Chương 36: Cơ Hội Tới Rồi
Thanh Không Tẩy Vũ
02/11/2022
Có thể thấy rõ phẩm chất của gien siêu phàm mạnh hơn rất nhiều so với gien phổ thông.
Mới chỉ là phẩm chất tinh nhuệ thôi mà đã mạnh như thế, vậy những gien cao hơn như gien đầu mục, gien thủ lĩnh, gien lãnh chúa, gien vương giả thậm chí là siêu phàm sẽ đáng sợ tới mức nào?
Lục Duyên nghĩ thôi mà đã cảm thấy chờ mong rồi.
Đáng tiếc số năng lượng còn lại trong tiến hóa lập phương không đủ để hắn thực hiện lần tiến hóa tiếp theo.
Với lại, dù có đủ năng lượng đi chăng nữa thì cường độ thân thể của hắn bây giờ cũng chịu không nổi.
Nhưng không sao, vì hiện tại hắn cũng đã rất mạnh rồi.
Gien tinh nhuệ, lại có thêm trang bị tinh nhuệ, Lục Duyên gần như là có thể đi ngang ở cái nơi dành cho người mới như Hôi Thạch Lâm này rồi!
Lục Duyên cảm thấy bản thân bây giờ hoàn toàn có thể solo với một con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Vừa nghĩ tới Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng, Lục Duyên lại nhớ tới hai con mình gặp lúc trước.
Không biết bây giờ chúng thế nào rồi, có nên qua đó chào hỏi một câu không nhỉ?
Lục Duyên suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể, cho nên rời khỏi nơi tránh gió rồi bọc về đường cũ.
Nếu là lúc trước thì Lục Duyên phải vô cùng cẩn thận khi di chuyển trên sa mạc.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng vọt, gió lớn trên sa mạc trở thành gió nhẹ phất qua mặt, hắn không những di chuyển dễ dàng trên mặt cát mà còn có thể chạy.
Cơn bão cát khiến cho làn da của Lục Duyên trở nên đau nhói khi nãy cũng trở thành một bàn tay nhỏ đang dịu dàng xoa bóp cho hắn.
Điều này làm cho tâm tình của Lục Duyên có chút phức tạp.
Tuy rằng mình đã mạnh hơn, nhưng hình như da mặt cũng dày hơn rồi.
Lục Duyên tăng tốc, chạy thẳng về phía khu vực khi nãy.
Không mất bao lâu, hắn đã trở lại khu vực của hình chữ U kia.
Vừa mới tới gần thì Lục Duyên đã cảm nhận được một luồng khí ấm.
Đây là nhiệt độ mà bức tường lửa còn lưu lại khi bị dập tắt.
Lục Duyên nhìn xuống dưới, sau đó có hơi sửng sốt.
Vì lúc này, hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng khi nãy đã nằm chết dưới đất, thi thể đã bị xử lý qua, giáp xác quý giá cũng bị người khác lấy mất.
Hiển nhiên chúng đã gặp phải một đối thủ mạnh.
Lục Duyên vốn định trở về để xử lý hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng này, không ngờ lại bị người ta hốt tay trên.
Người tới có lẽ là chiến sĩ gen đã bị ngọn lửa hấp dẫn.
Lục Duyên có chút thở phào, cũng cảm thấy có hơi may mắn.
Cũng may là hắn chạy nhanh, vì chiến sĩ gen cũng không ngu ngốc như Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Với trí thông minh của chiến sĩ gen, tới khi đó hẳn là đã phát hiện ra vấn đề trên sa mạc, nếu như lúc đó Lục Duyên còn ở lại đây thì nói không chừng đã bị phát hiện.
Nếu Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng đã chết thì Lục Duyên cũng không có ý định ở lại thêm nữa.
Hắn bò xuống bên dưới, lúc đi ngang qua thi thể của Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng thì nhìn thêm vài lần, sau đó tùy tiện tìm một con đường rời đi.
Mới đi không bao lâu, Lục Duyên lại nhìn thấy hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đang gặm nham thạch dưới cột đá.
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Có cơ hội để thử thực lực bây giờ rồi.
Hai thanh trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo lập tức xuất hiện trong tay, Lục Duyên chậm rãi đi về phía hai con Hôi Thạch Giáp Trùng.
Khi Lục Duyên còn cách hai con Hôi Thạch Giáp Trùng chừng hai mươi mét thì chúng nó đồng thời dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía hắn.
Ngay sau đó, chúng nó rít lên một tiếng 'chi chi' chói tai rồi cùng nhau nhào về phía của Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn hai cái xúc tu đáng sợ bên miệng của chúng, trong lòng cũng không còn khẩn trương như lần đầu tiên gặp Hôi Thạch Giáp Trùng nữa.
Khi Hôi Thạch Giáp Trùng vừa tới gần thì trường kiếm trong tay của hắn cũng lên, kiếm quang đen nhánh xẹt qua cơ thể của chúng.
Động tác nhảy vọt của chúng đột nhiên dừng lại, cơ thể lao ngang qua Lục Duyên, ngã nhào về phía sau, mấy cái chân nhỏ run rẩy một hồi rồi mất đi hỏi thở.
Đã chết.
Khóe miệng Lục Duyên cong lên, lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Không hổ là mình!
Nếu là ban đầu thì hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đã đủ để gây phiền phức không nhỏ cho hắn, nhưng không nghĩ tới chỉ qua một thời gian ngắn mà hắn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết được chúng.
Lục Duyên nhặt Linh Tinh lên, lại gỡ cái thạch giáp màu xám xuống thì mới rời khỏi chỗ này, tiếp tục cuộc săn giết.
.........
Hai tiếng sau, khu vực sâu nhất của Hôi Thạch Lâm.
Xẹt!
Lục Duyên dùng một kiếm giết chết một con Hôi Thạch Giáp Trùng đi lạc đàn, giết xong, hắn thở hắt ra rồi đi qua nhặt Linh Tinh.
Đúng lúc này, Lục Duyên nghe thấy tiếng bước chân.
Lục Duyên dừng lại động lại, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng bước chân dần tiến tới gần, hai tên người đầu chó mặc giáp da đen cầm trường đao đi ra.
Hai tên người đầu chó này, một tên thì có lông màu xám, một tên thì lông màu nâu.
Nhìn có hơi quen.
Mới chỉ là phẩm chất tinh nhuệ thôi mà đã mạnh như thế, vậy những gien cao hơn như gien đầu mục, gien thủ lĩnh, gien lãnh chúa, gien vương giả thậm chí là siêu phàm sẽ đáng sợ tới mức nào?
Lục Duyên nghĩ thôi mà đã cảm thấy chờ mong rồi.
Đáng tiếc số năng lượng còn lại trong tiến hóa lập phương không đủ để hắn thực hiện lần tiến hóa tiếp theo.
Với lại, dù có đủ năng lượng đi chăng nữa thì cường độ thân thể của hắn bây giờ cũng chịu không nổi.
Nhưng không sao, vì hiện tại hắn cũng đã rất mạnh rồi.
Gien tinh nhuệ, lại có thêm trang bị tinh nhuệ, Lục Duyên gần như là có thể đi ngang ở cái nơi dành cho người mới như Hôi Thạch Lâm này rồi!
Lục Duyên cảm thấy bản thân bây giờ hoàn toàn có thể solo với một con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Vừa nghĩ tới Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng, Lục Duyên lại nhớ tới hai con mình gặp lúc trước.
Không biết bây giờ chúng thế nào rồi, có nên qua đó chào hỏi một câu không nhỉ?
Lục Duyên suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể, cho nên rời khỏi nơi tránh gió rồi bọc về đường cũ.
Nếu là lúc trước thì Lục Duyên phải vô cùng cẩn thận khi di chuyển trên sa mạc.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng vọt, gió lớn trên sa mạc trở thành gió nhẹ phất qua mặt, hắn không những di chuyển dễ dàng trên mặt cát mà còn có thể chạy.
Cơn bão cát khiến cho làn da của Lục Duyên trở nên đau nhói khi nãy cũng trở thành một bàn tay nhỏ đang dịu dàng xoa bóp cho hắn.
Điều này làm cho tâm tình của Lục Duyên có chút phức tạp.
Tuy rằng mình đã mạnh hơn, nhưng hình như da mặt cũng dày hơn rồi.
Lục Duyên tăng tốc, chạy thẳng về phía khu vực khi nãy.
Không mất bao lâu, hắn đã trở lại khu vực của hình chữ U kia.
Vừa mới tới gần thì Lục Duyên đã cảm nhận được một luồng khí ấm.
Đây là nhiệt độ mà bức tường lửa còn lưu lại khi bị dập tắt.
Lục Duyên nhìn xuống dưới, sau đó có hơi sửng sốt.
Vì lúc này, hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng khi nãy đã nằm chết dưới đất, thi thể đã bị xử lý qua, giáp xác quý giá cũng bị người khác lấy mất.
Hiển nhiên chúng đã gặp phải một đối thủ mạnh.
Lục Duyên vốn định trở về để xử lý hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng này, không ngờ lại bị người ta hốt tay trên.
Người tới có lẽ là chiến sĩ gen đã bị ngọn lửa hấp dẫn.
Lục Duyên có chút thở phào, cũng cảm thấy có hơi may mắn.
Cũng may là hắn chạy nhanh, vì chiến sĩ gen cũng không ngu ngốc như Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Với trí thông minh của chiến sĩ gen, tới khi đó hẳn là đã phát hiện ra vấn đề trên sa mạc, nếu như lúc đó Lục Duyên còn ở lại đây thì nói không chừng đã bị phát hiện.
Nếu Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng đã chết thì Lục Duyên cũng không có ý định ở lại thêm nữa.
Hắn bò xuống bên dưới, lúc đi ngang qua thi thể của Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng thì nhìn thêm vài lần, sau đó tùy tiện tìm một con đường rời đi.
Mới đi không bao lâu, Lục Duyên lại nhìn thấy hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đang gặm nham thạch dưới cột đá.
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Có cơ hội để thử thực lực bây giờ rồi.
Hai thanh trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo lập tức xuất hiện trong tay, Lục Duyên chậm rãi đi về phía hai con Hôi Thạch Giáp Trùng.
Khi Lục Duyên còn cách hai con Hôi Thạch Giáp Trùng chừng hai mươi mét thì chúng nó đồng thời dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía hắn.
Ngay sau đó, chúng nó rít lên một tiếng 'chi chi' chói tai rồi cùng nhau nhào về phía của Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn hai cái xúc tu đáng sợ bên miệng của chúng, trong lòng cũng không còn khẩn trương như lần đầu tiên gặp Hôi Thạch Giáp Trùng nữa.
Khi Hôi Thạch Giáp Trùng vừa tới gần thì trường kiếm trong tay của hắn cũng lên, kiếm quang đen nhánh xẹt qua cơ thể của chúng.
Động tác nhảy vọt của chúng đột nhiên dừng lại, cơ thể lao ngang qua Lục Duyên, ngã nhào về phía sau, mấy cái chân nhỏ run rẩy một hồi rồi mất đi hỏi thở.
Đã chết.
Khóe miệng Lục Duyên cong lên, lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Không hổ là mình!
Nếu là ban đầu thì hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đã đủ để gây phiền phức không nhỏ cho hắn, nhưng không nghĩ tới chỉ qua một thời gian ngắn mà hắn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết được chúng.
Lục Duyên nhặt Linh Tinh lên, lại gỡ cái thạch giáp màu xám xuống thì mới rời khỏi chỗ này, tiếp tục cuộc săn giết.
.........
Hai tiếng sau, khu vực sâu nhất của Hôi Thạch Lâm.
Xẹt!
Lục Duyên dùng một kiếm giết chết một con Hôi Thạch Giáp Trùng đi lạc đàn, giết xong, hắn thở hắt ra rồi đi qua nhặt Linh Tinh.
Đúng lúc này, Lục Duyên nghe thấy tiếng bước chân.
Lục Duyên dừng lại động lại, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng bước chân dần tiến tới gần, hai tên người đầu chó mặc giáp da đen cầm trường đao đi ra.
Hai tên người đầu chó này, một tên thì có lông màu xám, một tên thì lông màu nâu.
Nhìn có hơi quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.