Chương 238: Địa Hỏa Giáp Long.
Thanh Không Tẩy Vũ
04/11/2022
Địa Hỏa Giáp Long.
Đây là con hung thú hệ rồng. Lực lượng, phòng ngự, tốc độ đều là thế mạnh của nó.
Hơn nữa Địa Hỏa Giáp Long còn nắm giữ năng lực về lửa.
Ở trong hung thú mục đầu, nó cũng được xem là tồn tại cực kỳ mạnh.
Lúc này, Địa Hỏa Giáp Long đã chú ý tới Lục Duyên ở phía xa. Nó dừng lại, trong mũi phun ra từng ngọn lửa, đốt cháy cỏ dại trên mặt đất.
Con ngươi màu đỏ sậm của nó nhìn chằm chằm vào Lục Duyên, trong mắt kèm theo sát ý lạnh như băng.
Lục Duyên cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Địa Hỏa Giáp Long, hắn hơi híp mắt lại, trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm màu đỏ sậm.
Đây là một vũ khí tinh nhuệ cấp một, tên là Ám Hồng Chi Nhận.
Trong thời gian này, Lục Duyên nhờ thanh trọng kiếm này, đã giết chết không ít hung thú tinh nhuệ nhất giai.
Nó chủ yếu nâng cao lực lượng, thứ hai là nâng cao phòng ngự, thậm chí trong lúc tấn công sẽ có từng tia lửa phun trào, lợi dụng nhiệt độ cao thiêu đốt đối thủ, có thể xem là vũ khí tinh nhuệ thật sự không tệ.
Có thanh Ám Hồng Chi Nhận này, trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo mà Lục Duyên dùng rất lâu đã được vinh dự về hưu.
Lục Duyên không vứt đi thanh trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo, mà cố gắng giữ lại, xem như sưu tập.
Dù sao đây là vũ khí tinh nhuệ đầu tiên của hắn.
Lục Duyên nắm chặt Ám Hỏng Chi Nhận, toàn thân lóe lên ánh sáng màu đô, hai chân giậm mạnh xuống mặt đất, phóng người về phía con Địa Hỏa Giáp Long ngoài xa.
"Ngang!"
Con Địa Hỏa Giáp Long nhìn thấy Lục Duyên xông tới, nó nổi giận gầm lên một tiếng, thể hiện ra khí thế mạnh mẽ của nhất giai đỉnh phong. Nó há miệng phun một đám lửa màu đỏ về phía Lục Duyên.
Nhiệt độ cao làm tiêu hao dưỡng khí khiến Lục Duyên hít thở có phần khó khăn.
Hắn híp mắt lại, bước chân nhất thời chuyển động, cơ thể nhanh chóng tránh sang một bên. Ngọn lửa bắn qua vị trí của Lục Duyên trước đó.
Ẩm!
Trên mặt đất xuất hiện một vết cháy đen dài hơn mười mét, phía trên còn có từng đốm lửa đang cháy.
Lúc này, Lục Duyên đã tới gần con Địa Hỏa Giáp Long.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ sắc bén, tất cả lực lượng trên toàn thân chuyển động theo quy luật, phát ra Hắc Cương Kình.
Ám Hồng Chi Nhận kèm theo vài tia sáng màu đỏ, chém về phía cổ của con Địa Hỏa Giáp Long.
Ánh kiếm sắc bén mạnh mẽ xé rách không khí, phát ra tiếng vù vù.
Con Địa Hỏa Giáp Long giận dữ gầm lên, bốn chân đạp mạnh xuống mặt đất, cơ thể khổng lồ kia nhưng lại linh hoạt lạ thường, nhanh chóng rời đi mấy mét, tránh được một đòn chém tới của Lục Duyên.
Vẻ mặt Lục Duyên không thay đổi, bám sát con Địa Hỏa Giáp Long như hình với bóng.
Đúng lúc này, Lục Duyên qua khóe mắt nhìn thấy một tàn ảnh màu đỏ quét ngang đến, mang theo tiếng kình phong gào thét.
Đó là cái đuôi to và dài của con Địa Hỏa Giáp Long.
Lục Duyên cười lạnh, thò tay trái và mở lòng bàn tay ra, ngăn cản về phía đuôi của con Địa Hỏa Giáp Long.
Ẩm!
Đuôi của con Địa Hỏa Giáp Long va chạm vào lòng bàn tay của Lục Duyên, một đợt sóng khí khuếch tán ra. Lá rụng trên mặt đất bị sóng khí thổi bay, vang lên tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Cơ thể Lục Duyên đối mặt với cái đuôi thật lớn quét ngang, lại không hề nhúc nhích.
"Không thể như vậy được!"
Trước màn ánh sáng, người đàn ông vạm võ nhìn thấy cảnh tượng này, trợn tròn mắt với vẻ mặt không dám tin.
"Trên phương diện lực lượng, con Địa Hỏa Giáp Long cấp bậc đỉnh phong thậm chí vượt qua cả chiến sĩ hệ cường công trong cùng cấp. Sao thằng nhóc này có thể chặn lại dễ dàng như vậy được? Thậm chí hắn còn không hề nhúc nhích?"
Không chỉ người đàn ông vạm vỡ, ngay cả người đàn ông cao gầy và người phụ nữ trưởng thành cũng lộ về chấn động.
"Không phải gen ghi lại của hắn là cấp mục đầu à? Sao tinh thần và thể xác của hắn có thể mạnh như vậy được?"
Lý Thanh Hòa cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng cười rạng rỡ:
"Không hổ danh là Duyên đệ đệ của ta"
Trong màn ánh sáng, cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp diễn.
Lục Duyên dùng một tay dễ dàng ngăn cản được đòn tấn công của con Địa Hỏa Giáp Long, tay phải cảm Ám Hỏng Chi Nhận quét ra một ánh kiếm, mang theo lực lượng khủng khiếp của Hắc Cương Kình, chém về phía cơ thể con Địa Hỏa Giáp Long.
Phụt Lớp vảy giáp của con Địa Hỏa Giáp Long bị cắt ra, máu phun mạnh ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất.
"Ngang!"
Con Địa Hỏa Giáp Long kêu lên một tiếng thảm thiết, bên thân xuất hiện một vết kiếm đáng sợ, sâu tới mức nhìn thấy tận xương.
Đám người trước màn ánh sáng vẫn còn chấn động, chưa thể bình tĩnh lại được. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ lại trợn tròn mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông vạm võ lại nói:
"Lực lượng này... đã vượt qua chiến sĩ hệ cường công đỉnh phong? Rốt cuộc thằng nhóc này là chiến sĩ hệ phòng thủ hay là hệ cường công vậy?"
Trong mắt người đàn ông cao gầy đây về kinh sợ:
"Không chỉ vậy, cho dù tốc độ của hắn không mạnh bằng lực lượng và năng lực phòng ngự, nhưng vẫn nhanh tới mức thái quá"
Đây là con hung thú hệ rồng. Lực lượng, phòng ngự, tốc độ đều là thế mạnh của nó.
Hơn nữa Địa Hỏa Giáp Long còn nắm giữ năng lực về lửa.
Ở trong hung thú mục đầu, nó cũng được xem là tồn tại cực kỳ mạnh.
Lúc này, Địa Hỏa Giáp Long đã chú ý tới Lục Duyên ở phía xa. Nó dừng lại, trong mũi phun ra từng ngọn lửa, đốt cháy cỏ dại trên mặt đất.
Con ngươi màu đỏ sậm của nó nhìn chằm chằm vào Lục Duyên, trong mắt kèm theo sát ý lạnh như băng.
Lục Duyên cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Địa Hỏa Giáp Long, hắn hơi híp mắt lại, trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm màu đỏ sậm.
Đây là một vũ khí tinh nhuệ cấp một, tên là Ám Hồng Chi Nhận.
Trong thời gian này, Lục Duyên nhờ thanh trọng kiếm này, đã giết chết không ít hung thú tinh nhuệ nhất giai.
Nó chủ yếu nâng cao lực lượng, thứ hai là nâng cao phòng ngự, thậm chí trong lúc tấn công sẽ có từng tia lửa phun trào, lợi dụng nhiệt độ cao thiêu đốt đối thủ, có thể xem là vũ khí tinh nhuệ thật sự không tệ.
Có thanh Ám Hồng Chi Nhận này, trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo mà Lục Duyên dùng rất lâu đã được vinh dự về hưu.
Lục Duyên không vứt đi thanh trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo, mà cố gắng giữ lại, xem như sưu tập.
Dù sao đây là vũ khí tinh nhuệ đầu tiên của hắn.
Lục Duyên nắm chặt Ám Hỏng Chi Nhận, toàn thân lóe lên ánh sáng màu đô, hai chân giậm mạnh xuống mặt đất, phóng người về phía con Địa Hỏa Giáp Long ngoài xa.
"Ngang!"
Con Địa Hỏa Giáp Long nhìn thấy Lục Duyên xông tới, nó nổi giận gầm lên một tiếng, thể hiện ra khí thế mạnh mẽ của nhất giai đỉnh phong. Nó há miệng phun một đám lửa màu đỏ về phía Lục Duyên.
Nhiệt độ cao làm tiêu hao dưỡng khí khiến Lục Duyên hít thở có phần khó khăn.
Hắn híp mắt lại, bước chân nhất thời chuyển động, cơ thể nhanh chóng tránh sang một bên. Ngọn lửa bắn qua vị trí của Lục Duyên trước đó.
Ẩm!
Trên mặt đất xuất hiện một vết cháy đen dài hơn mười mét, phía trên còn có từng đốm lửa đang cháy.
Lúc này, Lục Duyên đã tới gần con Địa Hỏa Giáp Long.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ sắc bén, tất cả lực lượng trên toàn thân chuyển động theo quy luật, phát ra Hắc Cương Kình.
Ám Hồng Chi Nhận kèm theo vài tia sáng màu đỏ, chém về phía cổ của con Địa Hỏa Giáp Long.
Ánh kiếm sắc bén mạnh mẽ xé rách không khí, phát ra tiếng vù vù.
Con Địa Hỏa Giáp Long giận dữ gầm lên, bốn chân đạp mạnh xuống mặt đất, cơ thể khổng lồ kia nhưng lại linh hoạt lạ thường, nhanh chóng rời đi mấy mét, tránh được một đòn chém tới của Lục Duyên.
Vẻ mặt Lục Duyên không thay đổi, bám sát con Địa Hỏa Giáp Long như hình với bóng.
Đúng lúc này, Lục Duyên qua khóe mắt nhìn thấy một tàn ảnh màu đỏ quét ngang đến, mang theo tiếng kình phong gào thét.
Đó là cái đuôi to và dài của con Địa Hỏa Giáp Long.
Lục Duyên cười lạnh, thò tay trái và mở lòng bàn tay ra, ngăn cản về phía đuôi của con Địa Hỏa Giáp Long.
Ẩm!
Đuôi của con Địa Hỏa Giáp Long va chạm vào lòng bàn tay của Lục Duyên, một đợt sóng khí khuếch tán ra. Lá rụng trên mặt đất bị sóng khí thổi bay, vang lên tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Cơ thể Lục Duyên đối mặt với cái đuôi thật lớn quét ngang, lại không hề nhúc nhích.
"Không thể như vậy được!"
Trước màn ánh sáng, người đàn ông vạm võ nhìn thấy cảnh tượng này, trợn tròn mắt với vẻ mặt không dám tin.
"Trên phương diện lực lượng, con Địa Hỏa Giáp Long cấp bậc đỉnh phong thậm chí vượt qua cả chiến sĩ hệ cường công trong cùng cấp. Sao thằng nhóc này có thể chặn lại dễ dàng như vậy được? Thậm chí hắn còn không hề nhúc nhích?"
Không chỉ người đàn ông vạm vỡ, ngay cả người đàn ông cao gầy và người phụ nữ trưởng thành cũng lộ về chấn động.
"Không phải gen ghi lại của hắn là cấp mục đầu à? Sao tinh thần và thể xác của hắn có thể mạnh như vậy được?"
Lý Thanh Hòa cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng cười rạng rỡ:
"Không hổ danh là Duyên đệ đệ của ta"
Trong màn ánh sáng, cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp diễn.
Lục Duyên dùng một tay dễ dàng ngăn cản được đòn tấn công của con Địa Hỏa Giáp Long, tay phải cảm Ám Hỏng Chi Nhận quét ra một ánh kiếm, mang theo lực lượng khủng khiếp của Hắc Cương Kình, chém về phía cơ thể con Địa Hỏa Giáp Long.
Phụt Lớp vảy giáp của con Địa Hỏa Giáp Long bị cắt ra, máu phun mạnh ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất.
"Ngang!"
Con Địa Hỏa Giáp Long kêu lên một tiếng thảm thiết, bên thân xuất hiện một vết kiếm đáng sợ, sâu tới mức nhìn thấy tận xương.
Đám người trước màn ánh sáng vẫn còn chấn động, chưa thể bình tĩnh lại được. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ lại trợn tròn mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông vạm võ lại nói:
"Lực lượng này... đã vượt qua chiến sĩ hệ cường công đỉnh phong? Rốt cuộc thằng nhóc này là chiến sĩ hệ phòng thủ hay là hệ cường công vậy?"
Trong mắt người đàn ông cao gầy đây về kinh sợ:
"Không chỉ vậy, cho dù tốc độ của hắn không mạnh bằng lực lượng và năng lực phòng ngự, nhưng vẫn nhanh tới mức thái quá"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.