Chương 133: Đấu Súng
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Lục Duyên nở nụ cười:
“Ta đang nghĩ, không biết Minh ca bận như vậy có phải vì nơi này đã xảy ra chuyện lớn gì hay không.”
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”
Tiểu Hổ ngẩn ra, có chút bối rối.
“Ta chỉ nói bừa vậy thôi.”
Lục Duyên nghĩ về con chó khổng lồ đã gặp lúc trước, tự hỏi không biết liệu Phất Lãng Minh cũng sẽ gặp phải thứ gì đó tương tự như vậy không.
Thực ra ở trong khu ổ chuột không có nhiều chiến binh gen mạnh.
Bởi với khả năng kiếm tiền của các chiến binh gen, thường thì họ sẽ không bao giờ chọn sống trong các khu ổ chuột cho dù có tồi tệ đến đâu.
Những người chọn ở lại đây sống đều có mục đích.
Hoặc họ chỉ cần ở lại đây để làm chúa đất mà thôi.
Bây giờ, dường như bóng đen đó đang đối phó với các chiến binh gen, Lục Duyên nghi ngờ rằng các chiến binh gen trong khu ổ chuột sớm muộn sẽ trở thành mục tiêu.
Hắn không nghĩ thêm nữa, bèn thay đổi chủ đề:
“Tiểu Hổ, có muốn đến luyện tập không?”
Tiểu Hổ nghe vậy thì lắc đầu lia lịa:
“Không, không, ta không dám luyện tập với con quái vật nhà ngươi nữa đâu. Lần trước ngươi đã đấm ta suýt thăng thiên rồi.”
Lục Duyên tỏ vẻ vô tội:
“Ta đã giảm bớt lực rồi mà.”
“Ngươi tự chơi một mình đi.”
Tiểu Hổ phất tay rồi bắt đầu tập đấm tiếp.
Lục Duyên nhún vai, liếc nhìn xung quanh tìm kiếm đối thủ.
Nhưng mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của Lục Duyên, những học viên có thực lực trong võ quán lại quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Duyên bất lực, chỉ có thể tự mình luyện tập.
Mười giờ hai mươi phút tối.
Lục Duyên rời khỏi võ quán Đại Minh.
Ánh đèn vàng mờ ảo le lói trên con phố khiến nó có vẻ yên tĩnh và vắng vẻ lạ thường.
Lục Duyên cũng không quan tâm lắm, lững thững cuốc bộ về khu mình sống.
Tuy nhiên, sau khi đi hết hai khu phố.
Cách đó không xa chợt vang lên tiếng súng.
Lục Duyên khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng súng dày đặc đã liên tiếp vang lên.
Bằng bằng bằng!
Lục Duyên trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn qua.
Có chuyện gì vậy?
Đấu súng ư?
Mặc dù mỗi ngày đều có tiếng súng nổ, nhưng những cuộc đấu súng căng thẳng như vậy rất hiếm khi xảy ra ngay cả ở các khu ổ chuột.
Đúng lúc này, một bóng đen vụt qua cách đó không xa rồi đáp xuống một công viên nhỏ không có người ở bên đường.
Bốn người mặc áo giáp và cầm vũ khí gen đang vây quanh một chiến binh gen ở trung tâm.
Dưới ánh đèn, Lục Duyên có thể nhìn rõ mặt của họ.
Chiến binh gen ở trung tâm trông khá đẹp trai với khuôn mặt trưởng thành, mái tóc đen lấm tấm những sợi bạc, trông có phần lớn tuổi.
Trên khuôn mặt vô cảm của ông ta mang theo một chút uy nghiêm và lạnh lùng.
Trong số bốn chiến binh gen vây xung quanh, Lục Duyên nhìn thấy một người quen.
Chính là Pater của bang Hắc Thử.
Khi nhìn thấy Pater, Lục Duyên chợt ngẩn ra.
Sau đó, hắn lại nhớ ra.
Pater nói rằng bang Hắc Thử sẽ ra tay với bang Dã Cẩu.
Bốn chiến binh gen này có phải là người của bang Hắc Thử không?
Vậy thì chiến binh gen bị bao vây là một thành viên của bang Dã Cẩu ư?
Địa vị của Pater trong bang Hắc Thử cũng khá cao, vậy thì địa vị của chiến binh gen bang Dã Cẩu đang bị bao vây chắc hẳn cũng không hề thấp.
Vậy nên mới phải khiến Pater và ba chiến binh gen khác cùng nhau vây đánh.
Đúng lúc Lục Duyên đang suy nghĩ, một chiến binh gen thấp bé với chiếc áo giáp da màu đen trong bốn người ở đằng xa đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên và cười lạnh lẽo:
“Tiết lão đại... Ngươi không ngờ hôm nay bọn ta lại tập kích ngươi ở đây đúng không? Muốn trách thì trách mấy năm gần đây ngươi quá kiêu ngạo. Bây giờ lại dám cướp địa bàn của bang Hắc Thử bọn ta! Bọn ta sẽ không bấm bụng để yên đâu!”
Người đàn ông trung niên ở giữa liếc nhìn bốn người một lượt rồi nói:
“Chỉ dựa vào bốn người các ngươi thôi sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt của chiến binh gen mặc áo giáp da đen đông cứng lại, hắn ta lạnh lùng nói:
“Chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm gớm? Tuy rằng ngươi rất mạnh, thực lực gần tới bậc hai, nhưng chúng ta có đến bốn người! Giết!”
Theo lệnh của hắn ta, ba chiến binh gen lóe lên ánh sáng, lao về phía người đàn ông trung niên.
Chỉ có Pater là lùi ra xa, rút cây súng trường ra, bắt đầu nhắm vào người đàn ông trung niên.
Lục Duyên biết rằng kỹ năng chiến đấu của Pater là tăng cường thị lực động thái trong một khoảng thời gian ngắn, vậy nên tấn công tầm xa thì phù hợp với hắn ta hơn.
Về phần ba người còn lại, chiến binh gen mặc áo giáp đen đang cầm hai thanh kiếm ngắn.
Hai người còn lại, thanh niên cao lớn thì cầm một chiếc khiên ở bên trái và một thanh đao ở bên phải.
Người phụ nữ thì cầm một cây gậy trên tay.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, từng luồng huyết quang di chuyển quanh thân.
“Ta đang nghĩ, không biết Minh ca bận như vậy có phải vì nơi này đã xảy ra chuyện lớn gì hay không.”
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”
Tiểu Hổ ngẩn ra, có chút bối rối.
“Ta chỉ nói bừa vậy thôi.”
Lục Duyên nghĩ về con chó khổng lồ đã gặp lúc trước, tự hỏi không biết liệu Phất Lãng Minh cũng sẽ gặp phải thứ gì đó tương tự như vậy không.
Thực ra ở trong khu ổ chuột không có nhiều chiến binh gen mạnh.
Bởi với khả năng kiếm tiền của các chiến binh gen, thường thì họ sẽ không bao giờ chọn sống trong các khu ổ chuột cho dù có tồi tệ đến đâu.
Những người chọn ở lại đây sống đều có mục đích.
Hoặc họ chỉ cần ở lại đây để làm chúa đất mà thôi.
Bây giờ, dường như bóng đen đó đang đối phó với các chiến binh gen, Lục Duyên nghi ngờ rằng các chiến binh gen trong khu ổ chuột sớm muộn sẽ trở thành mục tiêu.
Hắn không nghĩ thêm nữa, bèn thay đổi chủ đề:
“Tiểu Hổ, có muốn đến luyện tập không?”
Tiểu Hổ nghe vậy thì lắc đầu lia lịa:
“Không, không, ta không dám luyện tập với con quái vật nhà ngươi nữa đâu. Lần trước ngươi đã đấm ta suýt thăng thiên rồi.”
Lục Duyên tỏ vẻ vô tội:
“Ta đã giảm bớt lực rồi mà.”
“Ngươi tự chơi một mình đi.”
Tiểu Hổ phất tay rồi bắt đầu tập đấm tiếp.
Lục Duyên nhún vai, liếc nhìn xung quanh tìm kiếm đối thủ.
Nhưng mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của Lục Duyên, những học viên có thực lực trong võ quán lại quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Duyên bất lực, chỉ có thể tự mình luyện tập.
Mười giờ hai mươi phút tối.
Lục Duyên rời khỏi võ quán Đại Minh.
Ánh đèn vàng mờ ảo le lói trên con phố khiến nó có vẻ yên tĩnh và vắng vẻ lạ thường.
Lục Duyên cũng không quan tâm lắm, lững thững cuốc bộ về khu mình sống.
Tuy nhiên, sau khi đi hết hai khu phố.
Cách đó không xa chợt vang lên tiếng súng.
Lục Duyên khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng súng dày đặc đã liên tiếp vang lên.
Bằng bằng bằng!
Lục Duyên trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn qua.
Có chuyện gì vậy?
Đấu súng ư?
Mặc dù mỗi ngày đều có tiếng súng nổ, nhưng những cuộc đấu súng căng thẳng như vậy rất hiếm khi xảy ra ngay cả ở các khu ổ chuột.
Đúng lúc này, một bóng đen vụt qua cách đó không xa rồi đáp xuống một công viên nhỏ không có người ở bên đường.
Bốn người mặc áo giáp và cầm vũ khí gen đang vây quanh một chiến binh gen ở trung tâm.
Dưới ánh đèn, Lục Duyên có thể nhìn rõ mặt của họ.
Chiến binh gen ở trung tâm trông khá đẹp trai với khuôn mặt trưởng thành, mái tóc đen lấm tấm những sợi bạc, trông có phần lớn tuổi.
Trên khuôn mặt vô cảm của ông ta mang theo một chút uy nghiêm và lạnh lùng.
Trong số bốn chiến binh gen vây xung quanh, Lục Duyên nhìn thấy một người quen.
Chính là Pater của bang Hắc Thử.
Khi nhìn thấy Pater, Lục Duyên chợt ngẩn ra.
Sau đó, hắn lại nhớ ra.
Pater nói rằng bang Hắc Thử sẽ ra tay với bang Dã Cẩu.
Bốn chiến binh gen này có phải là người của bang Hắc Thử không?
Vậy thì chiến binh gen bị bao vây là một thành viên của bang Dã Cẩu ư?
Địa vị của Pater trong bang Hắc Thử cũng khá cao, vậy thì địa vị của chiến binh gen bang Dã Cẩu đang bị bao vây chắc hẳn cũng không hề thấp.
Vậy nên mới phải khiến Pater và ba chiến binh gen khác cùng nhau vây đánh.
Đúng lúc Lục Duyên đang suy nghĩ, một chiến binh gen thấp bé với chiếc áo giáp da màu đen trong bốn người ở đằng xa đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên và cười lạnh lẽo:
“Tiết lão đại... Ngươi không ngờ hôm nay bọn ta lại tập kích ngươi ở đây đúng không? Muốn trách thì trách mấy năm gần đây ngươi quá kiêu ngạo. Bây giờ lại dám cướp địa bàn của bang Hắc Thử bọn ta! Bọn ta sẽ không bấm bụng để yên đâu!”
Người đàn ông trung niên ở giữa liếc nhìn bốn người một lượt rồi nói:
“Chỉ dựa vào bốn người các ngươi thôi sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt của chiến binh gen mặc áo giáp da đen đông cứng lại, hắn ta lạnh lùng nói:
“Chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm gớm? Tuy rằng ngươi rất mạnh, thực lực gần tới bậc hai, nhưng chúng ta có đến bốn người! Giết!”
Theo lệnh của hắn ta, ba chiến binh gen lóe lên ánh sáng, lao về phía người đàn ông trung niên.
Chỉ có Pater là lùi ra xa, rút cây súng trường ra, bắt đầu nhắm vào người đàn ông trung niên.
Lục Duyên biết rằng kỹ năng chiến đấu của Pater là tăng cường thị lực động thái trong một khoảng thời gian ngắn, vậy nên tấn công tầm xa thì phù hợp với hắn ta hơn.
Về phần ba người còn lại, chiến binh gen mặc áo giáp đen đang cầm hai thanh kiếm ngắn.
Hai người còn lại, thanh niên cao lớn thì cầm một chiếc khiên ở bên trái và một thanh đao ở bên phải.
Người phụ nữ thì cầm một cây gậy trên tay.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, từng luồng huyết quang di chuyển quanh thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.