lúc này đã tím đen một mảng, tụ máu không tản ra được.
Lục Duyên cười:
"Vừa rồi ngươi còn dám rút thẳng dao ra kia mà, sao giờ lại nhát gan thế này? Tay gãy rồi thì đi lắp tay giả thôi, đừng sợ."
Hai tên côn đồ: "..."
Lục Duyên cười nói:
"Ta rất hứng thú với cái chuyện ma quỷ mà các ngươi đã đề cập trước đó, nếu các ngươi nói cho ta biết chi tiết sự việc, có khi ta lại thả cho các ngươi đi đấy."
Nghe được lời của Lục Duyên, hai tên côn đồ đều sửng sốt.
"Chuyện ma quỷ... lão đại à ý ngươi là chuyện Lão Đao mà ban nãy bọn ta nói..."
"Đúng rồi, chính là chuyện của lão ta."
"Lão đại à ngài hỏi đi, mau hỏi đi!"
Tên côn đồ tóc đỏ gấp gáp lên tiếng.
Lục Duyên nở nụ cười: "Các ngươi có thấy được Lão Đao đó chết thế nào không? Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời, nếu ta biết được các ngươi đang nói dối ta... các ngươi tự suy xét hậu quả đi."
Hai tên nhìn nhau, tên côn đồ tóc xanh có chút run lên:
"Ta, bọn ta không hề tận mắt trông thấy... có, có điều! Bọn ta nghe người ta nói rồi! Bọn ta nghe nói rồi! Họ nhất định là nói thật, không có lý do gì lại lừa bọn ta đâu!"
"Hửm? Họ nói thế nào?"
"Nghe nói lúc đó Lão Đao và vài người người khác cùng đi tống tiền, khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ thì trong bóng tối đột nhiên có một cái bóng kì lạ lao ra. Cái bóng đen lúc đó đã lao vào trong ngực Lão Đao, sao đó Lão Đao liền ôm lấy ngực, mặt mày lão ta tái xanh, sau đó thì chết luôn."
Khi nói tới đây sắc mặt tên côn đồ tóc đỏ cũng hơi tái mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.