Chương 14: Đồ Ẻo Lả
Thanh Không Tẩy Vũ
02/11/2022
Hắn tốt xấu gì cũng có tiềm lực vô hạn.
Lục Duyên tạm thời không nói gì.
Sau đó cười gượng mở miệng:
“Minh ca thật lợi hại, chẳng qua bây giờ ta còn chưa lên đại học, chờ sau khi ta lên đại học rồi nói sau.”
Nghe thấy lời của Lục Duyên, Phất Lãng Minh khẽ nhíu mày, đương nhiên hắn có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Duyên.
Chẳng qua nghĩ đến hắn là người Lý Thanh Hòa đưa đến, nên hắn ta không dám làm gì với Lục Duyên, chỉ có thể nở một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu:
“Vậy chờ người lên đại học rồi nói sau.”
Lục Duyên có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh.
Hắn còn tưởng Phất Lãng Minh sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ hắn ta lại không tức giận.
Xem ra là người tốt.
Có điều e là sau này hắn phải khiêm tốn một chút.
Ít nhất khi chưa thực sự an toàn thì không thể biểu hiện tài giỏi quá mức.
Phất Lãng Minh tiếp tục nói:
“Muốn luyện tốt thể thuật thì không thể luyện một mình được, ta sắp xếp cho người mấy đối thủ để người luyện tập với bọn họ!”
Nói xong hắn ta quay lại nói với tráng hán đang đánh quyền cách đó không xa.
“Tiểu Hổ!”
Tráng hán quay đầu, khuôn mặt chính trực với nụ cười ngây thơ, chạy chậm lại đây:
“Minh ca!”
“Ừ, ngươi với tên tiểu tử này lên đài luyện tập đi.”
“Hả? Với giá đỗ này?”
Tiểu Hổ nhìn thoáng qua Lục Duyên, nhịn không được tỏ khổ:
“Ta sợ ta không kịp thu tay sẽ đánh chết hắn mất... hay là để người khác luyện với hắn đi?”
Lục Duyên nghe vậy, hơi nhíu mày nhưng không nói gì cả.
“Nói nhảm ít thôi, nói là ngươi thì là ngươi! Không thì ta tập luyện với ngươi!”
Tiểu Hổ nghe hắn ta nói như thế vội nghiêm túc nói:
“Được ta lập tức luyện với hắn!”
Lúc này Phất Lãng Minh mới vừa lòng gật đầu:
"Các ngươi theo ta lại đây."
Hắn ta dẫn hai người đến đến trước một lôi đài.
Trên lôi đài có hai tráng hán đang đối luyện, cả hai đánh một quyền thật mạnh vào người đối phương, trên mặt và thân thể đầy vết xanh tím.
Dưới lôi đài có không ít người đang xem trận chiến, tiếng hoan hô hò vang vang lên không ngừng.
“Lão Miêu! Ngươi xong chưa đấy! Đấm thẳng! Móc phải! Con mẹ nó!”
“Sơn Trư! Dùng sức! Cmn ngươi chưa ăn cơm à! Đánh hắn! Đánh cmn!”
Đám người đang xem trận chiến nhìn thấy Phất Lãng Minh lại đây thì vội vàng tránh đường, có chút tò mò mà nhìn ba người Phất Lãng Minh, nhất là khuôn mặt thư sinh của Lục Duyên.
Phất Lãng Minh vỗ lên sàn lôi đài làm lôi đài rung ầm ầm lên.
"Dừng lại!"
Ở trong này, lời nói của Phất Lãng Minh rất có trọng lượng, hai người trên lôi đài vốn đang đánh đấm kịch liệt nghe vậy thì tách ra.
Hai người lau vết thương trên mặt, thở hổn hển, hung tợn mà lườm nhau, sau đó nhìn về phía Phất Lãng Minh.
“Minh ca.”
Phất Lãng Minh vẫy vẫy tay, nhếch miệng nói:
“Xuống dưới, đổi người!” ’
“Đổi người?”
Không chỉ có hai người lão Miêu và Sơn Trư mà mọi người xem trận chiến ai cũng sửng sốt.
Sau đó có người mong chờ mở miệng hỏi:
“Minh ca định lên đài thi đấu hả?”
“Tiểu Hổ làm bao cát? Tuyệt vời đấy!” ’
“Nhanh bắt đầu nhanh bắt đầu! Minh ca đỉnh quá.”
Tiểu Hổ nghe thấy lời của mọi người thì nở nụ cười ngờ nghệch, hắn ta gãi đầu:
“Các anh em, mọi người phải thất vọng rồi, Minh ca không ra tay, mà là ta với cộng giá đỗ này lên đài thi đấu.”
Tiểu Hổ chỉ Lục Duyên.
Mọi người đánh giá Lục Duyên, lập tức thấy thất vọng.
“Với hắn? Còn không có cánh tay thô như ta nữa, đánh một quyền còn phải cầu cho hắn đừng chết à?” ’
“Gương mặt mới à? Ẻo lả thế sao không đến club Kim Huy tiếp khách đi, chạy đến đây làm gì?”
“Này! Ẻo lả! Để ngươi lên đài chắc ngươi sẽ không sợ đến mức tiểu ra quần đâu nhỉ?”
“Ha ha ha!”
Mọi người huýt sáo, nhìn Lục Duyên cười to.
Minh ca cũng ôm cánh tay cường tráng của mình, nhếch miệng cười to.
Hắn ta cũng trêu chọc mà nhìn Lục Duyên:
“Sao nào? Tiểu tử, lên hay không?”
Lục Duyên nhíu mày nhìn bọn họ một cái, yên lặng xoắn tay áo lên.
“Đến thử xem.”
Tiểu Hổ cười ngây ngô gãi đầu:
“Bị ta đánh sấp mặt thì ta cũng không trả tiền thuốc men đâu đấy!”
Khóe miệng Lục Duyên giật giật:
“Không cần ngươi trả.”
“Nếu vậy thì ngươi lên đài đi.”
Dưới tiếng cười của mọi người, hai người Lục Duyên và Tiểu Hổ bước lên lôi đài.
Trên lôi đài, Lục Duyên và Tiểu Hổ đối đầu với nhau.
Phất Lãng Minh ngồi dưới lôi đài vỗ tay:
"Bắt đầu!"
Hai người nhìn nhau, Tiểu Hổ gãi đầu, hắn cười ngây ngô rồi nói:
"Ngươi ra tay trước đi."
Khán giả ở phía dưới hô hào:
"Đồ ẻo lả, nhanh lên đi! Đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy!”
"Đúng vậy, đám Tiểu Hổ một phát đi! Đó là phẩm giá của một người đàn ông! Chứng ít nhất ngươi cũng không phải là đàn bà!”
“......”
Lục Duyên đứng trên đài nhếch miệng, sử dụng kỹ xảo quân thể quyền, từng bước đi ra.
Sức mạnh cơ thể đã được chuỗi gen nuôi dưỡng nhanh chóng bộc phá, tốc độ của hắn cực nhanh, chạy tới trước người Tiểu Hổ.
Lục Duyên tạm thời không nói gì.
Sau đó cười gượng mở miệng:
“Minh ca thật lợi hại, chẳng qua bây giờ ta còn chưa lên đại học, chờ sau khi ta lên đại học rồi nói sau.”
Nghe thấy lời của Lục Duyên, Phất Lãng Minh khẽ nhíu mày, đương nhiên hắn có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Duyên.
Chẳng qua nghĩ đến hắn là người Lý Thanh Hòa đưa đến, nên hắn ta không dám làm gì với Lục Duyên, chỉ có thể nở một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu:
“Vậy chờ người lên đại học rồi nói sau.”
Lục Duyên có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh.
Hắn còn tưởng Phất Lãng Minh sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ hắn ta lại không tức giận.
Xem ra là người tốt.
Có điều e là sau này hắn phải khiêm tốn một chút.
Ít nhất khi chưa thực sự an toàn thì không thể biểu hiện tài giỏi quá mức.
Phất Lãng Minh tiếp tục nói:
“Muốn luyện tốt thể thuật thì không thể luyện một mình được, ta sắp xếp cho người mấy đối thủ để người luyện tập với bọn họ!”
Nói xong hắn ta quay lại nói với tráng hán đang đánh quyền cách đó không xa.
“Tiểu Hổ!”
Tráng hán quay đầu, khuôn mặt chính trực với nụ cười ngây thơ, chạy chậm lại đây:
“Minh ca!”
“Ừ, ngươi với tên tiểu tử này lên đài luyện tập đi.”
“Hả? Với giá đỗ này?”
Tiểu Hổ nhìn thoáng qua Lục Duyên, nhịn không được tỏ khổ:
“Ta sợ ta không kịp thu tay sẽ đánh chết hắn mất... hay là để người khác luyện với hắn đi?”
Lục Duyên nghe vậy, hơi nhíu mày nhưng không nói gì cả.
“Nói nhảm ít thôi, nói là ngươi thì là ngươi! Không thì ta tập luyện với ngươi!”
Tiểu Hổ nghe hắn ta nói như thế vội nghiêm túc nói:
“Được ta lập tức luyện với hắn!”
Lúc này Phất Lãng Minh mới vừa lòng gật đầu:
"Các ngươi theo ta lại đây."
Hắn ta dẫn hai người đến đến trước một lôi đài.
Trên lôi đài có hai tráng hán đang đối luyện, cả hai đánh một quyền thật mạnh vào người đối phương, trên mặt và thân thể đầy vết xanh tím.
Dưới lôi đài có không ít người đang xem trận chiến, tiếng hoan hô hò vang vang lên không ngừng.
“Lão Miêu! Ngươi xong chưa đấy! Đấm thẳng! Móc phải! Con mẹ nó!”
“Sơn Trư! Dùng sức! Cmn ngươi chưa ăn cơm à! Đánh hắn! Đánh cmn!”
Đám người đang xem trận chiến nhìn thấy Phất Lãng Minh lại đây thì vội vàng tránh đường, có chút tò mò mà nhìn ba người Phất Lãng Minh, nhất là khuôn mặt thư sinh của Lục Duyên.
Phất Lãng Minh vỗ lên sàn lôi đài làm lôi đài rung ầm ầm lên.
"Dừng lại!"
Ở trong này, lời nói của Phất Lãng Minh rất có trọng lượng, hai người trên lôi đài vốn đang đánh đấm kịch liệt nghe vậy thì tách ra.
Hai người lau vết thương trên mặt, thở hổn hển, hung tợn mà lườm nhau, sau đó nhìn về phía Phất Lãng Minh.
“Minh ca.”
Phất Lãng Minh vẫy vẫy tay, nhếch miệng nói:
“Xuống dưới, đổi người!” ’
“Đổi người?”
Không chỉ có hai người lão Miêu và Sơn Trư mà mọi người xem trận chiến ai cũng sửng sốt.
Sau đó có người mong chờ mở miệng hỏi:
“Minh ca định lên đài thi đấu hả?”
“Tiểu Hổ làm bao cát? Tuyệt vời đấy!” ’
“Nhanh bắt đầu nhanh bắt đầu! Minh ca đỉnh quá.”
Tiểu Hổ nghe thấy lời của mọi người thì nở nụ cười ngờ nghệch, hắn ta gãi đầu:
“Các anh em, mọi người phải thất vọng rồi, Minh ca không ra tay, mà là ta với cộng giá đỗ này lên đài thi đấu.”
Tiểu Hổ chỉ Lục Duyên.
Mọi người đánh giá Lục Duyên, lập tức thấy thất vọng.
“Với hắn? Còn không có cánh tay thô như ta nữa, đánh một quyền còn phải cầu cho hắn đừng chết à?” ’
“Gương mặt mới à? Ẻo lả thế sao không đến club Kim Huy tiếp khách đi, chạy đến đây làm gì?”
“Này! Ẻo lả! Để ngươi lên đài chắc ngươi sẽ không sợ đến mức tiểu ra quần đâu nhỉ?”
“Ha ha ha!”
Mọi người huýt sáo, nhìn Lục Duyên cười to.
Minh ca cũng ôm cánh tay cường tráng của mình, nhếch miệng cười to.
Hắn ta cũng trêu chọc mà nhìn Lục Duyên:
“Sao nào? Tiểu tử, lên hay không?”
Lục Duyên nhíu mày nhìn bọn họ một cái, yên lặng xoắn tay áo lên.
“Đến thử xem.”
Tiểu Hổ cười ngây ngô gãi đầu:
“Bị ta đánh sấp mặt thì ta cũng không trả tiền thuốc men đâu đấy!”
Khóe miệng Lục Duyên giật giật:
“Không cần ngươi trả.”
“Nếu vậy thì ngươi lên đài đi.”
Dưới tiếng cười của mọi người, hai người Lục Duyên và Tiểu Hổ bước lên lôi đài.
Trên lôi đài, Lục Duyên và Tiểu Hổ đối đầu với nhau.
Phất Lãng Minh ngồi dưới lôi đài vỗ tay:
"Bắt đầu!"
Hai người nhìn nhau, Tiểu Hổ gãi đầu, hắn cười ngây ngô rồi nói:
"Ngươi ra tay trước đi."
Khán giả ở phía dưới hô hào:
"Đồ ẻo lả, nhanh lên đi! Đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy!”
"Đúng vậy, đám Tiểu Hổ một phát đi! Đó là phẩm giá của một người đàn ông! Chứng ít nhất ngươi cũng không phải là đàn bà!”
“......”
Lục Duyên đứng trên đài nhếch miệng, sử dụng kỹ xảo quân thể quyền, từng bước đi ra.
Sức mạnh cơ thể đã được chuỗi gen nuôi dưỡng nhanh chóng bộc phá, tốc độ của hắn cực nhanh, chạy tới trước người Tiểu Hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.